3 giờ chiều, chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ tập hợp cuối cùng, các học sinh đều lần lượt trở về nhà nghỉ du khách.
Bọn họ dọn dẹp xong hành lý, sau đó tụ tập ở sân lớn tòa chính, trong sân có vài bàn ghế nhựa đặt dưới dù chống nắng.
Nhóm học sinh ngồi thành tốp năm tốp ba, vẫn đang xôn xao bàn tán chuyện Trì Ba và hoa khôi ban nãy.
Trì Ba ở phòng không ra ngoài, không biết cậu ta khó chịu vì đổ bệnh hay là đang trốn tránh.
"Cậu đã vừa lòng chưa?" Trì Ba hôn mê nằm trên giường, đến lúc cậu ta tỉnh thì mới biết chính mình phát sốt, hiện tại cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Trì Ba chịu đựng cơn đau yết hầu không khác nào lửa đốt, vươn tay cầm điện thoại nhắn tin cho người bí ẩn ở bên kia.
"Không tệ, không ngừng cố gắng nhé." Đối phương nhanh chóng trả lời.
Trì Ba nhìn màn hình di động một lúc lâu, sau vài giây trầm mặc thì tức giận ném văng điện thoại vào vách tường.
Rõ ràng lúc trước nó vẫn còn là chiếc điện thoại nâng niu như châu báu, bây giờ đã rơi xuống rồi nứt thành hai nửa.
"Làm sao vậy?" Da ngăm cầm ấm nước đi vào, bác sĩ đã dặn người bệnh phải uống nhiều nước ấm.
Trì Ba đau đớn kéo chăn lên che đầu, cậu ta bật khóc, giống như cây non vừa trải qua gió mưa.
Bên ngoài nhà nghỉ đột nhiên vang lên một tiếng ầm lớn dọa Trì Ba nhảy dựng.
Hóa ra là sấm sét, bầu trời xuyên qua ô cửa sổ cũng mỗi lúc một mù, mây đen tập trung lơ lửng trên đầu thôn.
"Trời sắp mưa sao?" Người trong sân cũng cảm nhận được gió thổi, làn gió lạnh kéo theo hơi nước, mây đen nặng nề áp xuống rất thấp, gần như đè lên trái tim đoàn học sinh.
Thôn xóm xa lạ, truyền thuyết quỷ dị, du khách và dông bão, rất nhiều yếu tố vô tình nối vào nhau ngay tại giờ khắc này.
Trong lòng bọn họ dấy lên nỗi sợ vô hình theo bản năng, chỉ khi cúi đầu nhìn tín hiệu điện thoại vẫn còn thì mới thoáng yên tâm đôi chút.
Nhậm Dật Phi ngồi ghế nhỏ một góc, trên tay là điện thoại di động, dưới chân là vali.
Hắn đã nhớ kỹ toàn bộ thông tin học sinh trong quyển vở ghi chép nên nội dung không còn tác dụng gì, Nhậm Dật Phi đã xé nát nó tiêu hủy.
Lịch sử máy tính đã được xóa sạch, lọ sơn móng tay trong suốt bị hắn tùy tay nhét vào balo một nữ sinh.
Ngoại trừ điện thoại di động trong túi đen thì Nhậm Dật Phi đều xử lý đồ vật còn lại sạch sẽ, sau đó hắn bỏ quần áo bẩn cần mang về giặt vào túi đen.
Nếu xảy ra chuyện mất tích hoặc chết người, khả năng cao đoàn người sẽ lựa chọn báo án.
Mà cảnh sát tới thì sẽ gặp chút phiền phức nho nhỏ, vì vậy Nhậm Dật Phi phải chuẩn bị sẵn trước.
Hắn mở xem chìa khóa điện tử ở trong túi, quả nhiên là chốt mở khống chế từ xa.
Nguyên chủ cũng tính khá to gan, cậu ta bình tĩnh nhét trong túi cả ngày như vậy, lỡ không may ấn trúng thì sao?
Cách đó không xa là một nhóm người chơi ngồi ở bàn ven sân.
Bọn họ là người chơi bị NPC bài xích, ngồi xuống cùng nhau rất tự nhiên, Salman cũng ngồi trong đám người.
Trong tay anh ta là một quyển nhật ký ghi chép về thôn cổ, cũng không biết Salman tìm được ở đâu ra, càng không hiểu vì sao đột nhiên anh ta lại hứng thú với lịch sử hình thành và phát triển của thôn xóm.
Chẳng lẽ thôn cổ có bí mật gì đó kinh người?
Ngoài ra xem những người chơi khác, từ biểu tình uể oải của bọn họ là đã biết thu hoạch không quá nhiều.
Phó bản này nhìn chung không dễ chết, nhưng cũng không có nhiều chỗ tốt cho người chơi phát huy.
Hiện tại tất cả người chơi đều bày ra vẻ mặt ăn dưa xem kịch, bởi vì bọn họ biết chắc chắn hôm nay không thể về.
Đám người rất chờ mong tình tiết phát triển tiếp theo.
Tiếng sấm rền ngày càng dồn dập, đoàn học sinh càng tụ tập và bàn tán nhiều hơn, giống như bọn họ phải dùng cách này để giải quyết áp lực và sợ hãi trong lòng.
Dưới tán ô che nắng tối tăm, ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại rọi lên gương mặt của từng người, từ xa nhìn đến giống như mặt nạ quỷ.
Cô Vương và tài xế xe buýt cũng ở đây, hai người đều nhíu mày, bọn họ cảm thấy kế hoạch trở về lúc 4 giờ có khả năng sẽ không thuận lợi giống như trong tưởng tượng.
"Các bạn gọi điện thoại cho bạn học nào còn ở bên ngoài đi, nói các bạn ấy mau trở về nhà nghỉ."
Không lâu sau trời đã tối sầm, sắp 4 giờ chiều, bên trong sân đã tối đến mức chỉ còn trông thấy từng bóng dáng mơ hồ và những gương mặt trắng bệch.
Nhưng mà có người vẫn chưa trở về đây, đó là Tưởng Mẫn và Hà Hương Tuyết.
Cô Vương nhìn đồng hồ, cô vừa chuẩn bị gọi Hương Tuyết thì Hương Tuyết đã gọi cho cô trước.
"Cô ơi, cứu em...!Có người đang đuổi theo em, em sợ quá." Thanh âm của Hà Hương Tuyết vang lên đứt quãng, hơn nữa còn mang theo tiếng khóc nức nở.
"Hương Tuyết? Em và Tưởng Mẫn đang ở cùng nhau sao? Bây giờ các em đang ở nơi nào?" Cô Vương lập tức đứng dậy, ly nước đang cầm trong tay cũng bị làm đổ, nước đổ trên bàn rơi xuống như hạt mưa.
"Em không biết, em và Tiểu Mẫn mới ở cùng nhau, nhưng mà chúng em vừa tách nhau ra.
Bây giờ em lạc đường không biết ở nơi nào, cô Vương, cô mau đến đây cứu cứu em."
Cô Vương đỡ trán mình rồi hít sâu một hơi: "Hương Tuyết, em phát định vị qua cho cô đi, sau đó miêu tả hoàn cảnh xung quanh mình một chút."
Giọng Hương Tuyết chợt mang theo sợ hãi: "Vâng, đợi đã, dường như em nhìn thấy phòng ở, bên trong có đèn."
Bàn tay cô Vương thoáng nắm chặt: "Trước tiên đừng đi qua!"
"Cô ơi?"
Cô Vương kéo kéo cổ áo, giọng điệu hơi dịu đi: "Trước tiên đừng qua đó, chúng ta không biết ở trước là địch hay bạn.
Thôn này...!Tóm lại em mau đi đến đường lớn đi.
Xung quanh ngoại trừ phòng ở đó thì còn gì khác nữa?"
"Rất nhiều cây ạ, hình như là cây thông, một số cây thì em không biết.
Ở đây có một con đường nhỏ được lát bằng sỏi đá...!A, em nhìn thấy đường lớn rồi, còn thấy nhiều phòng ốc."
Thanh âm Hà Hương Tuyết ở đầu dây bên kia chợt kích động, cô Vương thoáng thả lỏng cả người: "Cứ đi trên đường lớn trước tiên, hẳn là dọc đường có bố trí biển báo giao thông, em đi theo hướng chỉ dẫn của biển báo..."
Cô Vương còn chưa kịp dứt lời, không hiểu sao Hương Tuyết chợt hét lên một tiếng ngắn ngủi, sau đó là tiếng điện thoại rơi xuống mặt đất, cuối cùng kết thúc cuộc gọi.
"Hương Tuyết? Hương Tuyết?" Cô Vương tiếp tục gọi người, bên kia không có ai đáp lại.
Cô Vương gọi lần nữa song không ai bắt máy.
Cô cắn răng gọi cho Tiểu Mẫn, nhưng mà điện thoại của Tiểu Mẫn ở trạng thái tắt máy.
Hiện tại, hai học sinh đều không thể liên lạc.
Trong sân đột nhiên yên tĩnh lạ thường, tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Gương mặt đám học sinh càng thêm tái nhợt hơn: "Cô, Hương Tuyết...!Cậu ấy xảy ra chuyện?"
"Không có, có lẽ là té ngã, điện thoại di động rơi hỏng rồi." Cô Vương miễn cưỡng cười cười, "Các bạn ở đây đừng đi đâu, cô đi gọi điện thoại."
Cô Vương đi ra ngoài, đến một sân khác gọi điện thoại.
Người vừa đi khuất bóng, đám học sinh trong sân lập tức bùng nổ.
Một nam sinh cao lớn đứng dậy: "Chắc chắn Hương Tuyết và Tiểu Mẫn đã xảy ra chuyện, chúng ta phải đi cứu các cậu ấy."
"Cứu thế nào?" Một học sinh run rẩy hỏi, chân cậu ta vẫn luôn đang run.
Nam sinh đầu tiên suy nghĩ một lúc, đáp: "Chúng ta chia làm mấy nhóm đi tìm người, đảm bảo điện thoại vẫn luôn liên lạc với nhau."
"Muốn thì cậu đi mà tìm." Cũng có người nghĩ khác, "Cậu biết loại hành động này ở trong phim kinh dị gọi là gì không? Gọi là hành động "chia nhau" tìm chết!"
Biết rõ bên ngoài nguy hiểm nhưng vẫn muốn chạy ra, tình cảm bọn họ không tốt đến mức đó.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Ai biết? Chúng ta vẫn còn là học sinh, chuyện này hãy giao cho giáo viên và cảnh sát đi."
Hiện tại tình huống trước mắt không khác nào một người bất cẩn rơi xuống hồ, may mắn bên dưới vẫn còn chưa có nước.
Trên bờ đang đứng rất nhiều người, một vài người nói muốn đi xuống cứu, một vài người lại nói chờ gọi người khác cứu.
"Nếu cậu không thể đảm bảo an toàn của chính mình mà chạy đi cứu người, kết quả chỉ tăng thêm một người gặp nguy."
Giữa sự an toàn tính mạng của bạn học với sự an toàn tính mạng của chính mình, đem hai chuyện đặt lên hai đầu ván cân.
Sau cảm xúc kích động nhất thời, nam sinh cao lớn dần bình tĩnh lại, thế nhưng cậu ta không dũng cảm đứng dậy và nói muốn ra ngoài tìm người nữa.
"Có thể chia làm ba con đường đi tìm, một đường mười người.
Chỉ cần không rời khỏi đội ngũ thì trong tình huống bình thường, sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra." Nhậm Dật Phi vẫn luôn như người tàng hình đột nhiên mở miệng.
Các học sinh đều quay đầu nhìn hắn, nhìn Nhậm Dật Phi lấy ra một tấm bản đồ và một cây bút đen: "Xem từ góc độ Hương Tuyết, cậu ta ở bên cạnh một mảnh rừng núi, rừng núi mọc rất nhiều cây thông, mà gần đó còn có nhà dân, có đèn, có người.
Lúc sau Hương Tuyết nói cậu ta nhìn thấy đường lớn."
Nói rồi hắn dùng bút đen khoanh tách riêng phạm vi lâu đài quả phụ: "Có thể loại trừ phạm vi đầu tiên, cậu ta không ở xung quanh lâu đài quả phụ."
"Vì sao?" Một bạn học buột miệng hỏi.
Nhậm Dật Phi vươn tay đẩy mắt kính, tiếp tục vẽ lên bản đồ: "Người bình thường có thể quan sát trong phạm vi 25km.
Lúc này trời tối, xung quanh lại có núi rừng bao phủ, hơn nữa vì Hương Tuyết luống cuống sợ hãi nên phạm vi nhận biết sẽ không đạt được tiêu chuẩn lý thuyết.
Nếu đang ở trong phạm vi 10km của lâu đài quả phụ cao lớn ba tầng, cậu ta vẫn sẽ phát hiện ra."
Dù sao cũng là kiến trúc độc nhất ở vùng ngoại ô, xung quanh đó không có thứ gì che kín.
Do khí chất học bá bình tĩnh vững vàng khiến người khác tin phục, đám người khác đều vây lại đây, hỏi hắn ba nơi nào Hương Tuyết có khả năng mất tích nhất.
Sau khi dùng phương pháp loại trừ tương tự với khu vực cổng thờ trinh tiết, Nhậm Dật Phi khoanh ba vòng ở vùng vừa có núi rừng vừa có đường lớn: "Đây là ba chỗ có khả năng."
"Vậy mấy người chúng ta chia ba đường tìm xem?" Nam sinh cao lớn chờ mong nhìn những người khác.
Có điều cậu ta phải thất vọng rồi, đám người xung quanh đều tránh đối diện với tầm mắt nam sinh, đồng thời dùng cách im lặng để bày tỏ sự từ chối rõ ràng.
Nhậm Dật Phi không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Ngay lúc em gái nguyên chủ cần bọn họ làm sáng tỏ nhất thì bọn họ lùi bước, thà rằng lạnh lùng nhìn cô bé nhảy xuống chứ không chịu lắm miệng nói một câu "cậu ấy không phải người như vậy", đương nhiên lúc này cũng sẽ lùi bước thôi.
Nhậm Dật Phi lùi một bước về sau, hắn giả vờ lấy điện thoại xem giờ.
Điện thoại thứ hai, nghệ thuật gia nhắn tin: "Vì một con chó săn đáng ghét tới đây nên cứ để chú chim nhỏ đáng yêu của tôi bay lượn trong chốc lát.
À mà, nơi này thú vị thật đấy, làm sao cậu phát hiện nó vậy?"
Thời gian hai phút trước.
"Đáng tiếc quá đi." Nhậm Dật Phi nghĩ thầm, hắn lại nhìn chằm chằm "nơi này thú vị thật đấy" thêm hai giây.
Nơi này, thôn Ngô Đồng, thú vị thật đấy?
"Ồ?" Mưa lớn tuôn xuống mái che nắng giống như hạt đậu rơi, thanh âm lay tỉnh tâm trí Nhậm Dật Phi.
Hắn ngẩng đầu nhìn sân nhà nghỉ, trong phút chốc đã xối ướt mặt đất một tầng.
Mưa quá lớn, đường mưa trắng toát làm tầm mắt mọi người mơ hồ, không thấy rõ bộ dáng lẫn nhau.
Tia chớp vàng kim đánh ầm xuống cơn mưa tầm tã, bổ thành một nét đứt giữa không trung u ám thẳm sâu.
Đám học sinh rời khỏi sân lớn để trốn dưới mái hiên.
Bọn họ đứng chen chúc kề cạnh như gà con bất lực đang tìm kiếm hơi ấm.
Chẳng qua mỗi người bọn họ đều chỉ ôm chính mình, vậy nên cho dù có chen chúc bên nhau thì không khí vẫn lạnh lẽo như băng.
Đoàn người không biết phải đối mặt làm sao với trận mưa.
Lúc này cô Vương đi vào từ bên ngoài, sắc mặt không dễ coi: "Cục cảnh sát đến đây nhanh nhất cũng mất bốn tiếng.
Cho nên chúng ta..."
Cửa lớn đột nhiên mở rộng, họa sĩ tranh minh họa che bảng kẹp giấy trên đầu vội vàng tiến vào, vừa đi vừa oán giận: "Nếu biết sớm hơn thì đã mang dù theo, bên ngoài quá kinh khủng...!A, các em đây là?"
"Chúng em phải đi về." Ấn tượng của đám học sinh với nữ họa sĩ tranh minh họa trẻ tuổi rất tốt.
"Về ngay hả?" Họa sĩ tranh minh họa nhìn bầu trời rồi lắc đầu, "Chi bằng các em đợi mưa tạnh đi? Dưới thời tiết sấm chớp thế này thì đừng nên ra cửa, đặc biệt còn là chốn núi rừng."
Sự quan tâm của người ngoài làm nhóm học sinh cảm động, có điều bọn họ sợ hãi kẻ lạ mặt trong miệng Hương Tuyết, ai cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, chẳng sợ dông tố trên đầu, bọn họ chỉ muốn trở về càng sớm càng tốt.
"Không nói nữa, chị về phòng thay đồ đây." Họa sĩ tranh minh họa vẫy vẫy giọt mưa trên tay, sau đó trở về dãy phòng nghỉ đằng sau.
Nhìn thấy "người lạ" đi rồi, cô Vương tiếp tục đề tài vừa nói: "Hai bạn Hà Hương Tuyết và Tưởng Mẫn cần chúng ta giúp đỡ.
Chúng ta cùng ngồi một chiếc xe đến đây, lúc trở về cũng phải ngồi một chiếc trở về.
Cô chuẩn bị đi tìm người, các bạn..."
Hàng lang bỗng dưng lặng ngắt như tờ, không có người nào lên tiếng nói chuyện, cũng không có ai đối diện với cô Vương.
Tầm mắt cô chuyển tới nơi nào, người nơi đó liền quay đầu sang hướng khác.
Có muốn ra ngoài tìm hai người Hương Tuyết hay không? Đáp án trong lòng mỗi người đều không giống nhau.
"Là người đuổi bắt biến thái đó." Một người nhỏ giọng nói thầm.
Nếu sau hôm nay còn gặp mặt mỗi ngày, nói không chừng bọn họ sẽ lựa chọn mạo hiểm để chạy đi tìm người.
Nhưng mà làm ơn, hiện tại chính là chuyến du lịch tốt nghiệp, khả năng cao sau này sẽ không gặp lại nữa, vì sao bọn họ phải duy trì tình cảm bạn học tốt đẹp để khiến mình lâm vào cảnh nguy nan?
"Đừng nói đùa chứ, là các cậu ấy tự mình chạy ra ngoài, sao lại muốn liên lụy chúng tôi ở đây dọn dẹp tàn cuộc hỗn loạn? Các cậu ấy cũng không phải con nít!"
Dưới áp lực tinh thần, rốt cuộc có người nói ra tiếng nói thầm kín: "Tôi sẽ không ra ngoài, nếu muốn đi thì các cậu đi đi!"
"Đúng vậy, mưa lớn như thế, lại còn không có đèn pin và hệ thống báo nguy, sao mà đi tìm được."
"Sắp tốt nghiệp rồi còn làm mấy chuyện này, phiền phức thật sự!"
Sau khi người đầu tiên lên tiếng, dường như những người khác cũng tìm được điểm tựa đạo đức.
Nhậm Dật Phi đứng trong đám người, hắn cảm giác bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, trời tối đen như bị hất mực tàu.
Tiếng sấm vang từng trận, mưa càng lúc càng to, đứng xa một chút liền không thấy người phía đối diện.
Rõ ràng hoàn cảnh quá mức khốc liệt nên đừng nói bọn họ ra cửa tìm người, có thể không đi lạc nhau đã là rất không tồi.
Thậm chí mưa xối một thân ướt sũng, người còn phải cảm lạnh một trận.
Lúc này, ngay cả nam sinh cao lớn đòi tìm người ban đầu cũng từ bỏ: "Chúng ta nên chờ cảnh sát đến đây đi."
Cô Vương mấp máy môi run rẩy, hơi lạnh chui thẳng xuống đáy lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn đám học sinh đang đứng dưới hành lang.
Hành lang âm u không khác nào bị một làn sương đen bao phủ, trong sương mù dày đặc lộ ra từng gương mặt học sinh.
Tính cách bọn họ đều không giống nhau, có người hướng ngoại vui vẻ, có người hướng nội ít nói, song giờ phút này trên mặt mỗi người đều có chung một biểu tình duy nhất.
Vẻ thờ ơ lạnh nhạt vì mọi chuyện không liên quan gì đến tôi..