...Bắt cóc bỏ dỉa? Mai Thảo nghe được...Nàng mĩm cười.Cầm di động bấm.
-“A lô..Sao rồi?Đang hóng tin tức,thấy trên màn hình ,người gọi là Mai Thảo...Đức nhanh chóng bắt máy.
-“Anh muốn em làm sao..nói đi...Nhưng người dân ở đây nói là mình ‘Bắt cóc bỏ dỉa”đó...!Mai Thảo dịu dàng báo cáo.Nàng cho người giam Thái Hoàng Cơ,với tội mưu đồ hãm hiếp,nếu làm thẳng tay dỉ nhiên lảo sẻ vào tù bóc lịch nhưng chưa chắc là một giải pháp tốt.
Lảo ta là đãng viên,đã từng là Phó Chủ tịch tỉnh.
Tất nhiên có nhiều đặc quyền ,không chừng ba bảy hai mốt ngày là được ra ngoài.Như vậy thì đúng là như người dân nói :‘bắt cóc bỏ dỉa’ rồi.
“Ha ha..Không gấp.Cho lảo ta nằm khám vài ngày đi rồi tính.Anh sẻ gọi cho em sau...” Đức đáp ,hắn hiểu ý nàng nhưng cần chút thời gian để suy nghỉ phải làm sao cho vẹn toàn.Tình hình hiện tại, Thái Hoàng Cơ vào tù không giải quyết được gì, nhưng nếu thả lảo ra coi như không có gì thì coi không được.Người dân sẻ xầm xì .Xem ra phải tìm cách vẹn toàn mới được...
-“Chiếu cố cho cô ta một chút” Đức căn dặn Mai Thảo chiếu cố cho Oanh.Hắn cãm thấy có chút ái náy đối với người vợ củ của Thái Kiêm Cơ...Người nầy đúng là ‘hồng nhan đa truân’ như trong các bộ phim tập.Hắn nghỉ nếu trước kia không phỏng tay trên của Thái Kiêm Cơ thì có lẻ nàng sẻ không có kết cục như ngày hôm nay,vì vậy muốn ra tay tương trợ một chút,coi như là đền bù.
-“Được rồi,,Không cần anh nói..Sao vậy?Đau lòng à?Xem ra cô ta cũng rất đẹp..” Mai Thảo nói móc.Đàn bà là vậy,nếu hắn không nói thì nàng rất cãm thông cho Oanh,nhưng hắn xía vào thì cãm thấy bực bội.
-Ha ha..Em nói tới đâu rồi...Anh thiệt không có ý đâu à.
-“Tin anh mới là lạ..Anh nha.chõng cái đuôi lên là em biết anh trổ tanh dê xồm...!” Mai Thảo ‘mắng’
-“Oan quá mà...”Hắn phân bua,đúng thiệt là ‘oan âm thị kinh’...Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.
-“Mai Thảo hả,Có chuyện gì vậy?” Nancy vừa nựng con vừa hỏi.Bây giờ vủ trụ là Nguyển Trần Thịnh.Thằng bé mới vài ngày tuổi nên ngủ li bì,nàng bên cạnh nhìn không chớp mắt và nhìn hoài không chán.
-“Mai Thảo nói vừa tóm Thái Hoàng Cơ...Lảo già nầy có ý đồ hãm hiếp con dâu...Hỏi anh có ý định gì.Anh nói chờ anh suy nghỉ .
-“Thái Hoàng Cơ trước kia là Phó Chủ tịch tỉnh.Nay,tuy đã về hưu nhưng thế lực của lảo còn khá mạnh...” Nancy lửng lờ nói.
Tâm cơ Đức chợt động.Nhà họ Thái tại Đồng Tháp là một thế lực khá mạnh,lâu nay do Thái Kiêm Cơ lèo lái.Thái Hoàng Cơ này đứng phía sau hò reo hổ trợ.Lại có Trần Ngọc Sơn gỏ nhịp nên nhà họ Thái tha hồ làm mưa làm gió.Tuy Trần Ngọc Sơn đã chết nhưng căn cơ nhà họ Thái vẩn còn.Bây giờ Thái Kiêm Cơ cũng đi thăm ông bà tổ tiên.Thái Hửu Cơ chỉ là cái bị thịt,đầu người óc heo,không thể làm nên chuyện lớn.Vậy có phải đã đến lúc thay máu ở nhà họ Thái?
A ha..Thái Vân Cơ cũng là họ Thái mà thân thiết với mình.Vậy thì nếu mình giúp bà ta nắm quyền của nhà họ Thái vậy có nghỉa là mình nắm nhà họ Thái trong tay..Wow..Như vậy thì Đồng Tháp nầy là giang sơn của mình rồi?
-Anh đang suy nghỉ gì vậy?
-“Ha ha...Đang suy nghỉ nhà họ Thái hiện nay như rắn mất đầu .Vậy thì mình có nên giúp Phó Chủ tịch Vân Cơ một chút?” Đức nói ý tưởng của mình ra.
-“Hi hi..Thông minh..Vậy còn chờ gì nửa?” Nancy thầm mừng...Đầu óc của ‘ông xả’ nàng rất nhạy bén.Trong quan trường hắn quả thật là một nhân tài.Biết khai thác vấn đề để tạo lợi thế cho mình.
-“Không gấp..Không gấp...Ha ha Thái Hửu Cơ và phe đãng của Thái Kiêm Cơ sẻ tìm cách để Thái Hoàng Cơ ra ngoài nhưng nếu Mai Thảo lấy cớ từ chối câu giờ.
Đợi đến khi thời cơ chín mùi,Phó Chủ Tịch Vân Cơ ‘ra mặt’...thì chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.Bà ta sẻ có uy tín.Lúc đó mình thao tác thêm một chút nửa ,cho bà ta có dịp ‘đại triển hồng đồ’...Như vậy thì đại quyền của nhà họ Thái sẻ vào tay ai? Em nói đi?” Đức cười gian.
-“Kế hay...Hay lắm”Nancy khen dồi.
Giải quyết được vấn đề của Thái Hoàng Cơ, Thái Vân Cơ có đầy đủ uy tín để thượng vị làm ‘lảo đại’ của nhà họ Thái và như vậy sẻ nợ hắn một ân tình.Việc thu phục nhà họ Thái dưới trướng chỉ là chuyện như trở bàn tay.Cũng có nghỉa là Đồng Tháp đã vào tầm tay.Cần Thơ và Đồng tháp..Nancy vừa nghỉ tới,trong lòng phấn khởi,tiến triển thuận lợi hơn nàng nghỉ.
Bé Thịnh cựa mình,khóc ré lên..Nancy vạch áo cho con bú.Thằng bé nút chùn chụt...Đức nhìn con mình háo ‘ăn’ mà thèm thuồng.Bú đủ loại vú nhưng chưa có vú nào có giòng sửa ngọt.Hắn quỳ xuống kê miệng tới...Con bên trái,cha bên phải vậy là phải rồi..Có lý nào ‘nó’ mới ra đời lại dành hết chứ.
-“Hi hi..Anh làm gì?” Nancy mĩm cười khi thấy hắn có ý đồ ...
-“Em hỏi nó đi..Trước đây hai cái là của anh mà...bây giờ dành hết” Đức kháng nghị..Trơ trẻn đưa miệng tới.Nancy thiệt hết cách,thôi cứ để hắn ...Nào ngờ thằng bé hình như có linh cãm có người xâm lấn chủ quyền..khóc thét lên.
-“Đi...Đi ra ngoài” Nancy đuổi.
-Em thiệt là cúng chay xong liền đuổi thầy chùa...Thằng nhóc nầy...Nhịn con đó nha...Anh ra ngoài gọi điện” Đức ủy khuất..Đúng là bất hiếu mà.Hắn tiu nghỉu đứng lên đi ra ngoài.Nancy nhìn theo mĩm cười.
-“Anh đi đâu vậy?” Thấy hắn thả bộ ra vườn sau..Mỷ Chi thắc mắc...Mọi người đang ở trong này,Trời nắng nóng,hắn ra ngoài làm gì.
-“Hi hi..Tản bộ một vòng sau vườn thôi..Anh có chuyện cần suy nghỉ ..Vô liền..vô liền mà.
Cao Lảnh.
-“Phó Chủ Tịch Cơ..Thành thật chia buồn cùng gia đinh chị” Trưởng Ban Hằng đến văn phòng Vân Cơ chia buồn.Bà biết Phó Chủ tịch Vân Cơ nầy và Thái Kiêm Cơ kia tuy cùng một gia tộc nhưng không ưa nhau,tuy vậy cũng đến phân ưu theo đúng lể tiết.
-“Cám ơn chị Trưởng ban Hằng..Aiz...” Thái Vân Cơ ngoài mặt ra vẻ bi thương,trong lòng rất là vui vẻ.Tuy nàng và Thái Kiêm Cơ là anh em chú bác,nhưng quan hệ còn tệ hơn người ngoài.Trong lòng còn đang nghỉ nếu cả cha con Thái Hoàng cơ biến mất khỏi thế gian thì tốt quá...Nhưng được như vầy đã là không tệ.
-Có cần giúp gì không Nếu cần,cứ nói...
-Không cần...Nhưng cũng cám ơn nhiều..Chị thật có lòng.Ừm,Thôi không nói chuyện buồn nầy nửa.Chị có nghe chuyện siêu thị Đồng Tháp không?
-“Siêu Thị Đồng Tháp?” Hằng sửng sốt..Ở đâu vậy cà,sao mình không biết vậy?
-“Chị không biết à? Hi hi..Là ý kiến của Chủ Tịch huyện Đức.Nghe nói là công trình rất quy mô.Tôi cũng vừa nghe được tin thôi.Bây giờ Đồng Tháp đang đồn dử lắm..Nè,là Kim Khánh,vợ của lảo Trường đó,nghe nói bà ta đang mời chào góp vốn.Đồng Tháp góp được bao nhiêu thì bấy nhiêu,Vốn phần lớn là do các nhà đầu tư từ bên ngoài do Đức Chủ Tịch mời tới.” Thái Vân Cơ làm ra vẻ hiểu biết.Trong bụng đang nghi ngờ không biết hắn có đớp Kim Khánh nầy chưa?Sao lại thân mật vậy,giao chuyện góp vốn cho mụ làm,giao cho mình cũng được mà.
-“Vậy à..Quy mô ra sao.nói nghe thử”Hằng làm ra vẻ thờ ơ nhưng trong thâm tâm đang tức mình,góp vốn thôi mà,vợ của lảo Trường làm sao có uy tín bằng mình được.Nói với mình là được rồi.
-“Quy mô lắm..Nghe nói là có đủ hết,từ ăn uống đến giải trí,thẩm mỷ viện,chợ búa,giày vớ quần áo...Vốn 2000 tỷ đó.” Vân Cơ hâm mộ.Công trinh lớn như vậy..Nếu mình có phần quản lý thì hay biết mấy.Xem ra tìm hắn nói chuyện một chút mới được.
-“Cái gì..2000 tỷ?” Hằng sửng sốt..Ở Đồng Tháp nầy với một siêu thị như vậy..Đúng là kế hoạch lớn a...Vậy mà không nói với mình một tiếng.Cái tên nầy.Trưởng ban Hằng cãm thấy bực bội.
Ngay lúc nầy đi động reo lên .
-“Sorry ,là ba tôi...”Vân Cơ bắt máy.
-“A lô..Ba hả.Có chuyện gì vậy”..Không biết Thái Minh Cơ nói gì..
Chưa được một phút.Vân Cơ cúp máy,nét mặt rất cổ quái.
-“Có chuyện sao?” Thấy Vân Cơ ngồi sửng ra sau khi nghe điện..Hằng tò mò.
-Bác Ba tôi..bị CA Cao Lảnh bắt nhốt rồi.
-“Hả?Tại sao?” Đến lượt Hằng sửng sốt.Thái Kiêm Cơ vừa nằm xuống,tang lể còn chưa lo xong..Thái Hoàng Cơ bị bắt giam?Chuyện gì đây?
-,Tôi cũng không biết...Ba tôi chỉ nói là.’Thiệt đáng xấu hổ’..Ông bỏ mặc..Nói tôi đừng xen vào.
Để Thái Hửu Cơ lo.
Nghe Vân Cơ nói vậy .Hằng không tiện hỏi thêm...Đạo đức và tư cách của Thái Hoàng Cơ thúi hơn nước cống..Chắc là liên quan đến mấy chuyện dâm dục ròi.
-“Aiz...Thôi tôi về làm việc..” Hằng đứng lên cáo từ.Chuyện Thái Hoàng Cơ bị giam không phải là chuyện nhỏ.Hiện giờ CA Cao Lảnh dưới sự lảnh dạo của là Đại Tá Mai Thảo .Người nầy rất thân thiết với hắn...Hằng thấy lờ mờ hình như có bàn tay của hắn phía sau việc nầy...Mục đích là gì đây?Thây kệ,là chuyện của nhà họ Thái.Nàng chỉ quan tâm đến chuyện Siêu thị...
-“ Hôm khác nói tiếp nha..Lóng rày nhiều chuyện xảy ra quá ”Thái Vân Cơ đứng lên tiển Hằng ra đến cửa.Trở lại bàn,nàng suy nghỉ miên mang.Đã leo lên đến vị trí Phó Chủ tịch Tỉnh,đầu óc dỉ nhiên không đơn giản.Thái Kiêm Cơ đã chết,Thái Hửu Cơ không ra gì,thằng già Hoàng Cơ tham dâm hiếu sắc lâu nay bây giờ bị CA bắt giam,đây là lần đầu có người dám bắt lảo.Ý gì đây?Có thế lực nào muốn động đến nhà họ Thái?
Tiếng nhạc di động reo lên cắt giông tư tưởng của Vân Cơ,nàng giật mình ,nhìn màn hình,nhoẻn miệng cười..Vừa nghỉ tới,hắn liền gọi .Đúng là thần giao cách cãm mà.
-A lô...Lẻ ra chị gọi cậu sớm hơn để chúc mừng cậu lên chức nhưng nhiều chuyện xảy ra quá...Không ngờ cậu gọi chị trước...hi hi...Chúc mừng cậu nha..Lên chức ‘daddy’ rồi.
-“Haha...Cám ơn nhiều..Tôi cũng chúc mừng Phó Chủ tịch Vân Cơ nha” Bên kia đầu máy,giọng Đức trêu đùa khiến Vân Cơ nghi hoặc,có gì mừng đâu chứ?Đúng ra là ‘buồn’ mà.Sao hắn lại chúc mừng mình?
-“Chưa hiểu sao..Hi hi ..Chị biết chuyện của Thái Hoàng Cơ rồi chứ gì?Khi nào chị lên tiếng thì lảo sẻ được tạm thả...Tạm thả thôi nha..Sau đó từ từ tinh.Hiểu rồi chứ gì?” Đức hàm súc giải thích.
Thái Vân Cơ bừng tỉnh,đến bây giờ mà còn chưa hiểu nửa thì đi về quê chăn heo cho rồi.Hắn muốn trợ giúp đẩy uy tín nàng lên đây mà,như vậy,chỉ cần nàng khéo léo thao tác một chút thì sẻ là ‘lảo đại’ của nhà họ Thái rồi...
-“Chị cám ơn cậu nhiều nha..Khi nào có rảnh..Ra ngoài ăn cơm?” Vân cố kìm cãm xúc.
Mời mọc.Nàng biết hắn hiểu ý nàng.
-“Ha ha..Khi nào cũng được mà..Thôi không nói nửa...Hôm khác gặp.Bye” Đức cúp máy mĩm cười...Đã tạo điều kiện thuận lợi cho Thái Vân Cơ,bây giờ chờ coi kết quả...Hắn trở vào nhà.
Lúc nầy mọi người quây quần trong phòng khách,Bé Thịnh đang nằm trong nôi.mở to ánh mắt nhìn mọi người..cười ngây ngô,hai nắm tay nắm lại..Nancy nhìn con mĩm cười hạnh phúc.Kiều Nga,Kiều Chinh nhìn thấy ,trong lòng nôn nông háo hức đến lượt mình chính thức làm mẹ.
...
Thái Kiêm Cơ ‘đi’ chưa được 2 ngày,tang lể còn chưa cử hành,Thái Hoàng Cơ bị giam giử với ý đồ hãm hiếp con dâu củ.
Bây giờ ở Lấp Vò ai cũng nhìn ra ’thời cuộc’ rồi.Rỏ ràng nhà họ Thái có lẻ ‘không xong’.
Có câu cây đổ bầy khỉ tan,ai cũng hiểu đạo lý nầy vì vậy cây vừa run rinh thì đám khỉ vội vàng tìm cách bỏ chạy,đây là quy luật ở đời,nhất là trong quan trường khốc liệt.Sáng nay,đám người thân tín của Kiêm Cơ và Hửu Cơ đứng ngồi không yên.Tuy nhà họ Thái còn có Thái Vân Cơ trên Tỉnh và Ảnh Cơ ở Hồng Ngự nhưng hai người nầy hầu như không có cân lượng nhiều trên quan trường Đồng Tháp.Là đàn bà thôi mà,có gì oai phong chứ.Dang rộng hai chân cho lảnh đạo đụ để giử vửng vị trí thôi,nhà họ Thái sẻ sụp đổ là cái chắc rồi vấn đề chỉ là thời gian gần.Vậy thì không nên dây dưa làm gì.
Nếu dựa vào cũng sẻ không đi tới đâu.
Họ cân nhắc suy nghỉ,không biết nên đầu quân bên nào.Hiện nay có ba lựa chọn,cần phải được tinh toán thật kỷ lưởng,không thể sai lầm được.Không phải sai một ly đi một dậm mà là cả một tiền đồ sáng lạng sẻ đi ..đái.
Đầu tiên là Bí Thư Nga.
Bí Thư Nga là em dâu của Chủ tịch Tỉnh Trương hạo Nam ,là phu nhân ủa Bí Thư Thành ủy Sa Đéc Trương tấn Dủng...Là chị em bạn dâu của Trưởng ban Tổ chức Hằng.Hơn nửa,sắp tới đây,xác xuất Chủ Tịch Trương Hạo Nam sẻ đãm nhiệm vị trí Bí Thư Tỉnh ủy rất lớn...Còn chưa hết đâu.Vị đại lảo phía sau là Nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài.Rỏ ràng nếu dựa vào được Bí Thư Nga thì có nghỉa là núp bóng dưới cây cổ thụ ngàn năm rồi.Cho dù có mưa gió bảo bùng cũng không sợ.
Trước kia người trong phe cánh của Trưởng ban Đồng và Chánh văn Phòng Diệp cãm thấy rất vửng vàng nhưng gần đây họ đang nhốn nháo,nếu không nói là phập phòng lo âu không biết một sớm một chiều sẻ như nhà họ Thái không?...Rỏ ràng là phe của Trưởng Ban Đồng và Chánh văn phòng Diệp cũng không mạnh lắm đâu.Nhìn Nguyển Thông và Mai văn Trường kìa...Sao họ không đầu nhập vào cánh nầy chứ mà lại đầu quân vào Chủ tịch huyện Đức.Nhìn kỷ đi.Con nhỏ Hoàng Thu Thủy kìa,mới đây đã là Trưởng Phòng Tài chánh rồi,rỏ ràng là một bước lên trời mà,Thu Thủy nầy là bạn của Thư Ký Ngọc Thi mà.
Cái vụ này chắc là có bàn tay của Thư Ký Ngọc Thi rồi.
Gần đây,động thái của Chủ tịch Đức rất hoàng tráng,thanh danh hắn như mặt trời giửa ban trưa,Người như vậy không tìm cách dựa vào thì đúng là về quê đuổi gà cho vợ được rồi.Là Thư Ký của Chủ Đức.Ngọc Thi bổng trở thành ‘một nhân vật’ quan trọng để làm cầu nối.Nhiều người chợt nhớ ngày đầu tiên của nàng trong cương vị Thư Ký ,họ khinh thường , chờ coi nàng chết kiểu nào,bây giờ thì lo sốt vó không biết Thư Ký Thi có vì vậy mà ghi thù?
Sáng nay Ngọc Thơ theo chị đi làm,hai chị em đèo nhau trên chiếc xe dream.Ngọc Thơ khẩn trương.Chưa hề nghỉ là mình có dịp vào ủy ban nhân dân huyện làm Công chức.Nơi nầy trước kia đi ngang qua mà ‘trông người sang tủi phận hèn’.Muốn vào đây,trước hết là phải có thân thế sơ yếu lý lịch ngon lành sau đó là phong bì quà cáp kèm theo mới được coi là nhân tài và được tuyển dụng.Không phải là sơ yếu lí lịch nàng không tốt,đời ông nội cũng đã từng đi tập kết vì vậy gia đinh được liệt vào diện gia đình liệt sỉ có công với đất nước.Nhưng rồi sao chứ,vì ‘đắc tội’ với Thái Hửu Cơ mà cả gia đình nàng xất bấc xang bang mấy năm nay...Mà phải thiệt sự là đắc tội thì không nói làm gì...’Tội’ là Ngọc Thi không để Thái Kiêm Cơ được toại nguyện thôi.Bây giờ thì tốt rồi,chị nàng nói tên Thái Hửu Cơ kia như con cua gẩy càng,cọp sức móng.Ngọc Thơ vô cùng hả dạ,đúng là trời cao có mắt mà.
-“Ây ui..Good morning..Thi Thư Ký ..Sao đúng lúc vậy...!Hôm nay Thi Thư Ký tới sớm ha...” Lê Đức Hải,Phó trưởng phòng của Phòng Tài nguyên môi trường nét mặt hớn hở ,cười thân thiết.Hai ngày nay khi biết được em gái của Thư Ký Thi sẻ đến làm công chức,gả liền âm thầm trù tính.Thư ký Thi nhan sắc ‘hoa nhường nguyệt thẹn’ em gái Thi thư ký chắc cũng không tệ.Bởi vậy gả nghỉ nếu cua được em gái Thi thư ký tới tay,có nghỉa là gả với Thi thư ký là người một nhà...Củng có nghỉa là người thuộc phe của Đức Chủ tịch rồi.
Từ hai năm nay Lê Đức Hải nịnh nọt em vợ Thái Hửu Cơ nên bò lên được vị trí Phó Trưởng phòng,bây giờ Thái hửu Cơ gần như là con chó ghẻ,Hải thấy tiền đồ không được sáng sủa nên muốn tìm chổ nương tựa mới.Trong lúc nầy còn có chổ nào sáng hơn Chủ tịch huyện chứ...Cánh cửa để tới gần Chủ tịch huyện chinh là Thi thư ký,muốn tới gần Thi Thư Ký phải bắt đầu từ em gái của Thi Thư ký.Bởi vậy hai ngày nay,Hải cứ canh me...Rúc cục ‘người trong mộng’ xuất hiện..Gả liền bước tới,làm như tình cờ, ‘sổ’ một vài chử tiếng Mỷ đế để chứng tỏ ta đây thuộc loại trai ‘xịn’.Có cô gái nào lại không thích ‘trai xịn’chứ.
-“Phó Trưởng phòng Hải...Là anh à...” Ngọc Thi có chút bất ngờ...Sao tên nầy hôm nay nhún nhường và khách sáo vậy.Nàng nhớ,ngày đầu nàng tới làm việc,tên này rất cao cao tại thượng,rất là đáng ghét.
-“Hi hi..Là tôi chứ ai...Thi Thư ký...cô nầy là...” Hải hai mắt sáng ngời nhìn Ngọc Thơ...Hắn không ngờ em gái của Thi thư ký còn hơn sự tưởng tượng trong đầu của hắn...
Ngọc Thơ hôm nay quả thật là nếu đàn ông đực rựa vừa nhìn thấy nàng thôi,sẻ thấy chảy nước miếng và cặc trong quần giựt giựt : Áo đầm trắng,T-shirt hồng,tóc buộc đuôi gà,vú đít tuy chưa nây nẩy nhưng chỉ cần người bóp thì sẻ là ‘bá cháy’...Nàng khiến Hải mê mang.
-À..Là em gái tôi..Ngọc Thơ..Hôm nay em gái tôi tới làm việc ở Phòng Tài chánh...À nè..Ngọc Thơ..Đây là Phó Trưởng Phòng của Phòng Tài Nguyên và Môi Trường huyện mình.” Ngọc Thi miển cưởng giới thiệu,nàng không ưa tên nầy...Nhưng theo phép lịch sự,nàng giới thiệu.
-“Vậy sao...Chào em..Ngọc Thơ.anh là Lê Đức Hải...Mai nầy là đồng nghiệp rồi,tuy không cùng một phòng nhưng mai nầy sẻ giao lưu nhiều một chút” Hải đưa tay ra.
-“Trưởng Phòng Hải...Hân hạnh..” Ngọc Thơ miển cưởng bắt tay...Hai mắt Hải đờ đẩn...Không ngờ Thi thư ký có em gái vô cùng ‘bá cháy’.Gả bắt tay nàng không muốn buông ra...nhưng Ngọc Thơ rút tay về khiến gả vô cùng tiếc nuối...
-“Đừng khách sáo...Mai nầy giao lưu nhiều nha...Have nice day...” Một lần nửa ra vẻ ‘trí thức’ Hải sổ tiếng Mỷ đế.
-“Thằng khỉ” ..Nhìn sau lưng Đức Hải..Thi mắng,vừa đủ để em gái nàng nghe..nàng sợ em gái bị cái vẻ ‘rẻ tiền’ của gả làm ‘xao xuyến’.
-“Hi hi..Thằng khỉ thì không đúng..Phải nói là ‘Nửa người nửa ngợm nửa đười ươi mới dúng..”Ngọc Thơ cười...Nàng rất ác cãm với loại người phô trương một cách lố bịch.
-Hi hi..
Vậy thì chị yên lòng rồi.
Sợ em bị mờ mắt thôi.
-Loại người nầy?Còn khuya...Chị không nghỉ em gái chị ..tệ như vậy chứ..Chị hai...Hi hi..Loại người nầy em không để vào mắt.
-“Vậy loại người nào vậy?Nói nghe ...
-“Hi hi...Bí mật..Không nói cho chị biết.”
Ngọc Thi ngờ ngợ...Thầm nghỉ :’không phải là ‘hắn’ đó chứ? nhưng không dám hỏi tới.Cứ hy vọng là không phải.
-Còn nửa nha...Em nghe cái tên hắn là Đức Hải liền thấy ghét rồi...
-Hả?Sao vậy?hi hi..Hiểu rồi...Đúng ha...Đúng là đồ tồi.
...
Trong triều có người thì mọi việc sẻ thuận lợi dể như trở bàn tay.Buổi sáng Đức gọi cho Vân thì buổi trưa giấy điều động của Chi đã được gởi đến các cơ quan trực thuộc và liên hệ.
Bì Thư Cao Lảnh là Thái Điệp,nàng là đàn bà của hắn có lý nào ‘đi ngược’ với ý muốn với người đàn ông của mình.Buổi sáng ngày hôm sau,Chi cầm giấy điều động trên tay,nàng thở phào.Một giai đoạn mới của cuộc đời nàng bắt đầu,nàng và Lể sống chung,không có cưới hỏi,bây giờ thì đường ai nấy đi,Chi coi như là một sai lầm trong cuộc đời mình.
Tuy có thời hạn 1 tuần để trình diện nhiệm sở mới nhưng Chi không đợi đến hôm sau,nàng muốn càng nhanh càng tốt nên vừa có giấy điều động trong tay,nàng vội về nhà thu dọn.hành trang.Chẳng có gì,mọi thứ thu gọn trong một chiếc va li nhỏ.Chi nguệch ngoạc vài chử để lại đại khái là ‘chúng ta không hợp thôi thì đường ai nấy đi’.Nàng ra bến xe mới Cần Thơ đón xe đi Cao Lảnh,tâm trạng nhẹ nhỏm,không chút muộn phiền khi vừa chấm dứt một cuộc tình.
Trên xe,Chi lục lọi cuốn sổ tay tìm vài người bạn thân lúc còn học Đại học để liên lạc,nàng biết họ ở Đồng Tháp,đã lâu rồi không liên lạc,không biết họ vẩn còn giử số nầy,Chi gọi cầu may thôi,nếu liên lạc được thì tốt,không được cũng không sao.Ba bốn cú gọi,Chi chỉ toàn gặp người lạ,nàng vẩn không nản chí...
Trong triều có người thì mọi việc sẻ thuận lợi dể như trở bàn tay.Buổi sáng Đức gọi cho Vân thì buổi trưa giấy điều động của Chi đã được gởi đến các cơ quan trực thuộc và liên hệ.
Bì Thư Cao Lảnh là Thái Điệp,nàng là đàn bà của hắn có lý nào ‘đi ngược’ với ý muốn với người đàn ông của mình.Buổi sáng ngày hôm sau,Chi cầm giấy điều động trên tay,nàng thở phào.Một giai đoạn mới của cuộc đời nàng bắt đầu,nàng và Lể sống chung,không có cưới hỏi,bây giờ thì đường ai nấy đi,Chi coi như là một sai lầm trong cuộc đời mình.
Tuy có thời hạn 1 tuần để trình diện nhiệm sở mới nhưng Chi không đợi đến hôm sau,nàng muốn càng nhanh càng tốt nên vừa có giấy điều động trong tay,nàng vội về nhà thu dọn.hành trang.Chẳng có gì,mọi thứ thu gọn trong một chiếc va li nhỏ.Chi nguệch ngoạc vài chử để lại đại khái là ‘chúng ta không hợp thôi thì đường ai nấy đi’.Nàng ra bến xe mới Cần Thơ đón xe đi Cao Lảnh,tâm trạng nhẹ nhỏm,không chút muộn phiền khi vừa chấm dứt một cuộc tình.
Trên xe,Chi lục lọi cuốn sổ tay tìm vài người bạn thân lúc còn học Đại học để liên lạc,nàng biết họ ở Đồng Tháp,đã lâu rồi không liên lạc,không biết họ vẩn còn giử số nầy,Chi gọi cầu may thôi,nếu liên lạc được thì tốt,không được cũng không sao.Ba bốn cú gọi,Chi chỉ toàn gặp người lạ,nàng vẩn không nản chí...
-“A lô..Oanh Oanh đây..Là ai vậy.” Oanh uể oải bắt máy.Nàng đang trong tâm trạng buồn vui lẩn lộn,vui nhiều hơn buồn,vui vì Thái Kiêm Cơ chết và buồn cũng vì hắn chết.Thêm vào cái vụ của Thái Hoàng Cơ,thật khó mà phân biệt được ân oán tình thù giửa nàng và người chồng củ.Nhưng bây giờ mọi việc coi như xong,nàng đang muốn trở về cuộc sống mới,cuộc sống của một người bình thường.
-“Oanh hả...Hi hi..Mình là Kim Chi đây.Oanh nhớ không?Mình chung khóa sư phạm 2016 đó...” sợ Oanh không nhớ..Chi nhắc nhở...Không phải muốn cầu cạnh gì nhưng xứ lạ quê người,gặp bạn củ là chuyện tốt.
-“Kim Chi? Hi hi..Nhớ chứ...Wow..Củng mấy năm rồi đó nha..Sao gọi cho mình vậy?” Oanh đang buồn,cãm thấy cô đơn nên rất mừng khi có bạn củ gọi tới.
-“Hi hi..Cầu may thôi.Goi mấy người khác nhưng họ không giử số củ...May là còn có Oanh..Mình xuống Cao Lảnh làm việc...Liên lạc được với bạn thì tốt quá.” Chi hớn hở khi liên lạc được bạn củ,như vậy cãm thay bớt cô đơn.
-”Vậy sao?Chi xuống Cao Lảnh làm việc? Chi đang ở đâu? Chiều nay ra ngoài,hai đứa mình đi ăn cơm.Lâu quá rồi không gặp..Có nhiều chuyện để nói.” Đang buồn,nghe bạn củ xuống cao lảnh làm việc,Oanh cãm thấy phấn khởi ,ít ra có người để tâm sự.
-“ừm..Để mình tới khách sạn trước rồi gọi cho Oanh sau...” Chi cũng rất hí hửng khi nghe Oanh rủ cùng nhau đi ăn cơm...Liền nhận lời.
-“Tới khách sạn? Hay là tới nhà mình đi...Mình đang ở một mình.Chi tới ở cho vui...” Oanh chợt nghỉ...’Mình đang ở một mình,hay là mời Kim Chi tới ở chung?vừa có bạn vừa có thêm thu nhập trong lúc nghặt nghèo’ .Bởi vậy nhanh miệng.
-“Vậy sao?Vậy thì tốt quá..Mình còn đang định ở khách sạn vài ngày trong khi tìm chổ mướn nhà..Hi hi...Nếu bạn không thấy phiền..hay là cho mình ‘se’ (share) nha.
-Hi hi..Phiền cái gì chứ..Mình ra đón Oanh ở bến xe nha...
-“Vậy thì tốt quá...Lát gặp..” Chi cúp máy...mĩm cười..Nàng thấy một chân trời mới...
Oanh cũng mừng rở...Một cuộc sống mới sắp bắt dầu.
Cần Thơ.
-“Nancy .Xem ra chiếc xe giường nằm mai mốt cũng không đủ nha..Phải gấp đôi mới được”.Nhìn chúng nử quây quần...Đức chợt nhớ một chiếc xe bus giường nằm hình như là không đủ.
-“Như vây còn chưa đủ sao?” Ngọc Như ngạc nhiên.
-Mổi người sanh một đứa cũng không đủ chứ đừng nói sanh hai sanh ba đứa..Có phải không?
-“Hi hi..Ha ha..”Mọi người cười ồ lên...Ngọc Như lườm,nàng nghỉ bụng :’ không muốn làm heo nái đâu à...một đứa được rồi.’
-“Đừng lo..Em đã order một chiếc..Như vậy đủ rồi chứ gì..”Mỷ Chi nói..Tuy mới cấn thai nhưng nhìn Nancy bên cạnh em bé...Nàng rất hâm mộ,nôn nóng,nen thấy gì tiện lợi hửu ích cho tương lai là làm.
-“Wow..Mỷ Chi..Em thật là biết lo xa,” Đức nịnh.
-“Đừng nịnh em...” Mỷ Chi lườm.Bây giờ ba chị em nàng cùng với ba chị em Nancy coi như là cùng một khối vì vậy nói chuyện rất cởi mở và thân thiết,ngay cả với Thu Tâm,Thu Hà...Tất cả hình như đều lấy hắn làm trọng tâm.
-Hi hi..Thiệt đó mà,nhưng nịnh một chút cũng đâu có sao...
-“Cái miệng ba hoa” Chúng nử liếc hắn ra vẻ ‘chán ghét’ nhưng trong lòng rất thích nghe,ngày nào không nghe hắn nịnh bợ mình và câu thì cãm thấy nhạt nhẻo.
-“Hoàng Bích Trâm có liên lạc với anh không?” Nancy đột nhiên hỏi.
-Hoàng Bích Trâm? Là ai vậy...À nhớ rồi,là bà Thiếu Tướng gì đó hả?
-“Thiếu tướng của Cục C03...Cái gì là ‘Bà’ chứ..nghe sao giống Bà nội hay Bà ngoại vậy...Người ta còn trẻ mà.” Mỷ Kiều lườm..trách.
-“Vậy sao..Ha ha..Thây kệ đi.Lần trước đã nói rỏ rồi mà.Còn tìm anh làm gì..À,nói tới mới nói nha...Thiếu tướng nầy chắc cũng có lai lịch .Hình như rất quen em hả Nancy.Em làm sao quen cô ta vậy?Ouf...không chứ hả? Tình địch củ?” Hắn nghỉ biết đâu trước đây Nancy và Bích Trâm này tranh gianh Lý Gia Thành nên buột miệng nói.
-“Anh nói tới đâu rồi..Hoàng Bích Trâm là ‘lezbēən’ (lesbian)...Cô ta là con gái của Chủ tich Quốc Hội..” Nancy ‘oán giận’,nếu không ẩm con trong tay,nàng có lẻ đã đá hắn một cái....
-“Hả? Vậy sao?OH my god!!! Đừng cho mụ ta tới đây nhe..”Đức sửng sốt...Ở đây nhiều đàn bà,ai cũng đẹp bá cháy.Biết đâu con mụ nầy? Á đù...Biết đâu con mụ này rấp tâm muốn ‘bắn sẻ’ người của mình?
-“Anh thiệt là bậy bạ mà...Nghỉ như vậy mà cũng nghỉ được...”Thu Hà cười mắng.
-Em cũng chỉ nghe người ta nói thôi,hơn nửa cho tới bây giờ ,băm mấy rồi vẩn chưa thấy cô ta cặp kè.
-“Là như vậy chứ còn cái gì nửa.Băm mấy rồi mà chưa cặp kè tất nhiên là có vấn đề,còn không phải là thứ đó sao?chà chà.thôi đúng rồi,còn có hai người kia kè kè bên cạnh nửa...Bảo đãm một trăm phần trăm luôn á.” Đức kết luận.
-“Hi hi..Anh sợ cái gì chứ..Cho dù cô ta là thứ đó...Nhưng tụi em không phải mà..Nà..uống miếng nước đi,cho thấm giọng” Vịnh Hà đưa lon bia lạnh tới.Chúng nử thầm cười trộm,thì ra hắn cũng biết ghen đấy nhưng thật tức cười,ghen với đàn bà.
Ngay lúc nầy,bà ngoại của bé Thu Sương đi vào...
-Đức à..Có người tới tìm con...Là ba cô ngày hôm qua đó.
-“Cái gì?nà..nà..Thấy chưa...Người tốt không tới...Người không tốt thì tới...Không tiếp” Đức phát tay.
-“Coi họ nói gì ...Mời họ vào đi bác..”Nancy mĩm cười.
-“Các em lên lầu đi.ở đây làm gì...” Đức hầm hơi..Không biết con mụ đồng tinh nử nầy tới đây làm gì...Chẳng lẻ có ý đồ ‘dê’ đàn bà của mình?
-“Đúng đó..Các em lui ra đi..Để Mỷ Chi ở đây được rồi..” Không biết có đúng hay không nhưng khi nghe Nancy nói Thiếu tướng Hoành Bích Trâm là đồng tính nử.Chúng nử dỉ nhiên không chút ‘hứng thú’ với loại người nầy nên chuồn êm lên lầu.
-“Thiệt là vậy hả chị?” Mỷ Chi tò mò...Hôm trước có gặp qua,nàng thấy Hoàng Bích Trâm là một mỷ nử tìm hắn nên không hài lòng.Bây giờ thì không cần lo nửa rồi.Người nầy chỉ thích đàn bà..Aiz..Sao Nancy giử mình lại vậy cà?
-“Hi hi..Cũng chưa chắc..Trước kia nghe đồn nhưng rất có thể lắm..Băm mấy rồi chưa cặp với đàn ông..” Nancy cười đáp.Nhưng chuyện nầy nàng không muốn biết.Chuyện nàng quan tâm là Hoàng Bích Trâm nầy tìm hắn để làm gì.Hình như sự việc không tầm thường.
Đức củng đang thắc mắc...Hôm trước đã nói rồi,hôm nay trở lại tất nhiên là có chuyện quan trọng..Con mụ nầy liên quan gì tới Nguyển văn Đồng?
-“Các vị..Một lần nửa..Xin lổi đã quấy rầy” Hoàng Bích Trâm cùng hai thuộc hạ trong trang phục OL nhìn thiệt mát con mắt,nhưng Đức nhìn vô cùng chướng mắt.Mà một khi thấy chướng mắt là nói chuyên rất không khách sáo.
-Cô biết vậy thì tốt rồi..Có chuyện gì..nói đi.
-“Hi hi...Anh thiệt là..Ba vị Mời ngồi..” Mỷ Chi lườm hắn rồi thay mặt Nancy mời ba người Bích Trâm ngồi.Một cách gián tiếp bắt đầu chinh thức giới thiệu bên ngoài nàng là số ‘2’.
-“Cám ơn...Bích Trâm có chút sửng sốt..Tên nầy hình như vừa ăn thuốc nổ thì phải?Tuy vậy nàng vẩn điềm tỉnh..Ngồi xuống.Hai tùy tùng Thanh Phượng và Phương Trang nhíu mày,có chút không hài lòng nhưng thấy Thủ trưởng không nói gì,cả hai cũng làm thinh.
-“Xin lổi nha..Anh ấy có chút chuyện không được vui...” Nancy khách sáo.
-“Như vầy nha..Để tôi thẳng thắng một chút.Nếu các vị còn có ý định khuyên tôi tạm thời bỏ qua chuyện của Nguyển văn Đồng qua một bên thì không cần phải nói nửa.Câu trả lời là không thể được.” Đức sẳn giọng.
-“Anh đừng nóng,nghe tôi nói đã.Hôm qua cũng là vì bất đắc dỉ.xin lổi nha.Thật ra cũng là vì sợ bức mây động rừng và sự tuyệt mật của vấn đề nên mới nói như vậy.” Bích Trâm nhẹ nhàng giải thích.
-“Bức mây động rừng?”Nancy nhìn Mỷ Chi,cả hai nhìn nhau,nhíu mài.
Đức nghi hoặc.
-Đúng vậy,Cái mà anh thấy ở Trưởng ban Đồng chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm.Chúng tôi nghi ngờ ông ta có liên quan đến tổ chức buôn lậu quốc tế ,liên hệ rất lớn nên đang đặc biệt theo dỏi...
-“Cô sợ rằng chuyện tôi làm ảnh hưởng đến chuyện của cô à.Vậy thì cô lầm rồi,nói đúng ra là tôi chỉ điều tra công ty Hồng Ngọc.Nguyển văn Đồng ,theo tôi được biết ông ta không có liên quan gì với công ty nầy.
” Đức cướp lời.
-“Chuyện có chuyện lớn,có chuyện nhỏ.Chủ tịch Đức,xin anh hãy nghỉ cho đại cuộc.” Thấy hắn quanh co nhưng chủ yếu là từ chối yêu cầu của Thủ trưởng nên Thanh Phượng xen vào.
-Ý của đại tá là chuyện của tôi so với chuyện của các vị thì nhỏ xíu xìu xiu...?
-“Anh không thấy như vậy sao?” Bích Trâm vặn hỏi.
-“Ha ha...Tôi thì thấy như vầy,một khi phá tan tổ chức buôn lậu quốc tế thì các người lập được thành tích vang dội.Cô thì lên Trung tướng,còn hai vị nầy sẻ là Thiếu tướng ...Đúng là chuyện lớn.” Đức nói móc.
-“Anh đừng lấy bụng ta suy bụng người.” Bích Trâm ‘đá xéo’ trở lại...Nàng căm tức khi hắn nghỉ là nàng chỉ vì muốn lập công.
-“Tại sao?Tôi thấy lời anh ấy nói rất có lý mà..” Miệng mĩm cười,nhưng lòng không cười, Mỷ Chi xen vào.
-Tôi đã cân nhắc lắm rồi..Việc tôi và việc của cô không dính líu gì với nhau.Tôi thấy rỏ cô muốn bắt Nguyển văn Đồng và đồng bọn ra trước pháp luật,việc nầy không liên quan tới tôi.Tôi chỉ muốn truy cứu trách nhiệm của Công ty Hồng Ngọc.Cho nên tôi thấy chúng ta không cùng mục đích .Hai chuyẹn hoàn toàn khác nhau...
-“Chủ tich Đức,tôi thấy hình như anh có thành kiến với chúng tôi...Có phải có hiểu lầm gì không?” Bích Trâm tỏ vẻ bất mản,nàng đã chịu giải thích lý do nhưng tên nầy vẩn ngoan cố,Bích Trâm không biết có phải vì ân oán mà xưa kia mà Nancy ‘thọc gậy bánh xe?’.Vì vậy đưa mắt nhìn Nancy nghi hoặc.
-“Hi hi...Tôi đã nói rồi...Chuyện anh ấy ,tôi không xen vào.Các người cứ ngồi từ từ nói chuyện đi ha...Nàng ẩm nhóc Thịnh vào nhà trong.
-“Chủ tịch Đức...Tôi biết anh bạn tâm về mấy công trình bả đậu của Công ty Hồng Ngọc...Như vầy đi,chỉ cần anh tạm thời bỏ qua chuyện nầy,khi xong chuyện,một phần tài sản bất chính của Nguyển Văn Đồng sẻ được trích ra để sửa chửa công trình..anh thấy thế nào?” Bích Trâm đề nghị.
-“Ha ha..Không thể nói bằng miệng đâu nha..Phải có văn bảng đàng hoàng đó”...Đức đắc ý..Hắn đang chờ chính là câu này
-“Không thành vấn đề” Bích Trâm gật đầu.
-“Được.Tôi hứa với cô..Tôi không đụng tới Nguyển Văn Đồng..Nhưng tôi phải thu mua công ty Hồng Ngọc.
-Được,cứ quyết định như vậy...Chỉ cần anh không đá động gì tới Trưởng ban Đồng và Chánh văn phòng Diệp là được...
-Thời hạn bao lâu?Phải có thời hạn chứ?
-‘Không lâu đâu..Nhưng tôi không biết chinh xác là khi nào.
-“Khẳng định?
-Khẳng định.
-Ha ha..Mỷ Chi..rót nước cho khách..Em thiệt là,,Khách tới nhà mà không rót nước..Các vị..ha ha..Xin lổi nha...Ừm...Có hai người bên cạnh của Trưởng ban Đồng...Phải rồi.Một người tên là Hải Yến,một người tên là Lan Anh.Hai người nầy là người của cô hả?
...Im lặng..
-Ha ha..Cô không nói tôi cũng biết mà...Chỉ có họ nằm vùng nên cô mới biết tôi muốn gì.Có phải không...
-“Chủ tịch Đức...Anh thật thông minh và lợi hại hơn tôi tưởng” Bích Trâm mĩm cười nhưng trong ánh mắt có vẻ căm tức.Lần đầu đấu trí bị hắn chiếm thượng phong.-‘Đừng vội mừng...Chừ coi’ Nàng thầm nghỉ sau nầy sẻ dạy cho hắn một bài học đích đáng .
-“Hi hi..quá khen...quá khen..Cô cũng thông minh lắm nhưng kém tôi chút xíu..” Mỷ Chi bên cạnh cúi mặt,hai vai nàng run run,mặt đỏ ửng vì cố nín cười.
-“Đức Chủ tịch thật không biết khiêm nhường,Bích Trâm tôi hôm nay thiệt mở rộng tầm mắt ..Anh biết tôi phục anh nhất ở điểm gì không?” Bích Trâm đột nhiên mĩm cười...Nụ cười của ‘Xà mỷ nhân’.
-Hi hi..Biết chứ.
-“Ụa..Vậy sao?Nói thử nghe..Tôi phục anh ở điểm gì”Nét mặt của Bích Trâm trở nên quyến rủ,phong tình vạn chủng.
-Như vầy đi...Mình đánh cuộc nha..Nếu tôi nói đúng thì phải có thưởng...Cô dám không?
-Anh chắc chắn đoán trúng sao?
-Vậy cô có dám không?
Hai người đấu khẩu,khêu khích qua lại không ai nhường ai...Bây giờ trong phòng khách các mỷ nử được Mỷ Chi kêu đến coi màn kịch ‘Long Phụng giao thủ’...
-Được thôi..đánh cược thì đánh cược...Nếu anh nói đúng...Chuyện Trưởng ban Đồng..Tôi nghe lời anh..Ngược lại..nếu anh thua..Anh nghe lời tôi chỉ huy..Sao hả..Vậy được chưa?
-Vậy à...Vậy cũng được đó...Không được nuốt lời nha.
-Anh yên tâm..Hoàng Bích Trâm này chưa bao giờ nuốt lời...Nói đi.
tôi phục anh nhất ở điểm gì?
-He he..Khoan đã..đừng vội mà...Nà..Để cho công bằng,đây là một tờ giấy...Cô ghi câu trả lời trên tờ giấy..Xếp lại bỏ trong cái hộp..Sau khi tôi nói thì mình mở ra coi tôi nói có đúng không...He he he..Công bằng phải không?
-“Được...” Bích Trâm cầm giấy viết ý nghỉ của mình...Mọi người thích thú hồi họp chờ kết quả.
-“Viết xong rồi..Không cần hộp đâu..Nói đi” Bích Trâm cầm giấy xếp lại..để trên bàn...Nàng cũng muốn biết tên nầy ‘thần thông quảng đại’ cở nào...Nàng không tin hắn có thể đọc được tư tưởng của người khác?Giởn hoài..
Ánh mắt của mọi người tập trung trên người hắn...Ngay cả những người đàn bà của hắn,chưa hề nghe hắn nói biết thuật ‘đọc tư tưởng’ người khác nha...Thắng thua không thành vấn đề,đâu có chết ai đâu mà sợ..Trò chơi thật kích thích.
-Ha ha..Có phải cô viết...’Trơ trẻn.Bỉ ổi’ hay không vậy?
-“Anh..anh..
Mặt Hoàng Bích Trâm trắng bệch...Nhìn nét mặt nàng,ai cũng đoán được kết quả...
Đúng vậy...Thiếu tướng Hoành Bích Trâm thua cuộc rồi...”Nàng viết “Tôi phục anh ở chổ chưa thấy ai ‘Trơ trẻn và Bỉ ổi’ bằng anh.
-He he..Cô thua rồi...
Nhìn nét mặt nàng.hắn biết mình đã thắng...Không thắng sao được..Đàn bà có học với cấp bậc Thiếu tướng như con mụ đồng tín nử nầy mổi lần căm tức đàn ông thì đâu có mắng chửi ‘Đụ mẹ’ với ‘đéo bà’...Chỉ vòng vòng mấy câu Bỉ ổi ,trơ trẻn hoặc vô liêm sỉ...Hắc hắc hắc...
***