Thần Yêu Lục

Mọi người đều nói tu tiên không thể muốn thất tình lục dục gì đó.

Đó đều là nói bậy.

Không tin thì ngươi xem đi: Thiên Tôn Ti Mậu Tô Cửu Gia năm đó vì phàm nhân Phó Lan Quân mà đại náo địa phủ, Xích Diễm Thần Quân Sùng Diệc kết một đời tình duyên với huyễn quỷ Nam Phong, thậm chí Tôn Giả Vãng Sinh Tây Thiên, cũng vì Ma Đế Chung Dục mà vào ma đạo…

Đó chính là tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm*.

(*Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm: tình yêu chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hơn nữa còn càng ngày càng sâu đậm.)

Chuyện đại thái tử thiên giới vì Long thái tử Tây Hải vừa gặp đã thương nên mới hủy hôn rất nhanh đã lan truyền trong tam giới.

“Ta nghe nói, đại thái tử ở luôn Tây Hải rồi?”

Trong lúc rảnh rỗi uống rượu với Hắc Vô Thường nhắc tới chuyện này, Tô Cửu Gia không khỏi cảm thán: chuyện hóng hớt ở thiên giới truyền đi thật là nhanh.

Thằng nhóc kia đang ở lỳ Tây Hải, đỡ cho bản tôn cứ thấy hắn là bực.

“Thiên Tôn ngoài miệng nói hắn phiền, mấy ngày trước còn không phải tới chỗ Thiên Đế xin tha cho hắn là gì.”

“Bản tôn là nể mặt mẫu hậu hắn thôi.” Cửu Gia thở dài, nói cho cùng bản tôn nhìn đứa trẻ ấy lớn lên, ta nào nhẫn tâm được?


Rót đầy rượu cho Cửu Gia, Hắc Vô Thường cười nói: “Thiên Tôn đại nhân ngài tâm địa thiện lương, bảo vệ cho đại thái tử cũng là phải.”

Có điều Hiên Viên đại đế không phải người hiền lành gì, Thiên Tôn muốn thuyết phục ông ta, sợ rằng không dễ vậy đâu.

Nói đến đây Cửu Gia liền cảm thấy đau đầu. Hiên Viên đại đế Huyền Luật nổi tiếng tính tình ngang tàng, lại còn chết vì sĩ diện. Hôm nay Hạo Hoàng ngang nhiên hủy hôn, không muốn con gái lão, lão lại không lật ngược cả Lăng Tiêu Bảo Điện lên ấy chứ!

… Có khi bản tôn về Thiên Nhai Hải Giác tránh trước đi thì hơn.

Bên này Tô Cửu Gia đang mặt ủ mày chau vì chuyện của thằng cháu ngoan của mình, đại thái tử Hạo Hoàng bên kia lại đang bận rộn quên trời quên đất. Từ lần trước hắn tới Tây Hải liền ở lỳ luôn chỗ này. Vấn Cốt không chỉ nói một lần, đại thái tử thân phận tôn quý, chịu thiệt thòi ở lại nơi này thực sự không thích hợp. Hạo Hoàng lại nói, Tây Hải trời nước một màu, sơn minh thủy tú, có thể coi là nơi tu thân dưỡng tính tốt, bản thái tử ở chỗ này rất được.

Mặt của Vấn Cốt cứng đờ, y nghĩ thầm đại thái tử ngươi đùa gì thế, Tây Hải toàn là nước, nào có trời với núi gì, đại thái tử ngài ở thoải mái quá, trong lòng ta không nỡ mà!

Hạo Hoàng không biết trong lòng Vấn Cốt đang suy nghĩ gì. Vấn Cốt bận rộn công vụ của Tây Hải, không thể lúc nào cũng ở bên hắn, hắn liền tự mình đi dạo Tây Hải, nhưng Tây Hải nhìn đâu cũng thấy nước, thời gian dài liền cảm thấy vô vị. Hắn ngồi trước Bích Hải Lâm, nhìn một đám rong biển quần ma loạn vũ, nhất thời cảm thấy mình bị ép đến bước này cũng thật đáng thương.

Đều do Thiên Đế, bắt hắn cưới con gái Hiên Viên đại đế nào đó bằng được, nói gì mà môn đăng hộ đối. Nếu nói đến môn đăng hộ đối thì cũng phải là Vấn Cốt với hắn môn đăng hộ đối mới đúng, thái tử với thái tử, quả thực là xứng không để đâu cho hết!

Hầy, đợi tình hình qua đi, bản thái tử sẽ đưa Vấn Cốt đến dạo nhân gian. Thấy Vấn Cốt cả người lạnh lẽo, phải cho dính chút hơi ấm của nhân gian. Không thì tính tình lúc nào cũng tẻ nhạt thế kia, tương lai ở bên nhau thời gian dài vạn nhất y chê mình ồn ào thì phải làm sao?

“Bốp!”

Có thứ gì đập một phát vào đầu.

“Kẻ nào to gan, dám đánh lén bản thái tử?!!” Đau đớn xoa đầu, Hạo Hoàng nhặt thứ vừa đập mình lên, là một viên trân châu, lấp lánh ánh sáng trắng, rất đẹp.

Hắn quay đầu, phát hiện một đứa bé trốn phía sau cây san hô, thấy hắn quay đầu lại, vội vàng trốn đi, rồi lại giống như tò mò về hắn, lặng lẽ ló ra nửa khuôn mặt nhìn hắn.

Hạo Hoàng thấy mi tâm đứa bé kia có một nốt hoa mai, ngộ ra, đây không phải là em trai của Vấn Cốt sao?

Hình như tên là cái gì… Vấn Tâm?

Đi tới nhấc Vấn Tâm lên, Hạo Hoàng giơ nó đến trước mặt: “Nè nhóc, lá gan ngươi không nhỏ đâu nha, dám đánh bản thái tử!”

“Oa! Thả ta xuống, thả ta xuống!” Hai chân treo lơ lửng giữa không trung, Vấn Tâm lập tức sợ hãi, la to: “Ngươi bắt nạt ta, ta sẽ đi mách Vương huynh!!!”


Thấy Vấn Tâm chân ngắn tay ngắn giãy dụa, Hạo Hoàng thấy rất thú vị, bèn cố ý giả vờ hung hãn dọa nạt Vấn Tâm, nói nếu ngươi định đến chỗ Vương huynh của ngươi mách tội, vậy bản thái tử không thể thả ngươi ra được. Nói xong liền ném Vấn Tâm lên trên.

Tiếng gào hoảng sợ của Vấn Tâm vang vọng khắp Bích Hải Lâm.

Lúc hạ nhân tới báo không thấy tiểu thái tử Vấn Tâm đâu đã là chạng vạng. Vân Cốt vừa xử lý chính sự xong, liền vội vàng đi tìm Vấn Tâm.

Trẻ nhỏ mải chơi đùa, chạy mất dạng như này cũng không phải lần đầu tiên. Y chạy khắp hơn nửa Tây Hải, cuối cùng rốt cuộc tìm thấy Vấn Tâm ở Bích Hải Lâm.

… Còn có Hạo Hoàng.

Xa xa thấy hai bóng người một lớn một nhỏ ngồi trên đài san hô, Vấn Tâm nằm úp sấp trên đầu gối Hạo Hoàng, cười như hoa nở.

“Hạo Hoàng ca ca, nhân gian thực sự vui vậy sao?”

“Vui lắm, vui lắm.” Nhìn vẻ mặt Vấn Tâm sùng bái, Hạo Hoàng liền đắc ý, nói nhân gian ấy, ban ngày chim hót hoa thơm, ngựa xe như nước, đến tối vạn gia đăng hỏa, ca múa thăng bình.

Mà vui nhất là năm mới, tiếng pháo nổ, dán câu đối, treo hoa đăng, ăn sủi cảo, khắp nơi đều là đồ mới, rất vui.

“Thật ư?” Nghe hắn ba hoa chích chòe, trong nháy mắt Vấn Tâm liền dâng lên mong đợi vô hạn đối với nhân gian. Nó nói đệ cũng muốn đi xem nhân gian!”

“Đi.” Hạo Hoàng nói: “Đến lúc đó Hạo Hoàng ca ca mua kẹo hồ lô cho đệ ăn.”

“Được!” Vấn Tâm vui vẻ giơ nắm tay lên, nhưng chớp mắt lại hạ xuống, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhưng mà, đệ còn chưa vượt long môn, không thể hóa thành hình người trên mặt đất.”

“Không vội.” Vuốt tóc Vấn Tâm, Hạo Hoàng nói vậy thì đợi đệ lớn lên đã.


Dù sao thế sự xoay vần, lòng người bất biến, có ý niệm luôn là việc tốt.

Lúc đó Hạo Hoàng còn không biết, hắn một lời thành sấm, mấy vạn năm sau, trên đỉnh Côn Lôn, lạnh nhạt nhìn đường nét vui buồn hợp tan của nhân gian, làm sao cũng không nghĩ ra được, lúc đó kiếp trước của mình, từng hướng về nhân gian thế tục như thế. Đương nhiên, đó là một câu chuyện khác.

“Vấn Tâm.”

“Vương huynh!”

Nghe thấy giọng của Vấn Cốt, Vấn Tâm tụt khỏi đầu gối Hạo Hoàng, chạy tới nhào vào lòng Vấn Cốt, ríu rít nói: “Vương huynh, Vương huynh, Hạo Hoàng ca ca đồng ý đưa đệ đến chơi nhân gian!”

Vương huynh cũng đi cùng nhé!

“Việc này…” Vấn Cốt nhìn ánh mắt mong đợi của em trai, lại thấy vẻ mặt mang ý cười của Hạo Hoàng, chần chừ một chút, rồi gật gật đầu.

“Tốt lắm.” Lần này phản ứng của Hạo Hoàng còn nhanh hơn cả Vấn Tâm, thấy Vấn Cốt đồng ý, liền lập tức nói: “Không đến nửa tháng nữa là năm mới, đến lúc đó Long thái tử đừng sai hẹn đấy.”

… Ta hẹn với với ngươi bao giờ?

Mặc dù trong lòng không cam, nhưng lại không có mặt mũi nào phản bác, huống hồ còn là yêu cầu của em trai bảo bối của mình, Vấn Cốt cũng đành cười đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận