Khoảnh khắc Tống Thiên Trạch tỉnh dậy vào buổi sáng, đầu óc như bị chém thành tám mảnh.
Hắn giơ tay dùng sức xoa xoa ấn đường, tiếp đó day sang huyệt thái dương dùng sức ấn mạnh, đường nhìn mơ hồ cuối cùng cũng rõ ràng vài phần.
"Mình đây là chết rồi hay là......"
Cúi đầu thoáng nhìn, trên giường hắn vậy mà còn có một người khác, hơn nữa người này đang nằm trong lòng hắn, gối lên cánh tay hắn.
Mắt hắn ngay lập tức trợn to, giật mình ngồi phắt dậy, "Tôi đệt –"
Lạc Hàn vốn ngủ không sâu lắm, tối qua bị người này ầm ĩ một trận, có lúc thì trở mình đè cậu, có lúc thì ấn đầu cậu vào trong ngực, chính là có chết cũng không buông cậu ra, cậu gần như không ngủ nghê gì cả đêm.
"Cậu đệt cái gì mà đệt......muốn đệt cũng phải là tôi mới đúng......" Lạc Hàn oán giận ngồi dậy khỏi giường, gian nan xoay xoay cổ và khớp khuỷu tay, cảm thấy toàn thân đều đau nhức đến muốn mạng.
Tống Thiên Trạch mở to cặp mắt hoảng hồn trừng cậu, "Cậu đã làm gì tôi? Vì sao quần áo của tôi......không còn nữa?"
Dứt lời, hắn ngay lập tức vén chăn lên nhìn vào trong –
Phù, may quá, quần lót vẫn còn.
Sợ bóng sợ gió một trận.
"Nghĩ cái rắm gì thế?" Lạc Hàn quay đầu, tức giận liếc hắn một cái, "Quần áo của cậu đều là rượu, tôi là lo lắng cậu bị cảm nên mới có lòng tốt giúp cậu cởi ra đó được không?"
Rượu?
Tống Thiên Trạch mơ mơ màng màng nhớ lại hình như hắn liều mạng đọ rượu cùng Từ Duệ, thế nhưng sau đó......đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại không có chút ấn tượng gì thế nhỉ? Đúng rồi, cuối cùng là ai thắng trận đọ rượu đó? Má! Sao lại quên mất điểm mấu chốt đó rồi!
Lạc Hàn nhìn vẻ mặt dại ra của hắn, liền hỏi: "Xem dáng vẻ cậu kìa, không nhớ ra à?"
"Sau khi tôi uống say......có phải là cậu đưa tôi về không?"
"Ừ, không sai, vẫn tính là còn chút lương tâm."
Thật ra không phải do hắn nhớ ra gì, chỉ đơn thuần là đoán thôi, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra.
Đại khái chính là thằng nhãi Bình Tử kia thấy Lạc Hàn cũng ở đó nên dứt khoát ném cái gánh nặng là hắn đây cho Lạc Hàn, thuận lý thành chương để Lạc Hàn đưa tên ma men là hắn về ký túc xá, còn bản thân thì thâu đêm suốt sáng cùng những người khác.
"Cảm, cảm ơn." Tống Thiên Trạch ngượng ngùng cào cào mớ tóc mái bù xù của mình, cảm thấy mất mặt chết đi được.
Hắn rốt cuộc đã uống say thành cái dáng vẻ quỷ quái gì? Làm sao mới có thể nhớ ra đây??
Thôi dẹp đi, có muốn hắn cũng nhớ không ra, đoán cũng không đoán được, nén ở trong lòng càng khó chịu hơn, chi bằng trực tiếp hỏi thẳng ra, miễn cho cảnh sát đạo đức ở trong lòng lại hiện lên khiển trách hắn.
"Vậy, tôi, ờm, vậy......vậy tôi không làm gì cậu chứ?"
Lạc Hàn nghe thấy lời này, khóe môi bỗng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, học theo cách nói của người nào đó: "Tôi không phải một người rộng lượng, tôi trực tiếp nói cho cậu biết nhé, dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe cho rõ đây."
Tống Thiên Trạch khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lẳng lặng chờ đợi phán quyết của cậu.
"Tối qua cậu xem tôi thành gấu nhỏ của cậu.'
Tống Thiên Trạch: "......"
"Cậu ôm tôi ngủ cả đêm."
Tống Thiên Trạch: "......"
"Cậu còn hôn tôi một cái."
Tống Thiên Trạch: "............."
Tống Thiên Trạch: "?????"
Liệt kê xong tội trạng của Tống nào đó, Lạc Hàn đứng dậy khỏi giường, xoa xoa mái tóc như ổ gà của hắn, "Tự kiểm điểm bản thân cho tử tế đi, nhớ tự mình ra ngoài mua thuốc giải rượu uống đó. Đừng trông chờ tôi đây sẽ hầu hạ đại gia cậu nữa."
Lạc Hàn mặc áo khoác mở cửa chuẩn bị rời đi.
Tống Thiên Trạch vươn tay Nhĩ Khang, "Nè nè đợi đã Lạc Hàn."
Lạc Hàn dừng bước, "Lại làm sao."
Tống Thiên Trạch sốt sắng túm túm tai gấu nhỏ, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lạc Hàn cau mày, "Có rắm mau thả, tôi còn có tiết."
Được rồi, hỏi thì hỏi, ngại mẹ gì nữa, cứ nén trong trong lòng riết chắc bệnh mất, dù sao hắn mất mặt trước Lạc Hàn cũng nhiều rồi, cũng không thiếu một lần này.
Hắn ưỡn thẳng lưng, thử tổ chức ngôn ngữ hỏi: "Cái kia, hôm qua tôi......không duỗi lưỡi chứ?"
Lạc Hàn không nói hai lời, vớ lấy quần áo trên đất ném vào mặt hắn, "Cút!"
- -Chó ngáo rồi.