Tháng Năm Qua

Không bao lâu sau khi phân ban là thi hết kỳ, lớp 3 cùng lớp 6 vừa vặn tầng trên tầng dưới, Quý Khâm Dương gần như ngày nào cũng có thể về sớm, lại đặc biệt lên tầng hai chờ Tạ Mạnh.

Trác Tiểu Viễn thấy nhiều cũng quen, một lần thật sự nhịn không nổi nữa buông một câu: “Các cậu cứ như đôi vợ chồng già ấy, ngày nào cũng vậy không chán sao?”

Thi hết kỳ trong ba ngày, ngày đầu tiên sáng thi Ngữ Văn, chiều thi Toán, Quý Khâm Dương nộp bài thi rất sớm, đeo tai nghe đứng dựa trên bức tường cạnh cửa lớp 3.

Lúc Trác Tiểu Viễn nhìn thấy hắn liền tỏ ra cực kì ghét bỏ.

“Không chờ cậu đâu.” Quý Khâm Dương mắc tai nghe trên cổ, hắn nhìn thấy Tạ Mạnh đi ra, nam sinh mặc áo len trắng, gương mặt anh tuấn, đôi ngươi đen láy sáng ngời.

“Thi thế nào?” Tạ Mạnh cười, thuận tay nhéo gáy Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương nhướn mày: “Câu này chẳng phải học giỏi không nên hỏi học dốt sao?”

Tạ Mạnh nhìn hắn: “Nói cứ như cậu học kém lắm ấy.”

“Thì đúng thế mà.” Quý Khâm Dương biếng nhác nhoài lên lưng Tạ Mạnh, “Tớ học Toán nát thế nào, cậu cũng không phải không biết.”

Quý Khâm Dương lái xe đạp, Tạ Mạnh ngồi phía sau uống sữa nóng, lúc đèn đỏ dừng lại, Quý Khâm Dương ngoảnh đầu nhìn cậu.

“Cho tớ uống với.”

Tạ Mạnh đưa ống hút tới bên miệng hắn.

Quý Khâm Dương tự mình uống một ngụm: “Sao không ngọt tí nào vậy?”

“Nguyên vị mà.” Tạ Mạnh cười, cậu đột nhiên vươn đầu hôn môi Quý Khâm Dương, “Cho cậu chút đường đó.”

Trương Tú Quyên ngồi trong sân phơi nắng, thấy Tạ Mạnh về bà mới mở mắt ra: “Tiểu Quý cũng tới hả.”

Quý Khâm Dương gọi một tiếng hảo bà, Trương Tú Quyên cười đáp lại: “Cháu ngoan.”

Tạ Mạnh vào trong nhà giúp bà lấy radio ra, còn mang cả chăn lông theo.

“Đừng phơi nắng bên ngoài lâu quá.” Tạ Mạnh đắp kín chân Trương Tú Quyên, “Lạnh thì bảo con.”

Dạo này tinh thần Trương Tú Quyên kém hơn trước rất nhiều, đi bệnh viện khám, cũng đã kiểm tra, bác sĩ chỉ nói do tuổi già, cũng không có chứng bệnh cụ thể.

Bảy tám mươi tuổi, dần dần già đi.

Tạ Mạnh không dám nghĩ lung tung, chỉ gắng hết sức ở bên bà càng nhiều.

Quý Khâm Dương ăn cơm tối xong mới đi, Tạ Mạnh đưa hắn đến đầu ngõ, hai người đi song song một lát, liền nắm tay nhau.

Lòng bàn tay Tạ Mạnh ẩm ướt ấm áp, mới đầu chỉ là nắm tay bình thường, dần dần ngón tay Quý Khâm Dương lồng ngón tay cậu, siết chặt bắt đầu có chút đau, cả hai lại chẳng ai buông ra.

Quý Khâm Dương dừng lại nơi đầu ngõ: “Cậu về đi.”

Tạ Mạnh ừ một tiếng, tay vẫn nắm chặt.

“Thư tiến cử của nhạc viện trung ương đừng vội vứt đi.” Tạ Mạnh đột nhiên nói, “Nếu như thi đỗ, không đi thật sự rất đáng tiếc.”

Quý Khâm Dương không nói gì, hắn nhìn Tạ Mạnh, tay hơi dùng sức đem người kéo vào lòng.

Ba ngày thi chấm dứt, công bố xếp hạng thành tích, bài tập nghỉ đông lại thêm một chồng, năm mới tới trễ, Trương Giang Giang vì chuyện này mà oán hận rất nhiều ngày.

“Chỉ có trẻ con mới thích năm mới thôi.” Tề Phi khinh bỉ gã, “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Trương Giang Giang không phục: “Trước khi kết hôn đều có tiền lì xì mà, năm mới có chỗ nào không tốt chứ?!”

Tề Phi đã sớm không còn nhận tiền lì xì nữa, chẳng những không có tiền lì xì, hàng năm đến tết là gã lại phải trông một lũ trẻ con, nên năm mới đối với gã hoàn toàn không có hứng thú.

Trái với người có gia đình đông đúc rất phiền não kia, Trác Tiểu Viễn cùng Tạ Mạnh hoàn toàn không thể cảm nhận được, một người bố mẹ đều công tác nước ngoài, Trác Cận Cận bệnh nhiều năm như vậy, hết năm này qua năm khác, mỗi ngày Trác Tiểu Viễn đều cực kì quý trọng thời gian.

“Cận Cận dạo này thế nào?” Quý Khâm Dương hỏi.

Trác Tiểu Viễn: “Kỳ thi mấy ngày trước lại vào viện, gần đây về nhà rồi, năm mới hẳn là có thể ở nhà.”

Tạ Mạnh cổ vũ bằng cách vỗ vai gã.

“Bà nội cậu thì sao?” Trác Tiểu Viễn hỏi.

Tạ Mạnh bình tĩnh nói: “Vẫn như cũ.”

Trác Tiểu Viễn gật đầu, hắn cười, đôi mắt xếch nhìn cực kì vô lại: “Ít người năm mới càng đỡ phiền toái, đồ đạc không nhiều, chẳng cần mệt nhọc.”

Mấy người trao đổi một phen, chỉ có Quý Khâm Dương năm mới có lẽ sẽ du lịch nước ngoài.

“Còn chưa chắc chắn.” Quý Khâm Dương ngồi trên ghế Tạ Mạnh, lơ đễnh cười, “Mẹ tôi muốn ra ngoài, còn tôi thì không quan tâm.”

Tề Phi trêu chọc nói: “Bố mẹ cậu quả là một cặp thần tiên quyến lữ, cậu chỉ là loại thừa ra mà thôi.”

Quý Khâm Dương cũng không tức giận: “Đúng vậy, cho nên tôi cũng có muốn ra ngoài đâu, hai người bọn họ đi chơi tôi cũng chẳng biết làm gì.”

“Vậy tới nhà tớ đón năm mới đi.” Trương Giang Giang vĩnh viễn là loại người không sợ phiền, “Mẹ tớ bao nhiêu lần giục tớ đưa bạn đến nhà, thế mà các cậu không một ai nể tình…”

Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh, cười nói: “Nói sau đi, dù sao tôi cũng không trải qua một mình đâu.”

Trước tết trời đổ tuyết, Tạ Mạnh sáng ngủ dậy phát hiện trong sân đều một mảnh trắng xoá, cậu thở hắt, về phòng mặc thêm áo bông rồi ra đánh quyền.

Trương Tú Quyên bưng cặp lồng canh đứng dưới mái hiên, vừa nhìn cháu trai đánh quyền vừa cùng cậu nói chuyện.

“Đi chợ nhớ mua rau, bà muốn thịt con gà.”

Chân trước Tạ Mạnh ép xuống, chuyển động lưu loát, tuyết trên nền đất bị hất lên một tầng mỏng: “Còn gì nữa ạ?”

Trương Tú Quyên tuôn một tràng: “Mua bánh ngọt, mua táo, mua mì… Mua cả đậu rang để ăn vặt, cả đường nữa, đừng quên.”

Tạ Mạnh đánh ra một chưởng, vừa mềm vừa cứng nói: “Nhà không có khách, mấy thứ đậu rang không cần thiết thì đừng phí tiền.”

Trương Tú Quyên: “Sao lại không có khách chứ? Nếu Tiểu Quý tới chơi thì phải làm sao?”

“…” Tạ Mạnh thu thế, cậu rất muốn giải thích với bà mình đối phương có lẽ sẽ xuất ngoại du lịch, cuối cùng cũng đành thôi, về phòng lấy tiền, “Con đi mua đây, ngoài trời lạnh bà đừng phơi nắng.”

Chợ không đông lắm, năm mới sang rất nhiều người đều trở về nhà, Tạ Mạnh mua gà, lại đến quán bán đậu rang, hạt dưa, sơn tra, thịt heo khô mua một ít, lúc về tới trên cầu còn mua một phần đậu phụ thối.

“Năm mới vui vẻ.” Người bán rong đậu phụ thối tươi cười nói.

Tạ Mạnh nhận bát, trả tiền: “Năm mới vui vẻ.” Cậu đáp.

Cổng không khoá, Tạ Mạnh cảm thấy kì lạ, liền trông thấy bên ngoài dựng một chiếc xe đạp cực kì quen mắt, Quý Khâm Dương xắn tay áo từ trong đi ra, nhìn thấy cậu thì biếng nhác mỉm cười.

“Mua xong rồi hả?” Nam sinh bước tới, động tác rất tự nhiên tiếp lấy đồ trong tay cậu, còn tiện thể mở ra nhìn, “Ồ, cậu cũng mua đậu phụ thối hả?”

Tạ Mạnh có chút không tin nổi nhìn hắn: “…Cậu không ra nước ngoài sao?”

“Ừ.” Quý Khâm Dương bâng quơ đáp, “Bố mẹ tớ tình cảm vô cùng tốt cậu cũng không phải không biết, tớ không thèm làm Pikachu[1] đâu.”

[1] Pikachu là con phóng điện => làm Pikachu ý là làm bóng điện aka kì đà cản mũi ~~(((=

“…”

Quý Khâm Dương xách con gà vào bếp, quay đầu lại thì thấy Tạ Mạnh vẫn đứng yên tại chỗ.

Quý Khâm Dương quơ tay trước mặt cậu: “Vui đến ngu người rồi hử?”

Tạ Mạnh hé miệng: “Không… Cậu ăn kẹo không?”

Quý Khâm Dương nhăn mày: “Tớ cũng không phải là Trương Giang Giang.”

Tạ Mạnh không nghe được hắn nói gì, bản thân luống cuống tay chân xếp đậu rang lên bàn: “Tớ mua sơn tra hạt dưa thịt heo khô, còn có cả ô mai nữa… Cậu muốn ăn gì?”

Quý Khâm Dương đột nhiên vươn tay dùng sức ôm chặt Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh: “?”

Quý Khâm Dương nghiêng đầu hôn má nam sinh: “Một năm mới này tớ sẽ luôn yêu cậu.”

Tạ Mạnh ôm hắn im lặng hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Tớ cũng thế.”

Nhào bột, làm nhân, bao vỏ, làm sủi cảo, Tạ Mạnh đem táo đã nấu qua làm nhân, chọn ba quả nhét vào ba chiếc sủi cảo, Quý Khâm Dương nhìn thấy thì bật cười.

Tạ Mạnh không được tự nhiên lắm nói: “Mỗi người một cái, năm mới lấy may.”

Ba người làm một bàn đồ ăn, Quý Khâm Dương mang gà ra, múa tay một hồi nấu thành hai món, Trương Tú Quyên vui vẻ, uống chút rượu, radio đặt bên cạnh phát ra kịch nam[2].

[2] Loại hình nghệ thuật sân khấu miền Nam, thời xưa.

8 giờ đúng xem chương trình mừng tết âm lịch, Quý Khâm Dương vốn không có thói quen này, lúc Tạ Mạnh bật TV hắn còn không hề nhớ tới.

“Hảo bà thích.” Tạ Mạnh chuyển tới kênh trung ương, Trương Tú Quyên tắt radio, hết sức chăm chú xem TV.

“Được rồi.” Bà lão đột nhiên vỗ tay, lục túi tiền một hồi, lấy ra hai bao lì xì: “Mỗi đứa một cái.” Trương Tú Quyên cười nói, “Ra ngoài ngắm pháo hoa đi, không cần ở cùng bà già này đâu.”

Tạ Mạnh cầm chiếc khăn quàng cổ lớn, một đầu quàng lên mình một đầu quàng lên Quý Khâm Dương, hai người rảo bước trên phố Sơn Đường, tuyết còn chưa tan, dưới chân dẫm lên có thể nghe thấy tiếng lẹp bẹp.

Sau giao thừa, Tô thành vắng ngắt, trừ mấy đứa nhóc ra ngoài đốt pháo hoa ra, gần như chẳng thấy một ai.

Hai bên bờ sông treo đầy đèn lồng đỏ rực, ánh đèn in ngược trên mặt nước, Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh ngồi song song trên cầu, nhìn mấy đứa nhóc đốt pháo hoa.

“Muốn nghịch một cái không?” Quý Khâm Dương cười hỏi.

Tạ Mạnh không biết từ đâu lấy ra mấy cây gậy thần tiên[3]: “Nghịch cái này đi.”

[3] Tên gọi khác của pháo hoa cầm tay.

Hai người mượn lửa của mấy đứa nhóc gần đó, ngồi xổm xuống cùng nhau đốt, đốm lửa của gậy thần tiên cũng không quá nóng, Tạ Mạnh khép lòng bàn tay, gần như đem pháo hoa ôm trọn vào trong.

Ánh lửa làm nổi bật gương mặt Quý Khâm Dương tuyệt đẹp, hắn cúi đầu, lặng lẽ nhìn Tạ Mạnh.

“Chỉ còn một cây.” Tạ Mạnh ngẩng mặt, chạm tới ánh mắt Quý Khâm Dương, “…Cậu không đốt à?”

Quý Khâm Dương cười: “Tớ xem cậu đốt là đủ rồi.”

Tạ Mạnh cũng cười, cậu đốt cây gậy thần tiên cuối cùng, sau đó nhìn đoá hoa lửa dần dần lịm tắt.

“Về đi.” Tạ Mạnh đứng dậy run rẩy quàng khăn, cậu cúi đầu, ghé môi vào trán Quý Khâm Dương: “Năm mới vui vẻ.”

Quý Khâm Dương cũng không lập tức đứng lên, hắn giữ chặt tay Tạ Mạnh, cậu chạm vào một thứ đồ cưng cứng trong tay đối phương.

“…Cái gì vậy?” Tạ Mạnh cựa quậy tay, Quý Khâm Dương buông ra, chậm rãi đứng dậy.

Tạ Mạnh cúi đầu thì thấy trong lòng bàn tay mình là một đôi khuyên tai bằng bạc.

Quý Khâm Dương sờ vành tai mình: “Đi bấm khuyên tai không?”

Nửa học kỳ sau của năm hai, Quý Khâm Dương bắt đầu học nhạc lý, vì thi vào nghệ thuật nên những môn văn hoá cũng không khẩn trương như những học sinh khác.

Tạ Mạnh nói sẽ ra ngoài trường học thêm, Trương Giang Giang cũng theo một chân, kết quả lúc vào lớp thì phát hiện Hàn Đông cũng tới.

“Học quá giỏi cũng rất cô đơn.” Hàn Đông tìm bừa một lí do, “Rảnh rỗi cũng chỉ có thể đi học.”

Vì Trương Giang Giang ở trong nhóm của Trung học S, nên khi gặp một học sinh Trung học S trong đời thực, liền có chút e ngại.

Hàn Đông mặt không đổi sắc nhìn gã một cái.

Trương Giang Giang: “…”

Hàn Đông gật đầu: “Chào cậu.”

Trương Giang Giang nghiêm chỉnh ngồi cạnh y: “Chào, chào cậu…”

Tạ Mạnh giới thiệu hai người: “Hàn Đông biết Nhu Nhu đó, Trương Giang Giang cậu có vấn đề gì thì có thể hỏi cậu ấy.”

Mắt Trương Giang Giang sáng lên: “Thật, thật vậy sao?!”

Hàn Đông có vẻ mất tự nhiên, một lúc lâu sau mới thản nhiên ừ một tiếng.

Tạ Mạnh khó hiểu nhìn y một cái.

“Nhu Nhu cậu ấy trông thế nào?” Trương Giang Giang tràn ngập chờ mong, thật cẩn thận hỏi đối phương.

Hàn Đông nhíu mày, chậm rãi nói: “Tóc ngắn màu đen.”

“Tóc ngắn hả…” Trương Giang Giang có chút thất vọng.

Hàn Đông giễu cợt: “Sao? Cậu không thích tóc ngắn à?”

Trương Giang Giang vội vàng phủ nhận: “Tất nhiên là không… Chỉ, chỉ là không giống trong tưởng tượng của tớ.” Gã quan sát thần sắc Hàn Đông, có chút nịnh bợ bảo, “Thật ra tóc ngắn cũng rất được…”

“Thế ư?” Hàn Đông từ chối cho ý kiến, “Cậu có thích không?”

Trương Giang Giang chần chừ đáp: “Tớ…”

Hàn Đông nhăn mày, mất kiên nhẫn hừ một tiếng: “Rốt cuộc có thích hay không?”

Trương Giang Giang cố lấy dũng khí trừng đối phương: “…”

Hàn Đông híp mắt nhìn thẳng gã.

“…Thích.” Trương Giang Giang rốt cuộc đành phải chịu thua ánh mắt “cậu dám nói không thích nhất định giết chết cậu” của Hàn Đông.

Quý Khâm Dương ngồi trong quán cà phê gần lớp học thêm, hắn gửi tin nhắn cho Tạ Mạnh, sau đó đến quầy đóng gói ly sữa lại. Lúc Tạ Mạnh ra tới thì trông thấy nam sinh hướng cậu giơ chiếc túi ni lông trong tay lên.

“Đợi lâu chưa?” Tạ Mạnh nhận lấy sữa, cậu nắm tay Quý Khâm Dương, người kia bước tới dụi dụi trán cậu.

Quý Khâm Dương mỉm cười: “Không lâu lắm.” Hắn nhìn phía sau Tạ Mạnh, Hàn Đông mặt không đổi sắc gật đầu với hắn.

“Chào cậu.”

“Chào.” Quý Khâm Dương chào hỏi.

Trương Giang Giang sụt sịt mũi, than thở nói: “Tình cảm của các cậu thật là tốt… Trước giờ chưa có ai từng đón tớ hết á.”

Hàn Đông cúi đầu nhìn gã một cái: “Có muốn tôi đưa cậu về không?”

Trương Giang Giang có phần bị doạ: “Không, không cần…”

Hàn Đông mặt không đổi sắc nhìn thẳng gã.

“…” Trương Giang Giang rụt vai lại, yếu ớt nói, “Được, được rồi… Làm phiền cậu.”

Tạ Mạnh không còn lời nào để nói, cậu nhìn Trương Giang Giang lề mà lề mề bước tới xe Hàn Đông, không đồng tình liếc xéo kẻ đầu têu: “Đừng bắt nạt cậu ấy quá, nhỡ cậu ấy khóc thì sao?”

“Khóc thì cứ khóc thôi.” Hàn Đông tâm tình cực tốt nhét khăn quàng cổ vào trong áo khoác, ánh mắt y dừng trên vành tai Tạ Mạnh, mỉm cười: “Hai người các cậu…” Y chỉ Quý Khâm Dương, “Đừng quá phô trương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui