Sáng nay Thanh Tình báo ‘bệnh’ không đi làm.
Phương Linh chuẩn bị đi Cần Thơ cùng mẹ để đón người...Nâng đang chỉnh sửa bài viết lần chót của chương trình cho buổi phát sóng chiều nay trước khi gởi cho Tú Nhi thì nghe tiếng di động reo lên.Liếc nhìn màn hình,lòng rộn rả nhưng không vội bắt máy.Thầm nghỉ,phải để hắn chờ...Mình hấp tấp bắt máy,hắn sẻ kiêu ngạo nghỉ mình đang chờ hắn gọi...Còn khuya í...Nàng nhìn máy I phone trên bàn làm mặt quỷ rất đáng yêu...Tiếng chuông di động im bặt...
-“Chờ người ta,ngươi ta gọi thì làm bộ làm tịch...Hắn không gọi lại thì đừng khóc nha”...Thanh Tình nói bâng quơ...Hai mắt dán vào mạng Facebook,hai tay bấm lia chia ,hình như đang viết bình luận gì đó...
-“Sao chị biết là em chờ ảnh chứ?” Phương Linh cắc cớ hỏi.
-“Em nha..Từ hôm qua tới giờ,tâm thần hoảng hốt,cứ 5 hay 10 phút liếc nhìn cái I phone như bị trúng tà.Con nít cũng biết là đang chờ .Vậy mà khi người ta gọi thì làm bộ làm tịch...Mấy chiêu nầy xưa quá rồi...” Thanh Tình bỉu môi chê em gái.
-“Lo cho chị đi..Hi hi,sắp thành gái già rồi mà vẩn còn lựa chọn.Người ta đã quỳ xuống cầu hôn vậy còn chưa chịu sao” Bị Thanh Tình nói trúng tim đen,Phương Linh ‘trả đủa’ bằng cách đem chuyện Trung Chánh cầu hôn ra nói.
-“Vậy thằng Phát quỳ xuống cầu hôn ..Em chịu gả cho nó?” Thanh Tình phản pháo...Phương Linh chưa kịp phản ứng thì di động lại reo lên.Lần này dỉ nhiên là bắt máy...Thanh Tình làm bộ tập trung trên màn hình I pad nhưng thật ra đang vểnh tai nghe lén.
-“Còn nhớ tới em sao?Tưởng anh chỉ có Tú Nhi,Thụy Vủ và mấy người khác thôi” Vừa bắt máy,Phương Linh liền nói lẩy.Thanh Tình nghe hết hồn nghỉ bụng :’Thì ra tên kia đào hoa dử ha.Ngoài bà xả vừa sanh,không ngờ ngoài con em mình lại còn có vài người nửa.
Nhưng cũng phải,đồ tốt ai cũng thích,đàn ông tốt dỉ nhiên gái mê là phải,thế kỷ 21 mà.
-“Wow..Sao nghe nặng mùi thuốc nổ vậy?em cũng biết anh bận mà.Vừa mới dể thở chút xíu là gọi cho em liền” Nói xong câu nầy,Đức tự phục lấy chính mình,trình độ ăn nói gạt gái sao mà càng ngày xuất khẩu thành câu,càng ‘hùng biện’ a.Nhưng nghỉ kỷ lại chính là các nàng ép đó mà...Không nói như vậy chẳng lẻ ù lì chờ bị mắng à?
Quả nhiên là đúng như vậy..Không cần biết hắn nói thật hay nói cho mình vui.Phương Linh nghe xong cãm thấy ngọt ngào...
-Anh đang ở đâu vậy?Gọi em có chuyện gì?
-Ây da..Gọi bạn gái mà cần phải có chuyện mới gọi sao?Hi hi...Chuyện là vầy,hôm nay anh có mời mấy cô đồng nghiệp trưa nay đi ăn cơm...Có rảnh không?Anh muốn em đi với anh...
-“Trưa nay?Không được...Trong hai ngày nay Em bận lắm...Sau ngày mốt thì được” Phương Linh tiếc nuối,lúc rảnh thì không gọi,lúc bận thì gọi,như vậy có tức không chứ?
-Wow...Bận vậy sao? Thôi được.Chiều mốt nha...Lúc đó còn nói bận nửa là không được đâu
-”Anh bận thì có...Chiều mốt tới rước em...” Cúp máy.Phương Linh cãm thấy ngọt ngào như được uống mật ong.
-“Hắn đi ăn cơm với nhiều phụ nử đó?” Thanh Tình ‘nhắc nhở’,nàng ghé tai nghe được lõm bõm toàn bộ câu chuyện.Hắn đi ăn cơm trưa với nhiều phụ nử mà em gái mình coi như không có gì khiến Thanh Tình không vui.
-“Hi hi..Em bận mà...” Không phải là Phương Linh không muốn cho chị mình biết kế hoạch của nàng nhưng Thanh Tình có thể vì hời hợt,vô tình tiết lộ thì hỏng bét,hơn nửa,đây là chuyện hợp tác của bạn gái hắn...Chị nàng không có liên quan.
Nàng nhìn đồng hồ.Sắp đến giờ đi lẩm bẩm,chuyến bay đáp lúc 10h30,bây giờ là 8 giờ.Rước mẹ xong rồi đi thẳng đến Sân bay Trà Nóc, tầm khoảng 10 giờ tới...OK mà...
Phương Linh cãm thấy hảnh diện vì nàng và Tú Nhi cùng Ngọc Lan sẻ cho hắn một ‘Big surprise’...À không.còn có Thụy Vủ,Thanh Nhả và Đồng Giao,Thái Điệp nửa...mổi người một tay.Tất cả đều chung tay.Nghỉ tới đây,Phương Linh hảnh diện,mĩm cười.
...
Hôm nay Ngọc Lan nghỉ một ngày để đi đón mẹ.
Bí Thư Ngọc Lệ xuống Cao lảnh thăm và xem đứa con gái công tác thế nào.Nhưng đây chỉ là lý do phụ,nghỉ đến lý do chánh,Lệ có chút hổ thẹn vì bà có quan hê ‘bất chính’ với bạn trai của con mình...Với địa vị của Lệ,không phải là không thể kiếm bồ nhí khỏe mạnh trong chuyện đó,nhưng quan trọng nhất phải là người kín đáo và thận trọng,như vậy còn có ai thích hợp hơn hắn chứ?Chính vì vậy Lệ không còn bận tâm với vấn đề nầy nửa.Nói nào ngay,lúc nghe Diểm tiết lộ hắn làm chuyện đó với dì Hà của hắn và Diểm,Lệ cãm thấy nóng người lên vì ham muốn,quan hệ loạn luân làm Lệ thích thú, Lệ muốn thỏa mãn những ham muốn thầm kín của mình.
Lệ không đi một mình,bên cạnh còn có Diểm và Hà,dì Hai của hắn...Cả ba bây giờ rất là thân thiết,cùng nhau xuống đây dỉ nhiên là có âm mưu rồi.Lệ thấy không phải chỉ có mình thích loạn luân với ‘con rể’ mà ngay cả dì hai của hắn cũng thích ‘ấy’ với thằng cháu...Vì thế quan hệ của Lệ,Diểm,Hà trở nên vô cùng vi diệu và khắn khít.
vì cùng có chung sở thích .Chuyện gì cũng có thể nói với nhau được,trong lúc chuyện trò riêng tư thường bàn bạc với nhau làm sau liên thủ ‘đấu’ với hắn.Thật là phóng đãng.
Ngọc Lan cũng không phải một mình,bên cạnh nàng là Trưởng ban Hằng và con gái Phương Linh.Chủ tịch Diểm trước kia ở Cần Thơ,cũng là bạn của Trưởng ban Hằng lúc còn đi học,quen biết nhau rất là thân thiết,giửa hai người không có gì là không thể nói,cũng vì vậy mà Hằng được nếm mùi cặc khủng của ‘con rể’ như Bí Thư Lệ .
-“Chờ lâu chưa?” Lệ Bí Thư thấy con gái có phần tươi tắn hơn lúc ở ngoài Hà Tỉnh ,bà mĩm cười hỏi...gật đầu chào Trưởng ban Hằng,đây là lần đầu tiên gặp mặt nhau ngoài đời,nhiều lần bà đã cùng Diểm và Hằng nói chuyện qua Phây bù...Phương Linh thì lần trước đã ra Hà Tỉnh..Có thể nói là tất cả đều quen biết nhau.
-“Hi hi,khoảng 15 phút thôi...Lên xe đi,về khách sạn nghỉ ngơi,chiều nay có buổi phát sóng lúc 4 giờ...Phải không Phương Linh?” Ngọc Lan thân thiết hỏi.Ý tưởng của Phương Linh làm cho hai nàng xích lại gần nhau hơn.Giờ đây đã bắt đâu thân thiết.
-“Đúng như vậy Tú Nhi đang chuẩn bị chương trình lên sóng lúc 4 giờ,3 giờ tất cả sẻ họp mặt tại khách sạn để chuẩn bị sau đó sẻ trực tiếp phát sóng trên kênh của mình và kênh của Tú Nhi .
-“Mau lên xe đi về khách sạn nghỉ ngơi trước,vừa đi vừa nói cũng được...” Trưởng ban Hằng giục.Bà cũng đã sắp xếp chương trình tiếp đãi bạn bè và khách riêng của mình...Sau buổi phát sóng chiều nay,bà sẻ đưa phái đoàn về Biệt thự...
-“Hắn có biết chuyện mình làm không?” Trong lúc các bà mẹ và trưởng bối nói chuyện rôm rả như bắp rang ,Ngọc Lan hỏi nhỏ Phương Linh.
-“Hi hi...Đã nói là bí mật để ảnh ‘surprised’ mà..Nói làm gì.
-“Phương Linh.Chị thật tỉ mỉ” Ngọc Lan khen.
-“Ậy..đừng nói vậy..mổi người mình ai cũng có phần làm mà...Không phải một mình tôi chứ” Phương Linh khiêm tốn cười.
Quan hệ của hai nàng như vậy mà tiến gần hơn nhiều.Không còn như chó với mèo lúc ở Hà Tỉnh nửa.
...
Tiến Lưc có thói quen ra ngồi ở Highlands Coffee vừa nhâm nhi cà phê vừa ngắm gái,thấy cô nào vừa mắt thì tìm cách tiến gần làm quen tán tỉnh,thử tài cua gái của mình và coi đó là thú vui tiêu khiển.Phải nói là hắn có bề ngoài không tệ nên dể đàng chiếm được cãm tinh của đàn bà,nói chuyện vài câu thì hắn khôn khéo lộ ra là Thạc sỉ tốt nghiệp nước ngoài về nước đãm nhiệm chức Phó Trưởng Phòng của Sở Lao động và còn là con trai của Chánh văn Phòng Sở Tài Chánh...Bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm mê mệt con gái người ta rồi...Hơn nửa hắn còn lái chiếc Audi A7 Sportback màu trắng...Bởi vậy chưa bao giờ thất bại trong việc cua gái cho nên được đám bạn bè gọi là ‘sát thủ tình trường’.
Hôm nay hắn vừa ngồi xuống,lấy Ipad Pro để lên bàn,gọi ly cà phê ,bộ dáng vô cùng tiêu sái,hắn biết có nhiều cô đang để ý nhìn trộm hắn...Còn không phải sao...!Từ kính mát cho đến áo pull quần dài,đều là của thương hiệu Georgio Armani,nếu kể luôn Ipad pro là không dưới trăm triệu rồi.Cho nên hắn có quyền kiêu ngạo.
Trong lúc Lực đang âm thầm kiêu hảnh,một mùi thơm nhè nhẹ thóang qua mủi làm hắn ngây ngất,ngẩn đầu lên nhìn..Lực sửng sờ...Tâm hồn xao xuyến...Cách bàn hắn tầm khoảng hai thước,một mỷ nử vừa kéo ghé ngồi xuống,hình như cãm giác được có người đang nhìn mình,nàng nhìn hắn,gật đầu mĩm cười coi như chào...Rồi lấy laptop để lên bàn,gọi nước uống,mắt nhìn lên màn hình của laptop.Tay nàng cầm cây bút gỏ nhẹ lên mặt bàn...!nét mặt suy tư.Bất thinh linh,nằng đặt bút xuống,ngón tay lướt lên bàn phím thật điêu luyện,cây bút lăn tròn rơi xuống nền nhà...Tién Lực cãm thấy mình cơ hội đến rồi.Hắn nhanh nhẹn bước tới.cúi lượm cây bút đưa trả cho người đẹp...Nàng mĩm cười,nụ cười có thể nói là ‘khuynh thành khuynh quốc’ khiến tim hắn đập thình thịch thầm nghỉ nhất định phải cua được tới tay.
-Cám ơn anh...
-“Không có gì..Cô là sinh viên trường nào?” Lực nhả nhặn hỏi...
-“Hi Hi...Sao anh biết tôi là sinh viên?” Người đẹp hơi nghiêng đầu hỏi,bộ dáng rất đáng yêu.
-“Tôi đoán thôi...Hy vọng là đúng,nghe giọng nói của cô ...cô là người miền Trung,không biết ở vùng nào” Lực mĩm cười...
-Anh đoán hay vậy..hi hi..đoán thử xem.
-“Được thôi..nhưng mà trước khi đoán...Để tôi giới thiệu trước..Nguyển Tiến Lực...Nice to meet you”Lực đưa tay ra...
-“Nhả Thy...Hi hi..Nice to meet you” Nhả Thy đưa tay ra...Tiến Lực bắt tay nàng,hắn sướng run lên,ôi bàn tay mềm mại,chắc chắn là tiểu thư của một nhà quyền quý nào đó.
-“Cô đang chờ bạn?” Lực thăm dò.
-“Không phải,thấy buồn,ra đây uống ly cà phê thôi ...Còn anh?đang chờ bạn gái?” Nhả Thy mĩm cười.
-“Nếu được như cô nói thì tốt quá,hi hi,tôi đâu có may mắn như vậy,hay là mình trò chuyện chút nha...nếu cô không ngại va không nghỉ tôi là người xấu? May I?”.Với cử chỉ như sắp kéo ghế.
Lực chêm một chút anh ngử.phong độ và lịch sự như Tây..
-“Hi hi..Mời anh ngồi.” Nhả Thy mĩm cười.
-“Chị dâu nầy ngầu thiệt...Có thể đoạt giải Oscar” Cách đó không xa Hưởng tắc kè càng khâm phục Đức ca,chị dâu nào cũng bá cháy,ngoắc một ngón tay thôi là thằng kia vào tròng.Hừ.Cười đi con ,dám đụng tới Đức ca?lát nửa sẻ cho mầy biết cái gì là thân bại danh liệt...!
Hưởng lấy di động gọi ra ngoài...
-“Anh đoán tôi là người miền Trung..vậy có thể nói tôi là người xứ nào?” Hớp một ngụm cà phê.Khi Tiến Lực đem I pad từ bàn qua, hắn vừa ngồi xuống,Nhả Thy ánh mắt long lanh phong tình vạn chủng hỏi..
-“Nếu tôi đoán trúng thì sao?” Lực mĩm cười
-“Vậy...hôm nay tôi mời anh..Nếu anh đoán không trúng...hi hi...Ly cà phê của tôi..anh trả..Vậy công bằng chưa?” Nàng ‘lườm’...nét mặt vô cùng đáng yêu.
-Cô là người không phải Thanh Hóa hoặc Nghệ An thì Hà Tỉnh...Có đúng không?
-“Sao anh biết?” Nhả Thy nhìn Tiến Lực với ánh mắt ‘khâm phục’...
-“Hi hi...Tôi nhận ra bải biển Thiên Cầm trên màn ảnh laptop của cô nên đoán bừa vậy thôi...Không ngờ cô thật là người Hà Tỉnh...” Lực ‘khiêm tốn’ mĩm cười.
-“Anh thật thông minh” Nhả Thy mĩm cười ‘khen’.
-“Nói đến Hà Tỉnh mới nói nha...Mấy hôm nay trên mạng,lình xình vụ cứu trợ năm ngoái ở quê cô...Aiz.” Lực lắc đầu.
-“Anh cũng theo dỏi vụ nầy?” Nhả Thy ‘sửng sốt’.
Lực muốn phá lên cười...nghỉ bụng “em gái à anh là tác giả của vụ nầy đó..”.hắn muốn khoe với người đẹp hắn là anh hùng vạch mặt kẻ xấu cho người dân Hà Tỉnh nhưng tạm thời ẩn nhẩn,thời cơ chưa chín mùi,hơn nửa chỉ vừa quen biết nhau.
-“Có chứ...Aiz...” Lực nhìn quanh rồi nói nhỏ :”Tôi còn biết vai chánh là ai nửa kìa.”
-“Xí..tưởng gì..Ai cũng biết ám chỉ chủ tịch huyện gì đó mà” Nhả Thy bỉu môi khinh thường.
-“Ha ha..Không phải là đơn giản như vậy...Tôi…”,Lực còn muốn nói thêm nhưng ngay lúc nầy di động của Nhả Thy vang lên khiến hắn tạm thời im lặng.
-Sorry bạn tôi gọi...Ê..Sao lâu vậy?Đang đợi chị nè...
Rồi không biết người ‘bạn’ nói gì,Lực thấy nàng nhăn mặt : “vậy mà nói nghe hay lắm,cái gì lấy xe ông anh chở mình đi một vòng hóng mát,bây giờ muốn về cũng phải đón taxi...!“ Cúp máy,mặt Nhả Thy như còn chù ụ.
-“-Có chuyện gì sao?”Lực nghe rỏ ràng..Trong lòng hắn nở hoa.Có cơ hội rồi.Hắn làm bộ quan tâm.
-Không có gì quan trọng...Con nhỏ bạn nói hôm nay nó mượn xe anh nó chở tôi đi một vòng hóng mát..Ai dè xù giờ phút chót ..Aiz..Thiệt làm mất hứng...
-Hi hi...Hóng mát thôi hả?Tôi đưa cô đi...Sẳn mình nói tiếp câu chuyện hồi nảy...
-“Anh? ...Chúng ta vừa mới quen nhau...” Nhả Thy ‘e ngại’...
-“Không cần phải sợ,tôi là cán bộ nhà nước,nà,đây là danh thiếp của tôi,má tôi là Chánh văn Phòng của Sở tài chánh Cần Thơ...” Lực lấy danh thiếp ra để chứng tỏ thân thế tốt.
-“Wow..Thạc Sỉ,anh tốt nghiệp Đại học Mc Gill Montreal Canada?Phó Trưởng phòng?” Nhả Thy ‘trầm trồ hâm mộ’.
-“Vậy bây giờ tin tôi không phải là người xấu chưa?” Thấy Nhả Thy ‘trợn mắt’ nhìn mình...Lực âm thầm đắc ý nghỉ bụng :’.Rỏ ràng nàng bị hắn hấp dẩn?Bây giờ chỉ cần nàng lên chiếc xe Audi A7 Sportback của hắn đi dạo một vinh thì chuyện hôn hít bóp vú mò lồn chỉ là chuyện nhỏ...Có em nào chống cự lại được mỵ lực của mình chứ?’
-“Nhìn anh cũng không giống là người xấu...Thách anh củng khô ng dám...Tôi không hiền đâu đó nha...” Nhả Thy mĩm cười hăm dọa.
-“Ha ha..được rồi.Vậy..bây giờ tôi chở cô đi hóng gió sau đó khi nào cô chán..Tôi đưa cô về.” Lực mĩm cười,thai độ,cử chỉ rất là tiêu sái.,,
Kêu phục vụ tính tiền xong,Lực đưa nàng ra xe...
-“Wow!..Xe anh à..?” Nhìn thấy chiếc Audi A7 Sportback.Nhả Thy ‘sửng sờ’,hỏi.
-“Ừm..mới vừa đổi...Cô là người thứ nhì..người thứ nhất là má tôi..Hi hi..Lên xe đi...” Lực xạo ke...Có sao chứ?nàng tin là được rồi.
-“Bây giờ cô muốn đi đâu?” Cho xe chạy ,Lực hỏi...
-“Chạy vòng vòng hóng mát...Ây..tùy anh đi...” Nhả Thy mĩm cười.
-“Ừm..” Lực thầm mừng...Hắn thầm liếc bầu ngực nàng...Thầm nuốt nước bọt...Không để ý cách xa xa phía sau...chiếc Toyota Hiace bám sát...Hưởng tắc kè ở vị trí tài xế,Nhả Phương bên cạnh,phía sau là 4 tên đàn em ‘đầu trâu mặt ngựa’ đang hăm hở chờ được biểu hiện.Xa hơn nửa.Đội trưởng Thắng cùng ba chiến sỷ công an trên chiếc xe cũng đang bám sát không rời.
-“Đừng để mất dấu nha...Nhả Thy có chuyện gì thì anh không gánh nổi đâu” Nhả Phương nhìn Hưởng hăm dọa...
Nhả Phương phấn khích,chỉ cần Nhả Thy ‘xảy ra chuyện’ thì bọn thằng Hưởng tắc kè xông tới đập thằng khốn kia một trận cái tội muốn xàm sở con gái nhà lành,kế đó CA tới đúng lúc.áp giải tên ‘dâm tặc’ về đồn..Nhân chứng vật chứng đầy đủ...Hắn mà không tàn đời thì song Nhả sẻ vô chùa làm ni cô.
Bên nầy,Lực cho xe chạy qua cầu Cần thơ,đi về hướng Vỉnh Long..Hắn nhớ dưới chân cầu là nơi lý tưởng để hóng mát và tâm sự...Nàng nói tùy hắn mà.Lực mĩm cười...Vì vậy hắn ngừng xe ở nơi vắng vẻ dưới chân cầu,chỉ có vài người câu cá ở xa xa,cách xhoor hắn đậu xe tầm trăm thước,
-Sao ngừng xe ?Đây là đâu vậy?
-“Em nói là muốn hóng mát mà..Chổ này mát mẻ,thanh tịnh...” Đổi cách xưng hô..Lực cười cầm tay nàng...
-“Thì ra anh có âm mưu” Nhả Thy ‘lườm’...
-“Hi hi..Em đẹp quá mà...Anh hôn cái nha...” Nghỉ nàng chịu đèn...Lực chồm tới...Bất thình lình Nhả Thy xé áo,để lộ bầu ngực trắng ngần.
mở cửa xe,vừa khóc vừa la inh ỏi...
-Cứu tôi ..cứu tôi với...Có người muốn hiếp dâm..Bớ người ta...
Tiếng kêu thật thãm thiết...
-“Ê..cô làm gì vậy...” Lực hết hồn,hắn muốn hôn hít,sờ lồn,bóp vú ,sau đó nếu được thì chơi nhưng chưa bao giờ nghỉ đến chuyện hiếp dâm...
Hắn còn đang bàng hoàng thì một chiếc Toyota Hiace trờ tới rồi một đám người nhảy xuống...
-Tụi bây..đập chết mẹ thằng nầy cho tao,đụ mẹ...Nó dám hổn láo với chị dâu...
-“Chị dâu?Không có..tôi không có...” Lực kinh hải..Mặt trắng bệch...hắn sợ muốn đái trong quần nhưng đàn em của Hưởng cứ nhao tới tha hồ mà đánh đấm để lập công,miển không chết là được rồi...
Mặt Lực sưng chù dù,gảy ba bốn cái răng...Nhưng chưa dừng ở đó.
Tiếng còi xe CA inh ỏi đến hiện trường.Thắng đội trưởng bừng bừng khí thế bước xuống...Không nói không rằng,ra lệnh chiến sỉ CA còng tay Tiến Lực áp tải lên xe...Mọi chuyện chỉ trong vòng vài nốt nhạc.
Tiến Lực sợ vải linh hồn, đủ thông minh để biết mình đã rơi vào cái bẩy,cố nhịn đau,hắn nặng óc suy nghỉ xem mình đã đụng chạm thần thánh phương nào?Bất giác hắn lạnh mình..Có thể nào???Không đâu,làm sao nó biết là mình chứ...
-Xếp à..tui thiệt bị oan...
-“Hắc hắc...Oan?Rồi sao..im miệng đi ..mầy là cái thá gì mà muốn chơi Đức ca hả mậy?Nói cho mầy biết nha...Đức ca búng một ngón tay là cả nhà mầy chết không kịp ngáp...Đụ má...thằng ngu...Nhưng chuyện nầy,ha ha..Tao nói cho mày biết nha..Đức ca đâu có rảnh chơi với mầy...Mấy chị dâu bất mản với mầy nên mới ra tay...Mầy hiểu chưa..” Thắng khinh thường...
-“Xếp..Em xin phép gọi điện cho ngươi nhà...”Lực nghe Thắng nói xong..Hắn muốn xỉu...Biện pháp bây giờ là cầu cứu với mẹ hắn.
-“Mầy muốn gọi thì cứ gọi cho đã đi..nhưng tao nói cho mầy biét..Chỉ có trời cứu mầy...Hắc hắc hắc” Thắng trề môi...Còn không phải sao?Ở Cần Thơ này,tuy không phải là Bí Thư hay Chủ tịch gì nhưng Đức ca là bất khả xâm phậm.Đụng Đức ca?Thằng cặc nầy đúng là mặt người nhưng óc heo.
...
-“Chị dâu..Chị không sao chứ?”Tiến Lưc bị áp giải đi rồi ...Thấy áo Nhả Thy rách,tuy biết chị dâu nầy thuộc loại ‘bán trời không văn tự’ nhưng Hưởng tắc kè vẩn làm bộ quan tâm..Nếu không Đức ca hỏi tội thì không gánh nổi ..
-“Bộ anh thấy tôi có sao hả?”Nhả Thy quắc mắt...quát.
-“Em...Em không phải là ý nầy...” Hưởng thầm than...Bà cô nầy vui buồn bất chợt,chỉ có Đức ca mới trị nổi a..
-“Ha ha...give me ‘5’...Nhả Phương thấy mọi chuyện xảy ra như mình muốn,hai chị em đánh tay nhau nghe một cái ‘bốp’...Cười hi hi ha ha...
Trước hai người chị dâu nầy.Hưởng tắc kè và bọn đàn em không dám thở mạnh...Cũng may chuyện cần làm đã làm xong rồi...
Cao Lảnh...cùng thời gian.
Nga đã về nhà hôm qua,chuyện Trương Tấn Dủng thề thốt sẻ sửa đổi nàng không quan tâm,bây giờ Dủng có ai đi nửa nàng cũng sẻ không thấy quan trọng nửa.Dù sao Dủng đã ăn chả và nàng đả ăn nem...Nhưng vấn đề không dừng ở đó...Đêm qua nàng nằm mơ thấy mình rên siết trong vòng tay của hắn...Rồi giật mình thức giấc với nhiều tiếc nuối.Bây giờ nàng không biết mình phải làm gì và đang làm gì nửa rồi.Hôm qua đối diện với Phương Linh,Nga lúc đầu rất hổ thẹn nhưng sau đó lại thấy không có gì phải ngượng ngùng.Nàng không nói,hắn không nói,đây là bí mật của nàng và hắn...Nga nhớ lại hôm ở Cần Thơ nàng đã nói với hắn hãy quên chuyện nầy đi,nhưng nói thì dể,làm thì không dể.
‘Cộc..cộc..cộc’..Có tiêng gỏ cửa nhè nhẹ...Nga biết đó là Thư ký Ngọc Hà...
-Vô đi...
-“Bí Thư..Chủ Tịch Đức có việc cần gặp chị...”Ngọc Hà mở cửa bước vào nói.
-Mời Chủ tịch Đức vào..À.khoan...Chị ra ngoài,khoảng ba phút thì mời Chủ tịch Đức vào...
“Dạ..Bí thư” Ngọc Hà ra ngoài khép cửa...Cửa vừa đóng” Nga cuốn quýt lấy gương soi mặt, sửa máy tóc,tô lại son môi,nét mặt ửng hồng...Nàng tu chỉnh chút nhan sắc xong rồi giả bộ nghiêm túc chăm chú nhìn vào công văn trên bàn .
Có tiếng mở cửa,biết là hắn ,mặc dù tim đang đập thình thịch nhưng Nga vẩn ‘chăm chú’ vào văn kiện trước mặt.
-“Bí Thư ..Chị khỏe...” Đức vào văn phòng Nga.thấy nàng đang ‘chăm chú’ đọc văn kiện ,hắn cười thầm...nhưng mặt ngoài rất nghiêm túc và qui củ chào lảnh đạo.
-“À..Chủ tịch Đức...Mời cậu ngồi ..Khỏe chứ?bà xả và em bé sao rồi ” Nga cố làm ra vẻ như không có gì giửa hai người.
-Cả hai đều khỏe..Cám ơn chị..Ừm..Hôm nay đến đây là muốn thông báo cho chị biết,tôi quyết định kiện công ty Hồng Ngọc về sai phạm trong việc làm cột đèn đường ở huyện mình.Haha..Nói cho chị biết trước thôi.Lát nửa chúng ta có cuộc họp về chuyện nầy.
-“Ừm..Tôi có đọc qua lịch trình hôm nay” Nga gật đầu.
-“Chuyện thứ hai là tiến trình góp vốn xây dựng nhà máy lương thực và siêu thị Đồng Tháp rất khả quan...Tôi có gặp qua phái đoàn đầu tư từ Đà Nẳng ở Cần thơ..Hôm nay có lẻ đã đến đây rồi...Nếu không có gì thay đổi,họ sẻ đầu tư 100 tỷ vô huyện mình...
-“100 tỷ? Nga sửng sốt...Đây là một con số lớn.Tuy nàng không làm gì nhưng trong tương lai,thành tích là có đấy.
-“Hi hi.100 tỷ thôi mà..Củng được...” Đức ‘khiêm tốn’.
-“Cái gì mà cũng được.quá tốt rồi..cậu thiệt giỏi,giao thiệp rộng” Nga mĩm cười,khen dồi ,Thấy mình thất thố,nàng im miệng,đang nghiêm túc mà,sao lại cười?
-“Bí Thư Nga ..Chị khen làm tôi có chút kiêu ngạo..Thôi không làm phiền chị nửa..Lát gặp trong buổi họp” Hắn nói xong đứng lên đi ra cửa,vừa quay mặt liền mĩm cười.Tâm trạng của nàng,hắn hiểu,ngại ngùng bên ngoài ‘em chả’ bên trong rất muốn...!hôm ở Cần Thơ,khi lâm trận,giọng điệu rên siết của nàng,hai chân kẹp lấy eo hắn ,hai tay cào cấu và nhất là khi ngậm cặc hắn cũng rất là tham lam...Bản chất nàng rất nồng nhiệt,chỉ cần thêm một chút lửa thì sẻ bùng cháy dử dội..nhưng đồng thời cũng còn rất bảo thủ.Cần phải có những ‘bất ngờ’ để huấn luyện.Bởi vậy hắn nói kiếu từ,thật ra là bước đến gài móc cửa...
-“Không có gì nói nửa sao?” Thấy hắn vô đây chỉ nói hai ba câu rồi bô đi,Nga tức mình,chuyện nàng với hắn sao có thể như là phấn trắng viết trên bảng đen vậy?viết xong rồi xóa?Nga sửng sốt...Tức mình sẳn giọng...Vừa lúc nầy hắn đã quay laij,đến sát bên,cúi xuống hôn lên môi nàng...
-“Ưm..coi chừng có người vô” Nga xô nhẹ hắn ra..Mừng sợ lẩn lộn..Mừng là hắn không quên,sợ là tên nầy bạo thiệt,đây là văn phòng...
-Cửa khóa rồi..Mình đang họp mà..
Qua kinh nghiệm trong các trận ‘du kích; đầy kích thích như thế nầy,Đức làm sao chịu bỏ qua.Hai tay hắn ôm lấy gương mặt đẹp của nàng tham lam mút lấy chiếc lưởi thơm tho..Nghe hắn nói đã khóa cửa,ngần ngừ một chút..nàng bắt đầu đáp trả nhiệt tinh ,hơi thở bắt đầu hổn hển.Tay hắn bắt đầu xâm lượt,từ dưới váy nàng đi ngược lên..Nga hết hồn..Không phải hắn muốn ở đây đó chứ?không được đâu à...Nàng chận tay hắn.
-Ở đây không được..
-“Cửa khóa rồi..hôn hít thôi mà..” Hắn lì lợm...Ngồi ngay xuống,vén váy nàng lên,chui đầu và úp mặt vào ngay vùng tam giác,tuy còn cách lớp vải mỏng của quần lót nhưng Nga chết điếng...Không gian và thời gian kích thích nàng tột độ...Nga nghỉ bụng “cũng đúng,cửa đã khóa ,hơn nửa chỉ hôn hít thôi mà..” Vì vậy siêu lòng không cản hắn nửa,đứng dựa vào mép bàn...để mặc hắn chui đầu vào váy,hôn hít mò mẩm,nàng còn thậm chí dang rộng hai chân để hắn dể dàng hành động...
Giửa lúc tâm hồn đang mê ly,di động trên bàn reo tên...Nga liếc mắt nhìn màn hình,hoảng hốt,là ông xả Trương Tấn Dủng gọi tới..Dỉ nhiên là không muốn bắt máy trong lúc nầy,có lý nào trong khi hắn đang lộng hành trên cơ thể mà nàng nói chuyện với ông xả qua di động chứ?Nhưng mà máy cứ reo hoài.
-“Sao không bắt máy?” Thấy Nga không bắt máy,Đức ngước mặt lên hỏi.
-“Bắt cái gì chứ..Là ổng í...” Nga trừng mắt...
-Hi hi..Bắt máy đi.
Tưởng hắn ngừng,có chút tiếc nuối.Nàng lườm,kéo quần lót lên,bắt máy...
-A lô..
Nga vừa nói ‘a lô’..Đức lại khiến nàng không kịp trở tay...Quần lót vừa kéo lên lại bị hắn một lần nửa kéo xuống rồi úp miệng vào,lần nầy còn hăng hơn lần trước...Được dịp hôn hít sờ mó thân thể trong khi nàng nói chuyện với ông xả,có khi nào hắn bỏ qua chuyện kích thích như vậy chứ,vì vậy càng hăng hái hơn nhiều...Nga đành chịu trận,ậm ừ nói chuyện với chồng,người không ngừng uốn éo.Mắt ‘hung dử’ lườm,tay ngắt...Nhưng ánh mắt rỏ ràng đượm đầy tình ý...Một tay cầm máy, tay kia ghì đầu tóc hắn.
Miệng ậm ừ,nàng có nghe ông xả nói gì đâu chứ...
Trương Tấn Dủng nào biết giửa hai đùi của bà xả mình đang được người khác tận tình khai thác.Lảo gọi đến để rủ vợ cùng nhau đi ăn trưa..
Mục đích để hàn gắn rạn nức giửa hai vợ chồng...
Nga vừa cúp máy thì hắn cũng dừng...Khởi đầu như vậy là đủ rồi.Còn nhiều thời gian mà...Phải từ từ huấn luyện.
-“Cậu thiệt là..”Nàng ngắt hắn một cái mạnh...
-“Hi hi..Định mời chị cùng nhau đi ăn cơm nhưng nghe chị nói đi ăn cơm với ông xả..Thôi để khi khác.Bye..Bon appetit!”,tay xoa giửa hai đùi,miệng hôn nàng thêm một cái,quay người bước đi...Nga nhìn theo hai mắt long lanh.Lòng vẩn còn rạo rực,thầm mắng ‘cứ như vậy rồi bô đi?’.
Đức vừa về văn phòng ngồi chưa được năm phút,Thái vân Cơ gọi đến...Hắn mĩm cười bắt máy.
-“A lô..Nghe nói cậu về rồi?” Giọng Vân Cơ nủng nịu.
-Wow..Chị cũng nhạy tin đó chứ,có gián điệp bên cạnh tôi à?
-“Hi hi..Gián điệp gì chứ...Sao lại nói như vậy,tôi muốn quan tâm cậu thôi mà...Ừm .nè,cho cậu biết cái nầy,tên Thông kia có tìm tới ,mang cho tôi hộp quà,cậu biết cái gì trong đó không?hi hi là 100 ngàn mỷ kim ...” Vân Cơ khoe...
-Nhiều vậy à...Làm giàu rồi.Chúc mừng nha...Nhưng nói với tôi làm gì.
-Hi hi..Vân Cơ nầy không có cái gì giỏi nhưng không bao giờ phản bội hay đâm sau lưng bạn bè.Hắn muốn đâm sau lưng cậu mà muốn cầu cạnh tôi sao..Hắn đừng có hòng...Hơn nửa...
-Hơn nửa cái gì?
-100 ngàn quá ít..vài triệu thì được...
-“Ha ha..vậy cũng phải” Biết nàng pha trò,hắn bật cười.
-Nà...có rảnh không,tới nhà ăn cơm..
-“Ăn cơm thôi à?” Đức ởm ờ...
-“Cậu muốn sao thì sao đi...” Giọng Vân Cơ lẳng lơ...
-Hôm nay không được...Để hôm khác..
-Hôm nào cũng được,nửa đêm nửa hôm.Anytime...Khi nào thuận tiện,chị đưa cậu chìa khóa nhà.
-Hi hi..That sounds good! (Nghe hấp dẩn...dịch theo nghỉa bóng)
-Câu thích thì được rồi..Nà...100 ngàn mỷ kim kia,cậu nói đi,chị phải làm sao đây?Đưa cho cậu nha hay trả lại cho hắn?
-Đưa tôi làm gì?người ta có lòng hiếu thảo,vậy thì cứ giử lấy mà xài..
-“Hả?cậu không nói đùa chứ?” Giọng Vân sửng sốt,là 100 ngàn mỷ kim đó,sao không động lòng vậy?Còn kêu nàng cứ bỏ túi xài.Người đàn ông như vậy thật hiếm có a...
-“Hi hi..Tùy chị đi,sao cũng được,nhưng đừng trả lại hắn...Bỏ túi xài đi ha..Thôi không nói nửa..” hắn cúp máy...
-“Wow...Bảnh thiệt...Coi 100 ngàn đô mỷ như 100 ngàn mình vậy..” Bên cạnh Vân Cơ,Tuyểt Cơ ghé tai nghe ké...nghe hắn coi nhẹ 100 ngàn đô mỷ,đàn ông khác chắc chắn là hai mắt sáng rở ,chiếm lấy rồi....Bởi vậy nàng hâm mộ, trầm trồ.
-“Hi hi...Hắn có nhiều cái rất đặc biệt..Em không biết đâu...”Vân Cơ có chút tự hào...Bây giờ mới có người đàn ông tốt với nàng,tuy hắn nhỏ tuổi hơn nàng nhiều nhưng rồi sao chứ...
-Biết rồi..hi hi..chị nói mấy chục lần...không biết cũng không được.
-“Có muốn thử không?” Vân Cơ nhìn em ..cười.
-“Thử?Ây da..thiệt là bậy bạ..,Thôi không nói nửa,em đi về...” Tuyết Cơ lòng bồi hồi..Chạy như ma đuổi.Vân Cơ nhìn theo sau lưng em gái mĩm cười.
-“Biết là sẻ có chuột chạy ra đường mà...” Cúp máy,Đức cười lạnh,cầm di dộng gọi...
-“A lô...Anh về rồi à?em bé thế nào?” Giọng Mai Thảo vang lên.
-“Hi hi..Khỏe,đẹp trai giống như anh vậy,hay là cho em một đứa nha?
-“Nà,là anh nói đó nha,cứ bắt em và Xuân Mai nuốt hoài...” Giọng Mai Thảo có chút hờn mát,nàng và Xuân Mai cũng thuộc hàng ‘băm’ rồi...Cũng nghỉ tới lúc có một đứa con cho mình trước khi bước qua hàng ‘bốn’.Lúc đó chuyện sinh nở không tốt lắm.Mổi lần hắn bắn,không Xuân Mai thì nàng nuốt vào bụng,thiệt là ...như vậy làm sao có bầu được chứ?
-Hi hi..Em muốn sao thì sao đi ha...Ừm..chuyện ra sao rồi?
-“Còn ra sao nửa,thằng cha Thông, Thái Hửu Cơ và Chánh văn Phòng Bân mấy ngày nay rất là khắn khít,còn con mụ Lâm Tuyết Quỳnh kia,thả con mụ ta ra rồi,không biết ơn,còn muốn nhập bọn làm loạn...” Giọng Mai Thảo không hài lòng.
-“Không sao hết..Lo Thái Hửu Cơ và Nguyển Thông và đồng bọn trước...Bye cưng”Hắn cúp máy,trầm tư...Suy nghỉ về nhân tuyển thích hợp...
‘Cộc..cộc..cộc’...Có tiếng gỏ cửa...
-“Vô đi.” Đức nói vọng ra.
-Trưa nay đi ăn chổ nào...anh có cần đặt phòng vip không?” Ngọc Thi bước vào hỏi.
-“Phòng Vip?hi hi..Cùng nhau đi ăn bửa cơm thôi mà,tôi không quan liêu như vậy đâu,đặt phòng vip làm gì chứ..thôi đi.” Đức phát tay.
-“Vậy được,tôi ra ngoài..” Thi quay lưng định bước ra.
-Ậy..khoan..chờ chút..Ngồi xuống đi...Có chuyện muốn hỏi chị...
-“Chuyện gì?” Thi vẩn đứng...
-Sao hả...Có nhớ anh Đương không?hay là chị về lại Cần Thơ đi ha...Tôi kiếm người khác...Hi hi,để anh chị xa nhau như vậy thiệt là ngại quá...Chị giúp như vậy là quá nhiều rồi.
-“Sao vậy?Có phải tôi làm không tốt?” Thi sửng sốt,mặt biến sắc...
-Không phải là không tốt.Hi hi mà là quá tốt...Nhưng để anh Đương một nơi,chị một nẻo,tôi thiệt là ái náy...Cho nên...
-“Anh không cần ngại...Không sao đâu..Tôi..tôi thích công việc nầy...trừ khi anh chê..”Nói câu nầy Thi chợt thấy mình thất thố.mặt nàng đỏ bừng...Cúi gầm xuống.
Ý của nàng muốn nói là trừ khi chê tôi làm việc không tốt nhưng trong lòng có quỷ,hơn nửa mấy ngày nay Thủy cứ nói ra nói vô hoài...cho nên nói nửa câu thấy không ổn liền dừng lại...Đức nghe cụm từ ‘trừ khi anh chê’...liền hiểu lầm là nàng nói hắn ‘chê’ nàng...
‘Chê?’Làm gì có chuyện đó?Dỉ nhiên là không rồi,Thi là mỷ phụ mà,đàn bà đẹp có chồng là gu của hắn...Thi đứng đối diện,hai gò vú ẩn hiện dưới áo sơ mi lụa nhìn thật hấp dẩn...Bản tánh gian phu khó chừa nổi lên,hắn cầm tay nàng lên hôn...
-Chê chị?Sao có thể chứ.
Thi run lên...Hắn hiểu lầm rồi,nàng không phải nói như vậy...Nhưng nàng thích hắn thật mà...Nhiều lần nàng nằm mơ thấy hai người làm tình,giật mình tỉnh giấc,giửa hai chân ươn ướt .Nàng không nhớ chồng,nàng và Đương nói chuyện qua điện thoại,trên facebook rất thường, nhưng khi hắn về Cần Thơ,nàng thấy trống vắng,hôm nay thấy hắn trở lại,nàng mừng.
-“Tôi..tôi ra ngoài làm việc” Thi rút tay lại chạy ra ngoài như ma đuổi.Đức nhìn theo mĩm cười...
Khi Đức cùng đám người Thi,Thơ,Thủy,Hoa ,Chi đến nhà hàng K.H thì ba chị em Mỷ Chi cũng như hai anh em Tín ,Nghỉa đã rời khỏi nên không gặp.Bà chủ Tuyết Vân nhìn thấy hắn mặt tươi rói cùng 5 mỷ nử bước vào,có chút sửng sốt...Đang lúc dầu sôi lửa bỏng vậy mà vẩn còn có tâm tình vui vẻ?Nàng càng lúc càng hiếu kỳ về vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi nầy,nghe nói hắn về Cần Thơ vì bà xả sanh con đầu lòng,Tuyết Vân thắc mắc”vậy Phương Linh là ai của hắn vậy?Nhưng chuyện nầy đối với Tuyết Vân chỉ là chuyện nhỏ,cái mà nàng quan tâm chính là hắn có qua được cơn sóng gió nầy?Vì vậy chuyện đầu tư vào siêu thị,Tuyến Vân đang lưởng lự,cắt ca cắt củm mới để dành được một số tiền nếu sai lầm thì có thể mất hết.Vừa rồi Phó Chủ tịch Thông và Phó Chủ Tịch Thái Hửu Cơ nói bóng gió khiến nàng phải e dè không ít.