Thần Y


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 681: Phế tích thủy (phổi tích nước)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen

- Cậu nói thế là thế nào, táo làm sao mà so sánh với người được, uổng Tiểu Hổ còn là huynh đệ với cậu, thế mà cậu lại hạ thấp nó thế, so nó với quả táo vừa nhỏ vừa xấu!
- Tôi nào có ý đó, tôi cũng ủng hộ Tiểu Hổ ấy chứ! Tôi là nói đối phương có phiến diện cũng là lẽ thường tình, chúng ta nên hiểu cho họ…
- Xuỵt.. nhỏ tiếng thôi, đừng nói nữa! cậu không thấy thần sắc của chủ nhiệm Ngô đã bắt đầu khó coi rồi sao!
- Lại nói, chủ nhiệm Ngô cũng là người vô cùng ưu tú, tuổi trẻ như vậy mà đã làm đến chức chủ nhiệm khoa cấp cứu, y thuật cao, y đức lại tốt, lại còn là một đại mỹ nhân, điều quan trọng là không chê nghèo quý giàu, không có cái con mắt tầm thường của mấy đứa con gái hám giàu, chúng ta cũng tuyệt đối không nên nhằm vào cô ấy, chỉ là không đồng tình với cách làm của ba mẹ cô ấy mà thôi…
Cậu bác sỹ này hình như đang muốn biện giải, tránh Ngô Viện Viện hiểu nhầm, có điều nói mãi nói mãi thì đột nhiên cảm thấy, bất luận nói thế nào đều có thứ cảm giác như mắc tội mới người ta, chi bằng im miệng cho xong!
Trên thực tế chính xác là như vậy, nói cha mẹ của Ngô Viện Viện, thì cũng như nói vào mặt cô.
- Viện Viện, không phải bố mẹ muốn chia rẽ hai đứa bằng được, mà là nó căn bản không thể hoàn thành được trách nhiệm của một người đàn ông, nó bây giờ có năng lực cưới con không? Cưới con rồi, thì có nuôi được con không? Đừng nói bố mẹ thực dụng, nhưng đấy là nỗi lòng của các bậc làm cha làm mẹ, chẳng phải đều muốn tốt cho con cái sao!
Mẹ Ngô Viện Viên vô cùng bình tĩnh, không chút để tâm đến những lời bàn tán của mọi người xung quanh, cũng không trực tiếp đả kích lại những lời nói vừa rồi của Lý Tiểu Miêu, mà tiếp tục tận tình khuyên nhủ Ngô Viện Viện.
Những lời này quả thật cũng có lý, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ thông cảm!
Diệp Thanh cũng vuốt cằm gật đầu, đây gọi là “lấy chồng chồng nuôi”, câu này tuy tầm thường, nhưng tuyệt đối lại là một chân lý lưu truyền trong hàng ngàn năm nay, thân là đấng nam nhi thì phải có ý thức trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình, mà trong xã hội hiện đại, lại đẩy phẩn lớn trách nhiệm cho người phụ nữ, những yêu cầu đối với phụ nữ càng ngày càng nhiều!
Nếu một người đàn ông, sau khi cưới vợ lại không có bản lĩnh nuôi dưỡng gia đình, phải dựa vào người phụ nữ, thì loại đàn ông này, Diệp Thanh tuyệt đối sẽ xem thường hắn! đương nhiên, loại đàn ông này, cũng coi thường cực độ chính bản thân mình!
Không khí lại lần nữa rơi vào nặng nề, sượng sạo, ngay cả là Lý Tiểu Miêu cũng không nói được gì, điều kiện gia đình cô vốn không khá giả gì, bây giờ em trai khỏi bệnh, lại có việc làm, cô lại lên được chức y tá trưởng, lương tăng lên, thì gia đình mới hơi có chút cải thiện, nhưng bảo em trai cô kết hôn bây giờ, tức khắc phải có năng lực nuôi sống gia đình thì quả thực không làm được, chẳng phải nói đâu xa, kết hôn rồi, gì thì cũng phải có chỗ ở, cũng chẳng thể sống mãi ở kí túc bệnh viện chứ đúng không?
Thuê phòng? Được thôi, miễn cưỡng chấp nhận, nhưng lương của Lý Tiểu Hổ một tháng mới được có chừng ấy, trừ tiền thuê phòng, tiền điện nước, thì đến cả tiền ăn cũng chẳng còn dư ra là bao, nên càng không cần phải nói đến sinh con hay phụng dưỡng cha mẹ già! Chỉ dựa vào một mình Lý Tiểu Hổ, nuôi dưỡng gia đình quả thực chẳng dễ dàng như vậy!
Dựa vào Ngô Viện Viện? thế chẳng phải đúng như lời bố mẹ cô vừa nói sao? Cậu đường đường là một thằng đàn ông, đến gia đình của bản thân còn không cáng đáng được, phải nhờ đến phụ nữ chúng tôi, vậy hạnh phúc sau này của cô sao có thể bảo đảm! anh dùng cái gì để bảo đảm?!
Cho nên, Lý Tiểu Miêu mới chẳng thể nói mạnh được nữa, chỉ nói:
- Thì, thì em trai tôi cũng chẳng phải nghèo cả đời, nó bây giờ đang nghiêm túc học y, sớm muộn gì cũng có ngày trở thành một bác sỹ giỏi!
Nói xong, liền kéo nhẹ Lý Tiểu Hổ đến trước mặt, ra hiện hắn mau thể hiện, nói những lời mà người đàn ông khí khái phải nói! Cậu cứ khúm núm núp ở phía sau làm cái gì!
- Cháu…
Lý Tiểu Hổ lắp bắp!
- Nói mau đi, hạnh phúc của bản thân thì phải tự mà tranh đấu chứ
~Lý Tiểu Miêu nóng nảy!
- Cháu, sau này cháu sẽ, nhất định sẽ…
Chung quy Lý Tiểu Hổ là một anh chàng trung thực, hiền hậu, cứ đứng đờ ra không thốt được lời nào, cha mẹ Ngô Viện Viện thấy vậy, không khỏi lắc đầu càng thêm lợi hại!
Sao lại tìm một thằng khờ khạo như thế này chứ!
Cha Ngô Viện Viện khoát khoát tay, ngoảnh đầu đi, ý nói rất rõ ràng, thằng tiểu từ này, đã chẳng còn nước cứu rồi, đến nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ nữa là, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Mẹ Ngô Viện Viện cứ thở dài suốt, nước mắt sụt sùi!
- Bố
~~Ngô Viện Viện nhất thời khóe mắt đỏ hoe, nhìn Lý Tiểu Hổ một cái, không hề có ý trách cứ, ngược lại nhiều hơn lại là một thứ yêu thương che chở, quay đầu lại nói với bố cô:
- Bố, bố hãy cho Tiểu Hổ nhiều cơ hội hơn nữa, anh ấy vẫn còn trẻ, hơn nữa bây giờ còn đang theo Diệp Thanh học y thuật, sau này sớm muộn cũng có ngày ngẩng cao đầu!
- Nếu mày cứ muốn theo nó thì sau này đừng quay về cửa nhà họ Ngô chúng ta nữa!
Bố Ngô Viện Viện quả thực tức giận muốn chết, còn chưa nói xong đã bắt đầu ho khù khụ!
Ngô Viện Viện sợ quá, vội vàng định bước lại tự tay sơ cứu, liền bị một đôi tay lớn giữ chặt lại!
- Diệp viện trưởng?
Ngô Viện Viện quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thanh, không khỏi đứng ngây ra, bố tôi đã thế này rồi mà anh còn ngăn tôi làm gì chứ?
Diệp Thanh nói:
- Để Tiểu Hổ làm đi, bệnh của bố cô không nghiêm trọng lắm, Tiểu Hổ làm được!
Ngô Viện Viện liền gật gật đầu, quay sang Lý Tiểu Hổ vẫy vẫy tay, đây không phải là cô không để ý đến bệnh tình của bố mình, mà là có Diệp Thanh ở đây, thì kể cả bệnh có nghiêm trọng đến đâu cũng có thể chữa khỏi! Tính mạnh tuyệt đối không bị nguy hiểm! đây là thứ cảm giác an toàn mà trước nay Diệp Thanh vẫn luôn mang tới cho mọi người!
Hơn nữa, bác sĩ nhiều như vậy, để ai khám mà chẳng được, nếu bản thân còn không tin tưởng Lý Tiểu Hổ, thì người khác e là…
Gương mặt Lý Tiểu Miêu cũng tràn đầy vẻ chờ mong mà đẩy ông em trai bước lên, nói:
- Mau lên đi, đừng có phụ công sư phụ tạo cơ hội cho!
- Em, em…
Lý Tiểu Hổ có chút luống cuống, mặc dù hắn đã theo Diệp Thanh học y được một thời gian, nhưng nói cho cùng trước nay cũng chưa từng khám riêng cho người bệnh chẳng phải sao?
- Em cái gì mà em, mau lên đi, nhạc phụ đại nhân của em sắp…
Diệp Thanh vốn định nói, cậu mà không lên mau, thì nhạc phụ đại nhân của cậu ho chết bây giờ, nhưng những lời này, rõ ràng không hợp với thân phận của mình, hơn nữa chẳng có chút nghệ thuật ăn nói nào, rõ ràng là rất vô lễ, tức khắc vội vàng ngậm miệng lại, đẩy mạnh Lý Tiểu Hổ một cái, quát:
- Có viện trưởng ta ở đây, cậu còn sợ cái gì? Nếu mới có thế này mà cậu còn không dám tự thân coi bệnh cho bệnh nhân thì sau này làm sao có tiền đồ được, vĩnh viễn chẳng bao giờ trờ thành một thấy thuốc lớn được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui