Tháng Năm Yên Bình


Tác giả: Vô Cùng Sơn Sắc
Editor: Hoa Mặt Trời
“Cậu Hạ” Bà Mạnh và con mèo màu quả quýt đồng thanh hét lên như mới bị giẫm phải đuôi.
Đúng lúc này, Nhạc Khuynh lao tới, đúng lúc Hạ Minh Thâm chuẩn bị trượt xuống, anh dùng lực bắt lấy cổ tay của Hạ Minh Thâm, dồn hết sức đến nỗi cả bàn tay phải của anh đã tê rần, kéo cậu lên ban công.
Nhạc Khuynh ôm chặt lấy cậu, hai người cùng ngã lăn đùng ra đất.
Hạ Minh Thâm sống sót sau tai nạn thở hồng hộc, tim đập dữ dội đến mức cậu hầu như không thể nghe thấy bất cứ thứ gì.

Ngay khi máu vừa chảy ra, cậu mới chợt nhận thức được rằng tay và chân của mình đã cứng đờ không còn cảm giác, mà Nhạc Khuynh vẫn còn đang nắm chặt tay phải của cậu không buông.
Cậu khẽ nhấc tay lên, Nhạc Khuynh mới lập tức rút tay về, nhưng trên cổ tay cậu vẫn để lại một vết hằn đỏ lớn.
“Không sao không sao, mai là hết ấy mà.” Hạ Minh Thâm thản nhiên nói, nhưng khi vừa nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện, cậu lập tức thay đổi lời nói, “Không! Không sao! Nhạc Khuynh, cậu bình tĩnh nghe tôi nói!”
Hạ Minh Thâm chỉ vào mình: “Tôi? Cậu có còn nhớ tôi không?”
Mất một lúc lâu Nhạc Khuynh mới khàn khàn giọng nói: “Nhớ.”
Hạ Minh Thâm hít một hơi thật sâu, rồi thở hắt ra, Nhạc Khuynh lại thấp giọng hỏi: “Cậu là ma?”
“Không!” Hạ Minh Thâm cố gắng nói chậm lại: “Cậu đừng kích động, đúng là chuyện này có chút khó tin, nhưng mà là sự thật, tôi đã sống lại …”
Cậu trở nên sốt ruột, càng lúc càng nói năng lộn xộn, trực tiếp nắm lấy hai tay Nhạc Khuynh, vả “bốp” vào mặt mình, nói: “Đây cậu sờ thử đi, nóng đúng không, tôi không phải ma.”
“Tôi vẫn còn sống.”
Gò má Hạ Minh Thâm ấm áp, mang theo một chút gió mát, có mồ hôi lạnh chảy ra.

Ngược lại, Nhạc Khuynh, một người sống bị sốc đến mức mặt mày tái nhợt, bàn tay lạnh ngắt.

Mạch đập của anh dưới ngón tay Hạ Minh Thân gần như hỗn loạn, run rẩy, gần như không có chút nào đứt quãng.
Nhạc Khuynh như bị nhiệt độ của cậu làm nóng, rùng mình rút tay về.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập làm Hạ Minh Thâm nuốt xuống lời định giải thích nốt lần nữa.
Bà Mạnh lo lắng hét lên phía bên ngoài: “Hạ Hạ, cậu Hạ, cậu có sao không? Mau mở cửa cho bà.”
Nhạc Khuynh đứng dậy, bước về phía cửa được mấy bước lại quay đầu lại nhìn cậu hơi chút do dự.
Hạ Minh Thâm hiểu rõ, nhanh chóng đứng dậy khỏi sàn nhà, đi theo sau Nhạc Khuynh nói: “Đừng lo, tôi vẫn ở đây, không biến mất nữa đâu.”
Nhạc Khuynh định nói — nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên, cuối cùng anh vẫn không nói lời nào lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách mở cửa cho bà Mạnh vào.
“Cậu làm tôi sợ chết khiếp.” Bà Mạnh vừa bước vào cửa vừa thở dài thường thượt nói với Hạ Minh Thâm, nắm tay Nhạc Khuynh rối rít cảm ơn sự giúp đỡ của anh vào thời khắc mấu chốt.
Người đã già mà mấy ngày nay bị hù dọa không biết bao nhiêu lần, cho dù thân thể có khỏe mạnh đi chăng nữa thì nói chuyện cũng không thở kịp.

Hạ Minh Thâm đỡ bà Mạnh ngồi trên ghế sô pha, đợi đến khi bà càm ràm về việc không chú ý đến an toàn xong, cậu vào bếp rót một cốc nước ấp, chu đáo đưa cho bà để làm dịu cổ họng.
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
Chỉ có hai cái ly được úp bên trong ủ, một cái cho Hạ Minh Thâm và một cái cho Nhạc Khuynh.

Bọn họ không thích người khác đến nhà làm khách, một khi có tiệc tùng gì họ đều muốn gặp nhau ở bên ngoài, tìm một quán đồ nướng ngon ngon tụ tập.

Cho nên phía dưới máy lọc nước thì có một chồng cốc giấy lớn, nhưng chỉ mua hai cốc thủy tinh để uống nước.
Hạ Minh Thâm đang đun nước chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, mãi cho đến khi bà Mạnh nhận lấy cốc nước từ tay cậu, trong lòng bàn tay trống trải rồi mới bất tri bất giác phản ứng lại —
Bảy năm trôi qua, người thuê nhà cũng đã đổi, tại sao dụng cụ nhà bếp vẫn hệt như lúc trước?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu, ngay lập tức cậu chạy vào phòng ngủ thông với ban công khi nãy nơi anh vừa đứng.
Lúc nãy còn chút hoảng loạn, cậu không có thời gian để tâm đến nhưng giờ cậu mới nhận ra, đồ dùng dạy học chất đầy các loại khác nhau trong tủ sách, bộ điều khiển trò chơi trong ngăn kéo, còn có một bó hoa khô treo trên tường… Hết thảy những đồ đạc bên trong căn phòng này đều hệt như căn phòng cậu ở nhiều năm trước.
Hơn nữa — Tại sao Nhạc Khuynh lại xuất hiện ở đây?
Hạ Minh Thâm quay trở lại phòng khách, không nhịn được buột miệng hỏi: “Căn hộ này cậu mua à?”
Nhạc Khuynh gật đầu.
Đôi mắt của Hạ Minh Thâm thậm chí còn mở to hơn.
Bà Mạnh nhìn hai người bọn họ, nghi hoặc hỏi: “Cậu Hạ, hai người quen nhau sao?”
Hạ Minh Thâm ấp úng nói: “Dạ, trước đâu bọn cháu là bạn học.”
Nói gì thì nói, Nhạc Khuynh bây giờ đã lớn hơn cậu bảy tuổi, tính ngược trở lại thì mẫu giáo với cấp ba không thể nào học cùng trường được.

Nhưng Hạ Minh Thâm cứ nói mơ mơ hồ hồ, bà Mạnh cũng không muốn hỏi chi tiết, bà mở xem tin nhắn vừa nhận được, hưng phấn nói: “Hạ Hạ, xem này, bà tìm được căn hộ thích hợp cho con rồi, ở ghép với một người nữa, là sinh viên, cũng không xa lắm, tiền thuê nhà cũng rẻ nữa.”
Nhạc Khuynh đột nhiên hỏi: “Cậu thuê phòng sao?”
Anh nhìn thẳng vào Hạ Minh Thâm, môi mím lại thành một đường mỏng.

Hồi mười tám tuổi, Hạ Minh Thâm cảm thấy rất khó chịu với vẻ mặt này, luôn cười ha hả trêu chọc anh, nhưng khi nó ở trên Nhạc Khuynh lúc hai mươi lăm tuổi, cậu không thể nào lý giải nổi tại sao cậu không dám cười lấy một chút.
Cậu cứng đờ người, không nói năng gì.

Nhạc Khuynh quay người sang nói với bà Mạnh:: “Cảm ơn bà đã quan tâm, nhưng mà cậu ấy sẽ không đi xem căn hộ đó nữa, cậu ấy sẽ sống ở đây.”
Tất nhiên Hạ Minh Thâm vẫn muốn ở một nơi mà cậu cảm thấy quen thuộc.

Nhưng sau khi đưa bà Mạnh về, cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, đuổi theo Nhạc Khuynh hỏi lại: “Cậu thật sự là chủ căn hộ sao?”
Nhạc Khuynh dường như đã lấy lại bình tĩnh, cúi người chỉnh lại cái vali bị ngã trong phòng khách – Hạ Minh Thâm đoán rằng hắn vừa bước vào nhà thì nghe thấy tiếng động ngoài ban công nên vội chạy đến mà không kịp cất vali đi, xém chút nữa tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn té lầu.
Nhạc Khuynh đặt tay lên khóa vali: “Cậu muốn tôi cho xem giấy chứng nhận bất động sản không?”
“Không, không, không, tôi chỉ hỏi lại cho chắc thôi.” Hạ Minh Thâm vội vàng xua tay, “Nói như vậy, sau đó cậu cũng là người thuê phòng à? Tôi thấy đồ đạc trong phòng dường như không thay đổi gì cả, dù cho có người thuê phòng mới đi chăng nữa cũng không có chuyện gu thẩm mỹ lại y hệt chúng ta được?”
Nhạc Khuynh nói: “Là tôi.”
Hạ Minh Thâm không thể nào tin được: “Không phải cậu đã ra tỉnh khác học đại học rồi sao?”
“Cậu biết?”
“Ừm,” Hạ Minh Thâm nói, “Tôi chỉ biết một chút, cũng không nhiều lắm — tôi đã trải qua rất nhiều chuyện nghĩ chắc cậu cũng sẽ không tin nếu tôi kể ra đâu.”
Có nhiều chuyện như vậy, Nhạc Khuynh đại khái cũng không biết nên hỏi từ đâu, anh trầm mặc một lát, đột nhiên đổi chủ đề: “Cậu đói không?”
Hạ Minh Thâm: “…Hả?”
Nhạc Khuynh không thèm nhìn cậu, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.
Hạ Minh Thâm: “…”
Tính đi tính lại quả nhiên đã đến giờ ăn tối, nhưng Hạ Minh Thâm vẫn không thể tin được là người bạn cùng phòng vừa từ cõi chết trở về đứng sừng sững trước mặt mình mà Nhạc Khuynh vẫn có thể bình tĩnh ăn bữa tối được.
“Nhạc Khuynh,” Hạ Minh Thâm đi theo sau, vòng qua sau lưng vỗ vai hắn, “Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao? Thật sự một chút cũng không có?”
Tay trái buông thõng bên hông của Nhạc Khuynh không ngừng run lên.

Anh giấu nó ở nơi Hạ Minh Thâm không thể nhìn thấy, ngắn gọn nói: “Ăn xong rồi nói.”
Như thể hắn thật sự bình tĩnh bên trong cũng như bên ngoài.
Hạ Minh Thâm rầu rĩ ‘Ồ’ một tiếng, thò đầu qua vai anh nhìn giáo giác: “Tủ lạnh trống trơn.”
Nhạc Khuynh đóng cửa tủ lạnh nói: “Chúng ta đi siêu thị.”
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
Siêu thị cách phố Vân Thành cũng không xa lắm, đi qua ba con phố sẽ có một chuỗi cửa hàng lớn ngay bên kia đường.

Hạ Minh Thâm đi theo anh chọn chọn, nhặt nhặt, qua khu thực phẩm tươi sống, Nhạc Khuynh mua một con cá với nhiều loại rau và gia vị, chất đầy một nửa giỏ hàng.
Bảy năm trước, bọn họ thuê phòng 301 ở tòa 2, khi đó chỉ mười bảy mười tám tuổi, vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn, cũng không phải lúc nào cũng có thể đặt đồ ăn ngoài được.

Nửa đêm thức dậy đói bụng, vẫn có thể nấu mì gói với một quả trứng ăn, bình thường cậu cũng chiên một hai món ăn ở nhà nhưng chắc chắn là không ngon.
So với kỹ năng nấu nướng của Nhạc Khuynh thì ‘không thể gọi là ngon’ của Hạ Minh Thâm chỉ thấp hơn một bậc, cũng có thể gọi là ‘ăn được’, hơn nữa, mỗi khi đến lượt anh nấu ăn thì cái bếp dường như muốn nổ tung lên, công dọn dẹp còn nhiều hơn cả việc nấu ăn nữa.
Hạ Minh Thâm tò mò nhìn những loại rau không tên trong xe, ngập ngừng nói: “Nhiều vậy sao, cậu thật sự biết nấu hả?”
HẾT CHƯƠNG 4.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui