Thằng Đức


Gia Kỳ hài lòng đứng ngắm mình trong gương...trang điễm để nhìn vào có vẽ đơn giãn nhưng cuốn hút là cả một nghệ thuật và công trình...ai sẽ không lỏ mắt mà chiêm ngưỡng...thì kẻ đó nếu không đui thì là có vấn đề về thẫm mỷ ...nàng đắc ý mĩm cười...liếc nhìn đồng hồ..cúng xấp xỉ rồi...Gia Kỳ mỡ cửa phòng bước ra ngoài...đi ngang qua quầy tiếp tân...nhiều ánh mắt của người ngoại quốc hướng về...Gia Kỳ cười thầm...
“Hi...Chị Gia Kỳ...” nàng vừa bước ra ...chiếc Mercedes mui trần liền ngừng ngay trước cửa...Hồng Phượng đưa tay vẩy vẫy...gọi tên nàng...miệng cười như hoa nỡ...Phượng bước xuống...quần short trắng khoe cặp đùi với làn da mịn nàng không tỳ vết...!áo pull hồng,xách tay cũng hồng...trông thật xinh...cũng là tiên nử đấy...
-“Hi..anh Đức..hi Hồng Phượng..wow...em đẹp thiệt...”miệng trầm trồ khen Hồng Phượng mắt liếc ‘tài xế’...!...hắn nhìn nàng gật đầu nhẹ...khẽ mĩm cười coi như chào...rồi bâng quơ nhìn phía trước...ánh mắt không một chút sững sốt,bàng hoàng,ngưỡng mộ,trầm trồ,chiêm ngưỡng như mỗi lần nàng xuất hiện trong các dịp họp bạn ngoài Hà nội...tên nầy có biết gì về ‘thẫm mỷ’ hay không vậy?đồ mắc dịch...Gia Kỳ cãm thấy tức...
-“Hihi..chị Gia Kỳ...đứng trước mặt chị...em không dám nhận đâu...phải hong Đức còi?..
...
-“Mắc dịch...đang nói chuyện với anh đó...” không thấy Đức ừ hử...Hồng Phượng quay đầu nhìn...thấy ‘Đức còi’ đang có earphone bên tai...không biết nghe nhạc hay nói điện thoại liển ‘nổi giận’...giựt earphone ra...hung hăng ’mắng’...
-“Hả?ờ...” Đức hồ đồ ậm ờ cho qua chuyện...
-“Ờ?ờ...!cái gì?...anh...” Hồng Phượng tức thở phì phì...biết hắn chẵng nhập tâm lời của nàng...
-“Bây giờ mình đi đâu?...” Gia Kỳ ra vẻ thản nhiên cười hỏi...
-“Được...em và chị ngồi phía sau...cho hắn làm tài xế...” Hồng Phượng mỡ cữa xe bước lên phía sau...Gia Kỳ ngần ngừ rồi cũng bước lên ngồi cạnh Hồng Phượng...Đức vô tình làm tài xế ...
Đức khẻ líếc nhìn kiếng chiếu hậu...cùng lúc Gia Kỳ cũng nhìn vào đó...vô tình 4 mắt giao nhau...chiếc xe lăn bánh chạy về hướng nhà của Bí thư tỉnh ủy...nơi mà Tú Nhi tạm thời ‘trưng dụng’ cho việc tập dợt...
Thấy Đức đến cùng hai mỷ nử...mọi người nhìn nhau...trong đầu cùng ý nghỉ :”tên nầy sao lúc nào bên mình cũng lả người đẹp vậy?”...Hôm nay Đức có nói qua đứa em con chú bác nên Yến yên tâm nhưng người con gái kế bên khiến nàng cãm thấy hơi có áp lực...
-“Dử hong..bây giờ mới thấy cậu” ...
Hương ‘oán giận’...nàng cũng ‘điêu đứng’ lo sốt vó khi nghe tin nó xãy ra chuyện...sau đó mới biết nó bình an..vậy mà cũng không gọi cho nàng ...thiệt là đáng giận mà...
-“haha..xin lổi nha..bận quá mà...chị Hương à...đừng có nhăn mặt nhăn mày mà...mau già lại mất đẹp...chuyện lớn a...hihihi”..Đức hihi haha đùa giỡn...
-“Hai vị nầy là...”...Đồng Giao nhìn Hồng Phượng và Gia Kỳ hỏi...ý nàng muốn Đức giới thiệu...
-À...hihi..quí vị...đây là Hồng Phượng..biệt hiệu Phượng ‘chảnh’...hihi..còn đây là ..hihi Gia Kỳ..bạn của Hồng Phượng...tối nay sẵn dịp Hồng Phượng từ thành phồ về....tôi muốn ra ngoài vui chơi một bữa..nếu các anh chị có hứng thú...haha welcome...
-Hi...em xin chào các anh chị em là Hồng Phượng...đừng nghe Đức còi nói...em không có chãnh đâu...
-“Đức còi?” hahaha..hihihi...cả đám cười phá lên...
-“Cười cái gì...nhìn kỷ đi..tôi vầy mà còi sao?nhìn kỷ đi...đẹp trai ra phết..có phải hong? Sao hả ...tối nay đi chơi chứ?” Đức ‘vênh mặt’...
-Hay lắm..I’m in...
-I’m in
-Me too...
-haha..cám ơn trước nha...’tim’ (team) của anh Triều,Hào,Kiệt qua bên kia...còn ‘tim’ mình bây giờ bắt đầu tập dợt đi...Đồng Giao...mình song ca lại bài ‘Chuyện tình mình ...’sau đó là..ừm...Tú Nhi...kế tiếp...Yến..Thụy Vủ..Thanh Nhả...haha..Tâm Đoan em sau cùng ha...
-“Ừm...được...” Đồng Giao đằng hắng giọng...
Trước cặp mắt ngạc nhiên,thích thú của Gia Kỳ...Đức cầm cây guitar dạo nhạc...cùng Đồng Giao song ca...
Mình tình cờ quen nhau mùa thu
Gió ru bao ước mơ về
Một chiều vàng xưa bên dòng sông
Phút giây bỡ ngỡ ban đầu
Để từng ngày bỗng thấy nhớ thương
Tiếng yêu e ấp trong lòng (1)
...
- Bài hát ‘Chuyện tình mình’ tác giả Quốc Khanh.
Gia Kỳ ngây ngốc...tưỡng là thường thôi...ai dè...hắn đàn ..hắn hát thật là hơn cả xuất sắt...nàng đã nghe nhiều...thấy nhiều..nhưng đây là lần đầu tiên Gia Kỳ thật sự thưỡng thức một tài nghệ với cã 1 tâm tình...
-Wow...Đức còi...hay vậy sao?Sao trước giờ mình không biết vậy?Hồng Phượng cũng trợn mắt há mồm...nàng biết ‘thằng’ anh bà con chú bác mình biết đàn guitar chút chút thôi mà...sao bây giờ nghe hay vậy?
Nếu đem chuyện lý giãi...cũng có thể hiểu được...có câu ‘bụt nhà không thiêng’...thường có khuynh hướng coi thường người trong nhà...mắt luôn hướng ngoại...nên trước giờ Phượng chẵng thèm để ý ‘thằng’ anh Đức còi của nàng có gì đặc biệt...nên bây giờ mới ‘vở lẻ’ sáng mắt ra...
-“Wow..hay...hay thiệt...Hồng Phượng giơ hai ngón tay cái lên tán thưỡng...Gia Kỳ cũng ra sức vổ tay bom bóp...nàng thật sự thưỡng thức...quên cả ‘thù hằn’...
-“Tú Nhi...tới cô...bắt đầu được chưa...bài ‘Riêng một góc trời’...
Hắn lại dạo đàn...cất tiếng hát...
Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay biếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời (1) nhạc phẫm ‘Riêng một góc trời’
...
(1) nhạc phẫm ‘Riêng một góc trời’
-“Hồng Phượng...em lần đầu nghe anh Đức em đàn hát à?” Đồng Giao không biết từ lúc nào đến bên cạnh ...gật đầu chào Gia Kỳ nhìn Hồng Phượng hỏi nhỏ...
-“Ừm” Hồng Phượng gật đầu..hai mắt tròn xoe nhìn không chớp...nghe rất nhập tâm...môi mím lại...rõ ràng đang rất kích động...
-“Chị Đồng Giao...chị ca rất hay...em thật thích...” Gia Kỳ nhìn Đồng Giao nói nhỏ...
-“Cũng nhờ có thầy giỏi..” Đồng Giao cười đáp...
-“Chị muốn nói Đức còi?tên mắc dịch...hắn không bao giờ dạy em...”Hồng Phượng ‘mắng’...
-“Vậy...em có biết anh em đàn hát hay không?” Gia Kỳ cười hỏi...
Hồng Phượng ngẩn ra...nàng biết Đức còi biết đàn từng tưng...tưởng hắn chỉ lép nhép ca vài bài dụ gái...nhưng đâu có ngờ trình độ ‘kinh người’ đến như vậy...rỏ ràng là nàng đã bỏ qua cơ hội sử dụng ‘tài nguyên’ mà...
Lòng tin của Gia Kỳ cũng đang lao dốc..trước đây vài phút...còn tin tưỡng khi nàng trang điễm...tên kia sẻ sửng sờ ....sa lưới tình...lúc đó nàng sẻ khinh bỉ cười nhạo hắn cho bỏ ghét...
Nhưng từ khi hắn cất tiếng hát,tay đàn...dáng điệu phong lưu tài tử khiến lòng mỷ nử cũng có chút ‘dậy sóng ba đào’...lại nhìn Tú Nhi,Đồng Giao,Yến,Thụy Vủ,Tâm Đoan,Thanh Nhả...Tuyết Vân...người nào cũng không kém nàng...tất cả đều nhìn hắn với cặp mắt nóng bỏng...ánh mắt chỉ có con gái mới hiểu...
Gia Kỳ bừng tỉnh...nhận thức là mình đã quá kiêu ngạo rồi...cãm thấy thèn thẹn nghỉ có phải mình đá tự đanh gíá quá cao rồi không?
-“Tốt..tốt lắm..hihi...không ngờ kết quả vượt sự mong đợi nha...nhưng phải cố gắng thêm nhiều...từ đây tới Giáng sinh còn 4 tháng ...coi vậy không lâu đâu ” Sau khi đi qua một hồi hết người nầy tới người kia...Đức khen dồi...
-“Vậy thì tối nay có phãi cậu nên tỏ lòng một chút không?coi như là ủy lạo công cực khổ luyện tập của chúng tôi?” Thanh Nhả cười ủy mỵ nheo mắt nhìn Đức...
-“Wow...!...’nhiếp hồn đại pháp ‘ chứ gì?...Đừng nhìn tôi với ánh mắt nầy.Chuyện gì đây?muốn dùng mỷ nhân kế dụ tôi đãi ăn uống à?không có cửa đâu...” Đức thản nhiên vạch trần âm mưu của Thanh Nhả...
-“Haha..hihi...” cả bọn cười ồ lên...
-“Sao vậy?tôi không đủ đẹp à?” Thanh Nhả lộ ‘sắc giận’...từ lúc gia nhập tập dợt hát hò...nàng đã thay đỗi rất nhiều...dấu hiệu trầm cãm dần dần biến mất..thay vào đó là thái độ tươi vui,biết đùa giởn...
- A di đà phật...thí chủ quá lời rồi...sắc tức thị không...không tức thị sắc...hắc hắc...
Lại một trận cười ồ lên...buổi tập dợt diễn ra trong bầu không khí thật vui nhộn...
...
-“Nầy cô...coi có món gì ngon...đem ra cho chúng tôi...hihi tối nay...anh nầy trả tiền...” Tú Nhi nói với người phục vụ nử..vừa nói vừa chỉ tay vào Đức đang ngồi bên cạnh...
-“Dạ được..em xin nghe lời chị...” Cô phục vụ miệng cười chúm chím liếc mắt nhìn Đức...rỏ ràng có ý ái mộ...
-“Không sao...tôi chịu mà...nhưng trong trường hợp không đủ tiền...hihi..Tú Nhi a...cô phải ở lại rữa chén phụ nha...yên chí đi...có tôi mà...”Đức phản pháo...
-“Lại là anh?liên quan gì tới anh? Tú Nhi ‘bỉu môi’...
-“Khi nãy lúc cô hát bai ‘Đừng xa em đêm nay’...không phải nói với tôi sao?hihi” Đức trêu ghẹo...
-“Anh..” Tú Nhi mặt đỏ bừng...Đức không ngờ chỉ là nói chơi vui đùa lại trúng ngay tâm sự người con gái đang yêu hắn đậm đà...
-“Đức còi..anh thiệt là không biết nhường nhịn mỷ nử..không gentlemen chút nào”..Hồng Phượng vào cuộc...ra mặt đứng bên Tú Nhi...
-“Nghe chưa...người nhà của anh cũng vì nghĩa diệt thân: Tú Nhi được dịp ‘xích lại gần’Hồng Phượng...
-“Đúng đó...hắn...không hề biết nhường nhịn”..Thụy Vủ cũng nhãy vào...
-“Wow...Đức à...anh thật sự có vấn đề rồi đó nha..tự kiễm điễm đi...” Tuấn Hào cũng về hùa với đám phụ nử...cố ý lấy lòng Ngọc Lệ...!bạn gái hắn bên cạnh...
-“Xin lổi nha Đức..haha..tôi cũng không đứng về bên anh đâu...” Tuấn Kiệt cũng không muốn ‘phật lòng’ Ngọc Thúy...
-“Đừng lo anh Đức..em đứng bên anh”...Tâm Đoan bỗng lên tiếng...
Im lặng...tất cả im lặng...trên gương mặt của mọi người..ai cũng đều có nét quái dị...không phải Yến lên tiếng...mà là Tâm Đoan...đây mới là vấn đề...
-“Thấy chưa...hahaha..Tâm Đoan...em thiệt là bạn tốt nha...không uổng anh Đức tốt với em như vậy...mấy người nha...học Tâm Đoan đi...hihihi” Đức ‘giãi vây’ Tâm Đoan...
Tâm Đoan biết câu nói của mình không ổn..hai má đỏ bừng...đầu cúi xuống gần như mủi chạm ngực...Yến ngồi bên cạnh..nắm tay bạn mình siết chặc...
-“Tâm Đoan là bạn thân của Yến ..dĩ nhiên là phãi đứng về bên Yến rồi..Yến ủng hộ vô điều kiện bạn trai mình...hihi” Yến cười choàng tay qua vai Tâm Đoan...vô cùng thân thiết...đồng thời cũng muốn ’tuyên bố’...nàng mới là bạn gái của Đức...
