Tháng Mười Hai Có Nắng FULL


Xe tải chạy băng băng trên đường, sau đó dừng lại trước một ngôi nhà xinh xinh.

Kelvin đã đứng đợi trước hiên nhà từ lâu lập tức đi tới.

Từng thùng đồ được dỡ ra khỏi xe.

Anh trả tiền cho hai vị tài xế, kiểm kê lại từng thùng.

Có tiếng cửa kẽo kẹt sau lưng, anh vội đứng dậy ôm lấy người trước mặt.
"Sao dậy sớm thế, Emery?"
Bị ôm vùi, Emery hơi ngượng ngùng nở nụ cười.

Phần tóc rũ xuống trán được vén lên, để lộ vết sẹo lớn.
* * *
Phòng bệnh trắng toát.

Đó là thứ đầu tiên Emery nhìn thấy sau khi tỉnh dậy.

Thứ tiếp theo đó chính là hình ảnh Kelvin đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế cạnh giường cậu.
"Anh Emery Lucasta phải không ạ?" Một nữ y tá bước vào "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Đầu anh còn đau chứ?"
"Tôi ổn." Cậu lủi vào trong chăn, tay sờ lên trán.

Không ngoài dự đoán liền sờ được một lớp băng trắng mềm.
Nữ y tá gật đầu, thấy Kelvin đang ngủ trên ghế liền định gọi dậy.

Nhưng cậu ngăn lại, vì có lẽ anh đã thức trông cậu cả đêm đi.

Nữ y tá nhìn cậu một cái đầy ẩn ý, sau đó rời khỏi.
Lúc ấy cậu không hiểu cái nhìn đấy có ý nghĩa gì.

Nhờ mấy cuộc tám nhảm của các bệnh nhân, cậu mới biết rằng khi đưa cậu đến bệnh viện Kelvin đã xoắn xuýt tới mức nào.

Nghe nói chỉ thiếu chút nữa thôi là anh xông thẳng vào phòng bệnh để chăm cậu.

Thảo nào..
Ngày xuất viện, cũng chỉ có mình anh đưa cậu về.

Dù cậu có thể viết thư báo cho Lavendel, nhưng nghĩ tới công việc bộn bề của anh ta thì lại thôi.

Nhà thương điên có rất nhiều quy tắc ngầm, nếu xảy ra sơ suất gì cậu không nghĩ anh ta có thể gánh nổi.
Lại về tới căn nhà trọ bé tí và bức bối.

Emery còn hơi chần chừ, tay lại bị người đằng sau nắm lấy.
"Hôm đó..

có chuyện gì vậy?"
Cậu hiểu rõ Kelvin đang nói về điều gì.


Chợt, tất cả cảm xúc bị giấu kín từ trước đến giờ như muốn nhảy xổ khỏi lồng ngực.

Chúng muốn được vuốt ve, an ủi, và cậu cũng vậy.

Cậu muốn nói hết những uất ức trong lòng, những trói buộc vô hình suốt bao năm qua.
"Tôi lên sân thượng xem pháo hoa, bất cẩn trượt chân."
Mỗi người đều có tâm tư phải chịu đựng, nói thêm nữa sẽ chỉ làm họ mệt mỏi thôi.
Trở lại căn phòng trọ nhỏ xinh, cậu ngay lập tức chui rúc vào trong chăn.

Anh cảnh sát kia muốn đưa cậu lên tận phòng nhưng bị cậu từ chối.

Mí mắt dần trĩu nặng, cậu ngáp một hơi dài sau đó chìm vào giấc ngủ.

Ở bệnh viện dù có vẻ thoải mái, cậu cũng khó ngủ với cảm giác thiếu an toàn lẫn lộn được..
Tối ấy, Emery mơ rất nhiều giấc mơ kì quặc.

Cây cỏ hoa lá đến những kí ức lúc còn bé xuất hiện liên tục và mơ hồ.

Chúng xoay tròn và chế giễu cậu, nhưng cậu không thể gượng dậy hay làm bất cứ điều gì.

Đầu và cơ thể của cậu đau kinh khủng.

Cuối cùng, là hình ảnh người mẹ đang đứng ở rìa sân thượng.

Cậu biết chuyện gì sắp xảy ra.

Những tưởng như cậu sẽ chạy đến và đi theo mẹ như cơn ác mộng trước kia, nhưng lần này thì khác.

Cậu không chạy tới chỗ mẹ nữa.

Mẹ cậu cũng quay đầu lại nhìn như muốn xác nhận.

Rồi bà mỉm cười và gật đầu, dù vẫn đứng ở chỗ cũ.

Tiếp theo là một giọng nói trầm bổng vang lên..
"Cậu nên quan tâm tới sức khỏe của mình hơn."
"Bíp bíp bíp.."
Tiếng chuông báo thức vang lên.

Emery choảng tỉnh, lại phát hiện ra mình bị bóng đè.

Khi ngồi dậy được rồi, bình thường việc đầu tiên cậu sẽ làm là tắt tiếng chuông báo thức đi.

Vậy mà khi nhìn chiếc đồng hồ dạ quang đang rung lên trên mặt tủ, ngực cậu cảm thấy khó chịu.

Nó liên tục kêu không ngừng nghỉ, cậu duỗi tay ra cầm lấy, trong đầu hiện lên một suy nghĩ..
Nếu như cái đồng hồ khó ưa này cứ mãi kêu như vậy, thì cậu chỉ cần đập nó đi là được rồi?
Suy nghĩ ấy vừa lướt đi, ngực cậu lại cảm thấy khó chịu kinh khủng hơn.


Dường như đống cảm xúc bị nén dồn lại tác oai tác quái.

Nhưng lần này cậu không còn cố giấu chúng đi nữa, mà thuận theo.

Cái đồng hồ, vần đang kêu inh ỏi, được giơ lên thật cao..
Tới khi Emery lấy lại được sự tỉnh táo, chiếc đồng hồ được cậu nâng niu 5 năm trời đã vỡ nát dưới đất.
Buồn quá; một nỗi buồn đặc biệt, gần như không thể chịu nổi xâm chiếm tâm hồn cậu.

Ngực như có một dòng thép nung nóng bỏng chảy vào, nó đè nặng từ bên trong như muốn phá vỡ lồng ngực, xương sườn.

Cậu có cảm tưởng cái túi bị chèn ép dưới quả tim đang phồng lên như bong bóng, và căn phòng trọ trở nên chật chội như một chiếc quan tài.

truyện teen hay
Cậu vội xô cửa chạy bổ ra khỏi phòng, quên cả mặc chiếc áo khoác vàng nằm lẻ loi trên móc.

Phải làm gì với mớ cảm xúc hỗn loạn này đây, chúng đang dần lớn lên và muốn thoát ra.
Liệu có ai sẽ tìm thấy cậu không? Câu hỏi này liên tục được lặp lại.
Chỉ mặc mỗi cái áo len màu be mỏng tang, Emery dẫm đạp lên tuyết hướng thẳng tới đồn cảnh sát.

Ai nhìn dáng vẻ vội vã của cậu cũng nhầm tưởng rằng cậu đã dính dáng vô một vụ án rẻ mạt nào đó.

Duy nhất mình cậu biết rằng bản thân không hề đi đến đồn cảnh sát..
Mà là đến cạnh chàng trai cao lớn mặc đồng phục cảnh sát ấy.
Kelvin như thường ngày nói chuyện với 'cố vấn tình yêu' - cô nàng tóc vàng hút thuốc lá, thì bị người nào đâm sầm vào lưng, hai tay còn rất tự nhiên ôm lấy eo anh.

Cách một lớp áo, nhưng anh vẫn cảm nhận được mái tóc mềm hơi xoăn cọ vào lưng anh.

Nhận được cái nhìn cà khịa của cô bạn, anh thở dài quay đầu lại định nhắc nhở, chỉ để nhận ra gương mặt mà anh tương tư suốt hai năm đang dán lên lưng mình.
"Cậu..

Ơ, có chuyện gì thế?" Quá bất ngờ nên Kelvin suýt nữa quên mất thân phận cảnh sát của mình.

Còn Emery vẫn chưa trả lời, chỉ im lặng tiếp tục cọ đầu vào tấm lưng dày rộng của anh.

Có mấy vị đông nghiệp 'hảo tâm' nhìn thấy cảnh này liền 'Ồ' lên rất hứng thú.

Không chịu được ánh nhìn hóng chuyện của người ngoài, anh vội vã đưa cậu trai còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra vào phòng nghỉ dành cho cảnh sát.
Vì đã gần đến mùa xuân, nên những tia nắng bắt đầu xuất hiện, chảy dài trên khung cửa sổ xuống sàn nhà.

Có vạt nắng còn rơi trên gương mặt và vai của Emery, khiến gương mặt cậu trông tươi rõ hơn thường ngày.

Đôi mắt tím dường như sáng hơn, theo dõi nhất cử nhất động của Kelvin.

Anh ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh, cảm nhận rõ rệt hơi lạnh từ bàn tay của cậu.
"Vì sao tay cậu lạnh như vậy?" Kelvin nhíu mày theo phản xạ "Cậu bị sốt sao?"
Câu trả lời anh nhận được, lại là một cái cụng trán thân mật.


Anh sửng sốt nhận thấy đôi mắt hơi ướt được phóng to nhìn anh chăm chú, mặt đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Vì sao..

Vì sao hôm nay, cậu lại tỏ ra thân thiết đến vậy?
"Kelvin." Emery mở lời "Tôi mệt lắm."
Giọng điệu của cậu thể hiện rõ sự lo lắng mà trước đây cậu luôn giấu giếm.

Nó khiến anh nghiêm túc lắng nghe cậu trong vô thức, cho dù những câu nói ấy không có ý nghĩa.
Emery nói, cậu nói rất nhiều, từng từ đều cuốn lấy và vô tình khiến anh cùng lải nhải với cậu.

Cậu bật cười, cơ thể nghiêng sang ngả vào lòng anh, cảm nhận cơ thể ấy cứng ngắc trước hành vi không tưởng của mình.

Anh lúng túng nắm lấy vai cậu, nhẹ nhàng hỏi.
"Ừm..

Nếu như có chuyện gì cậu cũng có thể nói với tôi mà? Tôi không ngại đâu."
Tôi không ngại nghe cậu lải nhải đâu, vì vậy có thể cho phép tôi ở bên cạnh cậu được không.
Để tôi tiến gần hơn tới cảm xúc của cậu, khiến tôi trở thành người duy nhất có thể an ủi chúng.
Emery áp hai bàn tay vào gò má của anh.

Cậu mỉm cười, nhưng anh cảm nhận được sự đau đớn từ nụ cười đó.
"Chà, tâm trí tôi là một nơi cực kì tối, anh không thể nhìn thấy đâu."
Kelvin ngẩn người, rồi sau đó nhận ra hàm ý nặng nề từ cậu.

Chỉ một câu nói, đã đủ để diễn tả tất cả những gì cậu đã và đang phải trải qua.
"Thế nếu anh mang theo những tia nắng vào đó thì sao?" Anh đưa bàn tay to rộng của mình nắm lấy tay cậu, đôi mắt tràn đầy sự mong đợi.
Cậu mở to mắt, đầu hơi cúi xuống, hơi do dự.

Anh hồi hộp nhìn cậu, tay vô thức siết chặt lại.

Liệu Emery có để anh đến gần hơn với cậu không? Hay cậu chỉ muốn đẩy anh ra xa hơn?
"Nếu vậy, em nghĩ em có thể."
"Có thể?" Tim của Kelvin dường như đập nhanh hơn "Ý của em là?"
"Em nghĩ em có thể..

yêu anh." Nụ cười của cậu không còn chứa bất kì đau đớn nào nữa "Chúng ta có thể yêu nhau chứ?"
Bùm.
Dây thần kinh kiềm chế của anh nổ tung.

Anh vội vàng ôm lấy cơ thể dần trở nên ấm áp của cậu, gò má áp lên mái tóc mềm mại.
"Tất nhiên là có.

Anh không thể từ chối em được, em biết mà."
Cả người Emery run lên.

Cậu ngẩng đầu dậy, nhìn vào đôi mắt màu xanh lục của Kelvin.

Trong đó, sâu thẳm trong cặp mắt ấy, chỉ chứa duy nhất hình bóng của cậu.

Hít một hơi thật sâu, cậu chầm chậm dán môi của mình lên vị trí tương tự của người kia.
Từng vạt nắng lớn bao phủ căn phòng, báo hiệu cho một mùa xuân sắp tới.
* * *
Kelvin bước ra khỏi phòng tắm, vừa dùng khăn lau tóc vừa đi vào bếp.


Nhìn Emery bận rộn làm đồ ăn, anh vô thức mỉm cười.
Đã 1 năm kể từ khi cả hai bắt đầu hẹn hò.
Cuộc sống của anh vẫn như vậy: Vẫn làm một cảnh sát tuần tra, vẫn sống trong căn nhà hướng ra mặt phố.

Tuy nhiên, lại có rất nhiều thay đổi trong cuộc sống của Emery: Cậu nghỉ việc, hiện tại đang học làm barista chuyên nghiệp.

Tất cả những đồ dùng trước đây đều bị cậu quẳng đi, chỉ trừ chiếc áo khoác màu nắng.

Sự thay đổi đột ngột khiến anh hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là mừng rỡ.

Vì chỉ có như thế, cậu mới chịu mở lòng với anh, chịu kể cho anh những nỗi đau để anh cùng gánh vác.
Emery rốt cuộc cũng chú ý tới sự xuất hiện của Kelvin.

Cầm đĩa đồ ăn trên tay, cậu ngượng ngùng cười.
"A, anh đem mấy đĩa đồ ăn lên trước đi.

Em sẽ mang đồ uống lên sau."
Kelvin đỡ lấy đĩa đồ ăn, cố gắng giữ thăng bằng bước lên cầu thang.

Chờ đến lúc bóng của anh hoàn toàn khuất sau những bậc thang, cậu mới thở ra một hơi.

Đây là lần đầu tiên cậu đón năm mới ở nhà anh.

Dù đã cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, bản năng trốn tránh vẫn bộc lộ rõ.
Thôi nào, việc gì phải sợ chứ.

Chỉ có mình cậu và Kelvin thôi mà.
Trấn an bản thân xong, Emery cầm hai lon nước ngon đi lên tầng thượng.
Kelvin đang ngồi trên chiếc ghế xếp, quay lưng về phía cậu.

Đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn bên cạnh.

Không hiểu vì sao, cậu bỗng cảm thấy hồi hộp đến kì lạ.

Anh như nhìn ra sự khẩn trương của cậu, bèn cười.
"Sao vậy, Emery? Đón năm mới với anh chán lắm à?"
"Đâu..

Đâu có!" Emery giật mình, cơ thể đã bớt cứng ngắc hơn trước.
Thật ra thì, làm sao mà chán được chứ? Chỉ mới năm trước thôi, cậu phải đón năm mới cô độc một mình.

Nhưng năm nay lại khác: Đã có người tình nguyện đứng bên cậu, tình nguyện nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cậu.

Và nhắc cho cậu nhớ rằng, từ nay đến mãi về sau, sẽ luôn là người ấy đứng đợi cậu ở cuối con đường.
Kelvin nắm lấy tay cậu, cảm thán.
"Tay của em ấm hơn rồi này.

Mấy hôm trước tay em cứ lạnh như băng í, làm anh phát hoảng."
"Ngốc ạ, là do ở đây có nắng ấm đó." Emery bật cười.
"Nắng?" Anh quay lại hỏi đầy khó hiểu "Giờ vẫn là thán mười hai mà, ở đâu có nắng chứ?"
Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dựa vào lòng anh.

Nghe tiếng tim đập thình thịch liên hồi của người bên cạnh, cậu thì thầm.
"Là anh đó."
- Hết -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận