Chương 1: Đại Tiểu Thư
Edit: Miêu | Sắc Xanh Lam
Convert: Reine Dunkeln & Vespertine
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngày mai mình được nghỉ rồi, cậu bên kia chắc cũng thi xong rồi nhỉ, hai đứa mình đi chơi chung đi. Mình không muốn về nhà sớm vậy đâu.”
Phí Linh ngồi phịch trên giường, bắt chéo chân, chân phải đặt trên đùi trái lắc qua lắc lại. Bạn cùng phòng xung quanh cô đều đang thu dọn hành lý, chỉ có cô vừa ăn vặt vừa gọi điện thoại.
“Ha ha. Chú lại hối cậu tìm bạn trai à?” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, ấy là một giọng nam rất êm tai.
“Cậu nói xem sao ba mình cứ gấp vậy nhỉ. Mình năm nay mới bao lớn đâu? Đại học còn chưa tốt nghiệp mà ba đã muốn nhanh chóng tìm người kết hôn cho mình. Không phải người ta thường nói làm cha ai nỡ để con gái mình đi lấy chồng hả? Rốt cuộc mình có phải con ruột của ba không vậy?”
Cứ nhắc tới chuyện này là Phí Linh lại phát cáu. Muốn không bực cũng không được. Cô cắn một miếng táo to nghe “rột rột”, dùng sức mà nhai. Cũng bởi trong miệng có đồ ăn nên nói chuyện cũng hơi không rõ tiếng.
“Chú cũng vì muốn tốt cho cậu thôi. Sang năm là tốt nghiệp rồi, cậu đã nghĩ kỹ xem muốn làm việc gì chưa?” Nam sinh ở đầu kia bất đắc dĩ cười cười, rộng lượng chuyển đề tài.
“Mình nào muốn đi tìm việc làm chứ. Ba mình có tiền vậy mà. Ba nói ba muốn nuôi mình cả đời.” Phí Linh nghe vậy thì đáp như lẽ đương nhiên.
Tiếng cô không lớn, nhưng bạn cùng phòng đều đang thu dọn hành lý, chỉ có mỗi mình cô lại đang “nấu cháo điện thoại”, hiển nhiên khiến người ta không kìm được mà nhìn cô một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được được được. Đại tiểu thư của mình. Cậu muốn đi chơi ở đâu nè, lên núi đao hay xuống biển lửa mình cũng đều hầu cậu hết.”
“Tụi mình đi du thuyền trên biển (*) đi. Mình đã muốn đi từ lâu lắm rồi, nhưng ba mình hết nói không an toàn thì lại tới không cho mình đi. Lần này tụi mình lén đi đi, đừng nói ba biết.”
(*) 邮轮 (bưu luân): là du thuyền loại lớn dùng để đi biển, chạy theo lịch trình đã định sẵn nên từ điển còn để là “tàu biển chở khách chạy định kỳ”.
“Được. Mình đi đặt vé. Ngày mai mình đón cậu.”
“Ừa. Ba ngày hai đêm là được, lỡ đâu mình say tàu thì sao. Cậu cũng đừng tới đón mình, lúc đó tụi mình trực tiếp tới bến tàu thành phố S mà tụ họp. Cậu tới tìm mình còn phải đi đường lòng vòng phiền lắm.”
“Vậy cũng được. Thượng lộ bình an. Mình ở thành phố S chờ cậucậu.”
“Cúp máy trước nhé. Mình muốn dọn hành lý.”
“Wow, đại tiểu thư tự mình ra tay á?” Đầu kia trêu chọc nói.
“Ý cậu là sao hả Phó Tường, từ thời cấp ba mình đã biết tự dọn đồ rồi được chưa!”
“Đùa tí gì căng, đừng xù lông. Mai gặp.” Đầu kia nói xong thì lập tức dập máy.
“Mai gặp rồi “xử đẹp” cậu luôn.” Phí Linh nhìn cuộc gọi bị ngắt, bất mãn làu bà làu bàu với điện thoại.
“Hỡi các đồng chí, ngày mai chúng ta đường ai nấy đi rồi. Tối nay tớ mời khách, mọi người muốn ăn gì thì cứ tự nhiên chọn nha.”
Phí Linh nghĩ tới chuyến du thuyền sắp rời bến thì tâm trạng rất vui vẻ nên mở miệng mời các bạn cùng phòng khác đang thu dọn đồ đạc.
“Tớ mua bánh mì rồi nên không đi đâu.”
“Tớ có hẹn với bạn rồi, lát nữa ra cửa, cũng không đi được.”
“Tớ chưa đói.”
“...”
Ký túc xá có tổng cộng bốn người, bây giờ ba người không tham gia, đi ăn lẩu một mình thì chẳng vui gì cả, Phí Linh đành thở dài gọi điện đặt cơm hộp.
Phó Tường ngắt cuộc gọi, nghĩ đến biểu cảm xù lông của cô nàng ở đầu dây bên kia lúc gần cúp máy thì không giấu được nụ cười. Mắt cô sẽ trợn tròn, vẻ mặt thì tức giận, nhất định là đáng yêu lắm đây. Muốn chọt cô một cái quá.
Bạn cùng phòng khác thấy bộ dạng dịu dàng ngu ngốc này của anh thì không khỏi nổi da gà, trêu “”Đại tiểu thư” của mày hẹn mày à?”
“Cổ muốn tao hầu cổ đi du lịch bằng du thuyền.” Phó Tường cũng không giấu giếm gì, đắc ý đáp.
“Tiến độ của mày có lâu quá không vậy? Hai người tụi bây quen biết nhau cũng mấy năm rồi, có khi cô nàng coi mày là “bạn thân” thật ấy. Cái kiểu bạn thân khác giới này nói dễ nghe thì là bạn thân, nói thật thì là lốp xe dự phòng đó.” Bạn cùng phòng tốt bụng nhắc nhở anh.
“Khai giảng tao mời tụi bây ăn kẹo cưới.” Phó Tường tự tin nói.
“Mày không định làm gì người ta trên du thuyền chứ? Đây là phạm pháp đó, Phó Tường à, mày bình tĩnh chút được không. Nói không chừng “đại tiểu thư” nhà mày còn tống thẳng mày vào ngục giam bây giờ!”
“Giờ câm mồm thì bữa lẩu tối nay tao mời.”
Lời vừa buông ra, bạn cùng phòng lập tức làm động tác kéo khoá miệng tập thể.
“Mình tới rồi. Cậu ở đâu thế? Có phải còn chưa tới không vậy? Mình có thể miễn cưỡng chờ cậu thêm mười phút, nếu cậu...”
Phí Linh đến bến tàu xong thì tìm một vòng cũng chẳng thấy Phó Tường đâu, lập tức nối máy cho Phó Tường, giọng điệu dào dạt đắc ý.
Đang lải nhải thì bả vai bị vỗ một cái.
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, “Ở đây nè. Đại tiểu thư của mình.”
Đôi lời tác giả:
—— Ngọt văn, xem như truyện chúc mừng năm mới, chúc mọi người 2022 sức khoẻ dồi dào, ngày nào cũng thật vui vẻ hạnh phúc.
—— Nếu thích truyện của tôi thì nhớ vào giao diện chấm điểm truyện trên web, chọn “Tôi muốn chấm điểm”, cầm trân châu quăng cho tôi nhé. Mỗi tài khoản đều có hai trân châu miễn phí mỗi ngày, không cần lãng phí tiền đâu.
—— Đề cử cho mọi người hai quyển đã hoàn của tôi là《 Song hướng yêu thầm 》và một bộ vẫn đang ra là《 Nguỵ trang tao hóa 》, các tình yêu chưa xem thì đi xem đi nhé, đẹp lắm đó~
Editor: