Tháng Năm Qua

Một đoạn thời gian thật lâu về sau, Tạ Mạnh luôn mơ thấy bóng lưng Quý Khâm Dương ngày đó đạp xe rời khỏi. Cậu đứng dưới cột đèn đường càng lúc càng mờ sáng, dõi mắt nhìn theo. Nam sinh đạp rất chậm, bóng lưng lúc thì lẩn trong đêm tối, lúc lại thình lình sáng lên, chẳng hề ngoảnh lại, nhưng dường như cũng không hề muốn rời đi.

Hôm sau, lúc tỉnh lại Tạ Mạnh mới phát hiện mình dậy muộn. Cậu ảo não rên một tiếng, từ từ ngồi dậy thì đột nhiên có thứ gì đó rơi từ trong nách ra.

Tạ Mạnh khó hiểu cầm chiếc nhiệt kế trên tay.

“Tỉnh rồi hả?” Trương Tú Quyên đẩy cửa bước vào, bà đeo kính lão, vươn tay bảo: “Đưa đây.”

“…” Tạ Mạnh ngoan ngoãn đưa tới.

Kính của bà lão gác trên sống mũi, để cách xa một chút, qua kính nhìn kĩ hồi lâu: “Hơn 39 độ.” Bà nắm lấy cổ tay cậu, “Hay là đi bệnh viện khám thử?”

Tạ Mạnh lúc này mới cảm giác có chút váng đầu, cậu đảo đảo tóc, khụ một tiếng: “Không cần đâu, uống thuốc là khỏi ấy mà.”

Trương Tú Quyên cũng không càm ràm nhiều, chỉ bảo: “Ta giúp con xin nghỉ ba tiết đầu rồi, trước uống cháo đi đã.”

Mặc quần áo rửa mặt rồi uống cháo xong, Tạ Mạnh mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, cậu uống hai viên thuốc cảm, lúc chuẩn bị ra cửa mới phát hiện trời đang đổ mưa.

Cửa vừa mở trong nháy mắt, mưa gió gần như đập thẳng vào mặt Tạ Mạnh. Nam sinh khẽ rùng mình, mới nhớ tới xoay người đi lấy ô.

“Sau mưa thu trời sẽ trở lạnh.” Trương Tú Quyên thay giầy, đi phía sau cậu, “Bà đưa con đến trạm xe.”

Bà lão nhất quyết muốn cầm ô, Tạ Mạnh không lay chuyển được bà, chỉ có thể gắng sức chắn phía sau, lúc đến trạm xe sau lưng áo đã ướt một mảng lớn.

Trương Tú Quyên vừa lau nước cho cậu vừa thở dài: “Hảo bà già thật rồi… Con đã cao hơn hảo bà nhiều lắm.”

Tạ Mạnh nắm tay bà, vừa mở miệng đã ho khù khụ.

“Bà nhanh về đi.” Tạ Mạnh khàn giọng nói, “Bên ngoài trời lạnh, mưa to đường trơn, đừng để bị ngã.”

Trương Tú Quyên mỉm cười: “Bà đã bảo con rồi mà.” Bà phóng mắt ra ngoài trạm xe, nhẹ đẩy cháu trai mình, “Xe đến rồi, mau đi đi.”

Sau khi lên xe, Tạ Mạnh đứng dựa vào cửa sổ, Trương Tú Quyên bên dưới vẫy tay với cậu, tới tận khi xe đã đi thật xa, vẫn còn có thể nhìn thấy thân hình hơi còng của bà lão.

Tạ Mạnh đến lớp khi tiết thứ hai vừa tan, cậu gặp Trác Tiểu Viễn trước cửa lớp 3, qua hồi lâu vẫn không kịp phản ứng.

“Cậu cũng giỏi thật.” Trác Tiểu Viễn cau mày, “Xin phép chưa đó?”

Đầu óc Tạ Mạnh có chút buồn bực: “…Sao cậu lại ở đây?”

Trác Tiểu Viễn: “Phân ban rồi, lớp 3 học cùng lớp 6 trừ những ai theo ban xã hội, cũng may cậu không phải chuyển lớp, chỗ ngồi cũng không đổi đâu.”

“…” Tạ Mạnh biểu tình mờ mịt giật mình, lát sau mới nhớ ra, hỏi, “Quý Khâm Dương đâu?”

“Ở lớp 6, cậu ta theo ban xã hội, Tề Phi với Trương Giang Giang cũng bên đó. Hai tiết trước cậu không tới, chứ nếu không là xảy ra tiết mục từ biệt đưa quân ngàn dặm rồi.” Trác Tiểu Viễn cầm cặp sách giúp Tạ Mạnh, “Cậu muốn đi thăm hỏi cũng phải đợi tới trưa, buổi sáng bọn họ ba tiết liền học cổ văn, cậu mà đến, Trương Giang Giang khẳng định sẽ bỏ hết học hành.

Tạ Mạnh mơ mơ hồ hồ theo Trác Tiểu Viễn về chỗ ngồi, trong đầu đầy tràn cái tên Quý Khâm Dương.

Trác Tiểu Viễn lo lắng nhìn cậu: “Cậu thật không sao đấy chứ? Hay là xin nghỉ một ngày đi?”

Tạ Mạnh khoát tay, cổ họng cậu đau đến tưởng không nói được, xung quanh một nửa học sinh đều đổi thành lớp 6, nam sinh chiếm hơn nửa, toàn là những gương mặt xa lạ.

Trác Tiểu Viễn ngồi cạnh cậu: “Thật sự không sao chứ?”

“Không sao.” Tạ Mạnh khụ một tiếng, cậu nhìn Phật Di Lặc ôm một chồng bài thi bước vào, chuông báo tiết thứ ba cũng vừa lúc reng lên.

Mới qua nửa giờ Quý Khâm Dương đã viết xong cổ văn, dưới ngăn bàn, hắn nhắn một tin cho Tạ Mạnh, đợi nửa ngày vẫn chưa thấy đối phương trả lời.

Thầy dạy Văn rất dung túng hắn, chủ yếu là vì bài thi của hắn thành tích chót vót, nên chỉ cần không ảnh hưởng người khác, Quý Khâm Dương muốn làm việc riêng gì trên lớp cũng được.

Thật vất vả mới nhịn tới lúc tan học, Quý Khâm Dương trực tiếp đến cửa lớp 3, kết quả phát hiện cửa lớp đóng kín, hắn từ cửa sổ liếc mắt vào, sắc mặt lập tức có chút khó coi.

Trương Giang Giang đi theo cũng nhoài người lên cửa sổ: “Đang kiểm tra? Chưa hết hai tiết chắc chưa xong đâu… Mà Tạ Mạnh đến rồi à?”

Quý Khâm Dương nhăn mày, hắn không trả lời Trương Giang Giang, mắt nhìn thẳng Tạ Mạnh, nam sinh nắm tay đặt bên miệng, dường như đang ho.

“Tôi tới phòng giáo vụ một chuyến.” Quý Khâm Dương đột nhiên nói, “Cậu ở đây nhìn Tạ Mạnh, có việc gì thì gọi cho tôi.”

Trương Giang Giang hoảng sợ: “Cậu đến đó làm gì… Này này, cậu đừng đi chứ!”

Tạ Mạnh che miệng, gắng sức nuốt thanh âm ho khan trở về. Vì sốt cao, bài thi trước mắt cậu đều hoá nhạt nhoà, đầu óc mơ mơ màng màng cũng không biết mình đang viết những gì.

Lúc đang làm bài hình học, chợt Trác Tiểu Viễn chọc cậu, Tạ Mạnh phản ứng trì trệ ngẩng đầu, liền trông thấy Quý Khâm Dương đeo cặp, mặt không đổi sắc đứng trước bàn mình.

“…” Tạ Mạnh, “?”

Quý Khâm Dương vươn tay sờ trán cậu, ngữ khí cứng rắn ra lệnh: “Đứng lên.”

Tạ Mạnh mất mấy giây mới “hả?” một tiếng.

Quý Khâm Dương rút bút và bài thi trong tay nam sinh ra, kéo cặp sách của cậu khỏi ngăn bàn, sửa soạn xong, quay đầu thì nhìn thấy Tạ Mạnh đang ngoan ngoãn mặc áo khoác.

“Sao lại ăn mặc phong phanh thế chứ?” Quý Khâm Dương trách, hắn cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Tạ Mạnh, dùng sức kéo tới, đóng chặt cúc.

Tạ Mạnh sụt sịt mũi, thanh âm ong ong nói: “Cảm ơn…”

Quý Khâm Dương sờ tóc cậu, mỉm cười.

Phật Di Lặc đứng ngoài cửa, quơ quơ hai tờ đơn xin phép trong tay: “Em giỏi quá nhỉ, đơn xin phép của chính mình còn muốn thầy đi nộp hộ.”

“Vậy thầy cứ đưa cho Trương Giang Giang là được.” Quý Khâm Dương một tay cầm hai chiếc cặp sách, một tay đỡ lấy vai Tạ Mạnh, hắn chào Trương Giang Giang, “Bọn tôi đi trước.”

Trương Giang Giang vội gật đầu: “Được được, các cậu đi đường cẩn thận, tan học bọn tớ sẽ đến.”

“Đến cái gì mà đến.” Quý Khâm Dương không khách khí nói, “Bệnh viện hạn chế tụ tập đông người đó biết không, tôi ở đó là được rồi.”

“…” Trương Giang Giang bị tổn thương, đôi mắt gã trông mong nhìn chằm chằm Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh khụ một tiếng, miễn cưỡng khoát tay: “Thật sự không cần đến… Tớ không sao.”

“Về lớp đi.” Quý Khâm Dương mất kiên nhẫn nói, “Cũng không phải sinh li tử biệt, cậu khó chịu gì chứ.”

Trương Giang Giang: “…”

Bệnh viện có không ít người, Quý Khâm Dương mua cho Tạ Mạnh một chiếc khẩu trang, nam sinh đeo lên chỉ lộ ra đôi ngươi đen láy ướt nước

Lúc Quý Khâm Dương đăng kí, nhịn không được quay đầu nhìn cậu, rốt cuộc không kìm nổi, thừa dịp mọi người không chú ý ôm lấy Tạ Mạnh, cách khẩu trang hôn môi đối phương.

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương khẩy cười: “Trông cậu giống con cún lắm.”

Tạ Mạnh liếc hắn một cái, buồn bực nói: “…Cậu mới là cún.”

Quý Khâm Dương cười thành tiếng, hắn cọ mũi Tạ Mạnh một lát, đem người ôm vào lòng.

Đăng kí khám bệnh, Tạ Mạnh xét nghiệm máu xong, đợi Quý Khâm Dương chạy tới chạy lui lấy thuốc cho cậu, bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm liền đề nghị truyền nước. Hai người tìm chỗ trống chờ y tá đến, Quý Khâm Dương lại đi mượn chăn dải cho cậu nằm lên.

“Có muốn ăn gì không?” Quý Khâm Dương nhìn chằm chằm cô y tá đang cầm kim truyền, mỉm cười với đối phương, cô gái lập tức đỏ bừng mặt.

Tạ Mạnh đắp trên người áo khoác của Quý Khâm Dương, thần sắc mệt mỏi nhìn đồng hồ treo tường: “12 giờ hơn rồi… Cậu có đói không?”

Quý Khâm Dương giúp cậu kéo áo khoác lên trên: “Tớ đi mua ít cháo, cậu ngủ một lát đi.”

Lúc Tạ Mạnh mơ mơ màng màng sắp ngủ, chợt cảm giác có người đặt thứ gì đó rất ấm áp gần chỗ dưới tay mình, cậu mở mắt ra thì thấy Quý Khâm Dương xắn tay áo dùng nước sôi tráng bát đũa.

“Tỉnh rồi?” Quý Khâm Dương nhìn cậu, nam sinh vươn tay đặt lên trán đối phương, “Sao vẫn nóng thế nhỉ?”

“Có thấy ấm chút nào không?” Quý Khâm Dương đổ cháo hoa vào bát, quấy quấy, múc một thìa kề bên miệng Tạ Mạnh.

“Cậu có ăn không…?” Tạ Mạnh ngậm cháo, phát âm không rõ lắm hỏi hắn.

Quý Khâm Dương: “Ăn xong nhanh đi, tớ ăn phần còn lại của cậu.”

Tạ Mạnh rất nhanh ăn thêm vài thìa, lắc đầu nói: “Không ăn nữa, cậu ăn đi.”

Quý Khâm Dương xác nhận cậu thật sự ăn không nổi nữa, mới bưng bát ăn hết phần còn dư, rót nước cho Tạ Mạnh, nhìn cậu uống thuốc rồi mới thu dọn bát đũa mang tới vòi nước rửa.

“Ngủ tiếp một lát đi.” Sau khi quay lại, Quý Khâm Dương lau sạch nước trên tay, hắn vô thức muốn thử nhiệt độ cơ thể Tạ Mạnh, chợt nhớ mình vừa mới rửa tay, lại rụt trở về.

Tạ Mạnh giữ chặt tay hắn: “Đừng chạy tới chạy lui nữa, nghỉ một chút đi.”

Quý Khâm Dương nói “ừ”, cũng không rụt tay về nữa, cứ như vậy ngồi trên ghế cạnh giường cậu.

Nước muối truyền không hề nhanh, Quý Khâm Dương ngẩng đầu nhìn, thật cẩn thận vuốt ve mu bàn tay Tạ Mạnh.

“Ấm áp quá.” Tạ Mạnh từ từ khép mắt, đột nhiên bảo.

Quý Khâm Dương nhíu mày: “Cậu nói nước muối?”

“Ừm, được cậu chăm sóc thật là ấm áp.” Tạ Mạnh nhìn hắn mỉm cười, “Tĩnh mạch, huyết quản, cơ bắp.” Nam sinh chỉ trái tim mình, “Cả chỗ này nữa, đều ấm áp vô cùng.”

Quý Khâm Dương không nhịn được bật cười: “Cậu buồn nôn quá.”

Tạ Mạnh bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng là nam, làm gì biết nói lời ngon ngọt chứ.”

Quý Khâm Dương bông đùa: “Nếu thật sự cảm động, thì cùng tớ thi Bắc Kinh đi?”

Tạ Mạnh không nói gì, Quý Khâm Dương cầm dây truyền nước của cậu: “Hay là thế này, chúng ta vật tay, nếu tớ thua, cậu cứ việc đi Thượng Hải, thắng thì cùng đi Bắc Kinh, được không?”

Tạ Mạnh cau mày: “…Cậu đang bắt nạt người ốm sao?”

Quý Khâm Dương xấu xa đáp: “Hết cách rồi, cậu giỏi như vậy, tớ không tranh thủ hiện tại thì sao có cơ hội thắng cậu kia chứ?”

Tạ Mạnh mím môi, cậu nhìn thoáng qua Quý Khâm Dương, đối phương hiếm khi không cười, nhìn đồng hồ rất nghiêm túc.

“Tớ đếm 123.” Quý Khâm Dương chăm chú nhìn cậu, “Không được nhường đâu đó.”

Lúc bắt đầu, sức hai người so với lần đấu đầu tiên cũng ngang nhau. Tạ Mạnh nhìn chằm chằm cổ tay đối phương, gắng giữ thăng bằng không bị áp xuống, tạo thành thế giằng co. Quý Khâm Dương đột nhiên lên tiếng: “Cậu không chịu đi Bắc Kinh, có phải vì không nỡ xa hảo bà không?”

Tạ Mạnh kinh ngạc ngẩng đầu, cậu chỉ cảm giác cổ tay mình buông lỏng, mu bàn tay Quý Khâm Dương đã vịn lên thành ghế.

“…” Tạ Mạnh, “Cậu…”

Quý Khâm Dương ảo não “hừm” một tiếng: “Biết thế không nói nữa, không tập trung chú ý quả nhiên là thua.”

Trong nhất thời, Tạ Mạnh không thể biểu tình bất cứ cái gì.

Quý Khâm Dương chống đầu, hắn chăm chú nhìn ánh mắt Tạ Mạnh, khẩy cười: “Xem ra tớ chỉ có thể thi nhạc viện Thượng Hải rồi.”

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương lấy tai nghe trong cặp ra, vòng lên đầu Tạ Mạnh.

“Ngủ đi.” Hắn hôn trán đối phương, “Tớ trông cậu.”

Lúc y tá tới rút kim truyền, sắc trời bên ngoài đã tối sầm. Tạ Mạnh gọi điện cho Trương Tú Quyên, tiện thể xin Phật Di Lặc nghỉ buổi chiều ngày mai.

Áo khoác của Quý Khâm Dương còn choàng trên người Tạ Mạnh, hai tay nam sinh nhét trong túi áo, đứng một bên cúi đầu nhìn cậu.

“Chiều mai tớ đến thăm cậu.” Quý Khâm Dương vuốt mặt Tạ Mạnh, “Sao lại thấy cậu gầy đi nhỉ?”

Tạ Mạnh cầm tay hắn cười cười: “Làm gì khoa trương như vậy… Tớ rất thoải mái mà.”

Quý Khâm Dương dang hai tay ôm lấy cậu.

Tạ Mạnh đặt cằm trong hõm vai đối phương, vì mặc rất nhiều nên tay có chút không giơ lên nổi: “…Thư tiến cử của nhạc viện trung ương cậu tính sao?”

“Chỉ là thư tiến cử mà thôi, tới học kỳ sau năm ba mới trả lời. Trước hết trong kỳ nghỉ hè năm hai tớ phải thi xong nhạc lý đã.” Quý Khâm Dương nhìn vào mắt Tạ Mạnh, thấp giọng cười nói, “Bên nhạc viện Thượng Hải tớ cũng tham gia, thêm một cơ hội nữa, nói chung là tốt lắm.”

Tạ Mạnh không nói gì, Quý Khâm Dương ôm cậu đứng bên đương chờ xe, rất đông người đến người đi đều nhìn bọn họ, nam sinh vẻ mặt không quan tâm, vừa ôm người vừa ngâm nga hát.

Tạ Mạnh cả người đều chôn trong lòng Quý Khâm Dương, cậu đột nhiên nói câu gì đó, đối phương bật cười, Quý Khâm Dương đặt cằm trên đỉnh đầu cậu, dụ cậu: “Cậu nói nhỏ như vậy, sao tớ nghe thấy chứ.”

Tạ Mạnh: “…Không nghe thấy thì coi như chưa nghe đi.”

“Cậu thật nhỏ mọn.” Quý Khâm Dương cười giả vờ oán giận, hắn nhéo mặt Tạ Mạnh, hai người dựa trán vào nhau, trong mắt đều là hình bóng đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui