Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky


Kỳ nghỉ bên bờ biển kết thúc, đám đàn em phải trở về cho kịp ngày thi thử nên đã rời đi trước một hôm.
Đám người Trịnh Tam vốn tưởng rằng mình sẽ đi cùng mấy người Quý thiếu, nhưng kết quả hai đôi chim cúc cu nhà người ta muốn bay hai mình, trải qua thế giới hai người rồi mới về nhà, lập tức bị cả đám ném đá tập thể.
“Ngày nào mấy người cũng dính với nhau như vậy rồi mà còn muốn tận hưởng thế giới hai người gì hả?”
“Có cảnh gì mà đẹp tới nỗi phải ném lại bọn tôi để đi xem thế?”
“Đúng vậy, ngay cả Nhan thiếu cũng bị cho ra rìa, cậu ta không phải anh em tốt của hai người à, nỡ lòng nào chứ?”
“Nhan thiếu, chuyện này mà cậu cũng có thể nhịn sao?”
“Nhan thiếu cậu mau nói gì đi.”
Nhan Vân Huy cười cười: “Tôi nói cũng không có tác dụng.”
Đám người Trịnh Tam cũng chỉ la ó ra vẻ một tí, nghe Chu Lê cười nói trở về sẽ mời bọn họ gặp mặt thì cố làm ra vẻ miễn cưỡng chấp nhận, buông tha cho 4 người.
Hai đôi tình nhân nhỏ có hành trình không giống nhau nên cũng không chung đường.
Lương Cảnh Tu và Tống Oanh Thời muốn đi tìm chỗ lãn mạng dạo chơi, Chu Lê lại muốn đi tới mấy chỗ nổi tiếng số một mà hỏi tới ai cũng sẽ biết.

Bọn họ đều nhớ chuyện đây là nhân cách thứ hai nên cũng không hỏi thêm.

Mà chỗ Chu Lê muốn đi thì đương nhiên Quý Thiếu Yến sẽ không chối từ.
Hai bên mau chóng chia ra, ai chơi của người nấy.
Thế giới này với Chu Lê thật sự rất mới mẻ.
Cảnh sắc cùng đồ ăn lạ lẫm, tất cả chúng nó đều cực kỳ có sức hấp dẫn với cậu.
Cậu cố tình chọn một thành phố nổi tiếng với đồ ăn ngon, kéo Quý Thiếu Yến tới đó vừa ăn vừa chơi.
Nhưng mà cơ thể của cậu vẫn chưa khỏe hẳn, hơn nữa thời tiết hiện giờ lại nóng nên Quý Thiếu Yến không dám để cậu quả mệt mỏi, chỉ vừa đi dạo được một chút đã dẫn cậu đi tìm chỗ nghỉ chân, sau đó mới đi tiếp.
Tốc độ du dịch chậm rãi kiểu này là Chu Lê vừa thích thú vừa thoải mái, cả thể xác lẫn tinh thần đều cực kỳ thả lỏng, tối hôm nay gió đêm nhẹ thổi qua, hai người dạo tới dạo lui lại dạo tới khu phố tập trung mấy quán bar.
Chỗ này cũng giống với phố bar ở chỗ cậu, khu vực nhạc nhẹ thư giãn được tách riêng với khu náo nhiệt ồn ào để quẩy, tình trạng hiện giờ của cậu không hợp để đi tới khu náo nhiệt nên chỉ vào một quán bar yên tĩnh, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hát vọng lại, người biểu diễn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ đằng trước, vẻ mặt tràn đầy tình cảm sâu đậm.
Quán bar này không lớn lắm, khách cũng vừa vặn ngồi gần hết chỗ.
Hai người tìm được một bàn trong góc gọi hai ly nước trái cây, đúng lúc nghe thấy bài hát kia kết thúc, người trên đài liền đứng dậy nở nụ cười.
Khách trong quán rào rào vỗ tay.
Chủ quán nhìn tới bài hát tiếp theo, hỏi: “Bài này ai muốn hát nào?”
Khách trong quán đều không mở miệng.
Chủ quán: “Đến đây đi, sắp vào nhạc rồi.”
Có một cậu trai giơ tay lên: “Tôi, để tôi.”
Chu Lê im lặng nhìn xem, nhận ra quán bar này hình như không có ca sĩ, trước hết mở bài hát tự động một đợt, sau đó để khách tới quán tự mình hát, nếu không ai hát thì chủ quán sẽ lên rống mấy câu, rất thú vị.
Cậu vừa xem vừa uống hết nửa ly nước trái cây, nghe thấy chủ quán lại tiếp tục hỏi ai muốn hát, cậu quét một vòng thấy không ai giơ tay, cuối cùng nhịn không được đứng dậy nói: “Để tôi.”
Quý Thiếu Yến: “…”
Tới rồi, không ai còn cơ hội nữa.
Chủ quán ồ một tiếng, cười nói: “Là một cậu bạn đẹp trai nha, tới đây tới đây, một tràng pháo tay cho anh đẹp trai nào.”
Chu Lê ra vẻ khiêm tốn: “Cảm ơn.”
Ngay sau đó cậu lập tức khoe khoang, “Tôi hát rất hay nên mọi người vỗ tay không phí công đâu.”
Sự thật chứng minh Quý đại thiếu tính không hề trật.
Khách ở quán bar đều là dân nghiệp dư, có người hát còn lạc cả giọng, cơ bản không thể nào so sánh với người đã luyện tập chuyên nghiệp như Chu Lê.

Ngay khi Chu Lê cất giọng mọi người đều kinh ngạc cả lên, nghe cậu hát xong lại nhao nhao muốn nghe thêm nữa.
Chu Lê: “Được thôi.”
Quý Thiếu Yến: “…”
Một bá chủ micro có thực lực, một đám khán giả nhiệt tình, chuyện diễn ra sau đó không cần nghĩ cũng hiểu.
Bởi vì quán bar ở ngay bên đường nên khi giọng hát bay ra lại thu hút thêm một đám du khách, thậm chí có người còn quay video lại khiến Quý Thiếu Yến nhìn mà khó chịu.
Chu Lê hát liên tục năm bài mới đã ghiền trở lại chỗ ngồi.
Cậu từ chối hai cô gái muốn add Wechat, dựa sát vào Quý Thiếu Yến uống nước trái cây, hỏi: “Hay không?”
Quý Thiếu Yến dịu dàng ừ một tiếng, lát sau lại nghe chủ quán gọi Chu Lê, theo bản năng mà chụp lấy cổ tay cậu.
So với ngày thường thì dường như lần này dùng sức có hơi nhiều hơn.
Chu Lê ngẩn ra quay đầu nhìn hắn, bắt gặp được ánh mắt đầy bất mãn chưa kịp giấu đi.
Nhưng ánh mắt ấy trong chốc lát đã tan biến không để lại chút dấu vết nào.
Quý Thiếu Yến buông cậu ra, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ: “Để cho người khác cơ hội với.”
Chu Lê lại ngẩn ra, xua xua tay với chủ quán và mấy người khách đang gọi mình, ý bảo cậu không hát.
Cậu bưng ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, ngẫm lại hành động của A Yến khi ở cạnh cậu mấy ngày nay, muộn màng nhận ra sau chuyện lần trước thì A Yến vẫn luôn thấy áp lực trong lòng, không thể hoàn toàn buông bỏ được.
Cậu tê dại cả cõi lòng, nói: “Tụi mình đi nhé?”
Trong lòng Quý Thiếu Yến ước gì lập tức được trở về nhưng ngoài miệng vẫn quan tâm hỏi: “Không hát nữa sao?”
Chu Lê: “Không hát nữa, về thôi.”
Quý Thiếu Yến thiệt vừa lòng, kéo cậu về khách sạn sau đó bảo cậu đi tắm.
Chu Lê nhìn hắn: “Tắm cùng không?”
Quý Thiếu Yến khẽ sững người, từ chối: “Không được, cậu tắm trước đi.”
Chu Lê vẫn ngó lơ kéo hắn vào phòng tắm, quen tay quen chân nhanh chóng cởi quần áo rồi dán qua hôn hắn.
Quý Thiếu Yến đưa tay đè cậu lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng quậy, cậu còn chưa khỏe hẳn đâu.”
Chu Lê: “Thì cậu nhẹ một chút là được mà.”
Quý Thiếu Yến cắn lên môi cậu một cái: “Tôi không nhẹ nổi.”
“Vậy không sao hết,” Chu Lê nói, “Tôi thấy mình chịu được.”
Cậu không chờ Quý Thiếu Yếu lại do dự, lần nữa hôn hắn.
Quý Thiếu Yến nói lời từ biệt với lý trí của bản thân trong chớp mắt, giữ lấy gáy cậu sau đó mạnh mẽ hôn lại.

Hai người từ phòng tắm một đường đánh tới trên giường, cuối cùng vẫn là Quý Thiếu Yến cố kìm nén dục vọng chiếm hữu đang mãnh liệt quay cuồng của bản thân, chỉ làm một lần rồi lập tức buông Chu Lê ra.
Hai người tắm xong lại ôm nhau đi ngủ.
Hôm sau Quý Thiếu Yến ngủ thẳng giấc tới khi tự tỉnh lại, thấy Chu Lê cũng vừa mới dậy, kiểm tra một chút thấy Chu Lê không sao mới yên tâm: “Dậy nào, không phải hôm nay cậu muốn đi đạp vịt sao?”
Chu Lê nằm trên giường nhìn hắn, cảm nhận được tâm trạng hắn không tồi, gọi: “Đản.”
Quý Thiếu Yến nhìn sang, thấy cậu đưa ba ngón tay ra.
Chu Lê nói: “Tôi để cậu nhốt tôi lại ba ngày, được không?”
“…” Quý Thiếu Yến nhướng mày.
Chu Lê: “Ba ngày này chúng mình không đi đâu hết, chỉ ở trong khách sạn thôi.”
Ngay lập tức Quý Thiếu Yến hiểu ra một chút bất thường của mình hôm qua đã bị Chu Lê nhìn thấy rồi.
Dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, gật đầu ngay tắp lự.
Nhốt lại ba ngày à?
Thật sự quá tốt!
Ngày đầu tiên hai người ngay cả quần áo cũng không mặc, chỉ có lúc nhận cơm mới khoác thêm áo ngủ.

Cả hai mắt to trừng mắt nhỏ, thiệt dễ đoán được đã xảy ra một ít chuyện trong tối nào đó.

Ngày thứ hai buổi sáng hai người cùng đánh bài, cơm nước xong bắt đầu ngủ trưa, ngủ thẳng cho tới chập tối, buổi tối xem phim một lát sau đó lại ngủ tiếp.
Ngày thứ ba, Chu Lê nằm liệt trên giường không nhúc nhích nổi.
Mấy ngày nay tâm trạng của Quý bệnh kiều thật sự phơi phới như nắng sớm, dối lòng nói: “Dẫn cậu ra ngoài đi dạo nhé?”
Chu Lê kiên cường nói: “Không.”
Nam tử hán đại trượng phu, nói ba ngày thì chính là ba ngày.
Quý Thiếu Yến cười một tiếng, nâng cằm cậu lên hôn một cái: “Vậy cậu muốn làm gì, tôi làm cùng cậu.”
Chu Lê yên lặng suy nghĩ một lát, nhìn khí chất ôn hòa lễ độ của Quý đại thiếu thì bỗng dưng trong đầu nhảy số: “Chúng ta mua ít hoa về đi, tôi dạy cậu cắm hoa nhé?”
Quý Thiếu Yến: “…”
Vì vậy hai người mở app mua sắm lên đặt một đống hoa, phát rồ mà ở trong khách sạn cắm hoa cả buổi sáng.
Giữa trưa Quý Thiếu Yến thấy Chu Lê ăn cơm xong lại định bò lên giường nằm tiếp, cảm thấy đủ lắm rồi, bèn chủ động khuyên cậu ngủ trưa xong thì nên ra ngoài đi dạo, kết quả lúc ngủ dậy đã thấy bên ngoài sấm giật đùng đùng, cả bầu trời tối mịt mù, ai cũng đừng hòng ra ngoài được.
Chu Lê: “…”
Quý Thiếu Yến: “…”
Chu Lê thầm than thiệt sự là ý trời, ngay cả ông trời cũng muốn để cậu thực hiện lời hứa nữa.
Cậu nhìn cảnh tượng như thể sắp tận thế tới nơi bên ngoài, hô: “Đản.”
Quý Thiếu Yến: “Hửm?”
Chu Lê: “Dù sao cũng không ra ngoài được, tụi mình chơi cái gì đó kích thích tí nhá?”
Quý Thiếu Yến nhìn ngó cái cơ thể bệnh nặng vừa khỏi của cậu, muốn biết cậu có thể chơi nổi trò gì kích thích, khiêm tốn học hỏi: “Ví dụ như?”
Chu Lê móc điện thoại ra tìm kiếm một lát sau đó xuống giường đóng hết màn lại rồi tắt sạch đèn, bật TV lên mở kênh phim, chọn thể loại kinh dị sau đó tìm bộ phim nghe đồn là thấy ghê nhất, ấn chọn.
Đúng lúc này ngoài cửa sổ sét đánh một cái ầm, gần như muốn đánh nát cả trời đất.
Tia chới chói mắt xuyên qua rèm cửa, trong phòng chợt sáng chợt tối kết hợp với tấm poster phim trên màn ảnh, nháy mắt gom lại với nhau cùng ập vào mặt người ta.
Chu Lê đưa tay ấn xác nhận phát phim, trong bầu không khí tranh sáng tranh tối nhìn về phía Quý Thiếu Yến: “Tới luôn hông?”
Quý Thiếu Yến: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui