Đức lần mò theo địa điểm đến nơi hẹn...Không phải là khách sạn sang trọng hay nhà hàng hay quán Bar ,nếu không nhìn thấy chiếc xe Jeep Gladiator đậu trong sân thì có lẻ hắn tin mình đã lạc đường.
Vừa ngừng xe trước hàng rào bông bụp ,hắn đã thấy Hoàng Bích Trâm và hai Đại tá tùy tùng đứng trước cửa,có lẻ đang chờ hắn...
Hắn thật không hiểu đàn ông trên đời hằng hà sa số nhưng tại sao cả ba người đàn bà nầy thích đánh ‘lá mít’ với nhau...Người đâu có thô chứ, cả ba đều có một thân hình bá cháy, vú có,đít có,nhất là đôi môi trời sinh để luyện ‘Điệu sáo mê hồn’...Đẹp như vậy chỉ cần ngoắc ngón tay là có cả khối đàn ông đực rựa chạy tới quỳ lạy đưa ‘dùi cui’cho tha hồ mà sử dụng miển phí mà..Thiệt là phí của trời...!
-“Trể 10 phút..Chủ tịch Đức.Anh là người không có khái niệm giờ giấc” Bích Trâm nhìn đồng hồ,sắc mặt sa sầm.
-Hi hi...Lảnh đạo lúc nào cũng đến trể mới có khí thế mà...
-“Lảnh đạo?Anh là lảnh đạo của ai?Nancy không có ở đây” Bích Trâm trề môi khinh thường...
-“Nà nà...Tôi xin đính chánh Nancy là bà xả chứ không phải là lảnh đạo của tôi nha.Còn tôi...Ha ha ,tôi là lảnh đạo của cô.Cô quên rồi sao?Lúc đánh cuộc,cô nói thua thì để tôi chỉ huy,như vậy tôi là lảnh đạo của các cô rồi,có phải không?” Đức Chủ tịch nói lý lẻ rất trôi chảy.
-“Anh không ngây thơ đến nổi nghỉ đó là thiệt chứ?” Bích Trâm trừng mắt ...
-Hắc hắc..Biết trước mà..Thôi bỏ đi.Lần nầy đến đây là có chuyện muốn hỏi...Nếu cô nói thì mình có tiếng nói chung,vậy thì có thể hợp tác...
-Nói đi.
-Wow..Không mời vào nhà? Cô tiếp khách cũng lạ ha...Không có lon bia thì cũng có chai nước lạnh mời khách,đằng nầy cái gì cũng không,còn để cái mặt hầm hầm...Thôi được...Biết cô không bình thường nên không chấp nhất...Tôi muốn biết Trưởng ban Đồng có bí mật gì mờ ám?Tại sao cô không muốn tôi đụng tới công ty Hồng Ngọc? Chỉ có vậy thôi.
-Anh sai rồi..Tôi chỉ muốn nói là ‘chưa’ chứ không nói là ‘không’...Bây giờ chưa phải là lúc...
-Lý do?
-Bề ngoài ,Công ty Hồng Ngọc là một công ty có vẻ đàng hoàng nhưng thật ra sinh ý chính là vận chuyển hàng lậu và rửa tiền...Số tiền giao dịch có thể lên đến vài chuc ngàn tỷ...!Cục C03 chúng tôi đã theo dỏi gần 2 năm nay,sắp có chút thành tựu thì anh xuất hiện..Cho nên” Bích Trâm giọng oán giận,trừng mắt nhìn hắn.Rỏ ràng là muốn ám chỉ hắn sắp làm hư bột hư đường.
-Tôi hiểu rồi...Cô muốn thả dây dài bắt cá lớn...Để bọn chúng tiếp tục hoạt động để chờ cơ hội thu lưới.
-Anh cũng không ngu lắm...
-Hi hi...Tôi chỉ thông minh hơn cô chút xíu thôi...Theo như cô nói,bằng mọi giá lảo sẻ giử công ty Hồng Ngọc?
-Điều nầy đương nhiên..Nhưng lảo sẻ thay cái vỏ bọc bên ngoài.
-Hả?Tại sao?
-Thì cũng là nhờ hồng phước của anh...Cái vụ cột đèn kia khiến Công ty Hồng Ngọc sớm hay muộn sẻ bị đem lên bàn mổ.Lảo không muốn bị chú ý Cho nên phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.Anh nghỉ đó là ai?
-“À..thì ra là vậy...Yên chí đi..Tôi biết làm sao rồi...Miển là không ảnh hưởng tới kế hoạch của cô là được chứ gì..Cám ơn nhiều nha...Bye” Hắn quay người bước ra xe.
-“Khoan..Chờ chút.” Bích Trâm gọi giật ngược,.
-“Hả,chuyện gì..?” Đức quay lại,phát hiện sắc mặt Bích Trâm vô cùng ‘bất thiện’
-Lúc nãy anh nói ‘ Biết tôi không bình thường nên không chấp nhất’..Cái gì không bình thường?
-“Ậy...Không cần phải ngại đâu,Thời buổi nầy ..hi hi..Đàn bà đánh lá mít với nhau ...Là chuyện bình thường...Tôi hiểu mà mà...Thế kỷ 21 rồi..Hi hi” Hắn làm ra vẻ hiểu biết và thông cãm.
-“Cái tên nầy..Anh nói bậy nói bạ cái gì vậy” Mặt đỏ rực...Mỷ nử Đại tá tùy tùng quát.
-“Đánh lá mít?Thanh Phượng hắn nói gì vậy?” Bích Trâm sửng sốt..Nàng không hiểu hắn nói gì nhưng tại sao Thanh Phượng lại nổi giận như vậy?
-“Hắn..hắn nói...”Thanh Phượng kề tai Bích Trâm nói nhỏ...Sắc mặt Bích Trâm đỏ rực,quắc mắt nhìn Chủ tịch Đức như muốn ăn tươi nuốt sống hắn cho hả dạ...
-“Wow..Không chứ hả....Chẳng lẻ không phải?” Thấy ánh mắt ba người nhìn mình như muốn ‘tiền dâm hậu sát’ ,Đức chột dạ.
-“ Nancy nói gì với anh?” Bích Trâm quát...
-“Nói cái gì chứ,đâu có nói gì đâu à..” Mặt hắn ‘bư’ ra,làm ra vẻ ngây thơ...
-“Anh còn muốn chối?Thôi được,chị hai đây sẻ thanh tóan chuyện nầy với Nancy...Anh thật sự là ông xả của nó?” Hoàng Bích Trâm ‘mĩm cười’
-Hàng thiệt giá thiệt..Cô cũng chính mắt thấy mà...
-“Lúc chúng tôi còn là bạn học với nhau..Nancy thường nói là sau này ông xả của nó sẻ là người..hi hi văn vỏ song toàn...Lý Gia Thành...là đồ bỏ,bây giờ...Anh...” Bích Trâm nhìn hắn từ đầu xuống đến chân rồi từ chân đến đằng đầu.
Miêng cười khinh khỉnh...!
-“Cô nói đúng.Lý Gia Thành dỉ nhiên là đồ bỏ rồi..Tôi..Có muốn thử không?” Đức ‘kênh’ lại.Hắn còn muốn nói muốn đấu trên giường anh sẳn sàng bồi tiếp, chấp cả ba em luôn cũng dư sức qua cầu.
-“Hi hi..Tôi cũng có ý nầy...!’Văn’ thì không dám,miệng lưởi và đầu óc bén nhạy của anh.Chúng tôi thật khâm phục...Phương Trang...!hay là thử vài chiêu với Chủ tịch Đức để coi ‘Vỏ’ của Chủ Tịch Đức thế nào.” Bích Trâm cười gian trá...Lần trước thua hắn nên trong lòng không phục,hôm nay muốn Phương Trang đá đít hắn mấy cái cho bỏ ghét.
-“Ây da...hắc hắc...muốn đem anh làm bao cát?không dể đâu”Chủ tịch Đức cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt ‘sợ hãi’:
-“Thôi đừng nha..động tay động chân,rủi có chuyện gì thì không nên...
-“Chủ tịch Đức đừng ngại...không có gì nghiêm trọng đâu.Phương Trang rất là biết chừng mực,nhưng mà bị một hay hai đá chắc là khó mà tránh khỏi,thân hình cao lớn như Đức Chủ Tịch chẳng lẻ không chịu nổi?”Bích Trâm cười ủy mị...khích tướng.
-“Chủ tịch Đức...Xin mời” Phương Trang bước ra ,áo T-shirt ôm cặp ngực vung tròn,quần bò bó sát,dáng người thướt tha.Nàng dự tính trong đầu là dưới một phút đá vào mông hắn ba cái cho bỏ ghét,sau đó chấn vào nhượng chân để hắn quỳ xuống hoặc té lăn cù là đủ rồi,không cần làm hắn bị thương...
-“Ha ha..Nam nử thụ thụ bất thân a..Xin lổi trước nha...Nếu lở đụng chạm”..Đức rào đón.
-“Không ai trách anh đâu...đụng được mới nói đi”Phương Trang mĩm cười,và nhanh như chớp đá tới một cước tạt ngang vào bên hông trái...
-“Wow..Take it easy baby...” Đã nhiều lần thực tập giao chiến với ‘sư phụ’ Phương Anh,Đức dỉ nhiên là biết trước động tác của Phương Trang cho nên nàng vừa nhấc chân hắn đã lui trước khiến nàng đá vào không khí,đồng thời bị hắn gọi là ‘baby’, nàng nóng run,xấn tới.
Tam thập lục kế chuồn là thượng sách ...Nhưng hắn đâu có chuồn...Khi nàng xấn tới hắn lui,đi vòng vòng,còn nửa,bắt chướt y chang bộ dáng của thần tượng Bruce Lee,xuống tấn,quẹt mủi,nhảy tới nhảy lui,bộ dáng như con khỉ.Miệng hú hí như Bruce Lee vậy...Có điều là mổi lần nàng xấn tới thì hắn chạy vòng vòng...
-“Anh đấu vỏ kiểu nào vậy” ..Thở phì phì...Phương Trang quát...nàng đang vô cùng tức giận
-“he he..Đấu vỏ thuật là cảnh giới thấp,phải có chiến thuật mới là cảnh giới của bậc tôn sư a..Ó...ó..ó..” hắn lại ‘làm; Bruce Lee..hú liên tục...
-“Phương Trang...Bình tỉnh lại...” Thấy hắn rỏ ràng muốn chọc tức phe ta.Thanh Phượng nói lớn.Nhưng Phương Trang lúc nầy nộ khí xung thiên,đâu thêm để ý.Nàng nhảy tới nhá một cước với ý định dò xem hắn lui và nhãy hướng nào...để tung cước dón đường...
Vấn đề là lần nầy hắn không lui..mà xông tới...Nảy giờ làm đủ trò để chọc tức khiến Phương Trang giận mất khôn,nới lỏng cảnh giác.Bây giờ thấy thời cơ đã đến,hắn liền xông tới không phải để ra quyền hay ra cước mà là ôm nàng ...muốn ‘cận chiến’.
Bị hắn bất thinh lình nhảy tới ôm,Phương Trinh mất thăng bằng,người lảo đảo ,nét mặt đại biến.Nàng cong người kiểu ngả bàn đèn muốn bung ra một cước...Nhưng hắn còn nhanh hơn.Nàng bị hắn vật xuống trong tư thế nằm sắp, tay nàng bị khống chế,người hắn đè lên người nàng trong tư thế quỷ đị.Phương Trang cố vùng lên,hắn ấn xuống.Môi hắn đặt sát ngay sau gáy Phương Trinh...Điều tồi tệ nhất là nàng cãm giác được có gì đó cạ sát mông...Mặt nàng đỏ rực...
-“He he..Chịu thua chưa...Không chịu thua tui đè hoài đó nha...
