Tháng Năm Ngọt Ngào

Từ khi Cát Vi Dân vừa bắt đầu cuộc đời học sinh nội trú thì Cao Tân đã để lại ấn tượng khó phai trong cậu, không chỉ bởi vì cậu là người bạn cùng phòng đầu tiên Cát Vi Dân quen, cũng không phải vì cậu luôn cởi mở khiến Cát Vi Dân tạm thời quên đi đủ loại vất vả khi rời nhà ở trọ trên trường, mà là bởi vì Cao Tân là người đầu tiên Cát Vi Dân quen mượn tiền lâu như vậy vẫn chưa trả.

Ngày hôm đó, sau khi cho Cao Tân mượn 30 đồng, Cát Vi Dân vẫn chờ Cao Tân chủ động đến trả tiền. Cao Tân đối đãi với bạn cùng phòng mới thật sự rất nhiệt tình, chủ động hướng dẫn Cát Vi Dân cách dùng vòi hoa sen, lại còn mua sẵn cơm cho cậu từ sớm trước khi tập thể dục buổi sáng, khỏi mắc công cậu sau khi tập thể dục phải xếp hàng trong một biển người. Hiển nhiên là việc Cao Tân trước mặt cậu bạn cùng phòng mới cố hết sức triển lãm ra bộ mặt chính trực nhất của mình là chuyện cậu ta cũng không hề tự nhận ra, trong lúc những tên cùng phòng khác còn cẩn thận đem mấy cuốn tạp chí Play Boy giấu dưới nệm, tần suất từ một tuần 3 lần thành mỗi tháng 1 lần; cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm khi thấy cảnh Cát Vi Dân lấy đôi tất mang cả ngày hôm qua hôm nay lộn trái lại mang tiếp. Cát Vi Dân luôn là bị hành động thay mình lấy cơm đầy thân thiết của cậu ta làm cảm động một chút, quay đầu lại bị tô mì ăn liền bẩn thỉu cậu ta quăng trên bàn mình khiến cậu dở khóc dở cười.

Dù sao đi nữa, dưới sự nhiệt tình của Cao Tân, Cát Vi Dân cùng cậu ta nhanh chóng trở nên thân thiết. Nhưng là người này mỗi ngày đều ở trước mặt cậu lúc ẩn lúc hiện, vẫn chẳng hề đề cập tới chuyện trả lại tiền.

Ba mươi đồng nói ra cũng không nhiều, nhưng cũng có thể làm được không ít chuyện, tỉ như xem một bộ phim thiếu niên mới nhất của Mỹ, tỉ như lo được tiền ăn ba ngày trong căn tin, tỉ như mua được một quyển tiểu thuyết võ hiệp bản in bìa cứng.


Cát Vi Dân vào ngày khai giảng đầu tiên chờ Cao Tân hôm sau trả tiền, ngày hôm sau lại chờ cậu ta ngày thứ ba trả tiền, một tuần trôi qua, đến tuần sau Cao Tân vẫn đang không có ý gì là sẽ trả lại tiền.

Tới cuối tuần thứ hai, Cát Vi Dân cảm thấy mình giống như cậu bạn kia trong lớp tiếng Anh cả đêm chờ tên giường trên cởi giày, tiền bạc đối với mình đã không còn quan trọng, nhưng chuyện Cao Tân mượn tiền cậu cứ như vuốt mèo gãi gãi trong tim.

Tới cuối tuần thứ ba, Cát Vi Dân cuối cùng quyết định vứt bỏ sự bình tĩnh giả vờ phong độ kia, trực tiếp nói tiền bạc với Cao Tân. Buổi sáng thứ hai, ăn xong điểm tâm Cao Tân lấy cho mình, Cát Vi Dân nhìn sang tên đối diện đầu còn chôn trong cà men húp cháo, vừa định chờ cậu ta ngẩng đầu lên là sẽ nói chuyện trả lại tiền ngay, Cao Tân cứ như tâm linh cảm ứng mà ngẩng đầu khỏi cà men.

Cát Vi Dân nhìn hai hàng mày kiếm của cậu ta chậm rãi giãn ra, ánh mắt từng chút từng chút sáng lên, biểu tình cứ như là đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó mà từ trong mê muội thanh tỉnh lại, không khỏi cảm thán trong lòng một chút, người này dù lúc không hoạt bát sôi nổi thì diện mạo vẫn là rất ưa nhìn. Dường như là để không phụ lòng Cát Vi Dân đã đánh giá cao mình thêm vài phần, Cao Tân nói ra một câu là nỗi khổ suốt hai tuần của Cát Vi Dân.

“Tớ hình như còn thiếu cậu 30 đồng phải không?”

Cát Vi Dân vội gật đầu không ngừng.


“Vậy cậu có 20 đồng không?”

Cát Vi Dân lại gật gật đầu, mở ví rút ra hai tờ mười đồng đưa sang.

Cát Vi Dân nhìn Cao Tân mở ví mình ra, nhét hai tờ tiền giấy kia vào, đang chuẩn bị chờ Cao Tân rút ra tờ 50 đồng của mình từ trong đó, lại thấy Cao Tân vô cùng thản nhiên mà đóng ví lại, bỏ vào trong túi quần, vừa nói.

“Cậu cho tớ mượn thêm 20, vừa vặn chẵn 50, lần sau trả cậu hết luôn nhé.”


Một khắc đó Cát Vi Dân thật muốn hộc máu.

~*~*~*~

Con chim cánh cụt học bay. Dù nó bay được thì nó vẫn là con chim cánh cụt. Có thể nó sẽ là tấm gương của sự kiên trì bền bỉ không bỏ cuộc, nhưng cũng có thể nó sẽ là đối tượng xoi mói cho dòng họ nhà chim, rằng cánh cụt mà đòi làm phượng hoàng.

Ôi con người~ 8->


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận