Tháng Năm Ngọt Ngào

Mấy ngày kế tiếp cũng giống hệt ngày đầu.

Thói quen như hồi còn sống chung từ lúc Cao Tân tới liền tự động hồi phục lại, mỗi sáng đều ngủ tới khi tiếng chuông chói tai của cậu bé bút chì Shin vang lên mới miễn cưỡng mở mắt dậy, trên bàn lúc nào cũng để sẵn bữa sáng nóng hổi, trong phòng tắm cũng có khăn tắm bàn chải đánh răng sẵn sàng.

Cao Tân vẫn duy trì thói quen đánh Thái Cực Quyền mỗi sáng, khi về phòng tắm nước nóng rồi lại đi ra ngoài, trên chiếc gương trong phòng tắm vẫn còn đọng lại một lớp hơi nước, bị ai đó dùng ngón tay vẽ hình mặt cười, giống nụ cười vô tâm vô phế của Cao Tân y hệt.

Lúc mới thức dậy đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, Cát Vi Dân sẽ mơ màng cảm thấy như mình đang quay lại thời đại học, tựa hồ bàn ăn luôn có món nóng hổi, xuống dưới lầu sẽ có một người đang vịn xe đạp một bên khóe miệng cười đến thần thanh khí sảng.


“Tiểu Cát, đi học thôi nào!”

Ngay cả bầu không khí cũng như nước suối chảy trong núi, thanh khiết và ngọt ngào.

Bình thường phải đến khi cậu đi đến sân trước kí túc xá mới tỉnh táo lại, ở trong lòng sỉ vả bản thân một chút, chỉnh sửa quần áo lại, cầm túi tài lại chạy vội đến nhà xưởng. Địa điểm thực tập của Cao Tân vẫn không cố định, Cát Vi Dân đôi khi trong phòng làm việc đụng mặt cậu, đôi khi lại thấy cậu dưới xưởng sản xuất, lúc khác lại gặp ở căn tin, sau đó mỗi buổi chiều lúc ra ngoài kiếm đồ ăn, nhất định sẽ gặp cậu trong một quán ăn vặt nào đó quanh nhà xưởng. Cát Vi Dân không biết là do cậu ta thật lòng hay là hai người thật sự quá ăn ý, vô luận Cát Vi Dân chọn quán nào, Cao Tân sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, vui vẻ nói một lời thoại không đổi.

“Tiểu Cát, cậu cũng tới đây hả? Hai ta thật hợp ý nha.”

Buổi tối quả nhiên là thời gian khó chịu đựng nhất, Cao Tân rõ ràng muốn tiếp tục câu chuyện từ ngày đầu tiên hai người gặp lại, từ lúc vào cửa hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Cát Vi Dân, làm như thật mà ho một tiếng.

“Đúng rồi Tiểu Cát, tớ còn chưa nói cho cậu biết tớ vì sao…”

Cát Vi Dân mặt không chút thay đổi hoặc là mở mấy bao đồ ăn vặt trên giường mình, hoặc nói một câu “Tôi muốn đọc sách” hay giả điếc, cả đêm chỉ nhìn chòng chọc một trang sách, cố gắng không để ý tới ánh mắt chờ mong rồi ủy khuất vẫn ở trên người mình, sau đó mới tắm rửa đi ngủ.


Qua mấy ngày như vậy, Cao Tân vẫn một bộ dạng vô luận Cát Vi Dân có làm lơ mình đến đâu, cậu vẫn là bộ mặt tươi cười đón chào kiên trì như tiểu cường (aka gián), người chịu không nổi thật ra lại là Cát Vi Dân. Cát Vi Dân thật không hiểu Cao Tân muốn gì, bình thường chia tay rồi không phải cả đời sẽ không gặp nhau nữa sao? Cao Tân thì ngược lại, cứ như trước đây chưa từng có chuyện gì xảy ra, trước kia hầu hạ cậu thế nào giờ cũng làm y vậy. Cao Tân trước giờ không nghĩ nhiều, đối xử người khác nhiệt tình, có lẽ vốn chỉ là do thói quen.

Nhưng Cát Vi Dân làm không được. Nhìn bữa sáng nóng hôi hổi trên bàn, nhìn đống đồ ăn vặt bị lén lút để trong ngăn kéo trên văn phòng, nhìn chậu nước ấm ngâm chân để bên giường, đầu óc Cát Vi Dân lại rối rắm, rất nhiều chuyện ngày xưa thoáng qua, có lúc Cao Tân nằm trên giường kí túc xá vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ nói “Haha nhìn nè, cái này ăn ngon lắm nha”, có cả đêm mưa gió ngày đó Cao Tân nói với cậu.

“Cũng không phải là lấy lòng, tớ chỉ muốn thấy cậu vui vẻ mà thôi”, cuối cùng luôn dừng ở hình ảnh ngày đó Cao Tân đạp cửa bỏ đi, lạnh lùng nói “Cát Vi Dân, kì thật cậu vốn không hề yêu tớ”. Sau đó Cát Vi Dân lén nhìn sang, nhìn đến chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay cậu ta, mỗi lần nhìn thấy cậu lại mỉm cười nhìn vẻ mặt chính mình, cũng có cảm giác muốn đập bàn đập ghế. Dĩ nhiên cậu không làm những việc kích động như thế, thế là Cát Vi Dân lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Cát Vi Dân trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng, chết tiệt, còn không bằng cha của cậu! Ít nhất cha cậu năm đó cưới vợ rồi thì mười mấy năm không tìm đến mẹ cậu, dứt khoát chia tay, để mẹ cậu ngoại trừ hận ông cũng sẽ không cảm thấy gì khác. Cậu thì ngược lại, chia tay ba năm có người mới lại còn chạy đến trước mặt tôi làm trò, còn ra vẻ dịu dàng chăm sóc, không phải muốn để tôi tự mình đa tình nghĩ rằng còn có chút cơ hội sao?


Trớ trêu thay Cao Tân là kẻ không biết cái gì gọi là “uyển chuyển cự tuyệt”, không nói rõ ra thì muôn đời vẫn không hiểu, Cát Vi Dân lại không thể nói “Xin cậu thương xót, đừng tốt với tôi như thế”, rõ ràng là đánh du kích, không thể đánh được lại còn bị thương không dậy nổi.

Vì thế Cát Vi Dân cố ý thức dậy sớm, nhân lúc Cao Tân ra ngoài tập luyện đã thức dậy, thu dọn xong thì ra ngoài tìm chỗ ăn sáng, Cao Tân hồ hởi mang bữa sáng về cũng chỉ thấy chiếc giường trống không; lúc làm việc gặp Cao Tân thì ngoài chuyện công việc không nói một câu dư thừa nào khác; cơm trưa thì mua mấy thứ như bánh mì hoặc mì ăn liền ăn trong phòng làm việc, không đến căn tin, cơm chiều ngược lại ở căn tin ăn tạm gì đó. Sau khi ăn cơm cũng không vội trở về, mà ngồi ngoài công viên gần đó đọc sách, mãi đến hơn 9 giờ mới về, sau khi đi tắm xong liền ngủ.

Người chậm hiểu đi nữa thì qua một tuần cũng biết là Cát Vi Dân đang cố gắng tránh mặt. Tối hôm đó cậu lại đọc sách đến hơn 9 giờ mới trở về, thấy Cao Tân đang đứng trước cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn mình.

~*~*~*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận