Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 662: Một bầy ruồi xanh vo ve vo ve!(1+2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Oa sẹc xy quá, lại còn ươn ướt nữa chứ!
Trần Du tựa như phát hiện được tân đại lục, kêu lớn lên, sau đó liền đi giật chiếc quần viền ren tím trong tay Ninh Não Nhi, dường như muốn cướp lại để nghiên cứu kỹ càng một phen!
Ninh Não Nhi đương nhiên là sống chết cũng không cho, ngượng chết được, cuống quýt cầu xin cô nói:
-Ngư nhi xinh đẹp à, đừng làm chị ngượng nữa, thời gian không còn sớm rồi, hai đứa mình đi ngủ sớm đi, nhé?
Trần Du nói:
-Không được! Cậu phải thành thật khai báo mới được!
-Đều bị cậu đoán trúng hết rồi, còn thành thật khai báo cái quái gì nữa!
Ninh Não Nhi ngượng ngùng nói một cách khó khăn!
Thấy Trần Du lại sắp sửng sốt muốn hét lên lần nữa, vội vàng giơ tay bịt kín miệng cô:
-Được rồi, Ngư nhi ngoan, đừng náo loạn nữa, bị hàng xóm nghe thấy thì không hay tẹo nào!
........ .......
Không có sự quấy rối của mấy cô gái, Diệp Thanh ngược lại lại thấy tĩnh tâm, vừa suy xét y thuật, vừa ngủ,chốc lát sau đã đi vào mộng đẹp.
Buổi sáng ngày hôm sau, khoảng tầm 9h, Diệp Thanh đi gọi bốn cô gái đi ăn cơm sáng, là bữa sáng tự phục vụ của khách sạn này, vô cùng phong phú, ước chừng phải có đến năm sáu mươi món ăn, đủ các loại món ăn vặt , trà bánh, cháo dinh dưỡng, hoa quả tươi, rồi các loại nước uống như nước đậu, sữa, cà phê, sinh tố hoa quả vv của Trung Quốc và Phương Tây, cái gì cần có đều có, đương nhiên, tiền phí đều bao hàm trong tiền phòng rồi!
Có điều, mấy cô gái lại không xuất hiện với nét mặt xấu hổ ngượng ngùng như Diệp Thanh tưởng tượng, mà tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nói nói cười cười với nhau, quan hệ còn có vẻ tốt hơn cả tối qua! Chỉ là, Diệp Thanh nhìn thế nào cũng thấy, trong ánh mắt vô tình liếc nhìn mình của mấy cô gái, mơ hồ đều đem theo vài phần u oán, khiến hắn hết sức chột dạ!
Quả nhiên, cơm nước xong, vấn đề liền bạo phát.
Mã Tiểu Linh nói:
-Chốc nữa em ngồi máy bay quay về, rời bệnh viện Ngân Hạnh lâu như vậy rồi, còn không biết tình trạng bây giờ thế nào nữa đây!
Mặc dù thường xuyên liên lạc bằng điện thoại, nhưng có một số việc quan trọng, hoặc một số vấn đề chi tiết, mấy người Hứa Thành Đức chẳng phải sẽ không báo cáo hết với Mã Tiểu Linh sao, có thể nói thế này, bệnh viện Ngân Hạnh nếu không có Mã Tiểu Linh trấn thủ, kể cả là Diệp Thanh cũng không thể yên tâm được!
An Tiếu Trúc cũng nói:
-Hay em cùng về với chị Tiểu Linh nhé, sắp phải thi cuối kỳ rồi, phải quay về chuẩn bị chứ, em còn muốn đạt được học bổng năm nay nữa!
Đây là đợt thi cuối kỳ đầu tiên trong năm nhất của An Tiếu Trúc, cô lên đại học cũng đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng, nếu bị học lại, thì đúng là quá mất mặt! Đi xa lâu như vậy, đã chậm chễ không biết bao nhiêu tiết học rồi!
Dù rằng An Tiếu Trúc cực kỳ giàu, số tiền học bổng ít ỏi như vậy, còn không bằng cả số tiền lẻ tiêu vặt hàng tháng của cô, nhưng nó lại là một thứ vinh dự, cũng là một sự khẳng định đối với năng lực của bản thân, chứ không phải chỉ có mấy con số ít ỏi trên bề mặt!
Diệp Thanh liền nghĩ, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc chắc chắn là có ý kiến với mình rồi, nếu không làm sao phải vội về như thế chứ, ít nhất ở lại thêm một ngày hai ngày cũng có làm sao.
Nhưng xét đến những lý do bên trên, Diệp Thanh cũng không dám phản đối rõ ràng, chỉ biết vô cùng quyến luyến bịn rịn, ngoài ra, còn dặn dò các cô hết lần này đến lần khác là phải chú ý an toàn, còn Ninh Não Nhi và Trần Du cũng trao đổi một chút bằng ánh mắt, hai cô nàng lại có chút áy náy, đặc biệt là Ninh Não Nhi, cảm giác hình như bản thân bắt hai người An Tiếu Trúc phải đi về vậy, lúc này liền nhất quyết yêu cầu, chủ động tiễn bọn họ ra sân bay.
Có điều, lại bị Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cự tuyệt, luôn miệng nói bọn họ tự bắt xe đi là được rồi!
Ban đầu, Diệp Thanh cũng định quay về, nhưng Thiệu Bộ trưởng mời, không thể không giữ thể diện cho người ta, hơn nữa Ninh Não Nhi và Trần Du phải ở Kinh Thành làm ăn, ổn định thị trường, không thể thiếu được việc giao thiệp với chính quyền, hẵng cứ giải quyết xong vấn đề quan hệ này đã, đến lúc gặp phải vấn đề nhỏ gì, khiêng da hổ làm đại kỳ cũng khá có lợi, cho nên Diệp Thanh mới ở lại!
Thiệu Bộ trưởng tuy là Bộ trưởng bộ y tế, không quản đến mảng buôn bán này, nhưng mạng lưới quan hệ quan trường rắc rối phức tạp, vẫn có lúc dựa thế mượn oai!
........ ......... ........
Ba ngày sau, tại khách sạn Nhàn vân dã hạc. Chính vào ngày Thiệu Bộ trưởng tổ chức tiệc mừng công.
Một chiếc BMW trắng chậm dãi chạy đến, dừng trên quảng trường lớn trước khách sạn, chỉ là, chiếc xe tuy sang trọng, nhưng khách sạn Nhàn vân dã hạc lại chẳng phải một nơi bình thường, những người đến đây không phú thì quý, dừng trên bãi đỗ xe đương nhiên toàn là những hãng xe sang nổi tiếng, chiếc BMW của Ninh Não Nhi dừng ở chỗ này không hề có một chút bắt mắt nào, ngược lại lại còn giống như con vịt xấu xí, vì thế cũng chẳng làm cho bao nhiêu người chú ý đến, nhưng, lúc cửa xe mở ra, ba người đẹp từ trong xe bước ra, thì lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, đặc biệt là ánh mắt của vô số những người đàn ông thành đạt.
-Não Nhi, Diệp Thanh vẫn chưa đến à, chúng mình vào trước hay đứng ở cửa chờ hắn đây?
Trần Du eo nhỏ chân dài, dáng người cao gầy yểu điệu, thuộc vào hàng ngũ những mỹ nhân cực phẩm.
Còn Ninh Não Nhi, dung nhan thiên sứ, thân hình ma quỷ, tuyệt đối có thể được gọi là hoa hậu hoàn cầu cấp số, nến cô đi tham gia, được chọn vào top 10 người đẹp nhất tuyệt đối không phải là vấn đề, hơi chút trầm ngâm, liền nói:
-Hay chúng ta cứ đứng ở đây đợi hắn đi, chị San, chị nói sao?
Liền nhìn về phía Tằng Mẫn San.
Ninh Não Nhi, Trần Du, còn có cả Tằng Mẫn San ba người vì việc chuẩn bị mở câu lạc bộ, mấy ngày nay vẫn đi cùng nhau suốt, lúc này cũng cùng nhau đến.
Tằng Mẫn San gật gật đầu:
-Chị thế nào cũng được, hơn nữa, không đợi cậu ấy thì chúng ta cũng chẳng vào được!
Ba cô gái liền cười.
Tiệc mừng công lần này, các cô chính xác là đến trà trộn ăn trực, bởi vì cuộc hành trình đến châu phi, chẳng có chút liên quan nào đến các cô, đương nhiên trên danh sách tham gia tiệc mừng không có tên các cô, nhưng Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc lại có góp chút công sức, được gửi thiệp mời, nhưng hai cô giờ đã về Ninh Thành, như vậy tự nhiên sẽ khuyết người rồi, Diệp Thanh liền nghĩ, đem theo Ninh Não Nhi, Trần Du, và cả chị họ mình cùng đến, dù gì, thêm một người chắc cũng không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ thêm đũa thêm bát mà thôi.
Đem Tằng Mẫn San đến, Diệp Thanh là có chút tư tâm, cô tuy nắm quyền quản lý kinh doanh của Tằng gia, nhưng mới tiếp nhận chưa được bao lâu, kinh nghiệm còn ít, hơn nữa Tằng gia lại luôn bị Vương gia chèn ép, trên thương trường gặp phải không ít trở ngại, tiệc mừng lần này cũng là một cơ hội mở rộng quan hệ.
Kinh doanh là làm cái gì, chính là mở rộng mạng lưới quan hệ chứ còn gì nữa! Quen biết nhiều người tóm lại cũng không tồi! không cần nói lần này có rất nhiều lãnh đạo, quan lớn đến, chỉ riệng các chuyên gia y học, trong đơn vị của riêng mình nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng quan trọng, sức ảnh hưởng cực lớn, đã là những mối quan hệ rất ổn rồi!
Đại khái là do, Tằng gia cũng có một xí nghiệp y dược, nếu xây dựng được mối quan hệ tốt với các chuyên gia này, việc xuất thuốc do xí nghiệp sản xuất vào những bệnh viện lớn này chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao!
Ba cô gái vừa nói vừa cười, dọc đường làm cho rất nhiều người chú ý đến, lúc sau liền tiến vào đại sảnh của khách sạn, ngồi xuống ghế sofa đợi.
Đột nhiên, cửa lớn bước vào mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi, khí thế vô cùng hùng mạnh, thuộc vào loại vừa nhìn đã biết là bọn ăn chơi trác táng, Tằng Mẫn San hơi liếc mắt một chút, liền tức khắc đổi sang hướng khác, ngồi quay lưng lại với những người đó.
Ninh Não Nhi suy nghĩ tinh tế nhạy cảm, đương nhiên chú ý tới, thầm nói, đây là những người nào vậy, sao nhìn thần sắc của chị Mẫn San lại có vẻ vô cùng sợ hãi bọn họ? Liền cẩn thận quan sát một lượt, tức thời kinh ngạc, hóa ra, trong số đám người này, cô lại quen mấy người! đều là mấy kẻ không ưa gì!
Chẳng hạn, cái thằng con trai dung mạo xinh đẹp kia, chẳng phải là nhị thiếu gia nhà họ Tằng, cũng chính là em trai của Tằng Mẫn San, nghe nói Diệp Thanh từng tẩn cho hắn một trận!
Cón có hai chị em sinh đôi xinh đẹp, không phải là hai đại tiểu thư Hà Diễm Dĩnh, Hà Diễm Đình của Hà gia tại chốn Ninh Thành ngày trước, bây giờ đương ăn nhờ ở đậu tại nhà Nhiêu gia sao? Vậy người bên cạnh họ hiển nhiên chính là anh họ Nhiêu Thiên Đôn của hai đứa này rồi, mấy người này bị Diệp Thanh tẩn cho không biết mấy lần, đúng là kẻ thù thật sự, song, bọn họ không chắc đã biết các cô, nên chẳng sợ!
Ninh Não Nhi vì mối quan hệ với Diệp Thanh, cho nên cũng có một số điều tra nhất định đối với những người, những việc liên quan đến hắn, nhưng Nhiêu Thiên Đôn cùng chị em nhà Hà gia thì không nhất định nhận ra được Ninh Não Nhi và Trần Du.
Còn mấy tên thanh niên khác thì Ninh Não Nhi lại không biết, nhưng nhìn điệu bộ, chắc đều là những con ông cháu cha nhà quyền quý, đặc biệt trong đó có một người, thân hình cao lớn khôi ngô, cao to lực lưỡng, vừa nhìn đã biết là kẻ thường xuyên đánh nhau gây rồi, thậm chí ngay cả Nhiêu Thiên Đôn, đối với người này cũng có vài phần cung kính nịnh nọt, những người khác thì càng không cần phải nói, hiển nhiên đều tôn người này làm thủ lĩnh!
-Hì, anh Quân, sức hấp dẫn của anh quả thực quá lớn đấy, coi, bên kia con bé đó cứ nhìn anh chằm chằm kìa!
-Trông cũng không tồi đấy nhỉ, những minh tinh bình thường còn không sánh được, anh Quân, có cần lôi về chơi không?
-Mắt mày có vấn đề à, thế này mà nói là không tồi, cái này gọi là khá ngon, chậc chậc, khuôn mặt này, vóc dáng này, quả thực là Đồng nhan cự nhũ trong truyền thuyết (gương mặt baby, bộ ngực khổng lồ), thực sự là một trên trời một dưới đất!
-Anh Quân, con nhỏ này chúng em không dám tranh với anh rồi!
-Xì, mày dám tranh sao? Có tranh cũng chẳng tranh nổi đâu, mày không thấy con nhỏ đó chỉ nhìn chằm chằm mỗi anh Quân sao?
Ninh Não Nhi nghe thấy mấy câu, liền mím môi, chau mày, cười khinh một tiếng, vội vàng thu ánh mắt lại.
-Ha ha, con bé đó xấu hổ rồi kìa, anh Quân, có kịch hay rồi!
Một tên thanh niên nói với tên thanh niên dáng người vô cùng cao lớn khôi ngô, được gọi là “Quân” đó.
-Con nhỏ này sắc đẹp quả thật không tồi chút nào, nói là chọn một trong một vạn cũng không quá, lôi về chơi cũng xứng với thân phận của ta!
Ninh Não Nhi liền nói thầm trong lòng, trong chốn Kinh thành này thâm sâu vô lường, đám người này trông chẳng phải tử tế gì, chẳng trách Tằng Mẫn San lại phải tránh đi. Có điều, cái thứ rác rưởi nhà ngươi, mà đòi xứng với chị?
Ninh Não Nhi cũng là người có chí khí cực cao, hơn nữa từ trước đến nay chưa từng vì quyền thế tiền tài của đối phương mà chịu khuất phục, năm đó Thịnh Tuấn Đỉnh khôi ngô tuấn tú phóng khoáng là thế, giàu sang là thế, năm đó Ninh Não Nhi cũng chỉ là một bà chủ của một cửa tiệm nhỏ nhoi, mà còn không động lòng nữa là, huống hồ bây giờ cô sớm đã thân thế xuất chúng, cũng chẳng còn để tâm đến vấn đề tiền bạc lắm!
Tên thanh niên trẻ tuổi được gọi là anh Quân đó tham lam ngắm nhìn mỹ sắc của Ninh Não Nhi thêm lần nữa, có điều lập tức liền chú ý đến bóng lưng của Tằng Mẫn San, ngây người sửng sốt một lúc, khóe miệng nhếch lên một nét cười dữ tợn, liền cười với Tằng Ngọc Hiên đương ở phía sau lưng nói:
-Ngọc Hiên, chị gái mày hình như ở bên đó nhỉ? Đi, chúng ta ra đó chào hỏi một câu!
Tằng Ngọc Hiệp liền lập tức sợ hãi, vội nói:
-Anh Quân, chị gái em bả không hiểu chuyện, anh đừng so đo với bả làm gì!
Nhiêu Thiên Đôn lập tức mắng:
-Nói linh tinh cái gì thế, anh Quân là loại người ấy sao?!
Tằng Ngọc Hiên liền cứng lưỡi, không dám phản bác lại.
Tên thanh niên cường tráng tên Quân đó khoát khoát tay, cười nhạt đi về phía mấy người Ninh Não Nhi, những người khác cũng vội vã đi theo, thằng cha Tằng Ngọc Hiên theo ở mãi phía sau cùng.
Trần Du vẫn cứ chơi điện thoại suốt từ nãy tới giờ, cũng không nhìn ra phía ngoài, lúc này thình lình nói một câu:
-Thực xui, một đám ruồi bọ đáng ghét đang vo ve vo ve bay về phía này!