Tháng Năm Ngọt Ngào

Hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu một đường từ cổ lan lên trán, ấm áp ngọt ngào, Cát Vi Dân vẫn chưa hoàn hồn, bỗng nhiên hỏi.

“Này, cậu thấy tớ có chỗ nào tốt?”

Nói xong mới cảm thấy những lời này thật mờ ám, đáng tiếc đã không thể thu lại. Kì thật Cát Vi Dân luôn buồn bực, cậu thật tình xem Cao Tân là bằng hữu, bởi vì cậu ta thái độ làm người trượng nghĩa, đơn thuần, sống chung rất thoải mái, nhưng không chỉ mình cậu nghĩ vậy, rất nhiều người cũng nghĩ như thế, cho nên Cao Tân khá nổi tiếng. Trái lại với bản thân Cát Vi Dân, ngoại trừ tính tình khó chịu không biết bùng phát lúc nào cùng bề ngoài khiến cho người trước mặt mắt sáng rỡ, dường như chẳng còn gì có thể xem là xuất sắc, bình thường đến không thể bình thường hơn. Cao Tân tại sao lại tâm đầu ý hợp với cậu? Ý chết, cái gì mà tâm đầu ý hợp, dùng từ bậy bạ. Cát Vi Dân âm thầm khinh bỉ bản thân một chút.

Cũng may thần kinh cảm nhận của Cao Tân luôn không giống người thường, cũng không cảm thấy có gì kì lạ trong câu hỏi này, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thành thật đáp.

“Kì thật con người cậu cũng chẳng có gì tốt.”

Cát Vi Dân trừng mắt, quơ tay làm bộ muốn đánh cậu ta, bỗng thấy ánh mắt Cao Tân bỗng chốc lóe sáng lên.

“A, chính là điểm này!”


Chiếc muỗng của Cát Vi Dân dừng trong không trung, ngơ ngơ ngác ngác.

“Con người cậu đặc biệt vô cùng hiểu chuyện, cậu vừa động thủ đánh người tớ liền hiểu mình đã đắc tội cậu, hơn nữa cậu đánh xong thì cũng hết giận. Không giống vài người, suy nghĩ nửa ngày cũng nhìn không ra họ đang nghĩ cái gì, đắc tội cũng không biết mình đã đắc tội gì. Ở chung với cậu rất thoải mái.”

Cát Vi Dân chưa bao giờ nghĩ tính khí mạnh bạo lại là một ưu điểm, bất quá nghe được hai chữ “thoải mái” này khiến cậu cảm thấy thật dễ chịu, cho nên chiếc muỗng của cậu giữa đường đổi hưởng lao tới trong nồi, vớt lên một khối đậu hủ bỏ vào chén Cao Tân.

“A, tớ cứ tưởng cậu cũng sẽ vớt thịt dê cho tớ chứ.”

“…”

“Bất quá ăn đậu hủ của cậu cũng rất ngon.” *ăn đậu hủ = dê ;)*

“…”

“Ui da, đừng động thủ! Cẩn thận cẩn thận, làm đổ nồi nước là cậu phỏng đó!… Muỗng đập bể phải bồi thường đấy! Ui da! Đừng! Ui đánh…”

Năm 11 trôi qua rất nhanh, giống như những câu mở đầu màu mè của bọn học sinh mỗi dịp tổng kết, “Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa, đảo mắt đã đến cuối kì”. Cát Vi Dân đứng trên đường chạy trong sân thể dục, ngẩng đầu nhìn mưa bụi không ngừng rơi từ bầu trời đen như mực, rùng mình một cái, đã đến mùa đông lạnh lẽo rồi.

Tiết thể dục của bọn họ là tiết cuối cùng, được nửa tiết trời bỗng nhiên ào ào đổ mưa, một đám học sinh tốp năm tốp ba tụ tập trong đường chạy, nhìn bầu trời mà phát sầu. Chuông tan học đã reng nhưng mưa vẫn chưa có dấu hiệu sắp tạnh, thế này làm sao mà xuống căn tin ăn cơm được chứ!

Xa xa lại có một cây dù lớn màu đen đang lung lay hướng về chỗ bọn họ, ai cũng vươn cổ hâm mộ nhìn chằm chằm, oa, là tới đón ai vậy, thực hạnh phúc a.

Cát Vi Dân mang chút tâm trạng u ám giống mọi người mà nhìn chằm chằm cây dù kia, trong lòng oán thầm nhất định là tên nào xum xoe muốn lấy lòng Ban Hoa xinh đẹp lớp họ, lúc này cây dù đen bỗng nâng lên, gương mặt của một người cao cao lộ ra dưới tán dù, Cát Vi Dân nhìn gương mặt điển trai của tên kia đang cười đến híp cả mắt, vẫy tay gọi.


“Này, Tiểu Cát!”

Cát Vi Dân giữa những ánh mắt tò mò của bạn học mà vẫy tay về phía cậu ta ra hiệu, cảm thấy như có dòng nước ấm từ đầu ngón tay chảy xuôi vào lòng.

Cây dù đen thật lớn trùm kín lấy hai người, một tay Cao Tân vẫn đặt trên bả vai Cát Vi Dân, một tay bung dù, hai người trong cơn mưa bước dài bước ngắn mà đi. Cát Vi Dân ngẩng cổ nhìn cậu ta, trên gương mặt điển trai của Cao Tân mang theo sự đắc ý trẻ con.

“Cậu xem, may là tớ nhớ ra tiết cuối cùng lớp cậu là thể dục nha!”

“Hừ, cậu bớt đắc ý đi.”

“Cát Vi Dân, cậu rõ ràng trong lòng vô cùng khoái chí. Khóe miệng rộng đến tận đây.” Ngón tay Cao Tân đưa đến bên miệng cậu vừa khoa tay múa chân.

“Bỏ tay ra.”

“Haha, cậu đỏ mặt.”


“…”

“Nghiêm túc nói chuyện nào, lúc nãy dưới tình hình thiếu mặt cậu, 5 người trong kí túc xá chúng ta đã họp và đưa ra quyết định quan trọng nhất.”

Cao Tân làm ra vẻ thần bí khiến Cát Vi Dân có một loại dự cảm bất hảo. Cậu nhướn mày nhìn cậu ta.

“Khụ khụ, kì thật là vầy, tụi tớ đã lấy danh nghĩa phòng chúng ta để báo danh tham gia hội diễn văn nghệ tết nguyên đán năm nay của trường!”

“Cái gì?!”

Tiếng gào của Cát Vi Dân cơ hồ muốn hất bay dù, cậu suy sụp đỡ trán. Chỉ biết, sự cảm động tên chết tiệt này cho cậu chưa bao giờ vượt quá 10 giây.

~*~*~*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận