Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Đại Miêu

Ediot: Nhiên

Đỗ Nhược Ngu không ngờ Sư Diệc Quang lại chuyên nghiệp đến thế, dù là diễn cũng phải đến gặp người thân của cậu.

Cậu không biết người giàu nghĩ như nào, nhưng đối với người bình thường thì việc con rể tương lai đến thăm rất quan trọng.

Đỗ Nhược Ngu hơi cảm động.

Nhưng khoan đã... tại sao sao lại là con rể, tại sao lại cầu hôn.

Mà không phải ngược lại?

Đương nhiên Đỗ Nhược Ngu chỉ dám phản kháng thầm, thực tế không dám hé nửa lời, ngày nghỉ chân thành an bài mọi chuyện.

Thật ra Sư Diệc Quang là một người công tư rất rõ ràng, mặc dù Đỗ Nhược Ngu bị hành đến chết ở nơi làm việc nhưng vẫn chưa bị gọi điện làm phiền vì chuyện riêng của sếp.

Chuyện nửa đêm gọi thư ký đặt hoa cho người đẹp chưa bao giờ xảy ra.

Hôm nay Đỗ Nhược Ngu tiếp nhận quyền sử dụng chiếc xe sang trọng của Sư Diệc Quang từ tay tài xế. Ngày thường cậu chỉ ngồi được ở ghế phó, hôm nay thăng lên được ghế chính.

Đỗ Nhược Ngu lái xe đến đón Sư Diệc Quang. Sư Diệc Quang sống trong khu biệt thự cao cấp, ngày nào cũng phải nhờ tài xế đưa đón, rất bất tiện.

Nhưng Sư Diệc Quang lại không muốn sống trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, mà ở một mình ở nơi xa, không biết trong đầu nghĩ gì nữa.

Đỗ Nhược Ngu chưa từng bước vào trong biệt thự của Sư Diệc Quang, nghe nói trong đó có cả bể bơi.

Đỗ Nhược Ngu đậu xe gần biệt thự, xuống xe đứng đợi.

Sư Diệc Quang mặc vest và giày da đi đến, Đỗ Nhược Ngu mở cửa xe cho anh, anh ngồi vào ghế sau.

Đỗ Nhược Ngu tự mình lên xe, nhìn Sư Diệc Quang qua gương chiếu hậu.

Hôm nay Sư Diệc Quang mặc một bộ vest ba mảnh có cà vạt, rất trang trọng, cả người như bước ra từ tranh sơn dầu.


Luôn cảm thấy có gì đó là lạ...

Đỗ Nhược Ngu cũng vô thức mặc vest, cho nên hai người đều ăn mặc trang trọng, không có tí cảm giác cầu hôn, ngược lại giống đi gặp mặt....

Ngu muốn chớt.

Sư Diệc Quang lên tiếng hỏi: "Mua gì không?"

Đỗ Nhược Ngu đáp: "Rồi, để trong cốp xe."

Nào có chuyện đến cửa bằng tay không, Sư Diệc Quang vứt cho Đỗ Nhược Ngu một tấm thể, để tự Đỗ Nhược Ngu mua quà.

Quà cưới của mình tự mình mua, trên đời không có ai như thế.

Đỗ Nhược Ngu dựa theo sở thích của mẹ và em gái mua một ít đồ, tốt xấu gì cũng kiếm được khoản tiền.

Đỗ Nhược Ngu lái xe về nhà mình, Sư Diệc Quang ngồi ghế sau xem điện thoại, một lúc sau nhìn cậu một cái: "Chắc cậu chính là thư ký có kỹ năng lái xe tệ nhất cái đất Trung Quốc này."

"..." Đỗ Nhược Ngu thầm nghĩ, bình thường anh ra ngoài đều mang theo tài xế, làm gì có cơ hội để tôi luyện tập, "Sau này tôi sẽ luyện tập nhiều hơn."

Sư Diệc Quang hỏi: "Có xe chưa?"

Đỗ Nhược Ngu nói: "Không có, tôi sống rất gần công ty nên không cần." Ra ngoài với anh đều đi xe của anh.

"Tôi cho cậu một chiếc." Sư Diệc Quang nói nhẹ như lông hồng.

Oa, cảm ơn Miêu vương, phi, tạ chủ long ân.

Đây cũng là phúc lợi hôn nhân sao? Đỗ Nhược Ngu chưa kịp lên tiếng, Sư Diệc Quang đã nói tiếp, "Sau này cậu sẽ từ chỗ của tôi đến công ty, có ô tô sẽ thuận tiện hơn."

".." Bấy giờ Đỗ Nhược Ngu mới nhận ra một vấn đề, cậu sắp cùng Sư Diệc Quang ở chung.

... 24/24 bị sếp theo dõi cuộc sống, ngẫm lại rất tốt đẹp. May cậu có dự kiến trước, sớm yêu cầu tiền lương.


Đỗ Nhược Ngu lái xe đến tiểu khu nhà mình, tìm một chỗ đỗ xe. Nơi đó cách nhà hơi xa một chút, đành phải nhờ tổng giám đốc có địa vị cao nhân nhượng người có địa vị thấp xuống xe cuốc bộ.

Đỗ Nhược Ngu lấy quà từ cốp sau ra, cầm trên tay, vì không muốn mất mặt trước mặt mẹ và em gái nên đã mua rất nhiều đồ, hai tay đều đầy quà.

Sư Diệc Quang hai tay trống trơn đi theo Đỗ Nhược Ngu.

Căn nhà của nhà họ Đỗ được mua sau khi Đỗ Nhược Ngu đi làm, là một khu dân cư mới, an ninh khá tốt. Có nhiều người trong khu nuôi thú cưng, mỗi ngày đều dắt chó đi dạo xung quanh.

Nhà họ Đỗ có nuôi một chú mèo, không cần ra ngoài đi dạo. Đỗ Nhược Ngu luôn được động vật yêu thích, mỗi lần đi về luôn thích trêu chọc mấy chú chó trong cộng đồng.

Nhưng hôm nay rất lạ.

Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy người trong tiểu khu dắt thú cưng, nhưng trước khi con chó đến gần cậu đều sống chết kéo chủ của mình sang một đường khác, khiến chủ nhân của nó tỏ ra khó hiểu.

Con thứ nhất đã như vậy, con thứ hai càng kì lạ hơn. Nó vừa lao tới đã lập tức giật mình lùi về sau, chủ nhân cũng không kéo lại được.

Những con phía sau cũng như vậy, tất cả chó đều không chịu qua đây, vừa nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang từ xa đã co giò bỏ chạy.

Đỗ Nhược Ngu tự hỏi một chút, khẳng định không phải lỗi do mình, cậu quay đầu nhìn Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang bắt gặp ánh mắt của cậu, giọng điệu ra lệnh nói: "Nhìn cái gì? Tập trung dẫn đường."

Nhìn anh đó, thứ chó đẹo thẹm nhịn.

Đỗ Nhược Ngu dẫn Sư Diệc Quang vào tòa nhà, đi vào thang máy. Vừa ra khỏi thang máy, Sư Diệc Quang lập tức túm lấy cậu.

Đỗ Nhược Ngu: "?"

Sư Diệc Quang hất cằm, ý chỉ thứ cậu đang cầm trên tay.

Đỗ Nhược Ngu: "..."


Cậu lặng lẽ đưa quà trong tay cho Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang nhận lấy hết, nói: "Mở cửa."

Đỗ Nhược Ngu không lấy chìa khóa, bấm chuông cửa.

Chuông cửa vang lên ba tiếng, cửa mở ra, mẹ Đỗ và Đỗ Dĩnh Dĩnh đứng trong huyền quan nhìn hai người trước cửa.

Đỗ Nhược Ngu dẫn Sư Diệc Quang vào nhà, mỉm cười nói: "Mẹ, này là tổng giám đốc của công ty con."

Sắc mặt Sư Diệc Quang dịu đi: "Chào bác."

Đỗ Nhược Ngu biết Sư Diệc Quang đã kích hoạt chế độ làm việc số 2.

Chế độ làm việc số 1 là đối xử gay gắt với cấp dưới; chế độ số 2 là đối xử giả tạo với đối tác kinh doanh.

Mẹ Đỗ có hơi khẩn trương, không ngừng nói: "Mau vào đi, vào ngồi đi, mang nhiều đồ như vậy chắc vất vả lắm."

.... Người mua quà rồi cầm quà lên đây đều là cậu đó được không.

Đỗ Dĩnh Dĩnh ngây người đứng đó, nhìn thẳng vào Sư Diệc Quang, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Mẹ Đỗ vỗ cô nửa ngày mới chịu tỉnh, đến nhận đồ trên tay Sư Diệc Quang.

Khi đi ngang qua Đỗ Nhược Ngu, cô bí mật giơ ngón cái với cậu.

Anh trai của em quá lợi hại, anh về với tổng giám đốc đẹp trai thế này, nhìn còn đẹp hơn trên báo nữa.

Căn nhà của nhà họ Đỗ so với nhà bình thường cũng xem là khá tốt, vị trí tốt, diện tích cũng không nhỏ, nhờ có mức lương hậu hĩnh của Đỗ Nhược Ngu mới có thể mua được.

Cho nên ấn tượng của Sư Diệc Quang trong đầu mẹ Đỗ rất tốt, ông chủ tốt là ông chủ chịu phát tiền cho nhân viên.

Mẹ Đỗ tiếp Sư Diệc Quang ngồi trong phòng khách, vừa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng mèo kêu.

Đỗ Nhược Ngu nhìn qua phòng khách, thấy con mèo nhà mình đứng trong phòng kêu meo meo về phía họ.

Con mèo nhà họ là mèo bản địa được Đỗ Dĩnh Dĩnh nhặt về hồi cấp 3, mèo chú đen có chỏm lông trắng trước bụng, lông khá dài. Khi Đỗ Dĩnh Dĩnh nhặt trên đường, trông nó rất xấu xí, vì không còn sức nên con mèo kêu meo meo trông như con heo nên Đỗ Dĩnh Dĩnh đăt cho nó cái tên là "Vù Vù".

Đỗ Dĩnh Dĩnh thấy nó đang thương, bằng mọi giá phải nuôi nó cho bằng được, chủ động chi tiền tiêu vặt của mình để mua đồ ăn cho mèo mới khiến mẹ Đỗ đồng ý giữ lại.


Kết quả sau khi nuôi nấng, cả nhà đều nuôi ra tình cảm.

Có lẽ vì dinh dưỡng tốt, lông mèo bóng mượt, ánh mắt rất thần thái, Vù Vù càng lớn càng xinh đẹp, lá gan cũng lớn hơn nhiều, vừa thích làm nũng vừa kiêu ngạo, là cục cưng của cả nhà.

Nhưng lần đầu tiên Đỗ Nhược Ngu thấy Vù Vù như vậy.

Con mèo đen trắng cúi thấp người, đôi tai cụp về phía sau biến thành tai máy bay, bộ lông đen trên lưng dựng đứng, nhìn kỹ thì đuôi vẫn còn rung rinh.

Đỗ Nhược Ngu quay đầu nhìn theo hướng của Vù Vù, thấy Sư Diệc Quang.

Thì ra Vù Vù thấy Sư Diệc Quang mới làm như vậy, lần đầu tiên Vù Vù cảnh giác như thế khi gặp người lạ.

Sư Diệc Quang cũng nhìn Vù Vù.

Một người một mèo nhìn nhau.

Sư Diệc Quang nhướng mày.

Đỗ Dĩnh Dĩnh đứng bên cạnh bị biểu hiện này của anh làm cho kinh ngạc suýt ngất, Đỗ Nhược Ngu đành phải giải thích cho Sư Diệc Quang: "Bình thường nó không ngại người lạ đến vậy đâu, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì nữa."

Sư Diệc Quang bình tĩnh nói: "Không sao, không trách nó."

Khi nói, ánh mắt anh có chút hờ hững, nhưng vẫn không rời khỏi Vù Vù.

Vù Vù cũng nhìn chằm chằm Sư Diệc Quang, vừa sốt sắng vừa lo sợ. Nó cúi người, móng vuốt chống xuống đất, sẵn sàng lùi về sau bất cứ lúc nào nhưng không dám lùi về sau.

Đỗ Nhược Ngu không hiểu một mèo một tổng giám đốc đang chơi đùa cái gì, hù mèo có phải Lương Sơn hảo hán gì đâu, định bộ chạy lại an ủi mèo.

Nhưng Sư Diệc Quang kéo tay cậu lại, còn nhấc tay giả vờ như vô tình đẩy chiếc kính trên sống mũi của cậu, ngón tay lướt qua làn da của cậu, nói: "Nó rất sợ, nhưng lại muốn bảo vệ mọi người."

Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, bảo vệ bọn họ? Từ ai? Sư Diệc Quang sao?

Tại sao lại bảo vệ? Sư Diệc Quang cũng không phải hổ, sẽ không ăn thịt bọn họ.

Đỗ Nhược Ngu vẫn đang suy nghĩ, nhưng cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn một bước, màu đỏ bắt đầu lan ra từ nơi Sư Diệc Quang chạm vào, cuối cùng cả khuôn mặt cậu đỏ bừng.

Có lẽ cử chỉ thân mật của Sư Diệc Quang tuyên bố chủ quyền nào đó, Vù Vù lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng, trốn vào một góc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận