Thăng Chức Toàn Diện

Cuối cùng Hoàng Thế Hoành cũng đi, Viên Thiển bưng miến tiết vịt từ trong két sắt ra, miến tiết vịt trên đầu quả tim của anh! Hương vị và kỉ niệm thời đại học!

Quan trọng nhất chính là, ở trong game ăn thỏa thích, vừa không phải tiêu tiền thật, cũng chả cần lo ăn đau bụng.

“Sếp Viên ——“ Giọng thư ký vang lên.

Cái tay bê miến tiết vịt của Viên Thiển run lên, đáy hộp bỗng nhiên thủng, miến tiết vịt chảy xuống đầy người Viên Thiển.

Tay Viên Thiển cứng đờ, lần này anh thật sự nổi giận: “Rốt cuộc có để cho tôi ăn miến không hả ——“

Lại là tin Thời Đại Vàng Châm nội chiến lên hot search!

Nguyên nhân nội chiến là thành viên A và B cùng đi xem phim, B nói với A, bạn gái của gã bị C cướp.

Thành viên B lại đi dạo phố mua quần áo với thành viên C, bạn gái của gã thật ra qua lại với A.

Sau đó A và C đánh nhau.

“Này chẳng phải là tình tay ba máu chó ư…A và C yêu B hả?” Viên Thiển nói mỉa.

“Sếp Viên anh minh! Kiểu lăng xê CP như này là khiến fan gầm rú nhất đấy!”

Sau đó bức ảnh A và B cùng đi xem phim, và bức ảnh B và C mỉm cười cùng đi dạo phố được tung ra. Các fan bắt đầu hư cấu đủ loại CP cho tiểu thuyết, Thời Đại Vàng Châm lại càng chiếm đóng hot search, fan bỗng nhiên tăng lên mấy triệu.

“Ha?” Viên Thiển nghĩ thầm, tôi nói bừa thôi mà.

Còn chưa yên tĩnh được hai phút, lại nổ ra vụ bạn trai của ca hậu Hạ Ny…thật ra là con gái!

Lúc thư ký đi vào, Viên Thiển suýt nữa ré lên ——anh đang thay cái quần dính đầy miến tiết vịt!

“Sếp Viên…bạn trai, à không, bạn gái của Hạ Ny…”

Máu của Viên Thiển đã vọt lên trán, “Mặc kệ bạn trai hay là bạn gái! Bạn gái cô ta có đẹp trai không? Đẹp trai thì debut với Hạ Ny! All kill cả nam lẫn nữ!”

“Sếp…Sếp Viên anh minh! Giờ kiểu phong cách vượt giới tính này cực kỳ được yêu thích!”

Đến trưa, tin tức bạn gái thiên hậu đẹp trai ngất trời nhảy dù lên hot search, vô số fan nữ đều đang kêu gào quỳ gối cầu debut.

Viên Thiển bực bội đến buổi trưa cũng không ăn được cơm, nhưng mà nhạt mồm nhạt miệng. Lần này anh học khôn, gọi một bát mì trộn, không có nước lèo!

Ai ngờ thư ký vọt vào, Viên Thiển bị sặc không nuốt xuống được, muốn ho luôn cả phổi ra.

“Lại làm sao nữa?”

Thư ký nhìn hai mắt Viên Thiển đỏ ngầu, nuốt nước bọt nói: “Sếp Viên…Tiêu Hà vì bất mãn mình bị sinh viên học viện âm nhạc buộc tội đạo nhạc…nuốt nửa bình thuốc ngủ…lên trang nhất…”

Răng rắc, Viên Thiển bẻ gãy đôi đũa trong tay.

“Chết chưa?”


“Chưa, được cấp cứu rồi”

“Ha ha, thế thì coi là tự sát cái quần què gì? Bất mãn vì bị buộc tội đạo nhạc trốn tránh hiện thực hả! Sao không bảo là hắn tán thưởng âm nhạc và linh hồn của sinh viên đó một cách sâu sắc, muốn cả thế giới đều yêu âm nhạc của đối phương, cho nên mới không chờ được mà dùng cách này để bộc lộ! Bước tiếp theo, dứt khoát soạn nhạc soul tình ca với cậu ta luôn đi!”

“Sếp Viên anh minh! Cái này được đó! Vừa làm netizen cảm động, vừa cho sinh viên bị đạo thể diện, ngay cả tương lai của cậu ta cũng được sắp xếp xong xuôi, cậu ta còn muốn tranh cãi gì với chúng ta nữa”

Rất nhanh, top hot search lại bị “Tiêu Hà, ca sĩ nhạc soul” thay thế.

Sinh viên học viện âm nhạc bị đạo lúc nhận phỏng vấn rưng rưng nước mắt, nói là vui lòng ngồi xuống bàn chuyện âm nhạc, sáng tạo kiệt tác với Tiêu Hà.

“Bàn chuyện âm nhạc má mày, sao không yêu đương luôn đi!”

Mặt Viên Thiển lại bị lem.

Ngày đó, anh không ăn nổi một món mình muốn thật ngon lành.

Lúc này, Hoàng Thế Hoành còn nhắc anh, đừng quên buổi tối hứa đi khuyên Lâm Thâm.

Viên Thiển lê thân xác đói bụng và linh hồn uể oải, đi tới trại huấn luyện.

Giờ này phần lớn buổi tập đều đã kết thúc, thế nhưng Lâm Thâm vẫn còn ở phòng nhảy chưa đi.

Viên Thiển đi trong hành lang yên tĩnh, đi tới mặt khác của bức tường, nhìn Lâm Thâm hãy còn luyện tập một mình.

Hắn thật sự rất chăm chỉ, rất nỗ lực.

Mỗi một động tác đều tràn đầy sức mạnh, đập thẳng vào mắt.

Rõ ràng trông như thiếu niên nhỏ xinh, giờ khắc này lại tràn ngập hormone nam tính.

Bất kể là đường cong vai, hay là động tác vung chân ra ngoài, tự nhiên mà giữ chặt tầm mắt Viên Thiển.

Cậu nhóc này sẽ nổi.

Chỉ cần nhìn thấy hắn, tuyệt đối không thể rời mắt.

Bài nhảy kết thúc, Lâm Thâm thở một hơi thật dài.

Hắn bước từng bước tới trước mặt tường kia, ngón tay vạch cổ áo T-shirt xuống dưới, lộ ra xương quai xanh.

Tiếp đó đổ cả bình nước suối từ trên đỉnh đầu, dòng nước chảy qua xương lông mày, lông mi, môi hắn…

Viên Thiển vô thức lùi về sau một bước.

Lần đầu tiên anh nhìn Lâm Thâm một cách rõ ràng, người này có vẻ đẹp đặc biệt, lại như lưỡi đao sắc giấu trong vỏ, đóa hoa ngoan cường trong khe đá. Khi hắn mở mắt ra nhìn về phía Viên Thiển, giống như một phát bắt được trái tim Viên Thiển, không thể động đậy.

Lâm Thâm đưa tay vuốt sợi tóc trên trán lên, cần cổ duỗi thẳng thon dài, ngay cả con mắt nửa mở…cũng như một thế giới thần bí khác đầy mê hoặc chuẩn bị mở cửa.


Mời vào.

Có dám không?

Viên Thiển hít một hơi, vất vả cúi đầu.

Tim đập rất nhanh…

Đừng hiểu lầm, đó là do anh không ăn uống nên bị tụt huyết áp thôi.

Viên Thiển giơ tay lên, gõ hai tiếng trên tường kính, ra hiệu cho Lâm Thâm có người ở mặt khác chờ hắn.

Lâm Thâm xoay người, lôi một chiếc khăn mặt từ trong cái túi trên đất, vắt lên vai, đi qua.

Viên Thiển an vị trên một chiếc ghế, anh hất cằm, ra hiệu Lâm Thâm ngồi ở ghế trước mặt mình.

Thế nhưng Lâm Thâm lại không ngồi xuống, mà đứng đối diện Viên Thiển, cúi đầu, hai tay để ở sau lưng, như là học sinh đi thi đến gặp giáo viên.

“Cậu nhảy tốt lắm”. Viên Thiển mỉm cười, muốn xoa dịu bầu không khí giữa hai người.

“Đây là lời khách sáo, hay là anh thích thật?”

Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Thâm vang lên.

Thế nhưng bên trong sự lạnh lẽo ấy mơ hồ kìm nén gì đó.

Viên Thiển ngừng lại, trả lời rất nghiêm túc: “Tôi thích thật”.

Khóe miệng Lâm Thâm hơi cong lên.

“Anh đặc biệt tới xem tôi tập luyện à?”

“Không, tôi tới tìm cậu nói chuyện. Ba người Quan Châu chắc chắn không được lên ‘Kỷ sáng thế’. Phần của họ, công ty muốn quay lại bằng một nhóm nam khác. Giám đốc Hoàng rất quý cậu, nhưng bởi vì giữa cậu và gã có chút hiểu lầm, thế nên nhờ tôi tới trò chuyện với cậu”

“Anh lúc nào cũng thế à?” Lâm Thâm hỏi ngược lại.

Trong căn phòng trống trải, giọng của hắn không lớn nhưng cực kỳ rõ ràng.

“Hả?”

“Rõ ràng là chuyện anh làm, nhưng lại đem công lao cho người khác?”

Viên Thiển ngẩn ra.


Đúng, cho tới giờ anh đã làm rất nhiều chuyện, mệt lắm, mệt vô cùng, nhưng thành quả của anh, vĩnh viễn là của người khác.

“Nếu Hoàng Thế Hoành muốn nâng đỡ tôi, tôi chắc chắn sẽ bật gã”. Lâm Thâm nói một cách lạnh lùng.

“Sao cậu lại có cái tính tình như vậy nhỉ? Trước khi cậu có khả năng cho đối phương một đòn đả kích trí mạng thì cậu phải chịu đựng. Thấy ai không vừa mắt là bật lại, cậu tưởng mình là Thái tử hay là Hoàng đế chắc? Ba người Quan Châu làm khó cậu, ở một mức độ lớn cũng là do cậu đánh họ”

“Anh…”

Lâm Thâm bỗng nhiên tiến lên một bước, cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp, lông mi ướt át kia, bỗng nhiên tới gần Viên Thiển.

Tim Viên Thiển sắp vọt đến cuống họng, ngón tay theo bản năng bấu lấy tay vịn, ngay cả lưng cũng dính sát vào ghế.

“Trả lời một câu hỏi của tôi, anh kêu tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó. Anh muốn tôi ngoan, tôi sẽ ngoan”

Giọng nói vốn không có độ ấm của hắn bỗng trở nên dịu dàng, như là đang dụ dỗ.

“Câu hỏi…gì?”

“Thuốc lá anh hút, là nhãn hiệu gì?

“5…555…”

Hắn áp sát quá gần.

Viên Thiển gần như có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người, và nhiệt độ tỏa ra quanh người hắn.

“555 là cái gì?” Lông mày Lâm Thâm chau lại.

“Thì là một loại thuốc lá rất bình thường…mười mấy tệ một bao…”

“Gì? Anh đường đường là giám đốc điều hành của công ty giải trí lớn mà lại hút thuốc mười mấy tệ một bao?”

“Chả nhẽ thuốc lá một trăm tệ một bao thì không mắc bệnh ung thư?” Viên Thiển buồn cười hỏi vặn lại.

Lâm Thâm chợt nở nụ cười

Hắn cười lên, giống như có một luồng sức mạnh vô hình kéo dài vô tận trong không khí, xâm lấn từng tế bào của Viên Thiển, như thể muốn kiểm soát đầu óc anh.

“Tôi hút quen rồi”. Viên Thiển ho khan một tiếng, nghiêng mặt đi.

Anh không biết mình đang lảng tránh cái gì.

“Tay anh sao rồi?” Lâm Thâm lại hỏi.

Viên Thiển không phản ứng lại, Lâm Thâm trực tiếp chụp lấy cổ tay anh, giơ lên, cẩn thận tách ngón tay của anh ra, nhìn chăm chú vào vết sẹo hình tròn trên lòng bàn tay anh.

Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, anh đột nhiên cảm thấy Lâm Thâm trước mắt…Rõ ràng chưa tới hai mươi tuổi, ở trước mặt Viên Thiển chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa, mà lại có một khí chất rất mạnh.

Thân kinh bách chiến.

Dung tục! Viên Thiển không hiểu sao trong đầu mình lại hiện ra mấy chữ này, dùng cho thanh niên mười mấy tuổi…vượt độ tuổi đó!

Lòng bàn tay Lâm Thâm rất nóng, như có một khát vọng, dính sát vào mu bàn tay Viên Thiển.

Viên Thiển tự nói với mình, đó là bởi Lâm Thâm vừa mới nhảy xong nên lòng bàn tay mới nóng như vậy.


“Rốt cuộc anh muốn gì từ tôi vậy, Viên Thiển?”

Lâm Thâm ngẩng đầu lên, đôi mắt kia như biết hết mọi thứ.

Viên Thiển chưa bao giờ nghĩ, một người trẻ tuổi lại có được ánh mắt như vậy.

Kiên định, tràn đầy sức mạnh và tự tin.

Viên Thiển nghĩ thầm, đây chắc chắn không phải NPC, người chơi này ở trong hiện thực nhất định cũng rất mạnh mẽ.

Làm chuyện Viên Thiển không dám làm, hoàn thành mục tiêu Viên Thiển không có khả năng hoàn thành, hơn nữa còn chưa bao giờ nhát gan.

Viên Thiển bỗng nhiên rất muốn bảo vệ hắn, bảo vệ lòng dũng cảm mà mình không có của hắn, bảo vệ sự kiêu ngạo của hắn không phai nhạt.

“Cậu chưa nghe câu, muốn cậu sinh trưởng điên cuồng, cuối cùng sáng lên lấp lánh à?” Viên Thiển thuận miệng bịa chuyện.

Lâm Thâm ngẩn người tại chỗ, vẫn nhìn thẳng Viên Thiển.

Đó là một ánh mắt tham lam, mang theo khao khát và nhiệt liệt.

Viên Thiển có một linh cảm, nếu như tiếp tục đối mặt, anh sẽ bị hắn bắt làm tù binh, trốn không thoát tránh không khỏi.

Anh quay đầu đi chỗ khác, nở nụ cười.

“Đồ ngốc, ý của tôi là, cậu phải trở nên cực kỳ xuất sắc, tốt nhất là khiến cả thế giới đều yêu cậu, sau đó…trở thành con gà đẻ trứng vàng của công ty”

Viên Thiển dùng cách thô tục nhất, để diễn tả ảo tưởng giờ phút này của mình.

Tôi mong cậu nổi tiếng, trở thành thành tựu to lớn nhất của tôi ở thế giới này.

“Được”. Lâm Thâm trả lời.

Bất chợt, Viên Thiển cảm thấy lời hứa này trịnh trọng vô cùng.

Hơn nữa chắc chắn sẽ đạt được.

Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ

(o^^o): Hôm nay lão Viên không đi làm!

= =: Tra nam còn dám tới à?

(o^^o): Thế nhưng cuộc sống của chúng ta càng khổ hơn, không chỉ toilet không có giấy vệ sinh mà cấp trên còn tuyên bố cấm tất cả nhân viên ăn đồ chua cay trong cao ốc! Ngoài ra! Cấm thuốc lá! Ở sân thượng cũng không được hút thuốc!

^o^: Nhưng tui thấy sân thượng tầng mười vẫn có người hút thuốc mà!

(o^^o): Đó là chủ tịch của chúng ta!

^o^: Nói nhỏ mấy người nghe, lão Viên chuẩn bị về nhà bán khoai lang thật đó!

(o^^o): Chỗ này là diễn đàn, sao còn phải “nói nhỏ”?

= =: Vừa mới nhận được tin, cấp trên vạch ra kế hoạch thu mua ngành nghề khoai lang toàn quốc...

Cuối cùng Boss cũng sắp debut center rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận