Người đàn ông mặc áo khoác dài tới ngang gối, quần thì chạm đất, lại đội mũ, mang khẩu trang và đeo kính râm che hết gương mặt, thậm chí còn mang cả bọc giày.
Trông thế này đừng nói tới mặt, ngay cả vóc dáng cũng không thể thấy rõ ràng.
Sau khi vào trong thang máy, người đàn ông này đã lấy từ trong túi áo ra một tờ báo – chính là tờ báo có trong đoạn băng ghi hình.
Khi thang vừa tới tầng 17, anh ta rút tờ báo mỏng ra, vứt trong thang máy, rồi đi ra ngoài.
Không hề quay đầu lại nhìn.
Sau đó, anh ta không còn xuất hiện trong băng ghi hình nữa.
Lâm Canh quan sát thời gian anh ta xuất hiện là 3 giờ kém 25 phút.
Vệ Anh la lớn: “Chắc là người này rồi, nhất định đây là hung thủ.”
Lâm Canh lấy bút, so chiều cao giữa người đàn ông kia và thang máy rồi dự đoán: “Cao khoảng 172 tới 178cm, tạng người trung bình.”
Vệ Anh nói thêm: “Lại còn suy nghĩ cực kỳ thấu đáo, chuẩn bị kỹ lưỡng, anh xem, anh ta còn mang cả găng tay nên trên tờ báo tìm được, không phát hiện dấu vân tay nào khác.”
Lâm Canh gật gù: “Cho nên trước đó tôi mới kêu đi điều tra xem nạn chân có gây thù chuốc oán với ai không, nhưng xem ra cũng chẳng ích gì, nhìn hung thủ rõ ràng không phải vì tức giận mà giết người.”
Vệ Anh nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “So với việc nạn nhân có thù hằn gì với hung thủ hay không, thì tôi muốn biết tại sao anh ta lại dừng thang ở tầng 17.
Đằng nào thì thang cũng ngừng ở mỗi tầng cơ mà, với cả giờ đó đâu có ai đi thang máy.
Và suốt đoạn ghi hình cũng không thấy hung thủ đâu nữa, nhất định anh ta đã dùng thang bộ rồi.
Hơn nữa tầng 17, nếu muốn chạy trốn chẳng phải cao quá rồi sao.”
Nếu kẻ sát nhân mở cửa thang máy ở tầng 1 lúc hơn ba giờ, rồi trực tiếp quăng tờ báo vào và bỏ đi, thì sẽ an toàn hơn nhiều so với tự mình ở trong thang hai phút liền.
Lâm Canh xoay bút: “Người quá cố sống ở tầng 17, tên đó làm vậy để tránh bị nghi ngờ à? Theo tôi biết thì lô chung cư này có kiểm soát người ra vào nhỉ?”
Có kiểm soát người ra vào, tức là những người sống ở lô B sẽ trở thành nghi phạm chính, hiện tại giả thiết hung thủ xuất phát từ tầng 3, do đó cảnh sát sẽ tập trung điều tra hộ dân ở tầng 3.
Ngoài ra họ cũng kiểm tra những người thích số ba, vì trong quan niệm của nhiều người, số ba có ý nghĩa quan trọng liên quan đến sinh mệnh.
Như vậy thì hung thủ sẽ để lộ nhiều thông tin hơn.
Vì thế, cách an toàn nhất vẫn là dừng thang máy ở tầng 17.
Kẻ sát nhân thực sự quá cẩn trọng.
Lâm Canh cầm điện thoại: “Vũ, tập trung điều tra những người có liên quan đến nạn nhân ở lô B đi.”
Đã năm ngày trôi qua kể từ khi nạn nhân thiệt mạng, nhưng vụ án lại không có tiến triển gì.
Kết quả xét nghiệm tờ báo của Khưu Diêu cho thấy trên đó có một lượng lớn độc chất, liều lượng đủ gây chết người.
Hơn nữa còn được rắc lên mục kết quả giải Ngoại hạng Anh giữa Arsenal và Manchester United: 4 – 1.
Và hồi còn sống, nạn nhân cực kỳ mê bóng đá.
Nhiếp Tùng dẫn người đi điều tra nguồn gốc tài sản của nạn nhân, phát hiện rằng phần lớn tiền bạc là từ khoản bảo hiểm mà anh ta mua cho hai người vợ của mình.
Cả hai người vợ của anh ta đều chết bất đắc kỳ tử, một người mất do tai nạn giao thông, người còn lại thì té lầu.
Nguyên nhân qua đời của họ đã được khoản bồi thường từ công ty bảo hiểm xác thực đây là chuyện ngoài ý muốn.
Còn về bất hoà giữa nạn nhân với người da là do mẹ của anh ta cực kỳ không thích người vợ thứ hai của anh ta, nghe nói đã cãi vã nhiều lần rồi nên mẹ con trở mặt nhau.
Đối với những người sống ở lô B, vì người quá cố khá nóng tính nên không hoà thuận với hàng xóm.
Không chỉ thế, vợ anh ta cũng tương đối kỳ cục, dẫn đến người trong chung cư không thân thiết gì với anh ta.
Hôm xảy ra chuyện, có người đang ngủ, có người đang đi chơi, thậm chí nhiều người còn chẳng biết tên tuổi nạn nhân, thế là mất sạch người tình nghi.
Rốt cuộc cũng không có tiến triển gì.
Trong khi các cảnh sát cứ mãi loay hoay, bận bịu và đội trưởng Lâm định rủ mọi người hút điếu thuốc giải khuây thì bỗng có một cái tên lọt vào mắt họ.
Nhiếp Tùng đã thức trắng ba đêm, kiểm tra độ tình nghi của hơn 100 người sống trong lô B cao hơn hai mươi tầng, rốt cuộc cũng có thể tự tin chỉ vào tên người này.
“Là người có liên quan tới vợ quá cố của nạn nhân.”Nhiếp Tùng đứng trước mặt Lâm Canh với cặp mắt đỏ ngầu.
“Nghe đâu vợ của nạn nhân hay có mặt ở nhà tên này, đến mức nạn nhân từng nghi mình bị cắm sừng, do đó đôi bên xảy ra mâu thuẫn lớn lắm.
Có hai người hàng xóm kể rằng, thế mà người đàn ông này vẫn nhẫn nhịn, lần nào cũng chỉ đóng cửa nhà, mặc kệ nạn nhân mắng chửi, giống như có tật giật mình vậy.”
Lâm Canh nhìn vào họ tên lẫn thông tin mà Nhiếp Tùng đang đề cập.
Cao 177cm, nặng 65kg.
Cực kỳ phù hợp với dáng dấp hung thủ trong đoạn ghi hình.
Lâm Canh nhìn tên người đó vài lần và tự nhủ: “Ra là người quen à.”
Chính là Thi Dịch.
“Xem lại thông tin về vợ quá cố của nạn nhân, rõ ràng là một người đẹp.” Nhiếp Tùng nói thêm: “Nhưng nghe hàng xóm bảo đầu óc cô ta có vấn đề, ngày nào cũng thích ăn diện… hở hang, rồi đi quyến rũ đàn ông bảnh trai.”
Ánh mắt Lâm Canh thoáng kỳ lạ, thật sự không thể tin nổi một người thoạt trông tri thức như vậy, lại có quan hệ với một người phụ nữ kiểu thế.
Nhưng từ xưa tới nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ai mà biết được.
Hai mắt Nhiếp Tùng loé sáng hệt như phê thuốc, vừa mệt mỏi vừa hưng phấn ngời ngời nhìn chằm chằm Lâm Canh, thiếu chút nữa là đã lắc vai anh, hét lớn: “Đi bắt người thôi! Đi bắt người thôi! Tôi dẫn đầu cho!”
Lâm Canh từ tốn đóng hồ sơ, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tùng, lên tiếng: “Tôi thấy vấn đề hiện tại của cậu nghiêm trọng hơn đấy.”
Nhiếp Tùng: “?”
“Tối qua, à không, mấy hôm nay cậu đi ngủ lúc nào thế?”
“Bốn giờ? Hay năm giờ gì đó? Ai biết, kệ đi.
Em nói này, anh nhất định phải để mắt tới tên đó, với nhiều năm kinh nghiệm của mình, em khẳng định hắn ta có liên quan vụ này!”
Hiếm khi Lâm Canh mới quan tâm tới cấp dưới, nhưng anh ta lại không cảm kích nên đành thu hồi lương tâm khó thấy của mình, rồi điềm đạm nói tiếp: “Đầu tiên, đừng đánh rắn động cỏ, và hãy tìm xem có chứng cứ mấu chốt nào không đã.”
Khi Thi Dịch bị liệt vào danh sách nghi phạm hàng đầu, hàng loạt chứng cứ ào ào xuất hiện.
Ví như hôm nạn nhân gặp chuyện, không có cảnh Thi Dịch đi ra ngoài, nhưng 7 giờ sáng hôm đó anh ta lại xuất hiện ở tầng 1, trước cửa thang máy.
Hay như Thi Dịch từng nhiều lần hỏi thăm nguyên nhân cái chết của Tô Dao – vợ quá cố của nạn nhân, thậm chí còn xuất hiện trước mộ phần của Tô Dao.
Lại còn hai ngày trước vụ án, nạn nhân có bị cảm.
Theo một bác gái trong chung cư kể rằng, người quá cố bị nghẹt mũi, sổ mũi, dẫn tới viêm xoang, hắt xì tới nỗi ai ai cũng biết.
Những hàng xóm từng gặp qua cũng xác nhận anh ta bị cảm mạo.
Nếu Thi Dịch biết nạn nhân bị nghẹt mũi, thì sẽ biết anh ta không thể ngửi được mùi hăng của độc chất.
Và cảm giác của người đang cảm nặng cũng tương đối mơ hồ, không chừng nhịp tim tăng nhanh do hít phải chất độc cũng bị xem như triệu chứng cảm mạo thông thường.
Loạt bằng chứng này khiến Thi Dịch trở thành đối tượng tình nghi bậc nhất.
Đương nhiên, Thi Dịch bị cảnh sát mời về cục.
Trong suốt quá trình, chỉ một mình Thi Dịch ngồi trong phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn không có gì ngoài vách tường và bàn ghế lạnh tanh.
Lâm Canh và những người khác đang ở phòng giám sát bên cạnh, ba cặp mắt dõi theo hình ảnh Thi Dịch qua camera.
Nhiếp Tùng khó lòng bình tĩnh: “Người này quá bình tĩnh.
Lúc bọn tôi tới tìm, anh ta còn đang dạy học.
Nghe tin bọn tôi tìm anh ta có việc, anh ta còn quay lại lớp giao bài tập cho học sinh, rồi xin lãnh đạo nhà trường cho nghỉ, sau đó mới lên xe.
Đường đi nước bước đâu ra đấy, tới tận bây giờ cũng không nói lời dư thừa.”
Vệ Anh ngỡ ngàng: “Không thắc mắc vì sao bị thẩm vấn à?”
“Bọn tôi nói rõ sự tình cho anh ta, anh ta chỉ gật đầu mà không hỏi gì cả.”
Lâm Canh suy nghĩ một hồi và nói: “Xem ra phương pháp thẩm vấn bình thường phí công rồi, cậu Tùng, tôi với cậu vào trong thôi.”
Trước khi Lâm Canh đi vào, một đồng nghiệp đã đem trà nóng tới.
Thi Dịch cầm ly giấy trên tay, nhưng không uống.
Lâm Canh bước đi chậm vô cùng, nhìn thật kỹ dáng vẻ và tình huống của Thi Dịch.
Thi Dịch chống hai tay lên bàn, trong tay là ly giấy, lưng thẳng tắp, chân thản nhiên để dưới gầm bàn.
Ánh mắt lơ là nhìn ly nước và chưa từng nhấp ngụm nào.
Động tác này khiến người ta khó đọc được nội tâm anh ta, điều duy nhất chắc chắn là Thi Dịch hiện rất thư thả, không hề có cảm giác gấp gáp, bức bối gì.
Ở phòng giám sát, Vệ Anh cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của Thi Dịch, bên tai vang lên đối thoại giữa ba người, Vệ Anh nắm bắt từng biểu hiện nhỏ nhặt của Thi Dịch và những ý đồ trong ánh mắt anh ta nhằm phân biệt anh ta đang nói dối, hay nói thật.
Sau khi ngồi vào chỗ, Lâm Canh không nhã nhặn gì với Thi Dịch, anh biết mình không cần nhiều lời với một người bình tĩnh như Thi Dịch.
Một màn hỏi – đáp đơn giản giữa ba người cứ thế bắt đầu.
Lâm Canh: “Anh có quen biết thế nào với người quá cố?”
Thi Dịch: “Không thân thiết, chỉ là hàng xóm thôi.”
“Nhưng theo lời hàng xóm, hai người hay lời qua tiếng lại, hơn nữa còn có xô xát.”
Thi Dịch vô cảm: “Một mình anh ta lời qua tiếng lại, không liên quan gì tôi.”
Nãy giờ Nhiếp Tùng vẫn lo ghi chép, nghe vậy mới ngẩng mặt, nhìn Thi Dịch đầy nghi ngờ, nhưng từ đầu đến cuối, dáng vẻ và biểu cảm của anh ta không có thay đổi gì.
Tuy đây là thời điểm có khả năng người khác chỉ cần nhìn lướt qua sẽ phát hiện anh ta đang nói dối.
Cãi vã ồn ào đến vậy, sao có thể là chuyện của một bên? Trừ phi nạn nhân lúc sinh thời giống như chó điên, gặp ai cũng cắn càn.
Nhưng sự thật hiển nhiên đâu phải thế.
Nhiếp Tùng đánh mắt sang Lâm Canh, nhận thấy anh không có biểu cảm gì, đành tự mình cười khẽ và thắc mắc: “Tự mình lời qua tiếng lại mà gây sự ồn ào tới thế hả?”
Thi Dịch tỏ ra vô can: “Anh ta làm được đấy.”
Nhiếp Tùng: “…”.