Câu nàng vừa nói...khiến cả hai Hồng Phượng và Gia Kỳ giật thót mình...nàng nầy là Nancy sao?hình như không phải mà...
Không phải chứ?hắn thật sự có nhiều bạn gái? Cả hai Hồng Phượng..Gia Kỳ không hẹn...4 mắt nhìn nhau...
Bửa tiệc giao lưu tan trong tiếng cười vui vẻ...Triều say bí tỉ...không biết trời đất gì nữa...ngáy khò khò ngay trên bàn tiệc...
-“Ừm.Tâm Đoan...nhờ em đưa Yến về...Tuấn Hào..nhờ anh đưa Hồng Phượng về ha...Đồng Giao,Thụy Vủ...hai người đưa Gia Kỳ về khách sạn...tôi giúp chị Hương ...có ý kiến gì không?
Yến,Gia Kỳ và Hồng Phượng không tình nguyện lắm..nhưng nhìn Triều say bí tỉ như vậy...Không ai thích hợp đưa vợ chổng Hương bằng Đức ngay trong lúc nầy...Đức là bạn chí thân của vợ chồng Hương Triều...
-“Sao lại ham uống như vậy không biết...” giọng Hương nghe như ‘oán giận’ nhưng trong lòng đang rộn rả xuân tình...âm thầm liếc Đức...
-“Cũng may là không ói mửa”...Đức thở phào...đặt Triều lên giường...
-Ra ngoài ngồi uống ly trà...nghỉ chút đi...chị lau mặt cho ảnh...
-“Ừm”...sẵn anh Triều ngủ say...hắc hắc...chơi chị Hương một cái cũng đưực chứ hả?bãn tánh gian phu nỗi dậy...hơn nữa rỏ ràng chị Hương cũng có ý nầy...hắc hắc...
Quả nhiên là vậy...Đức vừa bước ra ngoài..Hương vội vã vào phòng tắm gội rữa...thoa kem...
-“Anh ngủ say như chết”...Hương tươi mát bước ra...buông miệng ‘oán giận’...miệng cười chúm chím...
-“Vậy...hihi...Đức bước tới ôm vợ bạn...trên bóp dưới sờ...liếm vành tai nàng...
Hai bàn tay Đức quậy trên cơ thể...Hương uốn éo...hơi thở dần dần nặng nhọc đưa tay kéo phẹc mơ tuya quần ..ngồi xuống...kéo cặc nó ra...há miệng ngậm vào...đầu gục gặc...
Mấy ngày nay nàng cứ hóng hôm nay...vì vậy không chần chờ...tham lam bú mút...
“tít..tít tít...” lúc nầy di động Đức kêu lên...có người gỡi tin nhắn..Đức cầm di động nhìn là tin nhắn của Nhung...’ông xả về rồi...’
...
Trong phòng ngủ ...tiếng ngái Triều vang dội...dưới phòng bếp...tiếng rên rỉ của vợ...tiếng bú liếm...sau đó là tiếng hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau...
***
Mới 5 giờ sáng nhưng mọi người đã có mặt trong phòng họp...mùi cà phê,trà xen lẫn mùi bánh mì nướng bay khắp phòng ăn..cũng là phòng họp khi cần...đúng ra là có phòng họp trên lầu ba nhưng để đơn giãn và tiện nghi..vừa ăn vừa bàn chuyện là tốt nhất,dù sao tất cả đều là người một nhà..không có ai là khách từ bên ngoài...
-“Lẻ ra là vài hôm nửa..nhưng tình hình thay đỗi...tên Trần Ngọc Sơn kia hiện đang mướn người ám sát tôi một lần nữa..vì vậy tôi đã quyết định...tiên hạ thủ vi cường...” Đức đưa tay làm ra dáng con dao cưa ngang cổ ...
-“Tin từ đâu tới?có đáng tin cậy không?” Kiều Nga nghi hoặc...
-“Một người phe ta qua Miên làm giao dịch tình cờ nghe...” Đức đem chuyện Tiên nghe được kể lại.có điều là ‘yêu phụ’ Tiên đã biến thành một đực rựa ...Kiều Nga nầy ‘ghê’ lắm...hay hạch hỏi nầy nọ...né được thì né...không cần thiết phải thật thà khai báo...Đối với Kiều Nga...Đức không tin ‘thật thà sẽ được khoan hồng’...
-“Có gì phãi sợ...chúng đến một thằng ..mình ‘dứt’ một thằng”...Giọng Thu Hà đầy sát ý..
-“Đúng vậy...tôi không tin chúng toàn mạng trở về...” Xuân Mai phụ họa...
-“Tất cả im lặng...nghe nói hết đã”...Nancy nghiêm giọng...bình thường cười cười nhưng khi bàn việc...bãn sắc Thiếu tướng trên người rất uy nghi...đám chị em thuộc hạ đang nhao nhao nghe nàng nói liền im lặng như tờ...
-“Haha..tôi biết các chị ai cũng có nghề...bọn họ làm sao bì được...nhưng ‘giết địch một ngàn...cũng phải tổn thất tám trăm’..câu nầy ai cũng biết mà...”
Nói tới đây..Đức ngừng ...cầm ly cà phê lên hớp một ngụm..tâm lý các mỷ nử quân nhân nầy nó hiểu hơn ai hết..không thích chịu thua..lúc nào cũng muốn so tài...thể hiện bản lãnh...vì vậy nói ‘ bọn họ làm sao bì được ‘...cho các nàng nghe ‘phê’ trước cái đã...
Quả nhiên ‘đội mỷ nử’ nghe được câu ‘thuận nhỉ’...lòng háo thắng liền lắng xuống...
-“Bỡi vậy mình mới ‘Tiên hạ thủ vi cường’...đơn giãn,gọn gàng không cần phãi tốn nhiều công sức...”Đức đắc ý nói ...
-“Không hiểu...anh nói rỏ hơn đi”...Thục Linh thúc giục...mọi người hình như cũng có cùng ý nghỉ nên gật đầu...
-“Đơn giản thôi...làm sát thủ chỉ vì tiền...ai trả tiền cho bọn chúng thì mình...hắc hắc” ...nói đến đây...hắn dừng...tin chắc là mọi người hiểu ý hắn muốn nói gì...
Làm nghề sát thủ chỉ vì tiền...’nhiệm vụ hoàn thành’ thì được trả tiền...nhưng khi chưa hoàn thành thì người trả tiền ‘đi điện’....vậy còn làm nhiệm vụ nửa hay không? Câu trả lời đã quá rỏ ràng rồi..đây là cách hay..đơn giản,gọn gàng...
-“Hay lắm...cách nầy tốt nhất...”Xuân Mai tán thưởng...
-“Haha...đây là hình của Trần Ngọc Sơn..nguyên Giám đốc CA đồng Tháp...hắn là nguồn gốc mọi chuyện...cho nên hắn nhất định phải ‘đi’...”
Đức lấy ra tập hồ sơ một tấm hình của nguyên giám đốc CA Trần Ngọc Sơn...mấy tấm hình nầy do Thục Linh lấy từ mạng xuống...
-“Đưa hắn đi thì dể thôi..nhưng là dù sao hắn cũng là ‘Nguyên Giám đốc CA’...chuyện sau đó mới là vấn đề...”Thu Tâm nói...
-“Đúng vậy..đó là mục đích của buổi họp sáng nay..trước khi xuất phát...tôi có ý nầy...nói ra để tất cả chúng ta cùng tham khảo...
Nancy,Kiều Chinh,Kiều Nga...ánh mắt giao nhau trong tích tắc...cả ba âm thầm hài lòng về biểu hiện của người đàn ông mình chọn...phải như thế chứ...
-“Tôi đã suy nghỉ nhiều rồi...hắn phãi ra đi một cách êm đềm...hắc hắc..chắng hạn như uống thuốc quá liều...tai nạn...nhưng sau cùng...haha..Phương Anh...Mỹ Kiều...còn nhớ tên Bùi thế Hiển và thân tín của hắn làm sao ra đi không?
-“Say rượu...ngủ trong ga ra quên tắt máy xe...chết vì thán khí...” Phương Anh nói..đồng thời trong đầu nàng cũng nỗi lên 1 nghi vấn...định nói nhưng nghỉ lúc nầy chưa phải là lúc...
-“Đúng vậy..là như vậy đó...”...giọng Đức trở nên âm lãnh...
-“Như vậy cần phãi tiếp cận hắn...không dể nha...” Thu Hà nói...
-Đúng vậy...!Không dể nhưng cũng không khó lắm đâu...!có hai cách...thứ nhất mỷ nhân kế...!thứ hai coi tình hình..xâm nhập vào nhà...Hiện tại..tôi chọn cách thứ nhất ,còn cách thứ hai...tùy theo hoàn cãnh...
-“Mỷ nhân kế?sao tiện nghi cho hắn vậy?không được...tôi không làm đâu..”Thu Hà kháng nghị...
-“Chị nghỉ tới đâu rồi vậy?ý tôi là chỉ cần thu hút sự chú ý của hắn....thêm có người phối hợp...cho hắn một viên thuốc vào ly bia,ly rượu...hắn mơ mơ màng màng là được rồi...phãi không?đâu cần phải ..hắc hắc..trừ phi...
-“Trừ phi cái gì? Thu Tâm thắc mắc...
-“Hắc hắc...có ai trong các chị muốn....hihi..”..Đức ‘nham nhở’ trêu chọc...
-“Đồ quỷ cậu..nói vậy mà cũng nói được”..Thu Hà cười mắng...hôm trước hai người đã đụ nhau một lần...cho tới nay vẫn còn ‘vấn vương’ mùi vị...muốn tái chiến...đang tìm cơ hội...
-“Nghe thì có lý..nhưng biết khi nào hắn uống bia rượu?không lẻ cứ theo kè kè canh chừng hắn?không phải là cách đâu...” Xuân Mai ngồi im lặng cho tới bây giờ mới lên tiếng...
-Cái nầy...không khó đâu..hắn không vợ,không con...hắn ở nhà tự mình nấu ăn à?tôi không tin đâu..cho dù có ô sin thì ăn bữa trưa ở nhà thì bửa chiều,bữa tối cũng phãi ra ngoài mà...phải không...là lúc đó các chị phối hợp dùng mỷ nhân kế...
-“Tốt...bây giờ xuất phát được rồi...”Thu Hà hăng hái...
-Khoan đã...còn một chuyện tối quan trọng...vô cùng quan trọng...nếu đúng như tôi suy nghỉ thì...hắc hắc...
-“Có gì thì nói đi..sao úp úp mở mở hoài vậy” Kiều Chinh ‘lườm’...
-“Nà..nghỉ kỷ đi...căn cứ trên dữ kiện mà Thục Linh ‘hắc’ (hack) trên mạng...hắn không có nhiều tiền trong ngân hàng...không có nhiều nhà...chỉ ở trong căn nhà của hắn...Có hợp lý không?hắc hắc...tôi thấy không hợp lý chút nào...cho nên căn nhà hắn đang ở...cần phải rà soát kỷ lưỡng mới được...
-“Anh nghỉ rằng hắn dấu tài sản trong nhà?” Nancy sáng mắt lên...mọi người cũng bừng tỉnh...
-Làm Giám Đốc CA nhiều năm nay,lại buôn bán ma túy...ít nhất hắn cũng có vài trăm tỷ...bỏ trong ngân hàng?hắn không ngu đâu...làm vậy chẵng khác nào lại ông con ở bụi nầy? Trước sau gì cũng bị tố giác tham nhũng..hắc hắc...hắn không có nhiều nhà cữa...vậy tiền hắn để đâu?nghỉ kỷ đi...
-“Phải ha...nhất định là trong nhà hắn...” Mọi người nín thở...kích động...số tiền sẽ không nhỏ đâu...
-Đúng vậy...cho nên phãi rà cho kỹ...hắc hắc...theo tôi nghỉ chín mươi chín phần trăm là đô la và vàng...
-“Cậu thật thông minh”....Kim Chi cuối cùng cũng lên tiếng..khen 1 câu..nhìn Đức với ánh mắt tán thưởng...
-“Cám ơn...ửm...Mọi người đã rỏ rồi chứ gì...được..chúng ta chia làm 3 nhóm..mỗi nhóm hai người...xuất phát cách nhau 1 tiếng đồng hồ...mọi chi tiết sẽ thão luận qua điện thoại...haha..Xuất phát được rồi...Thu Hà...Kim Chi..hai chị tổ thứ nhất......Thu Tâm..chị và tôi tổ thứ hai...!Phương Anh,Thục Linh..tổ thứ ba
-“Này...anh phải cẩn thận mới được...”.Thiếu tướng Nancy rúc cục cũng không dấu được lo lắng...dù sao hắn cũng chưa có kinh nghiệm...lại hình như hay có máu liều mạng...điều nầy khiến nàng lo lo...
-“Anh ..anh còn thiếu nợ em cái gì biết không vậy?”Kiều Nga ‘sẵn giọng’...đây cũng là một cách biểu lộ mong hắn cẩn thận...an toàn mà quay về trả nợ nàng...
-“Hihi..an tâm đi...”...rồi kề miệng sát tai nàng :” lúc anh về...mình đóng cửa ’đêm 7 ngày 3..thế nào bụng em cũng ểnh lên mà..hihi...
-“Còn em nửa”...Kiều Chinh cũng tranh phần..nhưng không biết là tranh cái gì...thấy Đức rù rì bên tai Kiều Nga..miệng cười ‘nham nhở’ nên ganh tỵ
-“Hả?được được...threesome?always welcome..hi hi...OK anh đi ..bye...
-“Khoan đã”....Nancy gọi khi thấy Đức sắp ra cửa...
-“Cái .cái đó...phãi cẩn thận...”
-Biết rồi..yên chí đi..biết chừng mực mà...không sao đâu...
Nhìn theo dáng điệu hắn lăng xăng...Nancy bậm môi..không biết mình làm như vậy đúng hay sai..nhưng dù sao hắn cần được rèn luyện...hơn nữa cũng có nhiều người bên cạnh..
-“Chuyện gì?sao thấy chị lo lắng quá vậy” Kiều Nga thấy vẻ mặt lo lo của Nancy...cãm thấy lạ...
-“Đêm qua...không hiểu ma xui quỷ khiến...chị lấy trong ‘kho’ ...!đưa cho hắn hai trái M67...
Song Kiều trợn mắt há mồm...vẽ mặt vô cùng kinh khủng...chuyện gì đây?sao bà chị Thiếu tướng của mình chơi bạo vậy?bình thường cẩn thận lắm mà?trong khi Nancy mặt đỏ rực vì hổ thẹn...không phải ma xui quỷ khiến mà là đêm qua hắn làm nàng ‘phê’ cả đêm dài...
-“Hắn cần được rèn luyện...trường hợp đặc biệt ..phải có cách đặc biệt...” Thiếu tướng ‘thản nhiên’ trước ánh mắt hiếu kỳ của hai đứa em gái...quay lưng bước về phòng...
...
Trên Quốc lộ 91 hướng về Thốt nốt chiếc Mercedes mui trần đang lao với tốc độ không nhanh không chậm...tài xế bảnh trai phong lưu tiêu sái...không tập trung lái xe lắm mà ánh mắt thỉnh thoãng lướt qua cặp đùi mỷ nử bên cạnh...tuy là nàng đang mặc quần Jean đấy nhưng chiếc quần Jean bó sát..có thủng nhiều lổ ..khoe mãnh da trắng ngần bên trong..thế mới chết...nửa kín nửa hở...khêu gợi tột cùng...
-“Lo lái xe đi..nhìn cái gì...cái tánh dê xồm không bỏ...” Thu Tâm ‘cằn nhằn’...nãy giờ ‘thầm’ quan sát...thấy ánh mắt hắn càng lúc càng không ‘đàng hoàng’...lướt trên người mình...nên muốn ‘cảnh cáo’ hắn...
-“Dê xồm? dùng từ không đúng nha...cái nầy phải nói là chiêm ngưỡng và thưởng thức cái đẹp...chị phãi tự hào mới được...hihi...hiếm có người được Trần Đức lảo bản chiêm ngưỡng vì vẻ đẹp lắm...”Đức ‘mặt dầy’ ngụy biện...
-“Hiếm?hihi..chử ‘hiếm’ của cậu nghe thật buồn cười...bên mình cậu không thấy ‘hiếm’ chút nào...” Thu Tâm chế diểu...
-“Cái nầy..hihi...phải nói sao đây...ừm..cho dể hiểu một chút...là tổ tiên tôi tích nhiều phước đức cho nên con cháu luôn gặp chuyện tốt lành...hihi”...Ụa...Chị..sao lại cười ?không đúng sao...?nghe hắn xí xô xí xào...ba xạo hết chổ nói mà mặt thì tỉnh bơ..Thu Tâm chịu không được gập người cười rủ rượi...
-“Tôi thật bái phục cậu...cậu có 1 điễm tôi thật không bằng”...Thu Tâm cười ủy mỵ...
-Thiệt?sao tôi không biết vậy?nói nghe cho tôi mừng coi..haha...
-Mặt dầy...hihi...
-“Hả?Mặt dầy cũng là ưu điễm sao?cũng đúng ha...” Đức ‘trầm ngâm’ rồi gật gù như tìm ra ‘chân lý’...
-Hihi...Thu Tâm lại cười rủ người ra...mặt nàng đỏ bừng lên..không thấy đôi mắt chỉ thấy cắp kính mát trên gương mặt đẹp...
Đúng lúc nầy,mắt liếc kiếng chiếu hậu..một chiếc xe đen lao đến từ phía sau với một tốc độ kinh hồn...một cãm giác bất an...Đức hét...”Cúi xuống”...miệng hét...chân đạp ga cho xe phóng tới ...mắt phóng tầm nhìn bên trái...sắc mặt Đức đại biến...
“tạch...tạch..tạch’....một tràng súng liên thanh bắn vào chiếc Mercedes...Đức lanh lẹ dao động tay lái..chiếc xe chao qua chao lại theo hình chữ ‘Z’ trên nột đoạn đường khá dài...Thu Tâm quả nhiên không hổ thẹn là bộ đội chuyên nghiệp...khẩu Smith Wesson đã nhanh chóng trên tay nhắm chiếc xe đó nã đạn liên tục nhiều phát...
“Đùng...đùng...đùng...đùng...đùng...đùng..’
Chiếc xe bên kia cũng chao qua chao lại để tránh đạn...
Sắc mặt Thu Tâm trắng bệch...chiếc áo trắng trên người nhuộm đỏ...
‘Tạch..

“tạch...tạch..tạch’....’chiếc xe đen lại xông lên...thêm một tràng súng nổ...
Ngược với thông thường...thay...!vì tiếp tục phóng xe...Đức thắng gấp xe lại...!tấp xe bên lề đường ...nó tính rồi...chiếc xe đen kia mạnh cũng không kém chiếc Mercedes...nếu tiếp tục chạy...không phải là cách tốt...tụi nó có tiểu liên...nả hết băng đạn nầy tới băng đạn khác...tránh được hoài sao?Thu Tâm đã trúng đạn...thay vì chạy...Đức quyết định đậu lại...nhanh chóng xuống xe..xốc Thu Tâm lên vai nhãy xuống lề đường..lấy thân xe làm lá chắn...đặt Thu Tâm nằm tạm trên bờ đất...nhanh chóng trở lại xe lấy chiếc túi da...chạy đến sát bên Thu Tâm,nằm sát xuống ...rút súng ...mắt nhìn dưới gầm xe quan sát động tịnh....
Mọi sự việc xãy ra như trong một nốt nhạc...
-“Chị sao rồi...?”nằm sát bên cạnh Thu Tâm...quan sát phía địch qua gầm xe...Đức lo lắng nhìn Thu Tâm hỏi...
-“Trúng đạn rồi...nhưng cũng may...không trúng chổ nhược...chỉ sợ mất máu...” Thu Tâm bình tỉnh đáp...nàng không muốn làm tinh thần Đức khủng hoãng...
- Tạch..

“tạch...tạch..tạch’...lại thêm một tràng súng về hướng hai người...tiếng đạn chạm vào xe Mercedes nghe lạnh người...bên kia đường...xéo về phía trước...chiếc xe đen cũng đang đậu...hai thằng đàn ông đang bước về hướng nầy...không chút sợ sệt...nhìn qua gầm xe....Đức chỉ thấy 4 cái chân đang từ từ di chuyễn về hướng nầy...hai tay Đức cầm khẩu súng của mình....chờ...
-“Cậu...chạy trước đi...” Thu Tâm cố ngồi lên nói...trên tau khẩu súng cũng sẵn sàng...nàng định đứng lên...vừa dợm người ...tay Đức liền kéo lại...!mắt tập trung ...nhắm vào 4 cái chân đang bước gần tới...đã dợt được mấy ngày rồi...kinh nghiệm cũng có chút chút mà...
Hai tên kia là sát thủ chuyên nghiệp...thấy mục tiêu là thằng nhóc ...ngon ăn..lại thấy bên cạnh thằng nhóc là một mỷ nử có súng nhưng rồi sao?chỉ là trò cười thôi...vì vậy vô cùng khinh thị...một tên cầm khẩu uzi...tên còn lại khẩu Colt 45 từ từ tiến về chiếc xe Mercedes...chỉ cần thằng nhóc kia ló đầu là sẻ bể ‘gáo’ ngay...về phần mỷ nử...nếu có thể thì chừa lại..hắc hắc..bóp lồn bóp vú đụ hỏa tốc cho đã cặc..sau đó cho một phát là xong...nhiệm vụ hoàn thành...
Ai dè...lần nầy ‘thằng nhóc’ lại là 1 thằng liều mạng...biết mánh mun...đầu óc đầy gian trá...nên bọn sát thủ bị ‘lật thuyền trong mương’...vạn kiếp bất phục...
4 con mắt của chúng cứ nhìn trên xe...sẵn sàng nã đạn...không hề nghỉ họng súng đang chĩa ngay bàn chân ...nói một cách đúng đắn là 2 đôi bàn chân trong 2 đôi giày thể thao màu trắng...
-“Đùng...đùng..đùng...đùng...đùng..đùng..đùng..đùng...”
...Hai tay cầm súng...chĩa...nhắm từ lổ chí môn đến đỉnh đầu ruồi (1) ...Phương Anh chỉ sao...thực tập cũng được mấy ngày...nay đem ra áp dụng...nó nhắm 4 cái bàn chân mà tưỡng như đang nhắm ngay tấm bia như lúc ở trường bắn ...bóp cò liên tục...!bắn một lúc 8 phát liên tiếp.
Chó táp phải ruồi...hay không bằng hên...
Một trong 4 cái chân bỗng xịt máu ...hai thằng thất kinh...thằng kia nhanh chóng dội ngược chạy ẩn nấp phía sau chiếc xe đen...bỏ thằng đồng bọn đang khập khiểng chạy...
-“Đùng...đùng...” Không bỏ lở cơ hội...Thu Tâm nhanh như chớp chồm người lên nổ liền hai phát...
“Bịch”...tiếng tên kia ngã xuống mặt đường...khẩu uzi trên người hắn rơi trên mặt đường...
...”đùng..đùng...đùng...đùng...”tên còn lại bắn trả 4 phát..

hắn bắn để ngăn ngừa bên Đức tiến tới...đạn không chính xác...va chạm vào chiếc Mercedes...
-“Ây da...đang bị thương sao liều vậy?Đức ôm Thu Tâm kéo nằng nằm xuống...lấy người che thân nàng...như sợ nàng bị trúng thêm đạn....
...
Hai bên giử im lặng...tên kia nói một tràng tiếng miên...Đức chẵng hiểu mô tê gì...không thấy người nhưng chĩa súng dưới gầm xe bên kia nổ liền 4 phát...
...đùng..đùng...đùng...đùng...
-“hihi...Hù nó...cho nó không dám ngóc đầu lên...”Đức cười gian manh..vừa nghỉ ra một kế...kéo cái túi da trên người xuống..thò tay vào trong lấy ra quả lựu đạn M67...lấy băng đạn đang xài trong khầu súng ra ..thay băng đạn mới...cho chắc cú bắn được nhiều viên...trước hai cặp mắt tròn xoe và cái miệng mở to có thể nhét vào quả trứng gà của Thu Tâm...
-“Cái nầy...Tôi chỉ muốn đem theo hù thôi...ai dè phải xài tới rồi...Nancy nói từ lúc mình rút chốt...quăng...nó sẻ phát nổ trong vòng từ 4 đến 5 giây...bây giờ tôi rút chốt ra quăng qua dưới gầm xe của nó...hắc hắc..xe nổ tung lên...bảo đãm lúc đó nó hốt hoãng..tôi liền phóng tới ‘độp’ liền nhiều phát...cô thấy có được không?” Đức nhìn Thu Tâm với ánh mắt mong đợi...nhưng ...
Hỏi cho có lệ...Thu tâm còn chưa kịp bàng hoàng...lời nói vừa dứt người nhanh như con sóc...nhỗm người ...mặc dù có hơi run tay...dù sao cũng là lần đầu..nắm chặt quả M67...rút chốt...kiềm chặt kiếp nổ...đếm thầm 1...2...3...quăng quả M67 dưới gầm xe đen...
Gả sát thũ còn lại cũng đang nằm sát bên bờ đường,phóng tầm mắt dưới gầm xe của gả mà quan sát...gả không còn tâm hồn thi hành nhiệm vụ nữa...!đang tìm cách chuồn khỏi nơi nầy...thằng nhóc kia hôm nay coi như nó gặp hên...gã phải chuồn trước khi CA tới...vấn đề là làm sao lên xe đây...con đỉ kia hình như cũng là người trong nghề...gã không muốn bị bể gáo...gả đang âm thầm suy tính tìm cách...thình lình gả nghe dưới gầm xe có tiếng lạ...gã trợn mắt nhìn...thất kinh nhỗm người phóng ra xa ...
“Ầm”...
Chiếc xe đen tung lên rồi bốc cháy...sức nổ làm gã sát thủ té xấp xuống mặt đất...vừa té gã liền lồm cồm đứng lên...muốn chạy ...
Gả nghỉ chạy khỏi trước ...chuyện sau nầy tính sau...nhưng...
...đùng..đùng...đùng...đùng...!...đùng..đùng...đùng...đùng...
Vừa lồm cồm ngồi lên...tai nghe một tràng tiếng súng nổ...những âm thanh sau cùng của cuộc đời sát thủ...gả và đồng bọn hôm nay coi như xuất hành không chọn ngày...bị lật thuyền trong mương...
Một bóng người sừng sững đứng cách nơi gã ngả gục chừng không quá 10 thước...khẩu súng trong tay miệng súng còn bốc khói...
Hai phát đủ rồi...nhưng Đức ca lúc nào cũng muốn chắc cú...bỡi vậy mới thay băng đạn...tiếng lựu đạn vừa nổ xong...liền xông lên...thấy gả sát thủ té nhào kế đó lồm cồm đứng lên...
Đây là kết quả mà Đức muốn thấy được...
Súng chỉa ngay gả sát thủ....lấy gả làm bia...Từ lổ chí môn đến đỉnh đầu ruồi (1) trên họng súng...bóp cò liên tục 8 cái...
Đức ngây ngô đứng ‘chiêm ngưỡng’ chiến lợi phẫm của mình...quá đã...mọi chuyện đúng như mình tính toán...’độp’ thằng nầy 8 phát...trên người như cái tổ ong..máu phun ào ào...
Đức nhếch miệng cười đắc ý...không đề ý trên quốc lộ 91...xe hai bên kẹt cã một hàng dài hơn 10 cây số...không tài xế nào muốn vượt qua...thứ nhất là nguy hiễm...hai bên đang bắn nhau ì xèo...ai mà dám ngang nhiên coi như không có gì...lỡ lạc đạn thì sao?thứ hai là người Việt rất thích náo nhiệt...cở nào cũng muốn nhìn tận mắt....
Thời buổi nầy ai lại không có di động?có di động mà không lên mạng ‘phây bù’ ( Facebook) thì là chuyện không thể nào...có phây bù ...gặp dịp mà không lai trim? (live stream).
Thế là ngay trong lúc nầy,không biết mấy chục cái máy đang live stream...núp thì núp kỷ nhưng máy chỉ cần đưa tay cao lên và bấm là live stream được rồi...

Trường Đãng…
Tuy là đang giờ học đấy...nhưng cũng có người hai tay để dưới gầm bàn cầm di động lên phây bù cho đở buồn ngủ...
-Này này...mấy người nhìn nầy...một cô nàng khá béo la lên...miệng há hốc..hai mắt trợn trừng...đứng lên..mắt dán chặt vào màn hình của di động trên tay...
_”Chị Huỳnh..làm gì vậy?ngồi xuống..” Thanh Nhả quát nhỏ...thiệt là không kỷ luật gì hết...
Nhưng chị Huỳnh nào có nghe...không những vậy..người kế bên hiếu kỳ...con Huỳnh nầy hôm nay trúng tà rồi chắc?đứng lên đưa tay kéo Huỳnh ngồi xuống...đồng thời cũng hiếu kỳ..ghé mắt nhìn...thế là cả hai mê mẩn nhìn...
-Này..này ..là Trần Đức đấy...đúng rồi là hắn đấy...
Lúc nầy đã có nhiều học viên không e dè gì nữa...ghé mắt nhìn ké rồi lấy di động của mình ra...kết nối vào mạng phây bù...!Đồng Giao,Thanh Nhả biết chắc có gì không ổn...tiến gần ghé mắt nhìn vào...cả hai ngây người.....
Âm thanh không rỏ lắm nhưng có tiếng súng...kế đó có tiếng nổ khá lớn,chiếc xe tung lên bùng cháy...một bóng người quen thuộc nhãy ra...tay hắn cầm súng...hắn bắn nhiều phát...và một người nằm xuống...
Không phải là hình ảnh cười hihi haha ‘đáng ghét’ của hắn...
Cũng không phãi là hình ảnh lãng mạng ôm đàn,miệng hát nghêu ngao...
Là là một hình ảnh thường thấy trong phim ảnh của phim hành động ...
Như trong phim...nhưng là chuyện thật...
Sau lần trước,Quyên vẫn chưa gặp hắn...hắn chỉ gọi nàng báo bình an...bây giờ lại thấy hắn tay đang cầm khẩu súng...bắn người...Quyên ngây ngốc...Du Phó Chủ tịch huyện trợn mắt há mồm...
...
Cả Đức Lập công ty cũng lao xao...tên nầy...lúc nào cũng làm người ta lo lắng...nói thì nói vậy chứ trong ánh mắt của Đông/Tây cung Yến,Tuyết rỏ ràng có niềm tự hào...Tâm hú hồn,Nhung suýt đứng tim...Tổng Giám đốc Loan thở phào...
Trong khu biệt thự..Nancy và song Kiều...nước mắt chan hòa...vừa cười khúc khích vừa khóc...chợt nhớ ra điều gì..nàng nói nhỏ với Kim Chi cũng đang bàng hoàng bên cạnh...Kim Chi gật đầu..nhanh chóng rời khỏi phòng...
-“Cần phải yêu cầu FB tháo gỡ mấy cái clip nầy mới được...có thể bức mây động rừng...”Nancy nghỉ...
Tuy hành động nhanh nhưng cũng sau gần một giờ...các đoạn clip kia mới được lấy xuống...số lượng người xem cũng là mấy triệu rồi...nhưng đây là chuyện bên lề...
Không biết hắn...không biết mặt hắn thì thôi...đã biết hắn rồi...sao lại không tự hào..hãnh diện...nhất là một khi đã là người đàn bà của hắn...
Trong vòng vài phút...Hòa,Trưởng CA huyện Thốt Nốt nhận được nhiều cú điện thoại khẩn cấp từ Trưởng CA thành phố...Bí Thư thành ủy,Chủ tịch,Phó Chủ tịch Thành phố...hắn liền thất kinh nhanh chóng tập họp đội ngủ inh ỏi hú còi kéo đến hiện trường...thấy đội ngủ xe cứu thương cũng đã đến trước...Hòa chột dạ..mình đã nhanh lắm rồi..không ngờ tụi nầy ngày thường như rùa bây giờ lại nhanh như vậy...
Đức rút di động ...không để ý di động có nhiều cuộc gọi đến...nó bấm gọi Phương Anh,Thục Linh...hai người là tổ thứ ba..chắc cũng gần đâu đây...
-“Lảo bản...bọn em đang bị kẹt xe...anh và Thu Tâm không sao chứ?” Giọng Phương Anh lo lắng...trong lúc kẹt xe nhận được message của Nancy...lên phây bù ...nàng biết được mọi chuyện...
-“Thu Tâm bị thương nhưng không nguy hiễm đến tính mạng..không cần lo...ừm..tiến về phía trước...tôi chờ hai cô...”không nói nhiều..cúp máy...
Liền gọi Nancy...
-“Anh và Thu Tâm không sao chứ?Em biết hết rồi...”..Nancy nhanh chóng bắt máy..
-Anh không sao..Thu Tâm bị thương nhưng không nguy hiễm...Anh cần Mai Thảo hoặc Xuân Mai thế Thu Tâm...em nói họ trực tiếp lấy chiếc xe nào đó tới thẵng Cao lãnh...
-“Ừm..biết rồi..em nói Xuân Mai đi liền...em..em hãnh diện vì anh...” Nancy lí nhí trong điện thoại.
-Hắc hắc hắc..nghe bà xã khen 1 câu...thấy mát ruột..hắc hắc hắc..thôi anh cúp máy đây...
Nancy cúp máy...má hây hây đỏ như cô gái mới lớn...hai tiếng ‘bà xả’ từ miệng của hắn ...nghe sao quá ngọt ngào...
...
Nhìn Thu Tâm đang được băng bó ...vừa trả lời câu hỏi của CA Thốt nốt...Đức bước tới...móc thẻ trong người ra...đưa cho Hòa nhìn một cái ..theo thủ tục...không biết trên thẻ có gì...sắc mặt Hòa nghiêm túc..lưng hơi khòm xuống một chút....bây giờ Hoà mới hiểu vì sao các nhân vật ‘lớn’ trên Thành phố gọi mình...
-“Đồng chí..anh có gì xin cứ căn dặn...” Hòa nhỏ giọng...có phần cung kính như đối với cấp trên...không phải vì chức vụ mà là thân phận tình báo đặc biệt của người nầy...
-“..ừm..anh cho người kéo xe về Mercedes Cần Thơ..thu dọn chổ nầy...ừm..tạm thời giử kín thông tin vài ngày...vậy đi..cám ơn nhiều..”...Lời nói đơn giãn nhưng người nghe cụm từ ‘tạm thời giử kín thông tin vài ngày...’ thì nét mặt vô cùng nghiêm trọng...là ‘cơ mật’ đấy...
-“Phòng CA huyện Thốt nốt nhất định sẻ hoàn tất nhiệm vụ..đồng chí yên tâm”..Hòa nghiêm túc đáp...nói xong quay lưng đi về hướng đồng đội...
-“Sao rồi?”Thu Tâm đã được băng bó cầm máu...nét mặt đã tươi tỉnh nhiều..
-Haha...chị theo xe cứu thương về Cần Thơ vào bệnh viện chứ sao...Xuân Mai sẽ nhanh chóng xuống Cao lãnh...bọn Phương Anh...Thục Linh cũng sắp tới rồi...kế hoạch không thay đỗi..chỉ thay người...” coi như chị trong xui có hên...về nghỉ cho khoẻ...
-“Tôi..tôi được mà”...Thu Tâm có vẽ không hài lòng khi bị ‘loại’...
-“Nghe lời lảo bản về nghỉ ngơi đi ‘cưng’...hắc hắc..mai mốt còn nhiều dịp mà...”
Giãi quyết xong chuyện..tâm tư vui vẻ..tánh tình ‘rửng mở’ trở lại..ngang nhiên gọi Thu Tâm ‘cưng’...Người nói thì vô tình...nhưng người nghe thì bồi hồi xao xuyến...lòng Thu Tâm cãm thấy ngọt ngào...má hây hây đỏ...
-“Chị nói tôi mặt dầy...ai cũng nói tôi mặt dầy...tôi cũng thấy mình mặt thiệt dầy...kỳ cái là cãm thấy như mình được khen...”Đức trầm ngâm nghỉ ngợi...
-“Giận à?sao nhỏ mọn vậy?nói chơi thôi mà...” Thu Hoa cuống quít giãi thích...nàng không muốn hắn giận...
-“Giận?tại sao?đúng mà...đó là bản tánh của mình...thích thì làm...mặc ai nghỉ sao...hihi...”...Thu Tâm còn chưa kịp nói gì ...môi nàng đã bị môi hắn tham lam ‘cắn’ lấy...lưỡi hắn tìm lấy lưỡi nàng quấn lấy...
Trước là ngây ngốc...bàng hoàng...cãm giác ngây ngất của vị ngọt đôi môi...nàng mãnh liệt đáp trả....
...
-“Vậy đó...muốn hay không muốn...từ nay em là của anh...” Đức rù rì...
-“Mặt dầy”...Thu Tâm nói qua hơi thở...
-“Ừm...ý em nói hôn một cái chưa đủ chứ gì?vậy thì hôm thêm cái nữa nha...hihihi”...noí xong định cúi xuống...
“tin...tin..tin...” tiếng nhấn còi inh ỏi vang lên...
-“Aiz..bọn họ tới rồi...cho em thiếu nợ đó...khi trở về..hắc hắc...anh ...hắc hắc...
Phương Anh ngừng xe...Thục Linh định bước xuống nhường chổ phía trước nhưng Đức đưa tay ngăn lại.
-Không cần...tôi ngồi phía sau nghỉ ngơi một chút...quay người nhìn về hướng Cao Lảnh Đồng Tháp cười lạnh.
-Tao tới đây...Mother fucker!!!!
***
UBND Thành phố Cần Thơ...
Chủ tịch Vân đang ngồi trầm ngâm...
Chuyện Lý Gia Thành...con của Bộ trưởng Lý được điều xuống làm Phó Chủ tịch huyện nàng không chú ý lắm nhưng hôm nay nàng vừa nhận được sự ‘gợi ý’ của Thư Ký thân tín của Lý bộ trưởng...xếp Đức dưới sự quản hạt của Lý Gia Thành...việc nầy khiến Vân nghi hoặc...chuyện gì đây?sau cùng nàng sực nhớ...Lý gia Thành là chồng củ của Nancy...như vậy..ý đồ không tốt đã rỏ như ban ngày...nếu nàng làm theo...như vậy có nghĩa là ‘nối giáo cho giặc’ để gây khó khăn cho hắn...không được..chuyện nầy nhất định không được...nhất định phải thông báo cho Nancy mới được...nhưng trước hết phải dò xem ai có mầm móng phản loạn...Thư Ký của Lý Bộ trưởng nhất định không chỉ mời chào riêng mình...
Vân nghỉ không sai...Phó Chủ tịch Thảo cũng đã nhận được lời ‘gợi ý’ từ Thư Ký của Lý Bộ Trưởng...Thảo cười lạnh...Đức không những là đàn ông trong bóng tối của nàng...còn là bạn trai của cháu gái nàng...hơn nữa lại còn có Thiếu tướng ...Nancy và phía sau Thiếu tướng là ai chứ?lại còn có cả Bộ Quốc Phòng,Bộ CA làm hậu thuẩn...
Lý Gia Thành cho dù là con cưng của Lý Bộ trưởng thì sao? Thế lực so với bên kia..còn kém xa lắm...ừm...không biết ‘con kia’ nghỉ sao?nếu nó về phe Lý Gia Thành thì tốt biết mấy...nhưng nghỉ thì nghỉ vậy nhưng nó không ngu đâu...nhưng phải thăm dò một chút mới được...
Tuy lúc nầy hai bên biết nhau cả hai cùng là của hắn...đấu đá đã giãm bớt đi nhiều nhưng giửa Thảo và Vân cũng còn ganh tỵ...luôn dòm ngó lẩn nhau...muốn biết hắn có hẹn hò với ‘nó’...mà quên mình?
Vân và Thảo là hai hồ ly trong quan trường đã nghỉ như vậy thì Bí Thư Hải và Phó Bí Thư Việt là hai cáo già làm sao lại có thể bỏ cây cổ thụ mà đi núp bóng dưới cây trứng cá?
Cả bộ tứ đều nhanh chóng tiến hành cuộc họp trực tuyến với Thiếu tướng để xin chỉ thị...mục đích chính là chứng tỏ lòng trung son sắc...Nancy chỉ cười nói:
-Haha..việc nầy không phải đến từ Lý Bộ trưởng...ông ta không làm vậy...chính là Lý Gia Thành...
Cả bộ tứ mới vở lẻ ra...âm thầm khinh bỉ Lý Gia Thành...thiệt là ngu xuẩn khi mời chào họ...hắn thật sự không biết bộ tứ họ là ‘gà’ của Nancy...dỉ nhiên là đứng về bên Đức rồi...vậy mà...
Đúng là đầu bò...
Nhưng việc kế tiếp Thiếu tướng nói mới là ‘kinh thiên động địa’...”Ừm...cứ làm theo ý Lý Gia Thành đi...”
Bộ tứ kinh hải...tưởng nghe lầm...
-Lý Gia Thành tưỡng hắn là Như Lai...muốn thu phục Tôn Ngộ Không...hihi...nhưng hắn chỉ là Tiểu yêu...thì để Tôn Ngộ Không chơi đùa với hắn...
Bộ tứ bừng tỉnh...:-”phải phải”....
Đúng như Nancy đã nói...!chuyện ‘gợi ý’ nầy không phải là ý của Bộ trưởng Lý Hoàng Ân...mà là từ Lý Gia Thành...hắn thao tác với Thư Ký của cha mình để đạt được mục đích...đó là làm cấp trên của tên nhà quê...
...Nghe thằng con muốn gương vở lại lành với Nancy...Lý Hoàng Ân mừng húm..đây là chuyện tốt cho sự nghiệp chính trị của lảo...vì vậy khi Lý Gia Thành muốn vào Nam,xuống Cần Thơ làm cán bộ...lảo liền theo ý hắn mà làm...có điều Lý Hoàng Ân là người thông tình đạt lý,Lý Gia Thành muốn làm Phó Chủ tịch thành phố...lảo biết thằng con mình có bao nhiêu tài cán chứ...thuộc loại ‘ thành sự thì ít bại sự có thừa’ nên chỉ vận động cho hắn làm phó chủ tịch huyện...lại còn thuyết phục đứa con gái Gia Kỳ xuống...không phải là ‘trợ trụ vi ngược’ mà là trong tình hình tồi tệ nhất...giãm tối đa những tổn thất do thằng con trai gây ra...
Lý Hoàng Ân cũng thiệt là có khổ tâm đấy...nhưng lão không ngờ Lý Gia Thành lại chơi trò tiểu nhân đắc chí...muốn đè đầu đối thủ bằng cách muốn làm lảnh đạo ...lấy thế đè đầu người...
Nhưng không phải đầu ai ...!cũng đè được.
(1) Lổ chí môn và đỉnh đầu ruồi là hai điễm nằm trên 2 đầu mút trên cây súng :lúc nhắm mục tiêu, khi thấy 2 điễm nầy cùng mục tiêu nằm trên 1 đường thẵng là.OK...bóp cò...tuy vậy cũng tùy theo sức nổ mà kềm tay cho đạn đạo không sai lệch...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui