Tác giả : Lạt Ma
Lúc đèn mờ,lảo chui đầu giửa hai đùi miệng tham lam bú ɭϊếʍ,hai tay bóp xoa cặp vú,người nàng tỏa ra mùi thơm gợϊ ɖụƈ khiến ƈôи ŧɦịŧ lảo như khúc củi,bây giờ sáng đèn,thân hình nàng lồ lộ,cặp vú trắng ngần,nụ hoa hồng nhạt,chùm lông mượt mà và bộ dáng cuống quýt của nàng mặc lại quần áo vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ...Long chịu hết nổi,nhảy vồ tới đè nàng xuống.Cẩm Vân ngả xuống, cố vùng vẩy chống trả,nhưng không dám la,sợ có người chạy tới thì thật xấu hổ..Hai người dằn co...
Lảo bụng bự,to con,nàng nhỏ bé...!vú nàng kề ngay miệng,lảo tham lam hôn hít bú ʍúŧ ,nàng xô đẩy,chồi đạp cố gắng thoát ta vòng tay của lảo nhưng nàng càng chống trả thì lảo càng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.Từ trước tới giờ,lảo muốn chơi ai mà không được,bây giờ bị phản kháng khiến lảo có cãm giác mới lạ như đang hϊếp dâʍ vậy...
Long nằm đè lên người Cẩm Vân,một tay khóa hai tay nàng,tay kia đưa xuống dưới cầm ƈôи ŧɦịŧ cố đút vào nhưng vì nàng cứ uốn éo chống trả nên không dể dàng đút vô được mà cứ trật vuột,đầu ƈôи ŧɦịŧ cạ cạ vào chùm lông,đôi khi nằm giửa hai đùi.Trước đó,để có thể kéo dài ‘trận chiến’,lảo uống viên Viagra,thêm vài ly rượu,nàng lại dãy dụa.Cãm giác nầy rất khó tả,sướng cùng cực,bất thình lình lảo gồng người lên,xiết chặt lấy nàng,chưa đút được vào đâu nhưng đã phun ào ào.
Dằn co một hồi lâu,Cẩm Vân mỏi mệt lắm rồi,nàng đã đuối sức định buông xuôi để lảo muốn làm gì thì làm...Bất chợt nàng cãm giác được một giòng nước ấm tuông giửa hai đùi mình.
Giây phút đầu tiên, Vân tưởng lảo ‘khóc ngoài quan ải’ vì Trương Hửu Thành cũng có nhiều lần như vậy,nhưng sau đó nàng biết là không phải,vì giòng nước ấm cứ tuông ra không có dấu hiệu ngừng...Tưởng lảo đái trên người mình,Vân kinh tởm,dùng hết sức xô mạnh.
Lê Kim Long bị nàng xô mạnh,thân hình lảo ngả ngửa ra một bên,người lảo co giật liên tục,miệng sùi bọt mép,hai mắt nhắm nghiền.Cẩm Vân không cần biết lảo bị cái gì,thoát ra là được rồi,nàng vội vả lấy khăn lau nước bẩn sền sệt trên đùi trên bụng mình,mặc lại quần áo...Thấy lảo vẩn nằm bất động khiến nàng sợ hải ,tay run run cầm lấy di động,mạng người quan trọng nên trước là gọi xe cấp cứu sau đó gọi cho cha.
Gần nửa đêm ,tiếng còi xe cứu thương hú inh ỏi chạy tới biệt thự của Phó Giám đốc Sở Công An Trương Hửu Thành,hàng xóm tò mò ra đứng vừa hóng chuyện vừa xù xì,không biết đã xảy ra chuyện gì thì thấy chiếc xe Audi thắng cái két...!Trương Hửu Thành hớt hơ hớt hải từ trên xe bước xuống chạy vô nhà.Trong đầu hoang mang,đinh ninh là mình đã giàn xếp hết rồi,cho lảnh đạo 1 đêm thụ hưởng coi như là hiếu kính không ngờ Phạm Tuấn Dủng gọi điện nói bề trên xảy ra chuyện khiến lảo hoảng hồn vội vàng chạy về để mọi chuyện nằm trong vòng kiểm soát.
Phạm Tuấn Dũng.Arunny lúc nầy cũng vội vàng chạy tới, vừa bước vào thấy Long tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm tô hô , Cẩm Vân áo quần xốc xếch,cả hai nhìn nhau kinh hãi.
Xe cứu thương hú còi inh ỏi gợi lòng hiếu kỳ của người dân hiếu kỳ gần đó tụ tập đứng hóng chuyện.Nảy giờ nhìn từ xa,khuya như vậy rồi,biệt thự nầy chỉ có Phó Giám đốc Thành là đàn ông đực rựa nên đinh ninh nạn nhân là lảo ta xảy ra chuyện đột quỵ hay trúng gió gì đó,bây giờ thấy lảo từ bên ngoài chạy về,còn có Phạm Tuấn Dủng chạy đến, cả hai chình ình một đống...Mọi người nhìn nhau bắt đầu tưởng tượng suy nghỉ mông lung,rồi tụm năm ba xù xì đoán già đoán non.
-“Chập tối tui có gặp chị ba,chị bảy ở đầu ngỏ,tui hỏi sao nhàn hạ vậy,hai bả nói tối nay ông bà chủ đãi khách quý,không cần họ nên cho họ ra ngoài chơi”,một bà ‘Tám’ tỏ ra hiểu chuyện.
-Mèn ơi...Khách quý của ông Thành chắc là thứ dử ha...Có biết ai không chị Tư?
-Chị Tư làm sao biết được chuyện nầy,bả biết bả nói rồi...Hi hi..Có phải hong...He he...
-“Mười già dịch...Ông biết sao?Có giỏi nói ra nghe đừng có đứng đó mà nói bá láp rồi ra vẻ ta đây nha,đồ cà chớn...”Bị coi thường ...!Chị Tư tức giận,sừng sộ Bộ dáng hung hăng như con gà chọi,.
-“Ha ha Hi hi..” Cả đám người thích thú cười hô hố nghe ‘ông Tám bà Tám’ đấu khẩu tranh tiếng.Cả khu phố nầy ai lại không biết chú Mười và chị Tư thuộc tuýp người chuyện nhà không rỏ chuyện ngoài ngỏ rất rành đã như vậy lúc nào cũng đấu đá nhau để chứng tỏ ta đây là số ‘1’.
-“Bà mới là bá láp..Tui như bà sao?Nà vảnh lổ tai mà nghe nha,có nghe tới tên Thiếu tướng Lê Kim Long Thứ Trưởng của Bộ Công an chưa?Người nầy hôm nay tới nhà là của ông Thành làm khách” ‘Mười già dịch’ kiêu hảnh giải thích,chuyện nầy không phải ai cũng biết,lảo có đứa cháu làm Thiếu úy được vinh dự đặc phái làm lái xe cho Thiếu tướng nên biết rất rành.
-“Làm khách?Xê...Rỏ ràng nói dóc...Mắt ông đui à?Làm khách cái gì chớ..Rỏ ràng Ông Thành với ba vợ ổng từ bên ngoài chạy về...” Đang hăng máu vạch lưng ‘Mười già dịch’...Chị Tư chợt nhớ cái gì đó,vội vàng im miệng...Nhìn dáo dác sợ run lên...Thiếu tướng Thứ trưởng tới nhà làm khách,người làm trong nhà ra ngoài chơi,chủ nhà vắng mặt,trong nhà chỉ có bà vợ đẹp bá cháy của ông Thành và Thiếu tướng
-“Ây ui...khuya rồi tui về trước nha.” Vẻ kinh hải ‘Mười già dịch’ hối hả
-Tui..Tui cũng vậy...
Đám người đang hăng máu hóng chuyện trong phút chốc như bầy ong vở tổ,ai về nhà nấy...Cái tội bôi nhọ lảnh đạo không nhỏ đâu à...
...
-“Ông ta bị ngộ độc thức ăn phải không?” Ánh mắt gϊếŧ người đầy uy hϊếp, Lê Kim Long nhìn người y tá hỏi...Một cách gián tiếp gợi ý ...
-“Ngộ độc thức ăn?” Ông y tá khá lớn tuổi sửng sốt...Đây là tình trạng dương khí bị thất thoát,tϊиɦ ɖϊƈh͙ tiết ra quá nhiều trong sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ,trong y học gọi là ‘thượng mả phong’ không chết là may lắm rồi nhưng sau nầy sinh hoạt đi đứng sẻ khó khăn,khả năng ngồi xe lăn rất lớn hơn nửa nói năng sẻ không binh thường...!
-“Người nầy rất có thân phận...Chuyện tối nay không nên tiết lộ ...Ông gánh không nổi đâu..Hiểu chưa?”Thấy ông y tá chưa hiểu ý mình Trương Hửu Thành trầm giọng trắng trợn hăm dọa.
-”Được được.Tôi hiểu mà..”....Ông y tá khá lớn tuổi kinh hãi gật đầu lia lịa.
...
“‘Chát’...Đồ ngu...” Lê Kim Long vừa được khiến ra xe cứu thương chở đi bệnh viện.Trương Hửu Thành không kiềm được sự tức giận,tát một cái mạnh vào mặt Cẩm Vân khiến hai mắt nàng nổ đom đóm.Lảo giận là vì Cẩm Vân gọi xe cứu thương khiến chuyện Lê Kim Long khó có thể kiểm soát,có người sẻ khai thác chuyện nầy và ’Bộ’ sẻ nghe được,tương lai của Lê Kim Long coi như chấm dứt.Lê Kim Long là chổ dựa của lảo,nếu Lê Kim Long ngả thì lảo cũng ngả theo cho nên Trương Hửu Thành giận điên lên được.
-“Anh đánh tôi?Anh là thằng hèn...Anh không phải là đàn ông,anh..anh cố ý...Anh là đồ khốn nạn..Hu hu..” Cẩm Vân gào lên...
-”Mầy còn dám nói.nếu không phải thằng em và thằng cha của mầy ngu xuẩn tao cần gì phải làm như vậy để lấy lòng người ta...Mầy kêu xe cứu thương..Mầy có đầu óc không hả?Bây giờ thì hay rồi..Ngày mai cả thiên hạ đều biết..Mầy nói tao phải làm sao đây..” Càng nói Trương Hửu Thành càng điên tiết,lảo xông lên đánh Cẩm Vân túi bụi ...
-“Thôi đủ rồi Hửu Thành,có chuyện gì từ từ nói..” Phạm Tuấn Dủng can ngăn...
-“Đúng đó...Bình tỉnh lại..Chuyện đâu còn có đó..” Arunny cũng khuyên lơn.
-“Thằng già nầy mầy câm miệng cho tao, mầy nửa,cái đồ bán nam bán nử..Còn con đỉ nầy nửa..Ba đứa bây cút ra khỏi nhà nếu không tao bắn bỏ mẹ tụi bây..Cút..” Trương Hửu Thành hét,hai mắt đỏ ngầu...
-“Đi thì đi...Ba,Dì Ba..Mình đi...” Cẩm Vân chùi nước mắt...Lảo không nói nàng cũng không muốn ở lại trong nhà nầy nửa,nàng thật sự ghê tởm con người của Trương Hửu Thành.
...
Gần đây chuyện cá cược ‘vủ điệu khai mạc’ bên Long Xuyên không phải là chuyện riêng của An Giang,dân có máu đỏ đen của hai tỉnh Đồng Tháp và Kiên Giang nhiệt huyết sôi trào theo dỏi từng ngày từng giờ thậm chí từng phút để biết tinh hình ‘chiến sự’.
Từ lúc có tin Trình Quốc Cường gởi tặng hoa.Bí Thư mỷ nử cho người cắm khắp phòng thế là số người đặc cược Trình Quốc Cường thắng chen chúc xô đẩy lẩn nhau ở các tụ nhà cái đến nổi họ phải khóa sổ lại,không cho đặc cược trên Trình Quốc Cường nửa,số tiền đặc cược ở tụ cái nhỏ nhất cũng tầm cở 10 tỏi nhưng ở các tụ lớn số tiền đặt cược tổng cộng lên tới gần trăm tỏi .Bởi vậy các nhà cái thấp thỏm lo âu,phen nầy phá sản rồi.Có người chuẩn bị sẳn con đường ‘tam thập lục kế vỉ đào vi thượng’.Chơi cái tình xù,chạy qua Campuchia lánh nạn 1 thời gian rồi tính sau.
Ngay giây phút Hoàng Ngọc Hải vui cười vài lời diển văn tuyên bố đêm dạ vủ khai mạc kế đến là MC Mỷ Thể mời Bí Thư khai mạc buổi dạ vủ với tiếng hát của Hoàng vân Anh theo thể điệu Tango...Hầu hết tất cả camera của di động đều tập trung trên người nàng và Trình Quốc Cường để rồi sửng sốt...
Ở Cao Lảnh,sáng nay khắp quán cà phê,đầu đường phố chợ, ai cũng xù xì,tối qua tuy thua tiền nhưng chỉ là chuyện nhỏ,chẳng có bao nhiêu hết,1 hay 2 trăm ngàn thôi mà nhiều lắm là 5 trăm hay 1 triệu .nhưng nét mặt họ rất vui vẻ.Thật là hảnh diện a,thì ra Chủ tịch Đức thâm tàng bất lộ,vớt đẹp Bí thư mỷ nử của An Giang...Đoạn lai chim Bích Trâm tiến đến bàn của hắn,hai người bước ra giửa sàn nhảy theo thể điệu Tango truyền đi trên mạng với tốc độ chóng mặt và số người xem trong vài giờ đã lên đên con số khủng...
Nào đã hết đâu,lại lộ ra tin tức từ Tỉnh Ủy truyền đến 1 loạt biến động về nhân sự.
Chủ Tịch Trương Hạo Nam bây giờ là Bí Thư Trương Hạo Nam rồi,Phó Chủ Tịch Chủ tịch Thái Vân Cơ xóa được chử ‘Phó’ và còn nhiều vị trí mấu chốt khác nửa trên cấp độ Tỉnh,Thành phố nhưng người dân Cao Lảnh đặc biệt nhất là người ở huyện Lấp Vò,họ chỉ chú ý đến việc Bí Thư Lâm Tuyết Nga thế chổ của Chủ Tịch Hồng Ngự Thái Tuyết Cơ và Chủ tịch Đức bây giờ là Bí Tịch Đức, vừa là Chủ tịch vừa là Bí Thư,một đít hai ghế.Còn nửa ,từ An Giang truyền đến,Bí Tịch Đức được đích thân điểm danh làm cố vấn đặc biệt...
Cố vấn hay cố vấn đặc biệt nói cho cùng chỉ là một cái danh dự thôi,không nằm trong quân ngạch nào của bộ máy chinh quyền nhưng được gắn trên người của Đức Bí Tịch thì là một chuyện khác.Sau nầy thành tích của Trâm Bí Thư vang dội thì không thể không có công của ‘cố vấn’.
Nhìn vào thì có vẻ tình cờ nhưng mọi chuyện đều đã được xếp đặt bởi Nancy và Bích Trâm,cả hai âm thầm đẩy người đàn ông của mình lên một cách danh chánh ngôn thuận.
Thư ký của Bí Thư Tỉnh ủy khi được điều xuống tuyến dưới rèn luyện,tệ lắm cũng là một phó Chủ tịch hay Chủ tịch huyện,hắn bây đã là Chủ tịch vừa là Bí thư huyện,còn là cố vấn cho một Bí Thư Tỉnh ủy, trong tương lai nếu đạt được thành tích sáng chói ở cả hai vị trí vậy thì trở thành Bí Thư của một thành phố cũng không có gì là quá đáng...Chủ tịch Mao bên Trung Quốc đã từng nói ‘không cần biết mèo trắng hay mèo đen,chỉ cần bắt được chuột thì là mèo tốt,tương tự, không cần biết già hay trẻ,miển làm việc có thành tích thì là cán bộ giỏi rất xứng đáng được đề bạt...Còn có ai có thể dị nghị gì được chứ.
Sáng nay,trước của văn phòng của Chủ tịch Đức người ngồi đông nghẹt,không phải đến báo cáo công tác mà là đến để chúc mừng Đức Bí tịch...Đức Bí tịch ngày lo trăm việc cho nên có gặp được hay không khó mà biết ,gặp được thì hay rồi,không gặp được cũng không sao,chủ yếu là có lòng thành đến chúc mừng tỏ chút tâm ý đối với lảnh đạo.
Trong số nầy có Văn Minh,thư ký của nguyên Trưởng ban Đồng đã quá cố và Đăng Khoa,thư ký của nguyên Phó Chủ tịch Hoàng...Nét mặt cả hai vô cùng kích động,rúc cục sau cơn mưa trời lại sáng...Từ Trưởng ban Hằng,Văn Minh đã nhận được công văn bổ nhiệm làm Trưởng phòng Sở tài Chánh,Đăng Khoa được bổ nhiệm làm Trưởng Phòng Phòng Quản lý Kinh Doanh của Sở kế hoạch đầu tư...Coi như là một kết quả vượt sự mong đợi của cả hai.
Trưởng Phòng của một Sở,nói về cấp bậc,có thể nói là ngang hàng với Chủ tịch huyện nhưng không vì vậy mà Minh-Khoa dám có ý ‘đồng cấp’..Cả hai đều biết được mình có được hôm nay là vì ai cho nên từ sáng sớm đã đến ngồi chờ..Mong gặp được Bí Tịch Đức để tỏ lòng trung thành,từ nay trên trán có khắc chử ‘Đức’ rồi,quyết tâm coi Đức Bí Tịch là lảnh đạo,chỉ đâu đánh đó.Giám đốc Sở ,lảnh đạo trực tiếp của mình thì sao chứ ,chỉ là thứ yếu.
Tuy đêm qua ,quần Bích Trâm tả tơi nhưng buổi sáng tinh thần vẩn còn rất phấn chấn,sáng mốt lên đường qua Canada,chậm lắm là trưa mai phải có mặt ở Cần Thơ rồi,cho nên hôm nay Đức rất có nhiều việc cần dặn dò...Vì vậy gần 8 giờ đã có mặt ...Vừa thấy hắn,vẻ mặt cung kính,mọi người đồng loạt đứng lên.
-“Sao đông đủ vậy?”Đức sửng sốt nhìn Ngọc Thơ ,hỏi.Hắn không dự định tiếp kiến ai hết,sáng nay đến đây là dặn dò Ngọc Thy những chuyện quan trọng cần làm trong thời gian hắn vắng mặt.
-“Em đã nói lảnh đạo rất bận nhưng họ không nghe...Cứ ngồi chờ...Đại đa số là từ bên An Giang tới...” Ngọc Thơ ủy khuất nói...Nàng không phải không nói hắn không có thời giờ tiếp nhưng họ có nghe đâu.
-“Xem ra lảnh đạo nên nói vài câu.Nếu không sẻ còn rất nhiều người tới đây..Mới sáng sớm mà tôi đã nhận gần trăm cú gọi,hỏi hành tung của Đức Bí tịch “ Ngọc Thy đi tới,giọng ôn nhu,trong lòng vô cùng vui vẻ mặc dù từ sáng đến giờ,di động của nàng không ngừng reo...Ai cũng muốn nàng đặc biệt chiếu cố,nói một tiếng dùm để mời được Bí Tịch Đức dùng bửa cơm...Có những người ,nàng chưa hề biết.đúng như Ngọc Thơ đã nói,đại đa số là người của An Giang
-“An Giang?” Đức ngạc nhiên...Người An Giang chạy qua đây làm gì?
-“Lảnh đạo ..Anh không biết sao?Tối hôm qua anh thiệt là oai phong...”Ngọc Thơ có chút ghen tức khi nhớ lại tối qua đoạn video lan truyền trên mạng,hắn và nử Bí Thư kia ôm nhau khai mạc buổi dạ vủ nhưng sực nhớ lại mình chỉ là Thư Ký của hắn nên trong lòng hậm hực.
-“Vậy có liên quan gì?” Đức trợn mắt...
-“Đức Bí Tịch..Anh không hiểu sao?Tối qua ,sau màn khai mạc buổi dạ vủ...Chủ tịch QH và Bí Thư Bích Trâm cùng anh cười nói thân thiết như người một nhà,cho nên bây giờ ở An Giang,ai cũng biết anh là ai rồi.Họ không tìm anh làm thân mới là lạ...Chuyện nầy hai chị em tôi thật là muốn giúp nhưng có lòng mà không có sức..”Đến lượt Ngọc Thy cũng thấy chua chua trong lòng.
-“Vậy sao?Aiz..Thôi được...Đức chợt hiểu..Không ngờ họ lẹ như vậy,tốc độ còn nhanh hơn hỏa tiển,mới tối hôm qua thôi,sáng nay đã tìm tới mình
-Ha ha.các vị...Chào buổi sáng...Thiệt ngại quá...Không thể tiếp đón các vị được,tôi đang có rất nhiều chuyện cần làm xong trước khi ra nước ngoài...
-“Ậy,Sao Cố vấn lại nói như vậy,cậu ngày lo trăm việc,chúng tôi bất ngờ đến quấy rầy thì đúng hơn”...Một người đàn ông,ăn mặc sang trọng,đeo kính gọng vàng,có dáng vẻ của một thương gua,xum xoe nói...
-“Hi hi..Cũng không thể nói vậy..Ông là...” Đức mĩm cười đưa tay ra...Người nầy vội vàng bắt tay...Đưa ra tấm danh thϊếp...
-“Đức Cố vấn ..Xin chào..ha ha..Tôi là Lương Công Trực.buôn bán nhỏ ở An Giang...Thật ngại quá ..Hôm nay cố vấn bận như vậy mà đến quấy rầy.Hy vọng Cố vấn sau khi đi công tác nước ngoài về thì có thể mời cố vấn 1 bửa cơm...Hy vọng cố vấn nể mặt...”Trực hơi nghiêng mình,nét mặt thành khẩn..
-“Chủ tịch Đức..Bí Thư Nga mời anh qua văn phòng...” Ngọc Hà đến giải vây đúng lúc,nói xong,đứng chờ,ý nói vô cùng khẩn cấp...
-“À...được được...Chị chờ chút...Ha ha...!Trực thương gia thật có lòng?Vậy cám ơn trước nha,khi về tới,thư ký tôi sẻ liên lạc với ông...” Đức mĩm cười thân thiết,hứa hẹn.
-Vậy thì tốt quá..Cố vấn.Tôi không quấy rầy cậu nửa...Hẹn gặp lại...Các vị ,không nên quấy rầy Đức cố vấn nửa,khi cố vấn công tác nước ngoài về,lúc đó tôi sẻ tổ chức buổi tiệc mời cố vấn tới dự..Thế nào?
-“Được ..được..Cố vấn.Chúng tôi xin phép...” Bon người An Giang nhìn nhau thầm mắng lảo Trực nầy gian xảo,ai cho phép lảo đại diện cho tui hồi nào vậy cà?Nhưng thấy cố vấn quả thiệt bận rộn ,tất cả lục tục ra về...
-“Chủ..Bí..”Văn Minh,Đăng Khoa lúc nầy mới tiến gần,biết hắn bận rộn không có thời gian tiếp mình,nên cố gắng tranh thủ nói vài câu..Văn Minh gọi ‘Chủ tịch’...Đăng Khoa muốn gọi ‘Bí Thư’ nhưng lời vừa thốt ra cửa miệng cãm thấy ‘thiếu sót’,ngay cả ‘Bí Tịch’ cũng chưa đủ...
-“Được rồi..Hai người về đi...Không cần phải khách sáo..Nhớ làm việc cho tốt...”Biết hai người nầy tới muốn cãm ơn mình ,Đức phát tay,ra vẻ lảnh đạo...’giáo huấn’...
-“Nhất định sẻ không để lảnh đạo thất vọng..” Văn Minh,Đăng Khoa đồng loạt khum mình hứa hẹn...
-“Chủ Tịch Đức.” Bí thư Nga đang chờ...” Ngọc Hà thúc giục...’lườm’..Ai sợ hắn chứ nàng không sợ chút nào,nàng nắm được ‘bí mật’ của hắn mà..Hi hi...”Ngọc Hà cười thầm...
-À..Bây giờ mình đi nè...
Ngọc Hà đi trước chừng nửa bước,Đức theo sau..Cặp mông đều đặn căng tròn của nàng ngay tầm mắt,với bản tánh của hắn,như vậy không nhìn thì nhìn ở đâu chứ...Thầm nghỉ mông nầy ‘doggy’ là hết xẩy...
-“Nà..Anh nhìn đã chưa?Coi chừng tôi mét Bí Thư Nga đó..” Ngọc Hà dừng bước,quay lại ‘trừng mắt’...
-“Đâu có nhìn đâu à” Nét mặt nghiêm túc...Đức chối bai bãi...
-“Hi hi..Đùa với anh thôi...Nhìn anh kìa...Nét mặt hoảng hốt,rỏ ràng có tịch mới rục rịch...Cám ơn anh nha...” Ngọc Hà trước ranh mảnh,sau nhu mì nói lời thật lòng khi cãm ơn hắn...Gần đây, tưởng mình có thể được vị trí Chủ Tịch hay Bí Thư của một xả nhỏ coi như là tốt lắm rồi,không ngờ Hôm nay nàng được tin điều động đến Huyện Châu Thành ở Hậu Giang làm Chánh văn Phòng.Kết quả còn hơn mong đợi,tuy xa nhà nhưng thật là đúng với ý muốn của nàng,Ngọc Hà biết chắc chắn có bàn tay của hắn...Vì vậy nói lời cám ơn...
-Biết rồi à...Yên tâm đi,ở Huyện Châu Thành tôi quen biết rất nhiều,công tác của chị sẻ dể dàng hơn...Còn nửa,tạm thời thì chưa có nhưng khi có cơ hội,tôi sẻ điều chị trở về đây...
-“Ậy...Không cần đâu...Tôi thấy xa nhà tốt hơn..”Ngọc Hà mĩm cười.
-Vậy..Tùy chị đi...Có khó khăn gì nói tôi biết..Đừng ngại ha...
Tới trước văn phòng của Nga..Ngọc Hà định gỏ cửa thông báo Đức đã tới nhưng cửa bất thình lình mở ra...Lâm Tuyết Vân,bà chủ nhà hàng K.H giọng mĩa mai.
-Chủ tịch Đức..À không ...Đức cố vấn..Anh thật oai phong.
-Sao cô lại ở đây?
-“Tôi đến thăm chị tôi có cần xin phép anh không?” Tuyết Vân liếc xéo...
-Wow...Sao sặc mùi thuốc nổ vậy,coi chừng ế chồng đó nha...Trầm tỉnh một chút đi,giả làm thục nử cũng được...Cô sắp lên băm rồi ,‘overdate’ đó nha...
-“Anh...” Nghe hắn ám chỉ minh ‘ế’...Tuyết Vân giận muốn hôn mê bất tỉnh, Ngọc Hà cúi mặt,vai rung rung,đang cố nín cười,thầm nghỉ chỉ có hắn mới to gan ám chỉ Tuyết Vân là gái già...
-“Vô đi...Sao còn đứng đó..” Nga nói vọng ra...
-“Tránh đường làm ơn..Rủi đụng chạm cô nói tôi là dê chúa” Thấy nàng án ngay cửa...!Đức trêu chọc.
-“Anh vốn là dê chúa mà” Miệng nói,Tuyết Vân tránh xa,còn làm ra vẻ như sợ lở hắn lở đụng vào thì sẻ bị thiệt thòi lớn.
-“Hi hi.Nhưng mà phải coi là người nào đã..Cô?” Hắn lắc đầu bước đi...
Tuyết Vân thật muốn bóp cổ chết tên mắc dịch nầy,nàng nghỉ Phương Linh,Than Tình chắc là bị trời đày.
-“Bí Thư Nga...Chị khỏe...Hôm nay tới đây muốn với chị ngày mai tôi về Cần Thơ,sáng mốt lên đường...Hai tuần sau mới về...”Trước mặt Tuyết Vân,hắn rất quy củ...
-“Được rồi..Được rồi..Đừng có tía lia nửa,không phải cậu đã sắp xếp hết rồi hay sao...”Nga nhíu mày.
Hi hi..Đúng là vậy,sợ chị làm nhiều không tốt cho sức khỏe vậy thì không tốt cho em bé..Hi hi..Ừm.chị có chuyện muốn nói với tôi à?
-Vân..Em nói đi...
-“Thôi..Không cần đâu...” Bị hắn chê và bài xích một cách thậm tệ,Vân đang một bụng đầy oán khí,gạt ngang,nhất định không thèm nhờ vả.
-“Hi hi..Đừng có như vậy mà...Đùa chút thôi mà không cần phải nghiêm túc đâu à...Có chuyện gì thì nói đi,nếu giúp được tôi giúp liền...Mình đã là người một nhà..Khụ khụ khụ..Sorry.ý tôi muốn nói là chị là em gái của Bí Thư Nga,là chổ quen biết đừng có ngại...” Đang nói.chợt thấy cặp mắt như muốn ‘gϊếŧ người’ của Nga,hắn biết mình lở lời nên kịp thời sửa chửa...
-“Thôi được..để tôi nói dùm cho nó...Là như vầy...Thì cũng liên quan tới TTTM của cậu đó,Em tôi mua cổ phần nên không còn tiền xoay sở,nhà hàng hiện tại còn thiếu tiền ngân hàng nhưng muốn khai thác thêm chi nhánh trong TTTM thì thiếu vốn,mượn ngân hàng thì tiền lời trên trời dưới đất nên muốn tìm một ‘business partner’,cậu quen biết nhiều như vậy có thể nào giúp một tay không?” Tuyết Nga nói một hơi,nàng biết hắn rất ‘thần thông quảng đại’ nhất định sẻ giúp được em mình...
Tuyết Vân tuy giận dổi ‘tên mắc dịch’ nhưng thấp thỏm mong đợi ...Hắn giao thiệp rộng,có thể tìm một đối tác kinh doanh cho nàng...Biết chị mình có uy tín với hắn nên Tuyết Vân nhờ chị mình ‘bắt cầu’.
-Có vậy thôi à...Ậy...Chị muốn sao?Cần đối tác hùng hạp thì tôi có người,còn như muốn một mình kinh doanh thì không cần phải mượn tiền ngân hàng.Chị cần bao nhiêu tôi cho chị mượn...Không cần tiền lời.Nói đi ,cần bao nhiêu?
-“Tới 10 tỷ lận đó...Anh...Anh thiệt cho tôi mượn?”Tuyết Vân sửng sốt.
-“Được rồi...10 tỷ có đủ không?15 tỷ cũng được...Free tiền lời nhưng không phải là tiền chùa.
Nhưng mà phải trả đó.”Đức ‘trừng mắt’...
-“Xê..Ai giựt của anh chứ...”Quyết không chịu lép vế...Tuyết Vân trừng mắt lại,bổng dưng nàng thấy hắn không còn khả ố và đáng ghét nửa...!Tuyết Nga cãm thấy lòng ấm áp,thầm nghỉ không uổng nàng mang con hắn trong bụng.
-Được rồi,khi nào cần cứ lên tiếng,tôi chuyển tiền cho chị...Ây..Trể rồi,tôi có chuyện phải đi...Bí Thư Nga..Xin chào..Nửa tháng sau gặp lại...”Đức nhìn đồng hồ,đứng lên...Đã đến giờ đi rước Ngọc Lan và Thái Điệp rồi.
-“Ừm...Have nice trip..”Nga còn nhiều chuyện muốn nói nhưng trước mặt Tuyết Vân,đành phải bấm bụng làm thinh...Trong lòng ấm ức,nàng thật sự muốn biết hắn có bao nhiêu đàn bà...
...
-“Còn nhớ tới em à..Cứ tưởng anh ‘chết’ ở Long Xuyên rồi chứ...” Thấy hắn không quên sáng nay cùng nàng đưa hai bà cháu Duyên đi bệnh viện, Ngọc Lan trong lòng cãm thấy rất ngọt ngào nhưng mặt ngoài hờn giận,miệng ‘mắng nhiếc’, nói ‘mát’.
-“Cái gì còn nhớ tới em chứ...Anh nhớ tới em từng phút từng giây mà...Thiệt đó...Có cần moi tim ra cho em coi không..”Biết nàng thích dổ ngọt,Đức cười hi hi ha ha mở miệng nói lời ‘nổi da gà’...
-“Em thì không sao,anh chuẩn bị ăn nói với chị Thái Điệp ha...Anh nha,chị Điệp nói nay mai mà không thấy anh ghé qua nhà thì sẻ cho anh biết tay,anh tự lo liệu đi..” Ngọc Lan lườm...Hắn nói một tiếng đi ‘Canada’ rồi biến mất khiến nàng vô cùng bận rộn,nào là lo mướn máy bay riêng cho mấy chục người,đặt phòng khách sạn.
-Thì tối nay nè...Chiều nay anh ghé qua siêu thị mua đồ xong về nấu cho hai em vài món ngon coi như là ủy lạo hai bà xả cưng của anh...
-“Anh biết nấu ăn à?Không phải là mì gói hay trứng chiên chứ?Nếu vậy thì thôi đừng nha...Hi hi..”Ngọc Lan lắc đầu quầy quậy.
-“Hi hi..Cái gì mì gói trứng chiên chứ...Cua rang muối,Tôm hùm xào gừng,Bò nấu rượu chát hay bất cứ cái gì đi nửa,hai em muốn ăn món nào.nói đi,bảo đãm hai em vừa lòng..”Đức vổ ngực...
-“Đừng có xạo ke nha”...Ngọc Lan nhìn hắn,vào Nam bấy lâu nay nên học được vài tiếng nam rặc bởi vậy khi nàng nói ‘xạo ke’ rất là dể thương...
-“Xê..cái gì xạo ke chứ...Anh lên youtube bấm một cái là có hàng ngàn sư phụ chỉ điểm,dể ợt hà...he he..Nói đi,tối nay hai em muốn ăn món gì anh hầu hai em,tối ngủ hai em hầu anh..Sao hả...!chuyện gì.sao ngắt anh...!Ouf...”Nói tới đây,thấy Ngọc Lan nháy mắt,hắn sửng sốt,sực nhớ trên xe không phải chỉ có hắn và nàng mà còn có Duyên ,con gái của nguyên Phó Chủ tịch Hoàng và bà nội nàng đang ngồi trên hàng ghế sau.
Sáng ngày mốt lên đường qua Canada,hôm nay,Ngọc Lan đem bà cụ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần trước khi lên máy bay,nếu có gì thì đem theo thuốc phòng ngừa đồng thời gắn máy trợ thính.Bà cụ lớn tuổi,bị lãng tai,phải nói lớn mới nghe được nhưng Duyên,mắt mù nhưng tai không điếc vậy mà hắn bô bô nói ’ tối ngủ hai em hầu anh’...Thiệt là không ổn chút nào.
‘A hèm...khụ khụ khụ...’ Đức cố ho khụ khụ vài cái...
-“Ừm...Duyên ...em yên Tâm đi...Bên Canada y học tiên tiến bảo đãm mắt em sẻ được chửa khỏi,còn nửa nè,em có cần gì thì nói với chị Ngọc Lan nha...Không cần phải ngại...Chị Ngọc Lan coi em như em gái thì em coi anh như là anh rể...Mình là người một nhà..”Hắn bô bô cái miệng..
-“Dạ...” Duyên lí nhí...mắt mù nhưng tai không điếc, nảy giờ nàng có thể mường tượng được anh Đức nầy hai vợ..một là chị Thái Điệp,hai là chị Ngọc Lan,cả hai chị đều rất tốt với hai bà cháu nàng...Chỉ việc nầy thôi đã khiến nàng vô cùng xúc động.Hiên nay,nàng ngày ngày đốt nhang niệm phật cầu khẩn Phật trời phù hộ Chị Điệp,chị Lan cùng anh Đức nầy đời đời binh an.Đây là chuyện nàng có thể làm.
-“Lẻo mép”...Nghe hắn dặn dò Duyên coi hắn là ‘anh rể’..
Ngọc Lan lườm,’mắng’ nhưng trong lòng cãm thấy hạnh phúc,chứ còn gì nửa,nàng coi Duyên như em gái,vậy hắn là anh rể rồi,cái tên nầy tuy lăng nhăng nhưng thật là biết nghỉ và có lương tâm,không uổng công nàng iêu hắn như vậy...
-“Hi hi..cái gì lẻo mép chứ...Duyên..chị Ngọc Lan em nói anh lẻo mép cà...Em thấy sao hả?” Hắn ‘kéo’ Duyên vào cuộc coi nàng bênh vực ai...
-“Em..em không biết...
Mặt Duyên đỏ bừng,lí nhí trong miệng,quả thật nàng không dám bênh vực...!Cả hai đều là người thân của nàng...
-Anh đừng chọc Duyên nửa mà..Duyên,đừng nghe anh ấy nói,em chỉ cần nghe chị và chị Điệp nói là được rồi...Bất cứ chuyện gì anh Đức em nói thì đừng có tin...
-Wow..Không phải như vậy chứ bà xả đại nhân...
-“Hi hi ha ha...”Nghe hắn gọi mình là ‘bà xả đại nhân’ với giọng điệu cà rởn nhưng đáng yêu,Ngọc Lan bật cười,bà Nội nghe tiếng được tiếng mất cũng cười ngây ngô,Duyên cúi mặt,hai má ửng hồng.
...
-“Nà...Em là Giám đốc Sở Y tế,đưa người nhà tới khám bệnh chắc là không cần anh hộ tống chứ hả...Anh đi thăm cô Thu Lan,xong thì đến kiếm em..OK Sweetheart?”Là Giám đốc Sở Y tế ,Ngọc Lan vừa xuất hiện ngoài cổng ,cao tầng của bệnh viện liền biết vì đã nhanh chóng từ trên lầu lăng xăng đón chờ...Hai ngày nay,ở Rạch Giá và Long Xuyên,chuyện xả giao chào hỏi làm hắn ớn tới cổ cho nên tìm cách tránh né.
-“Ừm được...Nhớ nha,anh nói rồi đó,tối nay nấu cơm cho em với chị Điệp ăn...Ý quên,còn có em Duyên và bà Nội nửa,đừng có nuốt lời đó...” Ngọc Lan gật đầu.
-“Nhớ mà,nhớ mà...Hi hi...”Hắn quay người dợm bước nhưng chợt nhớ quay lại,hôn lên môi nàng một cái thật kêu...
-“Đi đi..ông ‘tướng’...Đừng lâu quá đó..” Thấy có người nhìn, hai má đỏ hây hây..Ngọc Lan ‘lườm’
-“OK see you...Bye..Bà nội...Bye Duyên...Lát gặp...”Hắn vẩy tay,quay lưng chạy đi tìm Thu Lan,biết nàng được người của Mai Thảo đưa đến bệnh viện nầy nhưng không biết ở phòng nào,tầng nào...
-“Chị y tá...Làm ơn...Cho tôi hỏi...Tôi có người quen tên Thu Lan...” Thấy có một nam một nử y tá đang ngồi sau quầy ,hắn liền bước tới định hỏi tên Thu Lan nằm ở phòng nào nhưng chưa dứt lời đã bị quát như tát nước vào mặt...
-Không thấy nhiều người ngồi chờ sao..Hỏi cái gì...Lấy số ngồi chờ đi...
-“Wow..Bà cô nầy chắc tối hôm qua ông chồng thiếu bổn phận rồi..” Đức thầm nghỉ phải đề nghị với Ngọc Lan cãi tổ lại tác phong làm việc ở đây mới được...Thiệt là quá tệ.
-Chủ tịch Đức...Là anh à...
-“Anh là...”Thấy có người gọi mình,Đức quay người nhìn thấy có người đàn ông hình dáng tiều tụy,tay cầm cà mên,tay nắm bé gái trạc tuổi bé Thu Sương con của Thu Hà...
-“Chủ tịch Đức..Tôi là Hoành..Chồng của Thu Lan...Thu Lan đang nằm ở phòng 207..Tôi dẩn anh đi” Hoành ứa nước mắt...Cả hai vợ chồng chỉ vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn mà đã hy sinh quá nhiều rúc cục cũng chẳng được gì hơn nửa Thu Lan còn suýt chết.Hoành thật không dám tưởng tượng nếu vợ mình chết thì con gái mình sẻ ra sao cho nên rất hối hận.Bây giờ hắn đã nghỉ suốt,không còn muốn gì nửa,chỉ cầu mong cho vợ mình tai qua nạn khỏi...Vừa rồi nghe có người hỏi tên vợ mình,thấy là Đức hắn tưởng mình nghe lầm,thường thì thói đời đen bạc,không ngờ Đức đến thăm vợ hắn.
-Tôi đến thăm Thu Lan,cô ấy khỏe chứ..Em bé nầy là...gương mặt giống Thu Lan..Con gái của hai người à.
-‘Dạ phải...Nó tên Thu Hương..Hương..Mau chào chú đi con...” Hoành thúc giục con gái...
-‘Dạ con chào chú ạ..” Bé Thu Hương ngoan ngoản gập người khoanh tay cuối đầu.
-“Thu Hương ngoan..Mau dẩn chú đi thăm má cháu..”Đức vuốt đầu bé gái,nghỉ đến tình cảnh của Thu Lan,nàng không được may mắn như người khác,hắn cãm thấy lòng mình se lại...
-“Thu Lan nằm ở lầu hai...Chủ tịch Đức,tôi dẩn anh đi...”Hoàng nắm tay con gái bước di...Đức bước theo...
-“Em à...Chủ tịch Đức đến thăm em...” Hoành đến gần bên giường Thu Lan đang nằm...nói lớn...!Mấy ngày nay chỉ có Đức là người đến thăm vợ mình nên Hoành vô cùng xúc động.
-“Chủ tịch Đức...Là anh à..” Thu Lan thấy hắn,chống tay ngồi dậy,mĩm cười
-“Má...” Bé Thu Hương gọi mẹ...
-Nằm..Nằm đi..Không cần khách sáo...Chị thế nào rồi..”Vừa hỏi Đức vừa nhìn quanh...Phòng bệnh rất nhiều người,thêm vài người thân đến thăm nuôi nên khá chật chội..Hắn cau mày...Thu Lan mạo hiểm báo tin,coi như có ân tình lớn với mình,hắn không thể để như vậy được...
-“Đã không sao rồi,cám ơn anh..” Thu Lan vuốt đầu ,cầm tay con gái mĩm cười đáp...Nàng bị Phát đấm đá túi bụi nên có nhiều thương tích ...Bây giờ thì đở nhiều rồi..
-Cám ơn cái gì chứ,tôi phải là người nói câu nầy mới đúng..Chị cứ yên tâm nằm nghỉ đi...Mọi chuyện tôi đã có an bày...Bây giờ trước hết là chuyển phòng...Phải có phòng riêng yên tỉnh mới mau bình phục được.
-“Không cần đâu Chủ Tịch Đức,,như vậy được rồi,ai sao tôi vậy mà..Không cần phải tốn kém..”Thu Lan mĩm cười cãm thấy được an ủi vì hắn coi nàng là người.
-“Dạ đúng đó Chủ tịch Đức..Tốn kém lắm...Chắc hai ba ngày nửa xuất viện rồi...” Biết khả năng của người nầy nhưng Hoành lo ngại,hắn biết Đức nói vậy thì không cần phải lo chi phí cho phòng vip nhưng hắn biết nằm phòng vip,tiền ‘boa’ cho y tá,người dọn dẹp phòng mổi ngày cũng là con số không nhỏ,hai vợ chồng không kham nổi.
-“Sao lại không cần,không cần sợ tốn kém...!Được rồi..Cứ để tôi lo hết,anh Hoành và cháu không cần phải bôn ba đi đi về về,mỏi mệt có chổ nghỉ ngơi...” Hắn phát tay bước ra ngoài định kiếm người chuyển phòng cho Thu Lan,nhằm lúc thấy có người bận áo choàng trắng đi vào, liền bước tới.
-Bác Sỉ..Tôi muốn chuyển phòng cho người nhà ...Phiền anh giúp dùm..Làm ơn...
-“Chuyển phòng?”Nghe tiếng có người muốn chuyển phòng cho người nhà,Huấn nhíu mài...Thông thường,bệnh nhân vừa nhập viện thì được phân loại Super Vip,Vip,đại gia,cán bộ công chức.Người bệnh nầy đã hai ngày nay rồi,có nghỉa là thuộc tầng lớp dân ngu cu đen đít ghẻ vậy mà không biết thân phận đòi chuyển phòng khiến gả bực mình đã không kiếm được chút cháo mà còn bị làm phiền.
-“Dạ phải,giúp dùm đi Bác Sỉ..”Đức gật đầu
-“Chắc anh từ nước ngoài về phải không?Không phải muốn chuyển là chuyển đâu à..”Là y tá thôi nhưng nghe gọi mình là ‘Bác Sỉ’ nên Huấn có chút cãm tình, hơn nửa thấy Đức ăn mặc khá tươm tất liền đoán già đoán non là việt kiều.
-“Tôi biết...làm phiền anh...Nà..Cầm uống cà phê...Giúp dùm ha...”Hắn khéo léo dúi vào tay tờ 500K vào tay ‘Bác Sỉ’,hắn tiền rừng bạc biển và hiểu biết lý lẻ,bản tánh hào phóng nên chi rất sộp .Gả ‘Bác Sỉ’ thấy tờ 500K,hai mắt sáng rở như hai ngọn đèn pha,lương cơ bản của y tá đâu có bao nhiêu chứ, cộng thêm phụ cấp,trợ cấp, thưởng thì cũng tàm tạm lây lất qua ngày nhưng chủ yếu là được những dịp như vầy thì được sung túc một chút.Hôm nay được tờ 500K ...Trúng mánh rồi,người nầy là việt kiều đại gia a..
-“À...được được...Anh từ Mỷ về à...I will do my best...: “Bác Sỉ’ được dịp,hảnh diện ‘sổ’ một câu tiếng Anh...!
Có tiền mua tiền cũng được ,chỉ trong chốc lát hai người y tá cùng gả ‘Bác sỉ’ tới giúp vợ chồng Hoành-Lan chuyển phòng.Đúng lúc nầy, có giọng nói với đầy bất mản vang lên...
-Trí...Trí...cháu ở đây thì tốt quá...Mau mau giúp cô ba cháu coi...Bả sơ ý bị trật chân sưng một cục to chà bá luôn.Bác chờ mấy tiếng đồng hồ rồi nên mới tìm cháu..nà,cầm cái nầy đưa mấy chị đồng nghiệp uống cà phê...Ý...Là Chủ tịch Đức.Là cậu à.Sao đúng lúc vậy
-“Ha ha...Ông Chủ quán...À ,tôi vào đây thăm người bạn...Hi hi...Còn ông,sao ông lại ở đây?” Đức nhận ra đây là ông chủ quán Túc,một trong những người hắn quen biết đầu tiên khi chân ướt chân ráo xuống Cao Lảnh.
-“Tui có người bà con bị trật chân nên đưa vào đây” Túc len lén cất tờ 200K vào túi,trước mặt Chủ tịch huyện mà hối lộ trà nước cho y tá lại còn bô bô cái miệng thì quả thật là không ổn...
Trí ‘bác sỉ’ nghe bác mình gọi anh việt kiều Mỷ ‘Chủ tịch Đức’,hai mắt gả mở lớn,miệng há hốc...Gả đang sợ xón đái...Bác sỉ ,Y tá trong bệnh viện ‘sống được’ là cũng sự hiểu biết của bà con cô bác nên kiếm được chút đỉnh,ai dè hôm nay bị tổ trác rồi...Không những gả mà hai người y tá nghe được đều muốn xỉu...Tuy chưa gặp mặt nhưng tên tuổi của Chủ tịch Đức như sấm rền ở Cao Lảnh nầy vậy mà thằng khốn Trí nầy dám nói trúng mánh,gặp việt kiều Mỷ xài sang như đỉ...Lần nầy bị thằng khốn Trí hại chết rồi...Nghỉ vậy nên ánh mắt của hai chị y tá nhìn gả ‘bác sỉ’ như là muốn gϊếŧ người.
-“Vậy à...Tôi đến thăm người bạn...Cũng nhờ anh bạn nầy giúp đở...Cám ơn nhiều nha anh bạn..”Đức vổ vai Trí ‘bác Sỉ’...Hắn hiểu và rất thông cãm,tệ đoan ‘đầu tiên’ (ý nói tiền đâu)không phải chỉ một sớm một chiều nói dẹp là dẹp...Chuyện gì cũng cần có thời gian để giải quyết mà...
-“Thì ra là vậy...Ý...Đức Chủ tịch,mai mốt nói chuyện sau nha..:” Ông chủ Túc cười gượng,lảo đang xấu hổ vì vừa rồi trước mặt Đức mà công khai đưa tiền trà nước để người nhà được ưu tiên.
-Ông Chủ Túc cứ tự nhiên.Đừng khách sáo.Hôm khác gặp lại...
Đức và hai cha con Hoành bước theo hai người y tá.Thu Lan được chuyển thẳng đến phòng bệnh dành cho ’super vip’ có hai giường,có toilet riêng,ban công,có cửa sổ nhìn ra ngoài,vô cùng thoáng khí không kém gì phòng của khách sạng hạnh sang,bệnh viện mà,như vậy là quá tốt rồi,loại phòng nầy không phải có tiền là vô được mà phải có thân phận.Lẻ ra Chủ tịch huyện cũng chưa được đãi ngộ nầy nhưng Đức Chủ tịch thì khác,người ta chỉ nhìn mặt hắn mà làm việc.
-Chị cứ yên tâm nghỉ ngơi...Năm mười bửa nửa tháng không sao hết...Không cần bận tâm về vấn đề tiền nong...Còn nửa,tôi đã an bài cho chị hết rồi,trước hết chị lên Cần Thơ để được huấn luyện một thời gian,chờ khi TTTM xây xong thì sẻ trở về làm Giám đốc bộ phận mua hàng cho Siêu thị.Không biết ý chị ra sao.Về lương bổng...Ừm...
-“Sao..Sao cũng được...Chủ tịch Đức..Cám ơn anh..” Thu Lan cãm động muốn khóc,cãm thấy từ nay cuộc đời mình sẻ tươi đẹp hơn nhiều..Bên cạnh nàng,Hoành nhìn vợ hâm mộ.
-Cái gì sao cũng được,tôi thích chuyện gì cũng phải rỏ ràng...ừm..
như vầy đi,lúc chị đang học việc ở Cần Thơ,lương 40 Triệu tháng...Khi TTTM xây xong,chị làm Giám đốc bộ phận mua hàng,lúc đó sẻ điều chỉnh lại nhưng có lẻ từ 60 đến 80 Triệu/tháng...Chị thấy sao?Có được không?
Thu Lan á khẩu..Lúc trước nàng làm nằm vùng cho lảo già kia ở công ty Hồng Ngọc ,mổi tháng chỉ được 7 triệu,vì muốn cải thiện cuộc sống đành phải làm công cụ cho hai cha con lảo thỏa mản tinh dục.Bây giờ hắn nâng đở,hậu đãi nàng như vậy mà còn hỏi nàng có được không.Thu Lan nhớ lại lúc trong phòng thay đồ của tiệm quần áo kia,nàng tưởng hắn muốn nàng nhưng không phải...Nghỉ tới đây,nước mắt nàng đoanh tròng,hắn thật sự coi nàng là con người.
-“Em...Chủ tịch Đức hỏi em kìa...”Thấy vợ mình ngây người,Hoành lên tiếng .
Thu Lan không nó được...Nàng khóc..Những giọt nước mắt vui mừng và xúc động.
-“Chi không nói gì thì tôi coi như chị đồng ý rồi...Vậy thì cứ quyết định như vậy..Thôi chị nghỉ ngơi ha...” Hắn nói xong bước đi,được vài bước quay trở lại,nhìn Hoành nói.
-Quên nửa...Lúc trước anh làm gì?
-“Dạ..Tôi làm ở Sở Xây dựng...Là nhân viên hợp đồng nhưng bây giờ không còn làm ở đó nửa” Hoành thật thà đáp...
-Vậy à..Ừm..Vậy à...Thôi được..
Nhìn hắn bước đi...Hoành- Lan nhìn nhau thầm mừng...Chủ tịch Đức hỏi như vậy chắc chắn sẻ có an bày...
Giúp người dỉ nhiên phải giúp tới cùng,hơn nửa hắn thấy Thu Lan thật tội nghiệp.Vì vậy vừa rời khỏi phòng liền lấy di động ra bấm gọi cho Thúy Hằng...
-“A lô...Đức Bí Tịch...Cậu khỏe chứ.Hi hi...”Chuông di động vừa reo,Thúy Hằng liền bắt máy,giọng rất vui vẻ chứng tỏ tâm tinh đang rất hưng phấn...
-Chúc mừng cái gì chứ...Cũng vậy thôi mà
-“Cái gì cũng vậy chứ..Cậu một mông hai ghế vừa Bí thư vừa Chủ Tịch vậy thì đúng là Bí-Tịch rồi chứ còn gì nửa..Khi nào đãi khách đây?Hihi...” Giọng Trưởng Ban Hằng bởn cợt.
-“Hi hi...vậy bây giờ Dì là Tỉnh ủy phu nhân rồi..Hi hi..First lady của Đồng Tháp...Hi hi..Chúc mừng nha...Dì phải đãi trước mới phải” Nghe Thúy Hằng trêu cợt ,hắn cũng trêu đùa.
-Cái gì Tỉnh ủy phu nhân chứ...Ổng là ổng,tôi là tôi...À nè...Cậu gọi có chuyện gì vậy.nói đi,tôi sắp đi họp rồi.
-“À...là như vầy,vị trí của Trung Chánh đã có nhân tuyển nào chưa vậy?Có thể nào...”Hắn tóm tắt chuyện của Lan,nói ý của mình,nhờ nàng đề bạt Hoành vào vị trí của Trung Chánh.
-“Ừm...Vậy à...Nhưng Hạo Nam đã đề bạt người khác rồi,cậu cũng biết đó,hai người Đồng- Diệp ngả xuống thì có nhiều vị trí bị đổi chủ..Hi hi..Quan nào triều nấy mà...Hiện nay Thái Vân Cơ và Hạo Nam đang ngấm ngầm tranh giành ảnh hưởng...À thôi,không nói nửa,tôi phải đi họp đây,nói thì nói vậy nhưng cậu yên chí đi,để từ từ tôi thấy có vị trí nào thích hợp sẻ sắp xếp...”Nói tới đây,Thúy Hằng cúp máy.
Đức không phải không biết nhưng không ngờ Trương hạo Nam lẹ tay như vậy.Theo lý thuyết,Bí thư lo công tác Đãng,Chủ tịch lo kinh tế nhưng trên thực tế ai cũng muốn thò tay vào lãnh vực của người khác để tranh giành ảnh hưởng khiến đám người ở dưới phải chọn phe để ‘sinh tồn’.Cây đổ bầy khỉ tan,Đồng-Diệp ngả,Hạo Nam,Vân Cơ tranh nhau gài người của mình vào vị trí mấu chốt là phải rồi nhưng Trương Hạo Nam từ Chủ tịch Tỉnh lên làm Bí Thư có thể nói là mạnh càng thêm mạnh,từ Phó,được Nancy giúp, Thái Vân Cơ lên làm Chủ tịch Tỉnh xem ra Thái Vân Cơ chưa có cơ sở nên yếu thế hơn rất nhiều...
Tuy không muốn gặp cao tầng của bệnh viện nhưng tin tức hắn đang ở lầu hai trong phút chốc lan truyền ,ai cũng săn lùng để được chào hỏi vài câu.Đã vậy,Ngọc Lan còn gọi bảo lên lầu 5 đón nàng và Duyên cùng bà nội như vậy chẳng khác nào chánh thức tuyên bố một cách gián tiếp quan hệ giửa hai người khiến ai cũng trợn mắt há mồm...Ngọc Lan là ai chứ,Giám đốc Sở Y tế,mỷ nử hiếm có,người trong mộng của rất nhiều tài tuấn trong và ngoài tỉnh không ngờ bị Chủ Tịch Đức ‘vớt’ đẹp rồi.
Trước nhiều cặp mắt hâm mộ,Đức mở cửa để hai bà cháu Duyên,Ngọc Lan lên xe.Vừa rời khỏi cổng bệnh viện,Ngọc Lan nói một câu khiến hắn hết hồn...
-Bây giờ mình đi đón chị Thái Điệp xong rồi đi siêu thị mua thêm chút đồ về chuẩn bi,tối nay có khách...
-Khách?Bạn của em à..Anh có quen không?
-“Hi hi..Sao lại không quen ..còn rất thân nửa à...Tú Nhi nè,Thụy Vủ,Đồng Giao,Thanh Nhả,Tuyết,Yến,Thanh Thanh,Thanh Tình,Nguyệt,song Nhả,Hồng Phượng,chưa hết đâu,còn có chị Mỷ Chi và song Kiều từ Cần Thơ xuống,Thúy Ái,Tâm Đoan,Ngân,chị Nhung, Dì Nhàn,Dì Tâm và Thím ba của anh nửa...” Ngọc Lan liệt kê một danh sách dài ...
-“Wow...Sao nhiều vậy?” Đức tái mặt, sống lưng lạnh toát,thầm nghỉ chuyện mình ‘xơi’ má và dì Út chẳng lẻ bị lộ rồi?Không thể nào đâu trừ khi cả hai không bị tra tấn mà thật thà khai báo nhưng không thể nào đâu...
-“Anh nha..Cũng may Hồng Phượng không phải là ruột thịt...” Thấy nét mặt hắn trắng bệch,tưởng vụ Hồng Phượng,Ngọc Lan lườm,nào biết còn chuyện khác nửa.
-“Không phải lổi tại anh đâu à,cũng tại Hồng Phượng nửa đêm chạy bậy..Nên anh..”Đức vừa nói tới đây liền bi Ngọc Lan ngắt ,mắt nháy mắt nàng liếc về phía sau...Đức chợt hiểu,lại quên nửa rồi là Duyên và bà nội đang ngồi ở băng sau,
Như vậy vụ Hồng Phượng coi như tai qua nạn khỏi khiến hắn cãm thấy phấn chấn tinh thần,nghỉ bụng có lẻ vì mình làm việc thiện nhiều nên ơn trên phò hộ,chuyện gì cũng từ hung hóa kiết..Xem ra trong tương lai phải làm thêm nhiều việc thiện hơn mới được.
-“Có biết tại sao tập họp nhiều như vậy hôn...Hi hi...Em đã ký hợp đồng rồi,là chiếc Embraer Lineage 1000E để bay qua Canada...Tối nay mình vừa ăn uống vừa có slideshow để giới thiệu cho mọi người biết lộ trình bay,thứ gì cần mang theo nhưng không thể cái gì cũng mang theo,như vậy sẻ rất còng kềnh,nặng nề...
-Thì ra là vậy,Ngọc Lan,em thật chu đáo...Í...Còn Nancy ,Kiều Chinh..Kiều Nga thì sao?
-Đồ khờ,chị Nancy tham dự trực tuyến ,không thể chờ lâu hơn được.Lộ trình đã lên rồi.Mình tập trung tại Cần Thơ,từ Cần Thơ bay ra Hà Nội rước chị Nancy,song Kiều sau đó bay qua Doha...Ngừng lấy nhiên liệu xong rồi bay thẳng qua Montreal...
-“Wow,vừa nghe đã thấy phê rồi...Quên nửa,có phòng ngủ riêng cho mấy đứa nhỏ chứ hả...?” Đức thấp thỏm hỏi...Có chút hổ thẹn khi lấy mấy đứa con làm tấm binh phong.Trên giường,toilet,trong xe,đồng trống,dưới nước hắn đều đã trải qua và có kinh nghiệm dồi dào nhưng ở độ cao 10 ngàn mét thì chưa từng thử qua vì vậy vô cùng mong đợi.
-“Dỉ nhiên rồi...Charter flight mà.hi hi em cũng là lần đầu tiên trong đời được ngồi máy bay riêng đó nhưng một lần trong đời quá đủ rồi...”Hai mắt Ngọc Lan long lanh.
-“Cái gì một lần trong đời chứ,Đức Lập làm ăn ngày càng phát triển,thêm vào anh sẻ xây nhiều TTTM,lúc đó các em muốn đi Hồng Kông,Singapore,Thailand hay Korea hoặc đi Âu châu mua sắm thì đi máy bay riêng của mình...” Đức vổ ngực hứa hẹn...Du thuyền là bước đầu,tuy Mỷ Chi ứng trước tiền,nàng không có ý muốn hắn hoàn trả nhưng là đàn ông phải có khí khái của đàn ông,nhất quyết không phải là loại người lợi dụng đàn bà của mình.
-“Đừng có làm phách,chờ tới lúc đó mới nói đi..Thôi đừng nói nhiều,để em gọi điện cho chị Điệp nói mình sắp tới...” Ngọc Lan lấy di động bấm gọi Thái Điệp.
-“Testing..Testing...Bà nội...Bà nội...Nghe rỏ trả lời...Are you OK...You hear me...?” Thường thì nói lớn,đôi khi phải la bà nội của Duyên mới nghe.Hôm nay vừa gắn máy trợ thính,trong lúc Ngọc Lan gọi Thái Điệp,hắn tinh nghịch muốn thử hiệu quả của máy nên nói nhỏ.
-“Cậu nói gì vậy,bà già nầy không hiểu gì hết á...” Bà nội nghệch mặt ra...
-“Ha ha hi hi...Tốt tốt..Vậy thì được rồi...”Hắn bật cười..Duyên cũng cười nhưng cúi mặt xuống,nét mặt thánh thiện của nàng nhuộm hồng.
-“Đúng rồi,phải như vậy mới được,từ nay phải cười nhiều hơn một chút như vậy mới đẹp...Ouf..” Bản tánh hay cà rởn,thích trêu chọc nói nhăng nói cuội cho vui ai dè vừa mở miệng chưa được hai câu bị cặp mắt ‘gϊếŧ người’ của Ngọc Lan nhìn khiến hắn hốt hoảng,nét mặt nghiêm túc...
-“Lát nửa gặp chị Điệp..Anh liệu hồn đi...”Ngọc Lan lườm..
Cụm từ ‘liệu hồn’ rất bóng bẩy hai nghỉa...
-“Anh vô tội mà..” Đức tiu ngỉu,hắn thật sự là oan âm thị kinh,đối với Duyên,hắn không hề có ý nghỉ gì hết nhưng hình như các nàng bây giờ coi hắn là dê chúa rồi.Xem ra từ nay phải chỉnh đốn tác phong lại mới được.Gặp gái đẹp thì phải giả đui,giả điếc.
...
-“Bà nội..Em Duyên...Í..Đức chủ tịch,mới về à..Sao hả Long Xuyên có vui không?” Thái Điệp vừa lên xe liền nói mát.
-“Ậy...Vui sao bằng gặp được em và Ngọc Lan chứ...” Kinh nghiệm tràn trề khi mỷ nử không vui hờn mát,ánh mắt nồng cháy nhìn Thái Điệp,Đức trổ tài miệng lưởi, không một chút ngượng ngùng.
-“Ha ha...Cậu thiệt là...”...Có máy trợ thính nên bà nội bây giờ nghe rất rỏ ràng,tuy lớn tuổi nhưng vẩn còn sáng suổt,nghe hắn nịnh bợ Thái Điệp một cách trắng trợn như vậy liền bật cười,bên cạnh Duyên thấy bà mình cười,nàng cũng không nhịn được cười theo.
-“Thấy chưa...Anh trợn mắt nói láo khiến cả bà nội và em Duyên cũng cười...” Thái Điệp ‘mắng’,biết hắn phong lưu bay bướm,sợ hắn ‘quên’ mình nên nàng nhỏng nhẻo chút thôi,định làm mình làm mẩy một hồi nhưng vừa nghe hắn nói,thật giả không biết trong lòng vẩn thấy ngọt ngào.
-“...Cho xe chạy đi...Đến siêu thị mua đồ...Về nhà rồi nói..”Ngọc Lan thúc giục.
Ngay lúc nầy,di động reo lên.Nhìn màn hình,thấy Cẩm Lệ gọi tới...Nghỉ có tin tức liên quan đến vụ đánh cướp ngân hàng,Vừa lái xe vừa bắt máy nói chuyện,chưa kịp nói tiếng ‘a lô’,Cảm Lệ đã nói một hơi.
-Chủ tịch Đức,không biết anh biết chưa nhưng tôi vẩn cho anh hay,Thứ Trưởng Long đêm qua đã được chở vô nhà thương,nghe Bác Sỉ nói tinh trạng rất nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tinh mạng.
-“Hả?Chuyện lớn vậy sao?Đã xảy ra chuyện gì vậy...Trong buổi lể nhận chức của xếp Vinh,tôi thấy ông ta còn khỏe như con trâu í mà..” Đức sửng sốt.
-“Ông ta..ông ta bị té ngựa...” Bên kia,thay vì nói Lê Thanh Long bị ‘Thượng mả phong’,Cẩm Lệ có chút ngập ngừng nên dùng cụm từ ‘té ngựa’.
-“Nửa đêm nửa hôm sao lại té ngựa?”Hắn có tai nghe,không biết mình nói lớn...
-“Thái Điệp ngồi ngay phía sau lưng trên hàng ghế sau,chồm lên bấm vai hắn,bên cạnh Ngọc Lan lườm...!Nàng là bác sỉ,Thái Điệp coi như qua một đời chồng,thêm bà nội tai thính..Cả ba đều hiểu chỉ có Duyên ngây thơ nên mù tịt nhưng để cô bé ngây thơ nghe được những từ nầy thì không nên.
-“Không phải..Là ‘Thượng mả phong’” Bên kia ,Cẩm Lệ buộc miệng nói thẳng ra.
-‘Hả..’Thượng mả...Ouf...”Đức chợt hiểu vì sao Thái Điệp bấm vai,Ngọc Lan lườm...Thì ra lảo Long nầy bị như ông ngoại hắn...Trong xe có hai bà cháu mà bô bô nói chuyện nầy thì rất là bất tiện.
-“Sáng nay ở Rạch Giá người ta xôn xao bàn tán,có nguồn tin nói Phạm Cẩm Vân quyến rủ Lê Kim Long cho ông ta uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ mới ra nông nổi như vậy,cũng có nguồn tin nói Trương Hửu Thành muốn dâng vợ cho lảnh đạo để cầu vinh..Khó mà tin được bên nào nhưng ngay đêm hôm qua,Phạm Cẩm Vân được Bí Thư Dủng rước về nhà rồi.Còn Phó Giám đốc Thành thì...
-Wow...Đúng là chuyện lớn ,ừm..Nói tiếp đi.
-“Sáng nay Trương Hửu Thành tuyên bố sẻ tạm quên chuyện buồn của gia đình,muốn vùi đầu vô công việc kiên quyết trong thời gian ngắn phá vụ án cướp ngân hàng và nổ bom ở nhà hàng .
-“Chị chờ chút..”...Hắn quay sang Ngọc Lan,nhìn kiếng chiếu hậu hỏi :’ Hai em,anh có mấy người bạn,muốn mời họ tối nay tới chơi với mình...Được không?
-“Sao hỏi tụi em chứ,nhà anh cũng có phần mà...”Ngọc Lan,Thái Điệp vô cùng hài lòng,nảy giờ nàng và Thái Điệp nghe giọng trong trẻo của người ‘bên kia’,biết là phụ nử nên nghi ngờ tên mắc dịch nầy lại trăng hoa nửa rồi nhưng bây giờ nghe hắn nói vậy,mọi nghi ngờ tan biến...Nếu hắn có ý mờ ám thì sẻ dấu kỷ chớ có lý nào tối nay đem ‘trình làng’..Sẻ bị tan xương nát thịt ngay trước ‘đại hội đồng’.
-Hi hi..ờ phải ha..Chị Cẩm Lệ,chiều nay nếu chị và bạn nếu có rảnh thì qua Cao lảnh tôi sẻ giới thiệu vài người quen...
-“Buổi chiều rảnh mà..không thành vấn đề.”Lệ nghe hắn nói muốn giới thiệu người quen liền nhanh chóng gật đầu,trừ khi bị bệnh liệt giường nếu không thì không thể bỏ qua...
-“Tốt,tôi gởi địa chỉ cho chị...Tối nay gặp...”Hắn cúp máy...bấm gởi địa chỉ qua cho Cẩm Lệ...Tạm thời tắt máy,nếu không thì sẻ bị quấy rầy hoài và có vấn đề ‘nghiêm trọng...’
Phú Quốc...
Đặc điểm của thành viên ‘Ghost’ là bề ngoài sang trọng và rất trí thức,nói năng lể độ,lịch sự như Tây và tiêu xài rất sang,có phong phạm của đại gia tiền rừng bạc biển,mổi lần ‘boa’ cho phục vụ không phải là vài ngàn hay vài chục ngàn mà là mấy trăm ngàn hoặc 1 triệu bởi vậy bất cứ nhìn người nào cũng khó biết đây là thành viên của ‘Ghost’ khét tiếng,vì vậy cho tới bây giờ sau vài năm hoạt động.Công An tốn rất nhiều công sức nhưng vẩn chưa biết họ là ai,từ đó mà ra cái tên ‘Ghost’..Có nghỉa là ‘bóng ma’...
Họ đến rất nhanh ,đi cũng rất lẹ không để lại một chút dấu vết và sau mổi lần hành động thì ‘lặn’ thật sâu một thời gian dài cho nên Công An các tỉnh thường thiếu thông tin để phá án.
Thường thì khi xong việc,bọn họ không gặp nhau cho đến khi chia tiền sau đó thì biến mất nhưng lần nầy tất cả đến gặp nhau với nét mặt ngưng trọng...Tin tức khắp nơi đều nói số tiền bị đánh cướp là 100 triệu mỷ kim trong khi tổng cộng trong các túi chỉ được 50 triệu mỷ kim...Điều nầy chứng tỏ Ghost đã bị gạt,50 triệu mỷ kim kia đã vào tay ai đó rồi,cục tức nầy không thể nuốt trôi được,nhất định giá nào cũng phải làm sáng tỏ.
-“Hồi sáng nầy Trương Hửu Thành tuyên bố sẻ giải quyết vụ bom nổ và cướp ngân hàng trong thời gian sớm nhất..Lảo đại,không thể không đề phòng...”Sau khi mọi người ra Phú Quốc,Trung có nhiệm vụ ở lại Rạch Giá nghe ngóng tinh hình,sau đó lên tàu ra Phú Quốc hội họp báo cáo...
-“Thằng Trung nói đúng đó lảo đại,nếu số tiền ngân hàng nói là 100 triệu,có nghỉa là Trương Hửu Thành và đồng bọn đã ém trước 50 triệu,bây giờ tìm cách bắt mình,thu hồi 50 triệu,còn 50 triệu thì thất lạc vào tay lảo,thần cũng là lảo,quỷ cũng là lảo..lảo nói sao lại không được,cái kiểu vừa ăn cướp vừa la làng...Thiệt thòi nhất chính là mình..” Đông,thành viên kỳ cựu bức xúc...
-Ậy...Các người đừng nóng lòng ,lảo đại nhất định đã có chủ ý...Có phải không lảo đại.
-“Cũng là thằng Thịnh hiểu tao nhất...Tao làm việc lúc nào cũng có kế hoạch B...!Trương Hửu Thành biết mình đang ở Phú Quốc nhưng không biết chính xác vị trí ,trừ khi...” Nói tới đây, lảo đại lấy máy di động để lên bàn
-Tao và Trương Hửu Thành gặp nhau một hai lần,lảo muốn liên lạc vói tao thì qua số nầy...”Không một chút khẩn trương,lảo đại mĩm cười,cầm ly bia hớp 1 ngụm,để ly xuống bàn lấy khăn giấy lau bọt bia trên khóe miệng,cử chỉ khoan thai,tiêu sái.
-“Đây là cái ‘burner phone (1) ’ mua với danh tính giả,Trương Hửu Thành đưa tao để hai bên tiện liên lạc,lảo tưởng tao ngu là hai lúa dể dàng để lảo ‘tracking’ sao?
-“Ý của lảo đại anh là...?” Hiểu ý lảo đại,ánh mắt Thịnh lộ nét cười.
-“Sau khi tàu chạy tao tắt cho tới khi tàumcawjo bến cho nên lảo biết mình ở Phú Quốc nhưng không biết chinh xác là chổ nào.bây giờ tao mở máy lên,lảo sẻ định được chinh xác vị trí của tụi mình và sẻ đích thân dẩn đội tới không phải để bắt mà là gϊếŧ tụi mình bịt miệng...
-“50 Triệu trong tay mình thì sao chẳng lẻ lảo chụi bỏ?” Đông nhíu mài.
-“Không nhìn ra sao?lảo đã bỏ túi 50 Triệu,50 Triệu lấy lại được từ tụi mình sẻ là chiến công lẩy lừng để lên chức.Bọn bảo hiểm hài lòng vì chỉ đền cho ngân hàng 50 thay vì 100 Triệu.Còn nửa,lảo sẻ được nhiệt liệt đề cử theo dỏi truy tìm 50 triệu đang nằm trong túi mình,dỉ nhiên là không tìm ra rồi và mọi chuyện tù từ sẻ chìm vào quên lảng với thời gian...Hiểu chưa?
-“Lảo đại thông minh thiệt,ở vào vị trí của lảo,chắc tui cũng làm như vậy”Thịnh đưa ngón tay cái lên tỏ ý khâm phục.
-“Lảo đại,vậy thì lảo bỏ túi 50,mình bỏ túi 50...đường ai nấy đi,chắc lảo không tìm mình đâu...”Đông gợi ý.
-Với thân phận và địa vị hiện giờ,Trương Hửu Thành nhất định sẻ không muốn đêm dài lắm mộng Chỉ có người chết mới không biết nói cho nên sẻ không lâu đâu chỉ là vấn đề thời gian, lảo sẻ tìm đến tao mà tìm tới tao có nghỉa là tìm tới tụi mầy...
-“lảo đại..Có thể di dân ra nước ngoài mà...10 triệu đô di dân qua Úc theo diện đầu tư...Theo tui biết chỉ cần mình chứng tỏ có khả năng mua căn nhà 500 ngàn,mở tiệm làm ăn buôn bán nhỏ thì sẻ được ưu tiên.” Trung gợi ý...Mua căn nhà bên Úc 500 ngàn hay 1 triệu,mở căn tiệm buôn bán gì đó mướn 2 hoặc 3 công nhân coi như ‘create jobs’ xứ người,chuyện nầy tốn chừng 2 hay 3 triệu ..Dư sức qua cầu với số tiền chia được.
-“Tao cũng đã nghỉ qua nhưng không dể như vậy...Trước hết phải hợp thức hóa tiền đang có.
Chuyện nầy không khó cũng phải có thời gian không phải một sớm một chiều.Cho nên muốn suông sẻ di dân sớm nhất cũng 6 tháng ,tao thì nói 1 năm...Trong thời gian nầy không thể không phòng bị Trương Hửu Thành tìm tới mình...” Lảo đại lắc đầu,giải thích tường tận với đàn em...
-“Lảo đại..hay là..” Thịnh đưa tay làm thành hình cây súng...Đồng bọn nhìn nhau gật đầu,đây là biện pháp hay để giải quyết vấn đề...
-“Không được...Rất phiền phức, không phải là cách hay để giải quyết vấn đề,Trương Hửu Thành là Phó Giám đốc Sở CA Kiên Giang,’độp’ lảo một phát thì dể nhưng sẻ rất lớn chuyện,toàn bộ hệ thống CA sẻ vào cuộc,như vậy rất bất lợi cho mình.Biện pháp tốt nhất là làm cho lảo đi tù thân bại danh liệt.Tao có đủ bằng chứng để làm chuyện nầy,chỉ cần lảo ngả xuống thì tụi mình OK.Vấn đề là phải tìm được người đáng tin cậy có thể và có ý đốn ngả Trương Hửu Thành...” Nói đến đây,lảo đại trầm tư...
-“Nói cho cùng nảy giờ cũng chỉ là suy nghỉ của mình...Cũng chưa chắc lảo âm hiểm như vậy...” Tuy lảo đại nói rất hợp lý nhưng Đông dè dặt...Biết đâu Trương Hửu Thành không có ý nầy,có phải quá lo xa...
-“Muốn biết chắc thì cũng không khó mà..” Lảo đại mĩm cười...Mở ‘burner phone’...Chưa được 10 phút,chuông reo lên..Lảo đại bắt máy.
-A lô.Là tôi đây...Các anh em nóng lòng muốn chia phần sau đó đường ai nấy đi...
-“Được..Tôi cũng có ý nầy.Đừng tắt máy,khi tôi tới Phú Quốc sẻ liên lạc với anh..” Không cần lảo đại ừ hử..Trương Hửu Thành nói ngắn gọn rồi cúp máy.
-“Kêu thêm rượu bia đi,uống cho đã...Ít nhất mình có hai tiếng đồng hồ để biết rỏ thực hư..” Lảo đại nhìn đồng hồ tính toán thời gian,Trương Hửu Thành dẩn đội xuống tàu đi Phú Quốc nhanh nhất cũng hai tiếng đồng hồ...Không cần gấp.
...
Khác với biệt thự ba tầng của Mỷ Chi,Tú Nhi...Nhà của Thái Điệp đang ở là căn nhà cấp 4 thuộc vào cao cấp thượng đẳng ở thôn quê.Có đến 6 phòng ngủ rộng rãi,vườn cây ăn trái , tường gạch bao bọc chung quanh,na ná như nhà của nàng ngoài Hà Tỉnh.Rất thích hợp cho một số lượng người tụ tập tối nay vì vậy Ngọc Lan tổ chức buổi họp mặt ở đây.
Chuyện hắn trong cơn say lở ‘ăn’ Hồng Phượng ‘đêm đó’ ai cũng biết hết rồi.Nói oan thì không đúng,không oan cũng không sai dù sao cũng là sự thật đó mà nhưng không ai biết được hắn ‘ăn’ Hồng Phượng từ lâu,chỉ là Hồng Phượng mượn dịp trình làng...Các nàng xỉa xói mắng nhiếc nhưng rồi cũmg im dần,dù sao cả hai cũng không phải là ruột thịt,coi như là anh nuôi hay em gái nuôi đi mà thời buổi nầy chuyện anh nuôi đớp em gái nuôi xảy ra như cơm bửa...
Đức biết tội khó tha nên ngoan ngoản chạy đôn chạy đáo làm người sai vặt để các nàng sai khiến.Cũng may là hôm nay,vào phút chót Thủy không xuống được nếu không thì nguy to,chậm ngày nào thì hay ngày nấy...
Các nàng ‘mắng nhiếc’ một hồi rồi cũng quên,phấn khích sôi nổi theo dỏi ‘slideshow’ về nội thất của chiếc Embraer Lineage 1000E cùng lúc Nancy và song Kiều từ Hà Nội cũng họp mặt qua hình thức trực tuyến,người nầy nói một câu,người kia nói một câu,bầu không khí trở nên sinh động,vô cùng náo nhiệt...
Giang Ngọc Hoa dần dần lấy lại được tự nhiên,thái độ đã thay đổi rất nhiều...Gần đây ở bên cạnh 3 chị em Mỷ Chi làm thông dịch trong việc mua du thuyền,nàng mới biết Mỷ Chi và song Hà giàu có như thế nào.hơn nửa còn biết Nancy thế lực ra sao vì vậy vô cùng ngoan ngoản ở bên Mỷ Chi giúp việc..Với thể hiện của Giang Ngọc Hoa,Trịnh Toán đã được thả ra ngoài và đã bay về Canada trước.
Ngày ‘phái đoàn’ lên đường bay qua Canada đã định rồi,là ngày mốt,từ Cần Thơ,chiếc Embraer Lineage 1000E đón người xong bay ra Hà Nội đón Nancy,song Kiều và ba đứa nhỏ sau đó bay qua Doha...Lấy nhiên liệu và bổ sung mọi thứ sau đó trực chỉ Montreal...Đường xa nhưng như ngồi trong nhà...Không phải ai cũng có được dịp nầy...
Chúng nử đang bàn tán sôi nổi,thì có tiếng chuông,chị ô sin nhanh nhẹn ra mở cửa.Vài phút sau đám người Cẩm Lệ,Cẩm Hường,Mạnh Đình,Văn Cảnh,Minh Hiếu đi vào.
-“Chủ tịch Đức..” Cẩm Lệ hết hồn,bọn Cẩm Hường, Mạnh Đình,Văn Cảnh,Minh Hiếu cũng sửng sốt,tưởng lạc vào ‘Nử nhi quốc’ khi thấy trong nhà chỉ có hắn là đàn ông ...
-“Ha ha..Tới rồi à..Vô ngồi đi...Coi như là ở nhà là được...Đừng khách sáo ha..À để tôi giới thiệu...Ây...Hay là lát nửa đi,lúc ăn uống thì tự giới thiệu cũng không muộn...Các vị theo tôi ra xe ,mình nói chuyện một chút...Nancy ..Anh có vài người bạn,muốn giới thiệu với em...Các vị..Xin mời theo tôi..” Hắn đi trước dẩn đường,Mai Thảo,Ngọc Vân, Xuân Mai,Thu Tâm,Phương Anh,Thục Linh,Ngọc Như nối gót...
Nghe hắn nói ‘ra xe’...Đám người Cẩm Lệ lấy làm lạ nhưng vẩn bước theo,ánh mắt nhìn nhau,nét mặt phấn khích.Khi thấy mặt của ba người mỷ nử trên màn hình,họ đã ngờ ngợ cho đến khi nghe hắn gọi tên’ Nancy’ thì tất cả run lên,trong lòng nghỉ đến một người,nhất định là Trung Tướng Nguyển Trần Uyển,tự là Nancy,con gái độc nhất của TBT rồi.
Chiếc xe buýt giường nằm bây giờ là ‘Tổng hành dinh’ của Ngọc Vân,Thu Tâm,Phương Anh,Ngọc Như và Thục Linh,ngay cả lúc đậu trong biệt thự của Nancy ở Cần Thơ hay biệt thự của Mỷ Chi,cả 5 nàng đều ở trong xe.Ngoài được trang bị hệ thống máy móc hiện đại,vủ khí khủng,’phòng ốc’ tuy nhỏ nhưng không thua kém gì một khách sạn 5 sao,vô cùng thoải mái khiến đám người của Cẩm Lệ trợn mắt há mồm vô cùng hâm mộ.
-“Tôi là Ngọc Vân...Đặc phái làm việc cho Trung tướng Nancy...Chào các vị...” Ngọc Vân khởi đầu,tiếp theo là Thu Tâm,Phương Anh,Ngọc Như,Thục Linh,Lần lượt bắt tay chào nhau.
Nancy .KIều Nga,Kiều Chinh môt lần nửa xuất hiện trên màn hình,nét mặt vui tươi,3 nàng đang cầm tay bé Thịnh,Vượng,Anh Thư vẩy tay chào cha khiến đám người Cẩm Lệ kinh hãi nhưng kịp thời định thần không biểu lộ ra ngoài mặt,chuyện nầy biết thì được rồi,bép xép hay hiếu kỳ,tò mò tọc mạch thì không tốt...
-“Nancy..Đây là những người bạn anh quen hiện đang công tác ở Rạch Giá...Hôm nay muốn giới thiệu cho Ngọc Vân biết để sau nầy dể liên lạc trong công tác,luôn tiện cho em biết..” Hắn đơn giản ngắn gọn giới thiệu,Nancy dỉ nhiên là hiểu ý,thân thiện cười nói hỏi han vài câu ,như vậy đối với bọn Cẩm Lệ đã quá đủ rồi.Trong quan trường ít lời nhưng vô cùng hàm súc.
-“Các vị...Sáng ngày mốt,tôi sẻ bay qua Canada...Trong thời gian tôi vắng mặt,có một số việc quan trọng cần các vị phối hợp với Ngọc Vân nếu có thể...” Đức nghiêm túc nói...
-“Nhất định nhất định...Đồng chí Vân,sau nầy có gì cần cứ nói ,bọn Cẩm Lệ nhiệt tinh hăng hái tỏ lòng.
-“Gọi tôi là Ngọc Vân được rồi,không cần khách sáo,bạn của anh ấy thì là bạn của chúng tôi..” Ngọc Vân mĩm cười nói một câu trong đó cụm từ ‘anh ấy’ khiến bọn Cẩm Lệ nhìn nhau.Hắn rỏ ràng là cha của ba đứa bé kia mà sao bây giờ...!Cả đám hoàn toàn như rơi vào sương mù.
Phú Quốc...Khách Sạn L.T...Tầng 3
Một đội ngủ Công An nhè nhẹ tiến về căn phòng 303 trên lầu 3...Phía sau cùng,Trương Hửu Thành nhìn màn hình trên di động,một điểm tròn đỏ đang nhấp nháy,chứng tỏ người lảo muốn tìm đang ở trong căn phòng nầy.lảo mĩm cười...phất tay...
‘Rầm...Rầm...Rầm’...!Mở cửa mau,các người đã bị bao vây...” Nhận được tín hiệu,Lân,Trung úy phụ trách dẩn đội theo lệnh của Thành, đập cửa, nép mình qua một bên nghe ngóng.Trong phòng im lìm,không có ai trả lời...Gả quay người nhìn.Trương Hửu Thành gật đầu,tay lảo cầm súng,sẳn sàng nhả đạn.Phía sau lưng lảo cả một đội đặc nhiệm,trang bị súng tận răng,bừng bừng khí thế sẳng sàng nhả đạn nếu cần...Bên trong là bọn đặt bom và cướp ngân hàng,tội không thể tha,nếu chúng ngoan ngoản đầu hàng thì thôi còn nếu không...
‘Rầm’...Một chiến sỉ CA cầm vật nặng tông cửa,dưới sức mạnh cánh cửa phòng bung ra...
-”Tổ trọng Án ...Người bên trong giơ tay lên..” Lân cầm súng chỉa thẳng đi trước,nép qua một bên,người chiến sỉ CA cùng trong tư thế,cứ lần lượt như vậy mà tiến vào..Trong phòng không có ai...Bất chợt Lân sửng sốt,trên giường, có cái hộp...
-“Cẩn thận...” Hửu Thành quát lớn...Mọi người hoảng hốt,nín thở,biết đâu đây là một trái bom gài sẳn...Mọi người lui ra ngoài..Toàn bộ người trong khách sạn được di tản...Đọi đặc nhiệm gở bom nhanh chóng đến hiện trường...
Với máy móc đặc biệt...Sau một hồi quan sát cẩn thận..Chuyên gia mĩm cười mở nắp hộp...Tức thì một hình nộm bật lên với đoạn ghi âm sẳn,phát ra như con két,không ngừng lập đi lập lại
‘Trương Hửu Thành là chủ mưu...!muốn gϊếŧ người bịt miệng’
‘Trương Hửu Thành là chủ mưu...!muốn gϊếŧ người bịt miệng’
***
(1) Tất cả điện thoại di động và ứng dụng đều thông qua nhà cung cấp dịch vụ di động hoặc nhà khai thác số ảo.
Danh tính của bạn có thể được theo dõi thông qua nhật ký cuộc gọi, sử dụng dữ liệu, vị trí và tin nhắn văn bản.
Cơ quan thực thi pháp luật có thể buộc các công ty cung cấp thông tin này.
(2) Hệ thống nhận dạng khuôn mặt là công nghệ có khả năng khớp khuôn mặt người từ hình ảnh kỹ thuật số hoặc khung video với cơ sở dữ liệu khuôn mặt, thường được sử dụng để xác thực người dùng thông qua dịch vụ xác minh ID, hoạt động bằng cách xác định và đo các đặc điểm khuôn mặt từ một hình ảnh nhất định
*********************
Ngân hàng : ACB
Số tài khoản : 17090437
Chủ tài khoản : Lê Trọng Phú
Chi nhánh : Bình tân
Nội dung : các bạn ghi ủng hộ lạt ma
Tất cả tiền các bạn donate mình sẽ chuyển vào quán cơm nụ cười 4 ở quận 4 nhé.
Địa chỉ : 146 bền vân đồn phường 6 quận 4