Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc xoay người ra khỏi phòng ngủ, để lại Thiệu Văn Phong xanh mặt đứng ở nơi đó.

Anh không phải không nghĩ qua vấn đề này, nhưng sau khi biết đứa nhỏ Hàn Mạc mang thai là của mình, chút cảm giác ngược đạo đức kia liền khiến anh vứt ra sau ót, nhưng bị Hàn Mạc nhắc tới thẳng thắn như vậy, anh không muốn nhớ lại cũng khó khăn.

Nhìn đồ chơi của tiểu bảo bối lung tung trên giường, anh hơi nheo mắt lại.

Nhịn tức nhất thời, có được vợ con trai, được, anh nhịn! Không phải chính là giải quyết chỗ mẹ anh và cha dượng sao, chuyện này...... Hình như có chút khó làm.

Hàn Mạc ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng ăn, tiểu bảo bối được dì Khương đút cháo sữa, vểnh vểnh miệng nhỏ liền nuốt xuống, sau đó há cái miệng nhỏ đỏ chỉ mọc 4 cái răng trắng nhỏ ra a a hai tiếng, ý tứ chính là, con còn muốn ăn.

"Dì ơi con đút cho nó là được rồi, dì ăn cơm đi." Nhận lấy chén nhỏ, Hàn Mạc ngồi trên ghế cùng tiểu bảo bối làm mặt quỷ, dẫn tới nhóc con duỗi tay nhỏ túm lấy cậu, còn nhếch miệng a a a khanh khách kêu lên.

Thiệu Văn Phong đứng ở nơi cách cửa phòng ăn mang theo mỉm cười nhìn Hàn Mạc làm mặt quỷ với tiểu bảo bối, vậy mà phát hiện anh cũng có một mặt kỳ quái yêu thích trẻ con.

"Tiểu Phong đứng làm gì, không phải bị con nít tè một cái liền sợ chứ." Cha Hàn nghiêng đầu nhìn thấy anh, giơ tay lên vẫy vẫy anh ra hiệu anh tới anh nhanh ăn cơm.

"Cha Hàn, con đây không phải thấy dáng vẻ Mạc Mạc trêu chọc tiểu bảo bối rất vui vẻ không nhẫn tâm cắt đứt sao." Ngồi ở bên cạnh cha Hàn, cười cười với cha Hàn, lại duỗi tay sờ sờ mặt tiểu bảo bối.

Tiểu bảo bối nghiêng đầu nhỏ, chớp mắt to nhìn Thiệu Văn Phong, nhăn nhăn lông mày nhỏ, dẹt miệng, lúc Hàn Mạc cho rằng nhóc muốn khóc, đột nhiên thay đổi biểu tình, toét miệng khanh khách cười với Thiệu Văn Phong, rất vui vẻ.

"Yo, vẫn thật sự là người trong nhà, nhìn vui vậy ha." Dì Khương nhìn bộ dáng nhỏ vui vẻ của tiểu bảo bối vui mừng mãi, gắp miếng cá rán đặt vào trong đĩa của Hàn Mạc, "Mạc Mạc mau ăn cơm, để Tiểu Phong dút cho nó."

Hàn Mạc liếc nhìn Thiệu Văn Phong, thấy anh đang nắm tay tiểu bảo bối chơi với nhóc, có chút ngoài ý muốn, "Đại ca anh thích trẻ con?"

Thiệu Văn Phong bị một tiếng đại ca của cậu gọi tới da đầu tê rần, gượng cười nhếch miệng nhìn cha Hàn và dì Khương, cầm chén cơm của tiểu bảo bối múc một muỗng lớn liền đưa vào trong miệng nhóc con.

Hàn Mạc nhanh tay ngăn cản, trừng anh một cái, "Anh muốn nghẹn chết con tôi sao!"

"Mỗi lần đút ít chút, chờ nó ăn xong há miệng lại đút miếng thứ hai." Cầm thìa múc non nửa thìa, tiểu bảo bối vội vàng mở miệng nhỏ ra, nhóp nhép nhóp nhép ăn cháo sữa đút tới, sau đó lại há miệng.

"Thật thông minh." Thiệu Văn Phong cười đi tới bẹp một miếng hôn lên mặt tiểu bảo bối, nhóc con chớp chớp mắt, khanh khách cười lên.

Hàn Mạc nhìn dáng vẻ Thiệu Văn Phong đút cho con cậu cau mày mãi, đây thật sự là thiên tính cha con? Tiểu tử thúi không phải đã tè một bãi sao, làm sao dễ dàng tiếp nhận người lạ như vậy! Không được, trong lòng cậu không cân bằng.

Oán hận cắn miếng cánh gà, híp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở kia của Thiệu Văn Phong, xoay con ngươi cười xấu xa, "Con trai tôi đương nhiên thông minh, có thể ngửi ra mùi vị bản thân, anh chưa từng nghe nói dời ổ khai (*) sao, qua đầy tháng mang nó tới cái đệm nhỏ nó trước kia ngủ, nó vẫn có thể nhận ra không sợ lạ, anh vừa bị nó tè đầy người, còn có mùi đấy!"

((*) dời ổ khai: khai ởđây là mùi khai, từ "dời ổ khai" dùng cho phụ nữ sau sinh. Sau khi đứa trẻđược đầy tháng, bà ngoại sẽđón hai mẹ con về chăm sóc. Ổ khai chính là chỉ cái giường màđứa nhỏđi tè vào. Từ này nghĩa bóng là thế nhưng Mạc Mạc dùng nghĩa đen để trêu anh Phong)

Dì Khương ở một bên bật cười, ngay cả cha Hàn cũng vui vẻ, lườm Hàn Mạc, "Nói nhăng gì thế! Cũng không phải cún nhỏ mèo nhỏ còn để lại mùi."

Hàn Mạc lật mắt trắng hừ một tiếng, bĩu môi quay đầu ăn cơm. Hừm, chính là không thích nhìn cái bộ dáng hí hửng kia của anh ta, không kích thích hai tiếng trong lòng cậu không thoải mái.

Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng quay đầu nhìn Hàn Mạc đang dẩu miệng, ý xấu ở dưới gầm bàn đá bắp chân Hàn Mạc, thấy Hàn Mạc quay đầu há miệng muốn chửi anh, nhanh chóng nhét một thìa cháo sữa vào trong miệng cậu.

Hàn Mạc thiếu chút nữa bị sặc, nuốt cháo sữa xuống, cắn răng nhìn anh, "Sao anh không tự mình ăn!"

Thiệu Văn Phong khơi mi, động động lông mày với cậu, quay đầu tiếp tục đút tiểu bảo bối ăn cơm.

Không tức giận không tức giận, Hàn Mạc hít sâu hai cái, quay đầu nhìn về phía cha Hàn, "Cha, con muốn mời bảo mẫu cho trong nhà, cha với dì tuổi tác cũng lớn, thân thể tốt thế nào cũng không thể quá mệt mỏi."

Chuyện này cậu đã sớm nghĩ qua, cha mẹ vất vả cả đời, già rồi còn phải giúp cậu trông con? Mặc dù bọn họ có lòng, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, tay yếu chân yếu cũng không có tinh thần gì, cậu không muốn để cho bọn họ quá vất vả.

Cha Hàn cau mày, suy nghĩ một chút lắc lắc đầu, không quá nguyện ý, "Không cần không cần, con nghĩ cha với dì con không thể giúp con trông con? Cha cho con biết, cha của con ta đây càng già càng dẻo dai, có thể mang theo nó chạy 3 dặm đường đấy!"

Hàn Mạc bĩu môi, chuyện này cũng không gấp, chờ sau khi tiểu bảo bối biết đi ông cụ sẽ biết, lúc ấy có tinh lực hơn nữa cũng phải bị hành hạ chết.

Thiệu Văn Phong ngược lại không nói gì, chỉ là xoay con ngươi tính mưu gian.

"Mẹ, nếu không con chuyển tới đây ở đi, vừa vặn cũng có thể giúp mọi người."

Lời này của Thiệu Văn Phong vừa ra, cánh gà Hàn Mạc ngậm trong miệng liền rơi vào bát, quay đầu sắc mặt trắng bệch nhìn nam nhân, trợn tròn mắt, "Không được! Không có chỗ cho anh ở!"

Cha Hàn ngược lại không cảm thấy để cho Thiệu Văn Phong tới ở có vấn đề gì, ngược lại dì Khương cau mày, lắc lắc đầu, "Mạc Mạc nói đúng, con tới đây ở cũng không có phòng, mặc dù trong nhà rất lớn, nhưng cha Hàn của con có một thư phòng, còn lại chính là 2 phòng ngủ, con tới thì ở đâu?"

Bà mặc dù cũng rất muốn sống cùng con trai, nhưng đã nhiều năm như vậy, bà sợ ở cùng con trai không được, thói quen sinh hoạt của người trẻ tuổi luôn sẽ bị người già nhìn không quen.

"Con ở cùng với Mạc Mạc là được, giường của cậu ấy rất lớn." Thiệu Văn Phong lau miệng cho tiểu bảo bối, nhóc con ăn no liền ngáp, trong tay nhỏ cầm muỗng nhựa nhỏ vẫy vẫy vẫy, cháo sữa bên trên lại vẩy đầy người Thiệu Văn Phong, chuẩn xác mà nói là vẩy trên áo T-shirst của Hàn Mạc toàn cháo sữa.

Hàn Mạc hít sâu chậm rãi phun ra, được rồi, đó là cái áo T-shirt cỡ lớn nhất của mình, hôm nay nếu Thiệu Văn Phong đi, thì phải để trần nửa người trên, không đi......

"Ui cha, con trai bảo bối của cha, con cũng muốn cha ở lại phải không?" Thiệu Văn Phong đỡ dưới nách tiểu bảo bối ôm nhóc rời khỏi ghế trẻ con, ngồi trên đùi mình hôn một cái.

Nhóc con chớp chớp mắt, dẹt miệng, khuôn mặt nhỏ thịt núc ních ngẩng lên, oa một tiếng, khóc kinh thiên động địa.

Hàn Mạc nhếch miệng khà khà cười không ngừng, vỗ vỗ bả vai Thiệu Văn Phong đang đần ra, từ trong ngực anh ôm tiểu bảo bối qua ngồi trên đùi vỗ vỗ mông, nhóc con lập tức hít hít mũi, không khóc nữa.

Thiệu Văn Phong lúc này cáu, chính là không tin quỷ, lại đem nhóc con từ trong ngực cậu ôm qua, kết quả vừa xốc dưới nách nhóc, hai chân nhỏ ú thịt của nhóc vừa rời khỏi đùi Hàn Mạc, liền bắt đầu mở miệng khóc, chân thịt nhỏ đạp trên đùi Hàn Mạc thì không khóc nữa.

Hàn Mạc lườm Thiệu Văn Phong một cái, lại lật mắt trắng, con ngươi thiếu chút nữa lòi ra.

Đưa tay ôm tiểu bảo bối lại, đẩy bàn tay to của anh ra, đem tiểu bảo bối đổi hướng đối mặt với cậu ôm lấy, cầm khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho nhóc, cúi đầu hôn bẹp lên khuôn mặt mềm nhũn của nhóc con, lại đút cháo sữa cho nhóc, nhóc con nể tình lại há miệng ăn hai miếng.

Cha Hàn khơi lông mày nhìn rõ ràng rất buồn bực, cười, "Tiểu Phong cũng không nhỏ nữa, sớm một chút tìm đối tượng cũng sinh cho con thằng con mập mạp."

Động tác Hàn Mạc lau miệng cho tiểu bảo bối ngừng lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra một tay ôm nhóc một tay ăn cơm, tìm đi tìm đi, tìm được mình liền giải thoát, không cần dằn vặt với thằng cha không biết xấu hổ này nữa.

Dì Khương cũng gật gật đầu theo, bà đã sớm mong ôm cháu trai, mặc dù hiện tại đã có 1, nhưng nhiều tốt hơn, còn có thể cùng tiểu bảo bối làm bạn.

Thiệu Văn Phong cười gật gật đầu, ngược lại không đồng ý cũng không cự tuyệt, "Con đã có đối tượng trong lòng, bất quá còn thiếu chút sức nóng, mẹ, cha Hàn, hai người không cần gấp, chờ thời cơ đến hai bọn con ở cùng một chỗ rồi, tới lúc đó hai người nhưng đừng không đồng ý là được."

"Làm sao sẽ không đồng ý, ánh mắt của con nhất định không tệ, ta với mẹ con yêu tâm." Cha Hàn uống rượu với Thiệu Văn Phong, hôm nay thật sự vui vẻ.

"Cha, uống ít chút, cha cao huyết áp." Hàn Mạc cau mày, ông cụ tâm tình tốt liền thích uống hai ngụm, còn uống rượu độ cao tự mình ngâm. Cậu có lúc nghĩ, bản thân cậu có thể uống rượu như vậy khẳng định đều là ông cụ di truyền, ngàn chén không say, uống nhiều rồi ói, ói xong lại uống, lúc nào uống gục xuống thì thôi.

Cậu hồi vừa tới công ty uống liên tục, tiếp khách hàng kéo hợp đồng cần uống, đồng nghiệp công ty tụ họp cũng uống, tán gái uống, chia tay cũng uống, hai năm đó không có một ngày là thanh tỉnh về nhà, may mà cha cậu có thể hiểu công việc của cậu, bằng không không chừng bị ghét bỏ thế nào.

Tiểu bảo bối chớp mắt to nhìn ông cụ đã uống đỏ bừng mặt, a a a mở miệng nhỏ lắc tay nhỏ, bộ dáng kia giống như ba ba nhóc khuyên ông nội uống ít hai chén.

Bị bộ dáng nhỏ đáng yêu của nhóc chọc cười, Hàn Mạc cúi đầu hôn hôn trán nhóc, nhìn thời gian. Hơn 4h chiều rồi, không nghĩ tới thời gian trôi nhanh như vậy, chỉ là ăn cơm tán gẫu đã qua 3 tiếng, tiểu bảo bối hôm nay cư nhiên không ồn ào buồn ngủ, còn rất có tinh thần.

"Mạc Mạc, con nếu mệt thì đưa bảo bối đi ngủ trưa, dì thấy cha con còn phải uống với Tiểu Phong một lát nữa." Dì Khương thấy vẻ mặt cậu mang theo mệt mỏi liền mở miệng nói câu.

Hàn Mạc gật gật đầu, ôm tiểu bảo bối trong ngực đứng lên, cậu đã sớm dưỡng thành thói quen cùng nhóc con ngủ trưa, mỗi trưa ăn cơm xong không ngủ lập tức sẽ không tinh thần.

"Cha, cha với đại ca tiếp tục uống, con dẫn nó ngủ lát." Nói lời này ngáp, cũng không đợi hai bọn họ nói chuyện tự mình đã ôm con về phòng.

Thiệu Văn Phong nhìn bóng lưng cậu khơi mi, hôm nay nói gì cũng sẽ không đi, anh phải vì cuộc sống hạnh phúc sau này làm chút nỗ lực, trước tiên bồi tốt ông cụ lại nói.

Cha Hàn nhìn Hàn Mạc, nghiêng đầu qua nhìn về phía Thiệu Văn Phong, lắc lắc đầu chép chép miệng, "Mạc Mạc sau khi ra nước ngoài 1 năm trở về thay đổi thật lớn, trước kia thấy rượu thì phải uống, hiện tại cư nhiên không uống rượu."

Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng, Hàn Mạc mang thai còn uống rượu thế nào, đều kiêng rượu 1 năm rồi hiện tại lại phải ngày ngày bồi tiểu bảo bối, nếu uống rượu còn không phải bị nhóc con ghét bỏ chết.

"Không uống rất tốt, uống nhiều rượu hại thân thể, lại nói hiện tại cậu ấy còn có con, đúng rồi, cha Hàn, Mạc Mạc đặt tên cho tiểu bảo bối chưa?" Anh rất muốn biết, con trai nhà mình rốt cuộc tên gì.

Vừa nói chuyện này cha Hàn liền đặc biệt hưng phấn, rung đùi đắc ý giải thích cho Thiệu Văn Phong, "Đặt rồi, cha đặt cho, gọi là Hàn Duệ Diệp, Duệ, đại biểu thông minh, Diệp, đại biểu tài hoa, thế nào? Không tệ chứ."

Thiệu Văn Phong gật gật đầu, cũng không cảm thấy con trai họ Hàn có vấn đề gì, đây là con trai bảo bối Hàn Mạc cực khổ sinh ra, nói khó nghe, anh cũng bất quá chính là cung cấp t*ng trùng, hiện tại nhìn thấy con trai đáng yêu trắng trắng mập mập, anh đã rất cao hứng.

"Rất hay, cái tên này đại khí." Lại chạm chén với ông cụ, anh ngửa đầu uống cạn rượu thuốc. Bình thường uống rượu xã giao đều là rượu tây, đột ngột uống rượu đế độ cao như vậy thật sự có chút choáng.

Lại bồi ông cụ nói một lát, Thiệu Văn Phong đã uống đến sắc mặt đỏ lên, anh vốn là nam nhân uống rượu sẽ không đỏ mặt, bất quá lúc này lại là má hồng hồng, thoạt nhìn lại có chút đáng yêu.

"Lão Hàn, đừng uống nữa, đều sắp 8h rồi." Dì Khương đã mở ti vi tiếp tục xem phim Hàn, ông cụ vẫn lôi kéo Thiệu Văn Phong nói không ngừng.

Từ mình năm đó không dễ dàng thế nào nói ra, sau đó nói phấn đấu của ông những năm này, tiếp đó nói dì Khương không dễ dàng, lại nói chuyện Hàn Mạc hồi bé, phần này Thiệu Văn Phong nghe nghiêm túc nhất cẩn thận nhất, hóa ra Hàn Mạc từ nhỏ đã xảo quyệt như vậy, ở trong lớp chính là tiểu bá vương. Cuối cùng cùng anh tán gẫu phát triển của xã hội hiện tại, dặn dò anh làm ăn nhất định phải tuân thủ luật pháp không thể đầu cơ trục lợi.

"Được rồi được rồi, cha đây là uống chút rượu liền bắt đầu càm ràm với con, bình thường mẹ con đều không cho ta uống rượu." Cha Hàn cười uống một chén rượu cuối cùng, cùng Thiệu Văn Phong khoát khoát tay.

Mặc dù ông chỉ là uống từng chén nhỏ, nhưng cũng uống không ít.

Bất quá so sánh, Thiệu Văn Phong dùng chén thủy tinh bồi rượu thật sự uống không ít. Anh choáng đầu một lúc lâu rồi, bất quá ông cụ nói tận hứng, anh nghe cũng rất thụ giáo.

"Con tới phòng Mạc Mạc ngủ, đi tắm rửa." Cha Hàn vỗ vỗ vai anh, chỉ chỉ phòng ngủ của Hàn Mạc.

Thiệu Văn Phong gật đầu, biết hành động cọ giường của mình hôm nay đã viên mãn kết thúc.

Hàn Mạc nằm trên giường nhè nhẹ vỗ bụng nhóc con, vừa mới đút sữa cho tiểu bảo bối, chơi một lát lại ngủ, trẻ con ngủ nhiều chút không sao, chính là lúc phát triển thân thể, ăn nhiều ngủ nhiều thân thể tốt.

Thiệu Văn Phong nhẹ nhàng gõ cửa, cầm bánh trứng dì Khương làm vào phòng, một thân mùi rượu làm cho Hàn Mạc cau mày, tiểu bảo bối ngủ say cũng bĩu bĩu miệng nhỏ động.

"Tôi ở nhờ......" Thiệu Văn Phong lắc cái đầu choáng váng, đặt bánh trứng trên tủ đầu giường, nhìn thẳng Hàn Mạc.

Lật mắt trắng, Hàn Mạc thật muốn quát anh tới phòng khách ngủ ghế salon, nhưng nhìn sắc mặt nam nhân hồng hồng còn ánh mắt tội nghiệp, cậu không biết tại sao liền mềm lòng.

Thằng cha này thân cao chân dài, ghế salon bên ngoài căn bản ngủ không vừa anh ta. Cho dù ngủ tủi thân một đêm, sợ rằng sáng mai dậy nhất định sẽ biến thành zoombie, khớp xương đều cứng nhắc.

"Đi tắm đi tắm, đánh răng cẩn thận." Đứng lên cầm một bộ bàn chải đánh răng mới đưa cho anh, Hàn Mạc ghét bỏ khoát khoát tay.

Thiệu Văn Phong giơ tay lên ôm eo cậu, phun mùi rượu sáp tới ở trên môi cậu hung hăng hôn một cái, "Tôi thật sự uống nhiều quá."

Lật mắt trắng, Hàn Mạc đẩy anh tới phòng tắm.

Miệng đầy mùi rượu, uống nhiều quá? Sao không uống chết anh đi! Tai họa!

Xối nước ấm tinh thần rất nhiều, Thiệu Văn Phong lặp đi lặp lại đánh răng ba lần, cộng thêm cọ đầu lưỡi hai lần, lúc này mới cảm giác mùi rượu trong miệng mình không nhiều như vậy nữa.

Quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, Thiệu Văn Phong nhìn Hàn Mạc đang trải giường khơi mi, đi tới bên cạnh cậu ghé mặt tới, "Em ngửi ngửi xem, còn có mùi hay không?"

Hàn Mạc nhíu nhíu mày đẩy mặt anh ra, chỉ chỉ tiểu bảo bối trên giường, "Nhỏ giọng chút, đánh thức con tôi."

"Ha ha, nó cũng là con tôi." Ngồi ở bên giường nhìn dáng vẻ ngủ say của nhóc con, nhịn không được duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng ở trên khuôn mặt trắng nõn chọt xuống, dọa Hàn Mạc vội vàng đưa tay kéo ra.

"Cho dù là con anh anh cũng không thể chọt!" Trừng mắt, Hàn Mạc có chút tức giận, tên ngu này! Vạn nhất chọt tiểu bảo bối tỉnh sẽ chọc nó khóc.

Thiệu Văn Phong nhún nhún vai, kéo khăn tắm một cái, trực tiếp trần truồng đứng trước mặt Hàn Mạc, anh cũng không xấu hổ.

"...... Anh...... Anh có thể chú ý ảnh hưởng chút không?" Thằng cha này rốt cuộc muốn làm gì? Nếu anh ta dám làm chuyện xấu gì với mình, đạp anh ta ra ngoài!

Nghe thanh âm tức giận của Hàn Mạc, Thiệu Văn Phong nhún nhún vai, đặc biệt bất đắc dĩ nhìn cậu, "Không phải tôi muốn cởi, quần áo đều vứt máy giặt giặt rồi, em bảo tôi mặc cái gì."

Hàn Mạc hít sâu một cái nói với mình phải giữ vững bình tĩnh, không sao không sao, cậu lại không phải chưa từng thấy.

Nhưng má lại dần dần nóng lên, xoay người cầm quần lót mới của mình ném tới trước ngực Thiệu Văn Phong, hừ một tiếng, "Mặc vào."

"...... Nhỏ, chật." Thiệu Văn Phong mặc quần lót nhỏ hơn 1 số bất mãn cau mày, bất quá nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của Hàn Mạc cũng chỉ có thể nhịn, thôi được thôi được, ăn nhờ ở đậu a, anh thật đáng thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui