Hôn lễ của Hướng Văn Hạo cùng Chu Tử Hằng cử hành vào tháng 10.
Giữa trưa, trong đại giáo đường tràn ngập lưu quang sáng rọi.
── Không có thân bằng hảo hữu.
── Không có trọng yếu khách mời.
── Chỉ có ta và ngươi.
Chu Tử Hằng mặc một bộ lễ phục đuôi én màu đen, cực kỳ tao nhã.
Khi hắn đem chiếc nhẫn ôn nhu đeo vào ngón tay trái áp út của người yêu, trên khuôn mặt người đàn ông cao lớn anh tuấn đó nở ra một nụ cười vô cùng xán lạn.
Y cười thật đơn thuần, giống như một hài tử.
*
*
*
Vào đêm tân hôn, Chu Tử Hằng chậm rãi đem chính mình vùi sâu vào bên trong cơ thể Hướng Văn Hạo, cơ thể người mà hắn luyến ái vô cùng.
Hướng Văn Hạo có chút run rẩy.
Thế nhưng hiện tại y chỉ biết nói một chút từ ngữ đơn giản, không thể hợp lại thành câu.
“Đau quá…” y nói.
Nhưng lại không biết đau tại nơi nào.
Mắt nhắm lại, chìm sâu vào bể dục trầm trầm phù phù.
── Tựa như đã lãng quên điều gì.
── Nhưng lại không thể tìm trở lại.
Chu Tử Hằng vươn lưỡi vừa hôn vừa liếm từng tấc da thịt của khuôn mặt anh tuấn dưới thân mình.
── Mỗi một tấc đều hôn xuống.
── Mỗi một tấc đều không thể buông tha.
“Hạo, anh yêu em.”
Hắn thì thào nói.
Phảng phất tựa như tạo ra một giấc mộng không cách nào hồi tỉnh.