Thần Y


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 661: Có được một chính cung có khả năng dự đoán chính xác!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen

-Làm gì có chuyện đó, không tin em tìm đi!
Diệp Thanh mạnh miệng nói, bộ dạng cực kỳ bình tĩnh.
Thực ra, hắn lúc này trong lòng chột dạ cực kỳ, nhỡ may Trần Du mà tìm thật, trong chớp mắt đã tìm ra được hai cô nàng, thế thì không ngượng chết à!
Trong tủ quần áo, Ninh Não Nhi và An Tiếu Trúc đều sợ tới mức không dám động đậy, thậm chí đến thở cũng không dám thở, đang sợ Trần Du đột nhiên mở cửa tủ ra, ngay cả Ninh Não Nhi và Trần Du có quan hệ cực kỳ thân thiết, nếu không có An Tiếu Trúc ở đây, phát hiện thì phát hiện cũng chẳng sao, nhưng bây giờ, thì không thể để Tràn Du nhìn thấy!
Cậu cứ nghĩ nhé, thân dưới của cô trần như nhộng, còn thân dưới của An Tiếu Trúc cũng chẳng khác gì, ra bên ngoài, ánh điện sáng quắc, mặc hay không mặc chẳng phải nhìn một cái là biết liền sao, nếu để Trần Du hiểu lầm, mình với An Tiếu Trúc cùng nhau hầu hạ Diệp Thanh, thế thì bảo cô còn dám nhìn mặt ai nữa chứ! Mặc dù, sự thật căn bản không phải như vậy!
Nhưng, Trần Du chắc chắn sẽ nghĩ như thế! Con bé này, Ninh Não Nhi là hiểu nhất, bình thường có hai đứa với nhau lúc nào cũng 3.p. 3p không rời khỏi miệng, thực ra, nhiều năm như vậy, vẫn thủ thân như ngọc, gái trinh chính gốc, chỉ được cái mạnh mồm, nói chuyện chẳng để ý gì hết!
-Em tìm làm quái gì, chẳng may lôi được cô nào ra thế thì chết à!
Trần Du lười nhác duỗi lưng ra một cái, sau đó lồm ngồm bò dậy, đá đá đôi chân đẹp, cảm thấy không đau nữa!
Diệp Thanh chột dạ tới mức trái tim nhỏ nhoi nhảy lên đến bùm một cái, vội nói:
-làm sao có thể, trong phòng anh ngoài em ra thì không có người con gái nào khác cả!
Đúng là trình hiểu kém quá, lại tưởng ý Trần Du nói là, không chỉ có một người con gái! Kỳ thực, Trần Du là muốn nói, kể cả Ninh Não Nhi không ở đây, nói không chừng cũng có người con gái khác đương trốn ở trong này!
Trần Du liền cười, nói:
-anh làm gì mà phải sốt lên như thế? Đúng là giấu đầu hở đuôi! Bỏ đi, em cũng chẳng muốn quấy rầy mấy người làm việc tốt nữa, vừa nãy thực sự là bị chuột rút đến không chịu được, nếu không cũng chắng đến tìm anh! Diệp Thanh, em về đây!
Nói xong liền bước về phía cửa. “cám ơn” đương nhiên là không cần nói, thân nhau như vậy, nói cảm ơn ngược lại lại có vẻ xa lạ.
Diệp Thanh ở phía sau nói to lên:
-Não Nhi thực sự là không có ở chỗ anh mà, có lẽ cô ấy không ngủ được dậy đi tản bộ rồi cũng nên!
-Xì, có quỷ mới tin! Nửa đêm khuya khoắt còn tản bộ cái gì chứ, chẳng may gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào? Hơn nữa, nếu cô ấy muộn thế này rồi còn đi tản bộ, sao anh không lo lắng một chút nào thế?
Trần Du quay đầu lại hỏi.
Diệp Thanh lúc này mới biết mình lỡ miệng, đúng là càng nói càng sai, bản thân mình quá nóng vội giải thích cũng đã giấu đầu hở đuôi rồi, nhưng diễn kịch thì phải diễn cho chót, sắc thái biểu cảm trên mặt cũng cần phải diễn đạt một chút, chứ không thể ăn bớt ăn xén được, lúc này liền làm ra vẻ vô cùng lo lắng, nói:
-Lo chứ, làm sao mà tôi không lo được, tôi gọi điện cho cô ấy ngay bây giờ, hỏi xem cô ấy đang ở đâu!
-Điện thoại của cô ấy để ở trong phòng rồi!
Trần Du nói.
Diệp Thanh nói:
-Vậy anh ra ngoài tìm cô ấy, Não Nhi cũng thật là, muộn thế này rồi mà còn không thấy người đâu!
Trần Du thực sự không tiêu nổi kiểu đóng kịch này của Diệp Thanh nữa, xua tay lia lịa:
-Được rồi được rôi, anh cứ đi mà giả vờ, vở kịch này diễn cũng quá kém rồi đấy! Em về trước đây, về đi ngủ!
Nói xong, liền “phịch” một cái đóng cánh cửa lại.
Diệp Thanh ngán ngẩm.
Cô gái này sao lại như thế, sao mà chẳng biết tin tưởng người khác thế chứ? Chẳng nhẽ, anh đây thực sự diễn kém lắm sao?
Lúc này, cửa tủ quần áo bị đẩy đến vù một cái ra! Ngay sau đó, liển nhảy ra hai cô gái vô cùng sexy, nhưng lại là mỹ nữ đầy hung thần ác sát!
Diệp Thanh đột nhiên quay phắt đầu lại như chú chim nhỏ giật mình kinh hãi!
-Não Nhi, Tiếu Trúc, các em....
Hắn theo bản năng co vai lại, rụt đầu vào!
Quả nhiên, An Tiếu Trúc liền ngoạc miệng ra lớn tiếng chửi hắn một câu thật độc:
-Anh đi chết đi!
Sau đó liền túm lấy hai hộp sữa bên cạnh ném thẳng tới, hai hộp sữa này là do nhân viên phục vụ của khách sạn mang đến, với một cái tên cực đẹp “ Thụy tiền ngưu nãi” (sữa trước khi ngủ), công tác phục vụ ở đây cũng coi như khá chu đáo.
Ninh Não Nhi thì chạy đến bên giường, túm lấy gối đầu, cũng học theo An Tiếu Trúc, vô cùng “bạo lực” mà đập về phía Diệp Thanh, có điều rất tự nhiên, bất kể là sữa hay gối đầu, đều bị Diệp Thanh túm được!
-á!
Thình lình, Ninh Não Nhi kêu lên hốt hoảng, thái độ vô cùng ngượng ngùng khó xử,mặt ngọc đỏ rực!
An Tiếu Trúc đồng thời cũng hét lên the thé!
Diệp Thanh lúc này mới để ý đến, hóa ra, chiếc gối đầu vừa bị Ninh Não Nhi nhấc lên, phía dưới liền lộ ra hai chiếc quần con, một chiếc có hình con chim hoạt họa màu trắng quyến rũ, còn một chiếc thì có đường viền bằng hoa màu tím, còn thêu thêm một đóa hoa hồng đầy ngọt ngào!
-ách!...
Diệp Thanh nhất thời ngây người, tả hữu mỗi tay cầm một hộp sữa, ôm chiếc gối đầu ở giữa, ngây ngây ngô ngô mà đứng chết chân ở đó, đồng thời, trong lòng đương nhiên là lửa nóng bốc lên không ngừng!
Có điều, rất rõ ràng, bất luận là Ninh Não Nhi hay An Tiếu Trúc đều tuyệt đối không chịu đồng ý phối hợp với hắn làm thứ việc đáng xấu hổ đó! Suy cho cùng, quan hệ của hai người cũng chẳng phải thân thiết đến mức đó không phải sao?
-biến. thái!
-Háo. Sắc!
Hai cô cùng lúc gào lên chửi, rồi ai cầm quần của người nấy, giống như trốn tránh ác ma, hốt hoảng rời đi!
-Ôi, đúng là hành người!
Diệp Thanh tức khắc buồn bực đến không chịu được, không ăn được cô nào thì không nói làm gì, lại còn làm bại hoại hình tượng thuần khiết của bản thân!
Ngẫm lại bản thân của ngày trước, ôi, là một anh chàng thuần khiết biết nhường nào, sao bây giờ lại ra nông nỗi này chứ? Thế này còn cứu vãn lại được nữa không? Có điều, trong sâu thẳm nội tâm hắn, trước sau vẫn cho rằng, bản thân vẫn còn rất thuần khiết, ít nhất, đối với mỗi cô nàng đều có tình cảm thật sự, chứ không phải loại chơi bời tùy tiện! Chính vì như thế, hắn mới thường xuyên thấy áy náy, cắn rứt, rối rắm, lo lắng được và mất!
... . ... .....
An Tiếu Trúc và Ninh Não Nhi người nào người nấy tự chuồn về cửa phòng mình, Ninh Não Nhi bắt đầu nhẹ nhàng gõ cửa, gọi Trần Du, còn An Tiếu Trúc căn bản không cần đến, con nhỏ này cũng khá thông minh, lúc trước khi ra ngoài, đã lén lút dùng một thẻ hội viên ở nơi khác kẹp lên trên nguồn điện, cầm lấy thẻ phòng trong tay.
Lúc này, hoàn toàn không cần gõ cửa, cứ thế dùng thẻ phòng là có thể vào được rồi!
Đương nhiên, có một số khách sạn là dựa vào tấm phiến cảm ứng để lấy điện, kể cả có dùng những thẻ cứng khác thay thế cũng không có tác dụng, nhưng khách sạn này thì lại có thể.
An Tiếu Trúc lủi vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ thấy trong phòng tối om, Mã Tiểu Linh vẫn đương say giấc nồng như cũ, không khỏi thờ phào một cái, sau đó rón ra rón rén đi đến giường của bản thân, chui vào trong chăn.
Cô lại không biết, trên chiếc giường còn lại, đôi mắt Mã Tiểu Linh đột nhiên lặng lẽ mở ra, nhẹ nhàng đảo nhìn, rồi lại nhắm lại như cũ! Thầm nói, ba cô gái các người, gây ra tiếng ồn lớn như vậy, chị đây có thể không biết sao, nhưng, chị chẳng hơi đâu mà đánh đồng với các người! nhiều người như thế, có mỗi một nguồn tài nguyên, làm sao đủ phân phát chứ, bây giờ các người gây chuyện tới mức xấu hổ mà đi về rồi chứ gì? He he!
Sau đó, đôi môi đỏ thắm của Mã Tiểu Linh không nhịn được mà chảu lên, tựa như cảm thấy may mắn, đắc ý cho chính phỏng đoán chuẩn xác của bản thân!
.... .... ....
Cùng lúc đó, Ninh Não Nhi cuối cùng cũng chui được vào trong phòng, vừa mới bước vào, liền bị cô nàng Trần Du đến mở cửa cho ôm chặt lấy, ghì xuống giường:
-Nói, thành thật khai báo, có phải lúc nãy trốn trong phòng của Diệp Thanh không?
-Làm gì có, mình ra ngoài tản bộ mà!
Ninh Não Nhi mặt đỏ hồng, ngụy biện nói.
-Xì, tản bộ, cậu nghe trộm cũng kỹ quá nhỉ! Uầy, trong tay đương cầm cái gì đấy? Trời ơi, á.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui