Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 666: Thu hoạch.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Diệp Thanh từ khi đột phá được Tâm bình cảnh, chân khí chuyển hóa trong cơ thể, đặc biệt là ở phần ngực, chân khí tập trung, hình thành một hình dạng tựa như một bình thuốc, không chỉ công lực và y thuật đạt được sự tiến bộ đáng kể, thì lại càng cảm nhận được sâu sắc sức mạnh của thứ tín ngưỡng thần kỳ, cũng chính là sức mạnh của Y linh, thu nạp tiến vào tâm bình, thì có thể khiến cho một dòng năng lượng cùng với sự vận hành máu trong toàn cơ thể của tim,âm thầm tiến hành một sự cải tạo, rèn luyện không nhận thức trong cơ thể của bản thân, Diệp Thanh lập tức biết được, sức mạnh của y linh này là một thứ cực kỳ quý báu!
Lúc hắn ở châu phi đã phát hiện được, sức mạnh của những y linh này cuồn cuộn không dứt, chúng đến từ những nơi chẳng hạn như bệnh viện Ngô Đồng, trại Cửu Long, bệnh viện Ngân Hạnh ở Ninh Thành, Hiệp hội y sỹ, thậm chí là cả Bắc Kinh vv, đặc biệt trong đó có một vài nguồn cực kỳ dồi dào, nhất là bệnh viện Ngân Hạnh chiếm đa số, Diệp Thanh liền đoán rằng, không biết có phải vì mình là người sáng lập của bệnh viện Ngân Hạnh không, sau đó trong đầu liền nảy ra ý tưởng thành lập Học viện Trung y đầu tiên!
- Vâng, đúng vậy, Thiệu bộ trưởng!
Diệp Thanh vuốt cằm gật đầu, hơi có chút ngượng ngùng và khiêm tốn nói:
- Kỳ thực ý tưởng này cháu đã có từ rất lâu, đông y chúng ta là một ngàng học có tính chuyên nghiệp vô cùng cao, nó cũng hoàn toàn không phải là ngụy khoa học, cháu thành lập học viện này, mục đích chủ yếu chính là bồi dưỡng những nhân tài đông y, phát huy mạnh y thuật Hoa Hạ, nếu có thể đem nền y học cổ truyền của tổ quốc đi truyền bá ra nước ngoài, cho càng nhiều người biết đến và chấp nhận, thì đó cũng là một việc hết sức không tồi!
Hắn đương nhiên sẽ không nói vì hắn có được sức mạnh của y linh, hơn nữa, hắn thực sự đúng là có nguyện vọng lớn phát huy mạnh nền y thuật Đông y đông dược thật!
Thiệu bộ trưởng hơi trầm ngâm, liền khen nói:
- Tốt lắm, có chí khí, về sau nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ đến tìm ta!
Việc mở trường tuy thuộc trách nhiệm quản lý của bộ giáo dục, nhưng Học viện y học thì lại có một chút liên quan đến bộ y tế của ông, một chàng trai trẻ tuổi như Diệp Thanh mà có thể có được ý nghĩ mở trường học, thì ông đương nhiên ủng hộ hết mình, hơn nữa, ông nhìn thấy sự tự tin lờ mờ ẩn hiện trong ánh mắt Diệp Thanh, không biết tại sao lại càng có thêm vài phần tin tưởng.
Lúc này, tiếng nói của một cô gái trẻ liền vang lên:
- Bác sỹ Diệp, tôi ủng hộ cậu mở trường học, đáng tiếc tôi không phải là dân trung y chuyên nghiệp, nếu không nhất định sẽ đến đó làm giáo viên!
Diệp Thanh nhìn về phía có âm thanh vang đến, thấy đó là Triệu Tiểu Tinh, không khỏi cười vang nói:
- Thế thì thực sự rất cảm tạ! Chị có bạn học hay bạn bè nào làm về trung y, đều có thể giới thiệu đến mà!
Triệu Tiểu Tinh nói:
- Nhất định nhất định, cậu không nhắc tôi cũng chẳng nhớ ra đấy, tôi đúng là có một người bạn học Trung y, chỉ có điều dạo này không ở trong nước, đợi cô ấy quay về tôi nhất định sẽ nói với cô ấy xem sao!
Có được Triệu Tiểu Tinh mở đầu, một số người xưa nay có sự kính phục sâu sắc đối với Diệp Thanh, hoặc có quan hệ tốt với hắn đều nhao nhao tỏ vẻ ủng hộ, khung cảnh nhất thời náo nhiệt! Diệp Thanh tin rằng, không lâu sau, việc bản thân muốn lập học viện y học ở Bắc Kinh sẽ lan truyền rộng ra, đây cũng là một việc rất tốt! Đầu năm nay, bất kể là làm cái gì, gây dựng khí thế chẳng phải đều là một việc vô cùng quan trọng sao.
Chỉ có điều, xây dựng trường học cần phải có một lượng tiền lớn, Diệp Thanh liền tính, phía bệnh viện Ngân Hạnh có thể gom góp một phần, bên công ty mỹ phẩm Đại Nghiên có thể gom một phần nữa, còn bên bệnh viện Ngô Đồng chắc cũng có thể gom một phần, còn có cả Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, có điều, muốn làm lớn làm mạnh, lập một học viện y học hạng nhất , thì vẫn còn lâu mới đủ được!
Hơn nữa, bất luận là bệnh viện Ngô Đồng, bệnh viện Ngân Hạnh, hay công ty mỹ phẩm Đại Nghiên đều cần lưu lại đại bộ phận tiền để lưu chuyển, phát triển và mở rộng quy mô...
Nghĩ đến đây, ngay cả bản thân Diệp Thanh bình thường cứ cho là mình có tiền, hoàn toàn chẳng thiếu tiền tiêu, lúc này cũng có chút cảm giác như lấy trứng chọi đá, liền nghĩ, Ninh Não Nhi phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh vẫn là vô cùng cần thiết, tốt nhất là lại phát triển ra một chỗ hót tiền nữa, nhưng hắn lại chẳng phải là người lành nghề buôn bán, việc này có nôn nóng cũng chẳng được....
- Bác sỹ Diệp, nào, cầu chúc cho cậu lập trường thành công, đào mận khắp thiên hạ!
Một người đàn ông trung niên cầm một cốc rượu đến đấu rượu với Diệp Thanh! Diệp Thanh đương nhiên hầu tiếp, hắn biết, người đàn ông này ở Kinh Thành cũng là một hạnh lâm danh thủ quốc gia có chút danh tiếng, nói không chừng còn có thể kéo đến nhậm chức giáo sư!
Cùng lúc đó, mọi người cũng âm thầm túm năm tụm ba, nhao nhao châu đầu ghé tai thảo luận việc Diệp Thanh mở trường, rồi người thì đi lại ăn uống, chén lên chén xuống, không khí buổi tiệc càng thêm náo nhiệt.
Thiệu bộ trưởng cùng với một nhóm cán bộ lãnh đão, cũng thỉnh thoảng trao đổi ý kiến. Có điều đều đặt niềm tin cực lớn đối với tên tiểu tử Diệp Thanh này, biết tên tiểu tử này là một người biết làm việc! Ông xem, châu phi xảy ra việc lớn như vậy, chẳng phải cũng được hắn giải quyết một cách êm đẹp hay sao?
....... ..... ........ .....
Buổi tối, ánh trăng sáng quắc.
Một nơi nào đó tại châu phi, phía sau ngọn núi của một bộ lạc, khe sâu tĩnh mịch, bất thình lình, một chiếc tiểu phi thuyền màu đen tạo hình phong cách xuất hiện trong không trung, tựa như từ một thế giới khác chui ra vậy.
Tiểu phi thuyển nhẹ nhàng bay vào trong rừng, nương vào sự yểm hộ của thảm thực vât, vén lớp phòng hộ chắn mưa che gió này ra, liền lộ ra gương mặt thanh tú của một người thanh niên trẻ tuổi đương ngồi trong khoang điều khiển.
- Quỷ linh cổ ở chỗ này đã hoàn toàn nắm trọn trong tầm khiểm soát, có thể thu về được rồi!
Người này chính là Diệp Thanh, chỉ thấy hắn lôi ra một chiếc bình ngọc thật to hình hồ lô, mở nắp ra, tâm niệm vừa động, chỉ chốc lát sau, liền xuất hiện từng làn từng làn khói đen nhỏ xíu bay từ trong bộ lạc cách đó hơn trăm mét đến, cái thì dài mấy mét, có cái lại hơn chục mét, thậm chí có cái còn dài đến trăm mét, đám khói đen này như nhận được mệnh lệnh triệu tập, tựa như có linh tính, biến thành từng dòng khói đen chui vào trong chiếc bình ngọc trên tay Diệp Thanh.
Đợi đến khi đám khói đen chui hết vào, Diệp Thanh liền nhét nút đậy kín lại, trong lòng không khỏi có một cảm giác thành công, thầm nói:
- Lần này thu hoạch lại khá phong phú, vòng quanh gần như cả châu Phi, thu hoạch được nhiều quỷ linh cổ như vậy, không biết liệu có tinh luyện ra được Nguyên tinh thần dịch không nữa!
Nguyên tinh thần dịch, chính là tinh hoa của sinh mạng tinh nguyên, được Dược thần cốc liệt vào một trong chín nguyên liệu chủ chốt để luyện chế thần dược trường sinh bất tử, đương nhiên là cực kỳ quý báu, chỉ cần một giọt thôi, e rằng cũng phải cần đến một lượng lớn nhân khẩu đến tiến hành bồi dưỡng chăm chút! Nếu là bản thân Diệp Thanh, ngay cả biết được phương pháp này, phỏng chừng cũng tuyệt đối sẽ không thực hiện, quá không có tính người! nhưng bây giờ Dược thần cốc lại làm trước rồi, nên hắn cũng chẳng ngại gì mà đến hái đào ngang đường! đây chẳng phải cũng là hành y tế thế, chữa bệnh cứu người sao?
Nhưng, tay cầm chiếc bình ngọc hồ lô nặng trịch, mà hắn lại chẳng có tí ti vui mừng nào, có lẽ do nghĩ đến thứ này là dựa vào sự trả giá của hàng trăm vạn sinh mạng mới có thể gây trồng ra được, thì cảm thấy đại thiên nghịch đạo vô cùng!
- Chuyện tới nước này, chỉ có nước làm căng với Dược thần cốc thôi! Người của Dược thần cốc thì có gặp qua, chỉ là không biết cái tên Dược thần trong truyền thuyết kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào, không ngờ ngay cả phương pháp tàn độc nhất trần gian này mà cũng nghĩ ra được!
Diệp Thanh biết, thứ đồ này, muốn có được đã cực kỳ khó rồi, mà lại muốn có một lượng nhất định, thậm chí cả đến lúc cuối cùng thực sự luyện được thần dược trường sinh bất tử, e là ít nhất cũng phải cần đến trên tỷ, thậm chí nói không chừng còn đến cả mấy chục tỷ người! đối với loài người trên địa cầu mà nói, quả thực là một đại họa, nói là ngày tận thế cũng không quá!