Thằng Đức


Chiến thuật ‘riết rồi quen’ của Đức dần dần cũng có hiệu quả…Lúc đầu nói nằm ngủ chung thôi cho vui.

.

kể chuyện tiếu lâm cho hai em nghe…Mấy ngày đầu thì rất nghiêm chỉnh chấp hành nhưng sau đó thì nửa đêm.

.

tay trái mò lồn tay phải cũng mò lồn …khều khều móc móc… kỷ thuật điêu luyện.

khiến hang động của người ta lầy lội…lúc đó hắn mới cười gian.

.

leo lên đút vào…dập…
Cặc dập cô em tay vẩn không ngừng móc lồn cô chị…Đến lúc dập cô chị lại tiếp tục móc khều cô em…Được như vậy là đã tuyệt lắm rổi… nhưng chưa có thể nói là nhất long song phụng được…cái mà hắn muốn là vừa dập Kiều Nga vừa bú Kiều Chinh hoặc ngược lại trong lúc sáng đèn…chứ không phải lúc nào cũng có một người giả vờ ngủ say…không biết gì…
Đêm nay quả thiệt là bất ngờ…tuyệt vời…còn hơn cả tuyệt vời…
Đức mơ màng…tay trái tay phải đều đang xào hai đám lông mềm mại…bất thình lình mở mắt lớn ra…hoàn toàn tỉnh ngủ…phia dưới.

.

trước tiên đầu cặc được bao phủ bỡi một vùng không gian ẩm ướt…rồi đến thân cặc…hắn cãm giác toàn bộ cặc mình ‘mất’ hút trong miệng nàng…vô cùng ấm áp…Nếu không phải Nancy thì ai có khả năng nầy? ’nuốt’ trọn con cặc hắn?
Nàng nhả ra…liếm dưới bìu dái.

.

cắn nhẹ.

.

liếm thân cặc lên tới đầu… ngậm vào…mút mút vài cái…nhả ra…liếm từ bụng đi lên…rà lưỡi khắp người hắn…hơi thở nóng hổi bên tai hắn…
-“Hài lòng chưa ông tướng?” Tiếng nàng rù rì…
-Quá đã…sao hôm nay đặc biệt vậy?mở đèn lên đi…
-“Không được mở đèn…Anh nha.

.

đúng là được voi đòi tiên mà” Tiếng Kiều Nga ‘giận dử’.

.

tay nàng ‘ngắt’ cặc hắn….

-”Tham lam”.

Tiếng Kiều Chinh ‘mắng’…tay cũng ‘ngắt’ cặc hắn.

.

-“Được.

.

được.

.

không tham nửa…hihi…” Thật ra hai bên đều là tự lừa gạt mà thôi…Cho dù tối đến đâu…sau một thời gian chừng vài phút trong bóng tối…mắt con người sẻ được thích ứng để nhìn trong màn đêm…không rỏ ràng như ban ngày nhưng đầu vú…chùm lông thì rỏ" mồn một nhất là nơi đó của Nancy trắng ngần như em bé gái…Các nàng có vẻ e thẹn đậy mà…thôi thì mình cứ giả mù sa mưa…Trò ‘nhất long tam phụng’…nếu như các đại gia kêu gái trả tiền thì không tính…được chính những người đàn bà của mình chịu chơi trò nầy với minh…trên thế giới nầy…dể có mấy ai…hắc hắc…
Bà cô Kiều Nga lúc nầy bạo lắm,dang hai chân ngồi xuống…áp chùm lông mềm ngay miệng hắn…Kiều Chinh ngồi lên bụng và cuối cùng Bạch Hổ cầm cặc rà ngay …ép tới…Giống như ba đứa trẻ đang cưởi trâu trên cánh đồng lúa…Có tiếng cười khúc khích…hình như là của Kiều Chinh đang ngổi ở giửa…
Có câu hát ‘Ai bảo chăn trâu là khổ?chăn trâu sướng lắm chứ.

.

ngồi mình trâu phất ngọn cờ lao…’ phải chăng là ý nầy ?
-Âm mưu…Đức bừng tỉnh…ba chị em đã có âm mưu từ trước rồi…muốn ‘mưu sát’ mình đây mà…hắc hắc…không dể đâu
Bị 3 chị em Nancy cưỡi…Người hắn bắt đầu ‘giãi đành đạch’…’để chống trả’…phía dưới cặc hất lên liên tục…miệng mút…liếm.

.

cắn…trong khi hai tay nhồi bóp thô bạo cặp vú của Kiều Nga…huy động lực lượng toàn thân ‘chống trẩ’ trên cả ba ‘mặt trận’
-“Ui da…đau…đồ quỷ anh.

.

làm gì cắn em mạnh dử vậy…” Trong bóng tối có tiếng ‘càu nhàu’…thỉnh thoãng có tiếng cười rúc rích…đôi khi nghe tiếng giường chuyển động…
Hai bên giao chiến …ba em gái ‘trẻ trâu’ thay phiên đổi vị trí miệt mài công kích… có lẻ bất phân thắng bại cho đến khi hắn …không còn biết trời đất gì nửa… ngủ như con heo.


Nếu Kiều Nga không lấy tóc làm nhột mủi…Đức có lẻ vẩn còn chưa tỉnh dậy…Thấy hắn mở mắt…nàng đến ngổi làm đẹp trước bàn trang điểm…nét mặt tươi tỉnh tràn trề sinh khí…
-“Quần áo đả chuẩn bị cho anh rồi…đó.

.

” Kiều Nga đưa tay chỉ…
-“.

Hả?Thôi đừng nha…Bình thường như mọi ngày được rồi…không phải là ngày cưới vợ đâu à…” Đức sửng người khi thấy …bộ complet…sơ mi trắng…cà vạt…giày ‘cộp’ bóng láng…Chỉ thiếu cái mủ và khăn quàng cổ thì sẻ y chang như ‘Hứa Vân Cường’ trong bộ phim tập ‘Máu nhuộm bãi Thượng Hải do Châu Nhuận Phát thủ vai chính trong thập niên 80 của hảng HKTVB…
-“Chuyện gì chứ? Là ý của em đó…anh nha.

.

cái mặt non choẹt…cần phải mặc côm lê cho người ta nhìn vào thấy có ấn tượng trưởng thành mới được…Ngày mai là Chủ tịch xả rồi…” Nét mặt Kiều Nga vô cùng bá đạo…rỏ ràng là ‘chiếu chỉ’ đã ban ra …không thể thương lượng…chỉ có thể chấp hành…Cũng may là trong chuyện đàn bà…nàng cũng vì ‘đại cuộc’ mà nhắm mắt để Đức lộng hành…
Thật ra Kiều Nga cũng biết chia xẻ với đám chị em trong nhà lắm đấy…hơn nửa…nàng cũng chịu ‘không thấu’…ngay cả lúc cùng Kiều Chinh…’liên thủ’…Dường như đêm qua là lần đầu tiên cả ba chị em ‘bày thế trận’mới có thể ‘hạ gục’ hắn…
-“Vậy sao?nghỉ cũng có lý.

.

hihi em nói sao thì sao đi…” Thấy Kiểu Nga ‘sừng sộ’…Đức liền theo ‘qui củ’…cứ theo ý nàng…miển là chuyện đàn bà đừng quạnh quẹ là OK…Đó là tử huyệt…
-“Đẹp trai lắm.

.

” Nancy nhìn hắn trong bộ đồ ‘día’ mĩm cười…
-“ĐI đóng phim được đó.

.

hi hi”…Phương Anh,Thu Tâm,Mỷ Kiều đưa ngón tay cái lên trêu ghẹo…
-“Có long trọng quá đáng không?” Đức ngượng ngịu…Đi ăn tiệc cưới thì OK…cái nầy là lể tốt nghiệp thôi mà…
-“Đổ khờ.

.

anh ăn mặt càng xịn thì người ta càng nể trọng…”Thu Hà giảng đạo lý…
-“Cứ như vậy đi…đừng cù nhầy nửa…” Nancy ‘lườm’…
-“Hi hi…được…anh đi đây…” Tất cả mỷ nử trong nhà đều cùng một phe…không ngu gì chống lệnh…

Đức không coi trọng ngày tốt nghiệp chút nào…đối với hắn …chỉ là một ngày bình thường thôi…chờ kêu tên…lên lảnh tờ giấy chứng nhận đả học qua khóa chinh trị…chụp hình…rồi cầm tờ giấy đi làm quan…Bỡi vậy không nói vói ai…Ai dè khi đến trường Đảng…Nhàn,Thủy,Hồng Phượng,Tâm,Yến ,Tuyết đã có mặt đầy đủ…
-“Wow.

.

anh Đức hôm nay thiệt đẹp trai a…hi hi” Hồng Phượng tấm tắc khen nịnh…
-Hi hi…Cái gì hôm nay chứ?Lúc nào cũng vậy mà…
-“Con nha.

.

ngày quan trọng như vậy mà không nói.

.

cũng may dì Út con nói với má…”Nhàn nghiêm sắc mặt ‘mắng’…
-“Là Yến nói cho dì biết đó…cháu thiệt là…”Tâm cũng ‘sa sầm’ nét mặt…
-“Anh nha.

.

có coi em là bạn gái không vậy?Nếu dì Thảo không nói…anh thật làm em tức chết mà…”Đến lượt Yến ‘sừng sộ’…bên cạnh nàng…Tuyết im lặng nhưng cái ‘lườm’ nếu là ngọn phi đao chắc cũng ‘lấy mạng’ hắn lâu rồi…Có điều Đức vô cùng thắc mắc…hai nàng nầy không phải lúc nào cũng như nước với lửa mà…Sao hôm nay giống như chị em vậy?!
Bên tỉnh ủy hôm nay chỉ có Lương Học Hửu…lảo là cựu Hiệu Trưởng …Hôm nay trở về với tư cách Phó Chủ tịch tỉnh đọc diển văn khích lệ rất là hợp lý…Bên thành ủy có cả Chủ tich Vân và Phó Chủ tịch Thảo…Sau trận nhất long song phụng bất ngờ ngày hôm ấy…hai người nầy hôm nay trở nên thân thiết hơn bao giờ…Lúc bắt tay ‘học viên’ Đức…cả hai đều cố ý khều khều bàn tay hắn….

hàm ý ‘đến hẹn lại lên’…Dỉ nhiên hắn cũng nghiêm túc khều khều tay hai nàng lại…ý nói anytime.

.

với vẻ mặt nghiêm túc đạt tiêu chuẩn của người cán bộ gương mẩu…khiến cả hai cố nín cười…ý xuân rào rạt…
Diển văn dài vòng,lượm thượm cuối cùng củng xong…Kế đó là trao bằng cấp chụp hình… Lúc cùng hắn chụp hình lưu niệm.

.

Đồng Giao có vẻ rất e ấp,trái lại Thanh Nhả rất tự nhiên…khiến hắn mĩm cười…nghỉ đến lúc hai người điên cuồng trong không gian nhỏ hẹp của chiếc Porsche …Dường như đoán được hắn đang nghỉ gì.

Ánh mắt nàng hung hăng lườm…quay lưng bước đi…khóe miệng có ý cười…
Hồng Phượng lấy làm lạ…khi thấy Yến,Tuyết…lăng xăng tranh nhau chụp hình với Đức còi…như hai gái lấy một chồng vậy…nghỉ bụng :Nancy….

hai cô nầy…Không chứ hả? Tên Đức còi nầy là tình thánh à?
Quyên cùng chồng cũng đang bận rộn chụp hình lưu niệm cùng người nhà.

.

không ngừng liếc về hướng bên nầy…thấy hắn ‘rảnh’ liên kéo tay Tùng…hai anh em ngày nay đều có chử ‘Đức’ khắc trên trán…đến bên hắn chụp hình là chuyện nên làm…Sau đó.

.

đẩy anh mình qua một bên…tươi cười chụp riêng với hắn…đây mới là mục đích chính của nàng…
Trước nhiều cặp mắt hâm mộ…Lương Học Hửu kéo tay Đức ra một góc nói nhỏ:
-“Khi nào có rảnh…haha…ghé nhà ngồi một chút…”Lảo ngập ngừng…không biết nói sao cho phải…Hường đã khám phá ra lảo có gian tình với Nhật Lam…bà giận dử…muốn đem sự tình lên Tỉnh ủy tố cáo…nếu thật sự là như vậy thì đời lảo coi như tàn…cốt khỉ sẻ hoàn cốt khỉ…Lảo không muốn trở về thời kỳ ghẻ lạnh…giết chết lảo…lảo sẻ thấy sướng hơn nhiều…
Biện pháp duy nhất là tìm một người có thể khuyên giải bà vợ mình biết rỏ lợi và hại…Có ai lý tưởng bằng Đức chứ? Hường.

.

vợ lảo cũng rất thưởng thức cậu trẻ nầy…đã nhiều lần đến nhà ăn cơm…hơn nửa còn có thể giử bí mật cho lảo.

.

Phe ta mà…
-“Có chuyện gì không chú?” Đức nghi hoặc…nếu không phải là chuyện quan trọng…lảo nầy không thần thần bí bí như vậy đâu…
-“…Bà xả tôi muốn gặp cậu…nói có chuyện muốn nhờ” …
-“Hả?biết chuyện gì không?” Đức ngạc nhiên…
-Cậu tới nhà gặp bả thị biết…Aiz…bà nhà tôi nói cậu là người biết lắng nghe người khác…còn con Nhả và tôi thì không…đúng là bụt nhà không thiêng…vì vậy mới nghỉ tới cậu…” Học Hửu xạo cho qua chuyện…Lảo chỉ mong Đức đi khuyên bà vợ mình đừng làm chuyện dại dột…nhưng lại ngại miệng nói ra sự thật…nên cứ ngập ngừng…nhưng lảo tin Đức là người lanh lẹ…lúc đó hắn sẻ hiểu…
-“Được rồi…chú đã nói như vậy…mai mốt cháu rảnh ghé nhà gặp cô…”Đức là người thông minh…xem ra lảo nầy có gì khó nói…thôi thì mai qua nhà ông ta coi thế nào…
-“Cái gì mai mốt chứ…Hôm nay đi.

.

” Thấy Đức gật đầu,Học Hửu mừng rở hối thúc.

.

-“Hả?Hôm nay?” Đức sửng sốt…chuyện gì đây…
-“Ừm…hôm nay đi… cậu…nhớ giử kín chuyện nầy…” Học Hửu nhỏ giọng…

-“Có phải ba tôi muốn anh đi gặp mẹ tôi không?” Nhân lúc mọi người không để ý.

.

Thanh Nhả lại gần Đức hỏi nhỏ…Chuyện ba nàng tò tí với bạn thân.

.

khiến Nhả vô cùng khó xử…
-“Ừm…tính hỏi ‘em’ đây…biết chuyện gì không vậy?anh thấy ba em thần thần bí bí…”Thấy không ai ở gần.

.

Đức xưng ‘anh’ gọi ‘em’ ngọt xớt khiến mặt Thanh Nhả đỏ như ráng chiều…lòng như uống mật ong…nhưng cũng không biết nói thế nào về câu chuyện của ba mẹ nàng…
Ba nàng tằng tịu với Nhật Lam…bạn thân nàng…chuyện xấu hổ như vậy dỉ nhiên nàng không muốn cho người ngoài biết…nhưng mẹ nàng muốn gặp hắn…nàng không biết tại sao nhưng nàng biết cả ba và mẹ rất thích và tin tưởng hắn…và nàng cũng đã là người của hắn…
-“Ừ! anh nhớ giử kín chuyện nầy…mình nói chuyện sau…” Thanh Nhả nhỏ giọng…
Lại giử kín?sao hai cha con một giọng điệu vậy?

-“Đức…cậu đi xả Đông Phú…tình hình phức tạp…Lảo Định ở phòng văn hóa Thông tin và lảo Hòa ở phòng Thú Y đều là bạn già của tôi…họ nói gần đây người của Chủ tịch Quang có tiếp cận Phó Chủ tịch xả…” Du lại gần Đức tiết lộ thông tỏ lòng trung quân…
Tối qua…Định và Hòa đến rủ Du đi nhậu…Đi nhậu chỉ là cái cớ…Du một sớm một chiều trở thành Phó Chủ tịch huyện Cờ đỏ…khiến hai người trố mắt…biết Du đả tìm được chổ dựa vửng chắc rồi.

.

nếu không dù có chờ thêm 10 năm nửa cũng chưa tới lượt hắn…vì vậy muốn nhờ Du tiến dẩn…Tiến dẩn thôi nhưng cũng phải có phong bì đấy…chuyện thiên kinh địa nghỉa.

.

lúc Du nhờ Ngọc tiến dẩn…cũng ‘chãy’ không ít máu…mới có ‘thành tựu’ như hôm nay…
Rỏ ràng là vận may gỏ cửa cho cả hai bên…khi biết Định,Hòa đang công tác tại xả Đông Phú…Du mở cờ trong bụng.

.

sao trùng hợp vậy…có dịp lấy lại chút vốn rồi…Thế là hé lộ…”Hai ông thật là hên…nà có nghe tên Trần Đức chưa?!.


Trong quan trường…ngoại trừ Chủ tịch xả thường lên huyện họp hành thì còn biết chút ít…tép riu như hai người Định,Hòa thì làm sao nghe được những chuyện phong vân trong thành phố…nào biết uy danh của Trần Đức…nghe Du kể.

.

đem lòng hâm mộ…
Tiếp theo đó…nghe Trần Đức được điều xuống làm Chủ tịch xả Đông Phú…để được rèn luyện…trước khi hóa rồng bay cao…Định,Hòa.

.

cả hai xúc động…cả người run lẩy bẩy…đây là cơ hội bằng vàng để ‘phò tá điện hạ’…hy vọng sau nầy sẻ có một ngày không là Bí cũng là Tịch…(Không là Bí thư cũng là Chủ tịch)…nếu được tiến dẩn…Lúc nầy Định,Hòa mới cãm thấy hình như phong bì chưa đủ tinh thâm ý trọng.

.

vội vàng hứa hẹn…nếu được một lời tiến dẩn…
Đó là lý do Du nói xả Đông Phú nội tình phức tạp…
-“Hả?Lảo Du có bạn ở xả Đông Phú à?cái gì phức tạp?Nói nghe thử?” Bây giờ kinh nghiệm cũng phong phú lắm rồi.

.

Sao lại không nhìn ra Du muốn gì?Có người muốn dựa vào mình… là chuyện tốt…sau nầy công tác cũng dể triển khai…
-“Haha… Tôi thì không rành lắm.

.

hay là tôi kêu họ ra …chúng ta ngồi xuống làm vài ly…sẳn dịp để họ nói cậu nghe…”Du hồi họp mong đợi…Chỉ cần Đức gật đầu…lảo thu xếp mời cơm…thế là phong bì vào túi…
-Ừm.

.

được…khi nào nói tôi biết…ừm.

.

hay là 6 giờ chiều nay đi…gặp họ nửa tiếng được rồi…Có biết nhà hàng…
-“Biết.

.

biết mà…tôi cùng đám bạn tới đó ăn hoài.

.

ha ha đồ ăn ở đó thiệt là hết xẩy.

.

”Du mừng rở…được dịp nói vài câu sờ dái ngựa…lưng vô tình cúi thấp hơn một chút…mới hôm qua thôi…hôm nay đã móc nối được rồi…Đức ca quả thật cho mình chút mặt mủi…Du hảnh diện lấy di động gọi…
-“Ê.

.

Đức.

.

lại đây bác hai…má và em muốn chụp hình…” Hồng Phượng đứng đàng xa hung hăng ‘quát’…
-À.

.

được được.

.

tới liền…Yến.

.

Tuyết…đến đây chụp chung đi…đều là người nhà…
Yến.

.

Tuyết nghe hắn nói đều là người nhà.

.

hai má hơi đỏ lên…cũng phải…nếu không thì là gì?thật là tiện nghi cho hắn…
Xong rồi…lể tốt nghiệp cuối cùng cũng xong …ai về đơn vị nấy…là một kỷ niệm đẹp…ụa…”nhớ là có cắm trại dả ngoại mà?đâu có thấy đâu?” Đức nhìn Đồng Giao đang cùng Thanh Nhả đứng gần đó hỏi…
-“Lúc đó anh đang làm người hùng ở Cao Lảnh…chẵng lẻ mọi người phải chờ anh à?” Thanh Nhả trừng mắt…
-“Nhắc tới mới nhớ…có người ái mộ anh đó….

” Đồng Giao giọng chua chua nói…Con nhỏ Phương Linh hình như đang bị tên nầy hớp hồn rồi…
-“Vậy à?Hết cách thôi…Sức quyến rủ của tôi là do trời ban…hi hi…”
-Mặt dầy…
-Trơ trẻn…
-Wow…cám ơn đã khen…hahaha…

-“Yến,Tuyết.

.

bây giờ anh có việc…hai em tối mai 8 giờ…ra ngoài ăn tối với anh ha…” Thấy cả hai ‘khắn khít’ Đức ra chiêu ‘thăm dò’…nếu cả hai chịu hẹn hò một lúc thì…sướng quá…
-“Ừm.

.

” Tuyết ghé tai Yến rù rì…không biết có âm mưu gì…cả hai gật đầu…cười giảo hoạt…

***
Lúc Học Hửu còn là hiệu trưởng trường Đảng…một chức vị nhàn rổi nên tâm lý chán nản …vì vậy cái chuyện giường chiếu rất là thờ ơ.

.

lâu lâu Hường bóng gió lắm …lảo mới tuột quần nhãy lên nhấp nhấp vài cái rồi nhãy xuống…
Hường thì khác.

.

mới xấp xỉ 50…tuổi hồi xuân.

.

lúc nào cũng rạo rực xuân tình lại không được thỏa mản…Bà đã có ý ra ngoài tìm trai trẻ…xã hội lúc nầy tiến bộ…nghe nói bọn nhóc rất thích những phụ nử sồn sồn như bà.

.

nhiều kinh nghiệm.

.

làm bọn chúng sướng…
Hường nghỉ vóc dáng bà cũng không tệ mà…Vú đít vẩn còn săn…không có lý nào không ‘chài’ được vài thằng nhóc mới lớn hám đụ…để thỏa mản bà…cùng lắm cho chúng một chút tiền cũng được…
Nói thì dể nhưng khi muốn làm thì khó…bà không biết làm sao tìm…còn đang loay quay thì đùng một cái…Hường tình cờ khám phá Học Hửu có gian tình với bạn thân của con gái…Nhật Lam…
Thay vì giận dử…Hường mừng rở…một chút ái náy trong lòng cũng không còn…ông đã ăn chả thì bà ăn nem thôi…hợp lý mà…ai cũng có niềm vui.

Hường biết khả năng của ông chồng mình…ăn được mấy miếng chả chứ?lảo đã hết xí quách rổi…
Hường nhắm Trần Đức…tại sao không?hắn dể thương…quen biết với bà…người ngay trước mắt! không cần phải đi xa…lại là trai mới lớn…

-“Hi hi…Chào cô…chị Nhả nói cô tìm cháu có việc à?”Đức nghi hoặc…Mặt mài tươi rói mà…nhìn không ra là người đang có chuyện nha…
-“Ừm…có chút chuyên.

.

nhưng cô có chuyện.

.

cháu mới tới nhà à?đã lâu không thấy tới nhà ngồi chơi.

.

sao vậy?bận rộn lắm sao? Hường ‘xụ mặt’…
-Ha ha.

.

chút chút thôi mà…Hình như cô sắp đi ra ngoài hả?Cháu rảnh rổi một chút…cháu đưa cô đi ha…
-“Có phiền không?có mất thì giờ cháu không?” Hường nghe Đức nói…mừng rở trong bụng nhưng ngoài miệng khách sáo…màu mè…
-Haha.

.

không đâu…bây giờ mới 11 giờ…cô muốn đi đâu.

.

cháu đưa cô đi…
-“Đi …chở cô đi dạo một vòng.

.

đi đâu cũng được.

.

” Hường ‘thở dài buồn bả’…vừa thấy chiếc Porsche 911 Carrera…liền trố mắt trầm trồ
-“Ui cha.

.

xe đẹp quá.

.

của cháu à?xe nầy.

.

đắt lắm đấy…
-hi hi.

.

không phải của cháu…mượn của bạn thôi…mời cô lên xe…

Đức cho xe chạy chầm chậm…ngầm quan sát…bên cạnh.

.

Hường vẩn yên lặng…âm thầm trù tinh…làm sao câu dẩn hắn mà không làm hắn sợ…
-Nghe chị Nhả nói cô có chuyện à?hay là cô nói cháu nghe thử…
-“Aiz…Chuyện buồn trong nhà…” Hường ‘bi thương’ kể….

-“Đó…cháu nghỉ ổng làm như vậy.

.

có đáng giận không?Đức à…cô buồn quá…muốn uống chút rượu cho khuây khỏa…” Hường ‘thê lương’ nhìn Đức …trong đầu âm mưu mượn hơi men tấn công…
-Ừm…nhưng thân phận cô.

.

đi uống rượu ở ngoài đường không tốt đâu…cháu có căn nhà bên cầu…Cháu đưa cô đến đó…nhưng mà uống ít thôi…đừng uống nhiều quá…
-Đâu cũng được…cô muốn khuây khỏa một chút để suy nghỉ…

…”-Nhà của cháu à? Thiệt đẹp…” Theo Đức bước vào bên trong.

.

Hường ngạc nhiên…bên ngoài và bên trong hoàn toàn khác biệt…
-“haha…bên trong nầy là cháu thiết kế đó…lúc mới mua nghỉ là coi như đầu tư.

.

vài năm sau bán lại kiếm chút tiền.

.

nhưng sau đó đổi ý vì thích chổ nầy…cô uống gì.

.

bia hay whiskey…rượu đỏ?
-Whiskey đi…cô muốn thử…
-Ừm …thêm ba cục nước đá… nà…cheers…quên đi cô…không cần phải buồn…dù sao cũng lở rồi…
-Buồn?ai nói cháu là cô buồn?ông ăn chả thì bà ăn nem thôi…cháu nói có phải không?
-“hả?ừm…phải …phải” …Quả nhiên là vậy…hồi xuân mảnh liệt a…Đức nghỉ thầm…thân hình của Hường không thua Phó Loan chút nào…ây da…sau mình càng ngày càng bậy bạ vậy…hắc hắc…tối qua vừa mới ‘phập’ con gái người ta…
-“Đức…cô muốn ăn nem…Cháu giúp cô nhé…”Hường thở hổn hển…cơn thèm khát cộng thêm hơi men của ly rượu khiến bà tăng thêm dủng khí.

.

cầm tay hắn để lên ngực mình…tay kia đưa xuống ngay hạ bộ hắn…sờ sờ bên ngoài …tìm kéo phẹc mơ tuya quần kéo xuống…ý đồ khêu dâm…mời mọc …
Hường tấn công nhanh lắm…nghỉ trai mới lớn …rất nhạy…chỉ cần tay bà rờ đụng cặc nó…còn lo gì nó thoát khỏi sự cám dổ?Phẹc mơ tuya quần vừa được kéo xuống.

.

Hường nhanh chóng đưa tay vào… sửng sốt…từ bàn tay.

.

nàng cảm giác được…của hắn…vừa to vừa dài…và đang cứng như khúc củi…
Chưa hết…
Đức là ai chứ?Thánh đụ đấy…Kinh nghiệm vô cùng phong phú với đàn bà đủ mọi lứa tuổi…Loan,Tố My,Chủ tịch tỉnh phu nhân và Hường đều đồng lứa tuổi…xấp xỉ 50…đang trong trạng thái hồi xuân…thèm tinh dục…mà không được thỏa mản…Lúc Hường bắt đầu kể chuyện là Đức biết bà muốn chi rồi…nên đưa bà qua đây…
-“Cô đả chọc nó…cô phải gánh trách nhiệm đó…”Hường bàng hoàng…nàng không cần phải ‘dụ dổ’ nửa… …hắn nhanh chóng lột bà trần truồng như con nhọng…để bà nằm ngay giửa nhà…úp mặt hắn vào nơi đó…bú liếm…
Hường mê sảng…miệng kêu ú ớ…phía dâm thủy tuông trào…hai mắt lim dim.

.

thả hồn bay bổng…chợt cảm giác ngay miệng có vật gì đang ở đầu môi…Hường mở miệng ra.

.

ngậm lấy…
Tiếng hai người bú mút nhau trong căn phòng đầy ấp xuân tình…

“Bành bạch…bành bạch…bành bạch”… tiếng ma xát của hai bộ phận sinh dục chạm nhau…nghe như liên tu bất tận…không ngừng…
Đàn bà hồi xuân thích mạnh bạo…nắc càng mạnh bạo…họ càng dể đạt đến đỉnh điểm của cao trào…vì vậy Đức ra sức nắc…đủ mọi tư thế…càng nắc càng hăng…Hương đê mê điên cuồng phối hợp…
Lúc trước,khi Học Hửu còn trẻ cũng đâu có dũng mảnh dai sức như vậy…nhưng cũng làm đầy đủ bổn phận của người chồng…Đến khi có tuổi.

.

sức không được như xưa…cộng thêm quan trường thất ý khiến lảo ít rờ đến bà…phải nói là hầu như không có…trong khi đòi hỏi của bà không ngừng mạnh lên…bà thèm khát…
Hường không ngờ hắn dủng mãnh như vậy…và ‘hung hăng’ đáp trả…Bà nhận thấy.

.

mấy chục năm nay bà chỉ làm vợ chứ chưa biết làm tình…Đây mới là thật sự làm tình…hắn đã mang đến cho bà tột đỉnh của khoái lạc…
“Aiz.

.

một giòng tinh dịch ấm áp tuôn vào người Hường…hắn vẩn không ngừng…từ trên nện xuống…hai chân Hường như gọng kèm…cặp hong hắn …hai vú tưng lên theo từng cú dập…trên nét mặt lộ vẻ mệt mỏi nhưng vô cùng thỏa mản…

-“Rút ra.

.

nghỉ chút đi.

.

cô thốn quá…” hắn tiếp tục dập xuống…nơi đó rêm hết rồi…Hường năn nỉ…muốn hắn cho bà nghỉ một chút…
-“Chưa …chút nửa đi…cháu còn đang sướng mà…Đã nói rổi…cô phải chịu trách nhiệm.

.

hi hi.

.

-Tui đâu có biết ông như con trâu vậy muốn giết người mà…
-“Ha ha.

.

’Nem’ có ngon không?”Người không ngừng chuyển động tới lui…miệng dâm dê hỏi…
-“Ừm…” Hường ‘ừm’ trong cổ họng…mặt đỏ rần…vì ngượng…nhưng nếu có thể đi ngược thời gian…bà vẩn …làm…sướng quá mà…
-“Hi hi.

.

thôi được…cho ở dưới nghỉ…”Trước hai ánh mắt ‘kinh hải’ của Hường…hắn rút cặc ra…đưa ngay miệng …nhe răng cười rất ‘dể ghét’…nhưng cô Hường lại rất ngoan ngoản hé miệng cho hắn đút vào…
Món khoái cặc nhất của Đức ca là món nầy…vừa bóp vú vừa được bú cặc…

Ngay lúc nầy…Tiếng nhạc vang lên…Đức vói tay lấy di động đang để trên bàn…
-“A lô…sao rồi?mẹ tôi có nói gì không?” Tiếng Thanh Nhả vang lên…có vẻ rất nóng lòng…
-Cô đã không sao rổi…bình tỉnh lại rồi…Yên chí đi…tôi đang đưa cô về nhà…
-“Cám ơn nhiều….

mai mốt đãi anh một bửa…” Giọng Thanh Nhả như trút được gánh nặng…
-Ha ha.

.

Đừng khách sáo mà…” Mông nhịp tới lui nhanh hơn…Phấn khích quá mà…mẹ đang bú cặc …con gái thì muốn đải mình bửa cơm…
-“Những gì mẹ tôi nói.

.

anh…” Thanh Nhả ngập ngừng…
-Yên chí đi.

.

không được lẻo mép.

.

Tôi hiểu mà…nà.

.

không phải ăn cơm thôi chứ?
-“Đổ quỷ anh…OK.

.

mai mốt gặp…bye…” Bên đầu bên kia Thanh Nhả cúp máy…khẽ mĩm cười…nghỉ đến tối qua…lòng rạo rực.

.


-“Con Nhả phải không?nó nói gì?” Hường nhả cặc đang ngậm trong miệng…ngẩn đầu lên hỏi…
-Ừm.

.

chị ấy nhờ cháu trông chừng cô…Sợ cô buồn…cháu nói là hết chuyện rồi…cô hết buồn rồi.

.

hinhi có phải không?Ây.

.

tiếp tục đi.

.

đừng có ngừng… đang phê…
-“Ừm” Hường ‘ừm’ trong cổ họng…ngoan ngoản gục gặc đầu…trong khi cặp vú của bà bị đôi bàn tay hắn nhồi bóp thành muôn hình vạn trạng…

-“Cô nghỉ…cô không phải là người đầu tiên tới đây …”dựa vào lòng hắn…nước ấm trong bồn làm bà dể chịu…thoãi mái…Sau mấy tiếng đồng hồ để hắn dập tả tơi…bây giờ Hường mới có thời gian quan sát tỉ mỉ trang trí trong nhà…những tấm gương trên tường…trên trần nhà …rỏ ràng là nơi hành lạc…

-“Đúng rồi phải không?im lặng là thừa nhận…ai vậy?cô có quen không?Hường tò mò…
-“Cô muốn biết hả?không được đâu.

.

trừ khi…” Nhớ đêm qua…màn cụp lạc với ba chị em Nancy quá đã…Đức liền có ý đồ…Tố My.

.

Chủ tịch tỉnh Phu nhân cũng chịu chơi lắm…
-Trừ khi.

.

cái gì?
-“Là vầy…” Hắn ghé tai Hường rù rì…hai mắt bà mở to.

.

miệng há hốc…
-“Điên…điên rồi”.

Mặt bà ửng đỏ…không nghỉ tới chuyện như vậy…sao có thể chứ?
-“Không tin thì thôi.

.

hi hi.

.

thêm một lần nửa ha…”Miệng nói hai tay nhấc bổng bà lên…để bà sát vào tường…Hường hiểu ý…cặp một chân lên eo hắn…ưởn người ra phía trước cho hắn dể dàng đút cặc vào…hai tay bà quàng qua cổ hắn…theo nhịp dập.

.

hai vú bà run chuyển…

Thanh Nhả vừa về tới cổng thì thấy xe Đức ngừng trước nhà…thấy nét mặt mẹ có vẻ tươi vui.

.

nàng thở phào nhìn Đức với vẻ cãm kích…
-“Hết chuyện rồi.

.

yên chí đi…hi hi” Thấy Nhả nhìn minh với ánh mắt dò hỏi…Đức liền cười trấn an…
-“Cậu ở chơi ăn cơm chiều nhé?tôi vào chuẩn bị.

.

lẹ lắm thôi…Hường mời…trong đầu không ngừng bị ám ảnh về câu nói kinh thiên động địa của tên ‘dâm tặc’nầy…bà lầm hắn rồi…nghỉ cũng mắc cười…nghỉ hắn là nai tơ…thì ra chính bà mới là con nai vàng ngơ ngác…nhưng bà …thích…mai nầy bà không còn cô đơn nửa.

.

hắn hứa rồi…đến hẹn lại lên…cái chuyện một lúc…hai ba người cùng với hắn…suy nghỉ đã…
-Hi hi.

.

cám ơn cô…để khi khác…cháu có việc phải làm…
-“Vậy được…cô vào trước…”Hường đạo mạo đoan trang với giọng trưởng bối…

-“Nà.

.

chiều mai.

.

anh đải em ăn cơm…”Đức gạ đụ…tối qua…không gian chật hẹp…chưa đã…
-“Ừm”…Thanh Nhả hiểu ý hắn muốn gì…nàng cũng đang mong đợi…5 năm rồi…chỉ mới tối qua…nàng đang mong là mổi ngày có thể cùng hắn ân ái…

Đức nói là 6 giờ nhưng 5 giờ Du cùng hai người Định,Hòa của xả Đông Phú đả có mặt ở nhà hàng của Thu đại nương…Sáng hôm nay mản khóa học rồi…ngày mai chính thức đi huyện Cờ đỏ nhận chức Phó Chủ tich huyện… Tâm hồn Du lâng lâng…Sẳn dịp coi như chúc mừng đi… nên gọi toàn là những món xịn bày đầy bàn…dù sao hôm nay có hai người dành nhau trả tiền…
--“Nếu có rảnh…mang người nhà tới đây ủng hộ thường một chút…khi nào đãi tiệc gì gì đó cũng nên đến đây…Bà chủ ở đây là người nhà của Đức ca…” Hớp một ngụm bia,gấp miếng thịt bỏ vào mồm nhai…Du khoe khoang quan hệ thân thiết với Đức.

_”Nhất định.

.

nhất đinh…”Định ,Hòa đồng thời nghiêm túc đáp…Từ hôm biết chổ dựa của Du…cả hai đều âm thầm dò hỏi.

.

càng dò hỏi càng chấn kinh.

.

run rẩy…hồi họp.

.

kích động…Người nào quen biết Trần Đức cũng đều có chổ tốt…Đây là cơ hội…Định,Hòa âm thầm quyết định tìm cách bám chân thằng Du.

.

hy vọng hắn làm nhịp cầu tiến dẩn…
Vì vậy khi Du gọi điện nói Đức ca có thể gặp hai người họ …Cả hai đứng ngồi không yên… vừa 5 giờ đả có mặt …Đức ca là lảnh đạo trực tiếp…còn là nhân vật khủng… không thể thất lể được.

-“Còn nửa…nhớ căn dặn bạn bè…khi thấy bà chủ ở đây.

.

không được hổn láo…nếu không…chết không kịp ngáp…Chổ bạn bè với nhau…đừng nói tao không nói trước nha.

.

” Nói đến đây…Du nhỏ giọng chỉ vừa cho Định,Hòa nghe…:”thấy thằng trẻ tóc xanh tóc đỏ đằng kia hong?nó là tắc kè Hưởng…thằng lưu manh nào tới đây kiếm chuyện…bảo đãm bị đánh cho tới má hay vợ cũng nhận không ra luôn…hi hi…ngay cả mấy cha CA từ bên ngoài tới nó cũng không nể mặt đâu…”
Nói đến đây…Du đưa tay lên…hướng về Hưởng vẩy tay chứng tỏ quen biết…Ngay lúc nầy Thu đại nương từ bên trong khu nhà bếp đi ra…Du lập tức đứng lên gật đầu cười chào thân thiện…Thấy là khách quen….

Thu gật đầu cười …coi như chào đáp lể…
-“Đức ca…anh tới rồi”…Tiếng Tắc kè Hưởng vang lên…Du,Định,Hòa đồng loạt đứng lền nhìn ra cổng…
-“Ừm…sao hả.

.

có gị lạ không?”Đức mĩm cười bình dân thân thiện hỏi…mắt nhìn thấy bọn người Du,Định,Hòa…khẻ gật đầu
-“Mọi chuyện đều tốt…Đức ca.

.

”Hưởng đáp với nét mặt sùng bái…hình ảnh Đức ca cầm súng bắn nhau,áo nhuốm máu được phát tán trên phây bù…khiến Hưởng đả sùng bái lại càng sùng bái Đức ca hơn bao giờ hết…Trước kia chị Dung luôn có cái nhìn thù địch với đám bạn nó.

.

gần đây lại khuyên nó nên học tập theo Đức ca…Còn nửa…Chị Dung không còn đi bán dạo nửa…hiện là nhân viên văn phòng đấy…tuy chỉ là lon ton thôi…nhưng thật là có mặt mủi với đám bạn…Còn không phải là do Đức ca hay sao?
-“Ăn gì hong?Cô dặn nhà bếp làm…” Thu ân cần hỏi…nét mặt ra vẻ nghiêm trang của ‘trưởng bối’…
-”Tí nửa lên phòng ăn sau…Có chuyện cần bàn trước”…Ánh mắt Đức nhìn Thu đầy ám muội…khiến mặt nàng có chút màu hồng… biết nó ám chỉ gì… muốn ‘ăn’ nàng đó mà…
Thu vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại…nàng không hề muốn gì hơn…mặc dù Đức thường nói sẻ đưa hai mẹ con nàng di dân ra nước ngoài…nhưng để làm gì?ở nước ngoài đâu có vui như ở đây…Nếu luôn được như hiện tại…nàng thích ở lại đây hơn…
Hiện tại là gì?Thu nghỉ đến căn phòng trên lầu mĩm cười hài lòng…chiếc giường lớn…có hai chiếc gối như của hai vợ chồng…mặc dù nó chỉ ngủ ở đây mổi tuần chỉ có một lần…và mổi lần nó đến…nàng và nó điên cuồng làm tình…Cô lúc rảnh rổi…Thu nhìn lại quá khứ trong đầu …mọi sự việc như một giấc mơ…mấy năm trước,nó đến nhà chơi với con trai nàng…nàng coi nó như con cháu…ngày nay nàng coi nó như chồng…rên siết trong vòng tay của nó…những chuyện dâm dật nào cũng cùng nó làm qua…
-“Vậy được…cô lên trước.

.

” Thu khoan thai bước lên lầu…nàng muốn tắm rửa thật sạch sẻ trước…chổ nào trên người nàng.

.

nó cũng liếm…

-“Ha ha.

.

ngồi đi…lảo Du…hai vị nầy là…”
-“ À…Để tôi giới thiệu ha…đây là Văn Định phòng Thông tin,Văn Hòa…phòng Thú Y…Còn đây.

.

ha ha…Văn Định.

.

Văn Hòa…Tân Chủ tịch xả Đông Phú…Trần Đức…là lảnh đạo trực tiếp của hai người đó”….

Du thân mật giới thiệu…
-“ Chủ tịch Đức…xin chào…mai nầy hy vọng dưới sự lảnh đạo của cậu.

.

Xả Đông Phú sẻ phát triển mạnh…” Định,Hòa…cả hai đứng lên nghinh đón lảnh đạo…nét mặt nghiêm túc tỏ ý dựa dẩm…không vỉ sự trẻ tuổi của vị tân Chủ tịch xả nầy mà tỏ ý khinh thường…
-“Ngồi.

.

ngồi đi.

.

từ từ nói chuyện…” Lần đầu tiên có người gọi mình là ‘Chủ tịch’…dỉ nhiên là thấy lâng lâng rồi…nên ngôn ngử ,cử chỉ…cũng có uy thế của lảnh đạo.

.

-Nghe lảo Du nói…tinh hình xả Đông Phú có vẻ phức tạp lắm à?hai vị có thể nói sơ lược một chút?
Đinh,Hòa nhìn nhau rồi mổi người lấy ra một tập hồ sơ đưa ra…Đức cầm lấy mở ra…trong khi Định chậm rãi nói…
-‘Vấn đề lớn của xả Đông phú hiện nay là…
Tai nghe.

.

mắt nhìn hồ sơ…hai người nầy đã chuẩn bj rất tỉ mỉ…con mẹ nó…Chồng làm Phó Chủ tịch…con làm Trưởng CA xả.

.

Vợ.

.

em vợ…luôn cả con dâu…Đúng là gia đình trị mà…Hợp pháp hay không hợp pháp thì không biết.

.

nhưng Chủ tịch Đức không thích như vậy…hắc hắc…
“Trong hai tập hồ sơ nầy.

.

còn có nhiều điểm quan trọng.

.

nếu lảnh đạo có gị không hiểu…” Định thấp thỏm….

hai phần hồ sơ nậy là kết quả của gần 5 năm thu lượm tội chứng của ‘Triều đình nhà họ Lê’ …

-Yên chí đi…tôi sẻ đọc kỷ…ừm.

.

nghe lảo Du nói có người của Lại Đức Quang liên lạc với xả Đông Phú à?
-“Dạ…hôm qua nghe có người tên Lại Đức Huy đến viếng nhà của Phó Chủ tịch Quốc Đại nên đoán là người nhà của Chủ tịch Quang…”Hòa cung kính khi nói ‘Chủ tịch Quang’…hắn không có dũng khí chỉ đơn thuần kêu ‘Lại Đức Quang’ như Đức vừa gọi…
Ngay lúc nầy di động Đức có cuộc gọi vào…Là Trưởng CA huyện Hoàng…Đức bắt máy…
-“Đức ca.

.

chuyện hôm qua đã có chút đầu mối…” Giọng Hòa phấn khích…
-“Tên ngày hôm qua khai.

.

nó nhận ‘đơn đặt hàng’ từ một người tên Phùng…hắc hắc.

.

cậu có biết tên Phùng nầy là ai không?hắn là thủ hạ của Lại Đức Huy khi Lại Đức Huy còn ở Sở Giao thông vận tải…
Còn nửa…có một số hình ảnh được phát tán lên mạng…hắc hắc.

.

cái mặt thằng đó thấy rỏ ràng đêm qua cũng có mặt…
-“Lại Đức Huy…” lại là mầy…”Đức …đả nổi sát cơ…
-“Cho người chụp thằng Phùng đem về…” thằng Huy kia cứ để yên…Vậy đi…Đức cúp máy quay qua bọn Du,Định,Hòa cười nói…
-“ha ha.

.

cám ơn nhiều…ừm…sáng mai tôi đến xả Phú Đông nhận chức…lảo Định,lảo Hòa…chúng ta ngày mai gặp lại…lảo Du.

.

lần nầy củng thiệt cám ơn anh…
-“Không có gì…không có gi…” Định,Hòa…mừng rơi nước mắt.

.

Được Đức gọi là ‘lảo’…có nghĩa là được ‘thu nhận’ vào vòng tròn của Đức ca rồi…chỉ cần từ nay cố gắng ra sức…sẻ có tiền đồ vô lượng…
Du mừng rơn…ẩm ‘phong bì ‘ chắc cú rổi.

.


-“Nói chuyện xong rồi à?” Thấy Đức bước vào phòng…Thu buông cuốn tạp chí đang đọc.

.

ngước nhìn hỏi…
-“Ừm…họ về rổi…Ông Tư bà Tư đâu ! sao không thấy vậy?”
-“Bé Trúc và Gia Hân đòi xuống bến Ninh Kiều coi biểu diển gì đó nên họ dẩn hai đứa nó đi…ăn gi hông.

.

cô đem lên…”Thu đứng dựa sát vào người nó…hỏi cho có lệ chứ nàng biết nó sẻ ‘ăn’ nàng trước…Vì vậy trên người …bên trong chiếc áo ngủ.

.

chẵng có gì…phần trên.

.

hai núm vú hồng ẩn hiện…phần dưới rỏ ràng hơn …mản lông đen đả được cắt tỉa gọn gàng có thể nhìn thấy xuyên qua lớp áo ngủ mỏng…
Trên người nàng…một mùi thơm thoang thoãng…gợi dục…đàn ông nhìn thấy mà không nứng cặc thì không phải là đàn ông…huống chi là Đức…nghe mùi thôi… cặc cũng cứng rổi.

.

huống chi là thấy…Nó kéo vạt áo ngủ của nàng lên…chui đầu vào…úp mặt giửa hai vú.

.

hít lấy hít để…
-“Thơm quá”…Liền sau đó…Thu cãm giác đầu ngực ẩm ướt…nó đang mút đầu ngực nàng như đứa trẻ mút vú mẹ…bàn tay mò mẩm giửa hai chân nàng…
Nó ngồi hụp xuống…ngước mặt lên.

.

áp miệng vào…Thu rên ư ử trong cổ họng…phối hợp dang rộng hai chân ra…cho nó tùy nghi muốn làm sao thì làm…
Vấn đề là khi nó làm đủ trò thì …không lâu sau…Thu không chịu nổi sự khêu khích…nàng đè nó ra giường hối hả lột quần nó ra tay cầm cặc sốc sốc vài cái há miệng ngậm vào…đầu tóc gục gặc…
Thu đại nương ngày nay và cô Thu ngày xưa…khác nhau một trời một vực…
***
Trong lúc nầy Phó Chủ tịch xả Quốc Đại đang chủ trì phiên họp với các thành viên nồng cốt trong UBND xả Đông Phú…không phải tại trụ sở của ủy ban.

.

mà ngay trong phòng khách của căn biệt thự trị giá gần 20 tỷ của gia đình lảo…
Phòng khách rất xa hoa…trang trí Á,Âu lẩn lộn…chiếc bàn ăn hình chử nhật dài rộng…bộ bàn 12 cái ghế…được làm từ loại gổ mun trân quý…và điêu khắc trên toàn bộ ghế thật ấn tượng…nhất là cái ghế chủ vị mà lảo đang ngồi hiện giờ…chạm trổ rồng.

.

giống như cái ngai vàng vậy…
-“Hắc hắc…ba à.

.

ngày mai hắn tới nhậm chức…mình tổ chức đám giổ ông nội…như vậy ai ở ủy ban để tiếp rước hắn đây?Chiêu nầy.

.

hắc hắc…độc thiệt nha…”Quốc Anh.

.

Trưởng CA xả cũng là con lảo …cười thích thú nói…mặt hắn đỏ ửng…hơi thở nặc nồng mùi rượu nhưng hắn không say…Cả xả Đông Phú nầy ai lại không biết Trương CA Quốc Anh có biệt danh ‘ngàn ly không say’ chứ…
-“Chưa hết đâu mầy…đây chỉ là mở màn thôi…tao sẻ cho hắn biết.

.

ở cái xả nầy.

.

ai mới là nhân vật số một…”Quốc Đại nét mặt đắc ý…bỉu môi khinh thường…Vì công hay vị tư…lảo nhất dịnh phải tìm đủ mọi cách ngán chân không cho thằng nầy làm nên trò trống gì…Chủ tịch Quang đã ám chỉ…có người nhà của Lý bộ trưởng chống lưng…lảo không cần phải sợ…
-“Tui thiệt không hiểu ở trên nghỉ làm sao mà cho thằng con nít làm Chủ tịch…nó làm được cái gì chớ? Aiz…”Vợ Quốc Đại…lắc đầu ra vẻ ngao ngán…
-“Nói gì đi nửa…minh cũng nên đề phòng một chút mới được…anh hai à…thằng Định với thằng Hoà cũng không phai thứ hiền đâu…” Văn An.

.

ùy viên quân sự xả có chút dè dặt…
-_Cậu quá lo xa rồi… thằng cha Chủ tịch trước không quá 3 tháng…bị ba đá đít.

.

Thằng nầy….

hi hi biết đâu ba bảy hai mốt ngày…hi hi.

.

”Oanh nịnh cha chồng…mắt liếc Quốc Đại…trong bụng đắc ý…thằng em trai sắp được làm ủy viên phòng xây dựng xả rồi…
Nhằm lúc lảo cũng liếc nhìn nàng…hơi men cũng có trong người nên lòng dâm nổi dậy…cặc trong quần lảo giựt giựt… Đại càng ngày càng mê con dâu…vú đít săn cứng lồn bót hết biết…tài bú cặc của con dâu làm Đại điêu đứng…trong khi con vợ lảo…xề hết rồi.

.

càng lúc càng phì như con heo nái…Aiz…cho tiền cũng lên không được…làm sao mà đụ được đây?
-“Nói tóm lại là ngày mai…trừ mấy thằng gát cổng…thằng nào con nào mà vắng mặt trong buổi đám giổ…mấy người sẻ coi tui xử đẹp tụi nó…Cho tụi nó biết Lê Quốc Đại là người như thế nào…hắc hắc…
***
Bác Bảy mới vừa qua 50 nhưng trông già hơn 60…người ốm cà tong cà teo,lưng khòm…hai hàm răng trên dưới chỉ còn vài cái.

.

mổi lần cười…đúng là ông già móm xọm…cũng chỉ bỡi cuộc sống quá cơ hàn…bà Bảy đi bán vé số dạo…Nói nào ngay…Bác Bảy coi như cũng gọi là may mắn lắm rồi…nhờ vào cái ‘mác’ gia đình liệt sỉ mà được sắp xếp vào chức vụ gác cổng ở trụ sở UBND xả Đông phú nầy…Nói là gác cổng chứ thật ra chuyện gì bác Bảy cũng làm…lau chùi…quét dọn.

.

làm vệ sinh tổng quát…Tóm lại là thuộc loại lao động ‘đá bao sân’…Đã mười mấy năm rồi…cứ thế mà làm…
Ôgng trời cũng rất công bằng với hai vợ chồng bác…Thục Hiền…vừa ngoan…vừa hiền…Đứa con gái của hai vợ chồng bây giờ đã lớn…mới vừa tốt nghiệp…Hai vợ chồng chỉ cầu mong cho con gái kiếm được việc làm thich hợp…lúc đó hai bác có xuống lổ cũng không cón gì tiếc nuối…
Hôm nay trụ sở UBND xả vắng như chùa bà đanh…nghe nói hầu hết các vị cán bộ xả đến nhà Chủ tịch Đại họp hành gì đó rổi ăn cổ luôn thể…Năm nào cũng vậy…nhà của Chủ tịch Đại ngày nầy thiệt là náo nhiệt…Bác Bảy cũng thích ngày nầy…thảnh thơi nghe cải lương mà không bị ai rầy…
Như thường lệ…bác Bảy đảo một vòng ra phía sau rồi trở về vị trí của mình…bác Bảy sửng sốt…một chiếc xe đẹp đang đậu trong sân của UBND … tài xế mặt non choẹt đang mở cửa xe bước xuống…
-“Này cậu trẻ…chổ nầy không đậu xe được.

.

mau đi đi…” Đoán tài xế trẻ là người không biết chuyện…bác Bảy ‘khuyên’…chổ nầy là bãi đậu xe của Chủ tịch Đại…cũng may…hôm nay ủy ban ‘đóng cửa’…nếu không.

.

Chủ tịch Đại nhìn thấy chổ đậu xe bị chiếm thì không biết sẻ xãy ra chuyện gì nửa…
-“Ha ha.

.

sao vậy bác?có ghi là ‘Bãi đậu xe’ mà…” Đức cười…
Sáng hôm nay là ngày đầu tiên xuống xả Đông phú nhận chức…thông thường thì có người của UBND thành phố đi kèm…Chủ tịch Vân và Phó Chủ tịch Thảo dỉ nhiên là tình nguyện đưa hắn xuống cơ sở rồi…Nhưng Đức nhất định từ chối nhả ý nầy…Giởn chơi sao…Cả hai Chủ và Phó Chủ tịch Thành phố đưa Chủ tịch xả xuống xả nhậm chức…Muốn hù dọa ai đây?
Vì vậy Đức đi xuống xả Đông Phú một mình…hắn cho xe chạy thẳng vào ủy ban…đậu xe ngay vị trí quan trọng nhất…bỡi vậy bác Bảy mới kêu hắn đi ngay…
-“Ây da.

.

đi đi.

.

lái xe đi kiếm chổ khác mà đậu…
-Đức Chủ tịch ! chào buổi sáng…
-Đức Chủ tịch…nhiệt liệt hoan nghênh đến Xả Đông phú chỉ đạo công tác…
Cả hai Định ,Hòa.

.

không biết từ khi nào đã xuất hiện và đang tiến đến…
Bác Bảy sửng người.

.

cháng váng mặt mài…tưởng mình nghe nhầm…nhưng ngay sau đó.

.

hai mắt bác Bảy mở to…mồm há hốc…điếu thuốc rê ngậm trong miệng rơi xuống cũng không biết…hai người Định,Hòa rỏ ràng rất cung kính…
-Hai vị…tôi đậu xe ở đây được chứ?
-“Được… được.

.

đây là chổ đậu xe dành riêng cho cậu…Chủ tịch Đức.

.

dỉ nhiên là được rồi…ha ha…” Định cười hân hoan…bắt đầu hôm nay đời tươi đẹp lên rồi…
-“Bác Bảy…đây là Đức Chủ tịch của xả Đông Phú chúng ta”.

.

Hòa quay sang nhìn bác Bảy giới thiệu…
-“Chủ tịch.

.

xin chào.

.

xin chào…” Bác Bảy lắp bắp.

.

rỏ rang đang chấn kinh không ít…
-Ha ha.

.

bác Bảy…xin chào…

-“Hắn…hắn là Chủ tịch?”…Nhìn hai người Định ,Hòa khúm núm cùng Tân Chủ tịch xả bước vào văn phòng ủy ban…Bác Bảy vẩn còn bàng hoàng…sửng sốt
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui