Edit + Beta: Vịt
Loáng cái đã tới cuối năm, Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong bởi vì liên quan tới công ty xa cách hai nơi nửa tháng không gặp mặt, hôm nay là ngày nam nhân về, kết quả Hàn Mạc bận rộn tổng kết cuối năm trong công ty, quên mất chuyện này tới sau ót.
9h tối, Trương Mạo làm xong văn kiện mình cần xử lý duỗi lưng mỏi, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài một cái, sửng sốt.
Đứng lên mở cửa đi ra ngoài, có chút không hiểu nhìn nam nhân ngồi ở chỗ đó đang dùng máy tính của nhân viên công ty bọn họ chơi Fight the Landlord, bên chân còn đặt một cái hòm.
"Thiệu tổng đây là...... Ý tứ gì?"
Khu làm việc đã không còn ai, Trương Mạo nhìn nam nhân, quay đầu lại nhìn phòng làm việc của Hàn Mạc.
Đèn ở phòng làm việc của giám đốc thiết kế vẫn bật, từ bên ngoài nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh là có thể nhìn thấy, Hàn Mạc vẫn chuyên chú nằm nhoài trên bàn làm việc viết viết vẽ vẽ.
"Thiệu tổng anh về bao lâu rồi?" Trương Mạo trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn về phía nam nhân đã buông con chuột ra.
Hắn đã nghe nói chuyện Thiệu Văn Phong ra nước ngoài, nhưng hắn không có nghe nói Thiệu Văn Phong hôm nay về, nếu biết nam nhân này hôm nay về, nói gì cũng không thể để cho Hàn Mạc tăng ca.
"Ừ...... Các anh tan làm tôi xuống máy bay, cũng 3 tiếng thôi, không cần gấp." Khoát khoát tay, Thiệu Văn Phong ngẩng đầu cười nhìn hắn, đối với Trương Mạo anh ấn tượng rất tốt, dù sao em trai mình ở trong nhà người ta quấy rầy nhiều ngày như vậy, người này một câu oán hận cũng không có.
"Cám ơn anh đợt này chăm sóc Tử An, làm anh trai tôi đây rất không hợp cách." Thiệu Tử An cùng một chuyến bay trở về với anh, nhà Trương Mạo khôi phục hình thức hai người một chó.
"Đừng nói như vậy, Tử An ở nhà tôi giúp không ít việc, hôm đó lúc đi Tiểu Kim còn cắn hỏng một cái quần của nó."
Trương Mạo ngượng ngùng cười cười, Đại Kim Mao nhà mình thật sự là quá dính Tử An, nhìn thấy Thiệu Tử An thu dọn hành lý liền cắn ống quần không buông miệng, thở dài, nhìn Thiệu Văn Phong mệt mỏi, hắn xoay xoay con ngươi, "Thiệu tổng bằng không chúng ta ra ngoài ăn khuya?"
Thiệu Văn Phong suy nghĩ một chút gật gật đầu đứng lên, khớp xương đều phát ra tiếng vang lộc cộc, có thể thấy được anh đã ngồi bao lâu.
"Tôi không ăn cùng anh, đóng gói mang về cùng ăn với Mạc Mạc."
Trương Mạo gật gật đầu đi theo anh ra ngoài, vali của Thiệu Văn Phong để lại cửa phòng làm việc của Hàn Mạc, nếu Hàn Mạc tại lúc hai người bọn họ làm việc xong đi ra ngoài, nhìn thấy vali của anh cũng sẽ chủ động gọi điện thoại cho nam nhân.
May mà bên cạnh công ty Phi Tường có một quán nhỏ bán cháo là buôn bán 24h, còn có một ít bán bao sủi cảo hấp có thể lựa chọn.
Thiệu Văn Phong chọn cho Hàn Mạc một phần cháo hải sản mình một phần cháo cá, lại thêm hai lồng bánh nhân thịt dê, anh nhìn Trương Mạo ở một bên cũng bảo nhân viên phục vụ đóng gói, khơi lông mày, cười nói: "Có phải cầm về cho Tống Tân Nghiệp hay không?"
"Ừ." Trương Mạo thoải mái gật đầu, còn tặng thêm nụ cười, "Ai có thể nghĩ đến Thiệu tổng quan tâm như vậy." Chỉ chỉ túi nhân viên phục vụ đưa tới, trêu đùa chút.
Thiệu Văn Phong nhún nhún vai, trả tiền, "Cám ơn khích lệ, tôi còn cảm thấy làm không tốt lắm, chậc, gần đây Mạc Mạc thế nào? Có ăn cơm ngoan không?"
Hai đại nam nhân mỗi người trong tay xách một túi nilon đi ra ngoài, một về đưa cơm cho người yêu, một trở về gara lấy xe.
"Ngày nào cũng ồn ào thức ăn công ty không ngon bằng công ty các anh, tôi thấy cậu ta chính là nhớ anh mới cố ý gây phiền phức." Trương Mạo bật cười lắc đầu than thở, nhớ tới Hàn Mạc hai hôm nay có chuyện không có chuyện cũng phải ghét bỏ cơm trưa của nhà ăn mấy lần trước liền cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Thiệu Văn Phong ha ha cười không ngừng, gật gật đầu với Trương Mạo hai người tách ra đi.
Hàn Mạc mệt mỏi giơ tay lên niết niết xương mũi, nghiêng đầu qua nhìn về phía điện thoại đặt trên bàn, hết pin.
Cậu thở dài, nghĩ tầm thả nào không có ai gọi điện thoại tới, vội vàng cầm cục sạc cắm vào, vừa mở điện thoại, liền có một tin nhắn nhắc nhở cuộc gọi nhỡ, mở ra vừa nhìn là số của Thiệu Văn Phong, cậu đột nhiên nghĩ tới...... Hôm nay hình như là ngày nam nhân về nước.
Buổi sáng lúc thức dậy còn nhớ lời của nam nhân, kết quả bận bịu quá liền quên mất.
Vội vàng cầm điện bàn trong tay bấm số nam nhân, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại ở bên ngoài vang lên, cậu sửng sốt, đứng lên đi tới trước cửa phòng làm việc kéo cửa ra.
"Anh về rồi?" Kinh hỉ nhìn nam nhân đứng ở cạnh cửa, Hàn Mạc nhìn quần áo trên người anh còn có túi trong tay, cộng thêm vali đặt ở một bên, có chút xấu hổ đỏ mặt, giơ tay lên kéo nam nhân vào cửa, cười hì hì hai tiếng, "Em quên mất, bận tới choáng váng luôn."
Thiệu Văn Phong đặt cái túi xách theo xuống, sau đó mở hai cánh tay ra, nhếch miệng nở nụ cười với cậu, "Ôm cái."
Hàn Mạc hít hít mũi, nhào tới nhoài trước ngực nam nhân, cọ cọ má, "Ưm, em nhớ anh."
Nam nhân cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu cậu, sau đó hôn theo sống mũi, theo chóp mũi chuyển tới đôi môi, hôn hôn, "Anh cũng nhớ em."
Hai người vừa xác định tình cảm liền tách ra thời gian nửa tháng, làm sao sẽ không nhớ.
Hơn nữa Thiệu Văn Phong phát hiện, đối với công việc trước kia rất có nhiệt tình, nhưng hiện tại không có tinh thần, không phải nói mệt mỏi, mà là một ngày không gặp Hàn Mạc liền khiến anh cảm thấy không có tâm tình đi xử lý công việc, vẫn may lần này anh để Ngải Văn lại nước ngoài, mình có thể ở trong nước bồi Hàn Mạc và bảo bối, sau này không cần tách ra lâu như vậy nữa.
Thiệu Văn Phong cho tới bây giờ đều không biết, có một ngày mình cũng sẽ bị một người đàn ông khác tác động toàn bộ tâm thần, đầy lòng đầy mắt đều chỉ có cậu.
Hàn Mạc ngẩng đầu còn muốn thân mật với Thiệu Văn Phong chút, đáng tiếc bụng lại không đúng lúc ùng ục kêu hai tiếng.
Má trong nháy mắt đỏ ửng, mất mặt.
"Ha ha, ăn cơm trước." Nhu nhu tóc cậu, nam nhân kéo cậu ngồi trên ghế salon, mở hai phần cháo mua được ra, sau đó nhìn về phía cậu: "Muốn ăn cái nào?"
Không lịch sự hít hít nước miếng, Hàn Mạc sáp tới nhìn nhìn, biểu tình nhìn thế nào cũng là cái nào cũng muốn nếm thử chút.
Thiệu Văn Phong nhìn rõ ý tứ của cậu, trước tiên bưng cháo hải sản cho cậu, khơi mi, "Trước ăn cái này."
Vui sướng nhận lấy cháo uống hai ngụm, nghiêng đầu ăn bánh nam nhân gắp tới, hai má phồng cười híp mắt với nam nhân.
"Tiểu bảo bối gần đây học được gọi ba ba lớn rồi, lần nào nhìn thấy em cũng gọi ba ba, em cho nó xem hình anh nó liền gọi ba ba lớn, thông minh lắm."
Thiệu Văn Phong ở một bên cười gật đầu, con trai nhà anh đương nhiên thông minh, đặc biệt còn là Hàn Mạc sinh.
"Sau này nếu như không phải công ty sắp đóng cửa phá sản, anh đều không đi, ở bên này bồi bọn em." Thấy Hàn Mạc đã ăn một nửa cháo hải sản, nam nhân cầm lấy một bát cháo cá khác đưa cho cậu, mình nhận lấy cháo hải sản cậu ăn còn dư lại uống hai ngụm.
Hàn Mạc thấy nam nhân tự nhiên như vậy ăn cơm thừa của mình, còn có chút xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên nam nhân biểu hiện thân mật như vậy, ờm...... Được rồi, mặc dù bọn họ chuyện thân mật hơn cũng đã làm.
"Buổi tối đừng về, em còn phải đoạn thời gian nữa mới có thể đi cơ." Uống cháo Hàn Mạc thở dài, bê chén cháo đứng dậy đi tới trước bàn làm việc, lấy văn kiện vừa nãy vẽ lung tung tới đưa cho Thiệu Văn Phong, "Giúp em xem xem, em luôn đối với mấy văn kiện số má này rất nhức đầu, xem hoa hết mắt."
Nam nhân đưa tay nhận lấy lật lật, gật gật đầu, "Ăn xong rồi anh làm giúp em, buổi tối về chỗ anh ở, lúc anh tới đã gọi điện thoại cho nhà nói với bọn họ rồi, còn mấy ngày nữa là nghỉ đông, phải tìm thời gian đi mua hàng tết."
Hàn Mạc có chút không hiểu quay đầu nhìn anh, luôn cảm thấy lúc nam nhân nói mua hàng tết đặc biệt hưng phấn, thế nào, chưa từng trải qua năm mới hả?
Thiệu Văn Phong nhìn thấu nghi ngờ của cậu, cười nhún nhún vai, mở miệng nói: "Đây không phải năm mới đầu tiên của chúng ta sao, đương nhiên rất vui vẻ."
Hiểu rõ gật đầu, Hàn Mạc cúi đầu húp cháo ăn bánh, đúng vậy, cậu kỳ thực cũng rất vui vẻ.
Trương Mạo xách theo bữa ăn khuya mở cửa vào nhà, Đại Kim Mao lắc lư đuôi chạy tới đón hắn.
"Tân Nghiệp?" Vỗ vỗ trán Đại Kim Mao, Trương Mạo đặt bữa khuya cầm trong tay ở trên bàn, hô một tiếng.
Không được đáp lại, Trương Mạo có chút buồn bực nghiêng đầu nhìn Đại Kim Mao bên chân, "Người đâu?"
Đại Kim Mao ư ử hai tiếng, sau đó đứng dậy ngoắc ngoắc đuôi chạy về phía phòng ngủ.
Trương Mạo đi theo vào, thấy Tống Tân Nghiệp nhíu nhíu mày ngủ mê man ở trên giường lớn, hắn sửng sốt đi nhanh tới đưa tay sờ sờ trán Tống Tân Nghiệp, vẫn được, không phát sốt.
"Ưm......" Tống Tân Nghiệp mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc nhìn thấy Trương Mạo còn sửng sốt, sau đó kéo khóe miệng giọng khàn khàn hỏi: "Về lúc nào?"
Trương Mạo kéo hắn dậy, đưa chén nước đặt ở đầu giường cho hắn, "Tôi vừa về, sao cậu ngủ sớm thế?"
Mấy ngày gần đây lượng công việc của bọn họ đều tăng thêm không ít, đối với Tống Tân Nghiệp mà nói mặc dù không lạ nhưng vẫn là có chút cật lực.
Hắn bình thường cà lơ phất phơ quen, thình lình làm lượng công việc lớn như vậy là có chút không chịu nổi.
"Mệt, tắm rửa xong tôi liền ngủ." Giơ tay lên ôm lấy eo Trương Mạo, ghé mặt tới dán bụng hắn cọ cọ.
Trương Mạo giơ tay lên kéo kéo vành tai hắn, khẽ cười một tiếng, "Dậy, tôi mua cháo làm bữa khuya ăn xong rồi ngủ."
Đối với biểu hiện hiện tại của Tống Tân Nghiệp hắn rất hài lòng, nam nhân này kể từ khi đáp ứng với mình lui tới với hắn tới hiện tại, tính cách trầm ổn không ít, ít nhất không có nóng nảy như trước đây, động tý là nổi điên.
Vừa nghe có ăn khuya Tống Tân Nghiệp vội vàng đứng dậy đi giày, sau đó lôi kéo Trương Mạo ra khỏi phòng ngủ.
"Đúng rồi, năm mới cùng tôi về nhà một chuyến, tôi nói với cha tôi bọn họ chuyện của hai bọn mình." Gắp một miếng bánh chiên nhét vào trong miệng, lẩm bẩm nói.
Trương Mạo vừa uống một hớp cháo, rất may, lúc Tống Tân Nghiệp nói những lời này cháo đã nuốt xuống, nếu không khẳng định phun ra.
"Tới nhà cậu?"
Quan hệ của bọn họ mặc dù đã thân mật, nhưng mà...... Còn chưa phát triển đến mức có thể gặp phụ huynh đi? Cái này cũng có chút quá đường đột, hắn còn chưa có làm tốt chuẩn bị tâm lý gì.
Tống Tân Nghiệp nhíu nhíu mày ngẩng đầu nhìn hắn, bất mãn về kinh ngạc trên mặt hắn, "Quan hệ hiện tại của chúng ta chả lẽ không nên gặp phụ huynh của nhau? Trương Mạo anh có phải định chơi đùa với tôi không cần chịu trách nhiệm hay không?"
Trương Mạo co rút khóe miệng, cảm giác dáng vẻ luôn luôn bình tĩnh của mình không duy trì nổi nữa.
Sao lại gọi là không chịu trách nhiệm? Hai người bọn họ rốt cuộc nên là ai chịu trách nhiệm với ai a? Hắn rất muốn lật bàn làm sao đây, hắn cũng muốn chỉ vào mũi Tống Tân Nghiệp gào hắn hai tiếng, thằng cha này sao có thể tự quyết định tới mức độ này, có thể mặt dày thêm nữa hay không!
"Cậu muốn tới nhà tôi?" Hít sâu một cái, hắn chỉ có thể hỏi một câu như thế.
Tống Tân Nghiệp phi thường nghiêm túc mà gật đầu một cái, liền quẳng cho hắn hai chữ, "Muốn đi."
Hắn ngay cả nằm mơ cũng muốn đi gặp cha mẹ Trương Mạo, sau đó để cho cha mẹ Trương Mạo chấp nhận bọn họ, chúc phúc bọn họ.
Trương Mạo cảm thấy bữa khuya hôm nay sẽ làm cho hắn tiêu hóa không tốt, còn sẽ đau dạ dày.
Tống Tân Nghiệp...... Hắn rốt cục ra tay rồi.