Tháng Ngày Tôi Làm Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


Tần Tuyên liếc nhìn Tiêu Tự Nguyên và Trác Hy Phàm một cái rồi lạnh lẽ bước đi.

ban ngày cậu sẽ nói chuyện với họ bằng thái độ tốt nhất ban đêm cậu không muốn nguy trang chính mình.

“ Tuyên Tuyên, con người luôn đeo cho mình rất nhiều lớp mặt nạ, ban ngày dù con không thích cười thì vẫn nên treo một nụ cười giả tạo, chỉ cần con có thể hiểu được một đạo lý, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, thì lúc đó dù bệnh của con vẫn không khỏi nhưng chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ con đang bị bệnh đâu “
cậu chớp mắt vô thức nhớ lại chuyện lúc nhỏ, lúc đó vừa qua vụ tai nạn khiến cho bệnh trầm cảm của cậu nặng thêm.

Lúc đó Tiểu Tuyên Tuyên đang ngồi xếp mô hình Lego, cứ một mình ngồi đó máy móc nhặt mảnh ghép, lắp lên rồi tháo gỡ, lúc đó cậu không hiểu thế nào là không khớp.

Cậu còn nhớ lúc đó xếp sắp xong mô hình cậu phát hiện một mảnh bị ghép sai đã ngồi đó tháo gỡ hết cách mảnh tự mình ghép lại.


Lúc đó người nam nhân khuôn mặt tuấn tú ôn hòa đấy nhẹ gọng kính, một tay ngăn cản hai tay của Tiểu Tuyên Tuyên, muốn cậu dừng lại hành động tháo gỡ.

lúc đó hắn nói “ Tuyên Tuyên, con người luôn đeo cho mình rất nhiều lớp mặt nạ, ban ngày dù con không thích cười thì vẫn nên treo một nụ cười giả tạo, chỉ cần con có thể hiểu được một đạo lý, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, thì lúc đó dù bệnh của con vẫn không khỏi nhưng chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ con đang bị bệnh đâu “
“ con không nhất thiết phải tự mình tìm mảnh ghép bị thiếu ở một góc, hãy thử bước ra một bước để hỏi người khác, sẽ có người chịu giúp đỡ con “
Tiểu Tuyên Tuyên ngơ ngác nhìn chằm chằm cái tay đang nắm cả hai bàn tay của cậu, lúc lâu sau bé mới trả lời một cậu rất nhỏ “ bác sĩ sai rồi, phải có tiền người khác mới giúp “
Lời nói lúc đó của Tiểu Tần Tuyên đã khiến bác sĩ sững người ra, nụ cười trên môi cứng đờ trong chốc lại, anh nói tiếp “ con người là một sinh vật có nhiều cảm xúc phức tạp nhất trên đời, chờ khi con hiểu con sẽ biết phải làm gì “
Tần Tuyên chớp mắt, cậu vô thức nhớ lại chuyện lúc nhỏ, bác sĩ là người duy nhất luôn can thiệp vào thế giới nội tâm của cậu, luôn tìm đủ mọi cách để kéo cậu ra khỏi bóng tối.

Sau khi năm người Chu Hồng, Tiêu Tự Nguyên Trác Hy Phàm và Du Hòa Đỗ Quyên thấy NPC chủ chốt đang một mình đi vào trong thang máy ấn xuống phòng âm hai bốn người sửng sốt.


Sở dĩ ngay từ đầu ba người Tiêu Tự Nguyên Trác Hy Phàm và Du Hòa không đi thang máy là bởi, vào trong thang máy không gian kín nếu bị vật kỳ dị tập kích sẽ không thể ra tay, nên thường thường người chơi sẽ chọn thang bộ hơn là thang máy.

“ đại lão bác sĩ Vương vào trong thang máy rồi “ Du Hòa thấp giọng nói.

Tiêu Tự Nguyên nhìn chằm chằm cửa thang máy đến khi nó đóng cửa mới nói “ đi xuống xem bác sĩ Vương muốn làm gì “
ba người khác đều gật đầu, Trác Hy Phàm còn chẳng thèm nhấc mắt.

Chu Hồng và Đỗ Quyên cũng từ bỏ việc lên phòng hồ sơ đề tìm thông tin người Bệnh, mà cùng nhau xuống nhà xác.

cửa thang máy mở ra Tần Tuyên bước ra, đi đến mở cửa phòng âm hai, cậu đi dạo một vòng, qua các thi thể nằm trên giường bệnh chùm chăn trắng.

năm đó cậu đã thấy thi thể cha mẹ được phủ vải trắng như vậy, cậu rất thông minh từ nhỏ đã hiểu được rất nhiều thứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận