“Có thể nói thế”. Trình Vũ vừa lái xe vừa trả lời, “Nhưng Ôn Dương lúc nào cũng nhanh hơn tụi anh, hơn nữa bất kể đối mặt với Half-blood hay quái thú như nào, cậu ta đều chưa từng thua”.
Viên Thiển liếc nhìn Ôn Dương.
Trình Vũ cười, “Sao nào, có phải sùng bái anh Ôn lắm không?”
Ôn Dương nhíu mày, biểu cảm rất lạnh lùng, nhưng trong mắt lại mang theo chút trêu đùa chỉ Viên Thiển có thể phát hiện ra.
“Không phải cậu ấy sùng bái, mà là ghen tị. Dựa vào đâu mà chúng ta đều là Half-blood có khả năng hành động siêu hạng, cậu ấy lại là con người tay trói gà không chặt”
“Chậc”. Viên Thiển nghiêng mặt đi.
Nói thật thì, dáng vẻ Ôn Dương lạnh lùng liếc mắt sang nhìn, nhưng giữa dung mạo vẫn có thể nhìn ra ngũ quan của A Thâm, đặc biệt là mỗi lần cúi đầu xuống nhìn Viên Thiển, giống y hệt vẻ mặt lúc châm thuốc cho anh.
Trần Liễm ở ghế phó lái mở miệng nói: “Cái bệnh viện trung ương này khá xa đấy. Chúng ta đều không đi được máy bay xe lửa, chỉ có thể lái xe, mất khoảng hai ba ngày”.
“Ha ha, chả biết cái xe tàn tạ này có lái được hai ba ngày không nữa”. Trình Vũ đáp.
“Nếu như không có ai biết chúng ta tới bệnh viện trung ương thì còn may, nhưng nếu có người biết, thì sẽ ôm cây đợi thỏ ở đó”
Trần Liễm nói thế, Trình Vũ và Ôn Dương đều nhìn về phía Viên Thiển.
Viên Thiển vội vàng xua tay, “Trừ các anh ra, tôi chưa từng nói cho người khác. Tôi vừa tới thì đã bị nhốt trong tủ thay đồ ở trường học rồi”.
“Bởi vì thân phận của cậu là sinh viên của một trường đại học nào đó, bị Half-blood do ông anh sinh đôi phái đi để mắt đến, người của trung tâm kiểm soát cử tới bảo vệ nhét cậu vào tủ thay đồ khóa lại, chờ bọn tôi tới cứu viện, sau đó thì anh ta bỏ mình”
Như thế giải thích được vì sao vừa tới màn này, Viên Thiển đã bị nhốt trong tủ thay đồ.
“Thế thì… Vì sao tôi là sinh viên, mà anh trai sinh đôi của tôi lại là nghiên cứu viên nghiên cứu sinh vật ngoài hành tinh?”
“Cậu không thông minh bằng anh trai mình chứ sao. Có thể là anh cậu nhảy lớp học tiến sĩ, cậu thì vẫn đang thi đại học chăng?” Trình Vũ nói mà không suy nghĩ.
Viên Thiển tặng y một cái lườm, chẳng buồn để ý đến y.
Bọn họ rất nhanh đã xuống lối ra cao tốc của một thành phố. Vừa mới lái vào nội thành, phần đuôi của chiếc xe này đã bốc lên một cột khói trắng, hoàn toàn đi tong.
Một nhóm bốn người xuống xe, Trình Vũ còn vái chiếc xe này: “Cảm ơn ngài đã hi sinh thân mình đưa chúng tôi tới đây”.
“Đầu cậu bị cửa xe kẹp rồi à?” Trần Liễm quay đầu hỏi.
“Mấy người có cảm thấy, chúng ta là ‘đoàn đi Tây Thiên thỉnh kinh’ không?”
“Hửm? Đoàn gì cơ?” Viên Thiển cũng quay đầu lại, nhưng bị Ôn Dương ở bên cạnh xoay đầu về.
“Đừng để ý đến cậu ta”. Ôn Dương nói.
“Viên Thiển nè, cậu xem cậu có phải Đường Tăng không? Đại ca Ôn của chúng ta tất nhiên chính là Tôn Ngộ Không lợi hại trâu bò nhất rồi! Anh Liễm thì là Nhị sư huynh, anh là Sa hòa thượng! Chiếc xe nát này chính là Bạch Long Mã! Bạch Long Mã giữa đường ngủm củ tỏi, chả phải anh còn cúi đầu trước nó đấy gì?”
Viên Thiển ngẩn người, anh nói có lý ghê ha, có phải tôi cũng nên cầm ba nén nhang vái nó không?
“Cậu làm Nhị sư huynh hợp lắm đấy. Đần phát sợ (3)”. Trần Liễm trực tiếp xoay người đi tới phía trước.
Chiếc xe tàn tạ bé nhỏ bị bọn họ không chút tình người để lại giữa đường cái.
Nội thành rất náo nhiệt, Ôn Dương đeo kính râm đội mũ trùm, thân hình thon dài, đứng ở cửa ra vào của một shop nhỏ nào đó, không biết đang nhìn chăm chú cái gì.
Trần Liễm trực tiếp đeo khẩu trang, Trình Vũ đội một cái nón che nắng đè rất thấp.
Ba người này dù có che chắn đến thế, vẫn có cảm giác minh tinh ra ngoài, rất gây chú ý.
Có mấy cô bé còn cố ý lại gần cửa tiệm, có lẽ không phải đi vào mua đồ, mà là muốn nhìn chính diện Ôn Dương.
“Đại sư huynh, huynh nhìn cái gì đấy?” Trình Vũ nửa đùa nửa thật hỏi.
“Cái này rất tốt. Làm một chiếc”. Ngón tay Ôn Dương gõ vào áp phích trên cửa tiệm.
“Nếu mà quẹt thẻ mua, chắc chắn sẽ bị trung tâm kiểm soát phát hiện”. Trình Vũ nói.
“Ai bảo phải quẹt thẻ mua?” Trần Liễm hỏi vặn lại.
“Chẳng lẽ anh Liễm có nhiều tiền mặt?”
“Mượn một chiếc là được”. Ôn Dương ném lại câu này, rồi xoay người vào shop nhỏ kia.
Trần Liễm bá vai Trình Vũ: “Nào, đi mượn xe đi”.
“Đậu phộng… Tôi hợp với việc đếm tiền hơn, không hợp…”
Phía sau họ truyền tới tiếng của Ôn Dương: “Tìm chiếc có giường có toilet ấy”.
“Cậu tưởng là đi du lịch thật đấy hả?” Trình Vũ giơ thẳng ngón giữa với hắn.
Ôn Dương nhẹ nhàng giật cổ áo phía sau của Viên Thiển: “Cậu hết nhìn đông tới nhìn tây gì thế? Không sợ bị camera giám sát quay được mặt à?”.
Lúc này Viên Thiển mới phát hiện, hình như bọn họ rất gần ngã tư đường, thế là vội vàng đi theo Ôn Dương vào cửa tiệm kia.
Cửa tiệm này toàn bán nón che nắng và kính râm.
Viên Thiển dạo loanh quanh rồi trở ra, trên đầu đã đội một chiếc mũ.
“Không đẹp”. Giọng Ôn Dương truyền xuống từ trên đỉnh đầu.
Ngay sau đó trên đầu Viên Thiển lại đổi một chiếc, Viên Thiển bỗng bật cười.
Trước mặt Viên Thiển vừa khéo là một chiếc gương, Ôn Dương đứng sau lưng Viên Thiển, nhìn dáng vẻ anh cúi đầu cười khẽ trong gương, dừng lại.
“Này, có giống lần trước cậu chọn cà vạt giúp tôi không?”
“Anh… Anh cười lên đẹp lắm”. Ôn Dương thấp giọng nói.
Viên Thiển dừng lại, trái tim khẽ run lên.
Ôn Dương lại lấy một cặp kính, đeo lên mặt Viên Thiển.
“Anh, có phải anh quên mất chuyện gì rồi không?”
Ôn Dương kề sát bên tai Viên Thiển, nói khẽ.
“Chuyện gì?”
Giọng của hắn chui vào lỗ tai Viên Thiển, giống như muốn xông vào xương tủy của anh.
Chỗ nào cũng ngứa, còn chẳng gãi được.
“Cho điểm được không?”
Ôn Dương dùng ngữ điệu nghiêm chỉnh, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng như thế, chỉ để xin Viên Thiển điểm. Viên Thiển nhịn không được cười ra tiếng.
“Anh đừng cười mà”. Ôn Dương cố ý nhéo một cái trên người Viên Thiển.
Ai ngờ Viên Thiển càng cười tợn hơn.
“Đừng cười”. Ôn Dương trực tiếp quay Viên Thiển lại, ép vào ngực mình, chặn lại, không cho tiếng cười của anh truyền ra.
Nhưng hắn càng như thế, Viên Thiển lại càng muốn cười.
Ôi trời, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được niềm vui khi làm Boss rồi.
Có người hỏi xin anh điểm cơ đấy!
Ôn Dương hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp đẩy Viên Thiển vào kho hàng trong shop.
Viên Thiển dựa ra sau, liền đè lên một chồng nón che nắng và kính râm bọc trong túi nhựa.
Trong kho hàng không bật đèn, chỉ có tia sáng lọt vào qua khe cửa.
“Làm gì mà không cho tôi cười hả?” Viên Thiển buồn cười hỏi.
“Mấy nhỏ nữ sinh bên ngoài đang nhìn anh”. Ôn Dương đáp.
“Bọn họ nhìn cậu đấy. Chắc là tưởng cậu là ngôi sao nào đó ra ngoài. Tôi cùng lắm cũng chỉ là trợ lý này kia thôi”. Viên Thiển cuối cùng không cười nữa.
“Không… Mấy nhỏ đang theo dõi anh”
Ôn Dương ngẩng đầu lên, cho dù không có ánh sáng, ưu thế của Half-blood vẫn khiến hắn thấy rõ ràng mọi thứ trong kho hàng.
“Cậu nghi ngờ…mấy cô ấy cũng là Half-blood à? Nhưng các cô ấy làm gì có vẻ ngoài đặc trưng của Half-blood đâu”. Viên Thiển nói.
“Vẻ ngoài đặc trưng của Half-blood là cái gì?” Ôn Dương hỏi.
“Thì là xinh đẹp ấy”. Viên Thiển đáp.
Lúc này Ôn Dương kéo Viên Thiển, lách vào giữa hai dãy hàng bên trong nhà kho.
Ở đó có một cửa sau đã bị khóa.
Ôn Dương trực tiếp bóp vỡ khóa cửa cái rắc, tiếp đó mở cửa sau ra.
Viên Thiển sững người.
“Cảm thấy em đơn giản thô bạo quá hả?”
“Không… Tôi cảm thấy cậu đẹp trai lắm, tự đáy lòng”
Ôn Dương vừa mới dắt Viên Thiển ra cửa sau, đã loáng thoáng nghe thấy âm thanh truyền tới từ trong tiệm.
“Có từng thấy người này không?”
“Người này mới nãy còn thử kính râm trong tiệm bọn tôi mà”
Viên Thiển thầm giật mình, thật sự bị Ôn Dương đoán trúng rồi?
Ôn Dương trực tiếp ôm Viên Thiển, nhảy lên tường rào sau ngõ, ngay sau đó lại nhảy xuống dưới. Cả quá trình yên lặng không một tiếng động, còn lợi hại hơn khinh công trong phim truyền hình võ hiệp.
Lúc này, có một đoàn người chạy ra sau ngõ, lại chỉ thấy cửa sau của nhà kho mở ra.
Cách tường, Viên Thiển nghe thấy bọn họ nói: “Mục tiêu đã trốn thoát. Dựa theo miêu tả của A Nhiễm, hẳn là Ôn Dương dẫn mục tiêu chạy trốn. Rất có khả năng Ôn Dương đã phản bội trung tâm kiểm soát”.
Viên Thiển vừa định hỏi “A Nhiễm là ai”, Ôn Dương đã dùng tay bịt kín miệng Viên Thiển, ôm cả người anh vào lòng. Lưng Viên Thiển dán vào ngực Ôn Dương. Rõ ràng theo như miêu tả của Trình Vũ, màn này Ôn Dương rất mạnh, nhưng Viên Thiển lại có thể cảm giác được sự bất an của hắn.
Hắn rất sợ mất đi Viên Thiển, lúc nào cũng đề phòng.
Ví dụ như bây giờ, bên kia ngõ rất có thể chỉ là người thường làm việc cho trung tâm kiểm soát, nhưng Ôn Dương vẫn căng thẳng như cũ.
“Phóng máy bay không người lái lùng bắt toàn thành phố. Bọn họ không có khả năng rời khỏi thành phố này nhanh vậy đâu”
Chờ đến khi những kẻ này rời đi, Viên Thiển mới thở ra một hơi, vỗ mu bàn tay của Ôn Dương.
“A Nhiễm cũng là Half-blood. Đôi mắt của gã bị Angela ký sinh, gã có năng lực theo dõi mục tiêu thông qua tầm nhìn của những sinh vật khác”
Viên Thiển ngẩn người: “Đấy là…thiên nhãn hả?”
Không chỗ nào không có mặt, đã vậy còn chẳng có cách nào phân biệt.
“Biệt danh của gã là ‘Thiên Nhãn’”
“Khoan đã… Có phải tất cả bộ phận của Half-blood bị ký sinh đều có siêu năng lực không?” Viên Thiển hỏi.
“Ừm”
“Cậu… Angela trước đó tôi thấy ở não cậu… Năng lực của cậu là gì?”
“Bí mật. Không cho người khác biết mình có được năng lực gì, thì càng khó bị đối thủ dự đoán”
Ôn Dương đội một chiếc nón che nắng lên đầu Viên Thiển.
“Chiếc này đẹp”
Hắn dựa vào rất gần, nhẹ nhàng chỉnh viền mũ xuống cho Viên Thiển, sau đó hắn cũng lấy kính râm treo ở trên chiếc túi trước ngực cho Viên Thiển đeo.
“Cậu giỏi thật. Rõ ràng dẫn tôi chạy trốn từ cửa sau nhà kho mà vẫn tiện lấy nhiều đồ như vậy”
“Đi thôi, cúi đầu hết mức có thể, tới chỗ có mái hiên, đừng để bị máy bay không người lái quay được”
Ôn Dương kéo anh tiếp tục đi về phía trước.
“Chúng ta làm thế nào liên lạc được với anh Liễm và Tiểu Vũ Mao?”
“Trần Liễm sẽ tìm được chúng ta, đừng lo”
Ôn Dương kéo Viên Thiển đi ở khu phố, ẩn vào biển người là cách khó bị phát hiện nhất.
Nhưng từ khi biết đến sự tồn tại của kiểu Half-blood như A Nhiễm, Viên Thiển lại cảm thấy tất cả những người nhìn anh đều là A Nhiễm.
“Yên tâm, coi như đang dạo phố thôi”
Ôn Dương quay đầu nhìn Viên Thiển, nở nụ cười rất nhạt.
“Cậu sẽ nắm tay đàn ông đi dạo phố hả?”
“Em chưa từng nắm tay người khác”
Viên Thiển cúi đầu nhìn ngón tay Ôn Dương giữ cổ tay mình, nghĩ thầm ông trời à, cậu nắm tay tôi chặt thế.
Có người va vào Viên Thiển, Ôn Dương lập tức dùng sức, kéo Viên Thiển vào lòng mình.
“Xin lỗi!”
Ôn Dương xuyên qua kính râm nhìn đối phương, đối phương cảm thấy khí thế khắp người hắn, lập tức cúi đầu rời đi.
“Anh ta…”
“Anh ta không phải A Nhiễm. Ánh mắt của A Nhiễm, em có thể cảm giác được”
“Angela ký sinh ở não cậu, có phải cậu có năng lực đọc suy nghĩ, cho nên phản ứng của cậu mới nhanh hơn Half-blood bình thường không?” Viên Thiển lại hỏi.
Ôn Dương ngoảnh đầu lại nói: “Ngay cả anh thích kiểu người như nào em còn chẳng biết, thì đọc suy nghĩ cái gì?”
“Audrey Hepburn (1)”. Viên Thiển đáp.
“Thế còn đàn ông?” Ôn Dương lại hỏi.
“Đàn ông? Cùng giới đẩy nhau, đàn ông con trai lúc nào cũng so sánh với nhau, khó đánh giá cao đối phương lắm”. Viên Thiển trả lời.
“Vậy anh đánh giá cao kiểu đàn ông nào?” Ôn Dương lại hỏi.
“Trước đây thì là Tần Phóng, bởi vì ông ấy muốn làm game thực tế ảo, vẽ cho thanh xuân của tôi một cái bánh mì to bự chỉ nhìn mà không ăn được”
“Thế bây giờ thì sao?”
“Cậu…chăng”
Thật ra đối với anh mà nói, Khôi Khoát Thiên Hạ đã chẳng còn gì đáng để lưu luyến. Nhưng vừa hút thuốc vừa tán gẫu trên sân thượng với A Thâm, là một loại an ủi. Kể từ lần đàm phán với đối tác Đức, Viên Thiển đã biết A Thâm là người có thể tự mình đảm đương một phía, nhưng thi thoảng hắn vẫn lộ ra dáng vẻ ỷ lại anh, khiến Viên Thiển không nỡ rời đi.
Tuy chỉ thấy mỗi bóng lưng, nhưng Viên Thiển lại cảm thấy bóng lưng trước mặt dường như rất vui vẻ.
“Không biết đám anh Liễm có tìm được xe chưa”
“Anh không cần phải gọi cậu ta là anh đâu”. Ôn Dương nói.
“Tiểu Vũ Mao cũng kêu là ‘anh Liễm’ đấy thôi”
“Em cũng gọi anh là anh”
Viên Thiển giờ mới hiểu được, dùng ngón tay chọt hắn một cái: “Chẳng nhẽ tôi lại không được gọi người khác là ‘anh’, cậu ghen đấy hả?”
“Đâu có”
Ngay lúc bọn họ sắp rời khỏi con đường này, Viên Thiển bất thình lình bị thứ gì đó kéo đi.
Anh vừa quay đầu lại, giật mình khi có một đôi tay vươn ra từ trong vách tường, khỏe vô cùng. Một tay vòng chặt hông anh, tay kia bịt kín miệng, bỗng di chuyển lên trên, chẳng mấy chốc đã lên mái nhà.
Viên Thiển bị ném xuống đất, cả người anh đờ ra.
Tình huống gì thế này?
Chỉ thấy một người sống sờ sờ cứ thế chui ra từ nền xi măng, cười khẩy nhìn anh.
“Mày là Viên Thiển?”
Đúng là phim kinh dị!
Sadako chui ra khỏi TV, thằng này thì nhô ra từ nền xi măng!
Viên Thiển không nói hai lời, đứng dậy định chạy.
Ai dè vừa mới bước được một bước, mắt cá chân đã bị giữ lại, cả người nằm trên mặt đất bị kéo về.
“Ôn…”
Còn chưa nói hết, đã bị cái tay nhô ra từ trong xi măng bịt miệng lại.
Trên đỉnh đầu anh là máy bay không người lái lượn lờ, vậy là anh bị trung tâm kiểm soát theo dõi rồi?
Đây là một Half-blood, gã bước một chân ra, trực tiếp đặt lên lưng Viên Thiển, bẻ cánh tay anh ra sau lưng.
“Đừng vùng vẫy, tao không muốn làm mày bị thương tí nào đâu”. Gã cúi đầu xuống, kề sát bên tai Viên Thiển nói.
Cùng lúc ấy, một bóng dáng tới ngược chiều sáng, nâng cao đầu gối, đập mạnh tới.
Gã Half-blood giữ Viên Thiển lập tức chui vào xi măng, nhưng tay gã lại kéo Viên Thiển di chuyển với tốc độ cao.
“Ôn Dương ——” Viên Thiển duỗi dài tay.
Ôn Dương giữ lấy cổ tay Viên Thiển, nhưng Half-blood bên trong xi măng vẫn kéo anh. Ôn Dương nhanh chóng rút súng ra, không chút do dự bóp cò súng với cái tay kia.
Đối phương vội vã rút tay về, viên đạn sượt qua cổ tay Half-blood bắn vào mặt đất.
Viên Thiển được Ôn Dương kéo dậy, khiêng trên vai.
Ôn Dương chạy nhanh, ngay lúc hắn giẫm lên mép sân thượng chuẩn bị nhảy xuống, một cái tay bất chợt nhô ra từ trong xi măng, giữ lấy mắt cá chân Ôn Dương.
Ôn Dương như dự liệu hết thảy từ lâu, hắn cong người bắn một phát, đối phương tức khắc buông tay. Ôn Dương xoay người, Viên Thiển lại lần nữa trải nghiệm tàu lượn siêu tốc kiểu lơ lửng giữa trời, cánh tay vô thức siết chặt Ôn Dương.
Khoảnh khắc Ôn Dương rơi xuống đất, cái tay kia vẫn không ngừng nhô ra muốn níu hắn lại.
Mà máy bay không người lái trên trời lại chĩa họng súng, chỉ chờ lúc Ôn Dương bị kéo lại bắn chết hắn.
Người đi đường thấy cảnh này đều sợ hãi tản đi khắp nơi.
Viên Thiển nhìn Ôn Dương không ngừng né cái tay và đạn của máy bay không người lái, kinh hồn bạt vía.
“Chẳng phải bọn chúng muốn tôi còn sống ư? Không sợ vô tình bắn trúng tôi à?”
“Anh không phải Half-blood… Loại đạn đó không thể gây tổn thương anh được…”
Ôn Dương đạp lên vòi chữa cháy, gót chân dùng sức đập, dòng nước bắn ra bốn phương tám hướng như bão táp, khiến tên Half-blood kia không nhận ra phương hướng, xoay người nhảy lên một chiếc xe.
“Giết gã”. Giọng nói lạnh đến tận cùng của Ôn Dương vang lên.
Viên Thiển được thả trên mui xe.
“Vẫn muốn nhìn cậu vùng vẫy một lát cơ”. Giọng Trình Vũ vang lên.
Bấy giờ Viên Thiển mới phát hiện bọn họ rơi xuống một chiếc RV (2).
Là Trình Vũ và Trần Liễm “mượn” RV tới tìm họ.
“Không có kính quang lọc phân biệt sinh vật thì làm sao biết được gã kia ở đâu?” Viên Thiển lo lắng hỏi.
Cửa sổ của RV được hạ xuống, Trần Liễm nhắm mắt lại, dựa vào thành ghế phía sau.
Viên Thiển cúi đầu xuống, loáng thoáng trông thấy trên mặt đường cái có thứ gì đó đang “bơi” về phía họ.
“Ở đó——“
Viên Thiển vừa dứt lời, vật kia đã biến mất trong lòng đất, bất động.
“Tôi bắt được gã rồi”. Trần Liễm mở miệng nói.
“Chỗ nào?”
“Hướng tám giờ cửa xe cậu”
Trình Vũ mở cửa, xuống xe.
Chỉ thấy y nhúc nhích ngón tay, đốt ngón tay phát ra tiếng rắc rắc, bỗng khom người chúi xuống phía dưới.
Mặt đất hơi rung lắc, vô số vết rạn kéo dài về bốn phương tám hướng.
Trình Vũ ưỡn thẳng lưng, nói: “Đi nhanh lên, không lát bị vùi ở đấy giờ”.
Viên Thiển choáng váng, chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?
Ôn Dương ngẩng lên nhìn máy bay không người lái trên đỉnh đầu, kéo Viên Thiển qua, nhảy xuống xe.
Mở cửa xe, hắn nhẹ nhàng đỡ Viên Thiển vào, bất thình lình ném một con dao găm lên không trung, cứ thế đập rớt máy bay không người lái.
Hắn giơ chân lên, đạp vỡ camera của máy bay, lại lôi băng đạn ở trong ra, xoay người lên xe, đóng cửa cái cạch
“Đi——ra vùng ngoại ô!”
Trình Vũ khởi động xe, bọn họ vừa mới lái đi, thì nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng “Ầm——”.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, một chiếc xe rớt xuống, xe phía sau vội vã phanh lại, tiếp đó là va đụng liên hoàn.
Viên Thiển hãy còn sợ: “Ban nãy Half-blood kia…có thể di chuyển trong xi măng?”
“Gã có năng lực thay đổi cấu trúc tế bào cơ thể, hòa vào vật thể”. Ôn Dương trả lời.
Viên Thiển mở to hai mắt nhìn đối phương: “Năng lực nghịch thiên thế á?”
“Nghịch thiên chỗ nào chứ?” Trình Vũ cười khẽ một tiếng, “Năng lực của anh Liễm nhà mình mới là nghịch thiên này”.
Viên Thiển nhịn không được vỗ phía sau ghế phó lái: “Trần Liễm này, năng lực của anh gì thế?”
“Angela trong cơ thể tôi, có thể kéo Angela khác”. Trần Liễm trả lời.
“Thế chẳng phải là…anh cũng có thể ngăn chặn Angela khác, ví dụ như…” Viên Thiển nhìn Ôn Dương bên cạnh.
Bàn tay của Ôn Dương đưa tới, ấn đầu Viên Thiển vào ngực mình: “Trần Liễm cần chất rắn làm môi giới, hơn nữa cũng có yêu cầu về khoảng cách. Trước khi tiến vào khoảng cách bắt giữ thì em đã tiêu diệt cậu ta rồi”
“Sao không ai hỏi năng lực của tôi là gì vậy nè?” Trình Vũ cười hỏi.
“Năng lực của anh là vua phá hoại”. Viên Thiển nói.
“Hai tay của Trình Vũ có thể thông qua chấn động, phá hủy tất cả vật thể trạng thái rắn”. Trần Liễm đáp.
“Viên Thiển ới, hỏi giúp tụi này xem năng lực của đại ca rốt cuộc là gì đi?” Trình Vũ lại hỏi.
“Mấy anh cũng không biết hả?” Viên Thiển kinh ngạc hỏi.
“Không biết à. Ổng giấu kín như bưng ấy”. Trình Vũ thở dài.
Viên Thiển nhìn về phía Ôn Dương, Ôn Dương lạnh nhạt nói: “Người biết năng lực của em đều game over cả rồi”.
“Anh Ôn à, anh thế này chẳng thú vị gì sất”
Viên Thiển dùng cùi chỏ đụng Ôn Dương: “Thế cậu nói nhỏ cho tôi đi”.
Ôn Dương cúi đầu xuống nhìn Viên Thiển: “Em chỉ nói với vợ em thôi. Anh là vợ em hả?”
Viên Thiển làm như không nghe thấy gì hết, tiến lên phía trước: “Ban nãy máy bay không người lái đã quay được chiếc xe này rồi, trung tâm kiểm soát sẽ đuổi theo để giết chúng ta là cái chắc”.
“Yên tâm, không để cậu bị bắt đi làm chuột bạch đâu. Cậu cứ làm chuột lang của tụi anh đi”. Trình Vũ mở miệng nói.
“Anh mới là chuột lang”
Trình Vũ lái xe tới một nhà kho, sau đó tất cả mọi người xuống xe.
Trần Liễm mở cửa nhà kho ra, không ngờ bên trong còn có một chiếc RV khác!
Ba người họ lên xe, tiếp tục đi về phía bệnh viện trung ương.
Trình Vũ và Trần Liễm thay phiên lái đêm, Ôn Dương kéo giường trong RV xuống, vỗ đệm nói: “Mau ngủ đi”.
Viên Thiển ngồi ở mép giường bảo: “Không thể tùy tiện logout đúng không?”
Bởi vì sau khi logout, biết đâu đối thủ của họ lại đánh lén ngay ban đêm.
“Ừ”. Ôn Dương khẽ gật đầu.
Còn định logout, kêu hắn cùng đi ăn khuya chứ.
Cũng may khoang trò chơi có thể điều chỉnh độ cao ghế, trực tiếp ngủ ở trong vậy.
Viên Thiển nằm xuống mà cũng chẳng ngủ được. Anh nghiêng người sang nhìn Ôn Dương, đối phương ngồi ngay bên cạnh, nhìn anh.
Chỉ có đèn đường ngoài cửa sổ rọi vào, rơi trên người Ôn Dương, khiến hắn trông rất đỗi dịu dàng.
“Cậu bảo là tôi có thể điều khiển tất cả Half-blood như ông anh sinh đôi kia có đúng không? Thế làm sao để điều khiển?”
Viên Thiển cảm thấy mình trở thành Đường Tăng thuần túy là món đồ trang trí.
“Đừng vội. Có lẽ tìm được giáo sư Đàm kia thì có thể tìm được cách”. Ngón tay Ôn Dương nhẹ nhàng luồn vào trong tóc Viên Thiển, chải chải.
Đoạn đường này, càng đi Viên Thiển càng nôn nóng.
Anh không thể ỷ lại vào sự bảo vệ của đám Ôn Dương mãi, phải biết rằng người chơi toàn màn đều là đối thủ của họ. Anh hy vọng năng lực của mình có thể nhanh chóng hiện ra biết bao.
Hệ thống, rốt cuộc phải thế nào tao mới có thể khống chế được Half-blood.
Hệ thống: Chưa tới lúc.
Viên Thiển ở trong lòng trợn trừng mắt với hệ thống.
Chú thích:
(1)Audrey Hepburn: là nữ diễn viên người Anh. Là biểu tượng của điện ảnh và thời trang, Hepburn hoạt động trong Thời Hoàng kim của Hollywood.
//
(2) Nguyên văn phòng xe “房车”: Recreational Vehicle (RV) hay “nhà xe”. Một loại xe thùng có đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà di động
(3) Nguyên văn Nhị đáo phi khởi “二到飞起”: ở đây Trần Liễm chơi chữ, nhị còn có nghĩa là ngốc