-“Anh...anh thật bỉ ổi...” Phương Trang mắng...
-”Lại là câu nầy?Có câu nào mới mẻ chút không?” Hắn không buông,hai người cứ dằn co...
-“Chủ Tịch Đức..Anh có thể đi dược rồi..” Bích Trâm ức không thể tả.Lần nầy là lần thứ hai thua thằng mắc dịch nầy...Nàng không còn gì để nói nửa...
-“He he..See you” ‘ Nổi hứng chơi ngông.
Đức hôn vào má Phương Trang một cái ‘chụt’ buông nàng ra rồi chạy lẹ ra xe...
Bị hắn chiếm tiện nghi...Phương Trang sửng sốt...âm thầm mắng :”Tên mắc dịch.Chờ coi..Chưa xong đâu”.
-“Thủ trưởng..Tên nầy rất lưu manh...” Thanh Phượng mím môi...
-“Phải nói là Trùm lưu manh mới đúng...Nhưng rồi sao?Mình sẻ có dịp bẻ răng hắn...”Bích Trâm oán giận...
...
Loại COCC ăn hại đái nát như Tiến Lực ,Đức đã gặp nhiều,không phải là bỏ qua nhưng Đức ngày nay không phải là Đức của ngày xưa,hắn biết cái nào quan trọng cái nào là thứ yếu.Tiến Lực thuộc diện không thuộc diện ‘ưu tiên’ xử lý nên tạm thời ‘bỏ qua’.Hắn có nhiều chuyện khác để làm
Nancy thì khác...
Có câu đừng chọc giận đàn bà nhất là đàn bà quyền lực .Trực diện đấu nhau nàng không quản nhưng ‘núp lùm’ dấu mặt dấu tên đánh lén đối với nàng thật là phản cãm,đáng ghét hơn nửa đối tượng công kích là người đàn ông của nàng.Như vậy làm sao có thể tha chứ?Nhưng suy đi nghỉ lại,đầu đuôi chuyện nầy cũng từ Gia Kỳ mà ra ,vậy thì nàng muốn biết chuyện nầy Gia Kỳ sẻ xử lý như thế nào.
Hôm sinh nhật của Chánh văn phòng Dung,Gia Kỳ đã bất mản lắm rồi và âm thầm phán tội ‘tử hình’ cho người đàn bà nầy.Chỉ chờ thời cơ để xử lý.Nghe Nancy nói Tiến Lực là khởi nguồn của mọi chuyện lình xình trên mạng xả hội.Gia Kỳ giận muốn hôn mê bất tỉnh.Cầm di động goi cho đám chị em Hà Tỉnh.Vài phút sau Ngọc Lan và Thái Điệp biết,cuối cùng là hai chị em Nhả Phương và Nhả Thy biết...
Song Nhả là ai chứ...Lúc nào cũng sợ thế giới chưa đủ loạn ,được dịp như thế nầy có khi nào dể dàng chịu bỏ qua?có dịp vui đùa rồi...
-“Hi hi..Chi Ngọc Lan..Tụi em biết làm sao rồi.Cứ chờ mà xem đi” Nhả Phương hăm hở...Thầm nhủ :’Trả thù’ cho hắn xong sẻ đi đòi công...lúc đó xem hắn còn dám coi thường ‘song Nhả Hà Tỉnh ‘nửa hay không.Suy nghỉ ,bàn bạc một hồi,Nhả Thy lấy di động ra bấm
Hưởng tắc kè đang đè trên người bà chủ nhà trọ của mình để tích cực làm công việc ’truyền giống’ thì di động reo lên,nếu là ai khác thì hắn sẻ phớt lờ nhưng người gọi là một trong các ‘chị dâu’ thì khác...Tuy hai tiểu thư Nhả Phương,Nhả Thi nầy chưa chinh thức được Đức ca ‘thu nạp’ nhưng vấn đề chỉ là thời gian thôi.Không thể xem nhẹ được,là ’tội ‘Tru di cửu tộc đó...’ Hưởng tắc kè có ngày hôm nay là do Đức ca bồi dưởng,vậy thì chị dâu hay chuẩn chị dâu ,Hưởng nhất định phải kính cẩn hầu hạ,có lý nào dám xem nhẹ chứ?Vì vậy thấy trên màn hình có 4 chử ‘Chị dâu song Nhả’..Hưởng giật mình...vội vàng ngừng nắc,bắt máy.
-A lô..Chị dâu...Có chuyện à?
-“Anh nghỉ tôi gọi anh đi uống cà phê à?Dỉ nhiên là có chuyện rồi” Nhả Phương giọng rất ‘bá đạo’..tuy trong bụng đắc ý khi thằng Hưởng nầy cũng biết gọi nàng là ‘chị dâu’
-“Phải phải..í không phải...Em không phải là ý nầy...Chuyện gì vậy chị dâu?” Tuy là qua ‘di động’ nhưng lưng của Hưởng tắc kè vẩn đổ mồ hôi lạnh khi nghe ‘chị dâu’ mắng.Lưng khom xuống một chút.Hắn biết hai chị dâu nầy rất là ngang ngược ,bá đạo thuộc loại người ‘bán trời không mời thiên lôi’ vì vậy vô cùng cẩn thận.
-“Tôi không biết anh làm đàn em kiểu nào...Lảo đại bị người ta ném đá mà vẩn làm thinh..”Giọng Nhả Phương ‘tức giận’.
-“Ném đá lảo đại?Á đù...” Hưởng tắc kè sửng sốt,hắn ít lên mạng xả hội nên không biết có người ném đá lảo đại..Hèn chi chị dâu nóng giận là phải.
-“Thằng nào vậy chị dâu?nói cho em biết..em sẻ ‘xử lý đẹp’ hắn.” Hưởng tắc kè vừa giận vừa mừng..Giận là vì thằng cặc nào dám xúc phạm Đức ca thì Hưởng tắc kè này sẻ cho nó biết thế nào là sống không bằng chết...Mừng là vì có dịp lập công để tỏ lòng trung thành với Đức ca.Sau đó nhân cơ hội tiến cử chị mình...Nếu được như vậy thì quá tốt...Bây giờ tuy là đàn em thân tín cũng không tệ nhưng nếu thêm được cái danh hiệu ‘em vợ của Đức ca’ thì đúng là tổ tiên phù hộ
-“Chuyện nầy không cần mấy người lo..Nà..theo dỏi hành tung của thằng cha Nguyển Tiến Lực ,Phó phòng của Sở Lao đông & TB 24/24 cho tôi...Càng sớm càng tốt..” Nhả Phương nói xong không đợi Hưởng tắc kè ừ hử,cúp máy.
-“Ai vậy?” Đang ‘phê’,thấy Hưởng tắc kè bắt máy xí xô xí xào một hồi rồi cặc xìu ,không nắc được nửa.Bà chủ nhà cụt hứng,oán giận hỏi.
-“Ây ,đừng phiền..chuyện lớn rồi...”Hưởng liên tục gọi điện,huy động đàn em truy tìm gả phó phòng Nguyển Tiến Lực...Giờ này gả đang say sưa đắc ý với thành quả gây bảo trên mạng,không hề biết đại họa sắp giáng xuống đầu.
Cao Lảnh...
-“Hôm trước chúng ta đã có dịp gặp qua.Hai vị.Mời ngồi.”Hồng Ngọc lần lượt bắt tay Yến,Tuyết.Đồng thời âm thầm quan sát,Mấy ngày trước nàng đến Đức Lập ở Cần Thơ,có gặp qua hai người nầy nhưng bây giờ mới có dịp nhìn rỏ hơn.
-“Cám ơn”.Tuyết mĩm cười,cùng Yến ngồi xuống.
-Xin hỏi mục đích chuyến viếng thăm của hai vị là...
-“Xin chờ chút” Đã có chuẩn bị trước,Yến mĩm cười,lấy I phone bấm...Khi đường dây thông,nàng bấm nút ’speaker’ đặt I phone trên bàn.Hồng Ngọc,Lam Điền,Vệ Lan nhìn nhau...Thì ra đây là cuộc họp trực tuyến qua Facetime nhưng cớ sao phải làm như vậy?Hồng Ngọc nhíu mày...
-“Xin lổi nha..Cũng là do lần trước ở Cần Thơ cô có nói ở Cao Lảnh tai vách mạch rừng nên tôi phải dùng hạ sách nầy..Ha ha..Cô không ngại chứ?” Hồng Ngọc nhận thấy gương mặt đáng ghét của hắn trên màn hình.
-“Nếu anh nghỉ rằng an toàn thì không sao.Tôi không ngại đâu.” Hồng Ngọc cộc lốc đáp...
-“Cô nghỉ sao cũng được,nhưng tôi sợ rất có thể,máy cô bị người khác nghe lén cho nên tôi phải làm như vậy...” Đức ngắn gọn giải thích...Hắn không muốn nói thêm chi cho rườm rà,cho dù nói thêm,Hồng Ngọc chưa chắc hiểu.
Hồng Ngọc nhìn Vệ Lan,Lam Điền như hỏi ý kiến.
-“Khả năng nầy có thể nhưng rất nhỏ.Chúng tôi đã kiểm tra qua.Anh có thể an tâm.” Lam Điền đáp.
-“Chỉ sợ vạn nhất không sợ nhất vạn.Ha ha...Cẩn thận một chút tốt hơn...”Đức lắc đầu
-”Có chuyện gì nói đi”Thấy hắn có lý...!Hồng Ngọc dịu giọng.
Yến ,Tuyết hai mắt nhìn nhau,trong đầu có cùng ý nghỉ..Không ngờ sau cái bộ dáng hi hi ha ha dâm dê.
‘Ông xả’ còn có bộ mặt ‘trinh thám’ như vậy.
-“Được,vậy tôi nói thẳng nha...Nguyển văn Đồng tức Trưởng Ban Đồng dùng Công ty Hồng Ngọc rửa tiền,vận chuyển hàng lậu..Lần trước khi cô đến Cần Thơ,muốn tôi hợp tác có phải là muốn trao đổi những tin tức nầy?” Những tin tức nầy là do Hoàng Bích Trâm nói cho hắn biết.Sau một buổi suy nghỉ,xâu những chi tiết lại với nhau.Có đến 90% Hắn biết Hồng Ngọc đến gặp hắn chính là vì có những thông tin nầy
-“Sao anh biết?” Hồng Ngọc bật thốt lên.Nàng ,Lam Điền và Vệ Lan đều sửng sốt.
-Tại sao tôi biết không quan trọng.Cô chỉ cần biết tôi là người duy nhất có thể cứu cô nếu cô hợp tác theo kế hoạch của tôi.
Cô sẻ không vô tù,công ty Hồng Ngọc không đóng cửa,mấy trăm người không mất việc.
-Tại sao tôi phải tin anh?
-“Đừng nói chuyện dư thừa.Cô tìm tới tôi là muốn nhờ cậy tôi giúp,vậy thì nên bỏ cái giọng điệu đó đi.Tôi nói cho cô biết.Không có cô,tôi vẩn làm được việc chỉ là tốn thêm chút thời gian...Không có tôi thì cô vô tù bóc lịch tới già...Đơn giản là như vậy.” Giọng hắn rất nhẹ nhàng nhưng không nể nang người đẹp chút nào.Tuyết ,Yến một lần nửa nhìn nhau.Trong lòng có chút vui sướng,cả hai thấy Hồng Ngọc là mỷ nử ,với tánh dê của hắn không chừng muốn tới tay và Hồng Ngọc thật khó mà cưởng lại trước dâm uy của hắn...Bây giờ thấy hắn nói chuyện cái kiểu bá đạo như vậy..Chắc là không coi Hồng Ngọc mỷ miều này vào mắt..Như vậy là quá tốt rồi...
Tuyết ,Yến vẩn còn chưa có kinh nghiệm nhiều trên đường đời muôn vạn sắc thái.Hồng Ngọc là mỷ nử ,lúc nào cũng được đám dâm dê Đồng Tháp mơ tưởng cho tôi được một lần lên giường với nàng thì cho dù có tổn thọ 1 hay 2 tháng cũng cam tâm nhưng chẳng bao giờ được nàng ban cho một nụ cười mà vẩn coi nàng là ‘thần thánh’,lúc nào gặp nàng ,người nào cũng si khờ...Bởi vậy Hồng Nọc rất kiêu ngạo.Thái độ và cử chỉ rất cao cao tại thượng.Cho đến khi gặp Chủ tịch huyện Đức nầy,hắn coi nàng hình như rất ‘tầm thường’ thậm chí bài xích khiến tự ái nàng bị tổn thương trầm trọng...Lòng tự ái ấy dần dần biến thành cãm tình khiến tâm tinh của nàng bây giờ rất phức tạp.
-“Vậy anh muốn tôi làm gì?” Hồng Ngọc dịu giọng.
-“Khoan đã...Mất lòng trước được lòng sau.Nếu cô muốn tiếp tục lo cho em gái ăn học vừa lo cho bà mẹ bịnh tật.Cô phải tuyệt đối nghe lời tôi trong toàn bộ kế hoạch.Cô đồng ý không?
-“Anh nghỉ sao?” Hồng Ngọc thở dài...Nàng có quyên lựa chọn sao?
-“Vậy được...Việc đầu tiên tôi sẻ làm là truy cứu trách nhiệm của Công Ty Hồng Ngọc về công trình bả đậu không chất lượng...Bình tỉnh nghe tôi nói hết trước khi hỏi nầy hỏi nọ...” Thấy Hồng Ngọc như muốn nhảy dựng lên,hắn trấn an.
-Cô cũng đã nói đó mà.
Trưởng ban Đồng sẻ bỏ mặc vì tổn phí sẻ rất lớn...Để tránh phải vô khám bóc lịch,dỉ nhiên là khai phá sản và đem công ty ra bán.Lúc đó ông ta sẻ cho một Hồng Ngọc khác hay Thúy Ngọc gì đó đứng ra mua lại với giá hời.Cuối cùng là một công ty Hồng Ngọc mới hay Thúy Ngọc gì đó ra đời.Nói tóm lại...nhìn thì thấy thay đổi nhưng sự thật là không có gì thay đổi và chỉ có cô là bị thiệt thòi .Cô đồng ý chứ?
Nghe hắn thao thao bất tuyệt,nét mặt Hồng Ngọc trắng bệch.
-“ Không được hợp lý lắm.
Khi Công ty Hồng Ngọc rao bán.Sẻ có nhiều người hoặc công ty khác nhảy vô mua.Như vậy lảo làm sao mua lại được với giá hời chứ?” Lam Điền cải.
-Đừng ngây thơ,với thế lực của lảo ta ở Đồng Tháp nầy,cô nghỉ có ai dám nhảy ra cạnh tranh với lảo chứ?Muốn chết sao?Nhảy vô sẻ bị lảo chèn ép.Không chết cũng bị thương,tiền mất tật mang.Thử hỏi có ai ngu như vậy không chứ? Cho nên tôi đã thiết kế một sách lượt từng bước đưa lảo ta vào tròng khiến lảo tính già hóa non...Tôi bảo đãm cô không sao.Lúc đó tôi sẻ cho người cạnh tranh mua Công ty Hồng Ngọc sẻ được nâng giá lên.Ai sợ lảo nhưng tôi không ngán lảo chút nào.
-“Ông ta chắc chắn sẻ mua sao?Xin lổi nha,lời nói của anh trước sau không hợp lý chút nào” Lam Điền nghi hoặc.Đây cũng là câu hỏi của tất cả mọi người.
-“100% Thì không dám nói nhưng không dưới 80%,có biết tại sao không?Hồng Ngọc công ty là nơi ông ta chuyển hàng lậu và rửa tiền,số tiền lên đến mấy chục ngàn tỷ cho nên Công Ty Hồng Ngọc có thể đổi tên nhưng vẩn là do lảo đứng phía sau giựt dây,lảo không thể để lọt vào tay người khác.Hy sinh cô chỉ là chuyện không thể tránh khỏi.Chuyện cột đèn chỉ là mồi lửa làm cho sớm hơn thôi.
-“Lảo có thể lập một Công ty mới mà..” Tuyết thắc mắc.
-Được chứ..Nhưng không phải là một sớm một chiều đâu à.Phải cần một thời gian để Công ty mới có thể hoạt động hửu hiệu.Trong khi đổi tên Hồng Ngọc thì dể dàng hơn nhiều.
-“Ouf...Nghe anh nói như vậy,công ty nầy có nhiều tay mắt của lảo ta...Anh sai tụi em tới đây,như vậy không sợ lộ sao?”Yến giật mình.
-Ha ha...Không cần phải khẩn trương.Làm như vậy là để cho lảo có cãm tưởng nắm mọi việc trong tay.Việc quan trọng bây là Tổng Giám đốc Hồng Ngọc,cô giử lấy cái I phone này để cô và tôi liên lạc.Tôi không dấu cô,nhờ vậy mà lúc nào vị trí của cô lúc nào tôi cũng biết .Không phải là để theo dỏi mà là đề phòng trường hợp bất trắc cô gặp nguy hiểm thì chúng tôi có thể giải cứu.
-Còn gì thắc mắc nửa không?...
...Không ai nói gì.Hông Ngọc ,Vệ Lan,Lam Điền ,cả ba đều yên lặng,hình như để tiêu hóa những gì hắn vừa nói.
-“Yến,Tuyết..Hai em làm việc đi.” Hắn nói xong cúp máy...Hồng Ngọc lúc này mới sửng sốt,chưa nói xong mà sao lại cúp máy?
-“Anh ấy là vậy đó nhưng không có ác ý” Yến giải bài cho hắn...
-“Hai cô muốn chúng tôi làm gì?” Vệ Lan hỏi.
-“Kiểm định giá trị của Công ty Hồng Ngọc.Tuần nầy là Tôi và Tuyết,Tuần tới là Tú Nhi và Thụy Vủ,chúng tôi luân phiên,tuần hai ngày trong thời gian bao lâu thì cái đó còn tùy .” Tuyết đáp...
-Mong là hắn giử lời...
-“Yên chí đi..anh ấy nhất định làm được.” Yến mĩm cười...
...
Thanh Thanh trong khi chờ đợi ,nàng đi một vòng chụp hình selfie với quang cảnh chung quanh khách sạn chợt cãm giác có một người tiến gần đến sau lưng.Là con gái của Năm Ngởi vỏ sư Bình Định rất có tiếng,dỉ nhiên có chút ‘thân thủ’ nên Thanh Thanh đề cao cảnh giác.định bụng nếu tiến thêm vài bước nửa nàng sẻ quay lại ‘tống’ cho một đá...Bất ngờ một giọng nói mà nàng ngày đêm không quên vang lên.
-Selfie chụp ở cự ly gần...Tôi giúp cô nha...
-“Làm hết hồn...” Thanh Thanh liếc nhìn hắn,ánh mắt phong tình vạn chủng...dáng vẻ rất đáng yêu.
-“Hi hi...Cái gì hết hồn chứ.Sợ dê chúa à?Làm gì có”Đức giả bộ nhìn quanh.Vừa xong cuộc họp trực tuyến với Hồng Ngọc,hắn đến khách sạn Mường Thanh.Hắn vừa đậu xe thì thấy có mỷ nử đang chụp selfie,nhận ra chinh là người đẹp xứ Đà Nẳng nên mon men tới gần.
-“Anh nói sai rồi...Tôi vừa thấy trước mặt...Trùm của trùm” Thanh Thanh ‘trề môi’...
-Wow..Tôi giống sao?
-“Không phải giống..mà chính là đích thị.
-“Ha ha..hi hi…”Cả hai bật cười sau một lúc đấu vỏ mồm...
-“Welcome to Cần Thơ...Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận...”Hắn đột nhiên nghiêm túc nói.
-Tại sao?Có gì nguy hiểm?Đừng hù tôi nha.
-“Hi hi...Cô không nghe người ta nói sao? ‘Cần Thơ gạo trắng nước trong...Ai đi đến đó lòng không muốn về...Biết đâu vài hôm nửa gặp một anh nào đó ở xứ nầy cô sẻ quyến luyến không muốn quay về Đà nẳng nửa.
-“Còn khuya í” Thanh Thanh lườm...hai má hây đỏ...
-“Dì Liên và chị Tiên đâu ?Sao cô một mình vậy”Đức nhìn dáo dác.
-Dì tôi có lẻ đang trò chuyện với chị Liên...
-Đi..Mình lên gặp họ...
Hai người sánh vai vào trong thang máy...Trong lòng có ‘quỷ’ nên Thanh Thanh có chút không được tự nhiên hơn nửa thỉnh thoảng hắn nhìn nàng cười.Nụ cười ‘dể ghét’...
-“Tôi có gì không ổn à..Sao anh cười hoài vậy?” Thanh Thanh rúc cục ‘trừng mắt’..gắt.
-“Ụa..
Cô nhìn tôi hoài nên thấy tôi cười hoài ...Đúng không?” Hắn cười ...hỏi ngược lại.
-“Vô duyên”..Biết miệng lưởi mình không lanh lợi bằng hắn.Nàng ngoảnh mặt, ‘mắng’ nhưng ánh mắt đượm ý cười.Đứng sau lưng nàng cơ thể nàng toát ra một mùi thơm nhè nhẹ khiến hắn ngất ngây đồng thời âm thầm niệm.’A di đà phật’..cứu con với,tại vì con lợn lòng đang nổi lên.Không nổi lên sao được.Thanh Thanh là mỷ nử mà,thuộc loại ‘ngực tấn công mông phòng thủ’ ,đàn ông nhìn nàng không nổi lòng hưu dạ vượn mới là lạ.
Thanh Thanh đến trước phòng 504..gỏ nhè nhẹ
-Chị Tiên,Dì..Anh Đức tới rồi...
-“Chị mở cửa dùm đi..Em vào toilet thay đồ...” Tiên thầm oán hận Liên làm hư bột hư đường...
-“Cậu tới rồi...” Liên mở cửa phòng,mĩm cười,trước mặt Thanh Thanh,rất nề nếp.
Đức mĩm cười,nhớ đêm ở ngoài Đà nẳng bộ dáng phóng đãng của ‘Dì Liên’.
-“Dì Liên khỏe chứ...Chị Tiên đâu?”.
-“Tôi ở đây...”Tiên mĩm cười từ trong toilet bước ra,ăn mặc rất chỉnh tề trong lòng vẩn còn hậm hực vì Liên ‘phá’ chuyện tốt của nàng.
-“Cậu không sao chứ?” Bốn người ngồi xuống Liên quan tâm hỏi,ý nàng muốn nói chuyện cộng đồng mạng xầm xì trên phây bù.
-“Hi hi..Những chuyện nhỏ nhặt nầy làm sao làm khó lảo đại được..Có đúng không?” Tiên mĩm cười.Nàng cũng theo dỏi nhưng tin tưởng tuyệt đối không có chuyện gì có thể quật ngả hắn.
-“Không có chuyện gì.Có người muốn kiếm chuyện thôi.
Chờ họ cười xong rồi thì cho họ khóc.Không nên bận tâm.Chúng ta bàn chuyện chánh nha.Lần nầy mời hai người vô đây là có mối làm ăn tốt muốn giới thiệu ...” Hắn đem chuyện nhà máy chế biến thực phẩm và siêu thị nói ra.
-Hi hi..Nếu sau khi xuống tham quan, thấy tốt thì đầu tư chút ít vào coi như ủng hộ tui làm ra thành tích .Nếu được thì cám ơn nhiều .Còn nếu như thấy không hứng thú cũng không sao,coi như xuống Miền tây sông nước du lịch một chuyến cho biết đó biết đây vậy mà.Ừm,quên nửa,chuyện làm ăn ngoài kia ra sao rồi..Khá chứ?
-“Mổi tháng một phần lợi nhuận đều chuyển vào tài khoảng của anh mà..Anh không coi à?” Thanh Thanh trách,đích thân nàng mổi tháng đều chuyển vào tài khoảng của hắn một số tiền.’Con số’ là bằng chứng hùng hồn cho sự làm ăm khấm khá,vậy mà hắn hình như không biết..Cái tên này,2 tỷ một tháng là con số thiên văn vậy mà vô cùng hời hợt.
-Ouf..Sorry...Bận quá nên không có kiểm...Nhưng nghe cô nói ,như vậy là làm ăn ngoài kia khấm khá rồi,vậy cũng mừng.
-“Anh không quên kiểm tiền em chuyển cho anh mổi tháng đó chứ?” Tiên hỏi nhỏ,trong lòng cũng sửng sốt.Nàng nghỉ chắc hắn cũng không kiểm và không biết mổi tháng ‘Lâu đài’ ở Cao Lảnh và Biệt thự ở Đại Ngải chuyển bao nhiêu tiền cho lảo đại xài vặt.
-“Hi hi..Không...Khi xài thì bấm thẻ..Không thiếu tiền nên không biết” Đức ngượng ngùng nói.Hắn chỉ nhớ lâu lắm rồi,Phó Loan nói tiền lương của hắn là 50 hay 1 trăm triệu gì đó,nàng chuyển mổi tháng cho hắn xài để xả giao.Từ đó mổi lần xài tiền là hắn đem thẻ ra bấm mật mả,Có bao nhiêu tiền trong tài khoản.Hắn thật sự không biết.
Tiên,Liên và Thanh Thanh nhìn hắn như nhìn quái vật.Cứ xài tiền mà không biết mình có bao nhiêu tiền để xài...Đây là lần đầu tiên trong đời mới nghe nói có người như vậy và người đó đang ngồi rước mặt mình.
-“Từ lúc bắt đầu,đã chuyển cho anh hai lần,mổi lần 2 tỷ...” Thanh Thanh hờn giận ‘thông báo’.
-“Mổi tháng Đại Ngải và Cao Lảnh chuyển 200 Triệu”.Tiên ‘lườm’.
-“Hả?Nhiều vậy à? Đức sửng sốt bây giờ hắn mới biết mổi tháng mình có hai tỷ mấy để xài,đó là chưa tính tiền lương của Đức Lập chuyển qua .Rồi hắn sực nhớ số tiền của Phạm bá Thành và Lại Đức Quang...
-“Hi hi..Xem ra anh cần người quán xuyến tiền bạc của anh rồi” Thanh Thanh cười duyên dáng..
-“Hi hi...Vậy thì không cần..Ừm..Thôi trở lại chuyện chánh ha...”Hắn nghỉ thầm chỉ có đàn ông ngu mới đưa đàn bà giử tiền.
-“Hi hi..Không cần phải nói nửa..Cậu là lảo đại mà,lảo đại nói sao thì sao đi.Không lẻ cậu muốn đem tiền của chúng tôi đi đổ biển hay sao chứ?Nhiều thì không có,nhưng 100 tỷ thì không thành vấn đề.Nhà máy lương thực hay siêu thị gì đó, cậu là lảo đại,cứ quyết định là được.Con thấy sao Thanh Thanh?”Liên thẳng thắng.
-“Dỉ nhiên rồi chúng tôi tin tưởng anh..nhưng mà nói trước nha...Anh phải chịu trách nhiệm 100 tỷ của chúng tôi đó.Lời chúng tôi hưởng,lổ thì anh bù...” Thanh Thanh duyên dáng nói đùa.
-“Ha ha...Cứ quyết định như vậy,không có tiền tôi lấy thân thế...” Thấy mình được hết lòng ủng hộ,tâm tinh khoan khoái,Đức cao hứng pha trò nhưng người nói vô tinh người nghe hửu ý.Nét mặt Thanh Thanh ửng hồng.
-“Lảo đại..Hi hi...Anh làm Thanh Thanh mặt đỏ hết rồi.” Liếc mắt nhìn Liên,Tiên cười trêu.Liên thầm than...Thanh Thanh nầy rỏ ràng..Aiz...
-Ngày mai ba người xuống Cao Lảnh,không cần gấp.Cứ đi đó đây chơi cho thoải mái.Ngày mốt tôi trở xuống ,Lúc đó bắt tay vào việc...Ừm Hôm nay Sorry nha,không thể đi ăn cơm tối với các người được,Đợi xuống Cao Lảnh sẻ bù .
-“Là cậu nói đó nha...” Liên hụt hẳng nhưng nghỉ lại cho dù hắn cùng với cả ba người đi ăn cơm...Kè kè bộ ba như vậy thì có ích gì.Thời gian còn dài mà.Tiên cũng buồn bực không kém,Thanh Thanh tâm trạng bồi hồi.ánh mắt long lanh,không biết đang nghỉ gì
Đức không phải là không muốn ngồi xuống cùng ba người Tiên,Liên và Thanh Thanh ăn bửa cơm.nhưng nghỉ lại chờ khi hắn trở xuống Cao Lảnh cũng không muộn,bây giờ mà không đến gặp Đồng Giao và Thanh Nhả thì là chuyện lớn .Cũng may là lúc nầy Đồng Giao thường ở với Thanh Nhả,...Quyên thì không có vấn đề gì,nàng nói sẻ gặp hắn ở Cao Lảnh.Vậy cũng tốt.
Nếu không thì không biết phải làm sao mà phân thân ra
-“Chúc mừng nha..Lên chức ‘Daddy’ rồi...Tưởng anh được làm cha nên quên em và Thanh Nhả rồi chứ”.Mở cửa,thấy hắn...!Đồng Giao ‘chu mỏ’ nói lẩy để xả bớt cơn bực tức trong lòng.Nàng biết Nancy sanh em bé,hắn từ Cao Lảnh về,ngày đầu tiên không nói,đến hôm nay mới tới đây,vì vậy không hài lòng...
-“Quên thì chắc không quên đâu,nhưng em và chị không quan trọng lắm...Có phải không..Nói đi? ” Thanh Nhả dựa sát vào người hắn.Ánh mắt đầy uy hiếp,chỉ cần hắn trả lời không làm nàng hài lòng thì lảnh giáo ‘Cửu Âm Bạch cốt trảo’ của nàng đang uy hiếp nơi vùng eo...
-“Ha Ha..Sao lại nói như vậy chứ.Bận thì có bận nhưng đang sắp xếp thời giờ định đến đây sớm hơn thì bị cái vụ lình xình trên phây bù nên cần làm một số việc..Bây giờ coi như tạm xong nên chạy tới đây liền..Hi hi..Thay đồ mau đi.Ba người mình ra ngoài hóng mát rồi ăn cơm tối...” Đức vừa xạo chút chút vừa đánh trống lảng để tránh họa ‘sát thân’.
-“Không đi đâu hết..Thời buổi nầy không nên đến chổ đông người,muốn gì gọi giao tới nhà được rồi” Thanh Nhả liếc Đồng Giao nháy mắt.
-“Phải đó,gọi món ăn tới nhà,an toàn hơn nhiều.Em gọi đồ ăn tới...Nhưng trể một chút,Nà,đừng đánh trống lảng nha.Đừng tưởng em và chị Thanh Nhả không biết.Có phải vì Gia Kỳ mà bị người ta ám toán không?” Đồng Giao ‘trừng mắt’.
Đổ mồ hôi...đổ mồ hôi.Đức chợt nhớ lâu lắm rồi ,có nghe câu ‘Một vợ thì nằm giường lèo,hai vợ thì nằm chèo queo,ba vợ thì xuống chuồng heo mà nằm’..Lúc đó hắn chỉ mong khi lớn lên sẻ được nằm chuồng heo.Bây giờ tuy không phải là vợ nhưng có đến mấy chục người hầu hạ dưới cặc.Sướng thì sướng thiệt nhưng củng rất đau đầu.
-“Ha ha...không phải đâu,Nà,nếu bây giờ ba người mình ra ngoài ăn cơm,có tên cán bộ nào đó phải lòng em hay Thanh Nhả mà tấn công anh...Chẳng lẻ đó là lổi của hai em hay sao?Cho nên không trách Gia Kỳ được...Có phải không..Thôi đừng nói chuyện nầy nửa...Nà,,Lúc nầy ra sao rồi...Wow..Thanh Nhả,Đồng Giao,hai em hình như mập ra rồi...” Hắn nói vòng vo tam quốc một hồi rồi đánh trống lảng..Cuối cùng là đánh ngay tử huyệt của phụ nử...
-”Anh nói bậy bạ gì đây?” Nghe hắn nói mình ‘mập’ ra...Cả hai sợ hết hồn.Có mỷ nử nào không sợ mất vòng eo?Ba vòng bằng nhau là điều đại kỵ.Mặc đồ sẻ như cái thùng phuy.Bởi vậy liền chạy đến trước kính săm xoi...
-“Cũng vậy mà...không có ú lên” Đồng Giao cãi...
-“Nói bậy nói bạ..Làm người ta hết hồn..” Thanh Nhả ‘lườm’.
-“Không phải chứ...Đâu,để anh kiểm tra chút coi...”Hắn nghiêm túc tay trái ôm vòng eo Thanh Nhả...Tay mặt ôm vòng eo Đồng Giao...
-“Ờ...!phải ha...Wow..thơm quá vậy?” mủi hít hết người nầy hết người khác...Đồng Giao cãm nhận được mông mình chạm ‘cái đó’ khiến nàng xốn xang,Đầu ti của Thanh Nhả bị tay hắn ‘xâm lược’.Cả hai bây giờ mới biết bị ‘lừa’ rồi...Thanh Nhả chờ Đồng Giao ‘đẩy hắn ra...Đồng Giao chờ Thanh Nhả ‘chận tay’ hắn...Nói nào ngay không phải là lần đầu...Có gì để ngại ngùng chứ?Hơn nửa mấy ngày nay không phải là mong đợi lúc nầy sao?
Đã một đời chồng.Thanh Nhả là ‘đàn chị’ nên bạo dạn hơn Đồng Giao nhiều.Mấy lần trước cũng là nàng ‘tiên phong’ mà...Hắn ngậm đầu ti nàng mút một hồi,khiến trong lòng nàng dục tinh bừng bừng ,hai má đỏ gay như người say rượu.Không chịu được nửa, đẩy hắn nằm ngửa ra ,nàng kéo phẹc mơ tuya quần xuống,kéo cặc hắn ra ngoài,sục lên sục xuống vài cái rồi trước ánh mắt ngây ngốc của Đồng Giao,con cặc hắn mất hút trong miệng .Đầu nàng gục gặc như gà mổ thóc...Như một dâm phụ.
Bàn tay hắn chạm vào giửa hai đùi lục lọi.Nơi đó ướt đẩm,người Đồng Giao nóng ran,từng mãnh quần áo trên người nàng vung vải khắp nền nhà,hơi thở nặng nhọc,Đồng Giao kẹp đầu hắn giửa hai đùi mình,ngồi xuống,áp sát nào,hắn mút mạnh...Miệng nàng rí lên những âm thanh quái lạ...
Di động hắn run lên từng hồi..Được một lúc rồi ngừng .Tiếp đó là tiếng bíp bíp .Có người gởi tin nhắn...Hắn đang phê và vô cùng bận bịu,nào có nghe gì đâu...
-”Chắc là tại cái vụ phây bù nên ảnh bận ...Có lý nào không quan tâm đến mình chứ.” Thục Hiền giận dổi,thầm quyết định tìm xuống Cao Lảnh để cho hắn một bất ngờ...
***