Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc vọt tới phòng vệ sinh sau đó mở vòi nước bồn rửa tay ra, cảm giác quay cuồng trong dạ dày làm cho cậu rất không thoải mái, nôn mấy lần, bởi vì vừa nãy ăn vài thứ, cho nên vẫn là phun ra không ít thứ chưa tiêu hóa.

Thiệu Văn Phong cầm một chai nước trái cây đưa cho cậu, lại lấy khăn giấy ra lau lau miệng cho cậu.

"...... Anh đây là để cho em uống?" Hàn Mạc nhận lấy nước trái cây nhìn nhìn, cau cau mày.

Vị nho, cậu không thích.

"Anh để cho em súc miệng, được không?" Anh lần đầu tiên tiếp xúc dựng phu mang thai kỳ đầu, cho nên biểu hiện của anh tương đối mà nói...... Thoạt nhìn rất trấn định, bất quá trong lòng khẩn trương muốn chết.

Hàn Mạc súc miệng, sắc mặt có chút trắng bệch.

Cầm lấy khăn giấy lau nước đọng khóe miệng, cậu ngẩng người nhìn về phía nam nhân, ngậm miệng đầy mặt không cao hứng.

"Em vừa giảm cân thành công, chả lẽ lại phải mập lại?" Đối với Hàn Mạc mà nói, mặc dù cơ bụng 6 múi không có cách nào đạt được, nhưng 4 múi vẫn là có thể, thật vất vả luyện ra 2 múi, chẳng lẽ cậu lại phải biến thành dáng vẻ cơ bụng lỏng lẻo sau đó ưỡn bụng lớn đi cũng không được kia?

Hàn Mạc tâm tình không tốt lắm, quay đầu nhìn nam nhân đứng bên cạnh, rầm rì nói: "Em chỉ sinh một đứa cuối cùng, không sinh thêm, anh nếu thích anh đi mà sinh."

Thiệu Văn Phong khơi mi, câu lên khóe miệng cười tà nhìn cậu, sáp tới hôn hôn trán cậu ôm cậu trong ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ vai, "Anh lúc cùng em đi bệnh viện thuận tiện đi làm giải phẫu buộc garo thế nào?"

(Buộc garo là một phương pháp triệt sản, giống kiểu cắt ống dẫn tinh)

Hàn Mạc sửng sốt, xoay mặt nhìn anh, "Thật?"

Nếu như người đàn ông này có thể vì cậu đi làm buộc garo, vậy cậu liền không có chuyện gì phải lo lắng nữa.


Đối với tình cảm giữa hai người bọn họ, không có gì có thể hoài nghi nữa.

"Ừ, thật." Nam nhân nghiêm túc gật đầu, ôm cậu đi ra ngoài.

Phòng vệ sinh mặc dù đặt sáp thơm trừ hôi, nhưng vẫn là làm cho anh rất không quen ở chỗ này nói loại chuyện này với Hàn Mạc.

Hai người trở về trước bàn cơm, cha Hàn đang đút cơm cho tiểu bảo bối, thả ít mì cán bằng tay ở trong nồi canh nấu chín, tiểu bảo bối tự mình cầm muỗng nhỏ, không phải dùng để ăn cơm, mà là dùng để lắc, mỗi lần sau khi ăn xong một miếng mì, đều phải lắc muỗng hai cái để cho cha Hàn tiếp tục đút một miếng.

Chu chu khuôn mặt ú thịt nhai mì trong miệng, tiểu bảo bối vừa ý gật đầu quả dưa nhỏ, ừm ừm, cơm cơm ông nội đút ngon quá.

Hàn Mạc ngồi ở một bên đưa tay cầm bát trong tay cha Hàn qua, tự mình nghiêng người đút tiểu bảo bối ăn.

"Sắc mặt Mạc Mạc không tốt, không thoải mái?" Dì Khương nhìn Hàn Mạc ngồi xuống, nhẹ nhàng cau mày hỏi.

Hàn Mạc bĩu môi lắc lắc đầu, cầm khăn giấy lau lau miệng cho tiểu bảo bối, lại đút miếng mì, "Mẹ, con vừa nãy ói dạ dày không thoải mái, không có chuyện gì lớn."

"Ngày kia bệnh viên đã đi làm bình thường rồi, con nhanh dẫn Mạc Mạc đi kiểm tra một chút, nếu thật sự mang thai thì nhanh chóng làm chuẩn bị, lần này không thể lại chạy ra ngoài." Dì Khương quay mặt sang lườm Thiệu Văn Phong, mặc dù hai người cũng không nói chuyện đã qua, bất quá bà loáng thoáng có thể đoán được, hồi đó Hàn Mạc rời đi chính là vì đi sinh con.

Thiệu Văn Phong gật gật đầu đáp ứng.

Ăn cơm tối người một nhà đi bộ về phía nhà, trong lúc đó Hàn Mạc muốn ăn mì khoai tây chua cay ở phố tây, cả đường nhắc mãi. Ra khỏi quán lẩu tới tận nhà, quãng đường hơn 10 phút cậu chưa từng dừng lại nhắc mãi với Thiệu Văn Phong, muốn ăn mì chua cay, còn chỉ đích danh là mì khoai tây của quán đầu phố tây, quán khác không ăn.

Đưa tiểu bảo bối ăn no liền ngủ gà ngủ gật cho dì Khương ôm lên lầu về nhà, Thiệu Văn Phong quay mặt nhìn Hàn Mạc khơi lông mày, ngẩng ngẩng cằm, "Đi thôi, tới gara."

Hàn Mạc chớp chớp mắt, nghiêng nghiêng đầu, không hiểu đi theo nam nhân tới gara, "Đi làm gì?"

"Em không phải muốn ăn mì chua cay? Anh nếu hôm nay không để cho em ăn, đêm nay ngủ em còn không phải lật trời hả?" Mở cửa xe ghế phụ ra để cho cậu ngồi vào, Thiệu Văn Phong thở dài, chuyển qua vị trí tài xế lái xe.


Buổi tối lúc đi ra ngoài ăn cơm đã gần 7h, ăn cơm tối hơn 9h, hiện tại...... Từ thành đông lái xe đến thành tây, đường xe hơn 1 tiếng, cũng may mà lái xe trên đường buổi tối, bằng không hơn một tiếng cũng không tới được.

Lúc dừng xe ở quán mì khoai tây Thiệu Văn Phong nhìn đồng hồ đeo tay, vừa vặn 11h.

"Mạc Mạc, em nếu ăn xong còn muốn ăn cái khác chúng ta có thể tiếp tục, anh nghe nói phía trước có phố ăn vặt, trên căn bản đều là tiệm tạp hóa buôn bán 24h." Thiệu Văn Phong ôm vai cậu đẩy tới cửa quán, dù sao cũng là thời gian năm mới, mặc dù cũng có người ở trong quán ăn khuya, bất quá vẫn là lẻ tẻ vài ba người.

Hàn Mạc ừ ừ hai tiếng, ngửi mùi thơm nồi đất trong không khí nước miếng đều muốn chảy ra, nhìn bàn trống tìm vị trí, đi tới nghiêng đầu một cái, vừa vặn đối mắt với Tống Tân Kế cúi đầu uống canh đang ngẩng đầu nhìn cậu.

Hai người đều sửng sốt, kinh ngạc hỏi đối phương: "Sao mày ở đây?"

Tần Thụy từ phòng rửa tay đi ra nhìn thấy Hàn Mạc còn rất cao hứng, đi tới vỗ vai cậu, "Yêu Quái? Mày cũng muốn ăn?"

Thiệu Văn Phong đứng ở một bên nhìn cái tay khoát trên bả vai Hàn Mạc, sắc mặt có chút lạnh.

"Sờ đủ chưa? Sờ đủ rồi thì bỏ xuống, miễn cho con ngươi của dựng phu nhà cậu trợn lòi ra ngoài."

Anh vẫn luôn đối với Tống Tân Kế không có hảo cảm gì, cũng bởi vì thằng cha này từng nói với mình y và Hàn Mạc là người yêu, mỗi lần nhìn thấy Tống Tân Kế đều rất buồn bực.

Tuy nói hồi đó đáp ứng cho Tống Tân Kế mượn nhà ở chính là anh, bất quá nam nhân tỏ vẻ, anh thủy chung không có cách nào thích người này.

Trong tiềm thức anh coi Tống Tân Kế trở thành tình địch, chỉ bất quá tình địch này hiện tại mang thai, anh có thể thỏa đáng đối với y có chút tâm tình hơi tốt hơn.

Tần Thụy nhìn Thiệu Văn Phong, đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt chính diện với người đàn ông này.

Bỏ tay từ trên vai Hàn Mạc xuống, nhìn Hàn Mạc đã cười ha ha ngồi ở bên cạnh Tống Tân Kế, hắn nhíu mày, "Yêu Quái, mày không định giới thiệu?"


Hàn Mạc duỗi một ngón tay, "Người đàn ông của tao Thiệu Văn Phong, đây là Tần Thụy, kia là Tống Tân Kế." Ngoắc ngoắc tay để cho Thiệu Văn Phong ngồi ở bên cạnh mình, cậu cười muốn một bát mì khoai tây chua cay.

Thiệu Văn Phong và Tần Thụy gật đầu với nhau, sau đó ngồi ở bên cạnh hai dựng phu nhà mình.

"Hơn 4 tháng? Thật là lớn." Hàn Mạc đưa tay sờ sờ bụng Tống Tân Kế, chẹp chẹp miệng.

"Sinh đôi có thể không lớn sao, mày xem anh có phải béo lên rất nhiều hay không?" Tống Tân Kế đưa tay xé bánh ngâm ở trong canh mì chua cay, xoay mình nhìn Hàn Mạc cau cau mày, "Anh hiện tại cực kỳ giỏi ăn, một ngày 5 bữa buổi tối trước khi đi ngủ còn phải đi ăn bữa khuya, nếu không nửa đêm liền đói tỉnh."

Trên dưới đánh giá y, lắc lắc đầu cầm lấy đũa từ trong bát y gắp miếng bành nhét vào trong miệng nhai nhai, khơi mi, "Ăn tốt như vậy a, em cũng muốn ăn."

"...... Mày có phải lại mang thai?" Tống Tân Kế có chút kinh ngạc nhìn cậu, lúc Hàn Mạc mang thai tiểu bảo bối khẩu vị trở nên rất kỳ quái, đồ muốn ăn đồ thích ăn đều hiếm lạ cổ quái, cho nên y không thể không nghi ngờ, Hàn Mạc lại trở thành dựng phu.

Thiệu Văn Phong ở một bên không đợi Hàn Mạc trả lời vấn đề của Tống Tân Kế liền đưa tay kéo một cái, kéo chiếc đũa của cậu lại duỗi tới trong bát Tống Tân Kế ra ngoài, lườm cậu một cái, "Bệnh từ miệng mà vào."

"......" Khóe miệng Tống Tân Kế co rút, thật sự muốn cầm chén canh ụp lên mặt nam nhân này.

Cái gì gọi là bệnh từ miệng mà vao? Chẳng lẽ y có bệnh sao?!

Tần Thụy giơ tay lên thuận sống lưng Tống Tân Kế, hời hợt nhìn Thiệu Văn Phong, sau đó xùy cười một tiếng, "Yêu Quái, người đàn ông của mày ngược lại rất coi trọng vệ sinh, làm sao coi trọng vệ sinh lại không ở nhà bọc màng giữ tươi cho mày lại mang mày ra ngoài hô hấp không khí đều là vi khuẩn vậy chứ?"

Mắt Hàn Mạc liếc một cái, nếu Tống Tân Kế cự lại nói Thiệu Văn Phong cậu đều không sao cả, dù sao cũng là Thiệu Văn Phong đâm chọc trước, nhưng Tần Thụy thì không được.

"Mày với Tống Tân Kế quan hệ gì mày đã giúp anh ấy ra mặt? Hai đứa mày đăng ký kết hôn chưa? Chưa đăng ký kết hôn hai đứa mày cầu hôn chưa? Thật không biết xấu hổ, cầm thú huynh mày đừng cảm thấy quá hài lòng, miễn cho tới lúc đó thất vọng quá lớn." Hừ một tiếng, giơ tay lên bưng hai nồi đất nhân viên phục vụ bê tới đặt trước người mình, ghé tới ngửi ngửi nồi mì hải sản trong nồi đất của Thiệu Văn Phong, lại ngửi ngửi nồi mì chua cay của cậu, chẹp chẹp miệng, "Vẫn là của em thơm."

"Ừ, thơm là được." Thiệu Văn Phong giơ tay lên cầm bánh xé thành mảnh nhỏ đặt ở trong nồi đất của cậu, ngẩng đầu lại muốn một cái bát không với nhân viên phục vụ.

Đây là để nguội ăn cho Hàn Mạc, miễn cho cậu quá gấp bị nóng.

Dư quang khóe mắt Tống Tân Kế nhìn tới chiếc nhẫn lập lòe phát ra tia sáng yêu diễm màu trắng trên ngón áp út trái của hai người, bĩu môi, "Hai người đi đăng ký kết hôn rồi?"

