"Hắt xì!" Nhậm Dật Phi ngồi trong xe xoa mũi, hắn hỏi người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, "Có phải mọi người nhớ tôi không?"
"Đm, chủ phòng đừng nói nữa, chuyện lớn rồi!" Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vội đến mức dậm chân, hận không thể nhắc nhở chủ phòng của mình mau đi tìm nơi an toàn ẩn nấp.
Nhưng mà Nhậm Dật Phi bên này không hề biết chuyện gì xảy ra, hắn còn đang cân nhắc nên ăn gì bữa trưa.
Dường như phòng phát sóng của Nhậm Dật Phi và phòng phát sóng của hai tuyển thủ còn lại không cùng một trái đất, không khí cực kỳ bất đồng.
Ngay cả người phụ trách hoạt động đã chuẩn bị xong hành lý trên gác xép, đúng vậy, Lâm Quan Nguyệt, hắn cũng dịu đi đôi phần vì lời nói đòi ăn vô tư của đối phương.
Lúc này trong xưởng bột mì vạn người để mắt, Giản Lang liếm đôi môi khô khốc: "Sao anh phát hiện được?"
So với hoàn cảnh nguy hiểm của chính mình lúc này, không ngờ thứ cô quan tâm là chuyện "vụ án hoàn mỹ" lại không hề hoàn mỹ.
"Phàm là mọi chuyện trên đời, chỉ cần làm ắt để lại dấu vết, cho dù có là vụ án hoàn mỹ trong suy nghĩ các cô."
Vụ án hoàn mỹ? Vừa nghe đến bốn chữ giật gân, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp liền biết cốt truyện hôm nay rất bất thường, giống như có gì đó bí ẩn đang đợi họ khai quật.
Đương nhiên cũng có vài khán giả nghi ngờ, bọn họ cho rằng đây là do tổ chương trình cố ý dàn xếp hấp dẫn người xem.
Cũng đâu phải loại chuyện này hiếm gặp, dù sao bọn họ đều đánh giá thấp giá trị đạo đức của các chương trình giải trí.
"Hài hước thật, làm gì có chuyện phạm tội trắng trợn thế? Nhất định là kịch bản được sắp xếp ổn thỏa."
"Đây, đây là hiệu ứng chương trình sao?"
"Có điều tôi lại thấy thật đấy mọi người ơi, Giản Lang vốn không phải diễn viên, sao có thể phối hợp diễn xuất tốt? Hơn nữa Hà Chiêu Minh ở kênh phát sóng bên kia hoàn toàn không giống họ."
"Vì để tăng thêm tính chân thực chứ gì.
Nếu là thật thì phát nổ tôi xem xem, anh ta không dám."
"Lầu trên có cần nói nặng lời thế không?"
"Đợi đã, đừng cãi nhau, bên kia bắt đầu rồi."
Trong lúc phòng phát sóng trực tiếp chợt yên tĩnh không tiếng động, đám người xem đều chờ đợi tình tiết phát triển.
"Bảy năm trước, các cô cậu đều là học sinh trung học.
Lợi hại quá đi thôi, trong khi bạn bè đồng trang lứa bận đi học thêm, làm bài tập hè thì các cô cậu chế tạo một vụ nổ bụi, giết chết ba người, hơn mười người bị thương cả nhẹ lẫn nặng.
Cuối cùng các cô cậu không hề dính nước, toàn thân mà lui."
Loa phát thanh truyền đến tiếng vỗ tay, hơn nữa còn có tiếng cười trào phúng giống như bọn họ đã làm chuyện gì vô cùng vĩ đại.
Giản Lang hơi nhếch môi, rõ ràng cô không ngừng đổ mồ hôi trên trán song vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ biện pháp ứng phó: "Anh muốn giết chúng tôi trong lúc phát sóng trực tiếp sao? Đúng là phương pháp giết người sơ sài cẩu thả."
"Không quan trọng, dùng tốt là được." Người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ.
"Phải thế nào thì anh mới chịu thả tôi ra?" Kim Ngọc Phỉ yên lặng thật lâu đột nhiên mở miệng, "Tội phạm bị vạn người chú ý, ảnh hưởng không hề nhỏ, cho dù anh chạy trốn tới chân trời góc biển thì cũng sẽ bị tóm cổ trở về."
"Ồ, lôi kéo thêm bốn tên, không phải tôi lời ư." Không ngờ thanh âm trong loa phát lại cười rộ lên, giống hệt như đối phương vừa nghe thấy chuyện gì vui vẻ lắm.
Song càng như vậy, vẻ mặt bốn người giữa sân lại càng thêm khó coi.
Nếu kẻ báo thù mất khống chế cảm xúc, hoặc hắn có nhược điểm rõ ràng, bọn họ còn có thể tấn công điểm yếu của đối phương nhằm giữ cho mình một cái mạng nhỏ.
Nhưng người nọ đã bố trí nhiều đến thế, hắn phải có được thu hoạch dù bất cứ giá nào.
Mà hai người chơi bị loại đầu tiên càng không dám động đậy.
Bọn họ không bị dây thừng trói, song cả hai đều biết nơi đây có súng bắn tỉa, một phát vỡ đầu dù cách hơn trăm mét cũng không thành vấn đề.
So với hai tuyển thủ còn ôm tâm lý may mắn vì tồn tại, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới việc người sau màn có mềm lòng hay không.
Quả thật tuyển thủ bị loại vào đêm đầu tiên trúng độc cyanide.
Nếu cậu ta uống nhiều trước lúc ăn cơm một chút nữa, chắc chắn sẽ mất mạng.
Cho nên dù hiện tại đã được cứu về song tác dụng phụ chưa hết, cậu ta thật sự sợ.
Vì người sau màn vốn chẳng bận tâm chuyện giết người chút nào.
Thời gian như trôi rất nhanh, trong nháy mắt đã trôi đi mười phút.
Thời gian lại như trôi rất chậm, mỗi giây một phút đều chính là một loại giày vò.
Ngoài nhà xưởng, mọi người đều căng thẳng nín thở, trán đổ đầy mồ hôi.
Bọn họ không biết vận mệnh đám người này rồi sẽ đi về đâu.
Lúc này Nhậm Dật Phi đã về tới biệt thự.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ gác xép mà ban ngày chưa bao giờ hé mở.
Người kia đang ở trên lầu, ngay tầng lầu cao nhất.
Đối phương ở trong một gian gác mái nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể dùng nuôi bồ câu.
Nếu Nhậm Dật Phi muốn vào, hắn phải vượt qua hàng rào bảo hộ.
Nhưng mà vì sao Nhậm Dật Phi phải đi? Hôm qua người nọ nói ra tay, chắc chắn hôm nay sẽ ra tay.
Lại xem cách bố trí bột mì, ánh sáng và bom các loại, rõ ràng đối phương chuẩn bị để báo thù.
Nói không chừng lúc này chỉ cần đối phương ấn vào nút bom thôi.
Ngăn cản anh ấy?
Hay là thôi đi.
Nhậm Dật Phi cẩn thận nghĩ lại, chỉ có kẻ thù chết rồi mới là kẻ thù tốt.
Nếu không làm thịt đám trẻ ranh kia, tương lai sau này sẽ như thế nào? Cùng lắm là ngồi tù hai năm, có khi ngồi tù còn chưa đến hai năm.
Pháp luật thả người ra rồi, bọn họ lại tiếp tục hô mưa gọi gió.
Khiến người ta không hề dễ chịu.
Có lẽ còn có người nói: "Không phải bọn họ đã bị bạo lực mạng chết sao?"
Bạo lực mạng chết cũng coi như là "chết"?
Đối với những người đạo đức thấp hèn, bạo lực mạng vốn không phải một loại trừng phạt.
Chỉ có những người từ trước đến giờ quan trọng việc đạo đức làm người thì bạo lực mạng mới là một cách chết.
Ngược lại, người đạo đức thấp hèn chỉ cảm thấy cùng lắm là bạo lực mạng khiến duyên người qua đường của bọn họ bị kém đi thôi.
Giả sử chuyện đó xảy ra trên người Nhậm Dật Phi, hắn cũng sẽ cảm thấy bạo lực mạng không ảnh hưởng tới hắn.
Nhậm Dật Phi ngồi xuống sô pha, hắn đung đưa hai chân: "Có thể gọi cơm không? Tôi muốn ăn bánh kem mousse vị cà phê, còn có pudding caramel và trà sữa nhiều đường."
Rác rưởi thì vẫn nên bị xử lý nhanh đi, đỡ phải ảnh hưởng tâm tình hắn.
Phiền quá đi mất...!Không có chính chủ bánh ngọt thành tinh, trước tiên đành ăn bánh ngọt thay thế vậy.
Cũng không biết bánh ngọt nhỏ trên lầu có thơm không.
Còn mười phút, khán giả nhìn thấy con số dần nhỏ đi, mồ hôi bọn họ chảy xuống như mưa, càng miễn bàn bốn người trong nhà xưởng.
Hai người bị dây thừng trói chặt, dù tay chân không thể động đậy, cơ thể cũng không thể nhúc nhích nhưng đầu thì vẫn có thể cúi xuống.
Bọn họ nhìn thấy con số đang ngày một giảm đi, từ 10 phút rồi trở về 9 phút, cũng chỉ qua vài lần hít thở.
Giản Lang nhắm mắt, cô nghĩ đến chính mình vừa trở thành bác sĩ chính thức, hơn nữa vừa nhìn trúng một căn chung cư.
Cuộc đời đẹp đẽ biết bao của cô cứ như vậy mà kết thúc sao?
Quá không đáng.
Đám người tầm thường vô dụng đầy đường kia còn có thể sống, vì sao cô lại phải chịu chết ở nơi này?
"Anh thắng! Anh thắng!" Thanh âm Giản Lang mỗi lúc một chói tai, "Anh muốn cái gì? Muốn tôi hối hận ư? Quả thật hiện tại tôi rất hối hận, nhưng tôi có thể làm gì bây giờ? Trở về quá khứ rồi nói cho đứa trẻ bốc đồng kia là đừng dại nếm thử mấy thứ phi pháp sao?"
"Tôi không thể, thật xin lỗi, tôi không thể...!Cho dù tôi hối hận thì cũng vô dụng."
Giản Lang ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa, gương mặt được trang điểm xinh đẹp đều trở nên lem luốc.
"Cô có thể kể về chiến tích của nhóm cô chẳng hạn, không chỉ riêng vụ án lần đó.
Ồ...!Còn 9 phút." Giọng nói qua loa phát thanh vẫn điềm nhiên.
Bốn người giữa sân đều nhìn về nơi phát ra âm thanh, đôi mắt vốn giăng kín tơ máu vì sợ hãi bỗng sáng rực, không khác nào những kẻ sắp chết đói nhìn thấy bữa tiệc lớn, mặc cho khả năng cao là bữa tiệc đó có độc, bọn họ cũng phải nhào lên giành giật nhau.
Trong nháy mắt, đám người dùng hết sức bình sinh bắt đầu sám hối, kể ra chuyện xảy ra năm xưa, về tội lỗi của họ và tội lỗi người khác.
Chỉ qua 5 6 phút, thông tin mà đám người tiết lộ không khỏi khiến khán giả kinh sợ không khép nổi miệng.
"Bọn họ...!Là ma quỷ đúng không?"
Nếu không phải ma quỷ, sao bọn họ có thể sẵn sàng giết chết những người xa lạ không có bất kỳ thù oán gì với mình chỉ vì muốn giải trí?
Thế mà chuyện siêu thị phát nổ vốn không phải vụ án duy nhất mà đám thiếu niên này gây ra.
Vụ án hoàn mỹ giống hệt như ma túy, chỉ cần làm một lần thì bọn họ sẽ phát nghiện.
Từ năm 16 tuổi đến năm 18 tuổi, với thời gian 2 năm quen biết qua "Bậc thầy trinh thám", đám thiếu niên quen nhau qua mạng đã tạo ra 7 vụ án "ngoài ý muốn".
Trong đó siêu thị phát nổ là vụ án nghiêm trọng nhất.
Song chuyện kinh khủng nhất chính là, bọn họ từng đặt kính phản quang trên một đoạn đường chuyển hướng cao tốc.
Sau khi điều chỉnh được góc độ, kính phản quang đâm vào mắt của không ít tài xế.
Năm ấy, tỉ lệ tử vong vì tai nạn giao thông trên đoạn đường kia đã tăng lên 13%.
Bọn họ đều xem tất cả vụ án như chiến tích.
Có điều sau năm 18 tuổi, bọn họ không còn tham gia bố trí các vụ án, bởi vì 18 tuổi đã không còn kim bài miễn tử.
Theo chân tướng câu chuyện dần được bới móc, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng ngày càng trầm mặc.
Những người từng theo đuổi bọn họ vì ánh hào quang ưu tú hận không thể quay về quá khứ tặng cho mình cái tát: "Có mắt không tròng, ngu xuẩn!"
Ai ngờ đâu? Một bác sĩ trẻ tuổi tốt nghiệp đại học y tiếng tăm, một lập trình viên có năng lực rất mạnh, còn có hai tuyển thủ mặc dù đã bị loại, song sơ yếu lý lịch cũng vô cùng sạch sẽ.
Ai mà ngờ đây chính là bộ mặt thật của họ?
"Đây là lần đầu tiên tôi mong pháp luật tử hình trẻ vị thành niên." Một khán giả nói, "Chú tôi từng gặp tai nạn trên đoạn đường kia.
Có thể cho tôi điều khiển từ xa không? Để tôi ấn."
Rất nhiều cư dân mạng không trải qua những chuyện như vậy, song bọn họ cũng nghiến răng nghiến lợi mắng bốn tuyển thủ: "Đám ma quỷ này sao không chết hết đi? Tôi muốn chúng nổ chết!"
Ngay cả người đại diện chính phủ đang ngồi trước màn hình cũng phải chửi thề: "Thật? Lúc đó bọn họ vẫn là thiếu niên? Cmn nếu ném về thập niên 80 treo lên đánh, không đúng, không chỉ treo lên đánh, tôi cũng phải tặng chúng 2 viên đậu phộng!"
Đại diện chính phủ cực kỳ đau lòng, chỉ vì "ngoài ý muốn" mà ảnh hưởng đến cuộc đời mấy người ngoài kia sao? Không, đó là nhiều gia đình, một người mang theo cả gia đình!
Người đại diện chính phủ không khỏi khó thở, đối phương vừa mắng vừa đập bàn.
Trợ lý vốn định nhắc nhở ông giữ hình tượng nhân viên chính phủ, sau đó nghĩ lại mới nhớ nơi này không có người ngoài nên mới đành thôi.
Chẳng qua mắng xong một hồi, người đại diện chính phủ vẫn nói: "Có biện pháp nào liên hệ cậu ta không, những người này đã khai ra mọi chuyện, đủ để tử hình rồi, cậu ta không cần làm bẩn tay mình."
"Không đủ." Trợ lý lắc đầu, cậu ta nhìn nhận bằng lý trí khách quan, "Không có chứng cứ."
"Không tính chứng cứ?"
"Loại thông tin bị ép nói ra này không thể tính chứng cứ."
Trợ lý đẩy mắt kính: "Tuy rằng rất chán ghét nhưng phải công nhận bọn họ thông minh thật.
Nhìn qua thì giống như tự thú, song không có chuyện nào có thể lấy ra làm chứng cứ."
"Huống chi thủ pháp bọn họ còn rất khó phát hiện, thời gian đã trôi qua 7 năm, càng không thể tìm được.
Cho nên sau khi được thả ra, bọn họ có thể lật ngược ván cờ."
Chẳng những trợ lý mà khán giả đang xem phòng phát sóng trực tiếp cũng hiểu vấn đề: "Đừng để bị bọn họ mê hoặc, đừng buông tha bọn họ! Sau khi trở ra, bọn họ có thể nói mình bị uy hiếp, hoặc thậm chí nói dối là kịch bản.
Chỉ cần không có chứng cứ ngày nào là vẫn không thể định tội họ ngày ấy!"
"Cái gì? Còn có chuyện như vậy?"
"Nếu các cô đã tự thú hết mọi chuyện thì cũng đủ cho mỗi người các cô một viên đạn an ủi." Giọng nói qua loa phát thanh vẫn bình tĩnh lãnh đạm, "Đều suy nghĩ kỹ rồi?"
Trong mắt bốn người xuất hiện tia sáng.
"Những chuyện đó đã đè trong lòng tôi suốt nhiều năm.
7 năm này, không có ngày nào tôi ngủ được ngon giấc." Giản Lang vờ vịt mở miệng, "Hiện tại tôi đã nghĩ kỹ rồi, anh giao tôi cho quốc gia thẩm phán đi, tôi nên bị trừng phạt đúng tội."
"Được."
Nước mắt Giản Lang lại lần nữa lăn xuống, vẻ đắc ý sau khi sống sót qua đại nạn vẫn còn in trên mặt.
"Lừa cô.".