Chào mọi người, ta là đột nhiên bị đổ lỗi Tưởng Lạc Vân, hiện tại ta rất hoảng hốt.
Ta không biết vì sao thanh kiếm kia lại xuất hiện trong phòng của Văn Nguyệt Kiều.
Nghĩ mãi cũng nghĩ không ra đáp án, đành phải theo bản năng nhìn về phía Trương Trùng Cửu.
Trương Trùng Cửu bảo hộ ta ở phía sau lưng, giống như không nhìn thấy thanh kiếm kia, hắn hững hờ nói: "Cái này cũng không thể chứng minh được cái gì, ai cũng có khả năng mang thanh kiếm đó tới đây."
Thái độ của hắn khiến cho người khác rất bất mãn.
Trương Trùng Cửu ở trước mặt ta vẫn luôn rất dễ nói chuyện, hai đứa ta chỉ có lúc ban đầu mới thành thân xảy ra mâu thuẫn.
Từ sau lần đó, hắn chưa từng nổi giận với ta, mặc kệ ta nói cái gì, hắn đều là ừm ừm ừm, được được được, hoặc là cười tủm tỉm mà dẫn đề tài lệch sang hướng khác.
Ta chưa từng thấy qua dáng vẻ không vui của hắn như lúc này.
Bầu không khí bắt đầu căng thẳng.
Trương Trùng Cửu muốn cưỡng ép dẫn ta đi, thế nhưng người khác lại không cho.
Ta không có cách nào, đành phải chủ động nhượng bộ: "Nếu các ngươi nghi ngờ ta thì có thể tạm thời giam ta lại chậm rãi điều tra, nhưng ta chỉ có thể cam đoan người tập kích tả hộ pháp không phải là ta."
Trương Trùng Cửu không ngăn nổi sự kiên trì của ta, đành phải nghe theo.
Kỳ thật ta chỉ là không muốn hắn và người khác xảy ra tranh chấp mà thôi.
Vốn tưởng rằng ta sẽ bị nhốt trong địa lao, chính cái chỗ từng nhốt ta lúc trước, không nghĩ tới Trương Trùng Cửu đưa ta tới một cái phòng nhỏ ở sau núi, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Hắn nói mỗi lần hắn cảm thấy tâm trạng không tốt, hoặc là có chuyện gì nghĩ không ra thì sẽ tới nơi này ở mấy ngày.
Ta ngồi trên giường, nói với hắn: "Vậy ngươi đi đi, đừng quên đưa cơm cho ta, ta rất sợ đói."
Trương Trùng Cửu cười tủm tỉm nói: "Ừm, biết rồi, ngươi một bữa phải ăn mười cái bánh bao, bằng không lúc ngủ bụng sẽ kêu ục ục."
Đệt, hắn còn nhớ rõ chuyện này, ta cũng không biết nên cảm thấy vui vẻ hay là cảm thấy mất mặt nữa.
Ngày đầu tiên ta bị nhốt, người đưa cơm lại không phải Trương Trùng Cửu, mà là sư muội.
Nàng vừa nhìn thấy ta thì lập tức ôm ta khóc hu hu, nàng nói: "Sư huynh, ngươi thật thê thảm! Trời xanh ơi! Làm sao bây giờ đây! Bằng không sư huynh vẫn là dọn dẹp một chút chạy trốn đi!"
Ta che miệng nàng lại, bảo nàng không cần phải gào, ta không sao.
Sư muội điên cuồng lắc đầu, nàng nói: "Không không không, sư huynh có chuyện! Chuyện rất lớn! Nếu như cuối cùng bọn họ tìm không ra hung phạm cũng chỉ có thể đổ lỗi cho sư huynh, sư huynh có khả năng phải bị nhốt trong phòng tối nói không chừng nhốt đến tám mươi năm.
Đến lúc đó, sư huynh đã là một ông cụ trăm tuổi răng cũng không còn, sư huynh nhất định không thể mặc nữ trang được nữa, vậy phải làm sao bây giờ!
Ta không thể không che miệng nàng lại một lần nữa.
Ta nói: "Sư muội à, ta hỏi ngươi một vấn đề ha."
Nàng gật gật đầu, ta nói: "Ngươi kêu ta đi tìm tả hộ pháp, đây là ý của ngươi, hay là có ai sai ngươi làm như vậy?"
Sư muội sửng sốt.
Nàng cầm lấy tay ta, mở to hai mắt nói: "Đương nhiên là ý của muội rồi, sư huynh nghi ngờ muội sao?"
Ta thấy nàng không giống nói dối, rồi lại không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.
Người tập kích tả hộ pháp chắc chắn là sư đệ, nhưng bỏ thanh kiếm kia vào phòng Văn Nguyệt Kiều khẳng định không phải là hắn.
Sau khi chuyện xảy ra, hắn đã bị phái tới sau núi trông coi mật thất, chỗ ở của tả hộ pháp cách Văn gia rất xa, coi như hắn giỏi khinh công cũng không đi nhanh tới như vậy.
Sư tỷ vẫn luôn bị nhốt lại.
Người có thể làm việc cho bọn họ, lại hành động tự do, chỉ có sư muội.
Sư muội ngồi một hồi thì bỏ đi, ngày hôm sau người tới đưa cơm chính là Trương Trùng Cửu.
Ta đang định ăn cơm, Trương Trùng Cửu đã sờ sờ đầu của ta, tựa như không có việc gì mà nói: "Tối hôm qua có người muốn xông vào mật thất."
Ta sửng sốt một chút, hỏi hắn: "Cái gì?"
Trương Trùng Cửu nói: "Người đó rất thông minh, biết ghi nhớ hoa văn khắc trên chuôi kiếm, đáng tiếc tính sai thanh kiếm cuối cùng, bị cơ quan bắn bị thương."
Trái tim ta đập liên hồi, vội hỏi: "Người bị thương đó là ai?"
Hắn đè nặng bả vai ta, để ta ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói: "Vì sao ngươi hỏi người bị thương là ai, mà không hỏi người xông vào mật thất là ai? Ngươi rất quan tâm người đó sao?"
Hắn bộ dạng này, ta cảm thấy rất căng thẳng, đành phải liều mạng lắc đầu, nói: "Không phải."
Hắn nói: "Phu nhân, trước kia ta còn tưởng rằng ngươi đang giả ngu, bây giờ mới biết, ngươi đúng thật là không thông minh."
Sau đó hắn chậm rãi rút vật trang sức trên đầu ta xuống ném qua một bên, thong thả ung dung giúp ta cuộn một búi tóc của đàn ông.
Ta nghẹn họng nói không nên lời.
Hắn nâng cằm ta lên, nhìn chằm chằm mặt ta một hồi, đột nhiên đưa tay cởi y phục của ta xuống.
Ta toàn thân tê liệt, ngay cả ngăn cản hắn cũng quên mất, chỉ có thể duy trì tư thế ngồi cứng đờ.
Coi như có muốn tránh cũng tránh không kịp, ta lộ ra cỗ thân thể này rõ đến không thể rõ ràng hơn, vừa thấy chính là thân thể của đàn ông.
Sắc mặt Trương Trùng Cửu không có chút nào ngoài ý muốn, hắn đánh giá thân thể của ta xong, lại chuyển ánh mắt lên trên mặt ta, mở miệng hỏi: "Như vậy, chắc là bây giờ ta có thể biết được rồi chứ, ngươi tên là gì?".