Tần Thụy cũng nhìn thấy, khơi mi, trong lòng tính toán hắn cũng nên trước đi mua nhẫn, sau đó cầu hôn, sau này hai người bọn họ liền danh chính ngôn thuận, miễn cho bị người khinh bỉ.


"Ô, ừ ừ, tao cầu đấy." Nhét đầy một miệng, Hàn Mạc gật gật đầu, nhếch miệng hì hì cười, "Đúng rồi, hôm nay không phải nói Trương Mạo tới nhà anh sao? Cha mẹ anh phản ứng gì?"

Đột nhiên nhớ tới chuyện này, Hàn Mạc xoay mặt hỏi.

Tống Tân Kế nhún nhún vai, cúi đầu ăn cơm, "Còn có thể có phản ứng gì, cha mẹ anh vẫn luôn cảm thấy Trương Mạo rất tốt, một chút kháng cự cũng không có đã tiếp nhận, bất quá nghe nói cha mẹ Trương Mạo hình như phản ứng rất lớn, sáng hôm đó Tân Nghiệp đi Trương Mạo bị mẹ cậu ấy khóa trái ở nhà không cho đi, chỉ sợ Trương gia bọn họ đoạn tử tuyệt tôn."

Hàn Mạc xùy cười một tiếng, chỉ chỉ bụng mình, lại chỉ chỉ bụng Tống Tân Kế, chẹp chẹp miệng, "Được chứ, hai chúng ta đều có thể mang thai, chẳng lẽ hai người bọn họ còn không thể mang thai? Cho dù Trương Mạo không có biện pháp, Tống Tân Nghiệp không chừng giống anh cũng có thể mang thai đấy, tới lúc đó mang thai sinh đôi, mỗi người một đứa, tốt quá."

Tống Tân Kế cũng gật gật đầu đồng ý lời này của cậu, ăn hai miếng đột nhiên bật cười.

"Cẩn thận sặc." Tần Thụy ở một bên thời khắc chú ý đến y cầm khăn giấy lau nước canh khóe miệng y.

"Anh đang nghĩ, nếu Tân Nghiệp sinh con sẽ là bộ dáng gì, ui cha, nó cao hơn anh cường tráng hơn anh, nếu thật sự mang thai...... Ha ha ha ha ha." Tống Tân Kế ngăn không được cười ra, loại hình ảnh này rất có chấn động thị giác, nếu thật sự có một ngày như vậy, y sợ rằng sẽ cười bất tỉnh.

Hàn Mạc cũng ở trong đầu nghĩ chút, quyết đoán cười muốn tè.

"Khụ khụ, anh đừng trêu em, kinh khủng quá, khụ khụ, vẫn là Trương Mạo mang thai thôi, Tống Tân Kế nếu thật sự mang thai, thế giới này liền sụp đỏ, thật kinh khủng."

"......" Hai nam nhân bên cạnh sửng sốt chút, bọn họ biết Tống Tân Nghiệp, không tự chủ được liền não bổ.

Thiệu Văn Phong thở dài giơ tay lên gõ trán Hàn Mạc, bất đắc dĩ cười nhìn dáng vẻ cậu má chuyển hồng, "Mau ăn, lát nữa nguội em ăn đau dạ dày."

Hàn Mạc ừ ừ hai tiếng ngừng cười, bất quá cũng không nhịn được hì hì cười khẽ hai tiếng, "Em còn muốn ăn thịt xiên nướng, muốn đi cùng không?"

Chỉ ăn hai miếng mì chua cay là không muốn ăn nữa, Hàn Mạc xoay mặt nhìn về phía Tống Tân Kế cũng đang lau miệng cũng thừa hơn nửa, khơi mi.

"Được, phố phía trước có, chúng ta cùng đi." Tống Tân Kế gật gật đầu, vừa nãy không muốn ăn, hiện tại bị Hàn Mạc nhắc tới liền có khẩu vị.

Thiệu Văn Phong đi tính tiền, Hàn Mạc và Tống Tân Kế ra cửa trước, Tần Thụy ở bên cạnh Tống Tân Kế đỡ y đi, chỉ sự đi đụng phải bụng.

Tần Thụy và Tống Tân Kế đứng ở một bên, Hàn Mạc đứng ở cửa, "Thiệu Văn Phong anh nhanh lên chút, em......" Quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong, một câu còn chưa nói hết đã nhìn thấy nam nhân kinh hoảng mở to mắt chạy về phía mình, sau đó bộp một tiếng, Hàn Mạc cảm thấy ót đau, thân thể mềm nhũn xuống, từ từ ngã nhào trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận