Trong suốt một tuần lể.
.
buổi sáng làm việc bình thường nhưng sau xế trưa thì ai cũng chuẩn bị cho buổi chiều trình diển nên tan sở sớm…Dỉ nhiên là Đức Chủ tịch phải chạy đôn chạy đáo chia xẻ thân mình đưa đón…ủy lạo…mổi nàng vài giờ hoặc nửa ngày thôi cũng đủ rồi…ai cũng hiểu mình không thể độc chiếm nếu không sẻ trở thành ‘công địch’ của những người khác…
Thư ký Tâm Đoan vì làm việc trực tiếp với lảnh đạo nên lúc nầy được ân sủng nhiều nhất…Sáng được Chủ tịch Đức đón đi làm…Việc đâu tiên khi vừa vào đến văn phòng là pha ly cà phê đặt trên bàn cho lảnh đạo…Sau đó cửa đóng then cài cười rúc rích…chờ lảnh đạo chỉ đạo công tác…Nàng học một hiểu mười đôi khi cũng cầu kỳ sáng tạo khiến Chủ tịch Đức khen nức nở…
Ai cũng hiểu Thư Ký Tâm Đoan là ‘thân tín đại thần’ của Chủ tịch Đức…nàng lại là ‘thiên kim’ của Huỳnh đại gia.
.
người đầu tư không nhỏ vào xả Đông Phú.
.
và cũng là người ủng hộ không ít vào chương trình từ thiện do lảnh đạo xả mình tổ chức…mổi đêm quyên được không dưới 10 tỷ…
Người xả Đông Phú tự hào…Tuần lể nầy đi làm về là hối hả tắm rửa,ăn cơm rồi từng nhóm lên xe kéo nhau lên Cần Thơ đến công viên Lưu Hửu Phước xem văn nghệ một cách si mê…Đối với đám con gái…Chủ tịch xả mình tài cao lại đẹp trai…đàn hay.
.
hát cũng hay…Chưa hết.
.
có người không biết nghe ai nói…mà lần mò moi ra được trên ‘Phây bù’ hình ảnh Chủ tịch xả mình bắn nhau…tay cầm súng áo nhuộm máu đỏ lòm…
Tâm lý mà…Thiếu nử thích iêu chuộng Soái ca.
.
Nhiều nàng tâm tư bắt dầu mơ mộng…len lén nhìn trộm Soái ca trên khán đài …má đỏ hây hây.
.
rồi nhìn Thư ký Tâm Đoan…trông người sang tủi phận hèn…nhưng vẩn iêu thầm.
.
ai cấm được chứ?
Tâm trạng của Thư ký ‘vòng ngoài’ Thục Hiền cũng là thế đấy…nhưng tệ hơn nhiều…cãm thấy hụt hẳng…Trước kia nhận việc thư ký chỉ muốn làm hài lòng ba mình.
.
nàng luôn tránh gặp mặt hắn…Sợ hắn nổi máu dê…Bây giờ nghỉ lại.
.
Thục Hiền hổ thẹn…Gần đây, mổi sáng.
.
khi thấy nàng.
.
hắn chỉ cười gật đầu coi như chào ! vô cùng xa vắng…
Chỉ đạo Tâm Đoan đến gần 9 giờ Chủ tịch Đức rời đi…Phải lên huyện báo cáo…Thấy Chủ tich Đức ‘đầu tắt mặt tối’ …dân trong xả ai cũng cãm động…Tiền bồi thường tưởng đã mất nay trong thời gian ngắn…đã lấy lại được.
.
Hình tượng của Đức Chủ tịch cao vời vợi.
.
chỉ cần nghe ai nói gì không tốt về Chủ tịch Đức.
.
Dù chỉ một tí xíu thôi là sẻ bị mắng xối xả vào mặt…Đám tàn dư của Lê Quốc Đại vì vậy mà miệng câm như hến…
Gần đây Đức ca dùng hai thân phận tương phản nhau của mình…Thân phận thứ nhất là Chủ tịch xả nên thường đến khi thì Huyện ủy khi thì Ủy Ban huyện Châu Thành ‘báo cáo công tác’ với lảnh đạo…Cũng phải thôi…Bí thư Đồng Giao ở Huyện ủy,còn Chủ tịch Thanh Nhả và Phó Chủ tịch Quyên ở bên Ủy ban đều rất quan tâm tình hình của xả Đông Phú í mà…Lúc nầy tinh hình ở xả rất bận rộn…nên báo cáo hơi lâu.
.
lảnh nào nghe Chủ tịch Đức báo cáo xong đều rất hài lòng…miệng cười chúm chím.
.
má đỏ hây hây…
-“Anh.
.
anh thiệt là bậy bạ mà.
.
Ở đây là văn phòng…” Đồng Giao mấy ngày nay cứ là dùng câu đó chống chế cho có lệ…nàng biết có ‘phản đối’ cũng vô dụng nên cứ để mặc tay chân hắn sờ soạn…Dù sao bây giờ đang lúc nghỉ trưa.
.
và chốt cửa cũng được gài cẩn thận…
-“Hi hi.
.
Cho anh cưng chút thôi mà…mai anh đi hai ngày sau mới về.
.
nhớ em…” Đưc nịnh…tay không ngừng táy máy…Bây giờ thường lấy văn phòng làm bãi chiến trường đánh du kích…Thật kích thích…Hơn trên giường nhiều…mà các nàng hình như cũng thích thì phải…không gian ,hoàn cảnh đúng là rất quan trọng mà…
Bí Thư Đồng Giao quả thiệt đang động tình…hai bàn tay quái ác của hắn làm hơi thở nàng mổi lúc mổi dồn dập.
.
mặt nàng đỏ ửng…để mặc hắn tháo móc.
kéo váy và kéo luôn quần lót nàng xuống…Rồi nàng không thể tin được khi chính mình tự động dang hai chân ra khi hắn vừa áp mặt vào giửa hai đùi nàng…
Thiệt là thơm a…mổi người đều có mùi thơm đặc biệt khác nhau…Nhiều khi Đức nghỉ nếu mắt bị bịt lại….
chỉ cần ngửi mùi thơm…hắn có thể biết đây là lồn của người nào….
Tú Nhi có mùi đặc biệt của Tú Nhi.
.
Thụy Vủ có mùi của Thụy Vủ.
.
và Đồng Giao có mùi thơm riêng của nàng…Tâm Đoan,Tuyết,Yến cũng thế…
Các người khác vào gặp lảnh đạo báo cáo công tác chỉ được tối đa 15 phút thôi cho nên phải gói ghém.
.
cố mà dàn xếp báo cáo ngắn gọn…Chủ tịch Đức thì khác…hắn báo cáo kiểu gì ấy.
.
mổi lần thấy hắn vào báo cáo.
.
Ai củng oán giận…thầm nguyền rủa trong bụng nhưng ngoài mặt tươi cười chứng tỏ vô cùng hiểu biết …Chủ tịch Đức trong huyện Châu Thành nầy nói riêng.
.
Trong Tỉnh Hậu Giang nói chung như mặt trời giửa ban trưa…Anh có giỏi thì làm như hắn đi rồi nói sau…
Thân phận thứ hai của Đức ca là Đức tổng…Lảnh đạo tối cao của Đức Lập…Mổi lần đến Đức Lập thường họp …Lần đầu tiên họp tay đôi với Đức tổng.
