Chương 9: Bạn thân
Edit: Miêu | Sắc Xanh Lam
Convert: Reine Dunkeln & Vespertine
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngủ một giấc ngắn đã tới giờ cơm trưa, trong nhà còn nhiều người thân họ hàng tới hơn nữa. Cũng may phòng ở của nhà Phí Linh rất lớn, trong phòng khách đã có hơn hai mươi người ngồi nhưng cũng không thấy chen chúc gì nhau.
Phí Linh kéo Phó Tường đi chào từng người từng người một, hàn huyên với trưởng bối kiểu cô chú một câu cháu một câu.
Bác cả nói, “Hồi cục cưng đầy tháng bác có ôm cháu đó”, bác hai nói “Bác thay tã cho cục cưng này”, cô ba nói “Khi còn bé cực cưng thích cô nhất”
…
Mấy người mồm năm miệng mười cãi cọ ầm ĩ trên bàn cơm hơn hai giờ đồng hồ, còn có người muốn dụ Phó Tường uống rượu. Đời này Phí Linh ghét nhất là rượu, ngoài cười nhưng trong không cười thay Phó Tường đẩy đi. Sau khi ăn xong toàn là những mẩu chuyện vặt vãnh nhàm chán, Phí Linh hận không thể đeo tai nghe vào.
“Cục cưng mệt rồi thì đi nghỉ trước đi.”
Ba Phí nhìn thấy Phí Linh mất kiên nhẫn, bất ngờ mở miệng nói. Người có tiền thì có quyền nhất, một mình ba Phí mở miệng thì thất đại cô bát đại di cũng không dám nháo nhào. Phí Linh gật gật đầu kéo Phó Tường về phòng.
Trong phòng, hai người ăn ý im lặng, không khí có hơi trầm lắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hối hận à?” Phí Linh ra vẻ bâng quơ mở miệng.
Phó Tường lắc đầu, nghiêm túc nói, “Cậu không thích họ.”
“Không thích thì sao chứ, đều là người nhà mình.” Phí Linh đáp như thể không sao cả, “Hối hận thì cũng muộn rồi, ngày mai cậu còn phải cùng mình về gặp bà ngoại nữa.”
Phó Tường cảm thấy mình thật thất bại.
Anh cứ nghĩ rằng mình là người rõ Phí Linh nhất. Anh biết những lúc hỉ nộ ái ố của Phí Linh, biết những sở thích mà cô có, nhưng lại hoàn toàn chẳng biết một chút nào về gia đình cô. Anh cũng không tài nào hiểu được suy nghĩ thật lòng thật dạ của một Phí Linh không tim không phổi.
Cô có thật sự vô tâm không, có thật sự hạnh phúc không?
Phó Tường nghiêm túc hỏi, “Bé Linh, mình có phải bạn thân nhất của cậu không?”
Phí Linh đáp không chút suy tư, “Đương nhiên.”
Phó Tường làm dịu giọng, nói như dỗ dành, “Vậy nói mình biết đi, sao cậu không vứt quà chú tặng?”
Phí Linh ngẩn người.
Mấy năm nay cô đã không còn hận ba Phí nữa, nếu không cũng sẽ không có chuyện để yên cho ba nuôi mình. Cô chỉ là nhớ mẹ. Không biết mẹ ở ngoài kia bây giờ thế nào rồi. Sau mỗi lần từ trường đại học về nhà, ba Phí đều sẽ tặng cô một món quà, là sản phẩm mới của nhãn hàng mà mẹ cô yêu thích. Có lẽ xuất phát từ tâm lý tự an ủi, ba Phí cảm thấy nhất định một ngày nào đó ông vẫn còn có thể tặng những món quà này cho vợ mình.
“Thật ra, những món quà đó, người ba mình thật sự muốn tặng là mẹ mình.”
“Vẫn không có tin gì về dì sao?” Ngày trước ở trường Phó Tường từng nghe kể chuyện ba mẹ Phí Linh ly hôn, cũng biết rằng mẹ Phí đi đã lâu lắm nhưng chưa từng trở về.
Phí Linh lắc đầu, “Trước khi mẹ mình đi đã nói với mình rồi, có khả năng cả đời này mẹ cũng sẽ không về.”
“Chú với dì…”
“Hồi trẻ ba mình bạo lực gia đình, mẹ mình đệ đơn ly hôn.” Ít nhiều cũng mấy năm rồi không nhắc tới chuyện cũ này, Phí Linh còn tưởng rằng mình đã quên nó. Nhưng chỉ vừa nói câu mở đầu, những ký ức thống khổ đó đã ùa về trí óc cô như thủy triều dâng.
Phó Tường thấy đôi mắt Phí Linh đỏ lên, biết cô thật sự có khúc mắc. Anh đau lòng bế cô lên giường, ôm cô vào ngực mình, dịu dàng chỉ dẫn, “Bé Linh à, nói đi, mình muốn nghe.”
Có những ký ức đã khắc sâu vào xương tủy.
Mặc kệ bạn không muốn nhớ, thậm chí muốn quên phắt đi, nhưng những thứ ấy vốn đã in dấu ấn đậm sâu trong miền ký ức của bạn từ lâu, vậy nên cả đời bạn cũng không thể chối bỏ nó được.
Chuyện cách đây đã mười mấy năm, ấn tượng mà mẹ để lại trong Phí Linh chỉ còn dừng ở khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành nọ.
Mẹ của Phí Linh trổ mã cực kỳ thành công, da trắng dáng xinh chân dài điển hình. Nghe nói năm đó người theo đuổi bà phải xếp thành hàng dài, đáng tiếc, trời xui đất khiến, bà để ý ba của Phí Linh.
Thời trai trẻ, ba Phí là một người vô cùng sĩ diện. Chuyện đáng ngượng ngùng duy nhất ông từng làm năm đó có lẽ là lái xe đến dưới lầu nhà mẹ Phí, ôm hoa bắc loa tỏ tình. Sau đó hai người yêu nhau, kết hôn, năm thứ hai sau khi kết hôn đã sinh hạ Phí Linh.
Hồi tân hôn ba Phí vẫn chưa bạo lực gia đình. Trong nhà có phòng có xe, tiền thuê nhà mỗi năm tính riêng thôi cũng đã lên mười vạn tệ, so với gia đình có thu nhập chưa đến một vạn tệ mỗi năm đã là một số tiền không hề nhỏ. Có điều người theo đuổi mẹ Phí người sau còn giàu hơn tài hơn người trước, dần dà ba Phí đâm ra tự ti. Ông cầm tiền tiết kiệm trong nhà muốn khởi nghiệp, kết quả lỗ sạch vốn, chỉ có thể tiếp tục quay lại thu tiền thuê nhà. Mẹ Phí không phải người ham hư vinh, một nhà ba người ở cùng nhau đã cảm thấy mỹ mãn. Ba Phí gây dựng sự nghiệp thất bại, lại còn nợ nần, mẹ Phí không than một lời đã chủ động ra ngoài tìm việc làm nuôi gia đình.
Ba Phí trẻ tuổi đầy sinh lực lại cảm thấy vợ đây là thầm xem thường mình. Hơn nữa mẹ Phí xinh đẹp như vậy, cho dù đã kết hôn sinh con thì đồng nghiệp nam vẫn cứ thích ve vãn trước mặt bà. Mặc kệ việc ai nói gì mẹ Phí cũng cự tuyệt, ba Phí phật lòng rồi cứ thế sinh ghen tuông, bắt đầu uống rượu.
Một lần say nọ, ngòi nổ cuối cùng cũng bén lửa.
Năm ấy Phí Linh năm tuổi, đã bắt đầu nhớ được chuyện gì đang xảy ra. Trên gương mặt xinh đẹp của mẹ là vết máu đỏ tươi. Phí Linh nhỏ tuổi bị dọa váng đầu, tay chân nhỏ bé muốn ngăn cản ba mình đang nổi điên lại bị ông hung hăng quăng vào tường. Lần đầu tiên bạo lực gia đình diễn ra đã kết thúc bằng việc hai mẹ con nằm viện.
Cũng như những phạm nhân bạo lực gia đình khác, ba Phí sám hối xin lỗi, mẹ Phí cũng vì đây là lần đầu ông mắc lỗi mà tha thứ. Nhưng một năm sau ba Phí lại tái phát.
Phí Linh vẫn còn nhớ rõ, khi ấy mẹ bảo vệ cô trong lòng, cách một cơ thể gầy yếu của mẹ mà cô vẫn có thể cảm nhận được những cú đấm sắt đó. Bạo lực gia đình phát sinh lần thứ hai, mẹ cô hoàn toàn tuyệt vọng về ba cô. Nhưng khi ấy con gái bà vẫn còn quá nhỏ, chỉ mới vừa học tiểu học, nợ trong nhà còn chưa trả xong, bà bất đắc dĩ lựa chọn tha thứ. Sau đó tần suất bạo lực của ba Phí bắt đầu trở nên thường xuyên, từ nửa năm một lần đến mỗi tháng một lần.
Phí Linh nhỏ bé sống trong kinh hồn táng đảm, sợ ba sẽ giết mẹ mất, thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm, thậm chí còn trộm giấu kéo dưới gối định liều mạng với ba. Thứ cảm giác nơm nớp sợ hãi đó tồn tại mãi đến khi Phí Linh lên lớp 4, nợ trong nhà mới xem như trả xong.
