Thằng Đức


Phó Chủ tịch Thảo không ngừng rên rỉ uốn éo người theo từng cú dập từ phía sau…nàng thích thú nhìn tư thế mình trong gương …cặp vú run chuyển theo từng cú dập…hắn thúc tới…nàng đẩy ngược ra sau…sàng mông qua lại…cho sát hơn nửa…sâu hơn nửa…nơi đó…dâm thủy lầy lội…tiếng ma xát của hai bộ phận xen lẩn tiếng rên rỉ trong cổ họng nàng làm cho căn phòng đầy xuân tình…
Cách đó không xa…Chủ tich Vân trần truồng ngồi ngây ngốc nhìn…đây là lần đẩu tiên nàng nhìn tận mắt hai người làm tình…và cũng là lần đầu tiên nàng tham gia trò chơi ‘Nhất Long Song Phụng’…Trước đây một giờ…cả ba trong phòng tắm…rổi từ phòng tắm ra tới ngoài nầy…nàng đã ở vị trí của Thảo cho hắn dập…bây giờ Thảo ở vị trí của nàng…
Nàng và Thảo thay phiên chõng khu cho hắn dập…cái tên nầy…lúc nào cũng như con trâu í…lúc trước lần nào hắn cũng làm nàng thở không ra hơi…xin tha…hôm nay cũng may mà có con Thảo…Vân nghỉ hôm nay phải ‘trừng trị’ hắn mới được…Nàng và Thảo ‘xa luân chiến’ phải vắt cạn hắn hôm nay…hi hi…
Chủ tịch Vân nghỉ trong bụng rồi cười thích thú…
Ba giờ trước…Trụ Sở UBND Thành Phố…
Trong văn phòng của Chủ tịch … Vân đang ngồi sau bàn làm việc trầm ngâm suy nghỉ…phía trước Phó Chủ tịch Thảo đang nhâm nhi tách trà…
Gần đây quan hệ giửa hai người đã tốt lên rất nhiều…không còn đấu đá nhau nửa…tuy không nói ra nhưng cả hai đều biết đối phương và mình đều là người của hắn…nếu đã như vậy…tiếp tục đấu đá nhau sẻ không có lợi…hơn nửa,hiềm khích trong quá khứ chỉ là những chuyện nhỏ trong thời con gái…không phải là thâm thù đại hận gì mà không thể quên?
-“Nghe nói Lý Gia Thành và hắn đã gặp nhau rổi…và trong một tình cảnh…không tốt lắm.

.

” Thu Vân cười nói…
-“Hi hi.

.

cái nầy tôi cũng có nghe…người ta nói nếu không có hắn thì tên Gia Thành kia lành ít dử nhiều…nhưng bây giờ…hi hi…bên CA điều tra rồi…mấy thằng kia khai rằng tưởng lầm Lý Gia Thành là Trần Đức…hi hi…Không biết khi tên Gia Thành biết cái tin nầy! tôi thiệt không dám nghỉ…hi hi.

.

” Phó Chủ tich Thảo thích thú kể…
-“Cái tên nầy…ừm.

.

nghe nói có liên quan tới con trai của Chủ tịch Sóc Trăng…ghen tương gì đó” Vân nghi ngờ…
-“Tin đồn là vậy…chị biết MC Tú Nhi mà…nghe nói con ông Ngô Dủng mê Tú Nhi.

.

mà cô nàng Tú Nhi nầy hình như chịu đèn Trần Đức…vì vậy mới xãy ra chuyện”….

Phó Chủ tịch Thảo nói tới đây…giọng nói có vẻ hậm hực…trong lòng cãm thấy ghen ghen…
-“Như vậy nếu mình bổ nhiệm Trần Đức làm Chủ tịch xả…dưới sự quản hạt của Lý Gia Thành…có vẻ không ổn.

.

”Vân do dự…
-“Để tôi gọi hắn ra gặp.

.

bàn bạc coi sao” Thảo hăm hở…lấy di động ra gọi.

.

lòng xuân phơi phới…lấy cớ chạy đi gặp hắn…
-“ Ừm…chúng ta đi chung”…Vân thản nhiên nói…nghỉ thầm:”cái gì chứ cái nầy…mi muốn gặp riêng hắn à?Đừng có hòng…”
-“Ừm…được.

.

” Thảo tiu nghỉu…mừng hụt…định trong giờ làm việc…nhảy dù hú hí một phen…ai dè bị kỳ đà cản mủi.


Ngay lúc nầy…Đức đang bận rộn cày bừa trên người của vợ Chánh văn Phòng Phan…Lan lỏa lồ.

.

hai chân trắng muốt cập hai bên hông hổ trợ Đức từ trên dập xuống…mổi cú dập của hắn…cặp vú nàng tưng lên…chiếc giường run chuyển…hai tay nàng bấu mạnh vai hắn…mắt nhắm…môi mím lại cố kìm hãm để khỏi thét gào…
Mổi lần hắn chơi…nàng đều đạt đến cao trào…không chỉ một lần…ít nhất cũng hai lần…làm cho tâm hồn nàng chơi vơi …hồn bay phách lạc bay vào chốn bồng lai…mơ mơ màng màng cả vài ngày sau…trong khi ông chồng thì…có cũng như không…nhất là gần đây…từ lúc nhận chức Chánh văn phòng…còn hơn ông già 80…Lúc trước khi còn là ông giáo…mặc dù đụ như gà nhưng cũng siêng năng bú liếm…bây giờ hăng say trong nhiệm vụ mới …về đến nhà lăn ra ngủ khì…
Lan có tướng ‘mình xà uốn khúc’…ông bà có câu đàn bà có tướng nầy dư sức ‘đêm 7 ngày 3 ra vào chưa kể…nhưng đó là đối với người đàn ông bình thường kìa…
Đức trời sinh dị tướng…cặc hắn to dài…bọn mỷ đen nếu nhìn thấy có lẻ cũng đưa ngón tay cái gọi một tiếng ‘Đại ca’…mổi lần dập một cái…vào sâu tới bến…dể dàng chạm vào điểm ‘G’ của phụ nử…Hơn nửa…mổi ngày đều chơi ít nhất hai cái…Đây là lợi điểm khiến hắn đã chơi dai…lại càng dai…
Cho nên…Lan dù có ‘mình xà’ cở nào đi nửa…bị hắn liên tục dập…cúi cùng cũng nằm xụi lơ…hết xí quách…
Ngay lúc nầy…Thảo gọi tới…
-“A lô…là tôi đây…cậu đang ở đâu…đang làm gì vậy?! ” Đường dây vừa thông…’bên kia’ im lặng…Thảo nghe có tiếng ‘lạ’ nhưng rất quen thuộc…đó là tiếng thở mạnh…tiếng giường ‘kêu’…nàng thầm mắng…”ban ngày ban mặt…mới giờ nầy…rửng mở rồi” …
-“Hả.

.

ha ha đâu có làm gì…cầm cái điện thoại lên…bị rớt xuống…ừm…có chuyện gì sao?”…
Đúng là vậy… lúc Đức vừa bắt máy…Lan ngồi lên.

.

xô hắn ngả ra giường…cầm cặc hắn bỏ vào miệng…nên di động rơi khỏi tay…rớt xuống nền nhà…Đức ‘đẩy’ Lan ra… bước xuống giường lượm di động…Lan tinh nghịch…miệng ‘không rời’.

.

bám theo.

.

thành ra cả hai ‘dằn co’ một lúc khiến Thảo nghe ‘tiếng’ lạ…
Là vậy đó…
-“Liên quan đến việc điều động của cậu…Tôi và Chủ tịch Vân đã thảo luận qua…Chúng tôi muốn gặp cậu…có vài chi tiết cần bàn thảo một chút”…Thảo làm như ‘không biết gì’…nghiêm túc nói…
-Vậy à…ừm…được…một giờ sau.

.

chổ củ…vậy đi.

.

lát gặp…
-“Hắn.

.

hắn nói…một giờ sau.

.

chổ củ…xong cúp máy rồi”…Thảo một bụng oán giận…làm gì gấp vậy? ‘con’ nào vậy?!.

-“Hả? chổ củ?vậy là sao? Cái tên nầy…” Mặt Vân đỏ lên…Con Thảo dùng cụm từ ‘chổ củ’ nói vói mình…chứng tỏ chuyện mình và hắn cũng như chuyện nó và hắn…không cần phải úp mở nửa…
-“Được…mình đi một xe được rồi”…Vân …ngượng nghịu… mĩm cười
Coi như…Cả hai hiểu nhau.

.

từ nay chính thức xóa bỏ tỵ hiềm…
Tuy vậy khi cả hai nhìn thấy hắn.

.

cũng ngương ngùng không ít…nơi nầy…đã nhiều lần cùng hắn điên cuồng hoan lạc…nhưng lúc đó chỉ có hai người…bây giờ là ba người…tên nầy…hắn không ‘bạo’ như vậy chứ?muốn ‘Nhất Long song Phụng’?
Cả hai không hẹn mà trong đầu có cùng ý nghỉ cổ quái… hồi họp…ngượng nghịu …mong đợi…
Đức quả nhiên có ý nầy…Phu Nhân Chủ tịch Tỉnh…Phó Trưởng ban tuyên giáo…mình còn ‘phập’ cùng một lúc…có lý nào không thể với hai người nầy?Cái quan trọng là bước đầu tiên thôi…

Đức đã đến trước rồi…hắn đang chờ hai nàng trước cửa nhà…và đang nhe răng cười hì hì…
-“Cậu nha…lóng rày…quậy dử a…nổi tiếng lắm rồi đó.

.

” Vân ‘trừng’ mắt…lấy cớ che đi sự ngượng ngùng…
-“Là ‘soái ca’ rồi…còn nổi tiếng hơn tài tử xứ Hàn”…Thảo củng hùa vào…
-Hihi…Vào nhà đi rồi nói…

-Có vần đề gì vậy…lần trước có nghe Nancy nói rồi…Lý gia Thành muốn sao thì làm theo ý hắn đi…tôi không ngại đâu.

.

hắc hắc…
-“Cậu.

.

có cần suy nghỉ lại không…tối qua xãy ra chuyện lớn như vậy?” Vân càu nhàu…nàng đang lo cho hắn…hắn lại coi như không có gì…
-“Đúng đó…Chuyện tối qua…bên CA đã điều tra rồi…mấy tên kia tưởng hắn là cậu…Trần Đức…cậu nghỉ mai nầy.


.

hắn để yên cho cậu sao?
-“Wow!! Nhưng mà sao chứ?hiểu lầm thôi mà…hi hi… …
-“Cậu thiệt muốn vậy sao?tội tinh gì chớ.

.

né được thì né mà…” Vân vẩn còn lo lo…
-“Đúng đó…nếu hắn làm lảnh đạo trực tiếp của cậu…nhiều phiền phức lắm đó nha…tránh được thì tránh…Có câu ‘tránh voi chẵng xấu mặt nào’ đó mà…”Thảo cũng khuyên.

.

-“Ậy.

.

yên chí đi…tôi không ngán hắn đâu…hắn muốn chơi tới đâu…tôi đùa với hắn tới đó…” Đức bỉu môi khinh thường…
-“Nếu cậu đã nhất quyết như vậy…Cậu sẻ được điểu động làm Chủ Tịch xã Đông Phú.

.

”Vân thấy Đức kiên quyết như vậy…nàng không thể làm gì hơn
-Haha.

.

quyết định như vậy đi…bắt đầu là tép riu trước.

.

haha.

-“Tép riu?” Vân và Thảo nhìn nhau…thằng nhóc nầy…đúng là không biết trời cao đất rộng mà…còn trẻ như vậy mà làm Chủ tịch xã…tép riu? Là nhân vật số ‘1’ của mười ngàn nhân khẩu đó…
Trong khi hai nàng còn chưa kịp ‘tiêu hóa’ hai tiếng ‘tép riu’…
-“Haha.

.

quyết định xong rổi…nóng quá…mình tắm cái cho mát…”miệng nói tay …cỡi quần áo…chẵng mấy chốc người như con nhọng…cặc hùng dủng chỉa thẳng về phía trước…Hình ảnh nầy.

.

Vân,Thảo đã quá quen thuộc …nhưng lúc đó không phải là 3 người như bây giờ…
-“Hi hi.

.

vô trước nha.

.

lẹ lên”…Đức nói xong.

.

cười hi ha.

.

đi vào phòng tắm…

-“Mình biết nhau hết rồi…không cần phải ngại đâu…nếu mầy thích…chổ là bạn bè lâu năm …tao cho mầy nhìn cho mản nhản…hi hi.

.

còn như thấy mắc cở…ra xe chờ…”Chủ Tịch Vân bổng bạo gan lên…đưa tay thoát y…
-“Câu nầy.

.

lẻ ra phải là tao nói với mầy mới đúng…hi hi” Thảo cũng nhanh chóng trút hết quần áo trên người…
***
Trong căn biệt thự của Huỳnh đại gia…Hôm nay có chút khác thường… đám chị em ô sin thấy có cái gì là lạ…Cô tư từ sáng đến giờ hết săm soi chổ nầy đến chổ kia…thỉnh thoãng cười mĩm chi một mình…nhìn ra ngoài cửa như đang đợi ai …
-“Ê…Hảo.

.

Tao nghe nói chiều nay…bạn trai cô tư tới ăn cơm…”một phụ nử trạc băm ngoài ,nhìn quanh …thấy không có ai liền nhỏ giọng nói với người phụ nử cũng xấp xỉ tuổi mình đang cùng làm việc bên cạnh…Cả hai đang lau chùi bàn ghế trong phòng khách…Đả sạch lắm rổi mà cô tư vẩn không hài lòng…cứ muốn hai người lau kỷ hơn nửa…
-“Thiệt?Lài à…bà nghe ai nói ‘dị’? được cô ấy để mắt xanh tới là chuột sa hủ nếp rồi…hihi…”người đàn bà tên Hảo nói với vẻ mặt hâm mộ…
-“Bà nha…đúng là nông cạn mà… cứ nghỉ xấu cho người ta…bộ ai xáp ‘dô’ cô tư là đào mỏ hả?người nầy nghe nói cũng là ông chủ của công ty đó…” Lài khinh thường Hảo hiểu biết ‘nông cạn’…
-“Tui…” Hảo bị chê ‘nông cạn’….

tức mình định lên tiếng phản bác…nhưng nghe tiếng bước chân từ thang lầu…nhìn thấy bóng dáng ông bà chủ…Hảo liền ngậm miệng…một bụng tưng tức…
-“Chào ông bà chủ…” cả hai hướng về vợ chồng Huỳnh Tuấn Anh khẻ nghiêng mình chào…
-“Còn lau à?thôi được rổi…xuống nhà bếp phụ việc đi” Ngọc Trinh mĩm cười khoát tay…
-“Dạ.

.

cô tư.

.

” Lài định lên tiếng ‘phân bua’…
-“Haha.

.

không sao đâu…đi đi…”Huỳnh Tuấn Anh cười…
-Dạ…
Nhìn hai người giúp việc trong nhà bước đi…Tuấn Anh nhìn vợ mĩm cười lắc đầu…
-“Họ có tiếng là ‘bà Tám’(1)…nói nhãm thôi.

.

” Ngọc Trinh cười…
-“Không nói nhãm đâu…em cũng nhìn ra mà…Tâm Đoan rất thích cậu ta…”Tuấn Anh nghiêm túc nhìn vợ nói.

.

Ngọc Trinh im lặng…mặc nhiên nhìn nhận những gì chồng nói…đây là việc khiến nàng đang đau đầu…con gái thích Trần Đức …nàng biết chứ…Cậu trẻ nầy là nhân tuyển tốt để làm rể …nhưng vấn đề là Trần Đức có rất nhiều đàn bà…và một trong đàn bà của hắn có thân thế rất ‘khủng’…Tâm Đoan và hắn?không thể nào đâu…
-“Hắn không có gì không tốt…nhưng hắn có quá nhiều người…”Ngọc Trinh lắc đầu…
Tuấn Anh im lặng…chuyện nầy làm sao ông không biết…ông còn biết rất rỏ…nhưng cái nhìn của ông khác với vợ…đây không phải là vấn đề.

.

mà là một lợi điểm…nếu biết khai thác…ích lợi sẻ khổng lồ…nhưng lợi ích chỉ là chuyện nhỏ…chuyện mà Tuấn Anh đang nhắm chính là cái thế lực phía sau hắn…mà hắn là chìa khóa…Ông muốn dựa vào hắn để giử vửng cái giang sơn mà ông đã tốn công gầy dựng 20 năm nay…
Muốn đứng vửng và phát triển mạnh trong thương trường…phải có người trong quan trường làm ô dù…người ta thương nói quan thương cấu kết…là ý nầy
Muốn có ô dù…phải chi tiền…ô dù càng cao…tiền chi ra càng nhiều…đây là lý do nhiều thương gia dùng tiền mua chức cho con cái nếu có thể…Tuấn Anh cũng đã nghỉ đến việc ‘chạy’ một chức cho Tuấn Hào,Tuấn Kiệt nhưng hai đứa con nầy không thích hợp… trong quan trường…chúng cục mịch…không lanh lợi…không thể sống sót trong môi trường đầy gian xão…vì vậy ông đã bỏ qua ý niệm nầy…
Sự xuất hiện của Đức làm ông động tâm…với cái thế lực của hắn…nếu hắn làm con rể của ông thì tốt biết mấy…dù là con rể ngầm thôi…cũng tốt rồi…giang sơn của ông gầy dựng bấy lâu nay sẻ vô cùng vửng vàng…vì có hắn bảo vệ…lợi ích chung mà…
Tuy vậy Tuấn Anh không thể mở miệng nói với con gái…ông không thể ép con gái minh…Bây giờ thì tốt rổi…Tâm Đoan thích Trần Đức…Ông chỉ cần thuận nước mà đẩy thuyền…vấn đề là làm sao cho Ngọc Trinh thay đổi cái nhìn của sự việc…
-“Anh suy nghỉ gì mà ngồi thừ ra vậy?! ”Thấy chồng đăm chiêu…Ngọc Trinh hỏi…
-“Anh đang suy nghỉ…nếu Tâm Đoan gả cho Trần Đức…không phải là một chuyện xấu…trái lại…”Tuấn Anh chậm rải nói ý nghỉ của mình cho vợ nghe…
Ngọc Trinh nghe rất nhập tâm…nàng làm sao không hiểu…trên con đường sự nghiệp của chồng…nàng đả hy sinh không ít…Chỉ là Tuấn Anh không biết đó thôi…tưởng là tiền bạc có thể hóa giải khó khăn…nhưng ngoài tiền bạc cung phụng…nàng còn phải cho vài thằng Bí Thư,Chủ Tịch đụ vài lần…
-Vậy…anh quyết định đi…nếu Tâm Đoan không ngại…em không có ý kiến…
-Em không phản đối là được…phần Tâm Đoan…nó tự quyết định…

-“Ông bà chủ…có người khách tên Trần Đức ngoài cửa.

.

” chị Hảo từ ngoài bước vào nói…
-“Ừm…mau đi báo cô tư…em ngồi đây…anh ra ngoài đón khách.

.

” Tuấn Anh hân hoan đứng lên…
-“Em ra ngoài với anh”.


.

Ngọc Trinh đứng lên…bước đi cùng chồng…
Hai vợ chồng Tuấn Anh bước ra cửa…nhìn thấy Đức tay cầm tay xách…
-“Sao lại khách sáo vậy?tới nhà ăn bửa cơm thôi mà…sao lại mang nhiều thứ vậy?” Tuấn Anh ‘sa sầm’ mặt…
-“Hi hi.

.

vậy mà nhiều sao?chút ít trái cây thôi mà…có công hiệu dưỡng da cho bác gái và Tâm Đoan.

.

hi hi” Đức nịnh đầm…
-“Cám ơn nhiều nha…nhưng lần nầy thôi…lần tới không được như vậy nửa”…Ngọc Trinh ‘nghiêm mặt…
-Dạ…được…lần tới nhất định không mang trái cây…mang thứ khác vậy…
-“haha.

.

hi hi”…Hai vợ chồng Tuấn Anh bật cười vui vẻ.

.

-“Mau vào nhà đi…Tuấn Hào,Tuấn Kiệt nhanh chóng về thôi…Tâm Đoan đang ở trên lầu.

.

nà.

.

vào đi.

.

trời hôm nay nóng quá.

.

” Ngọc Trinh thúc giục…không ngừng quan sát ngầm ‘rể tương’ lai…nàng vô cùng hài lòng…
-“Hello…anh Đức…”Tâm Đoan đang bước từ trên cầu thang …thấy Đức bước vào nhà cùng ba,mẹ…nàng đưa tay vẩy chào…
-“Hello Tâm Đoan…wow!!!hôm nay em đẹp thiệt…hi hi” Bản tánh quen nịnh đầm nên nhanh miệng…nói xong mới sực nhớ trước mặt ba má người ta…nên cười.

.

bẻn lẻn…
Tâm Đoan hai má đỏ rực…sung sướng…Từ sáng đến giờ.

.

nàng cẩn thận trang điểm tỉ mỉ! bây giờ nghe hắn khen một câu…lòng như được uống mật ong…
-“Nà…ngồi…ngổi đi…” Tuấn Anh mừng rở…liếc nhìn vợ…
-“Hi hi…cậu thật là có lộc ăn! Hôm nay Tâm Đoan có nhả hứng đích thân xuống bếp làm bánh kem” Ngọc Trinh cười ‘khoe’ tài con gái…Tâm Đoan mặt đang đỏ lại càng đỏ hơn,chỉ biết cúi gầm mặt không biết nói sao cho phải…
-“Thiệt?cháu rất thích ăn bánh kem.

.

hi hi.

.

Không biết …nếu ăn không hết có thể mang về chút xíu nào hay không?
-“Hi hi.

.

Ha ha”…Hai vợ chồng Tuấn Anh lại bật cười trước sự pha trò của Đức…Ngọc Trinh hài lòng…càng nhìn Đức.

.

càng vừa mắt…thầm nghỉ con gái mình quả thật biết chọn người…
-“Hôm trước …trong điện thoại…cậu nói có gì muốn tham khảo à?hay là nói ra nghe thử…”Tuấn Anh mĩm cười hỏi…
-“Dạ.

.

đúng vậy…Cháu có ý muốn phát triển Đức Lập thành một tập đoàn lớn nên đặc biệt đến nhờ Bác.

.

hi hi…cho chút ý kiến…Bác là người giàu kinh nghiệm.

.

là lảo làng trong thương trường.

.

” Đức nhìn Tuấn Anh cười đáp…
-“Haha…Lảo làng thì không dám nhận nhưng nếu cậu đã nói như vậy tôi sẻ giúp chút ý kiến …hay là chúng ta vừa uống chút bia rượu vừa trò chuyện trong khi chờ ăn cơm…ha ha…” Tuấn Anh cười vui vẻ…cơ hội đến rồi…danh chánh ngôn thuận cột hắn với nhà minh để có cùng chung lợi ích…
-“Thành lập Tập đoàn…tốt lắm…nhưng vốn không nhỏ đâu…” Tuấn Anh trầm ngâm…
-“Bác nghỉ ngành nào dể kiếm tiền…cần nhất là ít phong hiểm?” Đức dè dặt hỏi…
-Haha…ngành nào cũng có cái phong hiểm của nó…bất động sản dể kiếm tiền nhất nhưng phong hiểm cao nhất…ẩm thực,giải trí,thời trang…công nghệ…năng lượng…hai cái nầy phải có ô dù…
-Cháu có 1200 tỷ…vậy nên bắt đầu từ ngành nào?
-1200 tỷ?Không những Ngọc Trinh,Tâm Đoan sửng sốt mà ngay cả Tuấn Anh củng sửng sốt…Ở tuổi của hắn…ông chưa có được 10 tỷ để lập nghiệp…Bây giờ.

.

hắn có 1200 tỷ…thảo nào hắn muốn thành lập tập đoàn…
-“haha…vậy thì dể rồi…chúng ta từ từ vừa ăn cơm vừa nói…
***
“Rầm.

.

”Lý Gia Thành mặt đỏ ao.

.

vì giận…hắn đang muốn giết người…để phát tiết.

.

hắn cầm lấy chai bia quăng mạnh vào tường…
-“Ậy…bình tỉnh.

.

bình tỉnh đi…chuyện đâu còn có đó mà…quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

.

huống chi còn mấy ngày nửa.

.

cậu nhậm chức rồi…Chừng đó…cậu là lảnh đạo trực tiếp của hắn…muốn làm sao cũng được mà…phải không?”
Lại Đức Quang đắc ý…lảo vừa nói cho Lý Gia Thành biết chuyện hắn bị đánh chỉ vì bọn lưu manh kia tưởng lầm hắn là Trần Đức…Thế là hắn điên lên…
Gia Thành dỉ nhiên là điên lên rồi…hình ảnh bị tát,đạp…té lăn cù trên mặt đất thiệt là quá mất mặt…nhất là trước hai người đẹp…oai phong thì thằng chó đẻ kia hưởng hết…Phật trên bàn thờ còn tức huống chi là phàm phu tục tử như hắn…
-“Hắc hắc…yên chí đi…cậu cứ chờ mà coi kịch hay là được…” Thấy đầu Gia Thành như có ‘khói’ bốc lên…Lại Đức Quang hé lộ ‘bí mật’…đây là nghệ thuật nịnh bợ…không sớm…không muộn…mà ngay đúng thời điểm…như vậy hiệu quả mới tốt…

-“Thì ra ông đã có kế hoạch rồi.

.

haha…nói ra nghe thử…” Gia Thành mừng rở…ánh mắt nhìn Lại Đức Quang thân thiết hơn thêm một phần…
-“Mản khóa học…hắn sẻ được điều động làm Chủ tịch xả nào đó hoặc là một chức vụ tương đương…ừm.

.

” Nói tới đây Lại Đức Quang ra vẻ suy nghỉ…thật ra lảo đã biết hết rồi nhưng cũng phải làm ra vẻ suy nghỉ để chứng tỏ lảo ‘ra sức’…có như vậy mới chứng minh được cái giá trị của mình…
Quả nhiên Lý Gia Thành im lặng…sợ cắt đứt giòng tư tưởng của ‘quân sư’…
-“Tôi đã suy nghỉ kỷ rồi…Chủ tịch xả Đông Phú qua đời từ hai tháng nay…hiện nay Quyền Chủ tịch xả nầy là Phó Chủ tịch đương nhiệm…hắc hắc…cậu nghỉ sao?” Lại Đức Quang nham hiểm hỏi…
Lý Gia Thành là hồng nhị đại…chỉ thiếu kinh nghiệm chứ không ngu…Lại Đức Quang chỉ cần ‘mớm’ mợt cái là hắn hiểu liền…
-“ Hắc hắc…Trần Đức xuống làm Chủ tịch xả…vậy là bít đường thăng tiến của ngườt ta rồi…người ta không hận nó là không thể nào…”Hai mắt Gia Thành sáng ngời…
-“Đúng vậy…lúc đó cậu chỉ cần đứng giửa…ưu ái tên phó Chủ tịch kia một chút…bóng gió ám chỉ…ha ha…hắn sẻ lao đầu sống chết với thằng Trần Đức…hắn sẻ làm đủ trò…kỳ đà cản mủi…thọc gậy bánh xe…Trẩn Đức muốn lập được thành tích…ha ha.

.

trừ khi là nằm mơ…Chừng đó…cậu là lảnh đạo của hắn…khiển trách hắn…cách chức hắn sao cũng được…danh chánh ngôn thuận mà…”Lại Đức Quang âm hiểm vẻ ra con đường đi…
-“Còn nửa…Cậu biết không…ha ha.

.

Trưởng CA Xả và Phó Chủ tich Xả là hai cha con…
-“Ah…Ha ha ha…ha ha ha…” Cả hai nhìn nhau.

.

đắc ý cười rú lên…Như vậy thằng Trần Đức chết chắc rồi…
Ngay lúc nầy cò tiếng gỏ cửa nhè nhẹ…Ngọc Nương bước vào…trên tay lả một mâm thức ăn và bia rượu…
Ngọc Nương tuy không phải là mỷ nử nhưng cũng thuộc loại xuất sắc trong thể loại ‘hương đồng gió nội’…hoặc là thứ hiếm trong các loài hoa dại…Là típ đàn bà mà đàn ông có máu dâm dê thích chiếm hửu hanh hạ dưới cặc…Chính vì vậy mà Lại Đức Quang thường hay sai Quân đi ra ngoài để dể dàng đụ vợ thuộc hạ…
Hôm nay Thu Hoa không có mặt…Sau một lúc buồn bực…mưu kế của Lại Đức Quang làm tâm tình Lý Gia Thành trở nên thoãi mái…bờ mông gò ngực của Ngọc Nương làm cặc trong quần hắn ngóc đầu…Trước đây không để ý đến Ngọc Nương là vì có Thu Hoa kè kè bên cạnh…
-“Vị nầy là.

.

” Gia Thành nhìn Lại Đức Quang cười hỏi…
-“Ừm…đây là Ngọc Nương…miếng ăn thức uống của lảo già nầy là do Ngọc nương lo cho nên mới không bị đói…haha…ừm.

.

Ngọc Nương.

.

đây là Lý Gia Thành…từ Hà nội…
-“Ngọc Nương xin chào Lý thiếu gia…”.

.

Ngọc Nương nhoẻn miệng cười…bày mọi thứ trên bàn…
-“Haha.

.

Xin chào…Lý Gia Thành liếc nhìn Lại Đức Quang cười nhẹ…

-“Nếu.

.

hihi…có hứng thú…hay là tôi đi thu xếp một chút?” Nhìn theo bóng Ngọc Nương lắc mông đi ra ngoài…Lại Đức Quang nhìn Lý Gia Thành nói nhỏ…
-“Có vấn đề gì không?hihi.

.

” Gia Thành cười dâm…
-“Ậy.

.

ngồi nghỉ một chút đi…để tôi đi giàn xếp…” Lại Đức Quang hăm hở đứng lên…

Ngọc Nương xao xuyến…Lý Gia Thành phong lưu…đẹp trai…cử chỉ lịch sự…hôm nay lần đầu tiên chú ý đến nàng…tuy là chỉ có hai câu ‘xin chào’ thôi…cũng đủ làm nàng run động…
-“Ngọc Nương à…” Lại Đức Quang xuất hiện phía sau lưng khiến Ngọc Nương đang mơ mộng trở về với thực tại…
-Lảnh đạo…ông cần gì à?
-“Ừm…có chuyện tốt cho em.

.

ha ha…không biết ý em thế nào?”Đức Quang hỏi nhỏ…
-“Hi hi.

.

có phải muốn rổi không?lảnh đạo lúc nào muốn.

.

em cũng chìu mà.

.

hi hi”.

.

Ngọc Nương cười lẵng lơ…nàng rất tình nguyện…lảnh đạo rất hào phóng…mổi lần ‘xong’ điều cho nàng nhiều tiền…
-“Lý Gia Thành…thích em…thế nào hả?” Lại Đức Quang ‘dò xét’…tuy lảo muốn dâng nàng cho Lý Gia Thành nhưng nếu nàng ‘phấn khởi hồ hởi’…lảo sẻ lên án tử hình cho nàng…
Ngọc Nương tuy quê mùa.

.

nhưng không ngu…mặc dù đang ‘hạnh phúc ngợp trời’ vì sắp được hầu đụ Lý Gia Thành nhưng vẻ mặt rất ‘ủy khuất’…
-“Lảnh đạo…ông nói gì vậy?Ông không phải thích Ngọc Nương sao?”Hai mắt ươn ướt…mặt cúi xuống vô cùng ‘buồn bả’…nàng diển vô cùng xuất chúng…Đức Quang tỉ mỉ quan sát vẩn không nhận ra…
-“Ậy…anh củng không muốn mà…hay là em coi như giúp anh đi…Sau nầy anh sẻ không bạc đãi em đâu…”Lại Đức Quang ‘thở dài’ ra vẻ vô cùng bất đắc dỉ…hứa hẹn…

-“Em…em nghe theo sự an bày của lảnh đạo” …Sau một lúc ‘đắn đo suy nghỉ’…Ngọc Nương cuối cùng cũng ‘xiêu lòng’…
-“Ừm…tốt”…Đức Quang hài lòng…
-“Ngay…ngay bây giờ à?” Ngọc Nương…ngập ngừng hỏi…
-Hắc hắc…không gấp…cho hắn chờ thêm chút đi…Ngọc Nương à.

.

sau nầy em không thể có mới nới củ được đó nhe…hắc hắc…lại đây.

.

chìu anh trước! Lại Đức Quang kéo phẹc mơ tuya quần xuống…
-“Em lúc nào củng làm theo ý của lảnh đạo í mà”…Ngọc Nương lẵng lơ quỳ trước háng ,một tay kéo cặc lảo ra ngoài ngậm vào…tay kia tháo từng cúc áo của minh…bộ ngực như muốn nổ tung khi chiếc nịt vú được Lại Đức Quang hấp tấp kéo lên…
Ngay trong phòng bếp…Lảo vừa đụ miệng.

.

vừa bóp vú nàng…
Tại phòng khách…Lý Gia Thành đang chờ Lại Đức Quang mang tin tốt…cặc trong quần hắn giựt giựt…
Đâu đó trong thành phố…Quân nào ngờ hết lảnh đạo đến gả COCC lần lượt …chơi vợ mình…

Sóc Trăng… UBND Tỉnh…
Tâm tình của Ngô Dủng hôm nay rất khá…lảo đã lo lót mọi nơi…nếu mọi chuyện suông sẻ.

.

thì sau Đại hội khóa tới…Chức Bí Thư Tỉnh ủy có thể nói là vật nằm trong tay…Lảo Phúc ở Cần Thơ sẻ là Bộ trưởng…tuy là chưa biết Bộ nào nhưng với cái thân phận ủy viên Bộ Chính trị thôi…nếu được làm thông gia với lảo Phúc…ha ha…thế lực hai nhà…càng nghỉ tới tương lai…Ngô Dủng càng cười không khép miệng…Không biết thằng Tài cua tới tay được chưa?chắc là không có vấn đề gì đâu…
Ngay lúc nầy…di động của lảo vang lên…Ngô Dủng mừng rở…đúng là còn hơn nhắc tiền nhắc bạc…
-Ha ha Lảo Phúc…sao rảnh rổi vậy? định rủ tôi đi đánh gốt (2) à? Thiệt là đúng lúc.

.

cũng đang ngứa tay đây…ha ha…
-“Rảnh rổi? trước đây 5 phút thì phải…bây giờ thì không.

.

cũng nhờ anh đó.

.

lảo Dủng…”Giọng Bí Thư Phúc cáu giận.

.

-“Hả?chuyện gì vậy lảo Phúc.

.

nói nghe coi…chuyện đâu còn có đó mà…” Ngô Dủng nghi hoặc …cảm thấy bất an…
-“Chuyện gì?tôi cũng muốn biết là chuyện gì…anh đi hỏi thằng con anh đi…nó có khùng không hả?cho người đi hành hung con của Lý Bộ Trưởng…còn nửa… vô lể với con gái của Phó Trưởng ban Tuyên Giáo…lảo Dủng.

.

anh tự lo liệu đi…”….


Bí Thư Hậu Giang cúp máy…bên nầy lổ tai của Ngô Dủng vẩn còn lùng bùng…mãi vài phút sau…lảo mới tỉnh hồn…vội vả bấm số…
-“A lô.

.

ba hả?chuyện gì?sao sớm vậy?” Giọng Tài cáu kỉnh…đêm qua trụy lạc trác táng.

.

sáng nay dậy không nổi…
-“Thằng khốn…Mầy đang ở đâu?” Ngô Dủng hét lên trong điện thoại…
-“Thì đang ở nhà chứ ở đâu…” Ngô Tài sửng sốt…mới sáng sớm mà…sao có mùi thuốc nổ vậy?
-“Được…mầy ở đó chờ tao…Đụ mẹ…tao về tới nhà mà không thấy mầy…tao cho người đánh gảy hai chân mầy.

.

thằng khốn nạn ăn cám heo…đầu chứa cức”…Ngô Dủng hét to rổi cúp máy.

.

lảo lao ra cửa như tên bắn…không còn hình dáng điềm đạm gương mẩu…trời có sụp xuống cũng tỉnh bơ như thường ngày…lảo đang hốt hoãng…’hành hung con Lý Bộ Trưởng?vô lể với con gái của Phó Trưởng Ban Tuyên Giáo?Sao lại như vậy?
Ngô Tài tỉnh ngủ rồi…nhưng đầu óc vẩn ù ù cạc cạc…hắn không nhớ là đã gây ra chuyện lớn gì…Hắn không nghỉ là cái chuyện hôm qua sẻ đem lại cho cha hắn phiền phức…Hắn chỉ biết hôm qua bọn kia đanh lộn người…Trình chỉ nói như vậy…
Đánh lộn người thôi mà…coi như thằng kia gặp hên đi…không được lần nầy thì lần tới…
Thật ra tên Trình ba chớp ba nháng …khi thấy Lý Gia Thành bị đánh nhầm.

.

biết chuyện không xong rồi…nên chuồn trước…nên không biết thân phận của Tố My…càng không biết Lý Gia Thành là ai…hắn nghỉ …dân ngu cu đen thôi mà…đéo quan trọng…

-“Ây da….

chuyện gì từ từ nói…hùng hổ như vậy làm gì?” Phấn…vợ Ngô Dủng …trừng mắt nhìn chồng quát…
Ngô Dủng bên ngoài hét ra lửa…nhưng khi về nhà thường cụp đuôi làm người…lảo sợ vợ…nói cho đúng ra lảo sợ bên vợ…củng nhờ dựa dẩm bên vợ mà Ngô Dủng mói bò lên được vị trí hiện tại…
-“Chuyện gì?bà hỏi thằng quí tử của bà đi…con của Lý Bộ trưởng cũng dám cho người hành hung…còn nửa…vô lể với con gái của Phó Trưởng ban tuyên giao…”Ngô Dủng nói như hét…
-“Hả?Sao lại như vậy?Thằng Tài…con điên à?” Đến lượt Phấn hốt hoãng…tuy nhà bà có thế lực…nhưng so với hai nhà kia hì vẩn còn kém…
-“Cái gì?không phải đâu…thằng Trình đâu có nói như vậy…” Mặt Tài trắng bệch…hắn nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề…
-“Mầy ngổi xuống nói tao nghe…không được nói láo…”Ngô Dủng hét…Phấn dù muốn binh con cũng không binh được…
-“Là như vầy”…Tài dỉ nhiên là đem chuyện vì dành Tú Nhi mà muốn dằn mặt tên kia.

.

ai dè lộn người….

Ngô Dủng chăm chú nghe con kể…
-Lúc đó mầy không có mặt?
-Không…
-“Mầy khẳng định?không nói láo tao đó chứ?” Ngô Dủng gằn giọng…
-Tối qua tui ở Sóc Trăng mà…lai rai với đám bạn…
-“Vậy là tốt rổi…chuyện là vầy…thằng Trình vì muốn nịnh bợ mầy nên tự ý mướn người hành hung người khác…”Ngô Dủng ‘đắc ý’ vì đã tìm ra kẻ ‘chủ mưu’ của sự việc…
-Thằng Trình nầy…ông nên báo CA bắt nó đi…càng sớm càng tốt…minh oan cho con mình…
-Đúng đó ba…loại người nầy…không nên giử bên mình…
***
-“Cậu nhỏ…mới có bằng lái xe phải không?”…Vịnh Hà tức giận…mở cửa xe bước xuống quan sát đầu xe minh và đít xe của đối phương…cũng may là nàng thắng kịp thời…đầu đít của hai xe chỉ còn cách nhau không quá một gang tay…
-“Thím Hai à…trong bãi đậu xe…phải chậm chậm một chút…chạy nhanh như vậy.

.

nguy hiểm lắm nha thím…” Tuy biết là lổi của minh hơi bất cẩn nhưng bị gọi là ‘cậu nhỏ’…Đức không thoãi mái…nên phản pháo…kêu tui ‘cậu nhỏ’…vậy là khá lớn tuổi rồi…
Vịnh Hà trợn tròn xoe đôi mắt…giận đến muốn hôn mê bất tỉnh…tên nầy gọi nàng ‘thím’?! Nếu không vì phải giử hình tượng thục nử…chắn chắn nàng sẻ tung một đá ngay giửa hai chân hắn cho hắn suốt đời làm thái giám…
Đức ca đang rảnh rổi.

.

nổi máu tinh nghịch muốn trêu đùa một chút…đứng dựa vào cửa xe làm bộ mặt đáng ghét…đánh giá con mụ dám kêu mìmh là ‘cậu nhỏ’…nhan sắc 7/10…ngực khá tấn công…mông khá phòng thủ…cái miệng hi hi.

.

bú cặc chắc cũng không tệ đâu…
-“Nhìn.

.

nhìn cái gì.

.

có tin…Vịnh Hà…”…Thấy tên kia nhìn mình với vẻ hổn xược đáng ghét…Vinh Hà muốn nổi dóa lên…nhưng ngay lúc nầy Mỷ Chi đã mở cửa xe bước xuống…nghe tiếng Mỷ Chi gọi tên minh có ý nhắc nhở…Vịnh Hà liền nuốt cục tức xuống…giử hình tượng thục nử…
-“Anh bạn trẻ.

.

xin lổi nha…đứa em nầy của tôi hơi nóng tinh một chút.

.

”Mỷ Chi ngọt ngào nói…
-“Hihi…tôi cũng đùa một chút thôi mà…thôi không có gì nửa.

.

hết chuyện rồi…bye bye! ” Đức xoay người bước lên xe…chạy thẳng…
Mỷ Chi sửng sốt…tên nầy còn trẻ…sao định lực mạnh vậy?Đây là lần đầu tiên có người đàn ông không có phản ứng với sắc đẹp của nàng…
-“Hắn.

.

hắn kêu em là ‘thím’…” Trở lên xe…Vịnh Hà còn bất mãn…không cam lòng vì chưa đá tên kia dâp dái…
-“Tao nghe mầy kêu người ta là ‘cậu nhỏ’…người ta kêu mầy là ‘thím’…hihi.

.

hợp lý mà…giận cái gì chứ hi hi.

.


-“Sau nầy để ý một chút…thấy chiếc xe của hắn không?còn trẻ như vậy mà lái Porsche 911 Carrera…hắn không phải dân thường đâu…Có thể là đám COCC…” Mỷ Chi bình thản nói…trong lòng còn đang không thoãi mái…Có người coi mỵ lực của nàng như không có gì…
Thật ra Đức ca rời đi như cơn lốc.

.

là để che dấu sự ‘thất thố’ của minh…ngay từ lúc Mỷ Chi bước xuống xe.

.

Đức ca đã chới với rổi…người phụ nử nầy quá đẹp…cũng như Nancy…là vưu vật của trời đất! nhưng Đức có cãm giác Nancy là Chánh…người phụ nử nầy là Tà…đúng rồi là yêu nghiệt…nhưng mà haha…liên quan gì tới mình chứ?nhiều quá rổi…né xa tốt hơn…A di đà phật.

.

thiện tai…thiện tai…sắc tức thị không.

.

không tức thị sắc…
Ngay lúc nầy…di động reo lên…là Tiên gọi.

.

-“A lô.

.

sao rổi…bên kia liên lạc chưa?” Đức nghỉ.

.

tính theo thời gian.

.

tên Narith gì đó và vợ chắc cũng đã có mặt tại Cần thơ rồi…
-“Họ muốn ngày mai 8 giờ mời cậu và tôi ăn cơm tối…ý cậu ra sao?” Tiên hồi hộp mong đợi…
-Ừm.

.

được…vậy chiều mai minh gặp nhau trước bàn chút chuyện…6 giò gọi tôi.

.

vậy đi…
-“Ừm được…” Tiên cúp máy.

.

lòng xuân phơi phới…nghỉ đến ngày mai…
***
Chú thích:
- (1) bà Tám : tiếng dùng để nói về người hay thèo lẻo…
- (2) Chơi đánh Golf


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận