-“Muốn lấy lòng người đẹp có phải không?” Mai Thảo bên cạnh nghe lõm bõm,nghi hoặc,nghỉ hắn đang tán tỉnh Bích Trâm.
-“Suỵt..Đừng nói lớn...Cái gì muốn lấy lòng người đẹp chứ..Em nghỉ kỷ đi..Nếu bây giờ mình không tham gia chuyện nầy,mai mốt cô ta sẻ nghi ngờ mình thừa nước đục phỏng tay trên...”Hắn nói nhỏ,đưa tay chỉ vào hồ sen trong bức hình ..”Còn nửa,em và Xuân Mai cùng các thuộc hạ có dịp ra sức,biểu hiện...” Hắn không cần phải nói hết...Mai Thảo thừa sức hiểu,giúp C03 bắt được chuyến hàng lậu khủng,bây giờ thêm vào chuyện nầy nửa,công trạng thì không cần phải nói,sợ gì không được lên chức.
-“Thông minh” Mai Thảo đưa ngón tay cái,nàng thật lòng khen ngợi.Nhìn hắn lúc nào cũng hi hi ha ha nhưng khi đụng chuyện không ngờ đầu óc sắp xếp mọi chuyện rất mạch lạc,không bỏ sót một chi tiết nhỏ nhặt nào...Hèn chi chị cả nói hắn rất có thiên phú.
-Em gọi cho người mình ở Cần Thơ chưa?Nói là phải hành động hôm nay.
-“Xong rồi...Em làm việc ..anh yên tâm đi.” Mai Thảo ‘trừng mắt’...Hắn làm như chỉ có mình hắn là giỏi còn nàng thì hời hợt í...
-“Em làm việc anh luôn yên tâm mà...chỉ là quen miệng hỏi thôi.Haha..” Thấy người đẹp có chút hờn...Đức giả lả...
-“Vậy còn em thì sao?” Vừa bước tới,nghe được,Xuân Mai ‘ganh tỵ’...
-“Hắc hắc...Tất cả các em làm việc,anh lúc nào cũng yên tâm mà...Đầy đủ rồi..mình đi” ...’Hú hồn..Đàn bà con gái coi thân thiết với nhau nhưng phải cảnh giác mới được,đụng một chút cũng cà nanh với nhau..Mai nầy mình phải cẩn thận hơn nửa .’Hắn nghỉ bụng
Năng suất làm việc của Đan Thùy rất cao..Không biết từ đâu trong thời gian ngắn trưng dụng được chiếc xe khách và một chiếc Dream Thái mới cáo chỉ...Đây là cuộc hành quân ‘hổ trợ’ cục C03.Mai Thảo huy động vài nhân lực ‘nồng cốt’ nhưng khiến hắn trợn mắt há mồm,tính luôn con nhỏ Trung úy Đan Thùy,tổng cộng là 3 em mơn mởn đào tơ,ăn mặt rất thời thượng.Nhất là Đan Thùy,trước đây hắn thấy con nhỏ nầy coi cũng được trong sắc phục nử CA nhưng không ngờ hôm nay trong quần Jean,áo T-shirt vú đít nây nẩy,còn hai em cũng không kém chút nào,đều là Thiếu úy...Mặc áo đầm,mông no tròn,môi trái tim đúng là trời sinh để...!Xem ra dưới thời của Mai Thảo,Trụ sở CA thành phố Cao Lảnh âm thịnh dương suy a...
-“Nà...Cầm đi...” Xuân Mai bên cạnh đưa cho hắn miếng khăn giấy.
-“Hả...Chi vậy?” Tuy miệng hỏi nhưng tay hắn vẩn cầm miếng khăn giấy nàng đưa...
-“Chùi miệng đi..Nước dãi chảy kìa” Xuân Mai nghiêm mặt nói...
-“Ý ...vậy à..Đâu có đâu...” Hắn nào biết bị nói móc,lấy khăn giấy lau miệng...Thấy không có gì mà...Bất chợt thấy 3 em mỷ nử đang cúi mặt,vai run run hỉnh như đang cố nín cười...Mới biết bị Xuân Mai soi mói tận tim đen của mình liền lanh trí làm bộ trầm ngâm.
-Tội nghiệp quá mà..Đừng có nghỉ lệch lạc,nhìn mấy nử đồng chí nầy,anh đang suy nghỉ dùng mỷ nhân kế...
-“Mỷ nhân kế?” Chúng nử ngạc nhiên...
-Đúng vậy...Là Mỷ nhân kế...Đồng chí Thiếu úy nầy..Còn Đồng chí Thiếu úy nầy nửa...Hi hi..Để tiện việc xưng hô...Hai cô tên gì vậy..
-“Báo cáo Thủ trưởng,Em là Diệu Hiền
-“ Báo cáo Thủ trưởng,Em là Việt Hà...” Cả hai mỷ nử lần lượt nghiêm chỉnh đáp...
-Ouf..Khoan...Khoan đã..Tôi không phải là Thủ trưởng gì hết nha...Nếu muốn kêu một tiếng anh Đức là được.
-“Khụ..khụ..khụ..” Mai Thảo bật tiếng ho..lườm.
-“Ờ phải..không dài dòng nửa..Nhiệm vụ của hai cô là lượn trên chiếc xe nầy,làm như là đi hóng gió vậy.Khi tới gần mục tiêu khoảng vài trăm thước thì làm như xãy ra sự cố hư xe...Xuống xe dắt bộ..Vừa đi vừa gọi điện...Quan trọng là đừng bao giờ nhìn về mục tiêu..Làm như không thấy họ..Phải tự nhiên...Không e lệ,’khép nép vân vê tà áo’...Ngược lại còn phải sexy một chút để ha ha..Hiểu chưa?” Hắn pha trò...
-“Hi hi...Hiểu...Ý của anh là làm cho họ chú ý đến chúng em?” Mĩm cười,Diệu Hiền ‘thắc mắc’.
-Thông minh..Đúng là như vậy đó...
-“Ngộ nhở họ không chú ý thì sao?” Việt Hà cắc cớ hỏi...
-“Không đâu...Hai cô xinh như vậy,đang bị sự cố,đây là cơ hội bằng vàng để làm quen tán tỉnh thì có đàn ông con trai nào không ra tay trượng nghỉa..Có phải không?” Đức cười đắc chí
-“Đức Chủ tịch có phải đang suy bụng ta ra bụng người?”
“Ha ha..Hi hi..” Cả đám bật cười khi Đan Thùy ‘hỏi móc’ một câu...
Lời vừa nói ra,Đan Thùy bổng cãm thấy không ổn...Nguyên do thấy hắn dùng hai bạn của nàng làm mỷ nhân kế..Còn nàng thì không được đá động tới cho nên có chút tức giận..Bộ nàng không đẹp sao?không đủ tiêu chuẩn làm mỷ nhân kế hay sao chứ?
-“Cô..cô..” Đức trừng mắt...Con nhỏ nầy càng ngày càng ‘hổn láo’ nha..
Lần trước dám đánh mình bây giờ thì móc họng..Xem ra phải tìm cách trừng trị mới được.
-“OK ..Nếu không có gì thắc mắc..Xuất phát” Thấy hắn ‘chứng nào tật nấy’...Mai Thảo ‘lườm’,Xuân Mai trừng mắt.Cái tên nầy tánh dê không bỏ thấy gái đẹp là tươm tướp...
...
-“Thiếu tướng..Chúng ta chờ ai à?” Bình đang thầm mừng khi kế hoạch sắp thành công nhưng thấy thay vì chạy thẳng đến biệt thự của Đồng ở Mỷ Thọ,đội ngủ của Bích Trâm đậu trước Vincom khiến lảo thấp thỏm.
-“Ừm..Không lâu đâu..Kìa..Tới rồi...Hải Yến...Nói tất cả xuống...Lên chiếc xe khách kia...” Bích Trâm đưa tay chỉ...
-“Đổi xe?”Bình sửng sốt...
-“Ừm..Để tránh tai vách mạch rừng...Bình Giám đốc...Chúng ta đổi xe” Lan Anh mĩm cười,nàng có nhiệm vụ giám sát lảo.
-“Ừm..Được...!được.”.Bình xuống xe,cùng với Bích Trâm và đám người của nàng tiến về chiếc xe khách...Thấy ngay cửa xe có một thanh niện đeo kính râm đứng bắt tay khi mọi người lần lượt lên xe.Bích Trâm bước đến đứng bên cạnh khiến lảo nghi hoặc...
-Thiếu tướng..Vị nầy là...
-“Ha ha..Giám Đốc Bình của Sở CA Kiên Giang phải không?Hân hạnh..hân hạnh..Tôi là Trần Đức..Xin mời lên xe” Không đợi Bích Trâm giới thiệu...Đức đưa tay ra bắt với nụ cười ‘thân thiết’...
-“Hân hạnh..Hân hạnh..”Bình đưa tay bắt..Trong đầu càng lúc càng nghi hoặc...!bắt đầu có cãm giác bất an...
-“Nói kế hoạch của anh đi” Thấy mọi người đã lên xe đông dủ..”Bích Trâm thúc giục.
-“Ừm..Được..Chờ tôi một chút,sẻ nhanh thôi”,hắn đứng lên đi xuống hàng ghế cuối,giả bộ làm gì đó rồi quay trở lại.Ngay lúc nầy có tiếng di động reo lên...
Bình phớt lời.
Nghỉ trong đầu thằng già Đồng thiệt là ngu xuẩn,không nên gọi tới trong lúc nầy .Làm sao lảo có thể bắt máy trong lúc nầy chứ.
-“ Giám đốc Bình...Máy của ông đang reo kìa...” Đức mĩm cười nhắc nhở,tuy là lần đầu tiên gặp nhau nhưng Bình thấy nụ cười vô cùng khả ố,đáng ghét,nếu là ở nơi khác có lẻ lảo rút súng bộp thằng nầy..nhưng bây giờ lảo đang đổ mồ hôi lạnh.
-Ha ha..Không cần...không quan trọng.
-Bích Trâm ...Đánh cuộc lần trước cô thua...Bây giờ cho cô cơ hội.Có muốn đánh cuộc một lần nửa không?
-“Hả?Sao có nhã hứng vậy...Được...Anh muốn đánh cuộc gì?” Liếc nhìn Bình,Bích Trâm hiểu ý ..Nàng mĩm cười thích thú trò mèo vờn chuột của hắn.
-“Cô đoán thử xem là ai gọi cho Giám đốc Bình vậy?” Lại là nụ cười rất đểu ,thường thì Bích Trân thấy ‘ghét’ nhưng bây giờ thấy xao xuyến tâm hồn.
-“Anh bạn trẻ..Anh muốn nói gì đây?” Cười gượng gạo,mắt Bình giựt giựt,trong lòng kinh hãi.Lảo nhìn quanh,rất nhiều nụ cười của mỷ nử,nếu là ngày thường,lảo sẻ nghỉ đó là vinh hạnh,tiến tới ve vản nhưng bây giờ Bình thấy rỏ đó là nụ cười chế giểu.
-“Anh muốn cược cái gì?” Bích Trâm cười quyến rủ..Không để ý đến ánh mắt của 4 nàng thuộc hạ lén nhìn nhau,có ý kinh ngạc...Lần đầu họ thấy Thủ trưởng sao yểu điệu thục nử vậy...‘có vấn đề’ a.
-Tùy cô..Cô muốn sao cũng được.Nhưng không được nuốt lời...
-“Cái nầy là anh nói đó nha,người thua cuộc nhất định chấp hành điều kiện của người thắng cuộc..Anh nghỉ sao?” Bích Trâm mĩm cười..Nàng đã nhìn ra là hắn có ý chậm chạp.rỏ ràng có ý câu giờ mục đích làm cho lảo Đồng sốt ruột gọi điện để biết tinh hình ,lảo Bình không dám bắt máy vì sợ lộ tẩy.Hai yếu tố nầy khiến nàng càng tin chắc mình đoán đúng .
-Được cứ quyết định như vậy...Tôi nói trước ha..Là...
-“No...Khoan đã..Anh có nghe người ta thường nói ‘lady first’ không? Hãy giử hình tượng một chút đi..Đừng làm mất mặt Nancy..” Đứng trong cự ly gần,hơi thở nàng như hoa lan,vừa nói vừa mĩm cười liếc nhìn Mai Thảo và Xuân Mai...Hai nàng vẩn thản nhiên mĩm cười ‘đáp lể’.
Mặt Bình méo xệch...linh tính dự báo ‘điềm chẳng lành’ nhưng có nhiều ánh mắt đang ngó chừng khiến lảo vô kế khả thi đành trơ mắt nhìn hai người ‘đùa giởn’.
-“Cô có vẻ tự tin quá ha..” Đức cười mĩm.
-“Không phải là tự tin..Mà là lanh lợi...Anh muốn mánh mun với Hoàng Bích Trâm tôi hả?Còn khuya í...!Chỉ có một câu trả lời...Là Đồng Trưởng ban...Bình Giám đốc.Tôi nói đúng chứ?Ông có cần vô toilet để trả lời điện thoại không?” Hoàng Bích Trâm quắc mắt nhìn thẳng Bình,khiến lảo run lên...biết mọi chuyện đã bể hết rồi.
-“Tôi..tôi...Thiếu tướng,.Thiếu tướng..Là ý của Đồng Trưởng ban..Tôi chỉ bị ép thôi...” Biết chuyện đã bị lộ,Bình sợ, lắp bắp,nói bừa
-“Hải Yến...Còng người nầy lại..Tịch thu di động của ông ta...” Bích Trâm ra lệnh.
-“Dạ..Thủ Trưởng” Chiếc còng số ‘8’ trên tay,với sự tiếp tay của Lan Anh,Hải Yến nhanh chóng còng Bình vào thành ghế ,sau đó lấy di động của lảo đưa cho Bích Trâm.
-“Thiếu tướng..Cô không có quyền làm như vậy.Tôi là Đại tá Giám đốc của Sớ CA tỉnh,chỉ có Bộ...” Bình cố nói lý lẻ nhưng Lan Anh không để lảo nói hết, nhanh chóng bịt mồm lảo với một miếng băng keo.
-“Vậy sao?Nói cũng đúng.Nhưng bây giờ là vậy..Sau nầy ông có thể khiếu nại hay phản ảnh lên Bộ..Lúc đó mới nói đi..Bích Trâm vừa nói vừa tiếp nhận di động của lảo...Nàng nhìn màn hình,sửng sốt...Thì ra người vừa gọi không phải là Nguyển văn Đồng mà là hắn...Trần Đức.
Bình không dám tiếp nhận cú gọi vì lảo đinh ninh là Đồng..Bích Trâm cũng vậy..Cho nên hùng hồn chấp nhận đánh cược.Còn nhanh chóng tuyên bố ‘người thua cuộc nhất định chấp hành điều kiện của người thắng cuộc’,rỏ ràng muốn chơi lớn.
Mặt Bích Trâm đỏ rực...Thiệt là tức chết đi được.Lần trước thua trí hắn nàng không phục,sau đó để Phương Trang đấu với hắn cũng bị mất mặt vì cái trò ma mãnh của hắn khiên nàng canh cánh trong lòng và hôm nay một lần nửa nàng đã bị hắn đưa vào tròng và thua một cách triệt để.
-“Ha ha...Đùa chơi để thả lỏng tinh thần một chút...!Tôi thua,Cô thắng rồi ...Không cần phải nghiêm túc đâu à..Bây giờ chúng ta thảo luận kế hoạch một chút..5 phút thôi”Đức nhìn đồng hồ rồi nhì Xuân Mai..Nàng khẻ gật đầu...Bình thấy nhói phía sau cổ,hai mắt mờ đi quẹo đầu xuống ngủ ngon lành.
-“Cần thiết sao?” Thanh Phượng nhíu mày...Đã còng vào trong ghế,ông ta còn có thể làm gì chứ.
-Nếu muốn làm theo kế hoạch của tôi thì tạm thời đừng hỏi nhiều...Không có thì giờ để cù nhầy đâu.Các cô cứ làm theo ý tôi là được...OK? “Hắn nhìn Bích Trâm.Muốn nàng lên tiếng để khỏi mất thời giờ với những câu hỏi vô bổ
-“Hỏi chút thôi...Không cần phải như vậy mà...Anh nói đi ” Thấy hắn ‘quên’ vụ đánh cược, ’bánh ích đi thì bánh quy lại’..Bích Trâm xoa dịu ...Thanh Phượng thấy hắn có vẻ nổi nóng và Thủ trưởng nhún nhường nên không muốn nói thêm nửa.Tuy vậy trong lòng căm tức.
nghỉ bụng ‘mỷ nử 10 năm báo thù cũng không muộn’ Rồi đây sẻ biết bà...!‘ Bấm bụng tạm thời chấp nhận để hắn làm phách.
-Vậy được,tôi nói nha...Đối tượng là 4 người thuộc loại cực kỳ nguy hiểm,hơn nửa được trang bị rất mạnh cho nên để tránh tổn thất,chúng ta trong một thời gian ngắn nhất định phải khống chế bọn họ...Hiện giờ tay súng bắn tỉa cũng đã vào vị trí..Sẳn sàng hành động.
-“Nếu đã có tay súng bắn tỉa...Sao không cùng một lúc loại bỏ hết bọn chúng?” Hải Yến thắc mắc.
-“Cô nói đúng lắm nhưng chuyện xãy ra bất ngờ,không kịp điều động,nên chỉ có một cây súng cho một người dùng...” Mai Thảo đáp.
- “Loại trừ 4 tên với một xạ thủ bắn tỉa là chuyện dể dàng nhưng trong thời gian ngắn 30 giây, độ khó rất cao,hầu như không thể nào” Xuân Mai tiếp lời.
-“ Tại sao 30 giây?” Bích Trâm nhíu mài...Mai Thảo,Xuân Mai nhìn hắn...Kế hoạch của hắn mà.
-“30 giây là tối đa..Nói một cách chinh xác là càng nhanh càng tốt..Nếu không thì tính mạng của Trưởng Ban Đồng sẻ gặp nguy hiểm...” Đức giải thích.
Nghe câu ‘tính mạng của Trưởng Ban Đồng sẻ gặp nguy hiểm’...Bích Trâm và đám thuộc hạ của nàng vẻ mặt như đi trong sương mù.
Tưởng mình nghe lầm :Hắn muốn bảo vệ sự an nguy của Nguyển Văn Đồng?
-Có biết tại sao lảo Đồng muốn loại bỏ người nầy không?” Biết bọn Bích Trâm đang ngáo ộp.Hắn đưa tay chỉ Hòa Bình đang ‘ngủ’ miệt mài...
-“Lảo sợ liên lụy tới mình” Thanh Phương đáp.
-“Vậy bốn tên Hải Phòng nầy là do ai phái đến?Các cô nghỉ kỷ đi,Đồng muốn diệt Bình để giử mình thì người phía trên của Đồng cũng muốn diệt lảo để thoát thân mà..Cho nên khi thấy tình hình không xong,khả năng bọn Hải Phòng nầy sẻ dứt điểm Đồng Trưởng ban là rất lớn để bảo vệ nhân vật ở trên” Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ lên trời,ám chỉ sâu xa...
Ngừng một chút để mọi người có thể ‘tiêu hóa’ những lời mình vừa nói...Hắn tiếp.
-Tình huống tệ hại nhất có thể xảy ra là khi họ thấy không xong thì sẻ bắt lảo làm con tin để yêu sách cô làm cái nầy làm cái nọ..Mục đích là để thoát thân trước.Cô dám từ chối sao?Lúc nầy lảo vẩn là Trưởng ban Tuyên giáo,quan to cấp Tỉnh đó...Nhưng mà cho dù cô có nhượng bộ thế nào đi nửa,cuối cùng họ vẩn hạ sát lảo ...Chuyện kế tiếp là sẻ có người đem chuyện nầy làm rùm ben lên,nói cô làm việc thất trách nên một quan chức trong Tỉnh Ủy bị thiệt mạng.Lúc đó cho dù cô có mấy cái USB cũng rất khó mà trinh bày...Hoặc rất ít tác dụng.Vậy bây giờ các cô đã hiểu tại sao phải nhanh chưa?Mình tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội.
-“Hiểu rồi..Nói cụ thể đi” Thanh Phượng thúc giục.
-“Ờ được...Bọn họ đang phục kích mình trên QL30..
Thông thường khi đội ngủ CA đi làm nhiệm vụ là đi trên những chiếc xe hú còi inh ỏi nhưng họ sẻ không ngờ mình đi trên chiếc xe khách binh thường nầy,đây là lợi điểm để chúng ta tiến gần mà không bị phát giác rồi bất chợt đánh úp khiến họ không kịp trở tay.” Nói đến đây hắn ngừng một chút,cho mọi người tưởng tượng ‘khúc phim’ hắn vừa dựng lên.
-“Tiếp tục đi”...Thanh Phượng hối..
-Thắt cổ cũng phải cho thở một chút chứ...Nói nãy giờ khô cả cổ họng...
-“Nà”...Phương Trang đưa chai nước tới...Nét mặt có chút hồng.
-“Ha ha...Cám ơn”Không khách sáo,hắn mở nút chai ,ngửa cổ tu một hơi...
-Nói tiếp nha...Ừm...Đây là Thiếu úy Diệu Hiền,Việt Hà..Nhiệm vụ của hai người nầy là lượn trên chiếc Dream.Khi tới gần mục tiêu khoảng vài trăm thước thì làm như xãy ra sự cố hư xe...Xuống xe dắt bộ...Vừa đi vừa gọi điện...Đến cách bọn chúng khoảng 20 thước thì dừng lại,làm ra vẻ khó khăn cần giúp đở...Mục đích là thu hút sự chú ý của bọn Hải Phòng.Trong bọn họ có hai tên trẻ...Các người nghỉ coi,hai người đẹp như vậy làm sao lại không động lòng ra tay tương trợ một chút?
-“Nghe thì hợp lý lắm,nhưng không có gì bảo đãm có người trong bọn họ trúng ‘mỷ nhân kế’ ...”Hải Yến lắc đầu.
- Trừ khi họ là bê đê..Nếu là đàn ông chân chính nhìn thấy người đẹp không thể nào không động lòng nhất là khi người đẹp gặp nạn.Nhưng mà cô nói cũng có lý...Ừm..Việt Hà phải không? Cô làm rách cái váy một chút được không?Làm cho sexy một chút...Hấp dẩn một chút...Cơ quan sẻ đền tiền cô mua lại cái khác.
-“Như vầy có được không?” Trước vẻ mặt sửng sốt của mọi người, Việt Hà lấy từ trong xách tay một con dao nhỏ hình như là để gọt trái cây hay là để phòng thân khi gặp dê chúa.rạch một đường bên trái,vạt váy rách để lộ làn da đùi trắng nỏn nà.
-“ Ha ha..Được được rồi..Nà,nhìn đi...Ông cha,thầy chùa nhìn thấy còn sặc máu mủi chứ huống chi mấy thằng Hải Phòng.Cho nên mỷ nhân kế nầy chắc chắn là được...Có ai dám đánh cuộc không?” Hắn đắc ý nhìn Phương Trang nheo mắt ...
-“Lưu manh” Phương Trang ngoảnh mặt,thầm mắng.
-“Nói tiếp đi...” Bích Trâm phát tay...
-Ừm...Chỉ cần chúng bước tới ra tay nghỉa hiệp anh hùng cứu mỷ nhân thì mình phối hợp nhịp nhàng ,Đan Thùy trờ xe tới ...Lúc nầy là lúc Thục Linh với súng bắn tỉa sẻ loại bỏ tên đầu đãng Châu Điên..Cùng lúc, tôi, Xuân Mai,Mai Thảo sẻ nhãy xuống bắn hạ ba tên còn lại .Sự việc diển ra bất ngờ khiến chúng không kịp trở tay,xác xuất thành công là 90 %.
Mọi người im lặng ,trong đầu đang tưởng tượng đến chuổi sự kiện sắp diển ra...Không có điểm nào không hợp lý.
-“Vậy chúng tôi làm gì? Ngồi coi vổ tay khen hay à?” Bích Trâm tức giận trong khi Thanh Phượng Hải Yến,Lan Anh,Phương Trang đều trừng mắt biểu lộ sự bất mãn khi thấy người của hắn thì được giao cho hiệm vụ quan trọng còn các nàng thì làm ‘khán giả’.
-Đừng nói vậy nha..Tôi lên kế hoạch căn cứ trên khả năng người của mình...Làm sao tôi biết các cô tài giỏi ra sao để sắp xếp đây?Còn nửa nha...Các cô cứ hở một tí là nói nầy hỏi nọ,ai biết các cô ngứa chổ nào mà gải chứ?
-“Thô tục...” Thanh Phượng mắng.
-“Thô tục cái búa...Là sự thật thôi...Mấy cô thiệt khó hầu hạ...Cà chớn,không biết điều.Lúc nào cũng như con cóc hầm hơi Dở dở ương ương ...Anh hai đây chán rồi.Mai Thảo,Xuân Mai...anh đi trước.” Hắn nói xong nghênh ngang bước xuống xe...
-“Anh không nhỏ mọn như vậy chứ..Đám chị em của tôi nói vài câu thôi mà..” Bích Trâm kéo tay hắn lại,giọng điệu rất hòa hoản.Trong thâm tâm nàng cãm thấy hắn nói đúng..Nàng và đám thuộc hạ có chút ‘không phải’.
Lần đầu trong đời bị mắng là ‘ dở dở ương ương’,Thanh Phượng,Phương Trang,Hải Yến,Lan Anh đều sửng sốt và cũng là lần đầu các nàng thấy Thủ trưởng mình nhỏ nhẹ với đàn ông.Bốn nàng nhìn nhau.Chợt hiểu.
-“OK..Sorry...” Hiểu tâm tình của Thủ trưởng...Thanh Phượng ủy khuất nói.Nàng chỉ nói hắn ‘thô tục’ thôi mà,còn không phải sao..Người mà hỏi nầy hỏi nọ chinh là Thủ trưởng..Vậy mà hắn sừng sộ với nàng..Thiệt là oan.
-“Nè..Uống nước cho hạ hỏa đi.” Cũng như Mai Thảo,Xuân Mai cả hai trong bụng hả hê khi hắn mắng đám người của Bích Trâm...Xuân Mai đưa thêm chai nước lọc tới.Hắn cầm lấy tu một hơi làm như là để hạ hỏa thiệt vậy.
-Như vầy đi, chia làm hai tổ.Mai Thảo, Xuân Mai cùng với hai người bên các cô cùng nhau hành động.Những người khác yểm trợ từ bên cửa sổ ...Có thắc mắc gì không?
-“Được..Cứ quyết định như vậy...Thanh Phượng, hãy chuẩn bị..” Bích Trâm hăm hở cùng Thanh Phượng rút súng kiểm tra một lần trước khi hành động.
-“OK..Có thể xuất phát được rồi...” .Đức nhìn Mai Thảo gật nhẹ đầu.
-“Việt Hà,Diệu Hiền..Hai em xuống đi trên chiếc Dream...Chờ tín hiệu phối hợp hành động.” Mai Thảo ra lệnh.
-‘Dạ.
Thủ Trưởng” Diệu Hiền,Việt Hà nét mặt khẩn trương xuống xe.Trong lòng phấn khích.
Chiếc xe khách bắt đầu lăn bánh hướng về QL 30..
.
Đan Thùy ở vị trí lái xe...Nàng cho xe chạy đi với tốc độ không nhanh.Phía sau một chiếc Dream do Diệu Hiền cầm lái,Việt Hà ngồi phía sau khoảng chừng 200 thước...Chờ tín hiệu theo hành động theo kế hoạch.
...
Để ‘speaker’ mục đích cho mọi người cùng nghe, Hắn gọi cho Thục Linh và Ngọc Như để biết rỏ tình hình.
-Thục Linh...Thiếu tướng Hoàng Bích Trâm và người của cô ta đang cùng với anh,Mai Thảo,Xuân Mai và một số anh chị em khác đang trên đường đi tới và đang nghe...Dự trù khoảng 15 phút sẻ tới ngay địa điểm...Tình hình ra sao rồi?
-“Không có gì thay đổi...Hỏa lực của chúng khá mạnh..3 khẩu AK47,tên cầm đầu Châu Điên cầm khẩu M16...Ngoài ra bọn nầy còn có vài quả lựu đạn...” Thục Linh đáp.
Với ống nhắm của khẩu súng bắn tỉa trên tay,nàng nhìn thấy rỏ mồn một.Bên cạnh Ngọc Như cũng đang dùng ống nhòm siêu ‘zoom’ quan sát...Cả hai đang chờ tín hiệu của hắn.
Nét mặt bọn người Bích Trâm ngưng trọng...!Nếu không có hắn cảnh báo,bị cái hỏa lực như vậy phục kích...Kết quả không cần phải nghỉ ngợi...Càng nghỉ càng sợ,càng sợ càng giận.Ánh mắt Bích Trâm lóe lên sát ý nhìn về Bình..Lảo vẩn đang ‘ngủ’ miệt mài..
-Thục Linh,Ngọc Như..Hai em có thấy Trưởng Ban Đồng..Ông ta đang ở đâu?
-“Ngồi trong xe” Ngọc Như đáp...
-Một mình?
-Ừm...Một mình.Bốn tên kia bên ngoài ...
-“A lô..Tôi là Hoàng Bích Trâm...Tôi không hiểu lắm..Họ cầm AK47,M16 trên tay?”.Bích Trâm gặng hỏi.Nàng không tin giửa thanh thiên bạch nhật mà có người cầm vủ khí khủng trên tay mà không bị phát hiện.
-“Không...Họ lận súng lục sau lưng...AK47 và M16 để trong xe” Hai mắt luôn dán vào ống dòm quan sát nhất cử nhất động của bọn người Hải Phòng ,Ngọc Như đáp...
-“Hay lắm Ngọc Như...Thục Linh...!Khả năng em có thể thành công loại bỏ Châu điên là bao nhiêu phần trăm? “ Nghe Ngọc Như nói,Đức mừng rở,thật là may quá.Như vậy thì dể hơn nhiều,nhất định không cho bọn Hải Phòng có thời giờ đụng tới ‘đồ chơi’ khủng trong xe,tụi nó chỉ có thể dùng súng lục phản pháo, hỏa lực so với mấy khẩu AK47 và M16 sẻ nhẹ hơn nhiều.30 giây đủ để làm chủ tinh hình và hắn chọn loại bỏ Châu điên là ưu tiên hàng đầu đúng với câu ‘cầm tặc tiên cầm vương.’
-“Bây giờ em bóp có thì một trăm phần trăm đầu hắn sẻ nở hoa” Thục Linh gián tiếp đáp, nói ngọt như mía lùi nhưng nếu là người khác sẻ lạnh sống lưng và rởn tóc gáy .
-“Hay lắm..Ngọc Như,Thục Linh,Hai em nghe kỷ đây...Vài phút nửa sẻ có hai cô gái dẩn bộ chiếc Dream tiến gần...Đây là người của mình,mục đích là dụ chúng phân tán ra, hiểu rồi chứ gì.
-“Ý anh nói là họ thấy gái sẻ sinh lòng dê chúa rồi thì nới lỏng cảnh giác chứ gì..” Ngọc Như thẳng thừng nói.
-“Thông minh.Đúng là như vậy hay ít ra cũng làm chúng phân tâm...Liền sau đó thì em sẻ thấy có chiếc xe khách đi tới,cũng là người mình .Chỉ cần thấy xe khách tới ...Thục Linh,em hạ Châu điên ngay.Kế đó nếu có thể em đừng cho bất cứ thằng nào chui vào xe,nếu được ló đầu ra là cho đầu nó nở hoa...Còn về lảo già kia..Tạm thời không cần đụng tới.Những chuyện khác hai em không cần quan tâm..Hiểu rỏ chưa,có cần anh lặp lại không?”
Hắn phân phối rất mạch lạc hợp lý khiến Bích Trâm và đám chị em của nàng nhìn nhau với ánh mắt thưởng thức.
-OK..Hiểu rồi..
-“Mai Thảo...”Hắn nhìn Mai Thảo gật nhẹ đầu...Nàng cầm di động lên nói ”Diệu Hiền...hành động”...Đang ở phía sau xe khách,Diệu Hiền nhận được ‘đèn xanh’ liền phóng xe sang bên trái vọt qua mặt ,chẳng mấy chốc khoảng cách càng xa.
...
Miệng phì phà thuốc lá,Châu điên dựa đít vào đầu xe..Hội,gả đàn em thân tín đứng đối diện,Hai gả thỉnh thoảng nhìn đồng hồ,sốt ruột,không biết tin tức có chuẩn hay không mà sao tới giờ nầy chưa thấy bóng dáng chiếc xe CA nào chạy về hướng nầy.
-Lảo đại...Có gì không ổn không vậy?
-Làm sao tao biết được nhưng chờ thêm 15 phút nửa nếu vẩn chưa thấy gì thì kế hoạch ‘B’,tao cho lảo một phát rồi mình chuồn đi Rạch Giá ở đó sẻ có người tiếp ứng đưa mình ra Phú Quốc.Từ đó bay về Thành phố.Ở đó chơi vài ngày rồi về Hải Phòng.
-Lảo có nghi ngờ gì không?
-“Nghi thì sao...đụ mẹ,lảo muốn bứng người khác để không liên lụy tới mình thì cũng phải biết chị Năm sẻ làm y chang...Đời là vậy mà”.Liếc vào trong xe, Châu điên nhún vai.
Trong xe,Đồng ngồi lim dim,bề ngoài tỏ vẻ rất binh thản nhưng trong lòng đang vô cùng khẩn trương.
...Lảo làm sao không biết được số phận mình nếu chuyện thất bại , để bảo vệ mình,chị Năm sẻ cho tụi Hải Phòng nầy sẻ trừ khử lảo Vì vậy lảo âm thầm tính toán kế hoạch B để giử mạng.
Bây giờ Đồng cãm thấy cho lảo làm Chủ tịch hay Bí Thư tỉnh ủy ,lảo cũng không ham.Bấy lâu nay hốt đủ rồi.Hiện giờ chỉ cần giử được mạng,không nằm khám là được.Với cái hồ sơ bệnh lý đã chuẩn bị bấy lâu nay, ra nước ngoài chửa bệnh sẻ không có vấn đề gì lớn.Một thời gian sau,khi mọi chuyện dịu lại,bỏ chút tiền chạy chọt thì mọi chuyện sẻ chìm vào quên lãng,lúc đó tha hồ hưởng phước cho hết quảng đời còn lại.
-“ Đồng Trưởng ban...Vẩn không thấy gì hết.
Hình như có vấn đề” Châu điên bắt đầu có chút mất kiên nhẩn,đến bên cạnh cửa xe nói .
-Kiên nhẩn chút đi.Bọn họ nhất định sẻ đi qua đây.Tôi còn nóng lòng hớn mấy anh.Aiz.Tôi nghỉ xong vụ nầy,cáo lảo về hưu ra nước ngoài hưởng phước...Không còn trẻ nửa,nhân sinh thất thập cổ lai hy.Chờ chừng nào nửa...Anh nói có phải không?
-Hắc hắc..Đồng Trưởng ban chắc là kiếm đủ rồi ha...Cho nên mới nói như vậy.
-“Đừng nói như vậy mà...” Đồng mĩm cười ra vẻ thần bi,nhắm mắt định thần.Châu điên và Hội nhìn nhau...Trong lòng cả hai nhìn nhau,bắt đầu có cùng suy nghỉ nên hay không lợi dụng một chút ...
-“Á đù..Chờ tới khi nào đây?”Phía sau,dựa lưng vào đít xe,Mến nóng lòng phóng tầm mắt trên QL30 hướng về Cao Lảnh cố tìm một chiếc xe CA hú còi inh ỏi nhưng không thấy gì khiến gả càng nóng lòng,chửi thề.
-“Gấp cái gì..Rồi cũng sẻ tới thôi...Nà,mình nên nghỉ xong chuyện nầy rồi làm sao thuyết phục lảo đại đi Cần Thơ chơi một chuyến...” Tem gợi ý...
-“Hắc hắc..Không cần phải thuyết phục đâu...Tao biết lảo đại cũng có ý nầy...Mẹ.nó..Xuống tới miền Tây rồi chẳng lẻ xách cặc về không?Ngộ nhở có ai hỏi lồn mấy em miền Tây thơm thế nào ..Mầy đực mặt ra à?” Mến nhướng mắt.ra vẻ rất dân chơi sành điệu.
-“Hắc hắc..Vậy mới phải..À..Nói tới mới nói nha..Bà Diệp kia..he he..Cũng ngon ra phết đi chứ..Tao chịu nhất là cái lưởi của bả..Phê thiệt..Lúc tao bắn..Bả..á đù,.Nghỉ tới là nứng...” Tem đưa tay rờ ngay đủng quần.
-“Miệng thì tuyệt nhưng lổ dưới hơi lỏng...Tao định bửa nay nắc lổ đít bả ai dè..”Mến ra vẻ tiếc,nếu không đột xuất hôm nay có lẻ giờ nầy gả đang được nếm mùi vị nắc lổ đít ..
-“Gì..ghê vậy mậy..”Tem nhăn mặt...
-“Hắc hắc...Thử cho biết mậy..Cái gì ghê chứ.”Nét mặt Mến lộ vẻ ham muốn...
-“Ê...nhìn..nhìn..
kìa...” Giọng Tem phấn khích, cách đó không xa ,chừng 100 thước hơn,có hai mỷ nử đang dẩn bộ chiếc xe Dream đi về hướng nầy.
-“Hắc hắc..Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà...Đi mầy..” Hai mắt Mến sáng ngời.Người đẹp đang gặp sự cố...Thấy mà không ra tay tương trợ một chút thì không phải là đàn ông rồi...Nghỉ như vậy nên hắn rảo bước tới săn đón...Tem không ngần ngừ nối gót theo sau...”Má ơi..Hai con nhỏ ngon quá xá cở,thiệt là bá cháy...”
-“Ê..Ê..Hai đứa tụi mày đi đâu đó?” Thấy hai thằng đàn em rời vị trí..Châu điên quát...
-“Đâu có đi đâu đại ca..Ngay ở đây thôi mà...Tụi nầy biết chừng mực,.Yên tâm đi mà đại ca..” Miệng trả lời,chân rảo bước..Gặp gái đẹp như vầy mà làm lơ thì không phải là cá tánh của gả.Hơn nửa có chuyện gì lớn chứ.Chờ gần cả tiếng đồng hồ có thấy gì đâu...
-“Thây kệ tụi nó đi đại ca..Cho tụi nó thư giản một chút..Cũng chưa có động tịnh gì “ Hội nói,gả nhìn về hướng Cao Lảnh chẳng thấy gì lạ ngoài một chiếc xe khách đang chạy tới.
Thấy gả đàn em thân tín nói vậy,Châu điên cũng không nói thêm nửa..Gã đang bận tâm suy nghỉ về lời nói của Đồng...Lảo nầy giàu sụ..Trước khi giết lảo già nầy cũng phải tìm cách trục lợi một chút,nếu không thì quá lãng phí..
Việt Hà ‘mệt nhọc’ dắt xe đi trước,phía sau,nét mặt ‘lo lắng,khẩn trương’ Diệu Hiền đi cà nhắc vừa đi vừa cầm di động...Không ‘để ý’ có hai gã thanh niên với gương mặt hắc ám tiến gần...
-“Có chuyện gì vậy người đẹp..Anh có thể giúp gì được cho hai em không?” Hai mắt hao háo nhìn mỷ nử,Mến thầm nuốt nước bọt khi thấy vạt váy rách để lộ mãng da đùi trắng nỏn...
-“Nếu được thì hay quá..Em không biết tại sao xe không chạy nửa..” Việt Hà ‘mừng rở...’
-“Ha ha,..Được được ..Để anh coi...” Có cơ hội rồi..Được dịp thể hiện.Mến ,Tem mừng rở...Không để ý chiếc xe khách đang tiến gần
-“ Đúng như tính toán..Thục Linh...Tất cả chuẩn bị...” Qua di động của Diệu Hiền,biết rỏ tình huống giống như đã hoạch định..Hắn bật đèn xanh...
Đan Thùy cho xe tiến tới..bất thinh lình dừng lại...Tiếng ‘két’ của thắng xe khiến Châu điên giật mình.
-“Coi chừng” Thấy có biến,Châu điên hét lên đồng thời đưa tay ra sau lưng rút súng...Cùng lúc,Hội nghe đàn anh la ‘có biến’,cũng vội vàng rút súng ,Đồng ngồi trong xe nghe náo động bên ngoài mở mắt...
‘Bụp’..Một tiêng bụp khô khan vang lên,Hội cãm giác có chất lỏng văng lên mặt...Gả xón đái khi nhận thấy cái đầu của đàn anh không còn hình dạng nửa,óc trắng xóa,pha với máu đỏ .Màu trắng,màu đỏ trộn lẩn nhau..văng lên mặt gả...Theo bản năng sinh tồn,gả lăn xuống đất chui vào gầm xe...Súng trên tay không có cơ hội bắn một phát nào...Kinh nghiệm cho gả biết có tay súng bắn tỉa đang rinh rập nên chui dưới gầm xe để giử mạng là thượng sách...
Đồng xón đái khi thấy Châu điên ngả sóng xoày trên mặt đất...theo phản xạ,lảo vội vàng hụp đầu xuống để trốn...
Hai tên Mến,Tem không được may mắn như vậy...Ngay khi chiếc xe khách ngừng,bọn chúng chỉ nghe hai tiếng ‘coi chừng’,theo bản năng nghề nghiệp,đồng loạt đưa tay ra sau rút súng nhưng đã không còn kịp nửa...Như đã được dặn trước,Diệu Hiền ,Viêt Hà nhanh nhẹn lùi ra xa và nằm sát xuống mặt đất.
‘Đùng..đùng..đùng..đùng...!Đùng..đùng..đùng..đùng’ “Ối...Ahhh”
Tám phát súng vang dội bắn ra từ cửa sổ của xe khách...liền sau đó tiếng kêu vô cùng thãm thiết vang lên,hai thân hình ngả xuống
Bích Trâm,Thanh Phương,Mai Thảo,Xuân Mai hình như lấy hai tên nầy làm bia thịt để tranh tài xạ thủ, những phát súng bắn ra đều nhắm vào vị trí vai,đùi vì vậy không nguy hiểm đến tinh mạng mặc dù một tên ‘lảnh’ 4 phát ,tuy không chết nhưng thật là thê thãm.Mai nầy đi đứng có được binh thường hay không cũng rất khó nói.
Hai khẩu súng lục rớt xuống mặt đường.Để đề phòng bất trắc,Hiền,Hà bước vội tới đá hai khẩu súng ra xa
-“Wow...25 giây ,Tôi cãm thấy càng lúc càng tự phục mình..he he” Đức đắc ý..Mọi diển biến đều y chang như đã liệu...Dỉ nhiên là phải tự hào rồi.
-“Mèo khen mèo dài đuôi..Không biết ngượng” Bích Trâm bỉu môi...Không cho hắn cơ hội nói câu phản kích,nàng lách mình bước xuống xe...Cả đám chị em lần lượt theo sau...
-“Chết anh rồi..Tối nay em mét chị cả..” Xuân Mai hăm dọa..nàng nhận ra tuy Bích Trâm hay ‘cà khịa’ với hắn nhưng cặp mắt nhìn hắn rất nóng bỏng
-“Không chứ hả...Cô ta là đồng tính nử mà...Anh không phải là ‘gu’ của cô ta đâu”
-“Anh ngu thiệt hay giả ngu vậy?Em thấy cô ta chấm anh rồi đó..Liệu hồn đi..” Mai Thảo trừng mắt...
-‘Bốp’...“Thôi...Đừng có nhạy cãm quá mà...Xuống xe đi...Người ta xuống hết rồi..” Hắn vổ mông Mai Thảo,rồi xuống xe, né cặp mắt hung hăng của hai nàng.
...
Nghe nhiều tiếng súng nổ,Chính mắt thấy Châu điên ngả xuống,biết chuyện đã xãy ra theo chiều hướng xấu ,là tay gian hùng,sợ trúng đạn,Đồng ngồi thụp xuống trong xe ,đầu óc không ngừng hoạt động âm thầm suy tính...Hội nằm dưới gầm xe,ba bốn lần hắn bò ra định trốn chạy nhưng cách gả chừng nửa thước có viên đạn bắn tới..Vì vậy gả nằm im re...Biết không ‘nghe lời’ thì lấy lảo đại để làm gương..Hội kinh hãi gần như té đái khi nhìn thấy cách đây vài phút lảo đạo oai phong cở nào bay giờ thì không còn nhận ra được nửa rồi,chỉ thấy một nửa gương mặt quen thuộc pha lẩn giửa hai màu đỏ trắng.Rồi môt giòng nước ấm chảy ra giửa hai đùi gả .Kế đó Hội nghe tiếng chân người,vì đang nằm dưới gầm xe nên gả chỉ thấy được những đôi giày..Rất nhiều giày cao chỉ có một đôi giày chạy bộ của đàn ông rồi một giọng nói khiến gả nhớ suốt đời.
-“Tao đếm từ ‘1’ tới ‘3’...Mầy trước hết quăng súng rồi bò ra...Nếu không thì mầy sẻ như là cái tổ ong...một...
-“Đừng..đừng bắn nha..đại ca..em ra..em ra liền...” Đức chưa đếm tới ‘2’..Hội quăng súng ra ngoài rồi bò ra...Mọi người bịt mủi...Hội bò ra ngoài,không dám đứng,rất bài bản,trong tư thế quỳ,hai tay chấp sau ót,mắt nhìn quanh với vẻ mặt lắm lét,muốn xỉu khi thấy cách đó không xa,hai thằng Mến,Tem trên người máu me đang nằm kêu la ...
Đồng nghe tiếng quen quen nhưng vì đang kinh hoảng nhất thời không nhận được là ai,tuy vậy trong lòng mừng rở...Lảo biết tuy không phải là phe ta nhưng nhất định là CA hay quân đội rồi...Chỉ có CA hoặc quân đội mới có súng...À không phải quân đội đâu,là CA.Như vậy thì có đường xoay sở...
-“Các vị..Tôi là Trưởng ban Tuyên Giáo Tỉnh Nguyển Văn Đồng...Bị mấy tên Xả hội đen bắt cóc hanh hung với mưu đồ tống tiền...Cũng may nhờ có các vị..” Đồng vừa nói vừa từ từ trồi đầu lên nhìn qua cửa kinh xe...Lảo thộn mặt ra nghỉ trong đầu...”Đụ mẹ...Sao lại là nó?”
Nghe cụm từ ‘bắt cóc hanh hung với mưu đồ tống tiền’..Đức muốn phá lên cười...Á đù..Lảo già này đúng là cực phẩm...Nhưng nghỉ bụng nếu đã như vậy thì thuân nước đẩy thuyền...
-“Xin lổi nha Trưởng ban đồng..Nhận được tin báo của ông nhưng vì phải sắp xếp nên đến hơi muộn khiến ông phải một phen sợ hãi...Đức ân cần ‘thân thiết’...
-“Đụ mẹ..Thằng già kia..Mầy giỏi thiệt..” Hội nghỉ mình và đồng bọn bị Đồng bán đứng,tuy đang sợ hãi nhưng không dằn được tức giận chửi thề.
‘Chát’...” Chết tới nơi rồi vẩn còn hổn láo với Đồng Trưởng ban hả mậy” Đức xáng một bạt tay vào ngay mặt Hội khiến gả hai mắt nổ đom đóm,không dám nói gì thêm nhưng ánh mắt nhìn Đồng tóe lửa đầy thù hận.
-“Mày..mày..” Đồng chợt hiểu..Lảo không ngờ hắn nhỏ hơn thằng Phát con trai lảo nhưng tâm cơ lại quá lại sâu xa ...
-“Anh....Làm gì vậy?” Kéo tay hắn ra một góc..Bích Trâm hỏi nhỏ,nàng thật không hiểu hắn có ý đồ gì...
-“Khờ thiệt..Đang giúp cô đó...Thấy thằng kia không?” Hắn nhướng mắt về phía tên Hội dang nhìn Đồng với ánh mắt căm hờn...
-Rồi sao?
-“Vẩn chưa hiểu?Aiz...Đức lắc đầu ngán ngẩm..nghỉ bụng “sao khờ vậy ta nhưng không dám nói ra miệng...”
-“Anh không nói làm sao tôi hiểu được..” Bích Trâm tức giận,tên nầy thật quá đáng mà,dám khi dể nàng...
-“Cô nhìn đi..tên nầy muốn ăn tươi nuốt sống lảo,vậy thì phía trên kia thế nào?Dỉ nhiên là càng quyết tâm thanh trừng lảo ta rồi.Nói tóm lại là lảo chết chắc.Nếu muốn sống thì phải thành thật hợp tác với cô..Có phải không? Do đó cô không cần phải nhọc lòng...
-“Nhưng tôi đã có tài liệu của lảo Bình...” Bích Trâm chưa chịu phục...
-Cô thiệt là khờ mà...Lảo là Trưởng ban Tuyên giáo của một Tỉnh..Phía trên của lảo ít nhất cũng là Thứ Trưởng hoặc Bộ Trưởng...Muốn rờ dái mấy tên nầy thì bằng chứng càng nhiều thì càng tốt..Có hiểu chưa?
-“Ê.Sao anh thô tục vậy?” Nghe hắn nói....Lần đầu tiên có người dám dùng từ ngử thô tục trước mặt nàng.
Bích Trâm mặt đỏ ửng,mắng.
-“Ouf..He he..Sorry...Quen miệng thôi mà...” Đức cười giả lả.
-“Phía trên của lảo là Thứ Trưởng bộ Tài Chánh là một phụ nử ...” Bích Trâm tiết lộ...
-“Hả..Là phụ nử à...Vậy thì ..” Hắn định nói ‘sờ mu’ nhưng kịp thời ngậm miệng.
Đan Thùy thật tháo vát...Thay Mai Thảo điều động các chiến sỷ khiến mọi chuyện đâu vào đó,kêu xe cứu thương chở hai tên Mến,Tem về bệnh viện điều trị để giử mạng chúng cho cuộc điều tra,đem Châu Điên về nhà xác,còng tên Hội về trụ sở để người của Bích Trâm thẩm vấn.Mọi người nhìn 4 quả lựu đạn,3 cây AK47,1 cây M16 mà rùng mình.Nghỉ đến chuyện nếu bọn nầy có cơ hội cầm mấy thứ ‘khủng’ nầy thì hậu quả thật khó lường.Trước đây khi nghe hắn nói 30 giây,trong bụng đa số nghỉ tên nầy có phải coi phim hành động quá nhiều nên bị ảnh hưởng,bây giờ thì thấy hắn hoàn toàn có lý...
-“Ha ha...Diệu Hiền,Việt Hà...Thiệt không ngờ..hai cô thật xuất sắt...Kế hoạch thành công cũng là nhờ hai cô..” Đức nịnh đầm...Mặt Đan Thùy liền như đít nồi,hận lần trước ở nhà của Oanh Oanh không đấm mạnh hơn nửa để mặt hắn sưng như đầu heo cho bỏ tức...Ai cũng có phần công sức mà sao lại cứ nhắm Diệu Hiền,Việt Hà mà khen miết vậy...
-“Chút sức mọn thôi mà.” Diệu Hiền e ấp hai má đỏ bừng,lòng có cãm giác lâng lâng khi được hắn khen.Đứng kế bên,Việt Hà liếc trộm,lòng bồi hồi...Mai Thảo,Xuân Mai nhìn nhau thầm than..Lại nửa rồi.Một Bích Trâm chưa xong bây giờ tới hai người nầy.Còn nửa,Đan Thùy kia coi bộ cũng vướng tơ tình rồi.
-“Chị cả nói tối nay anh về Cần Thơ thăm các con nếu không Kiều Nga và Kiều Chinh lột da anh đó..” Xuân Mai tung ‘đòn độc’...Nàng nói một câu để cảnh tỉnh người khác đừng có mà lao đầu vào...Nhưng trong lòng có chút hổ thẹn..Mình không phải đã như vậy sao?Biết mà cứ dấn thân vào...để rồi mê mệt...
-Dỉ nhiên rồi..Làm sao quên được chứ...Ha ha..Bích Trâm...Chuyện ở đây xong rồi..Cô tự lo đi ha.Diệu Hiền,Việt Hà,mai mốt trở xuống đãi hai cô uống nước ăn cơm coi như cám ơn nha..Nếu hai cô thích.Ây da...quên rồi Đan Thùy nửa chứ.
-“Là anh nói đó nha..Không được nuốt lời” Bất chấp lời cảnh báo gián tiếp của Xuân Mai..Việt Hà,Diệu Hiền,và ngay cả Đan Thùy đồng thanh hớn hở reo lên.
-“Đức Chủ tịch thật là có số đào hoa...” Bích Trâm mỉa mai.Trong lòng tức giận khi hắn coi nàng như trong suốt.
-“Aiz..Hết cách thôi.Trời sinh là như vậy mà...Hi hi..Tôi đi trước nha...” Hắn nói xong quay lưng bước đi...
-“Đan Thùy,Việt Hà,Diệu Hiền..Chuyện ở đây giao cho các người..Hảy phối hợp cho tốt với Thiếu Tướng...Tôi về Cần Thơ thăm người nhà..” Mai Thái dặn dò thuộc hạ xong quay lưng bước theo.Xuân Mai nối gót...
-“Dạ...Thủ Trưởng” Cả ba đồng thanh đáp...
...
-“Có tin tức gì của Phương Anh chưa?” Vừa rời khỏi...Hắn hỏi nhỏ.
-“Xong rồi...Bốn rương...Anh thiệt giỏi” Mai Thảo mĩm cười...
-“Cô nàng BÍch Trâm biết anh phỏng tay trên cô ta chắc là tức chết...”Xuân Mai đắc ý.
-Cái gì mà tức chết chứ...Mổi người một nửa mà.
-“Anh không dại dột chia một nửa cho cô ta chứ?” Mai Thảo ,Xuân Mai nhìn hắn ..
-Không phải...Em quên tên Hòa Bình kia rồi sao..Lảo ta và Nguyển văn Đồng kẻ tám lạng người nửa cân...Cá mè một lứa...Không thể nào người này giấu của mà người kia thì không?Có lý nào Bích Trâm chỉ dòm ngó người nầy mà không dòm ngó người kia ...có phải không?Ha ha..Cho nên anh nói mổi người một nửa..Anh lấy của Nguyển văn Đồng,phần của tên Hòa Bình kia thì để cho cô ta.Như vậy là công bằng lắm rồi...Hắc hắc hắc...Ụa..Sao chưa thấy Ngọc Như,Thục Linh vậy?Xong chuyện rồi mà..
-“Đi nhập bọn với Phương Anh,Thu Tâm rồi...Chỉ còn chờ mình thôi...” Xuân Mai đạp ga...Chiếc xe phóng vùn vụt chẳng mấy chút mất hút trên QL 30
Xe ba người vừa mất hút..Bích Trâm bước ra nhìn theo mĩm cười .
-Hải Yến..Lan Anh.Hai em theo chị đi đến căn biệt thự kia...Chúng ta còn có chuyện quan trọng để làm.Thanh Phượng,Phương Trang,hai em xuống Rạch Giá một chuyến,đến nhà của Bình Giám đốc...Biết làm gì rồi chứ?
-“Hi hi..Dỉ nhiên rồi...Hi hi ha ha...” Bích Trâm cùng đám chị em cười thích thú...
-“Thủ trưởng..Em thật muốn biết mai nầy khi hắn biết được hắn nhọc công mà mình ẩm trọn...Nét mặt của hắn sẻ ra sao?” Thanh Phương mím môi cười.
-“Dỉ nhiên là tức hộc máu rồi..Đừng nói nhiều nửa...Đi thôi...” Bích Trâm cười đắc ý...Thua hắn mấy lần đêu là những chuyện nhỏ nhưng bù lại thắng một chuyện lớn khiến nàng vô cùng thoải mái..Mĩm cười.
Ai thua trí ai?
***