Tháng Năm Ngọt Ngào

Cát Vi Dân hôm sau thức dậy nghĩ là do tích lâu lắm rồi mới thấy mộng xuân, cũng không quá để ý, chỉ cảm thấy buồn bực vì mình ngay cả trong mơ cũng bị Cao Tân đặt ở dưới. Mãi đến lúc vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, mắt nhắm mắt mở nhìn vào gương, bàn chải đánh răng trong miệng Cát Vi Dân rớt xuống. Gương nhỏ chứ không lớn, chỉ thấy đến phần dưới bả vai một chút, trong gương phản chiếu một người miệng đầy bọt, đôi mắt xinh đẹp vì kinh hoàng trợn to, cứ như là đang thấy quỷ. Bất quá cái này vẫn chưa phải trọng điểm, trọng điểm là trên phần da thịt bên gáy và dưới cổ áo ẩn hiện vài vết hồng hồng. Tim Cát Vi Dân đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, chẳng lẽ tối qua… không phải là mơ?

Cát Vi Dân kéo cổ áo ngủ nhìn kĩ trong gương, vừa nhìn vừa tự trấn an bản thân, bây giờ cũng đã vào hè, muỗi bắt đầu tàn sát bừa bãi, nói không chừng là do muỗi cắn? Bình tĩnh nhìn lại, quả nhiên thấy vết sưng do muỗi cắn trong những vết hồng hồng đó, có lẽ ban đêm bị cắn, cảm thấy ngứa nên mới gãi thành như vậy. Cát Vi Dân nhẹ nhàng thở ra, vẫn luôn biết, Cao Tân sẽ không làm… như thế. Vẫn là tự mình đa tình, Cát Vi Dân buông cổ áo, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy có chút trống rỗng.

Sáng hôm đó lúc Cao Tân lên văn phòng chỗ Cát Vi Dân vẫn là bộ dạng quang minh chính trực, không có chút khác thường, càng khiến Cát Vi Dân xác thực suy nghĩ của mình. Cát Vi Dân thẹn quá hóa giận chạy tới siêu thị mua 3 chai trà thanh nhiệt Vương Lão Cát, một hơi uống hết.

Trưa ngày thứ hai thì kết luận của cậu bị lật đổ. Hôm đó Cao Tân vẫn không ở trong phòng, Cát Vi Dân nằm trên giường ngủ trưa một lát, không biết tại sao lại rất tỉnh táo, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, buồn chán săm soi vách tường bên giường. Kí túc xá của phân xưởng cũng đã xưa, lúc trước từng có người ở, vách tường loang lổ những vết bản màu xám, không còn như lúc ban đầu. Vết bẩn kéo dài, tới gần chân giường lại có một vết bẩn màu trắng khá nổi bật, nhìn có vẻ còn mới, còn có thể nhận ra phần dịch màu trắng đã khô kế bên, nhìn giống như là… Cát Vi Dân mặt nóng lên. Sau khi trấn tĩnh được một chút thì Cát Vi Dân bỗng nhớ lại ngày hôm trước lúc giặt quần áo, quần lót lại rất sạch sẽ, Cát Vi Dân nhíu mày, cậu không nghĩ là mình đang ngủ còn có thể nhớ mà cởi quần ra này nọ được.

Nhảy xuống giường đi đến trước gương cẩn thận nhìn, vết sưng do muỗi cắn đã sắp lặn bớt, nhưng mấy vết hồng nhạt vẫn còn như trước, Cát Vi Dân trong lòng bắt đầu chửi mắng. Cậu nhìn sang chiếc giường trống không của Cao Tân mắng một câu.

Tốt lắm, tên khốn nào, thật biến thái!


Cát Vi Dân tan việc liền hùng hổ muốn đi tìm Cao Tân tính sổ, không nghĩ là vẫn chậm một bước, người kia đã không còn ở nhà xưởng. Dường như hai người thật sự có chút tâm linh tương thông kì diệu, Cát Vi Dân ngay sau đó đã tìm thấy cậu ta đang ngồi trong công viên cạnh nhà xưởng. Xa xa thoáng thấy dáng người cao cao kia đang ngồi giữa công viên, Cát Vi Dân định xông lên khởi binh vấn tội chợt nghe tiếng Cao Tân nói điện thoại.

“Mẹ có khỏe không? Em thì sao?”

“Ừ, không có ai bên cạnh cũng đừng tùy tiện, phải biết tự chăm sóc bản thân… Có ăn cơm đúng giờ không? Tối mấy giờ ngủ?”

Cát Vi Dân chỉ im lặng nghe, giọng nói Cao Tân thật dịu dàng, còn có giọng cười trầm thấp.

“Sắp tới sẽ sang thăm em mà, từ bên này sang cũng gần… Không có, anh đâu có gấp gì…”

Cao Tân cưng chiều nói với người bên kia điện thoại.

“Cô nhóc này, đừng ỷ rằng anh cưng chiều em thì em liền lên mặt nhé…”

Cát Vi Dân nghe không nổi nữa, chạy tới. Hà, cậu sao lại quên mất chứ, Cao Tân đã không còn độc thân. Trong khoảng thời gian này cùng Cao Tân sớm chiều ở chung, tuy rằng đa phần vẫn luôn tránh mặt nhau, nhưng mỗi khi thấy đối đồ ăn vặt khuya đầy giường, bữa sáng thơm ngon trên bàn, Cát Vi Dân dường như có lỗi giác rằng thế giới của Cao Tân vẫn xoay quanh mình. Giữa trưa phát hiện chuyện hôm trước không phải là mơ, khi đó Cát Vi Dân nhịn không được nghĩ rằng, có thể nào chiếc nhẫn trên tay Cao Tân là chính mình hiểu lầm mà thôi. Cát Vi Dân thậm chí còn bắt đầu mơ tưởng, có thể nào Cao Tân đối với mình, không phải “Thật xin lỗi” hay “Tớ đã tìm được người tớ thật sự yêu, hy vọng cậu cũng có thể tìm được một người bạn đời” này nọ, mà chính là câu “Tớ thật thích cậu” như trong mơ đêm đó, nếu thật như vậy, Cát Vi Dân nghĩ, cậu đầu tiên sẽ hung hăng đánh Cao Tân một trận, mắng cậu ta biến thái chết tiệt, sau đó… Sau đó thì nói sau.

Nguyên lai chỉ là mình tự mình đa tình.


Cao Tân nãy giờ ngồi ở xích đu trong công viên vẫn không biết gì, tiếp tục nói chuyện điện thoại, giọng nữ hoạt bát bên kia nói.

“Hay là để em qua thăm anh đi, anh không phải vẫn còn chuyện người kia phải giai quyết sao.”

Cao Tân vội nói, “Đừng, bà cô của tôi ơi, em ngàn vạn lần đừng tới, lỡ nói ra cái gì không nên nói là anh xong đời.”

Điện thoại bên kia “Hứ” một tiếng, nói.

“Theo đuổi lâu vậy còn chưa có tiến triển gì, em còn đang định qua giúp anh một tay đây. Anh rốt cuộc là nói với người ta chưa?”

Cao Tân nói, “Chưa nói, người đó không muốn nghe.”


“Thiệt tình, sao anh ngốc vậy, người ta không muốn nghe là chuyện của người ta anh nói là chuyện của anh, nghe xong thế nào người ta cũng vui. Nếu không thì anh trước hết hành động trước, hôn đến đầu óc mơ màng thì người kia sẽ…”

Cao Tân nhíu mày, “Em con nhóc này học ở đâu mấy thứ linh tinh này đó, lo học hành đàng hoàng đi. Nói sau đi, người đó không muốn nghe, anh cũng muốn tôn trọng ý nguyện của người đó.”

Ánh mắt Cao Tân buồn bã, “Trước kia bởi vì có nhiều chuyện không hỏi qua ý người đó đã làm, bị chán ghét. Anh không muốn thế nữa.”

Giọng nói bên kia điện thoại có chút bất đắc dĩ, “Người đó thích anh anh cũng thích người đó, còn bày đặt già mồm… Cho hai người nghẹn chết đi.”

~*~*~*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận