Chào mọi người, ta là vợ của Trương Trùng Cửu Tưởng Lạc Vân (giới tính nam yêu thích ăn cơm tướng mạo đoan chính không có tật xấu ngoại trừ mặc nữ trang).
Trương Trùng Cửu cõng ta đi dạo ở bên ngoài một lát, ta cảm thấy rất vui vẻ nhưng không muốn thừa nhận là mình vui vẻ, cho nên ta vỗ vỗ đầu Trương Trùng Cửu nói: "Giày của ta rớt rồi."
Trương Trùng Cửu đáp: "Mua cho ngươi đôi giày mới."
Ta vui vẻ không được bao lâu, đột nhiên nhớ tới chuyện hắn đánh ta đến hộc máu thì không còn vui nữa, đanh mặt lại nói: "Không cần ngươi mua."
Trương Trùng Cửu hỏi ta làm sao vậy, ta đương nhiên nói không có việc gì, Trương Trùng Cửu rốt cuộc không hiểu ta bị làm sao, một mình ở nơi đó suy tư, ta đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.
Quý vị thân mến, đây là chiến tranh không khói lửa! Tra tấn đối với chồng chính là niềm an ủi lớn nhất đối với vợ!
Thế nhưng ta sung sướng không được bao lâu lại cảm thấy rất không thú vị.
Hai chúng ta rõ ràng là không thể nào, ta là nam lại suốt ngày lừa hắn, hắn còn từng đánh ta hộc máu, thế này nếu thật sự có thể ở bên nhau mới khôi hài.
Một lát sau, tiểu sư muội và bạn trai đến, hôm qua ta mới biết bạn trai của nàng tên Thẩm Phụng Liễu, mẹ nó cái tên này làm sao còn là tên cặp với tiểu sư muội ta, một đôi CP phụ.
Bọn họ thân mật đi chung với nhau, thật khiến ta đố kỵ đến mặt cũng phải méo.
Ta rất không vừa mắt Thẩm Phụng Liễu, hắn lúc trước vì ra mặt cho tiểu sư muội mà chạy tới cáo trạng ta, nếu không phải tại hắn thì ta sẽ không bị đánh hộc máu, đương nhiên đầu sỏ gây tội vẫn là Trương Trùng Cửu, có điều tiểu sư muội cũng có trách nhiệm.
Ta hận toàn thế giới!!! Nhân loại diệt sạch đi!!!!
Nghĩ đến đây ta soạt một tiếng nhảy từ trên lưng Trương Trùng Cửu xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi.
Sắc mặt Thẩm Phụng Liễu như vậy, ta biết ngay hắn muốn nói cái gì, hắn chắc chắn là muốn nói với Trương Trùng Cửu: "Ngươi nhìn vợ của ngươi đi, ngươi nhìn lại ngươi đi, chậc chậc chậc."
Cút ngay nhân vật phụ.
Ta đi không được mấy bước đã nghe thấy hắn ta nói: "Giáo chủ, ta mới vừa phái người kiểm tra chung quanh mật thất một lần nữa, tạm thời không phát hiện có gì khả nghi, ngươi vẫn muốn đích thân đi xem à?".
Truyện Đông Phương
Móa, thất sách, sớm biết đã không đi rồi, có thể đi xem mật thất với Trương Trùng Cửu tốt biết bao nhiêu.
Không ngờ Trương Trùng Cửu nói "Ừ", sau đó lôi kéo cổ tay ta, hỏi ta có muốn cùng đi hay không.
Sư muội nhìn hai đứa chúng ta nắm tay nhau, nhếch môi cười.
Ta nói: "Liễu cô nương, ngươi đang cười cái gì?"
Sư muội cười đến lợi cũng lộ ra, nàng nói: "Ta cảm thấy các ngươi ân ái như vậy quả thật rất tốt, ta chỉ có chúc phúc."
Bốn người chúng ta đi chung với nhau, ta nhịn không được nhớ tới chuyện Trương Trùng Cửu đánh ta hộc máu, vì thế ta âm dương quái khí mà nói: "Đây đều là giả, giáo chủ nói sẽ không yêu ta, chúng ta thành thân không được mấy ngày hắn đã đánh ta hộc máu, các ngươi không phải đều thấy đó sao."
Bọn họ ba người đồng loạt: "..."
Mọi người xem, rất nhiều thời khắc chúng ta đều phải đứng trước lựa chọn, bạn muốn lựa chọn không để cho không khí biến thành xấu hổ hay lựa chọn bản thân mình sảng khoái một chút đây? Phần lớn mọi người sẽ lựa chọn không để cho không khí biến thành xấu hổ, nhưng ta thì không.
Dù sao người xấu hổ không phải là ta.
Bốn người chúng ta đi tới mật thất Ma giáo trong bầu không khí trầm mặc.
Cái mật thất này ở phía sau sườn núi, giống như có người đào rỗng bên trong xây một gian phòng, chân núi có người canh giữ, cửa mật thất còn có cơ quan, hôm qua tả hộ pháp phát hiện cơ quan này đã bị người đụng vào, trên mặt đất cắm mũi tên, do đó mới hoài nghi sư tỷ của ta.
Chúng ta dạo qua một vòng rồi đi xuống, ta âm thầm nhớ kỹ vị trí của cơ quan.
Nhưng ta cũng không nắm chắc sẽ né tránh được cơ quan, lại nói trên cửa còn có khóa, thật là phiền.
Chúng ta xuống núi đi một hồi, sư muội cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Giáo chủ phu nhân, ngươi không thấy lạnh chân ư?"
Ta lúc này mới phát hiện vớ của mình đã bị bẩn.
Trương Trùng Cửu nói trở về lấy giày cho ta, sau đó theo Thẩm Phụng Liễu cùng rời đi.
Sư muội thấy bọn họ đã đi xa, lập tức kích động mà ngao ngao ngao với ta, nàng nói: "Sao vừa rồi sư huynh lại nói như vậy! Sư huynh thế này Trương Trùng Cửu sẽ không vui đâu!"
Ta nói: "Hắn có vui hay không thì có ảnh hưởng gì tới kế hoạch của chúng ta? Ta đã ghi nhớ vị trí của cơ quan, chỉ cần nghĩ cách lấy chìa khóa là có thể lấy được Long Tiêu Bảo Kiếm."
Sư muội thoáng sửng sốt, hỏi ta: "Vậy sư huynh không muốn sống chung với Trương Trùng Cửu ư? Không được đâu không được đâu, hắn rất thích sư huynh! Sư huynh nghe muội nói đi, hai người thật sự rất có hy vọng! Sư huynh có biết hắn nói với Thẩm Phụng Liễu về sư huynh như thế nào không?"
Ta: "?"
Sư muội khe khẽ nói: "Hắn nói càng nhìn càng cảm thấy sư huynh đáng yêu! Còn nói có thể thành thân với sư huynh hắn rất vui!"
Ta: "Ồ."
Sư muội hướng vẻ mặt như đưa đám về phía ta: "Sư huynh đừng cãi nhau với hắn nữa, không phải sư huynh cũng rất thích hắn sao? Hắn đánh sư huynh quả thật là hắn không đúng, nhưng hắn nói với Thẩm Phụng Liễu là lúc ấy hắn tưởng rằng sư huynh sẽ đánh hắn trước, cho nên hắn theo bản năng cản một chút, không nghĩ tới lại đánh trúng sư huynh."
Ta nói: "Hai chúng ta không cãi nhau ngươi gấp cái gì."
Sư muội hai tay che tim, mặt mũi tràn đầy dáng vẻ mơ màng, nói với ta nàng không muốn chứng kiến tình yêu tuyệt mỹ biến mất ở trước mắt nàng.
Thật hết ý kiến.
Qua một lát, Trương Trùng Cửu cầm giày trở về, nửa quỳ trên mặt đất xỏ cho ta, ta đột nhiên phát hiện bàn tay của hắn rất đẹp.
Hắn lôi kéo ta đứng dậy, hỏi ta buổi tối muốn ăn cái gì, sư muội ở một bên lại dùng đôi tay che tim, hai mắt đẫm lệ mông lung chờ ta trả lời.
Ta không thể làm gì khác hơn đành phải bất đắc dĩ nói: "Hai ta đi ăn lẩu cay đi.".