Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Giải Mã


Nhậm Dật Phi tỉnh lại giữa tiếng thét chói tai, hắn nằm trên giường với Salman, Tôn Kỳ ngơ ngác ngồi trên ghế, dường như cậu ta thức suốt đêm không ngủ.
Nhậm Dật Phi nhớ rõ tư thế ngủ của mình khá ổn, nhưng mà lúc tỉnh dậy lại phát hiện mình đã lăn sang trái rất nhiều, hầu như không nhích sang giường bên phải một chút, rốt cuộc biến thành hoàn cảnh hai người nằm một giường, chăn dựa gần chăn.
"..." Tiềm thức di chuyển hắn trong mơ à?
Tiếng kêu sợ hãi đánh thức không ít người tỉnh giấc.

Salman mở mắt ra, trong mắt không hề buồn ngủ.

Hắn lấy điện thoại di động dưới gối đầu xem giờ: Hiện tại là 5 giờ 50, trời tờ mờ sáng.
Salman đứng lên, hắn đi chân trần tới cửa phòng rồi mở cửa: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhậm Dật Phi vẫn còn ngồi trên giường lau lau khóe mắt, đôi tai lại cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên kia.
"Không biết, hình như là chỗ nữ sinh." Học sinh khác cũng bị đánh thức nên tinh thần không khỏi hốt hoảng, nhìn quầng thâm dưới mắt đám người liền biết đêm qua rất khó khăn, có khả năng bọn họ đều chỉ vừa chợp mắt.
"Muốn đi qua xem không? Có thể đã xảy ra chuyện gì rồi."
"Nhưng mà, nhưng mà chúng ta cũng không giúp gì được." Lúc này là buổi sáng, trời nhiều mây, cây lớn trong sân sinh trưởng tươi tốt, chẳng qua bóng ma của người chết vẫn đè nặng trong lòng bọn họ, nhóm học sinh có chút chần chờ nhìn qua cửa nhỏ thông tới sân chính.
Không đợi bọn họ do dự quá lâu, cửa nhỏ đột nhiên bị người đẩy ra, một nữ sinh hoảng hốt chạy đến: "Không thấy Hà Hương Tuyết đâu, trước cửa phòng cậu ấy dán cái này."
Một bức tranh dùng màu son đỏ tươi như máu vẽ gương mặt tươi cười trừu tượng.
Nhậm Dật Phi từng đoán thời gian nghệ thuật gia ra tay, thậm chí còn đặt vị trí bản thân vào vị trí đối phương.
Hắn đưa ra kết luận, hoặc là đêm nay nghệ thuật gia ra tay, hoặc là hai ngày sau nghệ thuật gia ra tay.
Đêm nay sự chú ý của mọi người đều đặt lên chuyện cái chết Trì Ba, hơn nữa bọn họ đã quá mệt mỏi vì bị tra tấn thể xác lẫn tinh thần cả ngày, thế nên đây chính là cơ hội ra tay phù hợp nhất.

Có điều Nhậm Dật Phi khá khó hiểu, hắn không biết nghệ thuật gia dùng cách gì để lừa Hà Hương Tuyết ra ngoài? Nữ sinh vừa bị kẻ bí ẩn đuổi theo không lâu, đáng lẽ thời gian này phải là lúc cô ta cảnh giác mạnh mẽ nhất mới phải.
"Không thấy Hà Hương Tuyết? Gọi điện thoại cho em ấy chưa?" Cô Vương vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng ngủ.

Cô mặc đồ ngủ, chân mang dép lê, trong tay còn cầm điện thoại gọi cho Hà Hương Tuyết.
"Tụi em đã gọi điện thoại cho Hương Tuyết, điện thoại cậu ấy tắt máy." Nữ sinh lập tức mở miệng bổ sung.
Đoàn người nhanh chân đi về phía sân chính, trước phòng Hà Hương Tuyết và Tưởng Mẫn đã vây quanh một đám học sinh.
Hôm qua hai chị em tốt bọn họ cãi nhau một trận, dĩ nhiên các cô muốn tách phòng ngủ riêng.

Nhưng mà mấy nữ sinh khác đều không muốn đổi phòng ngủ, cho nên hai người bọn họ đành chắp vá cả đêm.

Cuối cùng Hà Hương Tuyết và Tưởng Mẫn vẫn ở chung một phòng, đúng là sương phòng bên trái.
Sương phòng ở sân chính lớn hơn nhiều so với phòng ngủ ở dãy nhà sau.

Ngoại trừ phòng ngủ, trong phòng còn có phòng rửa mặt, đồng thời tách ra được một phòng khách nhỏ, phòng khách đặt sô pha.
Bây giờ trên sô pha có một cái chăn mỏng bị ném lại, bên cạnh còn có dây sạc điện thoại.

Nếu dây sạc này là của Hà Hương Tuyết, xem ra tối qua người ngủ phòng khách chính là thiếu nữ.
"Tôi không biết, lúc tôi tỉnh lại thì cô ta đã không ở đây." Tưởng Mẫn cũng mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bời, khóe mắt còn có ghèn, chứng tỏ bộ dáng vừa mới rời giường.
Thoạt nhìn Tưởng Mẫn rất sợ hãi, kẻ bí ẩn kia có khả năng mang Hà Hương Tuyết ra ngoài, để lại một hình vẽ son môi, đương nhiên cũng có thể mang cô đi.
"Tờ giấy này tạo phiền phức cho chúng tôi." Hai vị cảnh sát cũng bị quấy rầy, bọn họ chú ý tờ giấy A4 tên tay nữ sinh kia, cảnh sát trẻ tuổi lấy ra túi vật chứng.
"Cô Vương, làm phiền cô mời nhân viên công tác của nhà nghỉ tới, đặc biệt là người trực ban đêm qua."
"Được." Cô Vương quay đi gọi người.
Cảnh sát lớn tuổi nhìn quanh một vòng, ông trông thấy một đám học sinh tinh thần uể oải.
5 giờ hơn, trời chưa sáng hoàn toàn, đêm qua bọn họ không được ngủ ngon giấc, người nào người nấy đều ôm theo vành mắt đen thui, ngay cả Nhậm Dật Phi cũng không ngoại lệ.

Thiếu niên không có tinh thần chút nào, nhìn qua liền biết vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Các cậu về phòng ngủ chút nữa đi." Cảnh sát lớn tuổi trấn an nhóm học sinh thần kinh nhạy cảm
Bọn họ không khỏi cười khổ: "Còn có thể ngủ được nữa sao?"
Đám học sinh trước mặt đều không chịu đi, Nhậm Dật Phi đứng trong đoàn người vươn tay xoa mặt, cố gắng xốc lại tinh thần.

Có lẽ chỉ có mấy người chơi trong nhóm mới đủ khả năng nằm ngủ yên ổn.
Hai vị cảnh sát không còn cách nào khác, bọn họ nhắc đoàn học sinh tránh xa xa một chút, đừng cản trở hai người làm việc.

Sau khi trang bị xong, bọn họ cầm điện thoại di động vào phòng kiểm tra hiện trường.
Khóa cửa không có dấu vết bị phá hư, nghĩa là nếu không phải người bên trong mở cửa đi ra thì chính là người bên ngoài có chìa khóa phòng.

Từ chi tiết người mất tích mang theo di động, khả năng cao là cô chủ động đi ra.
"Không, hung thủ cố ý tung đạn sương mù cho chúng ta xem.

Người bên ngoài mở cửa, sau đó mang nữ sinh mất tích và điện thoại theo cùng mới đúng." Cảnh sát lớn tuổi kiểm tra đế giày, ông đưa ra kết luận.
Đám học sinh không hiểu ý lắm, thanh niên cảnh sát bên cạnh lập tức giải thích: "Các cậu nhìn dấu giày trên đất đi."
Hôm qua Hà Hương Tuyết chật vật trở về, một đường đi dẫm không ít bùn đất, vì thế trên giày dính rất nhiều bùn lầy.

Hôm qua các cô ấy không có tâm trạng cọ rửa giày, cứ như vậy đi tới đi lui, nơi nơi trong phòng đều là dấu chân.
Nhưng mà nhiều dấu chân đến thế, chỗ nào cũng có, không hiểu sao lại không có dấu chân ra ngoài.

"Ngộ nhỡ cậu ấy mang dép lê thì sao?" Một học sinh khó hiểu.
Cảnh sát trẻ tuổi lắc đầu: "Nếu cô bé ấy đi dép lê, vì sao lại có dép lê đặt cạnh cửa? Hơn nữa các cậu xem dấu giày trên đất đi, có phải càng đến gần cửa càng có chút đặc biệt không?"
Bọn học sinh ló đầu ra xem, nửa ngày vẫn không hiểu.
"Các cậu nhìn chỗ này, đây là hình dáng dấu giày bị nước mưa làm ướt.

Tối qua trời mưa khi nào? Nhất định người kia tiến vào căn phòng sau khi trời mưa." Vì không phải manh mối quan trọng nên cảnh sát trẻ tuổi dứt khoát nói ra.

Lúc này đám học sinh mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tưởng Mẫn đứng bên cạnh nghe được có người lẻn vào, vẻ mặt cô càng thêm khó coi: "Sau khi trời mưa? Khi nào?"
Cảnh sát lớn tuổi đã kiểm tra gian phòng ở một lượt.

Kẻ lẻn vào chuẩn bị đầy đủ, hầu như không để lại manh mối nào khác.

Có thể yên lặng mang đi một thiếu nữ đã sắp thành niên không chút tiếng động, có vẻ người nọ có sức lực không nhỏ, giống như hành động của một người trưởng thành.
Chuyện này và chuyện Trì Ba có phải do một người ra tay không, giữa bọn họ có thứ gì kết nối?
"Bạn học, cháu phát hiện bức tranh đó khi nào? Phát hiện ở đâu?" Cảnh sát lớn tuổi gọi nữ sinh đầu tiên đi qua một chỗ rồi hỏi.
Hiện tại nữ sinh nọ vẫn còn cảm thấy ớn lạnh sau lưng, da đầu tê dại, cô bé nhỏ giọng đáp: "Đêm qua vì ngủ không ngon giấc nên sáng nay tôi dậy khá sớm, có điều bạn học chung phòng tôi vẫn còn đang ngủ.

Tôi nhìn thấy dường như trời đã sáng rồi nên quyết định đi ra sân hóng gió, thả lỏng tinh thần một chút."
Đối phương nói lúc mình ra cửa còn chưa để ý thấy tờ giấy, nhưng mà sau khi đi hai vòng, cô bé ngẩng đầu mới phát hiện cửa phòng Hà Hương Tuyết treo thứ gì bay bay, rốt cuộc mới đi qua nhìn xem.
Không ngờ nhìn gần mới biết đây là một gương mặt màu máu, thiếu nữ lập tức bị dọa cho nhảy dựng.
Dù sao thì hôm qua nơi này cũng vừa mới xảy ra án mạng giết người, nữ sinh ngủ không đủ giấc, trạng thái tinh thần cực kỳ căng thẳng, thế nên không khỏi bị dọa đến mức thét chói tai.
Lúc sau mọi người trong sân đều giật mình tỉnh giấc, Tưởng Mẫn cũng tỉnh, cô mở cửa hỏi nữ sinh chuyện gì xảy ra.
"Trên cửa các cậu có hình vẽ kinh dị." Thiếu nữ nói, đồng thời cô trông thấy chỉ có mỗi Tưởng Mẫn ra ngoài nên hơi khó hiểu, "Hà Hương Tuyết đâu?"
Tưởng Mẫn sửng sốt: "Không phải ở đây à...!Người đâu?"
Bấy giờ bọn họ mới đột nhiên ý thức được không thấy Hà Hương Tuyết.

Hai người liên tục gọi điện cho đối phương, điện thoại tắt máy, bọn họ biết mọi chuyện có chút không ổn nên chuẩn bị đi tìm cô Vương.
"Lúc cháu đi tìm người, cửa cách sân có mở ra không?" Cảnh sát lớn tuổi nhớ rõ buổi tối sân chính sẽ khóa cửa.
Vì nữ sinh không hề chú ý nên cô suy nghĩ nửa ngày: "Hình như có mở ra."
Bên này vừa hỏi chuyện xong, bên kia cô Vương dẫn theo hai nhân viên nhà nghỉ biểu tình lo lắng đi tới.

Đây là nhân viên công tác trực ca đêm hôm qua.
"Hai ca trực của chúng tôi kết thúc lúc một giờ, nếu du khách có nhu cầu gì thì sẽ gọi điện thoại.

Nhưng mà cửa lớn đã khóa, muốn mở cửa phải dùng kết hợp mật khẩu và chìa khóa." Nhân viên nhà nghỉ đáp.
"Nhà nghỉ các cô có cửa sau không?"
"Có, có cửa sau, ở phía sau dãy phòng đảo ngược."
Bọn họ vừa nói vừa đi, vượt qua cửa hông đến dãy nhà sau.

Không ít người bị động tĩnh đánh thức đang đứng ở trong sân, ngoại trừ vài học sinh thì còn có tài xế, họa sĩ tranh minh họa, nhiếp ảnh gia và thanh niên xăm trổ.
Đầu bếp nhà nghỉ là người địa phương, buổi tối sẽ không ngủ nơi này.
Bọn họ đi tới nhìn ra cửa sau, quả nhiên cửa sau đã hé mở, khóa cửa bị người phá, ngay cửa còn có dấu vết vật nặng bị kéo lê.
Chẳng qua thật đáng tiếc, bởi vì đêm qua mưa lớn nên dấu vết đã bị làm mờ đi rất nhiều, hầu như không nhìn ra cái gì.
Cảnh sát trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn camera theo dõi trên cửa: "Camera đó có thể sử dụng không?"
Hai nhân viên công tác lắc đầu: "Bởi vì nhà nghỉ của chúng tôi ít khách, quanh năm suốt tháng chỉ có vài người, camera ghi hình đều không dùng tới, nó đã ngừng hoạt động từ lâu."
Hôm qua các cô từng giải thích chuyện này một lần cho cảnh sát.
"Nhà nghỉ ít khách? Sao tôi thấy đồ vật trong phòng giống như được người sử dụng thường xuyên nhỉ?" Nhậm Dật Phi đứng trong đám người nhỏ giọng khó hiểu.
Hắn chỉ đang lẩm bẩm một mình, có điều hai nhân viên công tác nghe thấy, sắc mặt lập tức hơi biến đổi.

Các cô gượng cười: "Cho dù không có du khách thì chúng tôi cũng sẽ thường xuyên quét dọn, vậy nên thoạt nhìn mới giống như thường xuyên có người dùng."
"Vâng." Nhậm Dật Phi gật gật đầu, không khác nào tùy tiện hỏi bâng quơ.
Hai vị cảnh sát chụp lại dấu vết ở hiện trường rồi gửi đồn cảnh sát, sau đó cũng tự mình đưa ra phân tích.
Chuyện duy nhất mà bọn họ xác định là người kia lẻn vào hành động lúc trời đổ mưa đêm qua.

Bởi vì khi "hắn" đi vào phòng ngủ của Hà Hương Tuyết, trên người đối phương ướt mưa, cuối cùng dấu vết ngay cửa bị nước mưa xối mất.
"Hôm qua lúc trời mưa, các cậu đang ở đâu, làm gì, có nghe được tiếng động đặc biệt gì hay không?" Cảnh sát lớn tuổi bắt đầu một vòng kiểm tra và loại trừ mới.

Ông bảo thanh niên cảnh sát ra ngoài nhìn thử, xem có phát hiện mới nào không.
Giờ đó đa số học sinh đều đã ngủ.

Nhậm Dật Phi cũng lắc đầu: "Lúc ấy tôi đã ngủ, chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng trời mưa, ngoài ra không có gì phát hiện."
Salman cũng nói mình đi ngủ từ sớm, không nghe thấy bất kỳ thanh âm đặc biệt gì.

Chỉ có Tôn Kỳ ở cùng phòng bọn họ là nói cậu ta thức suốt đêm không ngủ, vẫn luôn ngồi ngơ ngẩn trên ghế.

Nhưng mà Tôn Kỳ cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Nhậm Dật Phi và Salman lập tức có chứng cứ không có mặt tại hiện trường.
"Đêm qua tôi nghe thấy tiếng kẽo kẹt, chẳng qua không để ý lắm, bởi vì còn tưởng rằng gió thổi." Một học sinh ở gần cửa sau không khỏi phát sợ, cậu ta không ngờ mình lại cách kẻ đột nhập gần vậy, cũng may nam sinh không tò mò mà chạy ra ngoài nhìn.
"Khoảng mấy giờ?"
"Để tôi nhớ xem...!A, tôi nhớ rồi, gần 3 giờ sáng, khi đó mưa rất lớn."
"Cậu chắc chắn khoảng 3 giờ đúng không?" Cảnh sát lớn tuổi hỏi.
"Vâng." Học sinh nọ gật đầu, "Tôi có một ứng dụng, mỗi ngày nó đều thông báo cập nhật vào lúc 3 giờ.

Tôi nhớ rõ tiếng kẽo kẹt vang lên chưa được bao lâu thì ứng dụng này liền thông báo cập nhật, cho nên khi ấy khoảng tầm 3 giờ sáng."
Cảnh sát lớn tuổi tiếp tục đi hỏi những người khác, đêm qua rất nhiều người ngủ không sâu giấc, dường như thoáng nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa.

Nhưng mà 3 giờ là lúc con người buồn ngủ nhất, hơn nữa bên ngoài còn mưa lớn tầm tã, đương nhiên bọn họ không mở cửa ra ngoài xem.
Không có camera ghi hình, không có nhân chứng, đa số dấu vết đều bị nước mưa cuốn trôi.

Tuy là một cảnh sát có kinh nghiệm phong phú nhưng trong phút chốc, ông cũng không nghĩ ra người kia dùng thủ đoạn gì.
"Thầy ơi." Lúc này cảnh sát trẻ tuổi đổ mồ hôi đầy đầu chạy vào, anh vừa kinh sợ, vừa phấn khích vì tìm thấy gì đó, "Có phát hiện mới."
"Có phát hiện thì có phát hiện, vẻ mặt con như nào thế kia?" Cảnh sát lớn tuổi rất không vừa lòng.
Thanh niên cảnh sát kéo ông đi về phía cửa sau: "Ngài đi xem sẽ biết."
Cảnh sát lớn tuổi liền đi ra nhìn, bọn họ tránh nơi để lại dấu vết, dẫm lên một tấm ván gỗ mới đi qua, phía sau là một đoàn học sinh sợ hãi nhưng không khỏi hiếu kỳ.

Ai ngờ đám người vừa ra cửa liếc nhìn, biểu tình liền thay đổi giống thanh niên cảnh sát.

Chỉ biết ngay bức tường dựa vào cửa sau, mười mấy đôi giày đang đặt ở trong góc.
Ba bốn tấc, đầu nhọn, màu đỏ, giày bó chân.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Nghệ thuật gia: Giày thêu tế trời nè, tử đạo hữu bất tử bần đạo*.
*Tổn hại lợi ích người khác để bảo vệ mình, hại người khác chết còn mình sống nhăn răng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui