Thần Y


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 663: Châm xuyên bàn tay!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen

Ninh Não Nhi lập tức không kìm nổi bật cười khúc khích, có điều thấy Tằng Mẫn San đầu mày chau càng lúc càng chặt, dường như cực kỳ không muốn gặp những người này, liền vội vàng không cười nữa, tức giận trừng mắt nhìn Trần Du một cái:
-Đừng nói linh tinh, ăn nói chẳng để ý gì cả!
Trần Du lè lè lưỡi, nhún nhún vai, sao phải lo, bây giờ đương là ban ngày, giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng nhẽ những người này ăn thịt được chúng ta chắc, hơn nữa, vốn dĩ đã là kẻ thù mà, từng đánh nhau sống mái với nhà Hà gia, còn sợ cái quái gì nữa! Nhớ tới lúc nữa là Diệp Thanh đến rồi, khí phách mạnh phải biết!
Kỳ thực, lá gan của Ninh Não Nhi cũng khá lớn, chỉ có điều vì suy xét đến cảm xúc của Tằng Mẫn San, nên thôi. Ba người đương định đứng lên rời đi, đám người đó liền đi tới trước mặt!
-Tằng tiểu thư, thật trùng hợp quá, ở loại khách sạn này, đúng là rất ít nhìn thấy cô đấy!
Gã thanh niên tên Quân đó bước lại, ngồi luôn xuống bên cạnh Tằng Mẫn San, cười lớn nói.
Tằng Mẫn San ngay tức khắc kinh bỉ đứng lên, kéo theo Ninh Não Nhi và Trần Du nói:
-Chúng ta đi!
-Ok!
Ninh Não Nhi nheo nheo đôi mắt lại, có điều cũng không muốn gây chuyện, suy cho cùng, bây giờ Diệp Thanh không ở đây, ba cô gái yếu ớt các cô đấu không lại mấy thằng con ông cháu cha này, đặc biệt là tên Nhiêu Thiên Đôn, nghe nói hắn đánh người vô cùng hung ác!
-Sao, ghét tôi à, ngồi xuống đi Tằng tiểu thư, chúng mình tâm sự một lúc!
Tên thanh niên tên Quân liền giơ tay bàn tay to bản lên, kéo mạnh Tằng Mẫn San bắt cô ngồi xuống ghế sofa, suýt chút nữa làm cô ngã nhào xuống.
Ninh Não Nhi vội vàng bước lại đỡ, trong lòng lửa giận bùng lên khủng khiếp.
Trần Du lại càng dũng cảm, lập tức xông lên, trợn mắt hiên ngang, lớn tiếng chửi:
-Thằng chó này mày là ai chứ, động chân động tay, không biết lễ phép là gì à!
Đáng tiếc, cô là mỹ nữ, nói mấy câu tục tĩu này, thì khí thế vẫn còn kém lắm. Mấy người này đương nhiên chẳng chút phật lòng, ngược lại còn lộ ra ánh mắt dâm đãng chăm chú ngắm nghía thân thình eo thon chân dài mỹ miều, lại còn có đôi môi mỏng cong quyến rũ của Trần Du!
-Yêu thế, chẳng mấy khi nhìn thấy ai tính tình lại mạnh mẽ thế này! Dáng người không tệ, rất có điểm nhấn đấy!
Tên Quân cười lớn, nhìn quanh, chỉ Trần Du nói với mấy tên tiểu đệ mà hắn đem tới:
-Con nhỏ này được đấy, chúng mày ai có hứng thú thì lên?
Trần Du tức điên lên, nhe răng trợn mắt lại mắng tiếp, Ninh Não Nhi sợ cô chịu thiệt, vội vàng kéo cô lùi về phía sau.
Tằng Mẫn San đứng vững người rồi, nhíu mày nói:
-Vương Trí Quân, mày chỉ có thế này thôi à, chỉ biết ức hiếp những cô gái yếu ớt? Uổng ngươi đường đường vang danh là nhân vật số một ở chốn Kinh Thanh này, hóa ra chẳng qua chũng chỉ dựa vào cái này mà nổi tiếng!
Trong lời nói hiển nhiên đem theo rất nhiều ý châm biếm, Ninh Não Nhi và Trần Du không khỏi ngạc nhiên cứng lợi, thầm nói, chị Mẫn San trước nay dịu dàng là thế, nhưng tính tình cũng rất dữ dằn mà, mắng người mà không có một từ tục nào, lợi hại!
-Mày muốn chết ! mày tường tao không dám tiêu diệt sạch Tằng gia nhà mày chắc!
Vương Trí Quân tức khắc nổi giận, đập vào ghế, đứng phắt dậy quát.
Ninh Não Nhi và Trần Du ngay lập tức thay Tằng Mẫn San toát mồ hôi lạnh, hai người liếc nhau một cái, đều mơ hồ rang rộng tư thế, chuẩn bị nếu chẳng may không ổn, thì thình lình xuất ra tuyệt kỹ phòng bị mà Diệp Thanh truyền cho, hai cô tuy thân thể mảnh mai, nhưng công phu mà DiệpThanh dạy cho cũng rất tinh diệu, chứ không hoàn toàn dựa vào sức mạnh, nếu đối phương khinh địch, hai cô có thể đánh ngã được cái thằng cha vạm vỡ tên Quân gì gì đó!
Đương nhiên, đối phương có nhiều người như vậy, nếu đồng loạt xông lên, mấy người Ninh Não Nhi bị thua là cái chắc, nhưng gì thì cũng không thể nhìn thấy chết mà không cứu, bỏ Tần Mẫn San lại một mình để chạy trốn chứ đúng không?
Nào ngờ, Tằng Mẫn San lại vui mừng không chút sợ hãi, chỉ cười một cách đầy khinh miệt nói:
-Chỉ dựa vào địa vị của Vương Trí Quân mày trong Vương gia, thì còn lâu mới làm được điều này!
Câu này, là đã chạm vào vết thương của Vương Trí Quân, phải biết rằng, hiện tại quyền kinh doanh của Vương gia trên cơ bản đều thuộc sự nắm giữ của Vương Trí Bằng – anh họ hắn, về phương diện này hắn thực sự chẳng có chút thiên phú nào, là kẻ cạnh tranh thất bại, bình thường cũng chỉ biết ỷ vào thế lực gia tộc, đánh nhau ẩu đả, ưa dũng đấu độc, ăn chơi phóng túng với nữ nhân!
-Tao không có năng lực này? Mày cứ đợi đấy, xem tao chơi đến chết mày thì thôi!
Vương Trí Quân thần sắc dữ tợn, gần như muốn lập tức ra tay, giáo huấn cho Tằng Mẫn San một trận!
Có điều Tằng Mẫn San cũng chẳng thèm để ý đến hắn, kịp thời dịch ra hai bước, hung dữ trừng mắt nhìn một cậu thanh niên trẻ trung đẹp trai đương núp ở phía sau đám đông, quát:
-Tằng Ngọc Hiên, tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được giao du với mấy tên bát nháo này cơ mà, sao mày không chịu nghe chứ! Vương gia với Tằng gia có quan hệ như thế nào chẳng nhẽ mày không biết sao?
Trong lòng thực sự phẫn nộ vô cùng, Tằng gia từ trước đến nay luôn bị Vương gia chèn ép, nói là nước với lửa cũng không quá, toàn bộ đều dựa vào sự nỗ lực chống đỡ khốn khổ của cô, nói không chừng một lúc nào đó, tất cả sản nghiệp của Tằng gia đều bị Vương gia cướp đoạt mất, thằng em trai này, lại không tỉnh ngộ ra chút nào, cả ngày từ sáng tới tối lúc nào cũng cắp đuôi đi theo mấy thằng lêu lổng Nhiêu Thiên Đôn, Vương Trí Quân! thực sự làm mất hết thể diện của Tằng gia!
-Tôi không cần chị phải dạy bảo, ân oán của đời trước liên quan gì đến chúng tôi chứ, chẳng nhẽ tôi kết giao bằng hữu cũng sai sao?
Tằng Ngọc Hiên bị giáo huấn ngay trước mặt bao nhiêu người, mất hết sĩ diện, hơn nữa, hắn bình thường cũng chẳng nghe lời Tằng Mẫn San, lúc này liền gân đầu gân cổ lên cãi lại.
-Mày kết giao bằng hữu? Bằng hữu gì với cái loại hồ bằng cẩu hữu ấy?
Tằng Mẫn San nói.
Hà Diễm Dĩnh cùng Hà Diễm Đình không phục, gần như cùng lúc kêu lên:
-Mày mắng ai đấy! Ai là hồ bằng cẩu hữu, hư hỏng chứ!
Hà Diễm Đình nhìn chòng chọc Ninh Não Nhi mấy lần, nói với ông anh họ Nhiêu Thiên Đôn:
-Cái đứa con gái bên cạnh đó, có quan hệ với thằng cha họ Diệp, anh họ, anh giúp em giáo huấn cho cô ta một trận để đời đi!
Thần sắc của Nhiêu Thiên Đôn tức khắc trở nên ác liệt, hét lớn:
-Anh Quân, mấy đứa này làm nhục chúng ta như vậy, sao còn có thể nhẫn nhịn thêm được nữa, không cho chúng nó biết một chút lợi hại, thì quả thực còn không biết trời cao đất dày là gì nữa!
Vương Trí Quân cười ầm ầm nói:
-Phải như thế chứ! Vốn dĩ, đánh đàn bà chẳng phải là việc vẻ vang gì, nhưng không ngờ lại dám chửi thẳng vào mặt tao, thế thì chẳng thể trách ta rồi!
Ngay tức thì, cánh tay lớn vung lên, bàn tay to như quạt hương bồ hung hăng giáng về phía Tằng Mẫn San!
Ninh Não Nhi và Trần Du nhất thời kinh hãi, vội kéo Tằng Mẫn San lùi về phía sau, có điều, các cô đều là những cô gái yếu ớt, làm sao có thể tránh được, Vương Trí Quân chỉ tiến lên phía trước một bước, đã đuổi kịp , bàn tay vẫn hướng về khuôn mặt xinh đẹp của Tằng Mẫn San mà giáng xuống!
Sắp bị đánh đến nơi, đột nhiên một thanh âm thản nhiên truyền đến:
-Mày là ai chứ, dám đánh chị họ tao?
Tiếng nói tuy nhỏ, nhưng rất kỳ quái, bất kỳ người nào có mặt đều nghe thấy rất rõ ràng, còn như sấm nổ bên tai, hơn nữa còn pha lẫn thứ khí thế cực kỳ ác liệt, đám người Vương Trí Quân đều vô cùng cả kinh!
Kèm theo tiếng quát chói tai này, là một thứ âm thanh rất nhỏ khó có thể nghe thấy được, dường như có một vật gì bén nhọn cực nhỏ đang lao nhanh trong không khí!
Sau đó, Vương Trí Quân thình lình kêu lên một tiếng, rút tay về nhanh tới mức còn nhanh hơn cả chạm phải đít con bọ cạp! Mọi người nhìn thấy, trên bàn tay đó của hắn, bị một chiếc ngân châm thật nhỏ xuyên thủng qua, một bên của bàn tay, đuôi của chiếc ngân châm còn rung lên không ngừng, mà bên còn lại, đầu nhọn của chiếc ngân châm lưu lại một giọt máu tươi đỏ au!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui