Tháng Ngày Ta Đã Qua

Câu lạc bộ tư nhân sang trọng bậc nhất của thành phố Vân Hải nằm lưng chừng núi phía Tây, cách xa trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, tách biệt hẳn với những ồn ã. Đường lên núi quanh co, dưới chân núi là ánh đèn neon lấp lánh, cảnh đêm thành phố hầu như đều như vậy. Lưng chừng núi quanh năm có sương mù bao phủ, tĩnh lặng giống như rơi vào một thế giới khác.

Quản lý trực tối nay là một người phụ nữ trung tuổi, bà điều nhân viên phục vụ mang rượu và hoa quả đến, cười hì hì nói, “Lâu lắm rồi không thấy anh Thẩm ghé qua.”

Lúc này, chàng trai trẻ một mình chiếm cả chiếc ghế sô pha rộng lớn đang thả hồn vào cảnh đêm mờ mịt, đôi chân dài vắt chéo, một tay để lên thành ghế sô pha ngả lưng, tay kia buông hờ trên đầu gối, nét mặt đăm chiêu, chỉ ậm ừ một tiếng đáp lại.

Quản lý đã quá quen với thái độ đó của anh rồi.

Câu lạc bộ này vốn không nhiều khách nhưng ai ai cũng là thượng đế, làm phật ý bất kỳ khách nào cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Vì vậy, họ thuộc như lòng bàn tay tính cách hay sở thích của mỗi vị khách, có người thì vui vẻ dễ gần, có người lại kiêu ngạo lạnh lùng, ngoài ra, một số người khác giống như vị khách tôn quý trước mặt đây, không bao giờ đoán được tâm trạng.

Khi vui vẻ, thậm chí anh còn bông đùa vài câu với bọn họ.

Nhưng đêm nay, theo quan sát của chị quản lý thì chắc chắn một điều, tốt nhất là yên lặng.

Ngồi hai dãy ghế sô pha xung quanh, bọn Trần Nam bắt đầu rót rượu vào ly, thấy quản lý vẫn còn đứng bên cạnh, ai đó trong bọn họ ngẩng đầu lên tiện miệng gọi, “Cho mấy em xinh tươi lên phục vụ cho vui vẻ cái nào.”

Quản lý đáp lời, giơ tay ra hiệu cho cậu phục vụ phía sau rồi mới nở nụ cười, quay đầu giải thích, “Thật không may! Tiêu Băng bị ốm hai hôm nay nên không đến được.”

Câu này là chị ta nói cho Thẩm Trì nghe, thế nên giọng điệu trầm xuống, xung quanh không ai lên tiếng. Một lúc sau mọi người mới thấy cái nhìn sâu thẳm đượm buồn lộ ra trên khuôn mặt tuấn tú ấy. Thẩm Trì hơi nghiêng người đón ly rượu từ Trần Nam, từ từ nhấp một hai hơi rồi cười mà như không nói, “Bà nhớ khá rõ đấy.”

Bốn góc trần nhà đều lắp đèn chiếu dịu nhẹ, đúng lúc này, ánh đèn chiếu nghiêng bên khuôn mặt anh làm cho đôi mắt đen láy ấy như lấp lánh.

Chột dạ, quản lý thấy tim mình đập thình thịch bởi không biết câu nói này có ý khen ngợi hay còn có hàm ý gì khác, chỉ cảm thấy trong mắt anh có sự sâu thẳm khôn lường ẩn sau nụ cười phớt lờ đó.

Người được gọi đến để phục vụ vẫn chưa thấy đâu.

Thẩm Trì vừa uống rượu vừa dựa lưng vào sô pha, gõ nhẹ ngón tay vào ghế, nhìn có vẻ không tập trung, nhưng từng tiếng, từng tiếng lại có tiết tấu.

Quản lý không dám lên tiếng, chỉ nhích ra bên cạnh khoảng hai bước.

Bình thường thì không nguy hiểm đến như thế này, có điều, chị ta đoán hôm nay tâm trạng của anh không vui, nên lúc này không tiện tiếp chuyện.

Nhưng cô Tiêu Băng thì bà tuyệt nhiên không nhớ nhầm, từ một năm trước, sau khi lọt vào mắt xanh của Thẩm Trì, cô ấy như thể chỉ để dành riêng cho anh mà thôi. Cô ấy thường được gọi đi ăn đêm hay đi hóng gió, có xe riêng đưa đón, vô cùng được sủng ái. Ít ra, ở đây chị ta chưa từng thấy người thứ hai được đối đãi như Tiêu Băng, được Thẩm Trì cưng chiều trong một thời gian dài như vậy.

Bà còn cảm thấy rất lạ. Nói chung mọi điều kiện của cô gái ấy không phải là tốt nhất, vóc dáng không nóng bỏng, khoản chiều chuộng khách cũng không phải là số một, điều được coi là xuất chúng chỉ có đôi mắt, như được ông trời thiên vị vậy, thực sự chúng đã làm cho cô ấy xinh đẹp hơn rất nhiều, khiến bao người rung động, đôi mắt như có hồn, lúc nào cũng như có dòng suối chảy trong đó, dưới ánh đèn mờ của câu lạc bộ, chúng hiện lên thật long lanh.

Chị ta cũng không biết có phải Thẩm Trì bị đôi mắt của cô ấy thu hút hay không, nhưng chị ta còn nhớ lần đầu tiên Tiêu Băng xuất hiện đã được anh để mắt tới rồi.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa, năm sáu cô gái ùa vào như cá gặp nước.

Trong đó có vài cô đã làm ở đây tương đối lâu, đối với bọn Trần Nam cũng quen mặt, chủ động ra ngồi cạnh họ, còn một cô gái tóc ngắn, mặt trái xoan đang đứng ở giữa phòng nhìn ngược nhìn xuôi, bước chân hướng về chiếc ghế sô pha chính giữa, lộ rõ vẻ ngập ngừng.

“Sao thế? Tôi ăn thịt người sao?”, Thẩm Trì ngồi sâu vào ghế sô pha, chân trái vắt lên chân phải, vẫn giữ phong thái thoải mái nhẹ nhàng, thái độ cười mà không cười, nheo mắt với cô ấy.

Quản lý vội cười xua tan không khí lúc này, “Trần Hạo mới đến, vẫn chưa biết quy tắc, anh Thẩm bỏ quá cho”, một tay nắm tay cô ấy, tay kia thúc vào lưng eo mềm mại rồi đẩy cô ấy tiến về phía trước, như thể muốn nói cô mau qua đó đi.

Lúc này có giọng ai đó trêu đùa, “Ái chà! Cũng họ Trần, anh Nam, có phải người nhà anh không thế?”

Trần Nam ở bên này đã ngứa ngáy chân tay với một cô gái rồi nên chẳng buồn để ý mấy tiếng rì rào bên tai, chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt, mỉm cười, không nói gì.

Dưới sự thúc ép của quản lý, cuối cùng Trần Hạo cũng ngồi bên Thẩm Trì, nhưng cách khoảng hơn chục phân. Thẩm Trì mỉm cười, uống hớp rượu rồi quay đầu nhìn cô, “Trông tôi đáng sợ lắm sao?”

“Không ạ”, Trần Hạo vội vàng lắc đầu, cầm cốc rượu trống không lên, rót khoảng phân nửa cốc, hai tay đưa ra trước mặt Thẩm Trì, mời, “Anh Thẩm, lần đầu gặp mặt, tôi xin kính anh một ly.”

Dưới ánh đèn, khuôn mặt trái xoan càng lộ rõ vẻ trẻ con, ngũ quan thanh tú, mắt thanh, mày thanh, bờ môi cũng có chút mỏng manh, trang điểm nhẹ nhàng.

Khuôn mặt này khiến Thẩm Trì bất giác thấy thân quen nhưng nhất thời không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Anh thấy bộ dạng kính cẩn của cô bèn cầm cốc rượu uống tượng trưng một hớp rồi ngước lên hỏi quản lý, “Tạ Ngũ ở phòng bên à? Lúc nãy tôi đến thấy xe anh ta ngoài kia?”

Quản lý biết anh và Tạ Trường Vân quen nhau, có lần gặp nhau ở đây, hai người chuyển sang ngồi chung một phòng, cuối cùng còn ra về cùng nhau, vì thế liền trả lời ngay, “Đúng vậy. Lúc tối, anh Tạ có dẫn theo một người bạn đến.”

Thẩm Trì nói, “Bên anh ấy có khách thì thôi, tôi không tiện sang đấy. Bà qua bên đấy nói với anh ấy, lúc nào rảnh qua đây ngồi một lát.”

Quản lý nhanh chóng đi ra.

Thẩm Trì không lên tiếng, chỉ ngồi nhìn anh em chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên hỏi, “Bao tuổi rồi?”

Người ngồi bên cạnh chưa kịp phản ứng, đợi đến khi anh quay hẳn đầu sang nhìn, cô ấy mới ngơ ngác, lí nhí trả lời, “Hai mươi hai.”

Hai mươi hai…

Trong lòng anh lặng lẽ hồi tưởng lại cái thời ấy, Thẩm Trì vô thức nhìn cốc rượu, dưới ánh đèn mờ, dung dịch màu ngọc bích phát ra một ánh sáng đẹp đẽ mà thần bí.

Anh và Án Thừa Ảnh chia tay ở Đài Bắc, sau đó lại gặp nhau ở biên giới Trung - Miến. Năm đó, hình như cô cũng chỉ mới khoảng hai mươi hai tuổi.

Tính ra cũng đã sáu bảy năm, nhưng có lúc nghĩ lại, dường như những việc này chỉ mới xảy ra mà thôi.

Thực ra, anh không quá quan tâm đến con người hay sự việc nào, nhưng tất cả mọi thứ liên quan đến Thừa Ảnh, dù có trôi qua bao lâu, anh vẫn luôn nhớ như in.

Năm đó, ở biên giới Trung - Miến yên bình, Án Thừa Ảnh hai mươi hai tuổi, lại một lần nữa xông vào thế giới của anh. Khi đó, cô xinh đẹp như ánh bình minh, tỏa sáng rực rỡ, chiếu vào thế giới tối tăm đã lâu của anh.

Sau lần chia tay ở Đài Bắc, anh từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Vậy mà hôm đó, cô cứ thản nhiên, mỉm cười trong trẻo xuất hiện, chào hỏi anh, “Thẩm Trì, đã lâu không gặp”, ánh mắt cô vừa ngạc nhiên, vừa xen lẫn vui mừng, ánh mắt ánh lên rạng rỡ, còn sáng hơn cả đốm lửa đang nhảy nhót đằng xa.

Khi đó, anh vừa hoàn thành một cuộc giao dịch, từ Uyển Đinh đến Mang Thị[1], được mời tham dự lễ té nước và hội lửa trại đêm một năm tổ chức một lần.

[1] Uyển Đinh và Mang Thị là hai địa danh ở tỉnh Vân Nam - Trung Quốc.

Khách mời cũng là những người trong tiệc rượu.

Mấy năm đó, thế lực của nhà họ Thẩm mở rộng nhanh chóng, anh vươn thế lực của mình ra biên giới Tây Nam, vì thế mà cũng có chút giao tình với dân địa phương.

Đối với anh, các hoạt động này không được hứng thú cho lắm, nhưng đằng nào cũng phải ở lại Mang City - Vân Nam một ngày hai đêm, mà hôm nay là đêm cuối cùng, lại thấy cô xuất hiện ở hội lửa trại.

Vân Nam những ngày tháng Tư, thời tiết oi bức.

Anh uống chút rượu, thực ra chưa say, nhưng đôi mắt long lanh, lấp lánh như ánh sao của cô đột nhiên khiến anh có chút ngẩn ngơ, rất nhiều ký ức về cô lại ùa về.

Thiếu nữ mười sáu mười bảy khi đó mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần ngố màu xanh lam, nghỉ học về nhà người thân phụ giúp, ngoan ngoãn làm sao!

Đối với anh, đó là hai thế giới khác biệt.

Theo trí nhớ của anh, khi đó cô sống với cô của cô ở Đài Bắc, anh đã từng đứng dưới căn nhà nhỏ đó đợi cô một lần.

Canh ba nửa đêm, cô trốn ra ngoài, mặc chiếc áo sơ mi giản dị cùng quần bò, vẫn có chút lo lắng bất an, thấp giọng hỏi, “Mặc thế này có được không?”

Anh nổ máy chiếc xe phân khối lớn, rồ ga nhè nhẹ rồi vứt cho cô chiếc mũ bảo hiểm.

Sau này, cô mới thừa nhận với anh, đó là lần đầu tiên trong đời cô ngồi xe máy lướt gió như vậy. Thực ra, cô không nói thì anh cũng nhận ra điều đó, vì từ khi lên xe đến khi xuống, ngồi đằng sau mà hai tay cô cứ bám chặt lấy eo anh, khi anh rú còi vít ga đều nghe thấy tiếng hét của cô vang dội bên tai.

Anh cảm thấy rất buồn cười. Khi cô xuống xe, mặt mũi cũng trắng bệch, anh nhếch khóe môi hỏi, “Sợ rồi à?”

“Còn lâu”, cô thở hổn hển, một tay cầm mũ bảo hiểm, tay kia vén mấy sợi tóc ra sau tai, “Chỉ là chưa quen lắm.”

Nhưng chỉ một cử chỉ đơn giản như thế cũng khiến lòng anh dâng lên một cảm giác rất lạ. Trên đường đi, gió thổi mạnh vào mái tóc dài của cô, có mấy lần tóc cô chạm vào má anh, mang theo mùi hương thoang thoảng, anh có cảm giác ngưa ngứa, rục rịch vào tận đáy con tim.

Nửa năm sau khi anh rời khỏi Đài Bắc, đêm trước hôm lên đường, anh thấy đèn trong phòng ngủ của cô sáng đến tận đêm khuya. Cô ngồi bên bàn ôn bài, sau đó, hình như là lấy quần áo đi tắm, lúc quay lại, cô cầm máy sấy, đứng dựa vào cửa sổ sấy tóc.

Tóc của cô rất dài, óng mượt như tơ, vừa đen vừa thẳng, khó mà sấy khô.

Mùa hè ở Đài Bắc, không khí thoang thoảng mùi hương hoa quế, gần giống mùi dầu gội đầu cô hay dùng, có chút gì phảng phất hương thơm mát và dịu nhẹ.

Vào đêm hôm đó và cả về sau nữa, anh không bao giờ làm lại hành động đó, anh đứng mấy tiếng đồng hồ dựa vào tường bên phố đối diện nhà của cô, vừa trầm tư hút thuốc, vừa đứng nhìn cho đến khi ánh đèn tắt ngấm mới thôi.

Vài năm sau, ở thành phố nơi biên thùy Tây Nam xa xôi, anh có thể gặp lại cô, khiến người vốn không tin vào số phận như anh cũng phải tin rằng, trên đời này vẫn có cái gọi là duyên phận.

Anh không kìm được nụ cười trong mắt, nhìn cô hỏi, “Vẫn khỏe chứ?”

“Cũng tạm ổn”, dưới ánh lửa bập bùng, cô mỉm cười tự nhiên, kể với anh rằng cô đến đây du lịch.

“Một mình ư?”

“Vâng. Một mình khoác ba lô đi du lịch.”

Anh không nói gì thêm nữa.

Ở hội lửa trại đằng xa vô cùng náo nhiệt, từng tràng cười và tiếng đùa vang dội, bỗng nhiên anh nghe cô nói, “… Đói quá!”, giọng nói khe khẽ, dường như rất tủi thân, trông như một đứa trẻ đáng thương vậy.

Cuối cùng, khi tìm thấy một nhà hàng trong thành phố, anh mới biết, hóa ra cô chưa ăn tối.

“Một mình đi du lịch thì càng phải đảm bảo dinh dưỡng và giấc ngủ, đề phòng ốm giữa đường chẳng có ai chăm sóc”, anh ngồi đối diện với cô, vừa hút thuốc vừa giảng giải cho cô những kiến thức cơ bản.

Cô không quen ăn cay, đồ ăn Vân Nam lại rất cay, ngoài chua cay ra còn có thêm cảm giác tê tê, vì thế cô vừa ăn vừa ngừng lại uống liền mấy ngụm nước, sau đó mới trả lời anh, “Thực ra, đây coi như là du lịch tốt nghiệp. Em rất hào hứng với việc này, không dễ gì có được cơ hội tốt như thế, lần sau muốn đi cũng chẳng biết đợi đến khi nào.”

“Năm nay em tốt nghiệp đại học rồi à?”

“Vâng. Có điều em học tiếp lên thạc sỹ nhưng chưa đến ngày nhập học.”

“Em học ngành gì thế?”, anh như bị dáng vẻ và biểu hiện trẻ con của cô chọc cười.

Sau làn khói thuốc trắng mờ mờ, cô nheo mắt trả lời, “Ngành y.”

Anh sững người, rồi mới nghiêng người gạt tàn thuốc, điềm đạm đánh giá, “Chữa bệnh cứu người, một nghề cao quý!”

Cô gật đầu thừa nhận, “Đây cũng là lý tưởng của em.”

“Không tồi”, giọng anh bình thản, nhưng nghĩ đến những việc mình đang làm, thì rõ ràng là có chút gì đó khôi hài, mỉa mai.

Ăn cơm xong, anh mới biết, hôm đó cô nghỉ đêm tại một nhà dân.

Anh cân nhắc đôi chút rồi nói luôn với cô, “Tối nay, em đi cùng anh.”

Cô giật mình, trợn tròn mắt nhìn anh.

Anh bật cười, “Em lại nghĩ linh tinh gì thế? Anh lo em thân con gái đi một mình không an toàn, đi nào, anh tìm giúp em một chỗ ngủ.”

Anh thong thả bước đi, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của cô chạy theo sau.

Thực ra ở nhà dân không hẳn là không an toàn, có điều, ở vùng đất này, khi cô xuất hiện bên cạnh anh thì đã có không biết bao nhiêu con mắt đổ dồn vào mất rồi.

Cuối cùng, anh thuê cho cô một phòng ở khách sạn, còn mình thuê một phòng ngay bên cạnh.

Trước khi về phòng, anh đưa thẻ từ vào phòng cho cô và dặn dò, “Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”

Cô vẫn còn nhớ số điện thoại của anh, vẫy tay vui vẻ chúc anh ngủ ngon.

Sáng hôm sau, anh lấy điện thoại phòng khách sạn gọi cô dậy. Khi ngồi ăn sáng, anh hỏi cô, “Tiếp theo em định đi đâu?”

Thực ra, cô cũng chưa có kế hoạch gì cụ thể, chỉ định tiếp theo sẽ đi đến Thụy Lệ.

Nghe xong, anh thấy thật buồn cười. Mấy hôm trước, anh vừa đi từ đấy đến đây, nhưng nét mặt chẳng hề thay đổi, anh nói, “Cùng đi thôi”, thực ra, chỉ là vì tối qua khi về phòng anh nhận được tin hình như có người đang rình thời cơ để hành động, nên anh không muốn dẫn cô vào chốn nguy hiểm.

Lần đi Tây Nam này anh dẫn theo đội xe của mình, mười mấy chiếc xe ngụy trang trên đường hùng dũng xếp thành hàng dài hình chữ “nhất”, cô thấy mà mắt tròn mắt dẹt, “Thực ra anh làm nghề gì thế?”

“Bán xe”, câu nói đùa này của anh khiến Trần Nam ngồi lái xe phía trước cũng phải quay đầu lại, mỉm cười rồi lại quay lên như không có chuyện gì.

“Em không tin”, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì, liền khều tay với anh, ý bảo anh lại gần một chút.

Trời trong xanh, ánh mặt trời ban ngày chói chang, nắng xuyên qua cửa kính xe tràn lên người cô, phủ một lớp ánh kim lên mái tóc đen láy.

Hình như tóc của cô so với hồi ở Đài Bắc đã ngắn đi đôi chút nhưng vẫn đen và thẳng, óng mượt như tơ. Khi cô nghiêng người, sau lưng như lấp lánh ánh sáng, khóe miệng khẽ nở nụ cười vui vẻ.

Y như năm đó.

Xe chạy nên rung lắc nhẹ, anh thấy đôi gò má căng đẹp của cô mà cảm giác như không chân thật, ngây ngất giây lát, rồi mới từ từ nhích về phía cô, cúi thấp người xuống để ngồi cao bằng cô.

Hơi thở nhè nhẹ bên tai cô xen lẫn vị thơm ngọt rất đặc biệt, “Hình như anh vẫn còn nợ em một lần đi hóng gió và một bữa ăn đồ ngọt”, giọng cô rất nhỏ vì không muốn để người ngồi hàng ghế trước nghe thấy.

Anh ngây người hai giây, sau đó mỉm cười, đáp lại cô bằng giọng nói nhỏ nhẹ, “Anh nhớ.”

Khi còn ở Đài Bắc, cô đã quen việc ngồi xe máy đi hóng gió rồi, vốn là một cô gái ngoan hiền, không hiểu sao cô lại rất thích trò ấy. Mỗi lần sau khi đi hóng gió đêm, anh lại đưa cô đến một cửa hàng đồ ăn ngọt nổi tiếng bên đường, ăn một chút gì đó rồi mới đưa cô về.

Thông thường, cũng không phải chỉ có anh và cô đi chơi, mà còn có cả nhóm anh em của anh, bọn họ cũng dẫn theo bạn gái, song, chỉ có cô khác với nhóm bạn gái đó. Chưa đầy một năm ở Đài Bắc, cô đã trở thành hoa khôi của trường, lại thêm thành tích học tập xuất sắc, thể thao văn nghệ đều ưu tú, đúng là một nữ sinh toàn diện, đương nhiên không thể nào xếp cùng với những nữ sinh mặc váy da, nhuộm tóc hay bấm bảy tám lỗ tai kia được.

Nhưng cô lại hòa cùng với nhóm bạn đó như cá gặp nước, xưng anh em với mọi người, không hề tỏ ra cách biệt.

Có điều, lần cuối cùng cả nhóm tụ tập đi chơi thì anh lại lỡ hẹn.

Anh rời Đài Bắc rất đột ngột, ngay cả một lời chào tạm biệt cũng không có, cứ thế mà đi.

Thời gian trôi qua đã năm năm đằng đẵng, anh không ngờ rằng cô vẫn còn nhớ.

Anh cũng không ngờ rằng, sau lần đi du lịch ở Tây Nam, thấm thoắt cũng đã năm năm trôi qua, vậy mà anh vẫn còn nhớ như in những chuyện cũ.

Khi Tạ Trường Vân đẩy cửa bước vào, những chai rượu ngoại trên bàn đã cạn sạch.

Thẩm Trì lim dim đôi mắt, ngồi bất động, chỉ giơ ngón tay lên vẫy nhẹ chào và nói, “Ngồi đi!”, rồi lại cười bảo, “Nghe nói thời gian vừa rồi, anh không ở trong nước.”

“Tôi vừa về hôm qua”, Tạ Trường Vân ngồi xuống, cởi bớt cúc áo, xắn tay áo lên, rõ ràng là khách đã ra về nên anh ta mới thoải mái như thế.

Bên cạnh đã có người của Thẩm Trì rót nửa cốc rượu bưng cho Tạ Trường Vân nói, “Anh Năm!”

Tạ Trường Vân là con thứ năm của nhà họ Tạ.

Gia tộc họ Tạ rất lớn, anh chị em tính ra cũng phải hai ba chục người, lại đều có chữ “Trường” làm tên đệm nên xưng hô thứ bậc đơn giản hơn gọi tên. Thế nên, theo thói quen, từ nhỏ tới lớn, bạn bè thân thiết hầu như không ai gọi tên anh ta. Thẩm Trì và đám đàn em của anh đều rất cung kính gọi anh là “Anh Năm”.

Tiễn khách ra về, Tạ Trường Vân cũng ung dung thoải mái hơn, anh ta bảo người quản lý mang rượu đến rồi ngồi tại phòng này uống cho đến tận tờ mờ sáng hôm sau.

Cuối cùng, khi ra khỏi phòng, mọi người đều đã ngà ngà say. Bước chân Thẩm Trì liêu xiêu không vững, chưa được hai bước, bỗng được một cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy. Anh nghiêng đầu liếc sang, hóa ra, đó chính là cô gái rất đỗi bình thường đã ngồi cạnh anh cả buổi tối.

“Anh Thẩm, xin hãy cẩn thận”, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng.

Anh nhìn chằm chằm vào cô gái đó hai giây rồi rút cánh tay về, vỗ lên vai Tạ Trường Vân nói, “Đi đường cẩn thận.”

Tài xế nhà họ Tạ lái xe xuống núi trước. Trên con đường núi quanh co, đèn xe chiếu rõ thành hai hàng dài rồi nhanh chóng mất hút.

Thẩm Trì ngồi tựa ở hàng ghế sau, đợi xe nổ máy, anh mới gọi, “Trần Nam!”, Trần Nam vội vàng đáp lời, ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, tưởng anh có yêu cầu gì, nhưng chỉ thấy anh nhắm hờ mắt, khoan thai hỏi, “Đã xem phim Hoa Mộc Lan lần nào chưa?”

Câu hỏi này khiến người ta có chút mơ hồ không hiểu gì cả.

Trần Nam phân vân, có phải mình uống nhiều quá nên nghe nhầm hay không, đang do dự có nên trả lời hay không thì Thẩm Trì nói nhỏ tiếp, “Hoa Mộc Lan là phim hoạt hình Hollywood… Cô gái ngồi cạnh tôi lúc nãy trông rất giống nhân vật trong phim đó.”

Trần Nam nghĩ một hồi lâu, anh ta không hề để ý đến cô gái đó nhưng lại sực nhớ ra một chuyện khác, “Dạo trước, em có mua cho chị dâu rất nhiều đĩa gốc phim hoạt hình, chắc ở nhà có đĩa phim Hoa Mộc Lan đó.”

Trần Nam nghĩ rằng Thẩm Trì xem bộ phim đó ở nhà, bởi lẽ bình thường, Thẩm Trì làm gì có thời gian để ý đến những thứ như thế?

“Ừ”, Thẩm Trì không nói thêm gì, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Thực ra, buổi tối Trần Nam cũng đã uống khá nhiều, đầu óc không còn linh hoạt như thường ngày nữa. Bình thường, trước mặt Thẩm Trì mà nhắc đến Thừa Ảnh cũng là điều cấm kỵ. Các anh em cũng luôn tránh không nhắc đến những chủ đề tương tự như thế, nhưng tối nay, lưỡi anh như cứng lại, nhất thời không còn đủ minh mẫn để nghĩ ra điều cấm kỵ ấy nữa, nghĩ gì nói nấy, nói xong rồi còn không phát hiện ra.

Một lúc sau, thấy Thẩm Trì vẫn không nói gì, anh ta lại hỏi, “Anh có cần uống chút nước không?”

Thẩm Trì vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm nửa tựa vào ghế, không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền, giọng nói hơi khàn, “Hạ kính cửa xe xuống.”

Ngoài trời đang mưa, kính xe hạ xuống một nửa, gió thổi mưa hắt vào trong xe. Trần Nam sợ Thẩm Trì bị cảm lạnh, vội vàng vơ lấy chiếc chăn len mỏng dưới ghế, xuống xe đi lại cửa sau rồi nhoài người vào trong đắp cho Thẩm Trì.

Thẩm Trì vẫn không nhúc nhích, hơi thở của anh có chút nặng nề, nhìn dáng vẻ như đã say thật rồi.

Về đến nhà, bác giúp việc liền chạy ra đón, Thẩm Trì lại như rất tỉnh táo, bước thẳng lên lầu.

Phòng của chủ nhân ngôi nhà là một căn phòng rất lớn, góc tường phía ngoài phòng ngủ được thắp sáng bằng một hàng đèn ngủ, bên trong phòng ngủ lại tối om như mực. Đứng trước cửa phòng ngủ, anh do dự một lát rồi mới đẩy cửa tiến vào.

Nhờ chút ánh sáng lờ mờ trong phòng, anh có thể nhìn thấy bóng người nằm nghiêng, hơi co người lại trên chiếc giường lớn. Đó là tư thế ngủ quay lưng về phía anh.

Anh đứng giữa căn phòng nhìn một lúc rồi mới bắt đầu cởi quần áo.

Nước lạnh xối vào da anh, tựa như dòng máu nóng bị rượu đốt cháy sôi trào, mang lại cảm giác mãnh liệt nhưng lại không hề dễ chịu. Anh chưa ăn cơm tối, lại uống khá nhiều rượu, nên lúc này, anh cảm thấy dạ dày trống rỗng khó chịu, vội vàng tắm nhanh, lau qua mái tóc rồi vứt khăn tắm xuống, chạy ra ngoài.

Những động tác của anh gây ra tiếng động không nhỏ trong phòng, nhưng người phụ nữ nằm trên giường vẫn ngủ say giấc, tư thế không hề thay đổi.

Lúc này đã là hai giờ bốn mươi lăm phút sáng, thói quen nghỉ ngơi của cô và Thẩm Trì đã không còn giống nhau từ lâu rồi.

Thời gian hai người gặp mặt nhau rất ít, cơ hội nói chuyện, chia sẻ lại càng ít hơn.

Anh đến bên cạnh giường, đặt bàn tay lên bờ vai gầy mỏng manh, nhẹ nhàng kéo cô quay lại.

Quả nhiên, khi anh vừa động vào, cơ thể cô hơi cứng đờ lại.

Cô tỉnh giấc, hoặc chưa hề ngủ.

Chỉ vờ như đang ngủ.

Trong bóng tối, không ai nói một lời nào, nhưng Thừa Ảnh không thể không mở mắt ra.

Lúc này, cô mới phát hiện, anh ở rất gần, khoảng cách gần một cách nguy hiểm. Cơ thể anh tỏa ra mùi hương mát lạnh, hơi thở lại phảng phất mùi thuốc lá và rượu.

Cô cau mày, định quay mặt đi nhưng đã bị anh giữ chặt lấy cằm.

Còn chưa kịp lên tiếng thì bờ môi ấm nóng đã ép chặt lấy môi cô.

Trong nháy mắt, tim cô đập thình thịch, có thể là vì động tác đột ngột này, hoặc đơn giản là vì cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc ấy.

Phản ứng của cơ thể vẫn y nguyên, vẫn chân thực nhất, không thể giấu giếm. Cô đã quen thuộc với hơi thở của anh, thậm chí là thấm sâu vào tận xương tủy, nhưng sự thờ ơ kéo dài hai năm qua khiến cô có chút hoảng hốt.

Trong bóng tối, một chân anh quỳ xuống mép giường, một tay ấn chặt lấy vai cô, tay kia đỡ mặt cô. Theo phản xạ, cô đưa tay ra ngăn cản nhưng lại chạm phải lồng ngực quyến rũ mát lạnh của anh.

Cô như bị điện giật, chạm vào ngực anh một giây rồi vội vàng rụt lại, lại chuyển sang dùng chân ngăn cản anh.

Mặc dù anh đã uống khá nhiều rượu nhưng vẫn khống chế rất tốt. Trước khi cô kịp dùng chân ngăn lại thì anh đã ép chặt đầu gối của cô xuống, không đau, nhưng cô muốn cử động cũng không được.

Cứ như thế, chỉ trong hai ba giây, anh đã ép chặt cô dưới cơ thể mình.

Nhưng cô vẫn không hiểu, rốt cuộc anh muốn làm gì tối nay?

Đã lâu lắm rồi họ không hôn nhau, thậm chí ngay cả một cái ôm cũng hiếm thấy. Cùng ngủ trên một chiếc giường hằng đêm, thế nhưng giữa hai người luôn có một bức tường cao vô hình ngăn cách, hai cơ thể không thể chạm vào nhau, không cảm nhận được hơi thở của nhau.

Biết bao đêm tỉnh dậy từ cơn ác mộng, dưới ánh sáng lờ mờ, cô chỉ nhìn thấy sống lưng anh.

Rõ ràng đưa tay ra là có thể chạm tới, cách nhau chỉ trong gang tấc, nhưng dường như lại xa xôi đến ngàn dặm.

Biết bao lần cô tự nói với chính mình, thà bị vùi sâu trong cơn ác mộng, không cần thức dậy còn hơn, vì cảm giác này khiến người ta sợ hãi hơn cả những cơn ác mộng rất nhiều lần.

Anh và cô đã trở thành người xa lạ từ lâu, xa lạ tới mức đáng sợ. Thế nên, khi bờ môi anh mạnh mẽ phủ lên môi cô, tách rời hai hàm răng, cô đột nhiên dùng khuỷu tay đẩy mạnh anh ra.

Cô chưa hề học qua bất kỳ chiêu thức võ thuật nào, nhưng động tác ấy vẫn đánh trúng ngực của Thẩm Trì.

Anh không hề phòng bị chút nào.

Trong bóng tối, cô nghe thấy anh kêu lên một tiếng rất nhỏ, cũng không biết cô đã bị va vào đâu mà thấy rất đau, đầu gối lúc trước bị ghì chặt giờ cũng đã được buông lỏng, cô nhân cơ hội đó lao ra khỏi giường.

Thế nhưng, chân còn chưa kịp chạm đất thì cô đã bị anh kéo lại giường. Anh có chút tức giận nên động tác không hề nhẹ nhàng, khiến cho cô hoa mắt chóng mặt. Sau khoảnh khắc đó, cô thực sự tức giận, không biết lấy sức từ đâu, cô nhoài người với tay bật công tắc đèn đầu giường.

Ánh sáng chói mắt bỗng chốc chiếu sáng cả căn phòng. Theo phản xạ, cả hai người đều quay mặt đi tránh ánh sáng, cô giận tới mức toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, “Anh muốn làm gì thế?”

Thẩm Trì cởi trần, trên ngực hiện lên một vết đỏ không to cũng không nhỏ, là do vừa rồi cô đã đẩy anh bằng khuỷu tay. Trên vai anh còn lưu lại vài giọt nước lấm tấm, mái tóc đen chưa lau khô rủ xuống trước trán, khiến đôi mắt anh có chút mơ hồ.

Anh không ngần ngại kéo tay cô, cười vang lên rồi bỗng nhiên lạnh lùng, nhìn thẳng vào mặt cô hỏi lại, “Em nghĩ sao?”

Anh cũng tức giận. Trong lúc cô không đề phòng, đứng chênh vênh trên giường, anh kéo mạnh khiến cả người cô đổ nhào về phía anh, bàn chân chạm mép giường, không điểm tựa khiến cô ngã nhào xuống sàn nhà.

Với trọng lượng của một người trưởng thành, lại đột ngột ngã từ trên cao xuống, ngay cả Thẩm Trì cũng không kịp trở tay. Khi cô ngã xuống sàn nhà, Thẩm Trì vẫn nắm chặt một tay của cô. Cô cảm thấy hơi đau, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, anh đã dùng tay trái của mình đỡ đầu cho cô khi va xuống sàn, nhưng cô vẫn có cảm giác choáng váng.

Thẩm Trì chống đầu gối dậy, thấy môi cô tái nhợt, nằm bất động trên sàn nhà, anh tưởng cô va vào vật gì đó, vội nhổm dậy kiểm tra cẩn thận liền bị cô đạp một cái, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay anh.

Thẩm Trì lùi lại phía sau một chút, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi, thấy cô hít một hơi dài rồi tự bò dậy, lúc này, anh mới yên tâm. Anh bám vào mép giường, từ từ đứng dậy.

Sắc mặt của cô vẫn trắng bệch, không rõ là vì đau hay vì tức giận. Sau cơn hoảng loạn thịnh nộ, đôi mắt cô chuyển sang trạng thái lạnh lùng, tới mức có thể làm vỡ vụn cả tảng băng trôi.

Đã lâu lắm rồi cô không nhìn anh trực diện như thế.

Đối diện với anh, cô im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng quyết tâm nói ra, gằn từng từ từng từ một, “Anh cặp kè với những người đàn bà khác ở bên ngoài thì đừng động vào tôi nữa. Tôi cảm thấy rất nhơ bẩn!”

***

Một tuần sau đó, chủ yếu cô làm việc ở phòng khám.

Phòng khám của bệnh viện luôn là nơi bận rộn nhất. Từ tám giờ sáng bắt đầu gọi số, đến tận năm rưỡi chiều mới kết thúc. Y tá liên tục mang bệnh án vào, không có thời gian để kịp uống một ngụm nước, buổi trưa chỉ nghỉ có mười lăm phút để ăn cơm.

Xếp hàng lấy cơm xong, Thừa Ảnh tìm một chỗ trống, lát sau, có người ngồi xuống cạnh, chính là y tá trưởng Kim Na của bộ phận nhập viện, “Nghe nói chủ nhiệm Lý ly hôn rồi”, Kim Na vừa ăn vừa thủ thỉ.

“Bác sĩ khoa tim mạch à?”

“Đúng rồi. Hôm qua, cô không đi làm, có đồng nghiệp nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đưa anh ấy đi làm. Sau đó, tôi hỏi thì mọi người bảo anh ấy đã ly hôn từ hồi đầu năm, người yêu mới bây giờ chính là người dẫn chương trình của Đài Tinh. Anh ấy giấu kỹ quá!”

“Thế à?”, Thừa Ảnh không tiếp xúc nhiều với chủ nhiệm Lý nên cũng không muốn buôn chuyện quá nhiều, chỉ thuận miệng nói một câu, “Chuyện đời thật khó lường!”

Kim Na lại nói lớn, “Tôi thấy, đàn ông không đáng tin cậy, như chủ nhiệm Lý, từng tuổi này rồi mà còn giũ bỏ vợ mình.”

“Làm sao cô biết là do anh ấy chủ động bỏ vợ?”, Thừa Ảnh cảm thấy nực cười.

Kim Na ngạc nhiên quay sang nhìn Thừa Ảnh, “Một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, không thể nào dễ dàng chủ động yêu cầu ly hôn được?”

“Điều này cũng chưa chắc”, Thừa Ảnh vội vã ăn thêm hai thìa rồi nhanh chóng thu dọn khay cơm. Trước khi đứng dậy, cô nói tiếp, “Cũng có thể là tình cảm tan vỡ khiến người trong cuộc không chịu đựng được nữa, mà điều này thì không liên quan đến tuổi tác và giới tính.”

Y tá trưởng Kim nhìn bóng lưng Thừa Ảnh, cười nói, “… Nói y như là cô đã từng trải qua vậy.”

Cô chỉ giơ tay ra sau vẫy chào, rồi nhanh chóng đi vào phòng khám.

Buổi tối, cô vốn không có việc gì ở đây nhưng lại chủ động tìm đồng nghiệp trực ca đêm để đổi ca, sau đó gọi điện về nhà báo với bác giúp việc.

“Tối nay cô không về nhà sao?”, đầu dây bên kia, bác giúp việc hơi ngạc nhiên, do dự rồi hỏi tiếp, “Thế mai cô có về không?”

“Ngày mai vẫn phải làm việc ban ngày, có chuyện gì sao?”

Bác giúp việc chưa kịp lên tiếng, Thừa Ảnh lại nghe thấy tiếng ai đó trong điện thoại, hình như hỏi xin mấy viên đá lạnh.

Thừa Ảnh nhận ra đó là giọng của Thẩm Trì, cũng không có gì lạ, bởi khi không có việc gì, Trần Nam và mấy anh em thường tụ tập ở đó uống trà, tán gẫu. Trước đây, tính cách cô không như bây giờ, thi thoảng còn đích thân vào bếp nấu vài món ngon cho anh em họ ăn, cả đám còn giơ ngón tay cái tỏ ý khen ngợi.

Đầu dây bên kia tiếp tục truyền đến âm thanh của cuộc nói chuyện xen lẫn cả tiếng bước chân. Xem ra, hôm nay rất đông người, cô nghĩ một chút rồi chủ động kết thúc cuộc nói chuyện với bác giúp việc.

Buổi tối, Thừa Ảnh cầm cốc đi rót nước thì nghe thấy một nhóm y tá đang ngồi kể chuyện ma.

Trong nhóm, có một thực tập sinh mới đến, bị cả nhóm dọa đến mức hồn bay phách lạc, liên tục hét lớn.

Cô bước đến, gõ nhẹ lên mặt bàn nhắc nhở, “Các em nói nhỏ một chút.”

“Bác sĩ Án!”, cô y tá kể chuyện ngẩng đầu lên, cười khúc khích nói tiếp, “Chúng em đang kể chuyện lịch sử của bệnh viện cho Tiểu Lưu nghe ạ.”

“Lịch sử gì?”, cô nhíu mày cười, “Toàn là chuyện nhảm nhí! Em đừng dọa bạn ấy nữa.”

Y tá thực tập Tiểu Lưu mặt tái mét, có vẻ vừa sợ hãi, vừa tò mò, ngồi co ro giữa nhóm, nhìn Thừa Ảnh rồi cẩn trọng hỏi, “Bác sĩ Án, rốt cuộc những điều họ nói là thật hay là giả vậy?”

“Đương nhiên là giả rồi. Em nhát gan thế mà vẫn dám nghe à? Mấy em đừng tụm năm tụm ba nữa, cả tối cứ khúc kha khúc khích, cẩn thận không ngày mai lại bị bệnh nhân góp ý đấy”, cô vừa xoa dịu thực tập sinh, vừa nhắc nhở nhóm y tá, lát sau mới để ý điện thoại trong túi áo rung lên. Cô thấy nhóm y tá tản ra đi làm việc rồi mới bước sang bên cạnh nghe điện thoại.

Trần Nam gọi điện và nói, “Chị Ảnh! Xe của chị sửa xong rồi. Mai em bảo người lái về cho chị.”

Đã từ lâu, Thừa Ảnh không cho phép họ gọi mình là chị dâu, vì điều này mà đám đàn em của Thẩm Trì phải mất một khoảng thời gian dài để thay đổi.

“Ừ!”, Thừa Ảnh đáp lời, nhưng nếu chỉ có chuyện này thì có nhất thiết phải gọi vào lúc này không?

Quả nhiên, đầu bên kia ngập ngừng hai giây sau mới hỏi tiếp, “Hôm qua chị và anh đánh nhau à?”

Trần Nam dùng từ thật mới mẻ khiến Thừa Ảnh không kìm nổi phì cười, hỏi: “Đánh nhau ư? Anh nghĩ tôi đánh lại được anh ấy à?”

“Thế thì tại sao…”, Trần Nam ho một tiếng rồi dừng lại, không nói gì.

“Có gì thì cứ nói đi”, Thừa Ảnh giục.

“Ý tôi là hôm qua khi đưa anh ấy về còn lành lặn, sao hôm nay eo lại bị thương, hơn nữa khuỷu tay trái cũng bị thương nhẹ…”

Lúc này, sóng điện thoại ở bệnh viện không tốt lắm, âm thanh nghe lúc được lúc không, Thừa Ảnh ngây người, tựa lưng vào tường hành lang, cầm chặt điện thoại, không nói gì.

Tối qua xảy ra chuyện như thế, Thừa Ảnh cảm thấy cơ thể và tinh thần đều bị tổn thương. Cô đã ngồi lặng trong nhà tắm rất lâu, khi bước ra, phòng ngủ trống không, không một bóng người.

Cô đoán Thẩm Trì đã ngủ ngoài phòng khách vì không nghe thấy tiếng anh nổ máy xe.

Hơn nữa, câu nói sau cùng Thừa Ảnh nói với Thẩm Trì, anh cũng không đáp lại lời nào.

Mỗi người khi đã làm bác sĩ, ít nhiều cùng đều coi trọng sự sạch sẽ, nhưng việc cô không chịu đựng nổi khi Thẩm Trì chạm vào lại không liên quan gì đến nghề nghiệp. Chỉ cần nghĩ đến việc anh dành tất cả sự ân ái của mình cho người phụ nữ khác hoặc cho rất nhiều người phụ nữ khác, cô bắt đầu đẩy anh ra xa.

Ai nói rằng ham muốn chiếm hữu chỉ là bản tính vốn có của đàn ông?

Khi mới quen biết con người này, cô không ngờ rằng mười năm sau lại có ngày hôm nay, giữa họ có một ranh giới xa cách vô hình như vậy.

Trước đây, đó luôn là tình cảm và những giây phút ngọt ngào, thì giờ đây lại có quá nhiều thứ không thích hợp xen vào, khiến điều quý báu vô giá ấy bỗng trở nên không đáng một xu.

Đứng lặng ở hành lang, Thừa Ảnh cảm thấy hơi buồn. Đã từ lâu rồi, cô không cho phép mình buồn vì con người này nữa.

Cảm xúc thật nặng nề, bên tai cô vọng lại tiếng của Trần Nam, “… A lô! Chị vẫn nghe tôi nói đấy chứ?”

Cô trả lời qua loa, đầu óc thì không hề tập trung, “Ừ! Anh đang ở nhà à?”

“Vâng”, hình như đang ngậm điếu thuốc, Trần Nam nói tiếp, “Tôi có gọi một chuyên viên mát xa tới, chắc giờ này đang trên đường đến.”

“Ừ, tôi đang bận trực”, Thừa Ảnh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “Mai tôi về nhà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui