Chào mọi người, ta là Tưởng Lạc Vân.
Kỳ thật ta vẫn luôn cảm thấy tên của mình không may mắn lắm, đám mây vốn là phải bay ở trên trời, vì sao lại muốn rơi xuống? Đám mây rơi xuống chẳng phải là thành nước ư?
Chắc là bởi vì tên không được may mắn cho nên ta mới xui xẻo như vậy.
Từ sau ngày đó, Trương Trùng Cửu không còn hiện thân, người tới đưa cơm cũng đổi từ sư muội thành người mà ta không quen biết.
Đối phương đặt cơm ở cửa rồi đi ngay, lời nói cũng không nói nhiều một câu, ta căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nửa tháng sau, Trương Trùng Cửu đột nhiên xuất hiện.
Ta mờ mịt nhìn hắn.
Trên tóc hắn có hạt nước nhỏ xíu, thì ra bên ngoài trời đổ mưa.
Hắn đi tới,vươn một bàn tay về phía ta, nói: "Đi thôi."
Ta hỏi: "Đi đâu?"
Trương Trùng Cửu nói: "Nơi này quá buồn, ở lâu sợ là sẽ sinh bệnh."
Ta nhìn thấy phía sau hắn là bầu trời màu lam, cùng với triền núi không một bóng người.
A? Mấy thủ vệ kia đâu? Ngày hôm qua ta còn nhìn thấy có rất nhiều người đứng ở chỗ này.
Ta không rõ vì sao, lại vô thức cảm thấy không đúng, nhưng Trương Trùng Cửu vươn một bàn tay, tựa hồ đang đợi ta, ta không có lựa chọn nào khác, đành phải trước hắn một bước đi ra ngoài.
Trương Trùng Cửu cố chấp mà nắm lấy tay ta, việc này làm cho ta rất khó chịu.
Bởi vì ta không hề phản cảm khi tiếp xúc với hắn, mặc dù ta rất sợ hãi hắn.
Ta cảm thấy mình đã hết thuốc chữa.
Mưa giống như một tầng sương mù bao phủ chúng ta, Trương Trùng Cửu cũng không vội một chút nào, hắn cứ lôi kéo tay ta như vậy, chậm rãi cùng ta đi trong mưa, phảng phất như đi tản bộ.
Qua một lát, hắn đột nhiên quay đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt ta, tựa như trượng phu dỗ dành thê tử cáu kỉnh của mình, hắn nói: "Sao trông ngươi có vẻ mất hứng vậy?"
Ta hỏi: "Sư tỷ của ta thế nào rồi?"
Trương Trùng Cửu không có trả lời, mà nói tiếp: "Lạc Vân à, tên của ngươi là ai đặt cho ngươi."
Ta nói: "Là mẹ đặt cho ta."
Trương Trùng Cửu gật gật đầu, nói: "Rất dễ nghe."
Ta bèn đem nghi vấn đối với tên mình nói ra, ta nói: "Ngươi không cảm thấy cái tên này rất không may mắn sao?"
Kỳ thật ta cũng cảm thấy mình chắc là có chút không bình thường, vì sao đột nhiên nói với hắn chuyện này.
Trương Trùng Cửu khẽ cười, lắc đầu, ý là phủ nhận.
Ta vẫn còn không biết sư tỷ thế nào rồi.
Càng đi dưới chân núi, ta càng cảm thấy không đúng.
Ma giáo ngày thường rất náo nhiệt giờ phút này một người cũng không thấy, ngay cả con chó trắng lớn kia cũng không biết chạy đi đâu.
Ta hỏi Trương Trùng Cửu có chuyện gì vậy, hắn không trả lời ta, ta đột nhiên cảm thấy rất tức giận, có thể bởi vì ngồi ngốc một mình ở trong phòng quá lâu, cảm xúc của ta có một chút vấn đề, ta rất muốn đánh một trận với Trương Trùng Cửu.
Hai người chúng ta từng giao thủ rồi, lúc mới thành thân chúng ta thường xuyên một lời không hợp thì đánh nhau, thế nhưng giờ phút này ta chợt phát hiện trước kia Trương Trùng Cửu căn bản không có dùng hết toàn lực trước mặt ta.
Ta không phải là đối thủ của hắn.
Hắn vẫn luôn trốn tránh, đánh càng lâu chiêu thức của ta càng không có trình tự, cuối cùng Trương Trùng Cửu như không có việc gì mà nắm lấy hai cánh tay ta, có chút bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch nữa."
Ta thất bại ngồi quỳ trên mặt đất.
Trương Trùng Cửu ngồi xuống trước người ta, ta nhìn mặt hắn, hỏi: "Vì sao trên núi không có một bóng người?"
Hắn nói: "Nếu ngươi cứ nhất định hỏi......!vậy được rồi, bởi vì sư phụ ngươi lấy lý do giải cứu sư tỷ ngươi, muốn dẫn người tới tấn công Ma giáo, cho nên thủ vệ ở đây đều bị điều đi, dù sao cũng chỉ trông coi có một mình ngươi mà thôi."
Ta không biết vì sao hắn lại bình tĩnh như vậy.
Ta hỏi hắn: "Ngươi không sợ sao?"
Trương Trùng Cửu nói: "Sợ cái gì? Sợ sư phụ ngươi tàn sát Ma giáo sao? Chuyện này tất nhiên là không sợ, bởi vì mục đích của ông ta không phải cái này."
Không phải cái này, vậy là cái gì.
Tựa như nhìn ra nghi vấn của ta, Trương Trùng Cửu nói: "Ông ta tới đây tất nhiên là vì Long Tiêu Bảo Kiếm."
Đầu óc ta giống như bị thắt nút không thể nào nghĩ thông, ta nói: "Thế nhưng sư phụ ta không biết --"
Sư phụ ta không biết bí mật của Long Tiêu Bảo Kiếm, lấy nó thì có ích lợi gì đâu?
Trương Trùng Cửu nở nụ cười, nói: "Sư phụ ngươi biết cái gọi là bí mật kia."
Hắn ung dung làm ta cảm thấy rất không đúng, ta dốc sức nghĩ, dốc sức nghĩ, đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn cố ý.
Hắn có Long Tiêu Bảo Kiếm, nhưng không biết cách sử dụng, sư phụ ta biết bí mật kia, nhưng không có kiếm.
Cho nên hắn vẫn luôn là cố ý, hắn cố ý để sư tỷ tìm được kiếm, để nàng gởi thư cho sư phụ, cố ý để sư phụ dẫn người đến đây, sau đó trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Hắn đưa kiếm của mình cho ta, là thử lòng sao? Nếu như ta đưa kiếm cho sư tỷ, ta có còn tồn tại không?
Ta rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng làm sao cũng không có cách nào mở miệng.
Mây trên trời áp sát rất thấp, giống như thật sự muốn rơi xuống.
Ta rất muốn ngủ một giấc..