Tình hữu nghị của bọn nhỏ thực ra rất dễ hình thành. Mà thứ đã giúp cho tình bạn của bốn đứa bé thêm phần bền chặt chính là một chiếc máy chơi game.
Ba của Vương Cao Tài từ xa về thăm cậu nhóc, còn tặng cho cậu nhóc một con máy chơi game hãng Sony đời mới nhất. Chiếc máy vừa được đưa đến tay đã bị mẹ Vương Cao Tài – cô Lưu ném ra ngoài cửa sổ.
"Cả ngày không làm bài tập, chỉ biết chơi game mãi thôi! Còn hét nữa thì mẹ cũng ném con ra ngoài cùng đấy!"
Vương Cao Tài chẳng dám cùng thái hậu nhà mình tranh luận.
Cậu nhóc lẻn khỏi nhà, mò máy chơi game từ trong bụi cỏ dưới tầng ra ngoài, toan đem giấu ở nhà Tôn Minh Châu trước.
"Sao cậu không thử kiểm tra xem nó có bị hỏng không?" Lâm Tri Hạ thuận miệng đề nghị.
Máy chơi game vừa bật lên, tựa như câu thần chú kì bí được hé lộ. Bốn cô cậu thiếu niên ngồi trước cái máy, mắt chăm chú dán vào màn hình.
Lâm Tri Hạ còn đỡ, tuy cậu thích chơi nhưng không quá mê muội. Xong việc làm thêm và hoàn thành hết đống bài tập, cậu sẽ chơi vài ba ván nhưng cũng chẳng đến mức không sờ được sẽ ngứa ngáy chân tay. Tôn Minh Châu lại vì kĩ năng quá kém, thường xuyên kéo theo đồng đội chết thảm nên không ai sẵn lòng chơi cùng đội với cô nhóc.
Riêng hai người Thịnh Lãng và Vương Cao Tài như tìm được tri kỉ của mình qua trò chơi. Một người thì dũng cảm nhanh nhẹn, người kia thì mưu mô nhạy bén, hợp tác với nhau vô cùng ăn ý, linh hoạt chẳng ngờ, quả đúng là bộ đôi hiếm có.
Lúc chơi game, Thịnh Lãng vậy mà sẽ không tách mình như ngày thường, thậm chí còn nghe theo lời Vương Cao Tài chỉ huy mà tiến hoặc lùi. Vương Cao Tài cũng không giữ bộ dạng hèn nhát như ở ngoài đời. Cậu nhóc chẳng những sẽ nhảy cẫng lên la mắng, mấy khi cuống quá còn nạt Thịnh Lãng đôi câu.
Mắng xong, nhóc ta mới cảm thấy có gì đó sai sai, tức thì mồ hôi lạnh toát khắp người.
"Sao thế?" Con ngươi xanh thẳm và lạnh lẽo của Thịnh Lãng liếc nhìn Vương Cao Tài, "Ván này vẫn chưa xong đâu, mày không chơi nữa à?"
"Chơi! Chơi chứ!" Vương Cao Tài lấy lại tinh thần, vội vàng nắm tay cầm, cảm tưởng như bản thân vừa thoát khỏi hiểm nguy, sống sót sau tai hoạ.
Lâm Tri Hạ và Tôn Minh Châu ngồi bên cạnh quay sang nhìn nhau.
Sau ấy, Lâm Tri Hạ hỏi Thịnh Lãng tại sao không nổi giận.
Thịnh Lãng đáp: "Vương Cao Tài chơi game giỏi, nó chửi đúng thì tao chịu thôi. Quy tắc trong game khác ngoài đời, ai siêu thì người đấy là trùm."
"Thế mà anh lại nhận Vương Cao Tài làm anh đại hả!" Lâm Tri Hạ cười sằng sặc, "Ôi trời, tôi phải kể cho Vương Cao Tài..."
Thịnh Lãng nhào tới, từ phía sau đè Lâm Tri Hạ xuống sô pha, ra sức bịt miệng cậu lại.
"Tao bảo là trong game! Trong game! Mày dám bép xép, tao sẽ... Tao sẽ..."
Hắn sẽ đánh Lâm Tri Hạ một trận, rồi cùng cậu tuyệt giao; tuy thế, Thịnh Lãng mãi vẫn chẳng thốt những lời ấy lên được.
Lâm Tri Hạ cười đến độ đau cả hông. Cậu ra sức giãy dụa, nhưng Thịnh Lãng cao hơn cậu hẳn một cái đầu, làm cậu nhất thời không thoát được, bèn quay sang cù nách hắn.
Thịnh Lãng bất thình lình trúng chiêu, tức giận kêu to: "Mày đây là đang chơi bẩn! Quá thiếu đạo đức!"
Nói rồi, hắn cũng bắt chước làm lại, tay thò về phía da non của Lâm Tri Hạ, gãi thật mạnh.
Lâm Tri Hạ vốn da mỏng thịt mềm, không chịu được người ta cù như thế, vừa bị chạm nhẹ một cái đã co rụt người lại, hét toáng lên.
Thịnh Lãng chơi đến là vui, tay loạn xạ từ trên xuống dưới, muốn xem thử chỗ nào là điểm yếu của Lâm Tri Hạ.
"Đừng sờ! Tôi không đùa với anh nữa!" Lâm Tri Hạ cười tới mức không thở nổi, cậu lăn qua lăn lại như con giun, chẳng chỗ nào là không mẫn cảm.
"Thế mà mày còn dám khiêu khích ông đây!" Thịnh Lãng thừa thắng xông lên, hắn túm lấy mắt cá chân Lâm Tri Hạ, gãi vào lòng bàn chân cậu.
"Mẹ nó!" Lâm Tri Hạ cười lớn, đạp vào mặt Thịnh Lãng, suýt chút nữa đã đá gãy mũi hắn.
Hai người lăn thành một cục, từ trên sô pha rớt xuống sàn nhà, đập vào bàn làm nó kêu vang.
"Được rồi." Lâm An Văn trong phòng ngủ gõ cửa một cái, "Giờ là mấy giờ rồi? Hàng xóm dưới tầng chuẩn bị lên đập cửa tới nơi rồi đấy, mau đi tắm rồi ngủ đi."
Thịnh Lãng lúc này mới kéo Lâm Tri Hạ từ trên sàn đứng dậy. Cả hai đều ướt một thân mồ hôi, mặt đỏ bừng.
Hai đứa bé cũng không để ý gì nhiều, cởi hết quần áo ra và vào phòng tắm.
Phơi nắng suốt cả một ngày, nước từ vòi hoa sen rất ấm. Làn nước chảy từ đầu xuống chân, cuốn theo bọt xà phòng và mồ hôi.
Lâm Tri Hạ đang tắm thì chợt phát hiện ra một điều mà ngày thường mình không chú ý tới.
"Oa, Thịnh Lãng, cái đó của anh... lớn thật ấy!"
Thịnh Lãng chà tay, nghe vậy thì ưỡn ngực lên đầy tự hào, thoải mái cho Lâm Tri Hạ nhìn.
"Này phải cảm ơn ông bô không biết chết dí ở chỗ nào của tao." Thịnh Lãng chẳng lấy làm kiêng kị loại chủ đề này, "Cái ấy của người nước ngoài đều rất to, mặc dù ông già kia chưa nuôi tao được ngày nào nhưng cũng truyền cho tao ít thứ tốt. Nói cho mày biết, đàn anh trong đội bơi cũng không ai khủng bằng tao đâu!"
Lâm Tri Hạ tấm tắc một hồi. Ở phương diện này cậu chẳng có gì để mà khoe khoang, cho nên thật lòng ghen tị với Thịnh Lãng.
Thịnh Lãng đắc ý xong bèn khách khí đáp lễ: "Tao thấy cái của mày cũng được mà. Bọn mình còn nhỏ, sau này có thể phát triển hơn nữa, không cần phải 'vứt bỏ' sớm như vậy."
"..." Lâm Tri Hạ mất một lúc mới phản ứng lại, "Là nản lòng, chữ kia phát âm là 'nei', đồ mù chữ ạ!"
Tuy mù chữ nhưng thân có bé chim lớn đầy kiêu hãnh, Thịnh Lãng chẳng thèm phản bác.
★
Tóm lại, sau khi cùng nhau chơi game, Thịnh Lãng càng ngày càng bớt cảnh giác với Vương Cao Tài và Tôn Minh Châu, nói chuyện cũng nhiều hơn trước. Đôi lúc thái độ của hắn chỉ hơi nhã nhặn một chút đã khiến hai đứa nhóc kia cảm động đến mức sống mũi cay cay.
Có lần Thịnh Lãng đi ngang qua một tên côn đồ huýt sáo nhòm Tôn Minh Châu mặc bộ váy mới, hắn còn thuận thế đá thẳng tên này xuống sông Kim.
Tôn Minh Châu cảm kích không thôi. Cô nhóc cảm thấy tuy tính tình Thịnh Lãng không được tốt nhưng lại vô cùng có nghĩa khí.
Ấy thế chẳng được mấy bận, đội bơi bắt đầu tổ chức huấn luyện, Thịnh Lãng phải quay về tập.
Ngày Thịnh Lãng đi, Lâm Tri Hạ giao xong sữa bèn cùng Thịnh Lãng ngồi buýt đến khu thành mới. Chặng đường bọn họ đi rất dài, phải đổi xe buýt hai lần mới đến được trường thể thao thành phố.
Mọi thứ ở nơi đây đều vô cùng mới mẻ và ngăn nắp. Đường phố rộng rãi và sạch sẽ, những toà nhà cao ngất ngưởng, từng hàng cây xanh được trồng ngay ngắn và xinh đẹp, ánh nắng chói chang soi rọi bức tường kính. Ngay cả người đi đường nom cũng tươm tất hơn hẳn so với nội thành cũ. Nhất là khi xe buýt chạy qua khu tài chính, đương giờ trưa, nam thanh nữ tú ăn vận chỉnh tề bước ra khỏi toà nhà cao tầng, mặt người nào người nấy đều lộ vẻ tự tin và kiêu ngạo.
"Sau này mày sẽ giống bọn họ nhỉ?" Thịnh Lãng không nhịn được nói với Lâm Tri Hạ, "Cũng ăn mặc giống vậy, làm việc trong một toà nhà hoành tráng như thế."
Lâm Tri Hạ vốn học giỏi, tương lai cậu hẳn sẽ có được tiếng tăm và một công việc tốt. Cậu sẽ mặc một chiếc sơ mi trắng như tuyết cùng bộ âu phục phẳng phiu, tóc chải chuốt cẩn thận, ngồi trong văn phòng sáng sủa với khung cửa sổ sát đất, trên người có khi còn xịt cả nước hoa Cologne.
Không ngờ Lâm Tri Hạ lại bĩu môi: "Nhìn bọn họ như vậy nhưng thật ra cũng chỉ là người làm công ăn lương mà thôi. Sếp lớn thật sự sẽ không chen chúc ngồi ở quán ăn ven đường đâu. Sau này tôi muốn trở thành một danh nhân, kiếm được cực kỳ cực kỳ nhiều tiền."
"Ồ, cũng khá thành thật đấy." Thịnh Lãng có chút bất ngờ.
"Anh nghĩ cả ngày tôi chạy đi làm thuê vì cái gì cơ chứ? Chính là muốn kiếm tiền chứ đâu!" Lâm Tri Hạ nói, "Tôi đã nghĩ xong hết rồi, tương lai tôi nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền, mua một căn nhà lớn, thuê hai bảo mẫu về chăm sóc ba, cho ba có một cuộc sống thoải mái. Nếu chữa khỏi mắt cho ba được thì còn tốt nữa."
Cuộc sống khốn khó và lênh đênh tựa bèo trôi đã đánh thức trong cậu thiếu niên nọ bao khát vọng với tiền bạc. Chỉ khi cầm được tờ tiền trong tay, cậu mới có cảm giác an toàn.
"Tao vẫn chưa biết sau này mình muốn làm gì." Thịnh Lãng không khỏi suy tư, "Bà ngoại bảo nếu tao không học được thì có thể tiếp quản nhà nghỉ, hoặc tự mình mở một cái. Nhưng tao không thích, cái trò này quá thấp kém."
Chơi với Lâm Tri Hạ được một thời gian dài, gần đèn thì rạng, cậu trai cũng có những quan điểm vô cùng ngay thẳng và chính trực.
"Nếu không biết phải làm gì thì hãy chăm chỉ học tập đi. Đây là lời ba tôi nói." Lâm Tri Hạ đáp, "Cứ học rồi sẽ biết."
Thịnh Lãng rơi vào trầm tư.
Chiếc xe buýt lắc lư chạy qua hàng cây nơi đô thị. Bả vai hai thiếu niên chạm vào nhau, Lâm Tri Hạ bèn ngả vào người Thịnh Lãng. Thịnh Lãng vô thức nghiêng sang một bên để Lâm Tri Hạ có thể dựa vào mình thoải mái hơn.
Hai đứa nhỏ chẳng thể ngờ nhiều năm sau, Lâm Tri Hạ sẽ mặc áo phông quần bò, đi đôi giày thể thao cũ mèm, cả ngày chỉ loanh quanh với đống dụng cụ thí nghiệm, cách xa mùi tiền. Mà Thịnh Lãng lại khoác trên mình bộ âu phục được may thủ công tinh xảo, thắt cà vạt, kiểu tóc chỉn chu, trang điểm đẹp đẽ, thân xịt nước hoa thơm ngát, sải bước từ phía sau hậu trường đến trước ánh đèn sáng tỏ, đón nhận từng tràng vỗ tay nồng nhiệt.
✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Tôi sửa lại đoạn cuối, cảm thấy giá trị quan như vậy sẽ phù hợp với thiết lập tính cách của hai người hơn.
Sói nhỏ bây giờ vẫn chưa được mở mang, chỉ biết mơ mơ màng màng đi theo Tiểu Hạ. Về sau, sói con sẽ có mục tiêu riêng của mình.