Rạng sáng ngày 31, Emery mở mắt sớm hơn thường lệ.
Đồng hồ vẫn chưa kêu, cậu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa hiếm có.
Đầu tóc còn rối tung rối mù, nhưng do tiếng gõ cửa dồn dập, cậu đành khoác tạm áo ngủ lên để mở cửa.
"Chúc mừng năm mới!"
...!Gì?
Nhìn cô chủ nhà vui tính đang cười hớn hở trước mặt mình, cậu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô cũng chẳng để cậu load xong, trực tiếp dúi vào tay cậu một chai rượu vang.
"Cứ đứng nghệch ra đó làm gì! Năm mới sắp đến rồi, vui vẻ lên!" Nói xong, cô chủ nhà liền đến hỏi thăm mấy căn hộ cạnh phòng cậu.
Năm mới? À phải, sao cậu lại quên được chứ.
Đồng hồ báo thức lúc này mới kêu tít tít, nhắc nhở Emery rằng đã đến lúc bắt đầu ngày mới rồi.
Cậu cất chai rượu vang xuống dưới gậm bàn, dự định để tối nay vừa xem phim vừa uống.
Tất nhiên phải chuẩn bị thêm vài món ăn vặt để ăn cho qua đêm nữa.
Người dân khu phố hôm nay phá lệ ra đường rất nhiều bất chấp thời tiết.
Họ hầu hết là đi trang trí phố xá, đi hỏi thăm hàng xóm hoặc đi hẹn hò.
Cậu không tài nào làm quen được với bầu không khí hạnh phúc này, bèn kéo cao cổ áo khoác lên rồi tăng tốc bước đi.
Bất ngờ thay, ở công ty cũng nồng nhiệt không kém.
Nhân viên đi ra khỏi phòng làm việc của mình, bá vai bá cổ nhau như thân thiết lắm.
Bọn họ rủ nhau tối nay đi nhậu đợi pháo hoa, thế là nhao nhao lên cực kì hào hứng.
Chỉ có cậu là lủi về một góc, không ý kiến gì.
Cũng sẽ không có mặt trong buổi nhậu tối nay.
Có nhiều người tới lân la ý đồ kéo Emery đi cùng, nhưng thấy cậu im lặng thì trề môi bỏ đi.
Có mấy cô gái vừa mới quay lưng phát liền chê trách khinh bỉ các kiểu.
Cậu nghe mấy lời khó nuốt đó, tâm trí vẫn bình tĩnh không một gợn sóng.
Làm thế nào có thể khiến cho lòng tham của con người hài lòng được chứ?
Gắng gượng đến lúc tan làm, cậu vội vàng lách khỏi đám người đi về phía trạm dừng xe bus.
Cậu..
thật sự không thể làm quen với họ, cậu không đủ khả năng.
Ngay trên con đường đây tuyết của khu phố, mọi người cũng có thể nhảy múa hát hò.
Ai ai cũng vui vẻ, ai ai cũng nói cười bình thường.
Cậu bỗng nhiên thấy hoảng hốt.
Nhác thấy có vài người không quen cầm micro tiến tới chỗ cậu, cậu liền giật mình bỏ chạy ngay lập tức.
Không muốn, cậu không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì đang xảy ra bên cạnh mình nữa.
Sau khi đã an toàn đứng ở trong căn phòng trọ quen thuộc, Emery mới lặng lẽ thở dài một hơi.
Cậu không phải loại người dễ bắt chuyện, nếu gia nhập cùng mọi người không biết sẽ làm thành trò gì nữa.
Với lại, cậu không được dạy để có thể tiếp xúc với bầu không khí hạnh phúc đó.
Chai rượu vang ban sáng được bật nút.
Cậu hiếm hoi được một lần mở laptop xem phim.
Từ phim kinh dị đến phim tình cảm, đều khó mà khêu gợi được chút hứng thú từ cậu.
Tuy nhiên, trong một phân cảnh đôi nam nữ bám lấy nhau không buông trước bờ sinh tử, cậu vô thức trở nên tập trung hơn.
Cậu vẫn luôn không hiểu được tình yêu cháy bỏng thế này thế nọ, nhưng giờ hiểu ra, có lẽ là do mình quá cô quạnh đi.
Bỗng nhiên đèn điện trong phòng tắt phụt đi, căn phòng trọ trở nên tối om.
Ngay sau đó, hàng loạt pháo hoa được bắn lên trời, đầy đủ sắc màu.
Cậu ngơ ngác lần mò trong bóng tối, lại sờ được cái đồng hồ báo thức dạ quang.
Trên đó hiển thị dòng số 00: 01.
Pháo hoa được bắn liên tục, thành mấy hình dạng rất đáng yêu.
Cậu bị chúng thu hút, tay vén rèm cửa ra để nhìn rõ hơn.
Nhìn qua cửa sổ thì kiểu gì cũng có cảm giác không chân thật, nên cậu mặc áo khoác vào rồi bước ra ngoài, muốn được thấy rõ hơn.
Đông.
Quá đông.
Bên ngoài chỉ có mấy từ này để hình dung.
Mọi người ở khu trọ đều đeo mặt nạ hình thú.
Khi Emery mở cửa, tất cả liền quay lại.
Chẳng ai biết được cảm xúc sau tấm mặt nạ đó là gì, và tiếng rì rầm bao phủ dãy phòng trọ bắt đầu khiến cậu khó chịu thêm ở ngực.
Có lẽ không xuống dưới lầu được rồi, chắc chắn còn chật chội hơn nữa.
Cậu đành leo lên sân thượng vắng vẻ.
Sân thượng rộng mà lại chẳng có người lên cũng có lí do.
Bởi vì nơi này không có hàng rào hay lan can bảo vệ, nghe nói trước đây còn có ai bị ngã xuống nữa chứ.
Tất nhiên, Emery đối với điều này không biểu cảm.
Đứng từ cao nhìn lên bầu trời quả nhiên có tư vị khác.
Từng tia pháo như được gói gọn trong mắt cậu.
Chưa bao giờ, một cảm xúc mãnh liệt đến vậy lại dâng trào trong tim.
Hạnh phúc ư? Vui sướng ư? Cậu không biết.
Chỉ là đúng như dự đoán, năm nay cậu lại một mình.
Chẳng có ai ở đây để có thể thấy cậu vui vẻ trước những điều nhỏ nhặt.
Thật muốn hòa làm một với những tia pháo hoa sắc màu, để bản thân ít ra không cô đơn như này nữa.
Hòa làm một?
[ "Thật muốn thấy máu của ta hòa làm một với đám tuyết dưới kia."]
Từng đoạn kí ức ào ào trở về, khiến Emery choáng váng ôm lấy đầu.
Nhớ rồi, cậu nhớ ra rồi.
Cậu nhớ ra vì sao mẹ mình 'biến mất' rồi.
Cậu nhớ ra vì sao bản thân lại đứng lẻ loi một mình ở đây rồi.
[ "Con có lạnh không?"
"Có ạ."]
Trên tầng thượng của một khách sạn giấu tên, mẹ cậu cởi tấm áo khoác màu vàng mỏng manh, để lộ bộ bộ váy màu trắng giản dị.
Khi mẹ choàng tấm áo khoác lên người cậu, cậu rất thích thú cảm nhận hơi ấm từ chiếc áo to sụ.
Màu nắng của chiếc áo khoác này dễ khiến người khác cảm thấy an lòng, đó là điều cậu thích nhất từ chiếc áo của mẹ.
Dạo này bà luôn lặng lẽ và ít nói hơn, không còn vui vẻ như mọi lần.
Emery 5 tuổi lo lắng cho bà lắm.
[ "Mẹ đi đâu thế?"
"..."
"Mẹ ơi?"
"Cảm ơn con, Emery.
Mẹ yêu con rất nhiều."]
Bà quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ.
Mọi vật xung quanh dù đang chìm trong bóng tối dường như cũng trở nên có sức sống.
Còn đang ngơ ngác ngắm nhìn gương mặt dịu dàng ấy, cậu không để ý đôi chân của mẹ đang di chuyển dần ra rìa sân thượng.
Tới khi tỉnh táo lại, mẹ đã không còn.
Chỉ còn duy nhất một mình cậu đứng ở đây, ngay tại nơi này, mặc chiếc áo khoác vàng của mẹ.
[ "Người phụ nữ này tên Vacvara.
Cô ấy bị trầm cảm nặng."
"Đứa con của cô ấy đâu?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm nuôi nấng nó, các anh không phải lo.]
Lúc đó, Lavendel đã tiến tới để nắm lấy tay cậu.
Nhưng giờ thì liệu có ai đủ kiên nhẫn để giữ lấy cậu chứ?
Đôi chân Emery bước ra ngoài rìa sân thượng.
Pháo hoa vẫn nổ inh tai trên đầu cậu.
[Đừng nghĩ nữa, những cảm xúc thống khổ đấy chỉ làm cho nhóc tổn thương hơn thôi.]
[Hứa với mẹ là con sẽ không luyến tiếc bất cứ điều gì, được không con trai? ]
Cậu dường như nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình dưới chân tòa nhà.
Bà ngước đôi mắt màu xám lên nhìn cậu, tràn đầy dịu dàng và từ bi.
[Cậu nên quan tâm tới sức khỏe của mình hơn.]
Chẳng còn ai trên sân thượng nữa rồi..