Tiếp tục xem “lý lịch” của mình, Viên Thiển phát hiện mình ở thế giới này còn biết giao tiếp, có mắt nhìn người độc đáo, đào được không ít con gà đẻ trứng vàng cho Khôi Khoát Entertainment!
Vậy ông chủ của Khôi Khoát Entertainment là ai?
Hệ thống nhanh chóng trả lời câu hỏi này: Tần Phóng.
Viên Thiển vui vẻ, Tần Lão Tà vẫn luôn muốn làm công ty giải trí. Hồi còn sống đầu tư bộ phim điện ảnh nào là bộ phim đó dở ẹc. Quay bộ phim truyền hình nào là bộ phim đấy bị khán giả nhổ nước bọt, màn đạn (1) cũng muốn nổ toác toạc.
Về sau đành phải từ bỏ ngành giải trí, tập trung làm game.
Xem ra không chỉ Viên Thiển, ngay cả Tần Lão Tà cũng chạy vào game để “thực hiện giấc mơ”!
Chinh phục Boss, chẳng phải là muốn tiếp nối phát triển rực rỡ đế quốc giải trí này sao?
Hệ thống: Đáp án chính xác, thưởng một đóa hoa hồng.
Viên Thiển đỡ trán cười một lúc lâu, bấy giờ mới nhớ ra còn có khẩu lệnh qua màn quan trọng nữa.
“Khẩu lệnh qua màn là gì?”
Hệ thống trả lời: Cảm ơn anh.
“Tao hỏi mày khẩu lệnh qua màn! Chứ không cần mày cảm ơn tao”
Chắc không phải hệ thống màn đầu tiên đã có bug đấy chứ, không thể cho người chơi biết khẩu lệnh qua màn, vậy thì còn gì vui nữa?
“Khẩu lệnh qua màn là ‘Cảm ơn anh’”. Hệ thống nhấn mạnh lần nữa.
Viên Thiển bỗng tỉnh ngộ, hóa ra là muốn Boss chính miệng nói “Cảm ơn anh” với anh!
Chuyện này chẳng phải quá ư là đơn giản hả?
Cho dù là rót cho Boss một cốc nước, Boss cũng phải lịch sự nói một câu “Cảm ơn” chớ!
Tất nhiên là không thể đơn giản thế được, chắc chắn là có bẫy.
Đúng lúc đó, có người gõ cửa phòng làm việc của anh, giọng nữ trong trẻo nhưng không mất đoan trang vang lên.
“Sếp Viên, tối nay ngài có hẹn với giám đốc Hoàng và giám đốc Trang của “Kỷ sáng thế” để đánh giá hiệu quả chương trình mới của họ, bây giờ xuất phát được chưa ạ?”
Kinh kinh, anh còn có cả thư ký nữa này!
Viên Thiển nhíu mày, “Kỷ sáng thế” là cái gì?
Hệ thống lập tức giải thích: “Kỷ sáng thế” là một chương trình giải trí do Khôi Khoát Entertainment và Diệu Tinh Video hợp tác sản xuất, mục đích chủ yếu là tạo ra nhóm thần tượng mới.
Hoàng Thế Hoành là giám đốc điều hành phụ trách hạng mục hoạt động giải trí lần này của Khôi Khoát Entertainment, mà Trang Chu là đại diện của nền tảng xã hội.
Viên Thiển khá là chờ mong—— vừa mới vào game mà đã có nhiệm vụ rồi?
Anh đứng dậy, nhận ra trên người là một bộ vest chất liệu rất tốt, lấy điện thoại ra nhìn mình, rất có phong độ đàn ông trưởng thành, trong mắt còn có vẻ lão luyện.
Viên Thiển vô cùng hài lòng với hình tượng hiện giờ của mình.
Anh đứng trước cửa sổ, nhìn ngựa xe như nước bên dưới, ngay cả tiếng còi xe và tắc đường cũng giống y như thật.
Đây chính là thế giới thực tế ảo của Khôi Khoát Thiên Hạ—— tất cả cảnh tượng, điều kiện môi trường, thậm chí cách thức hoạt động của NPC đều lấy số liệu từ thế giới thực.
Mỗi một bản đồ phó bản đều không có thứ gọi là kịch bản game, không quy định rõ ràng người chơi phải làm gì, mà là do người chơi và NPC cùng tạo thành thế giới game.
Nói đơn giản, chính là sự lựa chọn của người chơi phát triển thế giới game này.
Nhưng có một việc là tuyệt đối—— cày độ hảo cảm của Boss để có điểm qua cửa!
Viên Thiển được tài xế đưa tới trường quay.
Đây là lần đầu tiên anh vào trường quay, tất cả nhân viên đều đang bận rộn, ánh đèn sáng chói cả mắt.
Vị trí trung tâm là một cái sân khấu hình chữ T, kéo dài từ hai phía, đối điện sân khấu là chỗ ngồi của ba cố vấn.
Hai chỗ trong đó đã có người ngồi, hẳn là giám đốc Hoàng và giám đốc Trang mời Viên Thiển tới.
Viên Thiển đang định qua, đúng lúc đi ngang qua một cô gái mặc váy dài màu trắng.
Tuy cô ôm một chiếc hộp trang điểm lớn, thế nhưng bóng lưng thẳng tắp tao nhã, có một loại khí chất đặc biệt, giống như xa cách với mọi thứ xung quanh, rồi lại cô đơn chờ ai đó lại gần.
Viên Thiển vô thức nhìn cô nhiều hơn.
“Này, dây giày của cô bị lỏng rồi, lát cẩn thận kẻo té…”
Anh vừa mới mở miệng, đối phương đã cúi đầu lùi về sau một bước.
“À…xin lỗi”. Viên Thiển nghĩ thầm dù sao cũng không quen biết nhau, có lẽ là mình đường đột.
Cô gái nhanh chóng lắc đầu, có hơi ngượng ngùng.
“Tôi cầm giúp cho, cô mau buộc dây giày đi”
Viên Thiển mỉm cười, đón lấy hộp trang điểm trong lòng cô.
“Úi chà, cũng nặng phết. Đồ bên trong chắc nhiều lắm, phải cần hai tay mới ôm nổi”
Ngay lúc cô gái cúi người để buộc dây giày, một nhân viên trường quay đẩy đồ đi qua phía sau Viên Thiển, không rõ phương hướng, va vào lưng Viên Thiển.
Viên Thiển lảo đảo một cái, anh sắp hoàn thành lần ngã sấp mặt đầu tiên trong game rồi!
“Á!”
Bỗng dưng, phần eo của anh siết lại, được một lực lớn chụp lấy, va vào một cái ôm ấm áp, hộp trang điểm sắp rơi xuống đất cũng được người xách vững.
Viên Thiển đờ ra hai giây, anh bỗng nhiên ý thức được cái người ôm mình, chính là cô gái đang buộc dây giày!
Anh cúi đầu, phát hiện đối phương chỉ cần một tay đã xách được cái hộp trang điểm nặng như vậy!
Trọng điểm là—— xách bằng một tay đó!
Ở trước mặt cổ, mình mảnh mai đến thế hả?
Nhân viên trường quay ngây ra nhìn họ.
Đây chẳng phải là hình ảnh kinh điển trong phim thần tượng hai mươi năm trước—— nữ chính không cẩn thận ngã sấp mặt, nam chính nhanh mạnh chuẩn ôm lấy nữ chính, sau đó hình ảnh đóng băng, hai người mặt đối mặt ba giây, tám vị trí máy quay 360 độ à?
Nhạc nền chắc chắn phải hợp cảnh—— Chàng là gió, thiếp là cát, chàng không yêu thiếp thiếp tự tử!
Viên Thiển cuối cùng cũng biết được cảm giác của nữ chính khi cầm kịch bản.
“Cảm…cảm ơn…”
Hai tay Viên Thiển giơ lên, cố gắng không chạm vào đối phương. Anh cúi đầu chờ tay cô gái rời khỏi hông mình.
Nhưng không ngờ ngón tay của đối phương lại túm chặt hơn, cảm giác ngột ngạt không hiểu vì sao lan ra từ eo Viên Thiển. Nhiệt độ lòng bàn tay cô hơi cao, cách áo sơ mi, Viên Thiển vẫn có thể cảm nhận được độ nóng.
Nhân viên tổ chương trình chạy tới: “Anh không sao chứ giám đốc Viên!”
“Không sao”
Cái tay trên eo buông ra, Viên Thiển thở một hơi, đang muốn nhìn rõ mặt đối phương, cô gái đó đã nghiêng người rời đi.
“Anh không sao là tốt rồi, xin mời đi theo tôi”
“Được”
Viên Thiển xoa hông mình, nghĩ thầm con gái bây giờ đều khỏe vậy hả? Eo suýt thì bị bấm đứt.
Chẳng trách quản lý đời thứ hai của mình bị vợ đuổi đánh bởi vì cặp bồ bên ngoài. Lúc lão đánh trả, thằng con ở bên cạnh la: “Ba ơi, ba đừng đánh mẹ! Ba không đánh lại được mẹ đâu!”
Chênh lệch sức chiến đấu của nam nữ hiện đại trong cái trò chơi này, tả thực thật đấy!
Các cố vấn ngồi vào chỗ, một người đàn ông trung niên hói đầu vẫy tay với Viên Thiển: “Ôi chao! Giám đốc Viên—— cuối cùng chú cũng tới! Bọn anh chờ chú đến nỗi nước Tây Hồ cạn, tháp Lôi Phong đổ rồi đây này!”
Viên Thiển nhanh chóng đi lên phía trước: “Xin lỗi! Xin lỗi!”
Hệ thống, giới thiệu nhân vật!
Hệ thống: Giám đốc điều hành Khôi Khoát Entertainment Hoàng Thế Hoành
Một vài hình ảnh về Hoàng Thế Hoành xẹt qua trước mắt Viên Thiển như một thước phim.
Ông ta nâng đỡ rất nhiều ngôi sao trở nên nổi tiếng, phô bày khả năng tuyên truyền và tài nguyên quan hệ mạnh mẽ, nhưng mà lại thích uống rượu, còn bắt một đống nghệ sĩ tiếp khách, truyền ra cái biệt danh “Hoàng Thử Lang (2)”.
Hoàng Thế Hoành vỗ vai Viên Thiển một cái, cười hì hì: “Giám đốc Viên à, vị này chính là giám đốc Trang của Diệu Tinh Video! Nào nào nào, mọi người làm quen đi!”
“Chào anh, giám đốc Trang”. Viên Thiển bắt tay với đối phương, chào hỏi đơn giản một lúc.
“Từ lâu đã được nghe giám đốc Viên là người thích hưởng thụ, trên có ca hậu, dưới có sao nam ngàn vạn fan gào thét, đều có thể chơi cùng anh. Hôm nay mời anh tới đây nhìn xem chương trình này của chúng tôi rốt cuộc có gì thú vị không”
Trang Chu của Diệu Tinh Video cười khách sáo.
Viên Thiển thì suýt bị sặc nước.
“Chơi cùng” này nghe sao mà thâm ý thế nhỉ?
Trong nháy mắt, đủ loại hình ảnh Viên Thiển uống rượu, nhảy disco với các sao nhỏ được hệ thống lấy ra, lướt vèo trước mắt anh.
Nhìn cái dáng vẻ rung đùi đắc ý này, rõ là cay mắt!
Đã không muốn xem rồi, hệ thống còn ép anh!
Nếu trong game không được xuất hiện hành vi “vượt rào”, Viên Thiển hoài nghi mình chính là máy bay chiến đấu (3) trong tra nam.
Một giây đó, anh đột nhiên hiểu được ý nghĩa của thiết lập nhân vật —— đó chẳng phải là muốn người chơi gánh vết nhơ lội ngược dòng, sáng tạo tương lai rực rỡ, cày đủ độ hảo cảm của Boss ư?
Hệ thống: Tư tưởng của người chơi tích cực, thưởng một đóa hoa hồng.
“Đâu có, đâu có, bị giám đốc Trang chê cười rồi. Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, nên xem hiệu quả của chương trình thôi!”
Bắt đầu từ bây giờ, Viên Thiển quyết định phải đi con đường phong cách đoan trang, nghiêm túc có nội hàm.
Hoàng Thế Hoành và Trang Chu có thâm ý khác nhìn nhau nở nụ cười.
“Của bọn anh là chương trình tuyển chọn tài năng, có rất nhiều nhà tài trợ trong ngành thời trang. Thế nên anh và giám đốc Trang đã nghĩ ra ý tưởng, để tất cả thí sinh dự thi mặc những thiết kế mốt người bình thường không hold nổi, lên sân khấu lượn mấy vòng. Nào là đuôi chim, hoa xanh đỏ thẫm, mây trắng đất đen, cái gì khó coi thì để họ mặc cái đó!”
Tuy Viên Thiển không quan tâm đến thời trang, nhưng anh cũng có thể tưởng tượng ra giới thời trang có vài mẫu thiết kế thật sự vượt quá giới hạn thẩm mỹ của nhân loại. Để thí sinh dự thi mặc những bộ quần áo đó lên sân khấu, khán giả hẳn sẽ rất tò mò, các cô ấy có thể di chuyển như thế nào, gợi ra độ thảo luận.
Hơn nữa nếu thực sự có thể hold những “bộ quần áo quái dị” ấy, chắc chắn sẽ để lại cho khán giả ấn tượng sâu sắc.
“Giờ tôi cũng có chút chờ mong đây”. Viên Thiển cười bảo.
“Vậy chúng ta lược bớt phân đoạn của MC, bắt đầu vào trình diễn thời trang luôn!”
Hoàng Thế Hoành vỗ tay một cái, âm nhạc vang lên, nhóm trình diễn đầu tiên bắt đầu.
Mười mấy cô gái trẻ cao gầy bước ra theo nhịp điệu.
Viên Thiển chỉ ngẩng đầu liếc cái, lập tức làm rớt chai nước suối trước mặt!
Má ơi! Đây là thiết kế của bậc thầy thời trang nào vậy?
Lông chim đỏ thẫm dệt thành váy dài, mỗi thí sinh đi qua trước mặt Viên Thiển đều cố gắng làm cho mình trông tự tin. Sự tự tin này khiến các cô…như một con gà tây vênh váo đắc chí.
“Cái này…xác định khán giả mà xem…sẽ không muốn xuống bếp chứ?”
Giết gà, vặt lông, hầm canh ăn!
“Thì chính là cần hiệu quả chương trình như vậy mà! Cho khán giả giải trí!” Hoàng Thế Hoành cười nói.
Tất nhiên, thật sự vẫn có mấy cô gái mặc bộ lông chim này ra được khí chất thiên sứ.
Viên Thiển nhấp một hớp nước, khôi phục tâm tình phỉ nhổ của mình, vừa giương mắt lên thì thấy một cô gái cao gầy đi về phía anh.
Rõ ràng là quần áo lông chim cồng kềnh, nhưng bởi vì bước chân của cô mà nhẹ nhàng dập dờn. So với những cô gái khác, gương mặt trang điểm của cô khá nhạt, da rất trắng, dưới ánh đèn sáng ngời có cảm giác trong suốt.
Cô chỉ nhìn Viên Thiển một cái, đôi mắt kia dường như khước từ tất cả mọi người lại gần, thâm thúy mà trong veo, giống như trốn trong rừng, lén nhìn thế giới qua kẽ lá.
Lông mi cô rất mảnh dài, hơi cong lên trên, lúc xoay người mắt rũ xuống, để lại một cái bóng tinh tế dưới mí mắt.
Tiếp đó vòng trình diễn thời trang thứ hai lại bắt đầu.
Nghe bảo năm nay giới thời trang lưu hành một thiết kế, váy xòe rộng hoa đỏ nền xanh!
“Đây là…sắp bắt đầu biểu diễn Nhị Nhân Chuyển (4) à?” Viên Thiển nhịn không được mở miệng.
Hoàng Thế Hoành và Trang Chu đều mỉm cười.
“Lão Viên này, thường thức của chú chưa đủ rồi. Đây là thời trang! Là nghệ thuật đó! Về cố gắng trau dồi đi!”
Viên Thiển nghẹn lời. Thời trang nghệ thuật = hoa đỏ chót nền xanh?
Nếu má mà đỏ thêm tí, không biểu diễn Nhị Nhân Chuyển cũng có thể múa Ương Ca (5) ấy nhỉ!
Giờ mà có ai mặc ra được cảm giác cao sang, quyền quý, đẳng cấp, Viên Thiển sẽ theo họ cổ!
Hai cô gái ra trận đầu tiên vóc người khá là nhỏ xinh, váy xòe to lúc lắc, trông hài miễn bàn.
“Này, nhìn như đang mặc cái giỏ thức ăn ấy nhỉ?”
Hoàng Thế Hoành không nói thì thôi, nói cái Viên Thiển thực sự cảm thấy đang mặc giỏ thức ăn.
Anh muốn cười lắm, nhưng lại cảm thấy không tôn trọng người ta. Viên Thiển chỉ có thể nhịn, còn Trang Chu và Hoàng Thế Hoành bên cạnh đã cười đến đập bàn. Khán giả mà xem chắc cũng phải bật cười, Viên Thiển có thể tưởng tượng ra cảnh màn đạn oanh tạc.
Lúc này, cô gái kia lại đi ra.
Viên Thiển hơi sửng sốt, anh không biết tại sao cô gái này lại có thể mặc bộ trang phục kỳ lạ ra hiệu quả khác biệt đến vậy…
Hoa đỏ thẫm nền xanh càng tôn lên nước da trắng nõn của cô, màu sắc rực rỡ không khiến cô trông dung tục, mà càng làm cho khí chất lạnh giá của cô nháy mắt có sức sống. Ngay cả cái váy bị ví như giỏ thức ăn cũng như đang chuyển động, cô như đang đi trên cánh đồng xuân.
Viên Thiển không nhìn những người khác, tầm mắt vô thức đi theo cô.
Lúc cô xoay người hình như có nhìn Viên Thiển, không biết có phải ngại hay không mà nhẹ nhàng vén tóc rối ra sau tai.
Tim Viên Thiển lỡ mất một nhịp.
Cuối cùng cũng tới vòng cuối, các cô ấy thế mà bọc giấy báo đi ra!
Viên Thiển mém nữa thì sặc: “Đây…đây là giấy báo thật hả?”
“Đúng! Giấy báo! Hơn nữa còn mới toanh, của tháng này đấy!”
“Sẽ không rách chứ?” Viên Thiển nhìn mà kinh hồn bạt vía, chỉ sợ báo trên người các cô rách toác, lộ hết cảnh “xuân”.
“Ôi giời, bên trong giấy báo có mặc quần áo là cái chắc!” Hoàng Thế Hoành lắc tay, ra hiệu Viên Thiển đừng lo lắng vớ vẩn, “À, anh biết rồi—— chú em muốn nhìn báo rách ra hơn chứ gì?”
“Không…không phải…làm gì có!” Viên Thiển nhanh chóng phủ nhận, đầu lưỡi suýt thì xoắn lại.
Từng cô gái lần lượt đi qua trước mặt bọn họ, tuy rằng “trang phục giấy báo” này không cay mắt như hai bộ trước, nhưng Viên Thiển vẫn không thưởng thức nổi.
“Nhìn có giống vô gia cư không? Không phải người vô gia cư đều ngủ trong ngõ hẻm, đắp giấy báo à?” Hoàng Thế Hoành lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình.
Trang Chu cũng cười theo: “Vậy thì không phải đàn ông vô gia cư mà là em gái vô gia cư!”
Viên Thiển không tỏ biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đang chờ mong—— cô mau ra đây cho tôi thấy cô đi.
Khi cô gái ấy đi ra lần nữa, vẫn không hề mỉm cười, rất căng thăng.
Cô ngốc này, cô phải tự tin hơn chứ.
Viên Thiển nhìn cô, nở nụ cười, hy vọng có thể khích lệ cho cô đôi chút.
Cô gái đó chạm mắt với Viên Thiển, hơi ngẩn người. Cô cất bước trong tầm mắt của Viên Thiển, Viên Thiển khẽ gật đầu, hy vọng cô biết bản thân thật sự rất tốt.
Khi cô đi tới cuối sân khấu chữ T, gương mặt vẫn không lộ biểu cảm gì nở một nụ cười nhạt.
Lúc này, ba vòng trình diễn thời trang đều kết thúc.
Viên Thiển vỗ tay, nói với Hoàng Thế Hoành: “Tuy trang phục của buổi trình diễn có hơi…hài hước, nhưng với khán giả mà nói rất đáng chờ mong. Dù gì mọi người đều sẽ đoán, có thí sinh nào có thể mặc trang phục ‘hài hước’ thành đẹp không”.
“Cho nên…giám đốc Viên cảm thấy chương trình này không tệ đúng không?” Hoàng Thế Hoành hỏi mang theo ẩn ý.
“Ừm, rất tốt”
Lúc này, các cô gái tham gia trình diễn thời trang đều thay quần áo, đi xuống sân khấu.
Hoàng Thế Hoành vỗ tay một cái, cao giọng nói: “Tốt quá rồi, có thể qua được cửa của chú, vậy chương trình này của anh có thể thông qua hội đồng quản trị mà không có vấn đề gì rồi! Nào! Nào! Nào! Chúc mừng thôi!”
Nhân viên lập tức bưng rượu vang đỏ lên, Viên Thiển nghĩ thầm, chẳng phải còn chưa qua ư, sao đã muốn uống rượu rồi vậy?
“Giám đốc Viên này, những cô gái này đều đẹp lắm đúng không?”. Hoàng Thế Hoành lại gần bên tai Viên Thiển nói nhỏ: “Trong các em ấy, có một người là nam đấy! Chú có đoán được là ai không?”
“Cái gì? Nam? Sao có thể?”
Sống lưng Viên Thiển xiêu vẹo, suýt nữa ngã bịch xuống ghế cố vấn!
Là thời đại tiến bộ quá nhanh? Hay là nữ cải trang nam biến thành ý tưởng mới?
“Nào nào nào, các em đều tới mời giám đốc Viên một ly đi! Lại gần nào, cho anh Viên Thiển ngắm nghía các em cẩn thận! Để anh ấy cố đoán thử, các em ai là ‘thật’?”
Một chữ “thật” khiến da gà da vịt Viên Thiển muốn rớt xuống.
Vừa dứt lời, những cô gái đó đều cười tươi đi tới.
Hoàng Thế Hoành không chờ nổi vội vã rót cho Viên Thiển một ly rượu, “Thật ra trình diễn thời trang chỉ là một trong những điểm nổi bật của chương trình mới này thôi! Phần hấp dẫn thật sự chính là muốn khán giả cùng tương tác, đoán xem ai là nam!”
Viên Thiển hiểu đại khái, Hoàng Thế Hoành làm một kế hoạch không đáng tin, để nam giả nữ biểu diễn thời trang, sau đó cho khán giả đoán, muốn sử dụng nó như một mánh lới quảng cáo, tăng tỉ lệ người xem và tỉ suất phát theo yêu cầu.
Đây có lẽ chính là thử thách đầu tiên mình phải trải qua sau khi vào game!
Quyết định không ổn, chắc là chẳng cần phải tiếp tục game này nữa.
“Giám đốc Hoàng, anh muốn tôi nói giúp anh trước mặt ông chủ khi thảo luận kế hoạch này, đúng không?” Viên Thiển giương mí mắt.
“Vẫn là chú em hiểu anh! Cái này thú vị quá ấy chứ! Thế nên mới muốn cho chú nhìn tận mắt!”
“Mấy cô gái bây giờ đều thích kiểu con trai đẹp đẽ xinh xắn! Bọn tôi cũng chỉ chiều theo sở thích thôi!” Trang Chu cũng đáp theo.
“Ồ, tôi biết rồi. Mời rượu thì khỏi, dạ dày của tôi không thoải mái, không tiện uống rượu”
Viên Thiển nghĩ bụng, đầu tôi có hố mới đứng với các người.
Chương trình như này quả thật cũng có điểm gây cười, nếu mà phát sóng, hiệu quả khó dự đoán, có trời mới biết sẽ có dư luận tiêu cực hay bị bộ ngành liên quan yêu cầu gỡ bỏ thế nào. Có quá nhiều nhân tố không thể kiểm soát!
Hơn nữa nếu như nghệ sĩ đi lên bằng mánh lới giả gái, cậu ta rất có thể phải gánh cái cục nợ này suốt đời.
Là váy gà tây không đủ lộ liễu, xanh đỏ lòe loẹt không đủ rực rỡ? Hay là trang phục giấy báo không đủ cợt nhả?
Tại sao lại phải giả gái?
Trang Chu thấy vẻ mặt Viên Thiển lạnh đi, hơn nữa cũng chẳng chịu uống rượu mừng, nhanh chóng hòa giải: “Tôi thấy giám đốc Viên không thoải mái thật, vẫn đừng…”
“Không thoải mái cái gì, cũng đâu phải đàn bà con gái mỗi tháng có mấy ngày…”
“Tôi vẫn nên về trước đây, tình trạng không tốt quét hết hứng thú của hai người. Cứ uống từ từ nhé”
Viên Thiển đang muốn đứng dậy, Hoàng Thế Hoành nhanh chóng đè vai anh: “Chú em đừng thế chứ! Anh nói đùa ấy mà. Nào nào nào, uống một ly! Chỉ một ly thôi!”
Viên Thiển chật vật bị nhấn về, nhìn ly rượu trong tay, uống cũng không được mà không uống cũng chẳng xong.
Môi anh chạm một cái trên ly rượu, nhưng vẫn không uống. Suy cho cùng uống rượu này chẳng khác nào chúc mừng với Hoàng Thế Hoành và Trang Chu. Nếu chúc mừng, vậy lúc họp anh phải ủng hộ Hoàng Thế Hoành.
Nhưng anh có muốn ủng hộ đâu!
Cũng chẳng biết có phải ảo giác hay không, anh cứ có cảm giác ai đấy đang nhìn mình.
Cái ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nghiền ngẫm, dường như xuôi theo mắt anh, đảo qua sống mũi, rơi vào khóe môi. Lúc anh cúi đầu chạm môi vào rượu vang đỏ, trở nên nóng bỏng.
Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ
Thằng chả gãi chân: Mỗi Boss đều có một giấc mộng công chúa, nghĩa là sao?
Mốc lười: Nghĩa là muốn nhân viên nuông chiều hắn, bảo vệ hắn, bất kể hắn cố tình gây sự ra sao, trước sau bao dung hắn, vì hắn vượt mọi chông gai đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Thằng chả gãi chân: Thế cuối cùng công chúa sẽ chọn nhân viên nào để kết hôn?
Mốc lười: Ông bại não à! Công chúa tất nhiên là phải ở bên hoàng tử rồi!
Chủ tịch cười khẩy bảo: Hoàng tử đến cả công chúa còn chả đánh lại được, tới làm cái gì? Còn chẳng bằng chọn người vừa ý nhất, mỗi ngày cắn ảnh, gặm ảnh, nhìn ảnh khóc nhìn ảnh phản kháng, sau đó lại cắn ảnh, gặm ảnh…
Trạch nam bộ phận kỹ thuật: Boss ơi! Phó bản này của ngài nằm ở cảnh giới hộc máu đỏ, tụi tui chỉ có trí tưởng tượng mất máu trắng thôi, cầu buông tha…
Chú thích:
(1) Màn đạn“弹幕”:“bullet screen” hay “danmu” là chức năng cho phép người xem “bắn” bình luận lên màn hình video, phim ảnh trong thời gian thực.
//
(2) Hoàng thử lang “黄鼠狼”: con chồn
(3) Máy bay chiến đấu: có nghĩa là nhất trong cái gì đó
(4) Nhị Nhân Chuyển: là một thể loại múa hát dân ca của vùng Đông Bắc Trung Quốc. Hình thức là: một nam một nữ, trang phục tươi đẹp, tay cầm quạt hoặc khăn tay, vừa đi vừa múa vừa hát
(5) Ương Ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng dùng chiêng trống đệm nhạc khi biểu diễn, có vùng biểu diễn giống hình thức ca vũ kịch