.
Tú Nhi.
.
Thụy Vủ.
.
hết hồn….
bàn chuyện thì ít…ngồi cho hắn hôn hít sờ soạn thì nhiều…Lần đầu hồi họp.
.
kỳ quá mà…lần hai bớt sợ nhiều.
.
lần ba thì thích thú…y chang như Tâm Đoan vậy…Và một khi đã quen mùi thì sao cũng được…có điều hơi chật vật một chút khi chõng khu cho hắn dập.
.
không thể rên siết lớn như khi ở nhà.
.
nhưng cãm giác kích thích khó tả.
.
nó làm sao ấy…
Thụy Vủ biết Tú Nhi làm gì khi họp với hắn.
.
và ngược lại Tú Nhi cũng biết Thụy Vủ làm gì khi vào họp với hắn…Chỉ là ai cũng có bí mật mà…chưa đến lúc phải thố lộ với nhau mặc dù tình thân như chị em…Nhưng có điều cả hai vô cùng thắc mắc.
.
cả hai người Tuyết,Yến…có lúc cùng lúc vào họp với hắn…Có thể nào không?bạo vậy sao?Tên nầy đúng là dâm tặc mà…
Có điều khi hắn họp với Chủ tịch Nhàn ,Loan Tổng và Giám đốc Tâm của phòng nhân sự thì các nàng ngây thơ không tưởng tượng được chút nào…Mẹ con.
.
Dì cháu mà…ai nghi ngờ chứ…Ví vậy Đức tổng tiết kiêm được nhiều thì giờ lắm…không cần phải hẹn về nhà mới chơi được…Về nhà là một chuyện khác.
.
văn phòng là tình điệu…Điều quan trọng là các nàng ai cũng hài lòng…
Bốn mỷ nử đều biết mình là phụ nử của hắn…chấp nhận là như vậy…cùng hắn thác loạn đắm chìm trong tinh iêu và tinh dục…Họ ngấm ngầm hiểu nhau…vô tình ngày càng xích lại gần nhau chỉ là có những chuyện ‘nhạy cãm’ chưa nói ra miệng mà thôi…Có lẻ cần thêm một thời gian nửa.
.
biên giới mới có thể rộng mở…
Cùng làm chung một công ty mà.
.
Giờ trưa thường rủ nhau ra ngoài ăn trưa…trong đó dĩ nhiên là có Phượng chảnh rồi…lại còn có Thúy Ái…Hồng Phượng trước mặt 4 chị dâu ‘ngầm’ cứ luôn miệng chỉ trích chê bai Đức tổng.
.
thường kể chuyện ‘xấu’ của hắn khi còn nhỏ…Nhưng ‘căm hận’ giử lại chuyện hắn hư hỏng rình nàng trong nhà tắm…Định bụng trong tương lai gần đây sẻ tinh sổ với hắn…nhưng khi nghỉ tới tên Ngô Trung hậu khốn kiếp ….
Hồng Phượng nức lòng nức dạ…hắn vì nàng mà trả thù…trong lòng cãm thấy ngọt ngào…
Lúc nầy…Trong căn nhà bên Vỉnh Long…Người Phượng chảnh muốn tính sổ.
.
đang ôm vuốt ve sờ soạn từng bộ phận trên cơ thể của mẹ nàng trong vòng tay.
Ngày mai Đức lần đầu tiên đi máy bay ra ngoài Hà Tỉnh…Thủy có chút lo lắng! tay nàng mân mê …sốc lên sốc xuống con cặc to dài của hắn…
-“Khi tới nơi.
.
nhớ gọi về liền đó.
.
” Thủy môt lần nửa căn dặn…hắn là cha của đứa nhỏ trong bụng nàng.
.
Là chồng ‘ngầm’ của nàng…không lo sao được…
-Hi hi.
.
yên chí đi mà…hồi đó giờ chưa đi máy bay.
.
đi một lần cho biết.
.
mai mốt sẻ đi thường hơn.
.
cùng thím ra ngoài Phú Quốc.
.
Nha Trang.
.
Đà nẳng chơi cho biết…
-“Ừm”…Thủy sung sướng gật đầu…cúi đầu liếm bìu dái…mút mút đầu cặc …rồi ngậm vào…nàng muốn ngậm thật sâu vào…Gần đây không còn cãm thấy ngôp nửa nên nguyên chiều dài con cặc hắn mất hút trong miệng nàng…
-“Wow.
.
được rồi.
.
” Đức kinh hỷ…
-“Ừm”…Thủy nhả ra.
.
gật đầu…như muốn chắc chắn là minh đã đạt đến ‘trình đôj cao’ nàng lại một lần nửa nuốt …con cặc hắn liền mất hút…nàng gục gặt đầu liên tục…không khó khăn chút nào…
Vú bà bầu bóp đã nhất…căng nung núc…Đức tha hồ nhồi bóp nhưng không dám mạnh tay…khiến Thủy ‘bực minh’…Nàng biết hắn thích bóp vú nàng một cách mạnh bạo và nàng cũng thích như vậy…
-“Chuyện gì?Sợ bể à?” Thủy ‘lườm’…
-“Ha ha.
.
hong phải…Sợ thím đau thôi…không đau thiệt hả?” Đức tăng sức…
-“ừm”…Thủy tiếp tục gục gặt đầu…ngoan ngoản phục vụ hắn…Đức từ từ quay người dần dần áp sát miệng vào giửa hai chân nàng…
Trong phòng chỉ nghe tiếng lưởi nút chùn chụt.
.
tiếng ‘húp súp’ và tiếng rên rỉ…một hồi rất lâu…
Hai thím cháu chơi trò 69 một hồi rất lâu…Chịu hết nổi.
.
Thủy chõng khu cho hắn đút vào… nàng thích doggy … Hắn nói không được…sanh xong rồi kiểu nào cũng được.
.
an toàn trên hết…Có thai 4 tháng…còn muốn chõng khu không an toàn chút nào…
-“Hi hi…ngoan đi cưng…nam trên nử dưới…” Hắn cười hi hi nói…
Từ thế iêu thích không được…cũng được đi.
.
nhưng nghe hắn nói nam trên nử dưới…Thủy liền phản đối.
.
Nhất định không chịu…Cuối cùng mổi bên nhường một bước…Đức làm ngựa cho nàng cỡi…Thủy biết hắn là ‘Hản huyết bảo mã’.
.
ngày đi ngàn dậm không biết mệt…Nên tha hồ nhúng nhẩy.
.
xoay tròn…đến khi mệt quá ngả xuống ngủ thiếp đi…
Chỉ đi có hai ngày thôi mà người nào cũng nằn nặc dặn dò khi tới nơi nhớ gọi về liền…Nào phải là căn dặn trong điện thoại đâu.
.
phải chính miệng dặn dò mới chịu…Nhưng khi gặp mặt dặn dò thì cũng phải hôn hít sờ soạn… mà kho hôn hít sờ soạn thì phải giãi quyết vấn đề…
Cũng may hắn liệu mọi việc trước hết rồi…không cấn đề gì…ai cũng có phần…
***-
Ở Thị xả Hồng Lỉnh ….
ai nói không biết Lý Gia thì không phải là người của Giòng Sông Lam,của núi Hồng Lỉnh …
Hiện nay Lý gia có Bộ trưởng Lý Hoàng Ân là một nhân vật sáng chói trên chính trường…nếu không có gì thay đổi…vài năm nửa…Chuyện ông có thể ngồi vào một trong bốn vị trí tối cao của đỉnh cao quyền lực là chuyện hiển nhiên…Người Hồng Lỉnh nói riêng và người Hà Tỉnh nói chung ai cũng nghỉ như vậy…Sông Lam núi Hồng là nơi ‘Địa Linh sinh nhân kiệt’ mà…Trong quá khứ đã có Chủ Tịch nước Lý Hoàng Chương thì tương lai sẻ có một Chủ tịch nước,hay Tổng Bí Thư Lý Hoàng Ân thôi…
Nhưng cụ ông Nguyên Chủ tịch nước Lý Hoàng Chương lại không nghỉ như vậy…Ông không lạc quan chút nào.
.
trái lại rất lo lắng cho tương lai của Lý gia… hiện đang mịt mù chướng khí…Lý Gia Thành…người cháu đích tôn đã làm cho ông quá thất vọng…đối với ông.
.
đứa cháu nầy đã chết…nói đúng ra là một xác chết biết đi…
Cho dù con trai Lý Hoàng Ân có lên được đến đỉnh cao quyền lực.
.
nhưng sau đó thì sao?Lý Gia chấm hết? điều nầy không thể được…Họ Lý không thể như vậy mà chấm dứt…Họ Lý phải đời nầy nối tiếp đến đời kia…Nhưng phải làm cách nào? Hoàng Ân chỉ có Gia Thành là con trai…
-“Hi hi…Ông nội.
.
đang nghỉ gì vậy? “ Gia Kỳ xót xa khi nhìn thấy vẻ âu lo trong ánh mắt của ông nội.
.
nhưng nàng làm bộ như không biết,miệng tươi cười hỏi…Nàng vừa về tới cách đây hai tiếng đồng hồ thôi…Gia Thành không ở nơi đây.
.
nàng hiểu…Gia Thành không can đãm mổi ngày đối diện với ông nội…nên đã lên Hà Nội trốn tránh…
-“Aiz…cũng là mấy chuyện mưa gió bảo bùng thôi.
.
năm nay cơn bão nào cũng khũng.
.
thật khổ…thiếu đủ mọi thứ…” Hoàng Chương lắc đầu thở dài…lực bất tòng tâm…ông cầm ly trà lên hớp một ngụm…ánh mắt nhìn ra ngoài…Hôm nay trời nắng đẹp …coi như tạm yên…Năm nào cũng vậy nhưng năm nay là thiệt hại nặng nề nhất…Cứu trợ từ Trung ương không đủ đâu vào đâu…như muối bỏ biển…Cái quan trọng hiện nay là làm sao ổn định đời sống khi mọi việc trở lại binh thường…Đây là vấn đề lớn…
Ông đưa mắt nhìn Gia Kỳ…Đứa cháu gái nầy hôm nay dẩn bạn về gặp ông.
.
Tuy nói là người nầy muốn cứu trợ đồng bào lủ lụt miền Trung nhưng ông thật nghi ngờ…Cái gì cần ông hổ trợ chứ?Cứu trợ thì cứu trợ thôi…Ông đang nghi ngờ người nầy muốn lợi dụng Gia Kỳ…để tiếp cận ông…mục đích là dọn đường cho việc tiến thân…Hừ…Hắn cho ông là ai chứ?mấy mánh khóe nầy qua mắt được ông sao?…Nhưng không biết cháu gái minh có quan hệ gì với hắn?Nếu không tại sao dẩn hắn về nhà?Có phải Gia Kỳ đã ‘chấm’ hắn rồi?Vậy cũng được đi…Gia Kỳ cũng 29 …
-Người bạn của con…ra sao rồi?
-“Hắn.
.
hi hi.
.
lần đầu tiên đi máy bay…hắn ói tới mật xanh…đang ở khách sạn…” Gia Kỳ cười hinh hích…nhớ đến sáng nay.
.
bộ dáng hắn thật là tội nghiệp nhưng thật buồn cười…cũng may lúc ở phi trường hắn không ăn nên cũng không ói ra gì…
-Ha ha.
.
Nói ông nghe.
.
có phải thấy vừa ý không?đây là lần đầu tiên con dẩn bạn trai về cho ông nội gặp mặt…
-“Ông.
.
ông nội.
.
ông nói tới đâu rồi vậy?” Gia Kỳ sửng sốt.
.
nhưng liền hiểu tại sao ông mình nói vậy…Đây đúng là lần đầu tiên nàng dẩn đàn ông về nhà…Đúng là oan mà…nàng chỉ muốn giúp đở đồng bào miền Trung thôi…
-“Ha ha.
.
thôi được.
.
thôi được…Để chiều nay ông coi hắn ra sao.
.
ha ha…”Thấy Gia Kỳ chối bai bải…Hoàng Chương hiểu ý…và càng hiểu lầm cháu gái mình e thẹn…
-”Không phải đâu ông nội.
.
hắn muốn chúng ta hổ trợ trong công việc của hắn nên mới nhờ con dẩn hắn gặp mặt ông nội…Ông không tin thì thôi.
.
Con và hắn thường thôi.
.
không có gì.
.
” Gia Kỳ giãi thích.
.
Nhưng càng giãi thích thì Hoàng Chương căng ’ hiểu’…
-“Ha ha.
.
thôi được.
.
ông hiểu mà.
.
Chiều nay hắn tới ăn cơm phải không?Lúc đó nói chuyện.
.
ha ha.
.
Gia Kỳ ‘tức giận’! biết có giải thích.
.
ông nội cũng không tin…nàng mặc kệ.
.
thời gian sẻ trả lời…Ngay lúc nầy.
.
di động reo lên…nhìn màn hình.
.
Gia Kỳ mừng rở…
-Hi…Ngọc Lan.
.
sao đúng lúc vậy.
hi hi.
.
mình vừa về tới…
-Mình biết mà.
.
có người nói thấy Gia Kỳ và bạn trai ở sân bay.
.
Wow…Chúc mừng nha…Finally…ha haha…Chắc mấy ‘cây si’ của mi nghe sẻ giận lắm nha.
.
hi hi.
.
mới đi chưa lâu đã dẩn bạn trai về…nà.
.
Khi nào đãi tiệc đây?
-“Tầm bậy tầm bạ.
.
bạn trai cái gì chứ…”Gia Kỳ một lần nửa ‘oan Thị Kính’…trong lòng vô cùng ‘hầm hơi’ vì bị hiểu lầm…
-Hi hi.
.
Nói sao cũng được…ngày mai là sinh nhật mình đó…mi ở xa thì không nói.
.
nay về đây rồi…mai phải tới đó…nếu không thì không còn là bạn bè nửa…hi hi…nà.
.
nhớ dẩn hắn theo.
.
cho tụi nầy coi mặt.
.
hi hi…
-“Đã nói không phải mà…mi thiệt là.
.
”Gia Kỳ ủy khuất…
-“OK.
.
OK…biết rồi.
.
hi hi.
.
mai nhớ đó…thôi bye.
.
mai gặp…:Bên kia Ngọc Lan cúp máy…
-“Ai vậy Gia Kỳ?” Hoàng Chương hỏi…
-“ Ngọc Lan.
.
ông nội…nó mời con ngày mai đi sinh nhật của nó…”Gia Kỳ đáp…
-“Ngọc Lan?Con gái Ngọc Lệ Bí Thư ?Nghe nói nó bây giờ là Giám đốc bệnh viện Hà Tỉnh…Aiz.
.
nó cũng như con…” Hoàng Chương lắc đầu…ông có đầu óc cổ hủ…quan niệm truyền thống …Ông thật không hiểu vì sao ngày nay con gái lấy chồng muộn…hoặc không muốn lấy chồng…Cháu gái ông là một bằng chứng…ông năm nay đã 80 mà chưa có cháu cố.
.
thật vô phước mà…
-“Hihi.
.
Ông nội…lại nửa rồi…Con đi xuống phố có chút chuyện…”Gia Kỳ kiếm cớ chạy,nàng biết nếu nàng tiếp tục ở lại đây.
.
sẻ bị nghe ông nội giãng đạo lý con gái lớn phải lấy chồng…Hơn nửa …nàng cần xuống phố mua quà sinh nhật cho Ngọc Lan…sau đó ghé khách sạn coi hắn thế nào rồi…Chiều nay chở hắn tới nhà gặp mặt ông nội nàng…Coi như xong nhiệm vụ…Mốt về lại Cần Thơ…Bạn trai cái gì chứ?! Bất giác hai má Gia Kỳ đỏ lên.
.
nhận thấy nàng đang tự dối lòng…miệng nói một đàng.
.
lòng nghỉ một nẽo…
…
Sau một giấc ngủ dài…Đức thức giấc….
cãm thấy bụng đói cổn cào nên kêu chút thức ăn đem lên phòng… Bây giờ cãm thấy bình thường trở lại…Lần đầu tiên đi máy bay.
.
hắn thiệt buồn nôn…cũng may trước khi lên máy bay không dám ăn gì.
.
nếu không là chuyện lớn…ói mửa trước mặt mỷ nử…thiệt là quê quá mà…
Chuyện kế tiếp làm Đức ‘đau đầu’ không ít.
.
Trước khi đi.
.
ai cũng nằng nặc dặn dò khi tới nơi.
.
nhất định phải gọi về ‘báo bình an’…Đâu phải một người chứ…Khởi đầu là phải gọi Nancy…đánh một vòng mổi người ít nhất cũng ba phút.
.
Thế là gần hai tiếng đồng hồ…đúng là sướng cặc.
.
có lúc cũng khổ thân…Aiz…
Một tuần lể văn nghệ ì xèo…Thật sự quyên góp được cũng chẵng được bao nhiêu…Nếu không kể số tiền của minh bơm vào…Điều nầy đã biết trước rồi…Điều quan trọng là sau vụ nầy.
.
Đức lập và Mỷ Đức nổi như cồn…Công ty nhỏ bất động sản của Ngân cũng được bơm tiếng tăm lên không ít…và Tuấn Hào cũng được bơm lên tận chín từng mây.
.
dể dàng cho việc lăng xê sau nầy …Đức nhớ lúc tổng kết sau một tuần ‘quyên góp’.
.
Hắn nói số tiền lên được gần 200 tỷ khiến mọi người trợn mắt há mồm…Là thành tích khủng đấy…Ý là Đức không muốn tuyên bố 400 tỷ…số tiền chôm của Lại Đức Quang rất nhiều mà.
.
Nhưng nếu tuyên bố được 400 tỷ trong một tuần thì quá dọa người.
.
Hơn nửa mai mốt chuyện lạc quyên từ thiện kêu minh làm thì bỏ mẹ…
Cho nên phải biết khiêm nhường một chút…
Còn đang suy nghỉ.
.
di động vang lên…là Gia Kỳ…cô nàng nầy nóng lạnh bất thường…có lúc như mát dây như bà chằn.
.
có lúc nhu mì đáng iêu…
-A lô.
.
-“Nghe tiếng anh.
.
biết là chưa chết được.
.
phải không?” Gia Kỳ ‘châm biếm’…
-“ha ha.
.
Sorry nha…Có phải thất vọng lắm không?
-Có chút chút.
.
nà.
.
xuống đây đi.
.
tôi đang ở sảnh tiếp tân…
-Hả?còn sớm mà mới 4 giờ…lên phòng tôi đi.
.
Tôi là người tốt.
.
không cần sợ đâu…
-Còn lâu mới sợ anh…ra ngoài chơi một chút cho biết Hồng Lỉnh.
.
rồi về nhà tôi ăn cơm…
-Vậy à.
.
Cho tôi 10 phút…
…
Khi Đức xuống Sảnh tiếp tân…Gia Kỳ đang ngồi chơi games trên di động…Hoàn toàn không thể tưởng tượng đây là Giám đốc Sở Tài chánh của một Thành phố trực thuôc Trung ương…nàng trẻ trung nhí nhảnh như một nàng sinh viên của một trường đại học nào đó…và đặc biêt là đẹp …
-Wow…!
-Wow…Cái gì… wow?
-Thôi không nói.
.
nói bị.
.
chửi…hi hi.
tôi không ngu đâu…hi hi…bây giờ đi đâu…
-“Theo tôi.
.
đi mua quà….
” Gia Kỳ đắc ý biết vì sao hắn ‘wow’… đứng lên bước đi.
.
Đức lẻo đẻo theo sau…
-Mua quà lưu niệm cho tôi à?Hi hi…Có lòng là được rồi…không cần đâu.
-“Cho anh?muốn nằm mơ cũng phải chờ đến nửa đêm…Xí…Mai là sinh nhật của người bạn …” Gia Kỳ lườm.
.
Xí…một cái thật dài…
-Boy friend?! Wow…Anh nào ngu vậy…không biết chết là gì?Aiz…
-Đi đi…’Bổn cô nương’ không muốn cù nhầy với anh…bạn tôi biết anh tới Hồng Lỉnh.
.
có mời luôn anh đó…
-Vậy sao.
.
vậy là phải tốn tiển rồi…
-“Lưu manh.
.
hạ lưu.
.
” Gia Kỳ ‘mắng’.
.
Nàng biết hắn chỉ đùa nhưng vẩn mắng.
.
Nàng thích mắng hắn…
-Ha ha…cám ơn.
.
rúc cục cô cũng có ấn tượng với tôi rồi…là chuyện tốt.
.
hi hi…
Lúc nầy Gia Kỳ thật sự muốn ‘đá’ cho hắn một cái…Nhìn cái mặt hi hi ha ha của hắn thật.
.
đáng ghét…
…
-“Chào ông.
.
Cháu là Trần Đức…” Đức lể phép.
.
mặt nghiêm trang khẻ nghiêng mình chào bậc trưởng bối.
.
không chút hồi họp hay khẩn trương mặc dù biết ông cụ trước mắt đã từng là Chủ tịch nước…hắn nhẹ để hôp quà gặp mặt trên bàn…Không có gì quí giá.
.
Chỉ là bộ cờ Tướng làm bằng gổ mun…Từng con cờ được điêu khắc vô cùng tịnh xảo…Suy nghỉ lâu lắm mới chọn được món quà nầy…
-“Ừm.
.
ngồi đi”.
.
Lý Hoàng Chương gật đầu.
.
quan sát người thanh niên trẻ trước mặt…Gia Kỳ đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên.
.
Người khác đứng bên ông nội…vô cùng khẩn trương.
.
Tên nầy sao tỉnh bơ vậy?
-“Nghe nói cậu quyên được chút tiền muốn giúp đở đồng bào miền Trung à…đây là chuyện tốt.
.
nhưng không cần phải gặp tôi đâu.
.
Cứ giao cho chính quyền địa phương là được rồi….
” Hoàng Chương chậm rãi nói…
-“Dạ thưa…Chính vì chỉ quyên được chút tiền nên châu phải vô cùng cẩn thận…muốn làm tốt công việc để không phụ lòng đồng bào Cần Thơ và Hậu Giang Ủy thác nên mới nhờ cô Gia Kỳ giới thiệu một người địa phương.
.
Không ngờ lại phiền tới ông.
.
Cháu thành thật xin lổi…” Đức đứng lên khẻ nghiêng người…
-Lý Hoàng Chương sửng sốt…Những lời lẻ vô cùng sẵc bén…nếu không chính tai nghe ông sẻ không tin được …hắn còn quá trẻ lại có thể nói ra được những lời nầy…nghe thật chói tai nhưng không thể bắt bẻ…Lý Hoàng Chương xưa kia là Chủ tịch nước.
.
có thể nào vì chuyện giúp dân mà lấy làm phiền?
Gia Kỳ thầm lo.
.
nàng sợ ông nội trách mắng hắn…
-Nói đi.
.
cậu muốn lảo già nầy giúp như thế nào…
-Chuyện nầy…cháu cũng không biết làm thế nào nhưng nếu được trợ giúp.
.
cháu chỉ mong mọi vật sẻ tới tận tay người dân…hay 8 phần cũng là tốt rồi…
‘Thằng nhóc nầy thật là khôn lanh.
.
quỷ quyệt’ Lý Hoàng Chương khen thầm.
.
Ông hiểu nó muốn ông giúp là đứng ra hứng mủi chịu sào,,,Với thanh danh của ông thì cho dù bọn dưới có ăn xớn cũng không dám quá đáng…nhưng ông nhất định không để chuyện nầy xãy ra.
.
-“Vậy được…Vài chục hộ hay một hay hai trăm hộ.
.
Không có vấn đề gì đâu…Cái nầy lảo già nầy có thể bảo đãm…Vậy khi nào cậu muốn tiến hành cứ cho lảo biết trước hai ngày là được rồi.
.
-Vậy châu cám ơn ông trước…Cháu nghỉ phải mất thời gian để đội ngủ chuẩn bị…cũng phải hai tuần sau đã là nhanh lắm rồi…
-“Đôj ngủ?Cái gì đội ngủ?” Lý Hoàng Chương nghi hoặc…Trong đầu óc ông nghỉ thằng nhóc nầy coi như có lòng.
.
nhưng ông nghỉ cùng lắm là 5 tỷ.
.
10 tỷ.
.
dùng lấy mua mì gói…gạo cho hai ba trăm hộ…coi như là giỏi lắm rồi …Nhưng không đến nổi dẩn đội ngủ đi theo mà.
.
trừ phi là muốn quây phim chụp hình …lấy tiếng.
.
Nghỉ tới đây.
.
môt chút xíu thiện cãm vừa nhúm lên trong lòng liền tan biến…
-Là như vầy.
.
thưa ông…Gạo,mì gói,thuốc men.
.
chăn mền là linh tinh mổi thứ một ít.
.
Đường xá xa xôi…Để tiện việc…Chắc cũng phải thuê nguyên một chuyến vận tãi cơ…Chuyển hàng lên xuống ít nhất cũng cần 10 người…Sắp xếp.
.
bảo quản…Không dưới 20 người đâu…
Đức mãi mê trình bày kế hoạch hành động của minh không để ý đến Ông cụ đang trợn mắt há mồm…Không biết mình có phải nghe lầm không vậy? Miền Trung năm nào cũng có lủ lụt…Mổi năm cứu trợ thường dùng xe tãi chở hàng… Bây giờ hắn nói ‘thuê nguyên một chuyến vận tãi cơ để vận chuyển…Khái niệm gì đây?
Gia Kỳ ngồi bên cạnh cũng chấn kinh không ít…hỏi câu hỏi mà ông nội nàng cũng muốn biết câu trả lời.
-Anh nói vận tãi cơ?
-“Ừm…Tôi đã đặt hàng mua 100 ngàn thùng mì và 500 tấn gạo…Có lẻ phải 4 chuyến bay mới xong…lại còn phải thuê xe tải từ sân bay đem vào kho trước khi phân phát!
-Ha ha…Phải.
.
phải….
Trên gương mặt già nua của Lý Hoàng Chương đầy phấn khởi…Cãm thấy trẻ lại vài tuổi…Hơn tuần lể nay…đây là vấn đề làm ông mất ăn mất ngủ…không cần biết hắn là ai…Chủ tịch Mao Trạch Đông có nói…không cần biết là mèo đen hay mèo trắng…mèo bắt được chuột là …mèo giỏi…bất chợt thiện cãm của Lý Hoàng Chương đối với người thanh niên nầy tăng vọt lên gấp bội phần…Nhưng chưa hết…
-Cháu tính qua rồi…Chỉ có thể hổ trợ 2000 hộ…mổi hộ 10 Triệu…Vị chi là 20 tỷ tiền mặt…
‘Bịch’…Lý Hoàng Chương choáng váng mặt mày…cãm thấy khó thở…’10 Triệu cho mổi hộ?’.
.
nghe đến đây ông không kiềm được cơn xúc động.
.
muốn đứng lên nhưng lại té ngồi lên ghế…
-“Ông nội.
.
ông không sao chứ?” Gia Kỳ lo lắng hỏi…
-“Ông cụ…cháu xin phép về.
.
để ông nghỉ ngơi…” Nghỉ ông nội Gia Kỳ tuổi già sức yếu…Tốt nhất là minh không nên ở lâu…Hôm nay tới bái phỏng! nói tới đây coi như là đủ rồi…còn ngày mai nửa mà…Vì vậy định đứng lên cáo từ…
-“Ây…Ha ha…Chưa ăn cơm mà…tôi không sao…anh bạn trẻ.
.
tôi thay mặt nạn nhân lủ lụt cám ơn cậu…” Lý Hoàng Chương lại muốn đứng lên…nhưng Đức đã kịp thời cản lại…
-Ông cụ…cái nầy thiệt không dám nhận.
.
Cụ là đức cao trọng vọng…Làm vậy …Cháu thiệt tổn thọ a…
-“Ha ha.
.
Một lần nửa.
.
cám ơn cậu.
.
Gia Kỳ…nói nhà bếp dọn cơm đi…Ha ha.
.
Ngồi.
.
ngồi.
.
Mình làm một ván cờ trong khi chờ đợi….
Là nguyên Chủ tịch nước.
.
đãi ngộ lúc về hưu dỉ nhiên là khác người thường.
.
trong nhà có người hầu và cận vệ…Gia Kỳ biến mất! Không thấy bóng dáng…Chỉ có Đức ngồi hầu cờ Lý Hoàng Chương …Nói là đánh cờ chứ thật sự Lý Hoàng Chương hỏi đủ thứ như là điều tra lý lịch ba đời vậy…
Một lúc thật lâu sau mới thấy bóng dáng của Gia Kỳ…Nàng đã thay y phục.
.
chiếc áo đầm xanh nhạt.
.
tóc cột đuôi gà.
.
nhìn một cái đủ mê mẩn tâm thần…Hai má nàng ửng hồng không biết đang nghỉ gì và đang lăng xăng dọn thức ăn lên bàn…
-“Ha ha.
.
Nà…Lại đây ngồi.
.
Cậu là người miền Nam…Lần đầu tiên đến đây…Thử mấy món đặc sản nầy đi…Cái nầy là Bánh đa vừng,cái nầy là Gỏi cá Nục.
.
đây là Hến Xào giá.
.
còn cái nầy.
.
ha ha là Bánh Bèo đấy…” Nói tới đây Lý Hoàng Chương liếc nhìn cháu gái minh với nụ cười hóm hỉnh…Gia Kỳ thản nhiên nhưng nhìn kỷ thấy hai má hồng lên…
-Wow…nhìn là thấy thèm rồi…Món bánh bèo nầy không giống trong Nam.
.
trong suốt ha…
-“Cậu thật là may mắn…có lộc ăn.
.
hiếm thấy cô ba xuống bếp làm món nầy…” Bà quản gia phụ trách nấu ăn cho Lý Hoàng Chương khoe…
-“Ha ha…Thím Tư nói đúng đó…Cậu trẻ.
.
cậu thật là may mắn.
.
ha ha.
.
hiếm khi Gia Kỳ xuống bếp…”Lý Hoàng Chương cười vui vẻ…ánh mắt liếc qua Đức rồi nhìn qua châu gái minh…
-“Thiệt?cô làm hả Gia Kỳ?giỏi vậy sao?Không ngờ nha…hi hi.
Vậy tối nay phải ăn thiệt nhiều mới được…
-“Anh lịch sự chút đi.
.
Lâu lâu mới về một lần.
.
tôi chỉ muốn hiếu thảo với ông nội nhiều một chút thôi.
.
Cho anh ăn ké đấy…” Gia Kỳ ‘trừng mắt’…
-“ha ha.
.
ăn chực hay ăn ké cũng được.
.
Miển có ăn là tốt rồi…Lại là đồ cô nấu…” Đức hăm hở…
-“Ha ha! Nè Cứ tự nhiên cầm đủa đi.
.
Chị Tư.
.
Lấy bia cho khách…” Lý Hoàng Chương nhiệt tinh cười lớn…nháy nháy mắt với cháu gái …khiến nàng như muốn độn thổ…vì giấu đầu lòi đuôi…
-“Hưmmmmm!!!” Đức nào biết gì.
.
không khách sáo.
.
gắp bánh bèo bỏ vào dĩa.
.
chang nước mắm.
.
gắp một miếng đưa vào miệng.
.
hai mắy nhắm lại.
.
miệng rít lên một tiếng dài khóai trá…
-“Ha ha.
.
Mùi vị thế nào?” Lý Hoàng Chương cười hỏi.
.
-Tám chử :Mỷ vị nhân gian.
.
Trên cả tuyệt vời…
-“Ha ha.
.
Vậy thì ăn nhiều thêm đi…” Lý Hoàng Chương cười lớn lên.
.
Nhìn tên nầy càng lúc căng thuận mắt…
-“Ba hoa.
.
nịnh bợ”.
.
Gia Kỳ mặt đỏ như gấc…’mắng ‘…cũng tại hắn mà hết ông nội đến Thím Tư cứ nhìn nàng tũm tỉm cười…
…
-“ Thiên Cầm là bãi biển đẹp nhất Hà Tĩnh còn là một trong những bãi biển đẹp nhất ở Việt Nam…anh nhìn đi… bãi cát trắng, làn nước xanh trong…Người xưa kể lại rằng, khi vua Hùng đi xuống phương Nam tới đây nghe thấy tiếng sóng vỗ vào những hang núi, phát ra âm thanh giống như tiếng đàn nên đã đạt cho bãi biển này tên Thiên Cầm…”
Buổi sáng.
.
Gia Kỳ đến đón Đức ở khách sạn.
.
hai người ăn sáng.
.
đi một vòng phố…chỉ hắn núi Hồng Lỉnh.
.
Sông Lam rồi đưa hắn ra bải biển Thiên Cầm….
để hắn chụp hình lưu niệm…Hai người vừa đi trên bãi cát trắng vừa giãi thích…nàng mặc T-shirt hồng.
.
váy ngắn màu trắng để lộ cặp đùi thon dài.
.
gió biển thổi khiến mái tóc lộng gió bay phất phơ…trên gương mặt tuyệt đẹp.
.
cặp kính đen tròng Armani…môi hồng….
.
Đã mấy lần Đức ca.
.
ngẩn ngơ.
.
hồn vía lên mây…
-Cô đứng đàng kia…tôi chụp cho cô một tấm hình…
-“Chụp cho tôi làm gì.
.
tôi là người ở đây mà.
” Tuy nói vậy nhưng cũng đứng làm dáng cho hắn bấm lia chia…
…Để tôi chụp cho anh…
-“Hi hi.
.
Chụp chung đi…tôi chụp một minh…hình xấu quắc hi hi.
.
lại đây.
.
mình selfie…” Không cần nàng có đồng ý hay không.
.
hắn cặp vai nàng kéo gần.
.
Tay trái cầm máy đưa xa ra…bấm máy…
Gia Kỳ tim đập loạn lên…lúc hắn kéo nàng.
.
vô tinh hai mặt sát vào nhau.
như đôi tình nhân!
…
-Còn nhiều cảnh đẹp lắm nhưng thì giờ không nhiều.
.
nếu không phải đi dự sinh nhật.
.
tôi đưa anh đi chùa Hương Tích…
-“Không sao.
.
còn có dịp mà…Wow.
.
đến coi nè.
.
hình nầy đẹp thiệt…”Đức xem lại hình chụp nãy giờ…Gia Kỳ nghe hắn nói hình đẹp.
.
nàng nhìn vào màn hình…là hình của nàng chụp trên bải biển cát trắng…váy trắng,áo hồng …màu nước niển trong xanh biếc…bầu trời trong xanh…
-Ừm.
.
cảnh đẹp…
-“Hi hi.
.
Cái gì cảnh đẹp chứ.
.
tôi nói người mới đẹp…Cảnh đẹp nhờ người…người biến cảnh thành thiên đường…hi hi” Đức ca trổ tài ‘tán gái’…
-“Ba hoa…tin anh mới là lạ.
.
” Gia Kỳ ‘mắng’.
.
trong lòng vô cùng ngọt ngào…
-Có sao nói vậy thôi…Cô không tin…tôi cũng hết cách.
.
hi hi…
-“Thôi.
.
về nghỉ.
.
chiều nay đi sinh nhật…” Nhìn đồng hồ …,Thấy cũng gần 3 giờ…Gia Kỳ nói…
-“Ừm…chờ chút.
.
thêm một lần selfie nửa…” Cũng như lần trước…hắn kéo nàng lại gần rồi bấm máy…
‘Chụt’…Gia Kỳ sửng sốt…không đề phòng chút nào…nên không kịp phản ứng …khi hắn bấm máy xong …nhanh chóng hôn lên má nàng một cái…
-“Anh.
.
anh lưu manh.
.
” Gia Kỳ ‘mắng’…
-“Hi hi.
.
Sao cũng được…thà bị mắng là lưu manh còn hơn là bị mắng là thằng ngu.
.
hi hi.
.
nà.
.
bây giờ cho cô hôn tôi lại.
.
coi như huề…” Đức trơ trẻn đưa má mình trước mặt người đẹp…
Gia Kỳ ‘sa sầm nét mặt’ ngoe nguẩy bỏ đi…nhưng vừa quay lưng…nét mặt có ý cười…Đưc ca lẻo đẻo chạy theo sau…
-“Nà.
.
,là cô không chịu đó nha…mai nầy đừng nói tôi không công bằng…hi hi….
” Đức ca trơ trên tự khen minh…
-“Hi hi…Chưa thấy ai lưu manh như anh…đi đi…” Gia Kỳ sau cùng cũng bật cười…Tiếng cười chưa dứt…bàn tay đã bị tên lưu manh nắm lấy…nàng vùng vằng muốn giật tay ra.
.
nhưng hắn nắm chặt…thật chặt.
.
nàng đành chịu thua…hơn nửa chỉ là lấy lệ thôi mà…
Cứ như thế…Nàng và hắn bắt đầu…Gia Kỳ không biết đúng hay sai nhưng hình như không thể cưởng lại được…cứ riu ríu ngoan ngoản đi theo hắn…
Nàng thật không hiểu ma xui quỷ khiến gì cứ để hắn nắm tay dẩn nàng lên phòng…Có sao chứ…coi phòng ốc ra sao thôi mà…hơn nửa nàng tin tưởng hắn…sẻ không xằng bậy…
Hắn không làm càng…chỉ hôn nàng thôi…nếu đã với nhau.
.
trai gái hôn nhau là chuyện thường mà…Khi cánh cửa vừa đóng …Nhanh chóng… hắn áp lên môi lên môi nàng…Gia Kỳ rụng rời…mãnh liệt đáp trá…Nụ hôn cuồng nhiệt…thật lâu…
Hắn rời môi nàng.
.
hơi thở đi lần xuống cổ…màn tai.
.
Nàng rùn minh.
.
muốn thời gian ngừng lại…Rồi hoảng hốt khi bàn tay hắn chạm vào da thịt nơi vùng eo…nàng muốn giử tay hắn lại nhưng không nở…Thế rồi hắn xâm chiếm ngực nàng…chiếc áo ngực bị hắn đẩy ngược lên trên…nàng cãm giác đầu ngực bị vùng không gian ẩm ướt… Hắn đang ngậm đầu ngực nàng như em bé bú vú mẹ…
-“Đừng…đừng…Gia Kỳ thều thào…miệng kêu ‘đừng.
.
đừng trong hơi thở…nhưng hai tay nàng đã bán đứng nàng….
ghì chặt đầu tóc hắn…áp sát thêm vào…Bây giờ trong thâm tâm nàng chỉ mong đợi hắn ‘xằng bậy’…
Cao thủ như Tố My ,Chủ tịch tỉnh phu nhân,Loan tổng dưới dâm uy của hắn còn phải khuất phục…Gia Kỳ làm sao thoát được trước ‘ma chưởng’ và ‘khẩu kỷ’ của hắn…Hơn nửa nàng cũng không muốn thoát…cứ để hắn muốn làm gì thì làm…
Đức nhấc bổng đặt nàng lên giường…Cái quần lót được kéo ra ngoài.
Hắn đứng chiêm ngưởng thân hình lỏa lồ của nàng.
.
Hai vú săn cứng.
.
bụng nhỏ.
.
eo thon…chùm lông mượt mà tươi tốt.
.
gò mu vun tròn…Gia Kỳ nhắm khít hai mắt…hai má đỏ rực…
Hắn ngồi xuống.
.
dang hai chân nàng ra…Tuy chưa có kinh nghiệm nhưng thời buổi nầy.
.
nàng thừa sức biết hắn sắp làm gì…Gia Kỳ hồi họp…mong chờ…Rồi chuyện gì tới rúc cục cũng tới…một hơi thở nóng bỏng phà ngay vùng kín …Gia Kỳ nấc lên…cãm giác nơi ấy ướt đẩm…
Nhìn hai mép thịt hồng…lầy lội.
.
Quá kinh nghiệm với lồn trinh nử…Đức biết đây là lần đầu của nàng…hôm nay coi bộ không được rồi…mình đút vô phá thân nàng …ít nhất bốn ngày nàng liệt giường a…Vì vậy hắn quyết định hôm nay chỉ dùng miệng.
.
đưa nàng lên đỉnh…
Hắn bú.
.
liếm…lấy lưởi trêu đùa giửa hai khe thịt hồng…nước trong người nàng tuông ra như suối…
-“Phải về nhà thay đồ…sắp đến giờ rồi.
.
” Đức rù rì bên tai nàng….
-“Anh.
.
anh…” Gia Kỳ muốn hỏi hắn tại sao ngừng nhưng thẹn thùng nói không ra lời…Sợ hắn hiểu lầm nghỉ nàng ‘muốn’ thì không ổn chút nào…
-“Lần khác…Nếu anh làm…em đi không được đó…” Đức rù rì giải thích…cặc hắn đang đội lên trong quần lót…
Gia Kỳ cãm động…hắn thiệt biết nghỉ cho nàng…Con gái lần đầu sẻ đi đứng không tiện….
nhưng nàng thấy chổ đó của hắn đang dựng lều…Khoa học có nói khi đàn ông trong tình trạng cương cứng mà không được giải tỏa…sẻ không tốt cho sức khỏe.
.
Hắn đã nghỉ cho minh…
-“Em.
.
em giúp anh…”Gia Kỳ đưa tay kéo quần lót hắn xuống.
.
mặt đỏ bừng…nói như muổi kêu…
-“Hả?thiệt?” Đức mừng rở…Nhớ lần với Tú Nhi cũng vậy…
Thay câu trả lời…Nàng cầm khúc thịt to bự dài của hắn vụng về ngậm vào…Rất vụng về…chỉ ngậm vào.
.
không một động tác…
-‘Lại thêm một ‘tân binh’ …hắc hắc.
.
nhưng mà ta thích….
’ Đức ca trong lòng khoái tỉ tê….
nắc nhè nhẹ…nhè nhẹ….
người hơi khom xuống để hai vú người đẹp trong tầm tay…tha hồ bóp….
Hắn không dán nhấn sâu…cứ ra vô như thế là được rồi…
Phải từ từ…Dục tốc bất đạt…
***
Căn Biệt thự của Bí Thư Hà Tỉnh Cao Ngọc Lệ nằm gần khu giáo xứ Tân Sơn ….
Từ QL 1A tẻ vào khoản 5 phút xe chạy là dến … Nơi đây rất yên tỉnh…Là khu cao cấp…
Bí Thư Ngọc Lệ năm nay gần 50…là góa phụ…Chồng bà là Giáo sư âm nhạc của Đại học Hà nội …cách đây hơn năm đã qua đời do một tai nạn xe cộ…Hiện nay Bí thư Lệ sống trong căn biệt thự nầy với con gái Trương Ngọc Lan.
.
Giám đốc bệnh viện Hà tỉnh… Chỉ có hai mẹ con coi như sống hủ hỉ với nhau trong căn biệt thự nầy…
Bí Thư Lệ tốt nghiệp đại học bên Bỉ với bằng Thạc Sỷ Kinh Tế học…Bà là người thuộc tầng lớp trí thức,tư tưởng phóng khoáng…Bác sỏ Ngọc Lan có thể coi như là ‘bản sao’ của Bí Thư Ngọc Lệ lúc còn trẻ….
đẹp.
.
năng động và dỉ nhiên là đối tượng mơ ước của đám nhân sỉ tài tuấn của vùng đất Hà Tỉnh rồi…
Bác Sỉ.
tốt nghiệp từ Đại học Mc Gill của Canada…29 tuỏi….
độc thân mỷ nử…Cùng với Gia Kỳ là hai vưu vật của vùng Sông Lam…Núi Hồng…Ai lại không mơ mộng chứ…Bỏ cái tài mạo qua một bên…Thân thế hai người nghe cũng ‘quá đả’ rồi…Một người là cháu gái của nguyên Chủ tịch nước,cũng là con gái của Lý Bộ Trưởng….
người kia là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Hà Tỉnh.
.
Cũng là cháu của Nguyên Bô trưởng Bộ Quốc phòng…Nói tóm lại là thứ dử…Chỉ cần bợ được một nàng về làm vợ….
con đường quan thênh thang rộng mở.
.
Ai lại không mơ muốn?
Hôm nay là sinh nhật của Ngọc Lan…Vừa hơn 6 giờ…ngoài khu biệt thự.
.
xe đã đậu đầy đường…toàn loại xe xịn…Bèo nhất cũng là Audi…
Bên trong lố nhố đám con ông cháu cha…nam thanh nử tú.
.
ăn mặc toàn đồ hiệu.
.
Những người nầy.
.
không bác sỉ thì là kỷ sư hoặc Trưởng phòng,Chủ Nhiệm,Giám đốc nào đó của cơ quan nhà nước…
Không thấy chủ nhân đâu…khách từng nhôm chuyện trò rôm rả…Đám thanh niên đôi lúc nói lớn…cố ý cho các mỷ nử nghe…nét mặt vô cùng tao nhả….
lịch sự như Tây…Có nhiêu người mang khay rượu liên tục đi quanh để phục vu khách.
.
Tiệc được tổ chức theo phong cách Tây phương…
…Hôm nay có nhạc sống…Bên trong ban nhạc kèn trống đã sẳn sàng nhưng ngay bây giờ chỉ là nhạc êm dịu cổ điển vừa đủ nghe…Ở chính giửa đại sảnh rộng lớn là một cái đàn dương cầm vô cùng khí thế…Nhưng từ lúc phu quân của Bí thư Lệ qua đời.
.
đã không còn ai nghe được tiếng dàn dương cầm nửa…tuy vậy chiếc dương cầm vẩn được bảo quản kỷ lưởng…Không một hạt bụi…
-“Anh Hưng…Có gặp chị Gia Kỳ chưa?hôm qua chị ắy đã về.
.
hi hi….
” Một mỷ nử nhìn Tuấn Hưng cười nói với vẻ ám muội…có chút trêu chọc…
-“Nhả Phương…nhiều chuyện…” Nhả Thy lườm em gắt nhỏ…quay nhìn Hưng với vẻ ái náy…Hôm qua hai chị em nàng tinh cờ thấy Gia Kỳ ở sân bay cùng với một thanh niên…Thế là về Nhả Phương làm ‘ đài phát thanh…’Hiện nay ở Thị Xả Hồng Lỉnh nầy ai lại không biết Gia Kỳ dẩn bạn trai về trình làng…Hôm nay con nhỏ nầy lại ‘xát muối’ lên vết thương lòng của Hưng…nên Nhả Thy vô cùng ái náy….
Từ lâu ai cũng biết Tuấn Hưng đeo đuổi Gia Kỳ mà…
-“Ha ha.
.
không sao.
.
chuyên quá khứ rồi mà…” Hưng cười nói….
chuyện nầy hắn nói thật…Hiện nay hắn đã chuyển mục tiêu từ Gia Kỳ sang Ngọc Lan…Tuy vậy hôm nay hắn vẩn hiếu kỳ.
.
muốn biết bạn trai của Gia Kỳ là thần thánh phương nào…
Tuấn Hưng là Phó Chủ tịch Thành phố Hà Tỉnh….
gia thế không tệ…hắn theo đuổi Gia Kỳ 4 năm nhưng không có kết quả gì…Gia Kỳ vào Nam chưa được ba tháng.
.
sao lại có bạn trai rồi….
hắn thật không cam lòng…Mặc dù đã chuyển mục tiêu nhưng vẩn ấm ức.
.
canh cánh trong lòng từ hôm qua đến giờ…Sinh nhật của Ngọc Lan hắn biết Gia Kỳ sẻ đến.
.
và dỉ nhiên là ‘thần thánh’ kia cũng đến…
Trước kia không chỉ mình Tuấn Hưng theo đuổi Gia Kỳ…Hắn chỉ là nhân tuyển sáng giá nhất nên những người khác phải chịu lép…Nay nghe nàng dẩn bạn trai về…như vậy chẵng khác nào một gáo nước lạnh tạt vào mặt? Vì vậy hôm nay cũng mong gặp thần thánh kia…sao có thể ‘ẩm’ một trong hai đệ nhất mỷ nử Hồng Lỉnh trong một thời gian ngắn vậy?
Nói tóm lại Đức ca nào biết đang dấn thân vào ‘Hồng môn yến’…tâm hồn đang lâng lâng…nghỉ lại lúc trưa.
.
Gia Kỳ thổi ‘sắc xô’ cho mình (saxophone.
.
ý nói bú cặc)…nghỉ lại tới lúc hắn phê quá bắn vào miệng nàng…Gia Kỳ hoảng hốt nhả cặc ra…khiến hắn bắn lên mặt nàng…
-“Anh.
.
anh đang nghỉ bậy bạ gì đó?” Thấy hắn cười cười mím chi từ nãy đến giờ….
Nhớ lại lúc trưa nay…Gia Kỳ đỏ mặt lên…tay trái giử vô lăng.
.
tay kia ngắt đùi hắn.
.
’oán giận’…
-Hi hi.
.
lái xe đi…anh đâu nghỉ gì đâu à….
-Nhin cái mặt anh nha…biết gian liền…
-“Không chứ hả.
.
Anh đẹp trai như vầy….
” Đức ‘kháng nghị’…
-Nà.
.
nói thiệt đi.
.
lát nửa.
.
trong bửa tiệc.
.
có ai từng đeo đuổi em hay không hả?
-Hi hi….
Có rồi sao?Sợ à?
-Sợ?hi hi.
.
anh chưa hề sợ ai hết…Không là.
Mãnh long thì không quá giang đâu cưng à….
-“Ba hoa.
.
” Gia Kỳ mĩm cười…Không phải sao?chính vì hắn là Mãnh Long.
.
nàng mới trúng chiêu của hắn…
Mỷ nử chỉ yêu cường giả….
***