Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp


Những phần truyện gần đây toàn là chuyện buồn không à với lại lâu rồi từ khi viết truyện này đến giờ thì mình cũng không có nhiều thời gian để tâm sự cùng mọi người. Cuộc sống của mình vốn từ nhỏ đã không yên ả rồi nên khi lớn hơn càng thêm nhiều nỗi buồn chắc có lẽ do duyên số của mỗi người thôi.
Bước vào đời có lẽ trễ hơn so với các bạn 9x bây giờ, có lẽ đó cũng là một trong những thiệt thòi khi ra đởi vì mình có ít kinh nghiệm sống hơn so với người khác. Có những lúc ta không thể chạy trốn mãi được hiện tại, không thể vì còn rất nhiều việc phía trước mà chúng ta cần phải làm vì đó là một phần của cuộc sống này.

Dù cho nếu có đôi khi bạn phải vấp ngã, phải ly tan và đau thương thì cũng đừng tuyệt vọng. Đó cũng chính là một phần vẻ đẹp của tình yêu. Nỗi đau sẽ làm cho chúng ta hiểu được yêu là gì ? Và giúp cho chúng ta lớn hơn với những cảm xúc của chính mình và sẵn sàng ột tình yêu mới trong tương lai…
Cả thảy cuộc sống này đều có những quy luật, sinh ra và mất đi. Tình yêu cũng như vậy sinh ra và mất đi hãy đừng quên rằng điều quan trọng không phải là bạn yêu một ai đó được bao lâu mà chính là trong khoảng thời gian bên nhau đó dù ngắn hay dài. Bạn và người đó đã làm được những gì và để lại cho nhau những gì ?... Hãy yêu nhau chân thành nếu bạn và người đó còn bên nhau…

Có những chuyện mà chưa bao giờ tui làm cho thằng Minh cho dù nó có năn nỉ hay ép buộc thì tui cũng đã làm…Hôm chủ nhật rồi tui với nó gặp nhau sau nhiều lần giận hờn và mệt mỏi. hôm đó đi nhậu với nó nhưng không nhiều, có lẽ đây đầu tiên lần mà hai đứa nhậu với nhau chỉ có tui và nó. Sau đó đi hát karaoke với nó cùng mấy đứa bạn ở nhà trọ và cũng là lần đầu tiên tui hát cho nó nghe vì đó giờ tui không bao giờ hát karaoke chung với nó. Có lẽ tình cờ hay do số phận nhỉ mà tui hát bài Em sẽ là người ra đi lại được 100 điểm lần đầu tiên.
Và còn một chuyện nữa mà tui cùng làm với nó là ngắm hoa sữa tuy mùa này không có nhiều hoa nhưng cũng có lác đác…gió lạnh run người nhưng tui lại thích một cảm giác như vậy. Tui đã cố gắng học chạy xe để chở nó dù một lần mà trước đây tui đã không làm được…không biết nên vui hay nên buồn nhỉ. Lúc đầu nó cứ tưởng là tui nói chơi nhưng thật ra tui làm thiệt mà. Tui đã cốn gắng làm những gì mà nó muốn rồi có thể là chưa hết nhưng tui đã cố gắng. Một vòng tay ôm nó thật chặt trước khi quay trở lai từ nơi bắt đầu…vì hai người hai hướng đời không thể nào bước cùng nhau trên một con đường dài.
Nhưng tui biết dù có xa nhau hay có làm gì đi nữa thì những kỹ niệm vẫn luôn hiện hữu trên cuộc đời này vì nó là một phần của cuộc đời đã qua chúng ta không thể nào xóa bỏ được. Có thể sau khi chia tay người ta sẽ trở thành anh em, bạn bè, người tình, kẻ thù…vv nhưng chúng ta không thể dối lòng mình là đã từng yêu con người ấy dù ít hay nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận