-“Hả.
.
Ừm…được… được.
.
không gởi gấm thì không gởi gấm…ha ha…”Bác Bảy miệng cười nhưng trong lòng vẩn cãm thấy lo lo…
Bác Bảy lo lắng cũng rất hợp lý…làm Thư ký cho lảnh đạo.
.
không phải muốn là được.
.
tuy rằng lảnh đạo chỉ là Chủ tịch xả thôi nhưng cạnh tranh cũng rất là gay gắt…
Thục Hiền thầm đắc ý… nhưng trong đầu thắc mắc sao ba bổng dưng muốn nàng làm thư ký,việc mà trước đây ông luôn chống đối…và nàng vẩn luôn rất ác cãm với thành phần được coi là lảnh đạo…đại đa số ít học,kiến thức hạn hẹp…thích khoe khoang và tệ nhất là bản tính dâm đảng …
Thật ra Bác Bảy chỉ là không thích hai cha con Lê Quốc Đại.
.
theo ông.
.
hai người nầy đủ mọi tật xấu…Thục Hiền nếu xin được việc làm trong ủy ban…chẳng khác dê vào miệng cọp…Nay tình hình đã thay đổi,họ đã không còn và vị Chủ tịch xả mới nầy tuy trẻ nhưng con người rỏ ràng không tệ…Vì vậy Bác Bảy hy vọng Thục Hiền có thể làm việc gần nhà thay vì ra Thành phố Cần Thơ đi làm…phải mướn nhà để ở…không tiết kiệm được tiền…
…
-“Kìa…Chủ tịch xả…Cậu ấy tới rồi…
-“Chào mọi người…buổi sáng tốt lành…ha ha.
.
đêm qua mọi người ngủ ngon chứ?” Chủ tịch Đức xuống xe…vui vẻ lịch sự lể phép chào hỏi…thấy một cô gái trạc Thụy Vủ,Tâm Đoan đứng bên cạnh bác Bảy…hắn nhẹ gật đầu mĩm cười…
-“Ha ha…Chủ tịch…hôm trước cậu có nói tìm thư ký…đây là Thục Hiền…con gái của Bác Bảy…”Hòa lanh lợi.
.
nhân cơ hội giới thiệu…
-Vậy à…anh Hòa…hiệu suất làm việc của anh thật nhanh! cám ơn.
.
Chào chị…tôi là Trần Đức…Thật đúng lúc.
.
sáng nay tôi có chút thời gian…hay là mời chị vào văn phòng.
.
Chúng ta nói chuyện một chút?
-“Xin chào anh…Chủ tịch xả…tôi là Thục Hiền…vâng.
.
nếu Chủ tịch xả có thời gian.
.
”Hiền cũng lịck sự trả lời …tiếp nhận đề nghị phỏng vấn…Nàng đã nghỉ kỷ rồi…sẻ nói với hắn là nàng không thích thú với công việc làm thư ký.
.
chỉ muốn làm ba mình vui lòng thôi…
-Ha ha.
.
vậy.
.
xin mời theo tôi…
Đức đi vào văn phòng.
.
Thục Hiền bước theo sau.
.
Bác Bảy nhìn theo với ánh mắt hồi họp …
-“Yên chí đi Bác Bảy…Cháu Hiền được mà…” Hòa biết Bác Bảy khẩn trương…mĩm cười trấn an…
…
-Chị Hiền.
.
chị tốt nghiệp ngành nào vậy?hiện nay đang làm việc ở đâu?
-“Tôi tốt nghiệp Đại Học Sư phạm cần Thơ…Đây là CV của tôi.
.
” Thay vì trả lời …Hiền lấy CV của mình để trên bàn…
-“Hihi…Không cần đâu…đọc bất cứ hồ sơ,tài liệu làm tôi nhức cả đầu…Chị tốt nghiệp Đại Học Sư phạm…là quá giỏi rồi…hơn tôi nhiều lắm…tôi không giỏi như chị” Đức khoát tay…
Hiền sửng sốt…tự bơm mình cao tận 9 tầng mây thì nàng biết quá nhiều…Ở vào vị trí ‘lảnh đạo’ nói mình không giỏi…thua người khác thì đây là lần đầu…
-“ha ha.
.
tôi biết đọc nhưng không thích đọc…nên cần một người thay tôi đọc văn kiện,hồ sơ.
.
sau đó tóm tắt nói cho tôi biết …vậy thôi.
.
Ừm.
.
ngoài ra còn giúp tôi sắp xếp mọi chuyện trong lúc tôi không có ở đây.
hi hi tôi rất bận bên ngoài…Ừm …Đại khái là vậy…”
.
Ngừng một chút…
-Nếu chị thấy hứng thú với công việc nầy.
.
vậy ngày mai có thể bắt đầu…Ý chị thế nào?
-“Tôi có thể có thêm chút thời gian suy nghỉ không?”… Cái lối ‘phỏng vấn điện xẹt’ của người nầy khiến Hiền chấn kinh…hắn trực tiếp,không vòng vo,không ra vẻ ta đây chút nào…và quan trọng là không có chút xảo trá…ánh mắt nhìn nàng không một chút dâm dê… Vì vậy…mọi toan tính trong đầu đều bị xáo trộn…nàng trở nên lưỡng lự…
-Được.
.
…Chị là con gái của Bác Bảy…thay vì sáng mai…thôi thì sáng mốt…Nếu chị không đi đến…tôi kiếm người khác.
.
Vậy được rồi chứ?
-“Vậy được.
.
cám ơn…” Không biết từ lúc nào…nàng trở nên nhu thuận…trái ngược với ý định ban đầu là sẻ ‘cóc cần…bốp chát’…càng nghỉ càng hổ thẹn…
-“Vậy …hy vọng sáng mốt gặp chị…” Đức mĩm cười…nụ cười.
.
tiển khách…phỏng vấn xong rồi
Hiền đứng lên chào …bước ra ngoài…Đúng lúc Hòa ,Định cả hai cùng xuất hiện trước văn phòng.
.
Nét mặt hai người rất cổ quái…
-“Có chuyện gì?” Thấy nét mặt hai người rất không bình thường…Đức hỏi…
-“Chủ tịch…Có nguồn tin không chính thức nhưng rất đáng tin cậy…nói.
.
nói là…Bí Thư Nghỉa và Chủ tịch Toàn…đã cùng gia đình ra nước ngoài…” Tuy là trong văn phòng nhưng Định vẩn dè dặt nói nhỏ…
-“Ra nước ngoài?đi rồi?”…Chủ tịch Đức đăm chiêu nghỉ ngợi…Sự bình thản của hắn khiến Hòa,Định âm thầm hổ thẹn… Hai ngày nay…chuyện xảy ra dồn dập khiến cả hai hết hồn…Huyện Châu Thành chỉ trong vòng hai ngày thôi đã nổi tiếng rồi…hai lảnh đạo xả chết…hai lảnh đạo huyện.
.
bỏ trốn ra nước ngoài…
Ngay lúc nầy,có tiếng di động reo lên…
-“Ừm…cám ơn hai anh…” Đức liếc nhìn màn hình…Quyên gọi tới…Hai người Hòa,Định hiểu ý lui ra…
-“A lô…cậu nghe tin gì chưa?hi hi…” Giọng Quyên dường như rất thoải mái vui vẻ…
-“Sao có vẻ mừng rở vậy?muốn lên chức à?” Chủ tịch Đức trêu ghẹo…
-Nghe giọng điệu cậu nói…vậy là đã nghe rồi.
.
tin tức cũng nhạy bén dử ha…
-Mới vừa nghe tin hành lang thôi…bên đó có chính thức chưa vậy?Chị nghe tin từ đâu?
-Là Chánh văn phòng Chiến báo tin…nghe nói là hai người kia điện thoại về ngắn gọn báo cho hắn là họ từ chức…Hiên nay Tỉnh ủy cũng biết rồi…ừm.
.
tên Lý Gia Thành kia…đang ra vẻ như là Quyền Bí Thư vậy…hi hi.
-“Kệ hắn đi…không tới phiên hắn đâu…hắn mà ra vẻ ta đây ‘boss.
.
’chị quạt hắn…vậy thôi…Thôi không nói nửa…có nhiều cú điện cần gọi…Bye…” Nghe Quyên nói Lý Gia Thành lăm le làm Quyền Bí Thư…Tâm cơ Đức chợt động…vừa cúp máy…hắn gọi ngay cho Thanh Nhả…
-“Chuyện gì?mới sáng sớm đã gọi rồi…” Giọng Thanh Nhả nủng nịu…từ đêm được Đức chịt …tâm hồn như cây lá bừng dậy sau một thời gian ngủ đông…ngày đêm cứ vấn vương hương vị.
.
muốn gọi hắn nhưng e thẹn…đúng lúc hắn gọi tới…thiệt là ‘tâm ý tương thông’ mà…
-“Hi hi.
.
bổng dưng có chuyện nầy…anh liền nghỉ tới em…”Tiếng ‘em’ từ miệng vô cùng âu yếm ngọt ngào khiến tâm hồn Thanh Nhả bên kia đường dây’ chới với’…xuân tình rạt rào…
-Nói đi…úp mở hoài…
-”Ừm.
.
hihi.
.
chuyện là vầy…Anh nghỉ tới em hi hi…Thay đổi hoàn cảnh cũng tốt mà…Bí Thư hay Chủ tịch huyện …Suy nghỉ chút đi…mai mốt anh vào văn phòng em báo cáo công tác…hắc hắc…” Đức tóm tắt sơ lượt xong rồi dụ dổ Thanh Nhả đãm nhiệm chức Bí Thư hay Chủ tịch huyện…
Để bổ sung vào hai vị trí mấu chốt bất thinh linh bị bỏ trống…Có hai người là nhân tuyển thích hợp nhất…đó là Thanh Nhả và Đồng Giao…cả hai đều là giảng viên Trường Đảng,trình độ lý luận chinh trị khỏi nói rồi…về gốc gác…cả hai đều là ‘Hồng tam hay nhị đại ’…Chỉ cần 2 mỷ nử nầy gật đầu…phần thắng có thể nói là 99%! hắc… hắc.
.
Lý Gia Thành ngươi? Hửi mùi đánh rấm thì được…
Thanh Nhả không hứng thú chút nào trong quan trường nhưng hắn đã nói vậy thì nghe hắn thôi…Đàn bà khi nếm được mùi cặc thì tinh thần mê muội…nghe hắn nói vào văn phòng báo cáo công tác…tâm tư liền dao động…nghỉ…như vậy có phải là cơ hội gặp hắn rất là nhiều…
-“Anh.
.
anh nói sao thì sao đi…” Thanh Nhả ngả theo ‘tiếng lòng’…nhu mì ưng thuận…
-“Hắc hắc.
.
ngoan.
.
nè tối nay…đi ăn tối với anh.
.
sao hả?” Thấy mỷ nử ngoan hiền…Đức liền ra chiêu sát thủ…dụ dổ ăn tối.
.
dỉ nhiên sau đó là chuyện gì.
.
nàng phải biết…
-“Ừm…mấy giờ”.
.
Thanh Nhả trong lòng ý xuân nôn nao.
.
miệng e lệ hỏi…
-“7 giờ anh gọi em…bye cưng.
.
”Miệng lưỡi dụ gái của Chủ rịch Đức đã đến mức ‘lô hỏa thuần thanh’ rồi…Thanh Nhả nghe hắn gọi minh là ‘cưng’.
.
tâm hồn.
.
mê muội…vài giây sau khi hắn cúp máy vẩn còn ngây ngốc
Thanh Nhả thì OK rồi…nghỉ đến Đồng Giao… Muốn Thanh Nhả thượng vị…Chủ tịch Hửu nên đề bạt Đồng Giao …bánh ít đi bánh quy lại…Trưởng ban Mi sẻ đề bạt Thanh Nhả… Hai mỷ nử nầy.
.
một Bí Thư,một Chủ tịch…thêm vào Phó Chủ tịch Quyên…hắc hắc…Cho dù có Lại Đức Quang bên cạnh bày mưu lập kế…Ở huyện Châu Thành nầy thằng Lý Gia Thành bảo đãm sẻ không ngóc đầu lên được…đầu vừa lú lên sẻ bị đập như đập đầu khỉ…muốn lập thành tích?nằm mơ đi…muốn ‘đì’ tao?để coi ai đì ai.
.
hắc hắc
Sực nhớ lần trước,tại The Grill Restaurant gặp Lý Gia Thành cùng em gái hắn ngồi cùng một bàn với ba mẹ con Tố My…”Thằng nầy ghê lắm…Đồng Giao.
Thụy Vủ đẹp như vậy lẻ nào nó không nổi máu dê?Thụy Vủ đã là người của minh…bây giờ nếu cua luôn Đồng Giao tới tay,đồng thời hạ luôn cha con lại Đức Quang…hắc hắc Lý Gia Thành mi như con cua gảy càng…còn nguyên vẹn cuốn gói về Bắc coi như là không tệ rồi…Muốn đấu với tao?phải coi cặc mầy có bằng cặc tao không mới nói đi…
Thành Phố Vị Thanh…UBND Tỉnh Hậu Giang
Sáng nay…Phó Chủ tịch Hửu tinh thần phấn chấn…tin vui dồn dập tới…Bí Thư,Chủ Tịch huyện cùng lúc bỏ trốn ra nước ngoài…thiệt là đẹp mặt…Là một mồi lửa vô cùng tốt…đem thằng già kia thiêu thành tro bụi…càng nghỉ Học Hửu càng đắc chí…
-“Có chuyện gì mà mặt anh tươi rói vậy?nói em nghe…” Thư ký Nhật Lam tươi mát bước vào.
.
trên tay cầm mâm thức ăn trên mâm…một ly trà Ô long,hai lát bánh mì sandwich nướng có trét bơ đậu phọng.
.
một món khoái khẩu của Phó Chủ tịch Hửu…
-“Ha ha.
.
Sáng nào thấy em…mặt anh cũng như vầy đó mà.
.
Nà.
.
lại đây ngồi.
.
” Hủu kéo Nhật Lam để nàng ngồi lên đùi mình…mủi hít hít cơ thể thơm tho tươi mát của mỷ phụ.
.
tay lòn vào váy nàng…
Là bạn thân của Thanh Nhả…Nhật Lam được nâng đở làm Thư Ký cho Phó Chủ tịch Hửu…Nhật Lam là mỷ nử nhiều tham vọng,Học Hửu thích lồn tơ…Thế là chuyện gì đến đã đến…Nhật Lam chìu chuộng Chủ tịch Hửu…để lảo thực hiện những ước mơ dâm dật thầm kín nhất…
Nhật Lam hài lòng…Cơ.
.
ông xả nàng.
.
đả được thăng làm Phó Chủ tịch huyện Long Mỷ…thêm một thời gian nửa.
.
Chủ tịch là cái chắc rồi.
.
chỉ cần Học Hửu còn tại vị…Không cần lên cao…chỉ cần hốt bạc ào ào…nghỉ đến tin tức sáng nay…La trung Nghỉa,Huỳnh Đức Toàn kia thật đáng khâm phục…
Cãm giác cặc lảo đã cứng ngắt…chỉa vào mông mình.
.
Nhật Lam càng xê dịch mông nhiều hơn.
.
ý đồ khêu khích…Ngay lúc nầy…di động trên bàn kêu lên…Có cuộc gọi vào…Chủ tịch Hửu liếc nhìn màn hình… là quới nhơn a…vội bắt máy… đưa ngón tay lên miệng… nhìn Nhật Lam ,ý bảo nàng im lặng…rồi mĩm cười chỉ ngón tay xuống đủng quần…
‘Mắt nguýt’ ra dáng e thẹn…nàng ngồi xuống,kéo phẹc mơ tuya quần.
.
đưa tay vào…kéo cặc Chủ tịch Hửu ra…sốc sốc vài cái…le lưỡi liếm đầu cặc….
rồi ngậm vào…tai tập trung nghe …tò mò muốn biết là ai gọi.
.
sao lảnh đạo lại khẩn trương như vậy…
-“Ha ha…Lảnh đạo tỉnh.
.
buổi sáng tốt lành…Tôi không làm phiền ông chứ?” Đường dây vừa thông.
.
Chủ tịch Đức liền khách sáo…
-Ha ha.
.
Phiền cái gì chứ.
.
cậu không gọi.
.
tôi củng gọi cậu mà…Nghe tin rồi chứ?Trưa nay tôi có cuộc họp khẩn về vấn đề nầy…
-Chủ tịch Hửu.
.
tôi có để nghị nầy…
Chủ tịch Hửu hai mắt mở to.
.
nét mặt nghiêm túc…thầm nghỉ ”Đúng là hậu sinh khả úy.
.
đây là một nước cờ hay.
.
sao mình không nghỉ ra vậy? Thù oán làm ngu muội rồi…Nếu chuyện nầy thành công.
.
Huyện Châu Thành coi như nắm trong tay…Thằng già kia chạy được đi đâu?không cần gấp…”
-Nghe cậu nói.
.
lảo già nầy thiệt thấy hổ thẹn.
.
như người đang mê ngủ…ha ha.
.
cũng tới lúc thăm hỏi Trưởng ban Tố My rồi…
-Haha…lảnh đạo.
.
tôi không làm phiền ông nửa…
…Chủ tịch Hửu cúp di động.
.
ngả ngửa người ra sau…hai mắt lim dim…tâm tinh thật vui vẻ…phía dưới cặc thật sướng hơn bao giờ…lảo gồng người.
.
tay ghì sát đầu Nhật Lam vào… Miệng nàng có một ít chất trắng đục trào ra hai bên mép…
…
Tố My cắt di dộng khẻ mĩm cười.
.
tưởng chỉ có mình thôi…chị Tư cũng nóng lòng rồi.
.
Cũng phải.
.
hắn quá dũng mảnh…Nghỉ tới lần trước cùng hắn…lòng rạo rực…phia dưới đã bắt đầu ươn ướt…Mình càng lúc căng dâm a…Tố My than thầm…
Chuông di động trên bàn kêu lên…Nhìn màn hình.
.
Tố My nhíu mày…lảo Học Hửu nầy sao lại gọi minh?sắp tới giờ họp rồi…
-A lô.
.
Chủ tịch Hửu…xin hỏi có chỉ thị gì sao?
-“Ha ha…Trưởng ban Mi…Đừng có nói vậy mà…chỉ là muốn hỏi ý kiến chị chút thôi…” Học Hửu màu mè…
-Chủ tịch Hửu…Ông khách sáo quá rồi…là chuyện gì vậy?!.
-Trưởng ban Mi.
.
sáng nay.
.
chị có nghe tin rồi chứ?
-“Ừm.
.
có nghe chút chút…” Tố My dè dặt…không hiểu lảo già nầy có mưu đồ gì….
-Ha ha.
.
chuyện là vầy.
.
tôi thấy Đồng Giao là một nhân tài…muốn đề bạt cháu vào vị trí Bí thư …không biết ý của Trưởng ban My thế nào?
Tố My chợt động…Học Hửu là cáo già.
.
bà cũng là Hồ ly trong quan trường…làm sao không hiểu ý lảo…Quả là một chuyện tốt…vậy thì bánh ích đi banh quy lại…
-“Chủ tịch Hửu.
.
thiệt à trùng hợp ha ha… trong hội nghị hôm nay…tôi củng muốn đề bạt Thanh Nhả…Không ngờ ông cũng có ý đồ tương tự…Thôi vầy đi…để tôi đề bạt Thanh Nhả làm Bí Thư …còn về Đồng Giao…tùy ông đi…ậy…nói thiệt nha…tôi cũng không biết năng lực của nó thế nào…
-Trưởng ban Mi…Tôi khẳng định Đồng Giao là một nhân tài…Chị quá khiêm tốn rồi…Thôi cứ quyết định như vậy…Bí thư hay Chủ tịch.
.
sao cũng đươc.
.
hai đứa nó hợp tác đả lâu.
.
tôi nghỉ ở huyện Châu Thành sẻ là một việc tốt.
.
ha ha.
.
lát gặp chị trong buổi họp…
Ha ha.
.
chào anh.
.
Chủ tịch Hửu.
.
lát gặp…
…
Trong văn phòng…Chủ tịch xả Đức sáng hôm nay vô cùng bận rộn…gọi liên tục nhiều cú dể dàn trận…hắc bạch lưỡng đạo đều tận dụng…La trung Nghỉa,Huỳnh Đức Toàn chạy ra nước ngoài là một bài học quí giá…nhưng vẩn còn cá lớn chưa ra biển là được rồi…Lảo Quang hiện giờ chắc còn tự tin nhưng một khi thấy nguy…lảo cũng sẻ chuồn…thằng Cao Hùng cũng vậy…
Không thể để hai con cá bự nầy lội ra sông cái…rồi ra biển
“Cộc.
.
cộc.
.
cộc…” Có tiếng gỏ cửa…vài giây sau.
.
Hòa bước vào…
-“Lảnh đạo…bên ngoài có ba người.
.
nói là bạn của cậu…muốn tìm đến xả chúng ta để đầu tư…” Giọng Hòa càng lúc càng cung kính hơn… Đối với vị Chủ tịch trẻ tuổi nầy…Định ,Hòa phục sát đất…có thể nói vô cùng sùng bái…hôm qua là ái nử của Huỳnh Đại Gia…hôm nay ba người đẹp nầy,cũng là tìm đến để đầu tư…Sao trên đời nầy lại có người may mắn đến như vậy?Trước kia,các lảnh đạo tiền nhiệm …ai cũng chạy đôn chạy đáo, trải thãm đỏ săn đón mời mọc cũng chưa chắc mời được người đến xả đầu tư…Người nầy nhậm chức chưa được 1 tuần…người đầu tư chen nhau mà đến…thiệt khiến cho người ta hâm mộ và ghen tỵ…
“Ba người bạn?đầu tư?”Đức mờ mịt…bạn thì có nhiều…nhưng bạn đến xả nầy đầu tư để ủng hộ công tác của mình.
.
ngoài Tâm Đoan đã đến hôm qua…hắn thật nghỉ không ra là ai…
-Vậy…mau.
.
mời khách vào…
-“Các vị…xin mời…” Tiếng Hòa vang lên…
“Chủ tịch Đức…Chúng ta lại gặp nhau rồi.
.
” Cánh cửa mở rộng ra…Sau lưng Hòa.
.
Ba người Mỷ Chi ,Vịnh Hà,Bích Hà tươi mát …đẹp…quí phái.
.
sang trọng và đầy mị lực nhìn Chủ tịch xả cười tươi như hoa nở
-“Là các vị?ha ha.
.
hoan nghênh,,hoan nghênh…’Phượng đến nhà tôm.
.
à không Phượng hạ cánh xuống làng chài mới đúng….
ha ha…Thiệt là mừng hết lớn…Các vị.
.
mời ngồi…ha ha.
.
anh Hòa.
.
phiền anh kêu người rót trà! ” Đức Chủ tịch trổ tài ba hoa nịnh bợ…trong bụng đầy nghi hoặc.
.
không hiểu ý đồ của ba mỷ nử…
-“Hi hi.
.
anh thiệt là biết cách ăn nói…không uổng công chúng tôi.
.
hi hi.
.
nghe anh làm Chủ tịch xả nên muốn đến đây đầu tư …trước là làm một ít sinh ý.
.
sau là coi như ủng hộ anh.
í mà…Anh thấy có được không?”Giọng nói dịu dàng…êm ả,ngọt ngào,ríu rít nhu chim hót.
.
thêm vào nét mặt ủy mị của Mỷ Chi khiến Hòa ,Định.
.
rúng động…ngẩn ngơ…thầm nuốt nước bọt…cả hai đầu cúi xuống…mắt tập trung nhìn hai bàn chân…cố gắng ‘tâm vô tạp niệm’…
-“Ha ha…Người đến đầu tư là thần tài của người dân xả Đông Phú chúng tôi…Chúng tôi có nhiều ưu đãi cho các vị…Các vị có ý định đầu tư vào lảnh vực nào vậy?
-“Về chuyện nầy.
.
chúng tôi phải khảo sát coi có gì thích hợp.
.
chắc cũng mất nhiều ngày …Thôi vầy đi…Một tuần chắc đủ rồi!.
Đức Chủ tịch.
.
anh phải đưa tôi đi tham quan khắp nơi trong xả mới được…” Mỷ Chi thản nhiên chỉ đích danh Chủ tịch xả…tiếp đãi nàng trong việc khảo sát! ý đồ đã rỏ :” tôi đến đây đầu tư là vì anh đó…anh không tiếp đãi tôi…thì quên việc đầu tư đi…”
-”Nhất định.
.
nhất định.
.
ha ha.
.
người đầu tư là thượng đế…anh Hòa,anh Định.
.
đặt bàn.
.
trưa nay chúng ta đãi khách…” Tánh ‘dê’ khó chừa…trước sự quyến rủ của ‘yêu nghiệt’…Cặc trong quần Đức chủ tịch bắt đầu sẳn sàng nghênh chiến…
-“ Dạ được.
.
tôi đi làm ngay….
” Hòa cung kinh đáp.
.
-Hi hi.
.
vậy chúng tôi không khách sáo…ừm…chúng tôi dự định là nếu có thể.
.
sẻ đầu tư khoảng 1 đến 2 ngàn tỷ…Anh thấy thế nào?
Hai người Hòa ,Định đang bước ra ngoài đi đặt bàn đãi khách…nghe ‘1 đến 2 ngàn tỷ’.
.
chân run lên…cả hai lảo đảo muốn té…
1.
.
đến 2 ngàn tỷ…Đối với xả Đông Phú…đây là con số thiên văn.
.
chỉ có trong mơ…Có được thành tích nầy.
.
Tiền đồ chinh trị sẻ sáng lạng…Vô cùng sáng lạng…
Nhưng Đức Chủ tịch lại không ‘biết điều’…lời hắn nói ra khiến cả hai muốn nhảy đến bóp cổ hắn…nếu có thể.
-“Vậy à?cũng không tệ.
.
nhưng mà nói trước nha…cái quan trọng nhất là phải bảo đãm môi trường…Nếu mội trường bị ảnh hưởng xấu.
.
thì không được.
.
” Đức Chủ tịch nghiêm túc.
.
-Hi hi.
.
anh yên tâm đi.
.
về chuyện nầy…anh và tôi đúng là hợp ý…
-Thiệt?Vậy thì tốt rồi.
.
Đi.
.
tôi đưa các cô đi một vòng cho biết xả Đông Phú…nói thiệt nha.
.
các cô đừng cười…đây là lần đầu tiên tôi đi vào xả.
.
hihi tham quan cho biết sự tình
-“Hihi hi hi…” Cả ba mỷ nử bật cười vui vẻ.
.
biết hắn nói thiệt….
tên nầy có lúc xảo quyệt…có lúc khôi hài….
có lúc thật thà đáng yêu…
-“Khi.
.
khi nào.
.
anh có thể đàn hát vài bài.
.
” Vịnh Hà cuối cùng cũng thu hết dủng khí nói…
-Hi hi.
.
hai đứa em nầy của tôi.
.
từ hôm nghe anh đàn hát…cả hai đưa nó như là Mị Nương í….
hi hi
-Hả? Không ngờ tôi thất bại như vậy.
.
-Thất bại?Sao lại nói vậy…? Mỷ Chi mờ mịt hỏi….
nhị Hà củng ngờ nghệch…
-Ba chị em cô.
.
chỉ có hai người thưởng thức…coi như 66%! không phải thất bại thì là gì…Aiz….
.
-“Hi hi…Tôi …quan trọng vậy sao?” Mỷ Chi chớp mắt hồi họp hỏi…
-“Ha ha.
.
Nói chơi thôi…Hai ngượi thích nghe thì tôi đặc biệt hát hai cô nghe…Lúc nào cô thích.
.
hi hi …
-“Thiệt? “ nhị Hà mừng rở… không để ý nét mặt Mỷ Chi sa sầm hờn giận…cãm thấy bị phớt lờ…trong lòng ‘ứa gan’.
.
- …Lời nói với người đẹp … Thiệt hơn vàng ròng…
Nhị Hà hai mắt long lanh.
.
má đỏ hây hây…
***
Sở Tài Chánh Thành phố Cần Thơ…Cùng thời gian…
-“Lảnh đạo…Lại có người đưa hoa tới…” Tâm Như.
.
thư ký của Gia Kỳ vô cùng hâm mộ…thậm chí trong lòng có chút ganh tỵ với lảnh đạo của mình…Mổi ngày một bó hoa hồng đem tới…lãng mạn phải biết…có điều là không tên tuổi của người tặng hoa…Nàng cố dò hỏi nhưng người đưa hoa đến nhất định không nói…
Nhưng Tâm Như nhất định người tặng hoa nhất định là một Bạch mả hoàng tử của thời đại.
.
-“Nếu em thấy thích thì giử lấy…còn nếu không…bỏ vào thùng rác dùm chị…”Gia Kỳ cãm thấy chán ghét …ai đó có lẻ xem phim nhiều quá rồi.
Nàng không phải là các cô bé 18 hoặc 19 tuổi dể bị cám dổ …Hận không biết ai là tác giả để có thể bảo hắn ngừng cái trò vô duyên nầy…
Nói đúng ra…hắn chỉ là một trong những người có ý vói nàng…Có điều là Gia Kỳ cãm thấy phiền…Mong chuyện nầy sớm chấm dứt…
Nghỉ đến chiều nay phải đến nhà Lại Đức Quang làm khách…Gia Kỳ không thoãi mái lắm…nếu không vì anh mình…có lẻ nàng đã thẳng thừng từ chối…Trực giác cho nàng biết.
.
lảo nầy không phải là người tốt…
Ngay lúc nầy.
.
di động reo lên…Liếc nhìn màn hình…Ngạc nhiên…là số lạ.
.
tuy nhiên vẩn bắt máy…
-A lô.
.
Tôi là Lý Gia Kỳ.
.
-“Là Gia Kỳ hả?Dì đây…Dì Thủy đây.
.
Hồng Phượng bị người ta đánh.
.
đang nằm nhà thương.
.
hu hu.
.
” Tiếng Thủy nức nở trong điện thoại.
.
nàng gọi Gia Kỳ chỉ là cầu may.
.
biết đâu Gia Kỳ biết được vì sao…
-“Hả?Tại sao lại như vậy?dì đang ở đâu?cháu tới xem em Phượng.
.
”Gia Kỳ hoãng hốt…
-“Nó.
.
nó đang ở bệnh viện Đa khoa…”Tiếng Thủy sụt sùi.
.
-Cháu tới ngay…
***
Đại Ngải…Cùng thời gian…
“Tụi bây nghe kỷ đây…Đức ca có nói…Lấy gói đồ chị Tiên đưa…bỏ vào sau cóp xe nó…Chỉ có vậy thôi.
.
nhiệm vụ chỉ có vậy thôi…Làm xong tao gọi báo Đức ca …Trúc má mì đưa tụi minh tiền…qua Thái chơi đi.
.
tuần sau về… Nghe rỏ chưa?”.
.
’Đại ca’ Hưởng dặn dò kỷ lưởng với đàn em…
-“ Đại ca…vậy không đập gãy chân tay thằng đó sao?” một thằng đàn em.
.
không cam lòng…mọi việc đã chuẩn bị hết rồi.
.
tính đập thằng kia một trận thừa sống thiếu chết.
.
ai dè Đức ca đổi ý!
-“Đức ca là người làm việc lớn…chắc có lý do gì đó…yên chí đi…thằng đó sau nầy bảo đãm còn thê thãm hơn thằng Thọ kia nửa.
.
OK.
.
xuất phát…” Hưởng tắc kè làm ra vẻ hiểu biết…
Nhả đang kích động…Việc nàng sắp làm sao giống như đóng phim hành động vậy…Chỉ có người thông minh mới nghỉ ra kế hay như vầy…Lần đầu tiên làm việc cho Đức ca.
.
nhất định phải làm cho đẹp mới được…
-“Nhớ nha chị họ…tông một cái cho mạnh vào…nhưng cũng đừng mạnh lắm…chủ yếu là làm móp cái cóp xe của nó…hắc hắc…sau đó em tới…tình cờ khám phá trong xe nó vậy là danh chánh ngôn thuận.
.
tóm nó đem về nhốt…
-Sau đó thì sao? Nhả tò mò.
.
không biết Đức ca sẻ làm gì…
-“Đức ca làm việc.
.
khó ai biết được lắm.
.
nhưng bảo đãm thằng đó sẻ không có kết quả tốt…” Thắng cũng tỏ ra ‘hiểu biết’…
-Mấy ngày nay không thấy anh họ…ảnh bận lắm sao?
-“Ai mà biết thằng chả đi đâu…hỏi làm gì?”Nhả gắt…
-Hihi…Chị họ.
.
hai đứa mình kiếm chổ tâm sự chút đi…
-“Hi hi…Đang muốn động cởn thì nói đi.
.
bày đặt hỏi nầy hỏi nọ…” Nhả cười lẳng lơ…‘nguýt’…
Thường của mình.
.
thì minh chê…người khác thi trân quí…Thắng càng lúc càng phê bà chị họ của mình…Cứ cách ngày là gạ đụ…quen rồi…Nhả gần đây được Đức ca gỡi xuống Đại Ngãi phụ việc…Thắng cũng nhân cơ hội xuống đây thường hơn…có chút thời gian là đè chị dâu họ đụ…
…
Bệnh viện đa khoa thành hố Cần Thơ…
-“Chú Ba.
.
lâu lắm rồi mới gặp chú…”Nhìn thấy Hùng cùng Thủy trước cổng bệnh viện……Đức mĩm cười chào….
.
Lâu lắm rồi mới gặp mặc dù ở chung một thành phố…Hôm nay nếu không phải Phượng chảnh xảy ra chuyện…thì không thấy chú ba a…Thím ba thì gặp đều chi…
“Vào thăm nó chưa?sao rồi?có nghiêm trọng lắm không?” Nhàn lo lắng hỏi
-“Chưa….
mới vừa đậu xe thì thấy chi và thằng Đức”.
.
Thủy trả lời.
.
nét mặt lo lắng…Nhận được điện thoại của con gái…nàng hết hồn…tối tăm mặt mủi…Bị người ta đánh phải vào bệnh viện? Tại sao lại như vậy?
-“Đi.
.
Vô gặp nó coi sao?Giọng Hùng cũng lo lắng không kém… Thời buổi nầy thiệt là loạn … đàn ông,thanh niên đánh,đâm chém nhau vào nhà thương thì thấy hoài…nhưng con gái đánh nhau phải vào bệnh viện thì là khái niệm gì đây?
-“Ba.
.
má.
.
hu hu hu…” Hồng Phượng mắt trái có vết bầm… mủi miệng điều sưng chù vù! rỏ ràng bị đánh như cái mền…Vừa thấy Hùng,Thủy liền khóc rống lên…
-“Sao lại như vậy?” Thấy con gái mặt mủi như vậy.
.
Thủy hai mắt đỏ hoe…chết lặng.
.
Hùng thấy con gái như vậy.
.
đau lòng.
.
nóng giận quát lên…Nhàn cả sợ.
.
mặt tái nhợt…Chỉ có Đức là rất bình tỉnh…vết thương ngoài da…khômng có gì nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi…
-“Chú ba.
.
bình tỉnh.
.
bình tỉnh.
.
Vết thương ngoài da thôi.
.
không sao đâu…tịnh dưỡng vài ngày là khỏi…” Đức an ủi…
-“Em nói cho cả nhà nghe.
.
đã xảy ra chuyện gì?” Đưc nghiêm nghị nhìn Hồng Phượng hỏi…Tuy ngoài mặt bình tỉnh nhưng trong lòng đang nóng run…Chuyện nầy không thể để yên được…Đụ má.
.
thằng nào con nào dám đánh người nhà tao như vậy?tao sẻ trả lại gấp 10…
-Em không nói.
.
anh vào trường em hỏi cũng được.
.
Thôi nằm nghỉ đi.
.
ừm…phòng nầy chật chội…Anh nói bệnh viện chuyển cho em phòng một hoặc hai giường…
-“Phòng hai giường hoặc một giường?muốn là được sao?cô nầy…không có gì nửa.
.
về nhà đi.
.
” Một giọng hách dịch vô cùng đáng ghét vang lên…
Ngay của phòng.
.
một gả trong trang phục y tá nét mặt đáng ghét nhìn Đức với vẻ mặt khinh khỉnh…có ý khinh thường khi nghe Đức muốn chuyển phòng cho Hồng Phượng…
-Anh là y tá ở đây à? Ai trách nhiệm khu nầy?tôi muốn chuyển phòng cho em gái tôi…nhờ anh…
-Anh điếc hả?Bác sỉ nói.
.
cô nầy không có gì…không chết được.
.
vể nhà đi…Ahhh
Gả chưa nói dứt lời đã ăn ngay một quả đám vào mặt…lổ mủi xịt máu…chưa hết trong cơn nóng giận Đức co chân đạp vào ngực hắn…cả người bay ra ngoài hành lang…
“Người đâu.
.
người đâu…kêu bảo vệ…gọi CA tới.
.
thằng nầy dám đánh người” ! gả y tá vừa té.
.
cố gắng ngồi lên vừa chạy vừa la làng kêu bảo vệ gọi CA…
Hồng Phượng trợn mắt há mồm…không ngờ Đức còi bạo thiệt…Cả ba Thủy,Nhàn,Hùng sửng sốt…nhất là Hùng…đầu cọp đuôi thỏ,thấy thằng cháu đánh y tá …trong lòng hoãng loạn…Đứng thộn mặt ra…chuyện lớn rồi…
Không cần phải sợ…Đức bá đạo.
.
khoát tay…coi như không có chuyện gì…chỉ thấy hắn cầm di động lên gọi…
Không đến 5 phút…cả một nhóm người hùng hổ đi tới…
Trần Kiến Thức nét mặt sa sầm…hôm nay hắn trực ban…nói là trực ban nhưng hắn chẳng có gì phải mệt xác.
.
mọi chuyện đã có đám bác sỷ ,y tá lo hết…Lẻ ra hắn ra ngoài đi đanh golf…nhưng cãm thấy nứng cặc…kêu y nử y tá thân tín vào văn phòng vui vẻ một chút…đang đến lúc cụp lạc thì xảy ra chuyện…Hắn giận run…dám hành hung người trong bệnh viện…thiệt là quá đáng…nhất định phải cho thằng mất dạy nầy biết mặt mới được…Vì vậy hùng hổ tới hiện trường…vừa đến đã oai vệ quát lớn:
-Là ai đã đánh người?
-“Bác sỷ Thức.
.
là.
.
là hắn.
.
” Tên y tá khi nảy chỉ Đức với ánh mắt căm thù.
.
hả hê…nghỉ thằng du côn nầy sắp mang họa rồi…ai dè gả sửng sốt…tưởng gặp thằng điên…không chỉ gả.
.
cả đám người đi theo củng chưng hửng…
-Anh là bác sỷ phụ trách ở đây à?Đến thiệt đúng lúc…em họ tôi cần phòng riêng một giường…làm ơn đi…
Mọi người đang có mặt đưa mắt nhìn nhau…trong đầy đều có cùng một câu hỏi :” tên nầy có tửng hay không vậy? đã đánh người còn đòi phòng riêng cho người nhà?
-“Ha ha ha…người đâu…trói thằng khùng nầy lại.
.
chờ CA tới cho tôi…giao hắn cho CA…đuổi người của hắn ra ngoài…Thức trước tiên là sửng sốt sau đó giận hóa hóa cười…Lần đầu tiên có người dám coi thường hắn…Nếu không trừng trị thích đáng…mai nầy làm sao nhìn mặt người ta đây?
-“Anh em.
.
mau trói tên nầy…” Một gả bảo vệ hung hăng muốn ra sức lấy lòng Bác Sỉ Thức…
-“Dừng tay…Dừng tay…” Ngay lúc nầy có tiếng hớt hãi la to…mọi người quay đầu nhìn…Giám đốc Bệnh Viện Huỳnh Thanh Minh cùng hai người khác đang thở hổn hển chạy tới.
.
Cả ba người mặt trắng bệch…
Số là trước đây vài phút.
.
họ đang họp thì Giám đốc Sở y tế gọi tới…nói Vân Chủ tịch Thành Phố vừa gọi…phàn nàn có người với hành vi sai trái trịch thượng,quấy nhiểu người dân…
Cái gì người dân chứ?Chủ tịch thành phố phàn nàn …nhất định là chuyện không đơn giản… Minh Giám đốc nghe xong thất kinh…ba chân bốn cẳng cùng hai Phó giám đốc chạy tới hiện trường…nhầm lúc từ miệng Bác Sỉ Thức nghe được cụm từ ‘trói thằng khùng’…đồng thời thấy một gương mặt quen quen …Giám đốc Minh hồn vía lên mây…ông nhận ra người nầy không những là thân tín của Chủ tịch thành phố…còn là đại nhân vật không thể vuốt râu cọp được a…trước đây hắn củng muốn phòng một giường cho người bạn gái …chẳng lẻ bây giờ cũng vậy?
-Giám đốc.
.
Sao ông lại tới đây?Ông tới thiệt đúng lúc…thằng…
-“ Bác sỉ Thức.
.
anh đứng qua một bên cho tôi…đừng có mà làm càn” Giám đốc Minh quát lớn…không đếm xỉa gì đến Bác Sỷ Thức đang thộn mặt ra…và trước nhiều ánh mắt sửng sốt…Giám đốc Minh tiến đến trước mặt ‘thằng khùng’ cười vô cùng thân thiết…
-“Ha ha.
.
đã lâu không gặp…cậu vẩn khỏe chứ?
-Ha ha.
.
Minh Giám đốc.
.
ông thiệt là nhớ dai a…vẩn còn nhận ra tôi?
-“Ha ha…cậu thiệt là biết nói chơi…tôi chưa già lẩm cẩm đâu à…” Giám đốc Minh lại cười thân thiện…
-Minh Giám đốc.
.
ông coi.
.
em tôi bị thương như vầy …người trong bệnh viện đuổi nó về…nói là chưa chết.
.
không thể ở trong bệnh viện.
.
ông coi…
-“Chuyện nầy…chắc là có sự hiểu lầm…cậu yên chí…tôi sẻ xử lý thích đáng…”Giám đốc Minh vừa nghe xong.
.
nét mặt đại biến…Mình mới 48 tuổi thôi…con đường thăng tiến còn rất nhiều…gương mặt đang hiền hòa bổng biền thành hung dử….
sắt mặt lạnh lùng quay nhìn đám người bác sỷ,y tá hung hăng lúc nảy…Tên Y tá kia mặt trắng bệch…chân rung rung đứng không vửng…
-Vậy thì cám ơn nhiều…ừm…phòng nầy…
-Các người còn không mau chuyển bệnh nhân tới phòng một giường…có cần tôi đích thân làm không? Giám đốc Minh một lần nửa rống lên…
Ba bốn y tá …nghe Giám đốc hét.
.
nhanh nhẹn lăng xăng chuyển giường bệnh…Trần Kiến Thức biết vừa rồi đụng phải ổ kiến lửa…định lát nửa lên văn phòng Giám đốc để tạ tội đồng thời dò hỏi lý lịch của người nầy…Ngay cả giám đốc củng nể mặt như vậy…Hắn quay lưng…dợm bước…bất thình lình có tiếng gọi…
-Khoan đã…vị bác sỷ nầy…xin chờ chút…
-“Ha ha…xin lổi nha.
.
khi nãy có chút hiểu lầm…” Thức cười giả lả.
.
tưởng bị ‘truy cứu’ vì đã ‘phạm thượng’…
-Ông là bác sỉ Thức?Bác sỉ nhản khoa Trần Kiến Thức…phải không?
-“Phải…Anh.
.
anh biết tôi” Trần Kiến Thức mừng rở…miệng cười toe toét…thì ra là ngươi quen a.
.
nhưng sao mình không nhớ vậy?chắc la bà con xa bên vợ…về hỏi bà xả mới được…
-“Lê Quốc Đại thật sự vì máu nhồi cơ tim mà chết à?” Đức ‘cười’ hỏi…
Đang cười …Trần kiến Thức miệng đơ ra …mặt trắng bệch…lưng đổ mồ hôi lạnh…
-Ha ha.
.
hỏi cho biết thôi.
.
không có gì nửa.
.
ha ha…
Đức rút di động gọi trước cặp mắt hãi hùng của Trần kiến Thức…hắn không nghe Đức nói gì.
.
nhưng linh tính cãm thấy có chuyện không may…
-“A lô.
.
sao rồi” Thu Tâm bắt di động…nàng và Thu Hà đang chờ …Mời Trần Kiến Thức đi ‘uống ca phê’ vài tiếng đồng hồ…
-Hắn đang ở bệnh viện.
.
hành động đi…Làm cho tâm lý hắn khủng hoảng rồi thả hắn về…
-Ừm.
.
Đi liền đây…
-Khoan…trưa mai.
.
ra ngoài ăn cơm với anh…sao hả?hi hi…anh nhớ em.
.
-Có quỷ mới tin anh…chuyện ngày mai.
.
ngày mai mới nói đi…
-“Ê khoan’’.
.
Thu Tâm đã cúp máy rồi…
…
-“Củng may là có thằng Đức…Thủy thầm sung sướng…Thiệt là có mặt mủi…Phòng một giường.
.
không phải ai muốn cũng được…
-“Chú thím và má về trước đi…Cháu ở thêm một lát nửa…” Đức nháy mắt với Thủy ngầm ra hiệu…Có mặt Thủy và Hùng …Con nhỏ Phượng chảnh nầy không nói đâu.
.
tâm lý mà.
.
vì vậy mới nhầm ra hiệu muốn họ về trước…lánh mặt…
-“Ừm…được được…chị hai.
.
chúng ta vể trước” Thủy nhanh nhẹn gật đầu.
.
phối họp…
…
-“Sao hả?bây giờ chỉ còn anh với em.
.
nói anh nghe…chuyện gì đã xảy ra…
…
-Thật ra em không nói nhưng anh cũng đoán ra được mà.
.
hi hi.
-hả?Anh giỏi vậy sao?đâu.
.
nói nghe coi…
-Hi hi…Có phải bị.
.
đánh ghen không?em giựt chồng hay giựt bạn trai của người ta vậy?
-“Trần Đức.
.
Đức còi.
.
em.
.
em thí mạng với anh…” Hồng Phượng như con cọp cái…hầm hừ nhảy xuống giường bệnh muốn cấu xé.
.
-Ai biểu không nói…nên phải đoán thôi…hi hi…nhìn em kìa…y như con cọp cái…coi bộ không sao ha …về nhà được rồi…Ở đây không phải khách sạn 5 sao đâu à…
-“Không liên quan tới anh…” Phượng chảnh quắc mắt…
-OK…vậy anh về.
.
em cứ nằm nghỉ ngơi cho thoãi mái đi.
.
khi nào thấy chán thì về.
.
bye.
.
anh bận lắm…
-Về đi…về thì …đừng có tới nửa …
-OK.
.
bye…
-“Anh.
.
anh…Đức còi.
anh là đồ mắc dịch.
.
anh đi chết đi…” Phượng chảnh lại rống lên…
-Một lần chót…nói hay không nói…Không nói anh về thiệt đó nha…
-Anh…anh không được nói cho ai biết nha.
.
kể cả ba má em đó…
-Được rồi…nói đi…không nói cho ai biết đâu.
.
vậy được chưa?
-“Là như vầy.
.
Phương chảnh ‘ủy khuất’ kể…
Úi trời …không chịu người ta.
.
mà đi chơi.
.
đi ăn.
.
đi uống lại còn nhận quà của người ta…con nhỏ Phượng chảnh nầy…Đức lắc đầu ngao ngán…
“Nhưng tại sao hắn đánh em?” Đức ngờ vực…
-“Em.
.
em…” Phượng chảnh mặt đỏ bừng…
-Sex?
-“Ừm…không.
.
không phải…hắn.
.
hắn tái mái chân tay…em…em đập chai bia trên đầu hắn…
-OK.
.
hiểu rồi…Vậy.
.
em có …iêu hay có tình cãm gì với hắn không?
-“Anh nói bậy.
.
nói bạ gì đây?” Phượng chảnh ‘nổi quạo’
-Thôi được rồi…chuyện nầy để anh lo…nằm nghỉ đi…mai anh trở lại thăm…
…
Thì ra con nhỏ nầy đi chơi với người ta…bị người ta bóp vú hay mò lồn gì đó.
.
không chịu.
.
xáng chai bia lên đầu người ta…nói cho cùng đúng là Phượng chảnh mà…
Nhưng dù sao.
.
thằng cặc nầy.
.
dám đánh em họ tao…đéo mẹ.
.
mầy tới số rồi…
Đức vừa đi ra xe vừa nghỉ ngợi…bất ngờ.
.
thấy một gương mặt quen quen đang nhìn mình…
-Ah.
.
chào…cô đến thăm Hồng Phượng à?
-Ừm…Hồng Phượng.
.
không sao chứ?
-Không sao rồi…Phòng 308.
.
Cô vào đi.
.
bye…
-“Bye…” Gia Kỳ quay lưng bước đi…cãm thấy tưng tức…mình.
.
tệ lắm sao?nếu không sao hắn lạnh nhạt vậy?
-Khoan…chờ chút…
-Hả?chuyện gì…
-Hi hi.
.
thiệt chưa già mà lãng trí rồi.
.
tự nhiên quên tên cô …cô là.
.
Lý…
-“Lý gia Kỳ…” Gia Kỳ tức tối cộc lốc đáp…
-Ha ha…nhớ rồi.
.
Lý Gia Kỳ… OK…bye…
-“Cái mặt khó ưa…Không hiểu sao chị Uyển lại thích hắn…” Gia Kỳ oán giận thầm rủa…
***