Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 671: Ăn mộc nhĩ trắng thì bằng không ăn, làm sao thoải mái bằng dùng chân khí mát xa chứ??!!!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Này, cô có phải là trợ lý của cô ấy không vậy, nếu phải, có thể cho tôi số điện thoại và QQ của cô ấy không?
-Chu Vi có bạn trai chưa thế?
-Cậu mang giúp mình tấm thiệp này vào trong, bảo Vi Vi ký tên giúp mình được không?
Đám người tựa như ruồi hút máu, nhìn thấy khe nứt liền nhao nhao châu hết lại, truy hỏi liên hồi.
Cô nhân viên sợ toát hết cả mồ hôi, vội vã lùi về phía sau, đúng lúc này, phía cửa trước liền phát ra một tiếng rung trời.
Sau đó truyền đến tiếng thét hưng phấn chói tai:
-Vi Vi, anh yêu em, cuối cùng em cũng ra rồi!
-Vi Vi, gặp được em, mình thực sự quá xúc động, giúp anh, à, không, giúp em trai ký một chữ đi!
-Cút đi ông, lại còn em trai, tởm quá đấy!
-Liên quan quái gì đến mày, mày mà còn chặn trước mặt tao nữa, cẩn thận tao tẩn cho đấy!
-Mày đánh thử xem!
.....
Phía bên Diệp Thanh, đám người sau khi ngẩn ra một lúc, tức khắc, liền chạy với tốc tộ bứt phá mấy trăm mét tựa như đuổi vịt, ngay cả Diệp Thanh thiếu chút nữa cũng bị người ta đâm ngã!
-Đám người này, quả thực quá điên khùng rồi, không được, mình phải đi cứu cô ấy!
Diệp Thanh nặng nề gật đầu, nói:
-Tuyệt đối không thể để cô ấy bị vây chặt, nếu không, có lôi cũng chẳng lôi ra được!
Lúc Diệp Thanh và cô nhân viên chạy đến, thì nhìn thấy, biển người tấp nập, vòng trong vòng ngoài, Chu Vi vừa thò đầu ra, đã sợ tới mức lại trốn vào bên trong, mấy nhân viên cạnh cô muốn đóng cửa lại, thì cũng muộn mất rồi, bị đám fan đó chen lấn xông lên, cửa cũng chẳng đóng nổi nữa, Chu Vi bị kẹt ở lối vào!
-Vi Vi, nữ thần của anh, giúp anh ký một chữ nhé!
-Chu Vi! Chu Vi!
-Ký tên ký tên!
-Chu Vi ngẩng đầu lên, mình chụp cho cậu một tấm!
.........
Diệp Thanh lập tức liên tưởng tới “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương” bên trong có một cảnh: Thu Hương đi bố thí bánh bao, một đám ăn mày ùa đến, vây chặt cô lại, nhao nhao hét lên, cánh tay giơ cao, “cho tôi một chiếc bánh”, “ cho tôi một chiếc bánh”.
Không kìm nổi bật cười, nếu để số người hâm mộ này biết được, nhất định tức khắc rời Chu Vi ra mà quay lại tẩn cho hắn một trận, mày là cái gì chứ, các anh đây hâm mộ minh tinh, chứ chẳng phải xin ăn, mày hiểu cái rắm ý! Cái đồ ngoài ngành, làm sao hiểu được nỗi xúc động đó của chúng ta chứ, chẳng buồn nói với ngươi!
Chu Vi không nỡ từ chối sự nhiệt tình của fan, liền tay chân luống cuống ký tên cho bọn họ, Diệp Thanh lo lắng cổ họng cô có vấn đề, để càng lâu sẽ càng khó chữa, vội vàng phi thân chui lên, bàn tay lớn liên tục tẽ đám người ra, lập tức tựa như mũi khoan, chui vào bên trong nhẹ nhàng như trở bàn tay, sau khi luồn đến bên cạnh Chu Vi, liền hướng về đám đông gầm lên một tiếng, những người xung quanh giật mình kinh hãi, Diệp Thanh nhân cơ hội này, lôi tay Chu Vay, liền vọt ra khỏi đám người!
Vài động tác này, nhanh như tia chớp, nói quá mau lẹ cũng không đủ hình dung, mãi đến lúc Diệp Thanh lôi Chu Vi chạy được khoảng bảy tám mét, đám người kia mới phản ứng kịp, nhao nhao gầm lên tức giận, điên cuồng đuổi theo!
-Thằng tiểu tử thối mày chui từ đâu ra thế!
-Mọi người mau đuổi theo, Chu Vi bị người ta cướp mất rồi!
-Hỏng rồi, có người muốn quấy rối Chu Vi, khẩn trương báo cảnh sát, báo cảnh sát!
-Báo cái đầu mày ý, mày không thấy Chu Vi không có một chút phản kháng nào sao?
-ừ đúng đấy, các người xem, Chu Vi chạy theo hắn, còn cười nữa kìa, cười đến là hạnh phúc đấy!
-Mẹ kiếp, cái thằng con trai đó không phải là bạn trai của Chu Vi đấy chứ!
-Đếch cần quan tâm nhiều thế làm gì, mau đuổi theo đi!
-Đuổi cái quái gì, sớm đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi, ông đây mệt chết mất!
Một cậu con trai dừng lại, thở hồng học, lại có mấy cậu chạy nhanh quá, nền băng tuyết lại trơn, nháy mắt đã ngã rầm xuống, đau tới mức sắp khóc òa ra tới nơi!
Nếu Diệp Thanh nhìn thấy, chắc chắn lại không kìm được mà than một hơi dài:
-Mấy người cần gì phải làm thế?
.......
Tuyết đã ngừng rơi từ lâu, trong bầu trời trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh sao từng chấm từng chấm, tuy không có trăng, nhưng ánh đèn khuya tàn trong thành phố, chiếu lên tuyết trông như thơ như họa.
Diệp Thanh lôi Chu Vi chạy một trận thục mạng, vòng qua mấy khúc cua, liền đến được một công viên yên tĩnh, đêm sâu tĩnh lặng, chẳng có chiếc xe nào lui tới, cũng chẳng có sự ồn ào của thành phố, tuyết trắng phau phau, Chu Vi không mặc nhiều áo lắm, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng bừng, trong cảnh tuyết trắng, giống hệt như một đóa hoa đỗ quyên hồng rực vừa bừng nở, kiều diễm, mềm mại, như cây hoa mọc trên nền tuyết trắng làm tươi mát làm động lòng người.
-Sao rồi? cổ họng còn khó chịu không?
Diệp Thanh cùng cô giẫm lên lớp tuyết trắng chầm chậm bước, hỏi. vừa nãy chạy vội quá, lúc này không được đột nhiên dừng lại, nếu không bản thân có thể chịu được chứ tim của Chu Vi nhất định không chống cự nổi.
-Tốt hơn nhiều rồi!
Chu Vi nói, còn một vế nữa chưa nói hết, được ở cùng anh, cổ họng của em hình như đỡ hơn bao nhiêu rồi đấy!
Đi được mấy bước, cảm thấy nhịp tim dồn dập của Chu Vi đã trở lại bình thường, Diệp Thanh liền dừng lại, giơ tay vuốt chiếc cổ trắng nõn thanh tú đẹp đẽ của cô, thân thể Chu Vi đột nhiên cứng ngắc lại:
-Hehe, lạnh quá!
Diệp Thanh nói:
-Cố chịu một chút thôi!
Chu Vi gật gật đầu, cứ kệ mặc cho ngón tay Diệp Thanh âu yếm cổ họng mình, nhưng không kìm nổi từng cơn từng cơn mê muội ập đến, tuy rằng, cô biết, Diệp Thanh là giúp cô kiểm tra cổ họng, nhưng, nói cho cùng đây chẳng phải là sự tiếp xúc thân mật sao, không khỏi khiến cô có chút rung rinh.
Diệp Thanh sờ nắn một hồi, rồi mới yên tâm nói:
-Em là hát quá độ, dây thanh và các tổ chức xung quanh có chút sung huyết và sưng tấy, anh dùng chân khí điều trị cho em một chút là được!
-Vâng!
Chu Vi mơ mơ màng màng gật đầu.
Sau đó, Diệp Thanh liền vận chuyển Y linh huyền khí, dùng Thương lê chân khí bản thăng cấp công chính bình hòa làm ấm dây thanh và các tổ chức xung quanh của cô, Chu Vi lập tức cảm thấy từng đợt từng đợt mát lạnh, ban đầu, cổ họng cô có cảm giác sưng tấy bỏng rát, nhưng lúc này, thì giống như được ngâm trong một bình nước lạnh mát, thoải mái đến cực điểm.
-Ư!
Chu Vi không kìm nổi lại nhắc lại một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp thì đỏ bừng, xấu hổ tới mức nhắm chặt mắt lại, thầm oán bản thân thực vô dụng, mới được Diệp Thanh bóp nắn một chút thôi mà đã thế này rồi, thế thì hắn sẽ nhìn mình với con mắt nào chứ? Nhất định là cực kỳ coi thường mình rồi!
Diệp Thanh thì thấy có chút buồn cười, có điều, con nha đầu này xấu hổ đến như vậy, mình cũng không nên giễu cợt cô bé thêm nữa làm gì, chỉ an ủi nói:
-Em cảm thấy cổ họng thoải mái chưa? Đây là chuyện thường gặp, sau khi về nhà, em chọn một ít mộc nhĩ tốt, tẩy sạch ngâm cho phồng lên, cắt thành sợi, dùng nước sôi ngâm qua một lần, rồi lại dùng nước lạnh rửa sạch, sau đó ăn cùng với dấm hương chua, mỗi ngày hai lần, không ăn nhiều quá là được, như vậy tốt cho cổ họng.
Chu Vi vốn dĩ muốn nói:
-Anh mỗi ngày dùng chân khí điều trị cho em thế này chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Làm gì phải ăn mộc nhĩ trắng chứ!
Có điều lại ngại không dám hỏi, lời lên đến miệng rồi lại đành nuốt trở lại, chỉ hỏi:
-Vậy em phải ăn bao nhiêu ngày?
Diệp Thanh nói:
-Một đến hai ngày.
-Vâng.
Chu Vi hơi chút thất vọng gật gật đầu, thầm nói, sao anh chẳng chủ động một chút, dùng chân khí điều trị giúp em chứ?
Ăn mộc nhĩ trắng, lại còn ăn sống, thì làm gì thoái mái bằng dùng chân khí bóp nặn chứ.