Điều kiện sinh hoạt trong gia đình lại tốt lên. Có lẽ do áp lực nhỏ đi, ba Phí không còn bạo lực gia đình nữa, đến lượt mẹ Phí đề nghị ly hôn. Vào lần bạo lực gia đình phát sinh lần thứ hai bà đã chẳng còn hy vọng gì dành cho người đàn ông này rồi. Khi đó mẹ Phí đã đưa ra điều kiện rằng bà không cần nhà, chỉ cần con gái, ba Phí lại dùng lý do kinh tế giành quyền nuôi Phí Linh với ý định giữ bà ở lại.
Cuộc chiến ly hôn cứ duy trì giằng co suốt nửa năm, nhà mẹ đẻ của mẹ Phí cũng khuyên bà nên sống bình thường, không một ai xung quanh ủng hộ ý định ly hôn của mẹ Phí. Nhưng mẹ Phí là một người hiếu thắng, bà kiên trì với vụ án ly hôn này. Phí Linh nhỏ bé là người duy nhất bền bỉ đồng hành mẹ trong lần ly hôn đó, bởi chính cô đã tận mắt chứng kiến mẹ mình từng cận kề cái chết như thế nào.
“Con ngoan, mẹ rất xin lỗi con.”
“Mẹ ơi, em bé lớn lên sẽ bảo vệ mẹ. Mẹ dọn ra ở riêng đi, bé sẽ đi gặp mẹ mà.”
Phí Linh ủng hộ mẹ ly hôn. Ba cô như tội phạm giết người đáng sợ vậy, cô không biết liệu mẹ cô có thể vì bảo vệ cô mà chết hay không. Ngày nào cô cũng sợ hãi như thế.
Vụ kiện kéo dài một năm mới kết thúc. Vì lý do kinh tế, Phí Linh được phán cho ba Phí, mẹ Phí cũng lựa chọn tay trắng rời nhà. Sau khi ly hôn bà biệt tích suốt mười mấy năm.
“Bé con phế vật, mẹ con cũng không cần con à.”
Ba Phí tỉnh ngộ quá muộn. Ông cho rằng phụ nữ trên hành tinh này đều sẽ vì tình mẫu tử mà thỏa hiệp, không ngờ rằng mẹ Phí quyết tuyệt (*) như thế. Nhưng ông cũng không thể thật sự vứt bỏ con gái mình mà đi được. Phí Linh nhỏ bé tự nhốt mình trong phòng nghe tiếng ba uống say rồi không ngừng chửi rủa trong phòng khách… Sau đó người đàn ông ấy khóc.
(*) Cắt đứt liên hệ một cách dứt khoát.
Người đàn ông luôn luôn sĩ diện ôm bình rượu liên tục nhân sai, loáng thoáng gọi nhũ danh của mẹ, kêu một lần đã là mười năm… Mẹ cô lại như thể hoàn toàn biến mất, cuối cùng cũng chưa từng xuất hiện.
Sau khi mẹ Phí rời đi, mối quan hệ giữa Phí Linh và ba Phí trở nên không nóng không lạnh. Bước ngoặt xảy ra khi Phí Linh trọ ở trường cấp II, ba cô vô tình phát hiện dưới gối cô giấu một cây kéo.
Vợ bỏ nhà ra đi hai năm liền không một tin tức, chỉ để lại cho mình một đứa con gái, trong lòng ông vẫn còn nuôi hy vọng. Lại nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc khi con gái vừa chào đời, tình phụ tử đã đóng băng nhiều năm của ông vực dậy, từ đó về sau ông quyết tâm kiêng rượu, toàn tâm toàn ý muốn bồi dưỡng con gái thành tài.
Chỉ tiếc Phí Linh không hề có ý định học hành.
Tác giả:
—— Rõ ràng là muốn viết ngọt văn nho nhỏ đáng yêu, sao tui lại tự viết tự khóc vậy nè, oa oa oa~
—— Thân thế của Phí Linh như vầy cũng xem như cải biên từ sự kiện thực tiễn đi. Ba mẹ bạo lực gia đình vẫn là chuyện rất đỗi dễ thấy, nhưng cũng là chuyện rất nhiều người lựa chọn nhẫn nhịn. Thế hệ của tác giả ngoo đã có không ít người là nạn nhân, bên cạnh cũng có một số ít bạn bè có khuynh hướng không kết hôn hoặc sợ đàn ông, dù ít dù nhiều cũng là do có bóng ma tâm lý trên phương diện này (không có nghĩa là người khác cũng giống bạn tui nha)
—— Kế tiếp sẽ là chuyện yêu đương ngọt ngào nhé ~
Miêu: chương này dài quá nên xứng đáng được set MP hiuhiu.