Chương 7: Phó Thẳng Nam
Edit: Miêu | Sắc Xanh Lam
Convert: Reine Dunkeln & Vespertine
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơm nước xong xuôi cũng gần tới giờ thuyền rời bến.
Phó Tường đã hẹn SPA từ trước, hai người quyết định trở về làm SPA. Giữa liệu trình Phí Linh thoải mái ngủ mất, Phó Tường ngăn cản ý định đánh thức Phí Linh của thợ mát-xa, cứ thế ôm người ta về thẳng phòng hai người.
Phí Linh ngủ hai tiếng mới tỉnh. Phó Tường nghe tiếng rót nước vào cốc đặt trước giường, dịu dàng hỏi, “Dậy rồi à?”
Phí Linh hé đôi mắt to tròn, mơ mơ màng màng đáp, “Ừm… Phó Tường, mát-xa xong rồi hả?”
Thanh âm còn ngái ngủ của cô hệt như tiếng mèo con, mềm mại ngọt ngào gãi vào rung động trong lòng người ta. Phó Tường chỉ cảm thấy ngứa ngáy nơi ngực, đưa tay vén lên sợi tóc nghịch ngợm trên trán cô nàng.
Lúc này anh mới nghiêm túc trả lời, “Cậu ngủ hai ngày, thuyền cũng sắp cập bờ tới nơi.”
Phí Linh lập tức bật dậy, tỉnh ngủ xong vừa bực bội vừa xấu hổ đánh Phó Tường một cái, “Cậu lại lừa mình.”
Phó Tường khẽ cười, cầm ly nước đưa đến bên môi cô, “Uống nước nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang mát-xa thì ngủ mất, sau khi tỉnh dậy cô khát khô cổ họng. Phí Linh ngoan ngoãn đón tay anh, uống cạn nửa cốc nước .
Cô hỏi, “Sao cậu ôm mình về rồi? Mình còn muốn làm móng mà. Không lẽ cậu không đặt lịch cho mình?”
“Thợ làm móng tạm thời bị thương ở tay, lịch đặt trước bị hủy rồi.” Phó Tường mặt không đổi sắc giải thích.
“Mình không tin. Thuyền lớn cỡ này sao chỉ có một thợ làm móng được. Có cậu không định cho mình sơn móng tay thì có.”
Phí Linh phì phò xốc chăn lên chuẩn bị lý sự với anh thì chợt phát hiện trên người mình chỉ mặc một bộ nội y, cô vội vàng bọc mình lại trong chăn.
Vừa sợ vừa thẹn, “Cậu… Cậu cởi đồ mình?”
“Lúc mình ôm cậu về thì áo choàng tắm đã hở sẵn rồi, mình tiện đường giúp cậu cởi luôn. Bây giờ cũng không còn sớm, thay đồ đi, mình dẫn cậu đi ăn. Muốn mặc bộ nào?”
Phó Tường giải thích xong thì kéo tủ quần áo ra, thân mật hỏi.
“Bộ màu đỏ kia đi.”
Phí Linh nắm chặt góc chăn, cúi đầu xoắn xuýt trong giây lát. Cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn tủ quần áo trước mắt đột nhiên sáng ngời, chọn một bộ váy hai dây màu hoa hồng.
“Đổi bộ khác.”
Phó Tường nhìn bộ váy khoét lưng thiếu vải đến đáng thương kia, huyệt thái dương giật giật. Cô gái nhỏ này gợi cảm như vậy từ khi nào chứ?
“Không đấy! Mình nhất định phải mặc bộ này.” Phí Linh muốn trực tiếp nhảy xuống giường tự mình lấy quần áo nhưng lại ngại xốc chăn lên. Rốt cuộc thì bây giờ trên người cô cũng chỉ có một bộ nội y.
“Buổi tối lạnh, bộ này không hợp. Với lại cậu cũng không mông không ngực, mặc bộ này vẫn đẹp hơn.”
Nói xong Phó Tường tự ý chọn giúp cô một bộ váy liền áo tay phồng màu trắng.
“Ai nói mình không mông không ngực?! Mình nhất định phải mặc bộ đỏ, không phải bộ này. Cậu không đưa mình thì mình tự lấy.”
Phí Linh giận dỗi đẩy bộ váy trắng sang một bên, bĩu môi thở phì phì, trừng mắt nhìn anh.
“Ờ được, cậu tự lấy đi. Lẩu ngắm biển đã hẹn trước sẽ hết lúc 10 giờ, bây giờ đã là 9 giờ, chờ cậu thay đồ xong chắc mình chỉ có nước đi ăn fast-food.”
Phó Tường nghiêng mình dựa vào tủ đầu giường, không hề có ý định tránh đi.
“Cậu đừng có nhìn.”
Phí Linh thở hổn hển. Cô nào dám để mình thật sự trần truồng bước tới lấy quần áo trong tủ, chỉ có thể không tình nguyện thay váy trắng. Cô thậm chí còn ảo não sao mình lại muốn đem theo chiếc váy trắng này đi du lịch cơ chứ.
Phó Tường quay lưng về phía cô, nghe tiếng sột sột soạt soạt mặc quần áo kết thúc mới xoay người lại.
Không được mặc bộ váy hai dây mình muốn, suốt dọc đường Phí Linh đều có vẻ rầu rĩ không vui. Đó là bộ đồ cô đã hạ rất nhiều quyết tâm để dùng tiền tiêu vặt một tháng mà mua, siêu lộ dáng người. Hồi mới nhận hàng cô đã từng mặc thử, đặc biệt gợi cảm.
Ăn lẩu xong tâm tình Phí Linh mới tốt lên. Có điều cô vẫn nhớ rõ mối thù Phó Tường không cho mình mặc váy hai dây gợi cảm, không thèm để ý việc Phó Tường cản mình đi làm móng nữa.
“Cậu có muốn làm một cái luôn không?”
Hạnh phúc của con gái đơn giản lắm. Phí Linh có tâm trạng tốt nhìn vụn kim cương nho nhỏ lấp lánh trên chiếc móng tay màu cam, thấy biểu cảm của Phó Tường cũng không quá nghiêm trọng thì trêu.
Trước đó Phó Tường từng thấy người ta làm móng tay màu mè hoa lá hẹ ở trên mạng nên có chút phản cảm đối với nữ sinh làm móng. Nhưng nếu đó là Phí Linh thì không đáng ghét đến thế nữa.
Da Phí Linh rất trắng, ngón tay thon dài, dù là nhan sắc hay tạo hình cũng đều có thể hold nổi (*). Vụn kim cương không chút khoa trương nằm giữa màu cam thuần trên đôi tay nhỏ nhắn kia có vẻ đắc chí đáng yêu bất ngờ.
(*) kiểu da chị đủ trắng để cân màu chói lóa kén da này.
Phí Linh để thợ làm móng giúp chụp một pô ảnh nghệ thuật xong thì chợt nảy ra một ý tưởng đột phát, nói, “Mình cũng muốn làm kiểu này trên chân.”
Phó Tường vô cùng thực tế đả kích cô, “Không tiện đeo vớ.”
Phí Linh giãy nảy, “Vậy mình không cần đeo vớ nữa.”
“Về nhà lạnh lắm. Đi thôi, nên ngủ rồi. Cảm ơn thợ cả.” Phó Tường đứng dậy chuẩn bị lôi Phí Linh đi. Phí Linh còn hơi không nỡ, thợ làm móng thấy thế cũng mở miệng khuyên nhủ, “Cô bé nghe lời bạn trai em đi, trời ấm rồi hẵng làm.”
“Cậu ta không phải…”
Phí Linh nghe vậy thì đỏ mặt định giải thích. Phó Tường thấy thế thì sướng rơn, nói cảm ơn một lần nữa rồi kéo người đi mất.
Tác giả:
—— Phó - Tường - gấp - đôi - thẳng - nam
—— Đọc đến đây chắc mọi người cũng đã nhìn ra, nam chính kiểu hơi “thẳng nam” một chút, cũng không phải nhân vật được thiết lập theo hướng hoàn hảo. Tác giả ngoo độc ác thú zị cực thích viết kiểu nhân vật không hoàn mỹ và người có những “tỳ vết” rõ ràng.
—— Nhắc lại, lại quên tặng hoa kìa, mọi người hong thích chương này sao? Ọ ^ Ọ